Sủng Mị
Chương 1361: Tinh thần tôn sư Liễu Băng Lam
Vũ Sa cắn răng, không dám nói một câu nào, nàng có chút oán hận nhìn thoáng qua U Linh công chúa Cẩn Nhu đi theo sau lưng Sở Mộ.
Sở Mộ quả thật có thể thông qua hồn ước đại khái đoán được thế giới nội tâm của nàng, nhưng linh hồn cảm giác giữa Sở Mộ cùng nàng nhiều lắm chỉ làm hắn biết được tâm tình của nàng mà thôi, không thể nào hoàn toàn biết được suy nghĩ trong nội tâm của nàng.
Mà người có thể suy đoán được suy nghĩ trong nội tâm của nàng cũng chỉ có U Linh Cẩn Nhu, bởi vì Cẩn Nhu công chúa có được thuật đọc tâm của Ma Linh, nhất định vừa rồi khi nàng bồi Bạch Ngữ đi tới đã thi triển thuật đọc tâm đối với mình, vì vậy kế hoạch mà Vũ Sa muốn để cho Vạn Trọng hiếp bức Diệp Khuynh Tư mới bị Sở Mộ hay biết trước.
Sở Mộ niệm chú ngữ đem Vũ Sa thu vào trong hồn sủng không gian.
Sở Mộ không thể chấp nhận có người muốn thương tổn Diệp Khuynh Tư, hắn đem nhiệt độ của ma diễm bay lên tới mức cực mạnh, lần này Vũ Sa chịu trừng phạt còn nặng hơn những lần trước đó rất nhiều.
Nhưng Diệp Khuynh Tư vẫn khuyên ngăn Sở Mộ, nàng còn cần năng lực của Vũ Sa trợ giúp Bạch Ngữ bình ổn lại cỗ lệ khí trong tinh thần thế giới của Bạch Ngữ, Sở Mộ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Vũ Sa, đi ra ngoài lều trại.
Nỗi tức giận trong lòng Sở Mộ chậm rãi giảm xuống, Vũ Sa muốn chạy trốn Sở Mộ cảm thấy đây là chuyện thật bình thường, Sở Mộ cũng khẳng định nàng đang tìm cách bỏ chạy, thậm chí hắn đang dần dần thả lỏng cho nàng, nếu như nàng có kỹ năng rời khỏi hắn cũng cảm thấy không có gì quan trọng.
Nhưng nữ nhân kia lại đem chủ ý đánh lên trên người Diệp Khuynh Tư, muốn để Vạn Trọng hiếp bức bắt giữ nàng, điểm này Sở Mộ thật không thể khoan dung, nếu không phải lo lắng sắp có một cuộc đại chiến cần ứng phó, Sở Mộ thật không tiếc cắt đoạn hồn ước giữa song hồn, đem nữ nhân kia diệt trừ, vừa rồi hắn chứng thật là hạ sát tâm.
Cẩn Nhu công chúa có thể chứng kiến được suy nghĩ trong lòng hắn, thấp giọng nói:
- Kỳ thật nàng cũng sẽ không thật sự thương tổn Khuynh Tư, nàng chỉ muốn mượn Khuynh Tư thoát khỏi ngươi!
Diệp Khuynh Tư thường dùng năng lực thủy tổ Hoa hệ của Vũ Sa để luyện chế huyền vật, bình thường Sở Mộ đều đem Vũ Sa nhốt bên trong hồn sủng không gian, Diệp Khuynh Tư lại thường để Sở Mộ triệu hoán nàng ra ngoài, tránh khỏi bị ma diễm tra tấn, Sở Mộ biết trong lòng Diệp Khuynh Tư đồng tình với Vũ Sa, không hi vọng cừu hận giữa hai người ngày càng mở rộng.
