Sủng Mị
Chương 1340: Vũ sa, kế hoạch chạy trốn
Đà chủ đã có giao phó qua, người tham gia Thần Tông khảo hạch đều phải chết, trên thực tế Uông Sùng Sơn cũng phi thường kinh ngạc. Chính mình gặp phải nữ Hồn Sủng Sư này thực lực dĩ nhiên xuất chúng như vậy. Nếu là nàng lại có một con hồn sủng cấp chủ tể, chính mình đối phó cũng rất phiền phức.
Bỗng nhiên, Uông Sùng Sơn phát hiện tốc độ của tên nữ Hồn Sủng Sư này chậm lại, xem ra chiến đấu giằng co lâu như vậy, hồn sủng của nàng đã có chút thể lực chống đỡ hết nổi rồi.
Uông Sùng Sơn dẫn dắt ra dáng tươi cười, lãng phí thời gian dài như vậy, nên kết thúc thôi. Miễn cho chính mình là người cuối cùng báo cáo kết quả công tác...
Nhưng mà, ngay vào lúc Uông Sùng Sơn tiếp cận Mục Thanh Y, hắn mạnh mẽ cảm giác được phía sau lưng một trận cảm giác mát lạnh truyền đến.
Một đôi con mắt ngân sắc phiếm ra quang mang yêu dị ẩn giấu trong đêm đen, đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn. Uông Sùng Sơn không biết đó là cái gì, khiếp sợ né ra một khoảng cách, thế nhưng ánh mắt kia lại chuyển đi chỗ khác, thật giống như cả đêm tồn đều nằm trong phạm vi tầm nhìn của hắn.
- Ngươi thích chơi trò săn bắt sao? Vậy ngươi tốt nhất là đừng để bị ta đuổi tới, bằng không ngươi sẽ được thưởng thức tư vị sống không bằng chết!
Thanh âm băng lãnh của Sở Mộ quanh quẩn ở bên tai của Uông Sùng Sơn.
Mục Thanh Y đang nghỉ ngơi tại chỗ, nàng cũng không có cùng với Sở Mộ cùng nhau đuổi theo, bởi vì nàng tin tưởng Sở Mộ khẳng định có thể giải quyết được gia hỏa tên là Uông Sùng Sơn kia.
Không qua bao lâu, trên người Sở Mộ đã quấn lấy một tia oan hồn lộ ra một chút sát khí đi trở lại.
- Hắn đã chết rồi?
Mục Thanh Y hỏi.
- Ân, ta không có thói quen lưu lại người sống, chuyện gì xảy ra, người này từ đâu nhảy ra?
Sở Mộ hỏi.
- Ta cũng không biết, hình như là người của Ám Tông, bọn họ dự định phá hư thậm chí giết chết người mà lần này Thần Tông khảo hạch tuyển chọn ra. Trong ngọn núi này còn có không ít người của bọn họ, đang nhằm vào mục tiêu khác.
Mục Thanh Y nói rằng.
- Bỏ đi, đâu là chuyện của bọn hắn, chúng ta cũng đừng quản.
Sở Mộ không thích giao du với kẻ xấu, cầm trong tay hồn bộ giới chỉ đưa cho Mục Thanh Y, tiếp tục nói:
- Bên trong này chứa đựng hẳn là con Ẩm Huyết Yêu kia. Thời gian ta vừa mới đi đến, nó vừa vặn hướng trên người ta va đụng, sau đó ta liền bắt nó hướng nơi này của ngươi chạy tới.
Mục Thanh Y chớp chớp mắt, nào nghĩ đến còn có chuyện tốt như vậy.
Sở Mộ tiễn Mục Thanh Y đến vị trí an toàn, liền để nàng tự mình về trước đến chỗ đó của Đường Quan.
Thời gian Sở Mộ vừa mới xông vào đến trong Vấn Sơn, Đường Quan đã đối với hắn có điều phát hiện. Nếu là lại ở trước mặt hắn bay ra đến, Đường Quan khẳng định sẽ không cho rằng là cảm giác sai, bị bắt được tại chỗ, Mục Thanh Y coi như là lám bừa.
Do đó, Sở Mộ dự định từ một địa phương khác tránh qua khỏi Vấn Sơn.
Vấn Sơn sở dĩ chỉ có một lối ra vào, đó là bởi vì đi con đường này là an toàn nhất. Bằng không mặc kệ hướng vị trí nào đi đến, đều phi thường có khả năng rơi vào trong địa bàn của những lĩnh chủ Vấn Sơn kia, không cẩn thận một chút là kết cục có đi không có về.
Sở Mộ tài cao mật lớn, trực tiếp dự định đi qua những hung địa kia.
