Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sủng Mị

Chương 1359: Bán ma Bạch Ngữ đại chiến thành chủ Văn thành (hạ)



Sở Mộ kéo lại U Linh Cẩn Nhu, lúc này Diệp Hoàn Sinh, Liễu Băng Lam, Triêu Thái Tử, Mục Thanh Y cùng các vị nguyên lão, trưởng lão đều nhìn thấy hắn, mọi người không khỏi hiện lên dáng tươi cười.
Mỗi người tựa hồ đều muốn nói chuyện với hắn, nhưng hiện tại ánh mắt hắn đang nhìn chăm chú lên người Bạch Ngữ, mọi người cũng biết hiện tại không phải lúc trò chuyện.
Trong dãy núi phập phồng phủ tuyết, lôi điện màu tím vẫn điên cuồng oanh xuống chung quanh thân thể Bạch Ngữ, ma diễm trên người hắn cơ hồ không cách nào tiếp tục bốc lên.
Nhưng Sở Mộ lưu ý tới mặc dù không ngừng bị Lôi Đình Liêu Ma Ngưu cùng Uyên Thú công kích, nhưng tay phải của Bạch Ngữ vẫn luôn mở ra, đang hấp thu năng lượng kỹ năng do hai sinh vật chủ tể cấp phóng thích.
Ngay khi mọi người cho rằng sau một loạt công kích Bạch Ngữ đã rất khó có năng lực tiếp tục chiến đấu, bỗng nhiên ma diễm trên người Bạch Ngữ biến mất!
Ngay khi ma diễm dập tắt, mọi người có thể thấy được làn da màu bạc của hắn xuất hiện từng đạo vết rách kinh người, mà trên những vết rách kia bỗng nhiên có lôi điện bị hắc ám lực lượng chuyển hóa vỡ tan từ trong thân thể hắn toát ra, hướng chung quanh bay tán loạn!
- Tư tư tư…
Hồ quang bị biến chất thật dễ dàng đem toàn bộ nham thạch vỡ nát chung quanh biến thành hư ảo.
Bạch Ngữ lảo đảo đứng thẳng thân hình, mái tóc bạc dựng thẳng, toàn thân đã hóa thành ám lôi cuồng ma.
Tay phải vẫn luôn mở ra bỗng dưng nắm chặt lại, một tia lực lượng lôi đình hắc ám càng thêm cường đại từ giữa ngón tay hắn trào tuôn.
Nghịch chuyển!
Bạch Ngữ vươn tay, lòng bàn tay hướng thẳng tới thành chủ Văn thành Vĩnh Nghiễm cùng hai hồn sủng của hắn.
Một cỗ gió lốc nghịch chuyển từ trong lòng bàn tay trào ra ngoài, năng lượng ẩn chứa chính là toàn bộ lực lượng sấm sét vừa rồi đã oanh kích xuống, hơn nữa trải qua hắc ám đồng hóa lực lượng hắc ám lôi hủy diệt càng thêm khủng bố!
Lôi đình quay cuồng, lôi điện hắc ám cùng vong mộng vong lôi chợt biến mất chút ít, khi uy lực dâng lên tới cực hạn, những thiểm điện kia ngược lại lặng yên không một tiếng động, làm toàn bộ thế giới lâm vào trong yên tĩnh.
Thiên Sơn vốn thật rộng lớn, ánh sáng tràn đầy, lôi vân xuất hiện chẳng qua che được phần núi non nơi này mà thôi.
Nhưng khi Bạch Ngữ đem lôi điện lực điên cuồng nghịch chuyển, thiên địa chợt biến sắc, hắc ám thiểm điện kinh hồn xuyên lướt, thiên địa một mảnh tĩnh mịch!
Trong tầm mắt tối tăm, mọi người chỉ có thể nhìn thấy từng đạo thiểm điện bay vút, năng lượng lan tràn tới Thiên Sơn chủ mạch, làm toàn bộ người xem không rét mà run.