Sở Mộ cũng mặc kệ Vũ Sa có bị thương tổn hay không, đã dám có ý niệm kia trong đầu Sở Mộ tuyệt đối sẽ không tha cho nàng, trong lòng luôn nghĩ đợi lúc nào đem nàng xử lý triệt để, miễn tương lai tiếp tục xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cẩn Nhu công chúa biết trong lòng Sở Mộ đã định, khẽ thở dài một tiếng.
…
Sau khi Sở Mộ rời khỏi, Vũ Sa đưa mắt nhìn Diệp Khuynh Tư, có chút kiêu căng nói:
- Ta không cần ngươi cầu tình!
Nếu Sở Mộ đã cảm ứng được cảm xúc của Vũ Sa, Vũ Sa đồng dạng cũng cảm nhận được cảm xúc của hắn, vừa rồi sở dĩ nàng bị khí thế của hắn trấn áp đến sắc mặt tái nhợt, đó là bởi vì nàng đã cảm nhận được trong lòng hắn có sát ý!
Sở Mộ muốn giết nàng!
Vũ Sa phi thường rõ ràng rất có thể sau khi cuộc chiến giành độc lập chấm dứt, linh hồn của mình ở bên trong hồn sủng không gian của hắn sẽ bị cháy sạch không còn một mảnh.
Trong lòng nàng đã có một tia sợ hãi, nhưng tính tình kiêu ngạo nên nàng vẫn không muốn đem nỗi sợ hãi kia biểu lộ ra, nàng càng không cần Diệp Khuynh Tư cầu tình cho chính mình!
Diệp Khuynh Tư thản nhiên mở miệng nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, ta quả thật cần tinh thần kỹ năng của ngươi bình ổn khí tức nổi loạn trong tinh thần thế giới của Bạch Ngữ, ta sẽ không thương hại người đã có ý định bất lợi đối với ta!
- Hừ, còn sống cũng chỉ nhận khuất nhục!
Trong lòng Vũ Sa cho dù không cam tâm nhưng tuyệt không muốn hướng Sở Mộ cúi đầu.
- Ngươi hình như còn rất nhiều việc chưa làm xong đi…
Diệp Khuynh Tư nói.
Vũ Sa cắn môi, máu tươi muốn trào ra khỏi miệng.
- Cầm lấy vật này đi đi, hắn hết giận sẽ không giết ngươi!
Diệp Khuynh Tư đưa một bình thủy tinh nho nhỏ cho Vũ Sa.
- Ta cần chính là thoát khỏi, mấy năm nay ngươi cho ta dược vật thủy hệ quả thật có thể làm cho ta hòa dịu nỗi thống khổ của linh hồn ma diễm, nhưng mời ngươi hiểu rõ ràng, chỉ cần còn bị nô dịch thì chịu thêm nỗi thống khổ nhiều hay ít cũng chẳng có gì khác nhau!
Vũ Sa nói.
Diệp Khuynh Tư nhìn thấy Vũ Sa không tiếp nhận bình thủy tinh, nhìn ra được nàng chịu đựng bị nô dịch đã đi tới mức cực hạn.
Một tia máu tươi thoáng hiện trên môi nàng, Vũ Sa đã hoàn toàn cắn nát môi, tựa hồ rốt cục đã làm ra quyết định!
Nàng nhìn Diệp Khuynh Tư, trong lúc này ánh mắt nàng không còn vẻ kiêu ngạo bẩm sinh mà là phi thường thành khẩn nói:
- Hắn nhất định là rất nguyện ý nghe theo lời ngươi nói, đúng hay không? Hiện tại ta thật sự có chuyện rất trọng yếu cần phải làm, không thể tiếp tục lưu lại ở nơi này. Nếu bỏ lỡ đối với ta mà nói chẳng khác gì cái chết, ngươi nói hắn thả ta, chờ ta hoàn thành xong sự kiện kia, ngươi nghĩ muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, hơn nữa ta có thể thề tuyệt đối sẽ không xúc phạm tới ngươi cùng hắn!