Trong quá trình đi qua Vấn Sơn, Sở Mộ phát hiện một cổ thi thể. Cổ thi thể này chính là một tên trong mười tên khảo hạch đó. Như vậy đến xem chính như lời Mục Thanh Y đã nói, nơi này có không ít người của Ám Tông đang ám sát người khảo hạch.
- Nơi này vô hình trung đúng là đem khảo hạch độ khó gia tăng không ít.
Sở Mộ lẩm bẩm tự nói rằng.
Thời gian cùng với Mục Thanh Y phân ra, Mục Thanh Y có đem địa đồ cho Sở Mộ. Sở Mộ hướng đến phía Nam đi một khoảng thời gian, phát hiện con đường này cũng không có dễ đi được giống như chính mình tưởng tượng, xem ra phải rời khỏi Vấn Sơn này còn cần phí chút khí lực.
....
- Ngươi là nói bên trong có người của Ám Tông?
Đường Quan kinh hãi nhìn Mục Thanh Y, cùng Khổng Minh lộ vẻ mở rộng vài phần.
- Đúng, ta gặp được một người.
Mục Thanh Y đem tình huống gặp phải Uông Sùng Sơn đái khái nói ra một lần.
- Ám Tông? Ngươi vừa rồi là nói Ám Tông!
Một lão giả quan vọng quải trượng trên tay cũng rơi xuống mặt đất, cả người đều đang run rẩy.
Lão giả là theo tôn tử của mình đi đến khảo hạch. Trong gia tộc của bọn họ thật vất vả xuất hiện một vị nhân tài như vậy. Vì thế hắn không chút do dự đem dẫn tiến Thần Tông, hi vọng hắn có thể trở thành thành viên của Thần Tông. Không nghĩ tới ở trong loại khảo hạch ban đầu này, dĩ nhiên có người của Ám Tông ở bên trong.
Ám Tông biết người cũng không nhiều, nhưng biết người khác không thể nghi ngờ không phải là đối với đầm hổ này biến sắc. Lão giả biết rõ Ám Tông đáng sợ, càng lo lắng tôn tử của mình có thể bởi vậy mà chết tại Vấn Sơn hay không!
- Chúng ta muốn đi vào! Chất tử của ta còn ở bên trong!
Lý Khuông Sinh lập tức bắn người lên đến.
Lý Khuông Sinh chính là Lý Húc nhất mạch, cháu trai của hắn cũng chính là Lý Tác Đằng. Lý Tác Đằng là người mạnh nhất trong đám Lý gia trẻ tuổi của bọn hắn. Nếu như bị Ám Tông giết, đối với Lý Húc nhất mạch của bọn hắn chính là một tổn thất cực lớn.
Mà bên kia, một vị phụ nhân của Mục thị cũng không ngồi yên được nữa. Bởi vì nhi tử Mục Tranh của nàng ở trong Vấn Sơn, cũng có khả năng gặp phải người của Ám Tông.
- Các ngươi tốt nhất vẫn là đứng ở bên ngoài này, nếu như bên trong có người của Ám Tông, các ngươi đi vào bao nhiêu người sẽ chết bấy nhiêu người. Ta đã phái người đi thông tri cho sáu chủ quan và các thành viên khác. Bọn họ rất nhanh sẽ chạy tới.
Đường Quan cau mày nói rằng.
Thực lực của Ám Tông, Đường Quan phi thường rõ ràng, bất luận một gã thành viên nào của bọn hắn đều nhất định là cấp chủ tể. Cái đó cùng với Thần Tông bọn họ là nhất trí. Tuy rằng Ám Tông thủy chung đều như là bóng ma trốn ở dưới ánh mặt trời của Thần Tông chiếu rọi. Nhưng bọn hắn một ngày xuất hiện, thực lực khẳng định sẽ không kém hơn thành viên của Thần Tông nhiều lắm.
- Nhưng...nhưng chúng ta cũng không thể ở chỗ này chờ chết. Phải biết rằng người của Ám Tông đều là một đám cuồng đồ giết người không chớp mắt a.
Vị phụ nhân kia của Mục thị nước mắt cũng đều sắp chảy ra. Địa phương Ám Tông xuất hiện, dùng không có một ngọn cỏ sống được để hình dung cũng không quá đáng. Tổ chức này khiến kẻ khác giận sôi trình độ tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của bất cứ kẻ nào. Thậm chí trước đó không lâu Vân Cảnh phát sinh thảm án đồ sát Giới thành. Một ít người cũng hoài nghi là chỉ thị của Ám Tông.