Vĩnh Nghiễm thật không ngờ trong quá trình mình không ngừng công kích, ma nhân kia lại đem năng lượng của hồn sủng phóng thích đều hấp thu, lại nghịch chuyển năng lượng dùng để đối phó với hồn sủng của hắn, khiến bên hắn bị nguy hiểm tính mạng.
Sắc mặt Vĩnh Nghiễm một mảnh tái nhợt, để hai hồn sủng đều chắn ngay trước mặt mình, hình thành một đạo bảo hộ.
Nhưng bản thân thiểm điện đã có được lực xuyên thấu rất mạnh, ngay cả hai trung đẳng chủ tể cấp đều phi thường cường đại nhưng cũng không cách nào ngăn cản được năng lượng đang ập tới như điên!
Nếu như nói trước đó Bạch Ngữ phải thừa nhận một con sông chảy xiết điên cuồng đập vào, làm thương thế của hắn tăng thêm, như vậy hiện tại Bạch Ngữ nghịch chuyển đánh trả Vĩnh Nghiễm lại là lực lượng của đập nước vỡ bờ, một lần dốc toàn lực!
Thực lực hồn sủng của hắn có mạnh bao nhiêu cũng thật có khả năng ngăn cản được tàn phá của đối phương!
Cuồng lôi quét ngang, Uyên Thú không có bất kỳ năng lực chống cự nguyên tố dẫn đầu không thể ngăn cản, du long màu đen không chỉ oanh trúng khiến nó huyết nhục mơ hồ, còn có hiệu quả ăn mòn xuất hiện, nóng chảy khung xương của nó, khiến toàn thân nó máu tươi đầm đìa.
Vĩnh Nghiễm thật yêu quý hồn sủng của mình, trong lúc kháng cự vội vàng đem Uyên Thú thu hồi vào trong hồn sủng không gian, chỉ lưu lại Lôi Đình Liêu Ma Ngưu ngăn cản.
Lúc này năng lượng đã gần kết thúc, Vĩnh Nghiễm tin tưởng Lôi Đình Liêu Ma Ngưu có thể đem toàn bộ năng lượng chống đỡ.
Nhưng ngay một khắc hắn vừa đem hồn sủng thu hồi, bỗng nhiên ám lôi ma nhân lại lướt qua một đạo hư ảnh thật dài giữa không trung, dùng tốc độ cực nhanh hướng nơi này chạy tới.
Tay phải Bạch Ngữ đã hoàn toàn thối rữa, tay trái hắn biến thành ma trảo sắc bén, ngay khi toàn thân Lôi Đình Liêu Ma Ngưu bị tê dại ma trảo giống như năm chuôi liêm nhận khủng bố hung tàn lướt qua thân hình Lôi Đình Liêu Ma Ngưu!
Tê lạp!
Năm vết cào thật sâu lướt qua, trường kích lôi điện trên tay Lôi Đình Liêu Ma Ngưu trực tiếp biến thành gãy vụn, làn da bị xé mở, xâm nhập tận sâu trong khung xương.
Khung xương vốn bị nghịch chuyển ám lôi điện đánh trúng đã yếu ớt, một trảo xâm nhập khiến vào xương cốt chính đứt đoạn, máu tươi phun trào văng lên thân hình màu bạc của Bạch Ngữ.
Một trảo của Bạch Ngữ xâm nhập liền mạnh mẽ bắt lấy xương ngực của Lôi Đình Liêu Ma Ngưu, hung hăng lôi kéo!
Răng rắc…
Xương ngực bị trực tiếp rút ra ngoài, xương cốt trắng hếu cùng máu tươi tràn đầy trên ma trảo của Bạch Ngữ, lại bị ném ra xa.
Một màn huyết tinh đầy kinh sợ khiến vô số người xem trong toàn trường không khỏi hít sâu một hơi, cuộc chiến đấu tàn bạo như thế đúng là cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa bán ma hung tàn kia còn là một nửa nhân loại.