Diệp Khuynh Tư lần đầu tiên chứng kiến Vũ Sa thành khẩn thỉnh cầu chính mình, trong ánh mắt không hề có bất kỳ vẻ lừa gạt hay nói dối.
Nhìn thấy môi tràn máu tươi của Vũ Sa, Diệp Khuynh Tư tin tưởng lời nàng nói là sự thật, chỉ là muốn yêu cầu Sở Mộ thả Vũ Sa, chỉ sợ đã nằm ngoài năng lực của Diệp Khuynh Tư.
Thù hận giữa bọn họ đã tồn tại trước khi Diệp Khuynh Tư nhận thức Sở Mộ, hơn nữa còn thật sâu sắc, Diệp Khuynh Tư cũng không cho rằng mình có thể nói động được Sở Mộ.
- Ta thật không thể thay đổi được quyết định của hắn, ngươi phải biết lúc trước khi ngươi trốn tránh đã tạo thành ảnh hưởng bao nhiêu đối với hắn, loại ảnh hưởng kia còn có thể gia tăng theo độ tuổi ngày càng tăng trưởng…
- Vậy cứ xem như ta không có nói gì qua đi!
- Ta cũng không nói không có biện pháp giải quyết…
Diệp Khuynh Tư nhẹ giọng nói.
Diệp Khuynh Tư nguyện ý giúp Vũ Sa chỉ vì hi vọng thù hận giữa nàng cùng Sở Mộ giảm bớt một ít, miễn tương lai hai người rơi vào hoàn cảnh không chết không ngừng, Diệp Khuynh Tư chỉ vì suy nghĩ cho Sở Mộ.
Khi nói tới lời này, Vũ Sa lộ vẻ khó khăn.
Nhưng nghĩ tới mình còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, không thể luôn luôn bị giam lại ở chỗ tên hỗn đản kia, cuối cùng chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, làm theo lời nói của Diệp Khuynh Tư.
…
Núi tuyết liên miên, mặc dù đã bị lực lượng của chủ tể cấp phá hủy, nhưng dãy núi mênh mang mờ mịt vẫn tạo cho người cảm giác thật tráng lệ.
Lúc này trên tuyết sơn, Liễu Băng Lam trong bộ quần áo trắng tuyết thật cao quy đã khống chế hồn sủng Tinh Hà của mình, trôi nổi giữa không trung.
Dáng người yểu điệu, tuyệt thế độc lập, vị lãnh mỹ nhân vừa xuất hiện lập tức làm mọi người cảm giác ánh mắt bừng sáng, không nghĩ tới tại Tân Nguyệt Địa còn có một vị nữ tính hồn tể xuất chúng đến như thế!
Thanh âm nghị luận nổi lên bốn phía, mọi người không chỉ tán thán dung mạo khuynh quốc khuynh thành cùng khí chất lãnh diễm cô tinh của Liễu Băng Lam, càng tán thán đầu hồn sủng của nàng, không ngờ chính là tinh không sủng thuộc dị hệ hồn sủng hiếm thấy nhất.
- Vị này chính là Nữ Tôn trong tam đại cung điện?
Lý Húc vuốt chòm râu, ánh mắt có chút quái dị nhìn chằm chằm Liễu Băng Lam.
- Đúng vậy, nghe nói nàng là người đầu tiên bước vào hồn tể cấp của Tân Nguyệt Địa, nàng làm việc điệu thấp, thường xuyên bế quan tu luyện, thậm chí có được không gian tu luyện độc lập của chính mình, là một tồn tại phi thường đặc thù ở Tân Nguyệt Địa!
Bên cạnh Lý Húc có người hồi đáp.
- Không gian tu luyện độc lập?
Lý Húc ngây ngẩn cả người, được gọi là không gian tu luyện độc lập đương nhiên không phải chỉ một mật thất hay một cung thất, mà là một thứ nguyên không gian, loại không gian độc lập này bản thân hắn đã thật khó tìm, hiện tại không ngờ bị nàng giữ lấy một mình làm không gian tu luyện, đây không phải người tầm thường nào cũng có thể đạt được, thậm chí một ít cương chủ cũng không có được tài nguyên như thế!