Đường Quan cũng không nói lời nào, hắn biết rõ phong cách hành sự của Ám Tông. Hiện tại tiến nhập trong Vấn Sơn, sẽ chỉ làm càng nhiều người chết ở bên trong. Hiện tại việc cần làm là phải đem thành viên của Thần Tông đều triệu tập qua đây.
Bỗng nhiên, Uông Sùng Sơn phát hiện tốc độ của tên nữ Hồn Sủng Sư này chậm lại, xem ra chiến đấu giằng co lâu như vậy, hồn sủng của nàng đã có chút thể lực chống đỡ hết nổi rồi.
Uông Sùng Sơn dẫn dắt ra dáng tươi cười, lãng phí thời gian dài như vậy, nên kết thúc thôi. Miễn cho chính mình là người cuối cùng báo cáo kết quả công tác...
Nhưng mà, ngay vào lúc Uông Sùng Sơn tiếp cận Mục Thanh Y, hắn mạnh mẽ cảm giác được phía sau lưng một trận cảm giác mát lạnh truyền đến.
Một đôi con mắt ngân sắc phiếm ra quang mang yêu dị ẩn giấu trong đêm đen, đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn. Uông Sùng Sơn không biết đó là cái gì, khiếp sợ né ra một khoảng cách, thế nhưng ánh mắt kia lại chuyển đi chỗ khác, thật giống như cả đêm tồn đều nằm trong phạm vi tầm nhìn của hắn.
- Ngươi thích chơi trò săn bắt sao? Vậy ngươi tốt nhất là đừng để bị ta đuổi tới, bằng không ngươi sẽ được thưởng thức tư vị sống không bằng chết!
Thanh âm băng lãnh của Sở Mộ quanh quẩn ở bên tai của Uông Sùng Sơn.
Mục Thanh Y đang nghỉ ngơi tại chỗ, nàng cũng không có cùng với Sở Mộ cùng nhau đuổi theo, bởi vì nàng tin tưởng Sở Mộ khẳng định có thể giải quyết được gia hỏa tên là Uông Sùng Sơn kia.
Không qua bao lâu, trên người Sở Mộ đã quấn lấy một tia oan hồn lộ ra một chút sát khí đi trở lại.
- Hắn đã chết rồi?
Mục Thanh Y hỏi.
- Ân, ta không có thói quen lưu lại người sống, chuyện gì xảy ra, người này từ đâu nhảy ra?
Sở Mộ hỏi.
- Ta cũng không biết, hình như là người của Ám Tông, bọn họ dự định phá hư thậm chí giết chết người mà lần này Thần Tông khảo hạch tuyển chọn ra. Trong ngọn núi này còn có không ít người của bọn họ, đang nhằm vào mục tiêu khác.
Mục Thanh Y nói rằng.
- Bỏ đi, đâu là chuyện của bọn hắn, chúng ta cũng đừng quản.
Sở Mộ không thích giao du với kẻ xấu, cầm trong tay hồn bộ giới chỉ đưa cho Mục Thanh Y, tiếp tục nói:
- Bên trong này chứa đựng hẳn là con Ẩm Huyết Yêu kia. Thời gian ta vừa mới đi đến, nó vừa vặn hướng trên người ta va đụng, sau đó ta liền bắt nó hướng nơi này của ngươi chạy tới.
Mục Thanh Y chớp chớp mắt, nào nghĩ đến còn có chuyện tốt như vậy.
Sở Mộ tiễn Mục Thanh Y đến vị trí an toàn, liền để nàng tự mình về trước đến chỗ đó của Đường Quan.
Thời gian Sở Mộ vừa mới xông vào đến trong Vấn Sơn, Đường Quan đã đối với hắn có điều phát hiện. Nếu là lại ở trước mặt hắn bay ra đến, Đường Quan khẳng định sẽ không cho rằng là cảm giác sai, bị bắt được tại chỗ, Mục Thanh Y coi như là lám bừa.
Do đó, Sở Mộ dự định từ một địa phương khác tránh qua khỏi Vấn Sơn.
Vấn Sơn sở dĩ chỉ có một lối ra vào, đó là bởi vì đi con đường này là an toàn nhất. Bằng không mặc kệ hướng vị trí nào đi đến, đều phi thường có khả năng rơi vào trong địa bàn của những lĩnh chủ Vấn Sơn kia, không cẩn thận một chút là kết cục có đi không có về.
Sở Mộ tài cao mật lớn, trực tiếp dự định đi qua những hung địa kia.
Trong quá trình đi qua Vấn Sơn, Sở Mộ phát hiện một cổ thi thể. Cổ thi thể này chính là một tên trong mười tên khảo hạch đó. Như vậy đến xem chính như lời Mục Thanh Y đã nói, nơi này có không ít người của Ám Tông đang ám sát người khảo hạch.