Vĩnh Nghiễm cũng bị hình ảnh kinh hồn như thế trấn trụ, hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt Bạch Ngữ, phát hiện trong mắt ma nhân tràn ngập vẻ bạo ngược cùng khát máu không thể ức chế, nếu hiện tại hắn mạnh mẽ mệnh lệnh Lôi Đình Liêu Ma Ngưu công kích, hoặc lập tức gọi về hồn sủng khác vây công, hắn có lòng tin sẽ đem ma nhân kia giết chết nhưng hắn cũng rất tin hồn sủng của mình sẽ không có kết cục gì tốt!
Kiểu xuất thủ liều mạng của Bạch Ngữ thật sự làm Vĩnh Nghiễm hoảng sợ.
Trong lòng hắn tuy có vô số oán hận, nhưng cho dù có bao nhiêu oán hận cũng không thể khiến hồn sủng của mình bồi đi vào, nói vậy hắn sẽ thực sự rơi xuống trở thành một tứ cấp cảnh chủ hoàn toàn.
Sự sợ hãi của hắn làm Bạch Ngữ lập tức tìm được cơ hội cuồng quét, Vĩnh Nghiễm chỉ có thể triệu hồi ra hồn sủng đê đẳng chủ tể bảo hộ Lôi Đình Liêu Ma Ngưu, run rẩy thối lui.
Cuối cùng Vĩnh Nghiễm đã thối lui tới vị trí của Lục Ngọc Cầm.
Lục Ngọc Cầm tự nhiên nhìn ra được Vĩnh Nghiễm đã có nguy hiểm tính mạng, ngay khi Bạch Ngữ tính toán đem Vĩnh Nghiễm nắm bắt xé nát, Lục Ngọc Cầm liền khống chế Vân Tiên Giao Vĩ Loan đi ra ngăn cản hai bên.
Vĩnh Nghiễm thấy Lục Ngọc Cầm ra tay giống như trút được gánh nặng, tuôn mồ hôi lạnh đầm đìa mở lời cảm tạ, sau đó vội vội vàng vàng thối lui vào trong phe cánh của mình.
Cuồng ma Bạch Ngữ bị Vân Tiên Giao Vĩ Loan của Lục Ngọc Cầm thi triển mê vụ mê hoặc một thoáng, chợt thấy Vĩnh Nghiễm đã chạy trốn, cỗ lệ khí trong lòng nhất thời giảm xuống, đôi mắt tràn ngập chiến ý đầy vẻ cao ngạo lẫn khinh thường.
Từ lúc Vĩnh Nghiễm bị nghịch chuyển lôi công kích đến lúc hắn bỏ chạy, cùng quá trình Bạch Ngữ lùi một bước để đánh trả đối phương chỉ diễn ra vô cùng ngắn ngủi, nhưng Bạch Ngữ lại thêm một lần phô bày vẻ hung tàn của một cuồng ma đối với thế nhân, cùng bản sắc khát máu, chỉ sợ sau cuộc chiến này ngay cả trong Vân Cảnh lẫn chung quanh Vân Cảnh đều không người nào dám chọc tới cuồng ma Bạch Ngữ!
- Phế vật!
Lý Húc hung hăng trợn mắt nhìn thành chủ Văn thành, tức giận mắng một câu.
Vốn dùng loại chiến thuật này Lý Húc dự tính sẽ làm bên đối phương bị bóp chết từ trong tay Vĩnh Nghiễm, kết quả bọn hắn có hai cao thủ liên tục bị thua trong tay một người, điều này đường đường đối với thất cấp địa cảnh như Vân Cảnh mà nói chính là sự sỉ nhục.
Trong lòng Lý Húc đã âm thầm quyết định vị trí tứ cấp cảnh chủ của Vĩnh Nghiễm xem như là chứng thực, thậm chí nếu làm cho hắn mất hứng, ngày sau sẽ cho Vĩnh Nghiễm đi quản những nô lệ tại Tân Nguyệt Địa kia!
Bạch Ngữ thắng lợi một lần nữa làm người của Tân Nguyệt Địa lớn tiếng hoan hô, có thể phản kích khi bị tấn công hung mãnh như vậy, lui một bước để đánh trả đối phương, không lưu cho địch nhân cơ hội thở gấp, nhờ vậy đã tiến tới chiến thắng.