- Dạ, đây là do tiểu nhân xâm nhập vào tận bên trong tam đại cung điện mới nghe được, không gian kia có thể thông hương tiểu thế giới đệ nhị trọng!
Người kia đáp.
Lý Húc tiếp tục vuốt râu, ánh mắt không ngừng xoay chuyển, trong lòng thầm nghĩ xem ra Tân Nguyệt Địa là một nơi có tài nguyên thật phong phú, còn có được không gian môn liên đón cũng những thế giới khác!
Liễu Băng Lam thay thế Bạch Ngữ tiếp tục xuất chiến cho Tân Nguyệt Địa.
Người tiếp chiến chính là Lý Tự Nhiễm vẫn với dáng tươi cười ôn hòa.
Lý Tự Nhiễm híp mắt, dò xét Liễu Băng Lam thật cẩn thận, trong lĩnh vực hồn sủng sư có được một dung mạo cùng thực lực như nữ tử trước mặt thật quá ít, có thể chứng kiến một vị thật sự là khó khăn.
Khinh địch vốn là thiên tính của mỗi người, nhất là khi chứng kiến một vị tuyệt sắc mỹ nữ.
Lý Tự Nhiễm cũng không gọi về đầu hồn sủng thứ ba, vẫn dùng hai hồn sủng trước đó chiến đấu cùng Liễu Băng Lam.
Rất nhanh, Lý Tự Nhiễm bởi vì lòng khinh địch của mình phải trả giá thật lớn.
Bản thân sinh vật kỹ năng dị hệ đã quỷ dị khó lường, kỹ năng Tinh Hà lại càng đặc thù biến đổi, Tinh Hà đã khổ tu tới trung đẳng chủ tể ngay từ đầu liền phát động thế công sắc bén, đem hai hồn sủng của Lý Tự Nhiễm trấn áp tới mức không còn khả năng phản kích.
Lấy một địch hai, đồng dạng là trung đẳng chủ tể cấp, dáng người hoa lệ của Tinh Hà như quỹ tích lưu tinh, làm hai hồn sủng của Lý Tự Nhiễm mệt mỏi ứng phó, cuối cùng Lý Tự Nhiễm còn chưa kịp gọi về hồn sủng thứ ba thì hai hồn sủng của hắn đã cạn kiệt hết sức lực mà thua bại.
Thực lực của Tinh Hà rõ ràng cho thấy so với chủ tể bình thường mạnh hơn một cấp bậc, hơn nữa kỹ năng quỷ dị biến đổi, cho dù Lý Tự Nhiễm triệu hồi ra thêm một đầu hồn sủng thứ ba, dưới tình huống một chọi một vẫn không phải là đối thủ của Tinh Hà.
Nắng sớm đầy trời, khi ánh mắt mọi người còn rơi trong nỗi kinh diễm vì vẻ đẹp tuyệt sắc của Liễu Băng Lam, Lý Tự Nhiễm đã thua!
Lý Tự Nhiễm ở tại Vân Cảnh đã được sắp xếp là nhân vật trong mười người đứng đầu, mọi người nhìn thấy hắn thất bại bỏ chạy, xem như trong mộng mới tỉnh, ánh mắt nhất thời tụ tập lên trên người nữ tử tuyệt mỹ giống như nữ thần tinh không kia.
Nếu như nói trước đó vẻ kinh diễm tuyệt luân của Liễu Băng Lam làm người ta cảm thán, như vậy hiện tại mọi người nhìn vào nàng đã mang theo lòng kính sợ đối với cường giả!
- Sở Mộ, vì sao Nữ Tôn đột nhiên trở nên mạnh như vậy!
Mục Thanh Y có chút khiếp sợ nói.