- Nơi này vô hình trung đúng là đem khảo hạch độ khó gia tăng không ít.
Sở Mộ lẩm bẩm tự nói rằng.
Thời gian cùng với Mục Thanh Y phân ra, Mục Thanh Y có đem địa đồ cho Sở Mộ. Sở Mộ hướng đến phía Nam đi một khoảng thời gian, phát hiện con đường này cũng không có dễ đi được giống như chính mình tưởng tượng, xem ra phải rời khỏi Vấn Sơn này còn cần phí chút khí lực.
....
- Ngươi là nói bên trong có người của Ám Tông?
Đường Quan kinh hãi nhìn Mục Thanh Y, cùng Khổng Minh lộ vẻ mở rộng vài phần.
- Đúng, ta gặp được một người.
Mục Thanh Y đem tình huống gặp phải Uông Sùng Sơn đái khái nói ra một lần.
- Ám Tông? Ngươi vừa rồi là nói Ám Tông!
Một lão giả quan vọng quải trượng trên tay cũng rơi xuống mặt đất, cả người đều đang run rẩy.
Lão giả là theo tôn tử của mình đi đến khảo hạch. Trong gia tộc của bọn họ thật vất vả xuất hiện một vị nhân tài như vậy. Vì thế hắn không chút do dự đem dẫn tiến Thần Tông, hi vọng hắn có thể trở thành thành viên của Thần Tông. Không nghĩ tới ở trong loại khảo hạch ban đầu này, dĩ nhiên có người của Ám Tông ở bên trong.
Ám Tông biết người cũng không nhiều, nhưng biết người khác không thể nghi ngờ không phải là đối với đầm hổ này biến sắc. Lão giả biết rõ Ám Tông đáng sợ, càng lo lắng tôn tử của mình có thể bởi vậy mà chết tại Vấn Sơn hay không!
- Chúng ta muốn đi vào! Chất tử của ta còn ở bên trong!
Lý Khuông Sinh lập tức bắn người lên đến.
Lý Khuông Sinh chính là Lý Húc nhất mạch, cháu trai của hắn cũng chính là Lý Tác Đằng. Lý Tác Đằng là người mạnh nhất trong đám Lý gia trẻ tuổi của bọn hắn. Nếu như bị Ám Tông giết, đối với Lý Húc nhất mạch của bọn hắn chính là một tổn thất cực lớn.
Mà bên kia, một vị phụ nhân của Mục thị cũng không ngồi yên được nữa. Bởi vì nhi tử Mục Tranh của nàng ở trong Vấn Sơn, cũng có khả năng gặp phải người của Ám Tông.
- Các ngươi tốt nhất vẫn là đứng ở bên ngoài này, nếu như bên trong có người của Ám Tông, các ngươi đi vào bao nhiêu người sẽ chết bấy nhiêu người. Ta đã phái người đi thông tri cho sáu chủ quan và các thành viên khác. Bọn họ rất nhanh sẽ chạy tới.
Đường Quan cau mày nói rằng.
Thực lực của Ám Tông, Đường Quan phi thường rõ ràng, bất luận một gã thành viên nào của bọn hắn đều nhất định là cấp chủ tể. Cái đó cùng với Thần Tông bọn họ là nhất trí. Tuy rằng Ám Tông thủy chung đều như là bóng ma trốn ở dưới ánh mặt trời của Thần Tông chiếu rọi. Nhưng bọn hắn một ngày xuất hiện, thực lực khẳng định sẽ không kém hơn thành viên của Thần Tông nhiều lắm.
- Nhưng...nhưng chúng ta cũng không thể ở chỗ này chờ chết. Phải biết rằng người của Ám Tông đều là một đám cuồng đồ giết người không chớp mắt a.
Vị phụ nhân kia của Mục thị nước mắt cũng đều sắp chảy ra. Địa phương Ám Tông xuất hiện, dùng không có một ngọn cỏ sống được để hình dung cũng không quá đáng. Tổ chức này khiến kẻ khác giận sôi trình độ tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của bất cứ kẻ nào. Thậm chí trước đó không lâu Vân Cảnh phát sinh thảm án đồ sát Giới thành. Một ít người cũng hoài nghi là chỉ thị của Ám Tông.
Đường Quan cũng không nói lời nào, hắn biết rõ phong cách hành sự của Ám Tông. Hiện tại tiến nhập trong Vấn Sơn, sẽ chỉ làm càng nhiều người chết ở bên trong. Hiện tại việc cần làm là phải đem thành viên của Thần Tông đều triệu tập qua đây.