Cuộc chiến vừa rồi cơ hồ khiến mọi người đều cảm nhận được nguy cơ, thẳng tới phút cuối cùng mới thở mạnh, sau đó trái tim nhảy lên cuồng nhiệt, bán ma Bạch Ngữ không hổ là bán ma cực mạnh nhất trong lịch sử Tân Nguyệt Địa!
- Quả thật có chút bổn sự ah!
Vân Môn lão nhân một mình ngồi ở một góc, đôi mắt tràn đầy nếp nhăn híp khẽ, đối với Bạch Ngữ tăng cao thực lực có vẻ tán thành.
Có thể đánh bại hai gã Vân Cảnh cường giả, bán ma quả thật rất khá, tương lai nhất định còn bước lên lĩnh vực cao hơn.

Bạch Ngữ thắng liên tiếp hai trận làm không khí biến thành lửa nóng, băng sương của núi tuyết cũng không còn có cảm giác rét lạnh.
Lúc này Vân Cảnh đã phái ra vị cảnh chủ thứ ba.
Làm nhóm người Sở Mộ không nghĩ tới chính là vị cường giả thứ ba chính là vị thành chủ Vọng thành Lý Tự Nhiễm thoạt nhìn thật ôn hòa hiền lành!
Lý Tự Nhiễm vẫn duy trì gương mặt ôn hòa thân thiện như trước, không giống như đi chiến đấu mà ngược lại như đi hòa đàm.
Nhưng Sở Mộ lại phi thường hiểu rõ ràng, lão gia hỏa kia kỳ thật là một kẻ âm hiểm ngoan độc, bằng không bọn hắn cũng sẽ không bị Lý Húc biết được thân phận.
- Để ta tới đi!
Liễu Băng Lam nhìn thoáng qua Bạch Ngữ, ý muốn trao đổi với hắn.
Thương thế của Bạch Ngữ đã rất nặng, hẳn không còn bao nhiêu sức chiến đấu, có thể thắng hai trận liên tiếp đã xem như khả năng tối đa của hắn.
- Lão nhân kia là lục cấp cảnh chủ, Lý Húc đem hắn đặt sau Vĩnh Nghiễm đã nói lên thực lực của Lý Tự Nhiễm càng mạnh hơn Vĩnh Nghiễm…
Sở Mộ nói với Liễu Băng Lam.
- Ân, mẹ sẽ cẩn thận!
Liễu Băng Lam gật gật đầu, ánh mắt không hề biến hóa.
Hành động của Liễu Băng Lam làm Sở Mộ có chút ngoài ý muốn, bởi vì hắn đã trực tiếp nói với Liễu Băng Lam, Lý Tự Nhiễm là cường giả có được hai trung đẳng chủ tể cấp hồn sủng, nhưng vẻ mặt nàng lại không hề đổi sắc, chẳng phải thực lực của mẹ hắn đã tăng hơn nhiều?
Liễu Băng Lam nhìn ra nghi hoặc trong mắt Sở Mộ, khóe môi lộ tia mỉm cười, nói:
- Cũng không thể luôn luôn để hài tử ngươi nhận lấy hết thảy, mẹ lại luôn ở một bên mà nhìn!
Liễu Băng Lam đã làm sẵn chuẩn bị thay người, nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện Bạch Ngữ không có ý tứ rời khỏi chiến trường.
- Chẳng phải hắn còn muốn tiếp tục chiến đấu?
Liễu Băng Lam có chút kinh ngạc nói.
Sở Mộ nhìn thoáng qua Bạch Ngữ, phát hiện trên người hắn lại bộc phát ra ngọn lửa chiến đấu thịnh vượng, trên mặt cũng hiện lên kinh ngạc.
Một thân ma diễm bộc phát trên người Bạch Ngữ đã nói với mọi người: Hắn muốn đối chiến cùng vị cường giả thứ ba của Vân Cảnh!
Chương trước Chương tiếp
Loading...