Hiện tại Sở Mộ cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Liễu Băng Lam, chính hắn cũng thật không ngờ thực lực của mẹ mình lại đột nhiên tăng mạnh, ngay cả lục cấp cảnh chủ Lý Tự Nhiễm cũng không phải là đối thủ của nàng!
Sở Mộ quả thật có thể thông qua hồn ước đại khái đoán được thế giới nội tâm của nàng, nhưng linh hồn cảm giác giữa Sở Mộ cùng nàng nhiều lắm chỉ làm hắn biết được tâm tình của nàng mà thôi, không thể nào hoàn toàn biết được suy nghĩ trong nội tâm của nàng.
Mà người có thể suy đoán được suy nghĩ trong nội tâm của nàng cũng chỉ có U Linh Cẩn Nhu, bởi vì Cẩn Nhu công chúa có được thuật đọc tâm của Ma Linh, nhất định vừa rồi khi nàng bồi Bạch Ngữ đi tới đã thi triển thuật đọc tâm đối với mình, vì vậy kế hoạch mà Vũ Sa muốn để cho Vạn Trọng hiếp bức Diệp Khuynh Tư mới bị Sở Mộ hay biết trước.
Sở Mộ niệm chú ngữ đem Vũ Sa thu vào trong hồn sủng không gian.
Sở Mộ không thể chấp nhận có người muốn thương tổn Diệp Khuynh Tư, hắn đem nhiệt độ của ma diễm bay lên tới mức cực mạnh, lần này Vũ Sa chịu trừng phạt còn nặng hơn những lần trước đó rất nhiều.
Nhưng Diệp Khuynh Tư vẫn khuyên ngăn Sở Mộ, nàng còn cần năng lực của Vũ Sa trợ giúp Bạch Ngữ bình ổn lại cỗ lệ khí trong tinh thần thế giới của Bạch Ngữ, Sở Mộ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Vũ Sa, đi ra ngoài lều trại.
Nỗi tức giận trong lòng Sở Mộ chậm rãi giảm xuống, Vũ Sa muốn chạy trốn Sở Mộ cảm thấy đây là chuyện thật bình thường, Sở Mộ cũng khẳng định nàng đang tìm cách bỏ chạy, thậm chí hắn đang dần dần thả lỏng cho nàng, nếu như nàng có kỹ năng rời khỏi hắn cũng cảm thấy không có gì quan trọng.
Nhưng nữ nhân kia lại đem chủ ý đánh lên trên người Diệp Khuynh Tư, muốn để Vạn Trọng hiếp bức bắt giữ nàng, điểm này Sở Mộ thật không thể khoan dung, nếu không phải lo lắng sắp có một cuộc đại chiến cần ứng phó, Sở Mộ thật không tiếc cắt đoạn hồn ước giữa song hồn, đem nữ nhân kia diệt trừ, vừa rồi hắn chứng thật là hạ sát tâm.
Cẩn Nhu công chúa có thể chứng kiến được suy nghĩ trong lòng hắn, thấp giọng nói:
- Kỳ thật nàng cũng sẽ không thật sự thương tổn Khuynh Tư, nàng chỉ muốn mượn Khuynh Tư thoát khỏi ngươi!
Diệp Khuynh Tư thường dùng năng lực thủy tổ Hoa hệ của Vũ Sa để luyện chế huyền vật, bình thường Sở Mộ đều đem Vũ Sa nhốt bên trong hồn sủng không gian, Diệp Khuynh Tư lại thường để Sở Mộ triệu hoán nàng ra ngoài, tránh khỏi bị ma diễm tra tấn, Sở Mộ biết trong lòng Diệp Khuynh Tư đồng tình với Vũ Sa, không hi vọng cừu hận giữa hai người ngày càng mở rộng.
Sở Mộ cũng mặc kệ Vũ Sa có bị thương tổn hay không, đã dám có ý niệm kia trong đầu Sở Mộ tuyệt đối sẽ không tha cho nàng, trong lòng luôn nghĩ đợi lúc nào đem nàng xử lý triệt để, miễn tương lai tiếp tục xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cẩn Nhu công chúa biết trong lòng Sở Mộ đã định, khẽ thở dài một tiếng.
…
Sau khi Sở Mộ rời khỏi, Vũ Sa đưa mắt nhìn Diệp Khuynh Tư, có chút kiêu căng nói:
- Ta không cần ngươi cầu tình!
Nếu Sở Mộ đã cảm ứng được cảm xúc của Vũ Sa, Vũ Sa đồng dạng cũng cảm nhận được cảm xúc của hắn, vừa rồi sở dĩ nàng bị khí thế của hắn trấn áp đến sắc mặt tái nhợt, đó là bởi vì nàng đã cảm nhận được trong lòng hắn có sát ý!
Sở Mộ muốn giết nàng!
Vũ Sa phi thường rõ ràng rất có thể sau khi cuộc chiến giành độc lập chấm dứt, linh hồn của mình ở bên trong hồn sủng không gian của hắn sẽ bị cháy sạch không còn một mảnh.
Trong lòng nàng đã có một tia sợ hãi, nhưng tính tình kiêu ngạo nên nàng vẫn không muốn đem nỗi sợ hãi kia biểu lộ ra, nàng càng không cần Diệp Khuynh Tư cầu tình cho chính mình!
Diệp Khuynh Tư thản nhiên mở miệng nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, ta quả thật cần tinh thần kỹ năng của ngươi bình ổn khí tức nổi loạn trong tinh thần thế giới của Bạch Ngữ, ta sẽ không thương hại người đã có ý định bất lợi đối với ta!
- Hừ, còn sống cũng chỉ nhận khuất nhục!
Trong lòng Vũ Sa cho dù không cam tâm nhưng tuyệt không muốn hướng Sở Mộ cúi đầu.
- Ngươi hình như còn rất nhiều việc chưa làm xong đi…
Diệp Khuynh Tư nói.
Vũ Sa cắn môi, máu tươi muốn trào ra khỏi miệng.
- Cầm lấy vật này đi đi, hắn hết giận sẽ không giết ngươi!
Diệp Khuynh Tư đưa một bình thủy tinh nho nhỏ cho Vũ Sa.
- Ta cần chính là thoát khỏi, mấy năm nay ngươi cho ta dược vật thủy hệ quả thật có thể làm cho ta hòa dịu nỗi thống khổ của linh hồn ma diễm, nhưng mời ngươi hiểu rõ ràng, chỉ cần còn bị nô dịch thì chịu thêm nỗi thống khổ nhiều hay ít cũng chẳng có gì khác nhau!
Vũ Sa nói.
Diệp Khuynh Tư nhìn thấy Vũ Sa không tiếp nhận bình thủy tinh, nhìn ra được nàng chịu đựng bị nô dịch đã đi tới mức cực hạn.
Một tia máu tươi thoáng hiện trên môi nàng, Vũ Sa đã hoàn toàn cắn nát môi, tựa hồ rốt cục đã làm ra quyết định!
Nàng nhìn Diệp Khuynh Tư, trong lúc này ánh mắt nàng không còn vẻ kiêu ngạo bẩm sinh mà là phi thường thành khẩn nói:
- Hắn nhất định là rất nguyện ý nghe theo lời ngươi nói, đúng hay không? Hiện tại ta thật sự có chuyện rất trọng yếu cần phải làm, không thể tiếp tục lưu lại ở nơi này. Nếu bỏ lỡ đối với ta mà nói chẳng khác gì cái chết, ngươi nói hắn thả ta, chờ ta hoàn thành xong sự kiện kia, ngươi nghĩ muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, hơn nữa ta có thể thề tuyệt đối sẽ không xúc phạm tới ngươi cùng hắn!
Diệp Khuynh Tư lần đầu tiên chứng kiến Vũ Sa thành khẩn thỉnh cầu chính mình, trong ánh mắt không hề có bất kỳ vẻ lừa gạt hay nói dối.
Nhìn thấy môi tràn máu tươi của Vũ Sa, Diệp Khuynh Tư tin tưởng lời nàng nói là sự thật, chỉ là muốn yêu cầu Sở Mộ thả Vũ Sa, chỉ sợ đã nằm ngoài năng lực của Diệp Khuynh Tư.
Thù hận giữa bọn họ đã tồn tại trước khi Diệp Khuynh Tư nhận thức Sở Mộ, hơn nữa còn thật sâu sắc, Diệp Khuynh Tư cũng không cho rằng mình có thể nói động được Sở Mộ.
- Ta thật không thể thay đổi được quyết định của hắn, ngươi phải biết lúc trước khi ngươi trốn tránh đã tạo thành ảnh hưởng bao nhiêu đối với hắn, loại ảnh hưởng kia còn có thể gia tăng theo độ tuổi ngày càng tăng trưởng…
- Vậy cứ xem như ta không có nói gì qua đi!
- Ta cũng không nói không có biện pháp giải quyết…
Diệp Khuynh Tư nhẹ giọng nói.
Diệp Khuynh Tư nguyện ý giúp Vũ Sa chỉ vì hi vọng thù hận giữa nàng cùng Sở Mộ giảm bớt một ít, miễn tương lai hai người rơi vào hoàn cảnh không chết không ngừng, Diệp Khuynh Tư chỉ vì suy nghĩ cho Sở Mộ.
Khi nói tới lời này, Vũ Sa lộ vẻ khó khăn.
Nhưng nghĩ tới mình còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, không thể luôn luôn bị giam lại ở chỗ tên hỗn đản kia, cuối cùng chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, làm theo lời nói của Diệp Khuynh Tư.
…
Núi tuyết liên miên, mặc dù đã bị lực lượng của chủ tể cấp phá hủy, nhưng dãy núi mênh mang mờ mịt vẫn tạo cho người cảm giác thật tráng lệ.
Lúc này trên tuyết sơn, Liễu Băng Lam trong bộ quần áo trắng tuyết thật cao quy đã khống chế hồn sủng Tinh Hà của mình, trôi nổi giữa không trung.
Dáng người yểu điệu, tuyệt thế độc lập, vị lãnh mỹ nhân vừa xuất hiện lập tức làm mọi người cảm giác ánh mắt bừng sáng, không nghĩ tới tại Tân Nguyệt Địa còn có một vị nữ tính hồn tể xuất chúng đến như thế!
Thanh âm nghị luận nổi lên bốn phía, mọi người không chỉ tán thán dung mạo khuynh quốc khuynh thành cùng khí chất lãnh diễm cô tinh của Liễu Băng Lam, càng tán thán đầu hồn sủng của nàng, không ngờ chính là tinh không sủng thuộc dị hệ hồn sủng hiếm thấy nhất.
- Vị này chính là Nữ Tôn trong tam đại cung điện?
Lý Húc vuốt chòm râu, ánh mắt có chút quái dị nhìn chằm chằm Liễu Băng Lam.
- Đúng vậy, nghe nói nàng là người đầu tiên bước vào hồn tể cấp của Tân Nguyệt Địa, nàng làm việc điệu thấp, thường xuyên bế quan tu luyện, thậm chí có được không gian tu luyện độc lập của chính mình, là một tồn tại phi thường đặc thù ở Tân Nguyệt Địa!
Bên cạnh Lý Húc có người hồi đáp.
- Không gian tu luyện độc lập?
Lý Húc ngây ngẩn cả người, được gọi là không gian tu luyện độc lập đương nhiên không phải chỉ một mật thất hay một cung thất, mà là một thứ nguyên không gian, loại không gian độc lập này bản thân hắn đã thật khó tìm, hiện tại không ngờ bị nàng giữ lấy một mình làm không gian tu luyện, đây không phải người tầm thường nào cũng có thể đạt được, thậm chí một ít cương chủ cũng không có được tài nguyên như thế!
- Dạ, đây là do tiểu nhân xâm nhập vào tận bên trong tam đại cung điện mới nghe được, không gian kia có thể thông hương tiểu thế giới đệ nhị trọng!
Người kia đáp.
Lý Húc tiếp tục vuốt râu, ánh mắt không ngừng xoay chuyển, trong lòng thầm nghĩ xem ra Tân Nguyệt Địa là một nơi có tài nguyên thật phong phú, còn có được không gian môn liên đón cũng những thế giới khác!
Liễu Băng Lam thay thế Bạch Ngữ tiếp tục xuất chiến cho Tân Nguyệt Địa.
Người tiếp chiến chính là Lý Tự Nhiễm vẫn với dáng tươi cười ôn hòa.
Lý Tự Nhiễm híp mắt, dò xét Liễu Băng Lam thật cẩn thận, trong lĩnh vực hồn sủng sư có được một dung mạo cùng thực lực như nữ tử trước mặt thật quá ít, có thể chứng kiến một vị thật sự là khó khăn.
Khinh địch vốn là thiên tính của mỗi người, nhất là khi chứng kiến một vị tuyệt sắc mỹ nữ.
Lý Tự Nhiễm cũng không gọi về đầu hồn sủng thứ ba, vẫn dùng hai hồn sủng trước đó chiến đấu cùng Liễu Băng Lam.
Rất nhanh, Lý Tự Nhiễm bởi vì lòng khinh địch của mình phải trả giá thật lớn.
Bản thân sinh vật kỹ năng dị hệ đã quỷ dị khó lường, kỹ năng Tinh Hà lại càng đặc thù biến đổi, Tinh Hà đã khổ tu tới trung đẳng chủ tể ngay từ đầu liền phát động thế công sắc bén, đem hai hồn sủng của Lý Tự Nhiễm trấn áp tới mức không còn khả năng phản kích.
Lấy một địch hai, đồng dạng là trung đẳng chủ tể cấp, dáng người hoa lệ của Tinh Hà như quỹ tích lưu tinh, làm hai hồn sủng của Lý Tự Nhiễm mệt mỏi ứng phó, cuối cùng Lý Tự Nhiễm còn chưa kịp gọi về hồn sủng thứ ba thì hai hồn sủng của hắn đã cạn kiệt hết sức lực mà thua bại.
Thực lực của Tinh Hà rõ ràng cho thấy so với chủ tể bình thường mạnh hơn một cấp bậc, hơn nữa kỹ năng quỷ dị biến đổi, cho dù Lý Tự Nhiễm triệu hồi ra thêm một đầu hồn sủng thứ ba, dưới tình huống một chọi một vẫn không phải là đối thủ của Tinh Hà.
Nắng sớm đầy trời, khi ánh mắt mọi người còn rơi trong nỗi kinh diễm vì vẻ đẹp tuyệt sắc của Liễu Băng Lam, Lý Tự Nhiễm đã thua!
Lý Tự Nhiễm ở tại Vân Cảnh đã được sắp xếp là nhân vật trong mười người đứng đầu, mọi người nhìn thấy hắn thất bại bỏ chạy, xem như trong mộng mới tỉnh, ánh mắt nhất thời tụ tập lên trên người nữ tử tuyệt mỹ giống như nữ thần tinh không kia.
Nếu như nói trước đó vẻ kinh diễm tuyệt luân của Liễu Băng Lam làm người ta cảm thán, như vậy hiện tại mọi người nhìn vào nàng đã mang theo lòng kính sợ đối với cường giả!
- Sở Mộ, vì sao Nữ Tôn đột nhiên trở nên mạnh như vậy!
Mục Thanh Y có chút khiếp sợ nói.
Hiện tại Sở Mộ cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Liễu Băng Lam, chính hắn cũng thật không ngờ thực lực của mẹ mình lại đột nhiên tăng mạnh, ngay cả lục cấp cảnh chủ Lý Tự Nhiễm cũng không phải là đối thủ của nàng!