Sủng Mị
Chương 1332: Bốn mươi sáu thành, Vân thành
Tiến vào trong Vân thành thì mọi người dừng lại ở Nghiễm thành.
Nghiễm thành là một Cảnh thành cấp ba, quy mô so với thành Vạn Tượng còn nhỏ một chút.
Vận khí không tệ nenen Diệp Khuynh Tư ở khu vực giao dịch cấp chúa tể tìm được huyền vật tam cấp phong hệ, nhưng chuyện này cũng có nghĩa toàn bộ tài phú tích xúc trong quá trình lịch lãm không còn, hơn nữa Diệp Khuynh Tư còn lấy ra làm thí nghiệm phẩm, xác xuất thành công cơ hồ tiếp cận con số không.
Tất cả mọi người đang nhìn Diệp Khuynh Tư làm chuyện đốt tiền mà không thèm để ý.
Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu thái tử rất ưa thích tòa thành thị này, muốn ở chỗ này thêm một ít thời gian, nguyên nhân rất đơn giản, số lượng nữ nhân ở Nghiễm thành này nhiều hơn nam nhân, cảnh này khiến Diệp Hoàn Sinh lưu luyến quên về, Ma Linh cấp Đế Hoàng cũng không làm hắn quên được.
- Ngươi không thể làm ẩu như vậy chứ?
Diệp Khuynh Tư đã quen Diệp Hoàn Sinh có bộ dáng lưu manh này, biết được thằng này đang làm xấu cho Triêu thái tử phong lưu khoái hoạt một đêm, cân nhắc tới đại ca vô lương của mình có thể làm xấu Sở Mộ, cho nên nàng phải cảnh cáo hắn!
- Đội ngũ chúng ta có ba nữ nhân nhưng không có phần của ta và Triêu thái tử phần, ta cùng Triêu thái tử là người bình thường...
Diệp Hoàn Sinh rất không sao cả nói ra.
Diệp Hoàn Sinh nói câu này mọi người đều nghe được, Sở Mộ quyết đoán giả bộ như không nghe thấy, hắn cũng không sợ gì.
Mục Thanh Y cũng có chút ít xấu hổ, tỏ vẻ không nghe thấy.
U linh Cẩn Nhu lại nhẹ cười rộ lên, nói:
- Ta cũng được tính vào trong sao?
- Có nên an bài nữ tử phong trần vào trong đội ngũ không?
Diệp Khuynh Tư lại lạnh nhạt nói ra.
- Ách, nên tìm người huyết thống cao một chút, Sở Mộ nói chúng ta nên đặt mục tiêu phấn đấu cao một chút đi, xem như phấn đấu cải tiến hậu đại...
Diệp Hoàn Sinh nói câu này thì nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của muội muội, hắn quyết đoán câm miệng, xấu hổ nhìn qua Sở Mộ cười cười.
Sở Mộ vẫn giả bộ như không phát hiện, tóm lại hắn tin tưởng chọc giận Diệp Khuynh Tư là hành vi vô cùng không sáng suốt.
Vân thành phi thường đặc thù, nó tọa lạc trên một ngọn núi tuyết cao, con đường đi thông từ bình nguyên tới đỉnh núi rộng rãi lại vô cùng uốn lượn, có chút thậm chí là vách đá cheo leo, thỉnh thoảng cũng có thể thông thấy cây cầu đá cao lớn đang bắc qua vực thẳm.
Tuyết trắng, mây mù, chuyện này càng làm cho Vân thành thêm thần bí.
Tòa thành thị này cũng không có khổng lồ như trong tưởng tượng của bọn người Sở Mộ, Sở Mộ thấy quy mô của nó như thành Thiên Hạ.
Thành Thiên Hạ là Cảnh thành cấp một, diện tích đại khái của nó tương đương với Văn thành.
Sau khi đi vào Vân thành thì mọi người khó hiểu Vân thành đường đường là Cảnh thành cấp bảy, cho dù thế nào cũng lớn hơn Cảnh thành cấp sáu.
- Kỳ quái, tại sao Vân thành lại nhỏ như thế?
Triêu thái tử đứng trên cầu đá thật dài và mũi tràn đầy nghi hoặc hỏi.
Vân thành nhỏ vượt xa dự đoán của mọi người, những người khác như Diệp Hoàn Sinh cũng nghi hoặc như vậy.
- Lần đầu tiên tới Vân thành sao?
Một nam tử nghe được đám người Diệp Hoàn Sinh nói như vậy thì mỉm cười hỏi.
- Ân.
Triêu thái tử gật gật đầu.
- Ha ha, vậy các ngươi đừng nóng vội đi vào thành, trước hết đứng trên cây cầu này đã, qua một hồi các ngươi sẽ biết Vân thành có nhỏ hay không.
Nam tử có vài phần nho nhã cười rộ lên.
- Ta cũng đứng với các ngươi, ta cũng thật lâu không có nhìn phong cảnh Vân thành.
Nam tử không nói gì thêm, sáu người lúc này cũng không có đi lên, bởi vì vì bọn họ phát hiện trừ những người tuổi như bọn họ ra còn có những người khác đang đứng ở cầu đá đang, dường như đang đợi cái gì đó.
- Vù vù vù...
Một cơn gió từ phương xa thổi tới, nó giống như một bàn tay ôn nhu chậm rãi xốc khăn che mặt bằng mây mù lên, làm cho ngọn núi trở nên sạch sẽ, người ta có thể nhìn thấy mái hiên cung điện trong tòa thành.
Mây mù không ngừng tản ra, một ít đỉnh núi dần dần hiện ra trong mắt mọi người.
Sau khi vạch trần cái khăn che mặt này thì trên đỉnh núi xuất hiện cũng không phải là tuyết trắng, mà là kiến trúc xếp chặt vào nhau không có tường thành
Công trình kiến trúc này phồn hoa và các con đường nối với nhau, loáng thoáng có thể trông thấy người nhỏ như kiến đang đi laị...
Đó là một tòa thành thị tọa lạc trên một ngọn núi lớn cách đó không xa, thời điểm mây mù tản ra còn có thể trông thấy tòa thành thị to lớn khác đang hiện ra trong mắt. Có những cây cầu to lớn như cây cầu bọn họ đang đứng, người qua lại như thoi đưa, thời điểm mây còn chưa tiêu tán hoàn toàn thì đã thấy mây đang trôi qua cây cầu.
- Không ngờ còn có tòa thành thị này. Người làm ra cây cầu này thật sáng ý.
Trên mặt Triêu thái tử mang theo vẻ kinh ngạc, loại cảnh tượng thành thị này rất hiếm có.
- Tiếp tục nhìn đi.
Thanh niên kia nói.
Hắn vừa mới dứt lời thì có tòa thành thị thứ hai ở phía nam hiện ra, sau khi mây mù tản ra thì hiện ra một ngọn núi cao ngất, những vách đá chính là vị trí canh gác, miễn cưỡng có thể thấy được người đứng trên đó.
Từ những trạm gác này còn có thể thất được tòa cung điện rất cao hiện ra trong mây mù.
Tòa cung điện này cổ xưa trang nghiêm, không có vàng son lộng lẫy nhưng lại ẩn chứa khí tức tang thương của thời gian làm cho người ta cảm thấy trang nghiêm tráng lệ.
Cung điện chậm rãi lộ ra toàn cảnh, cung điện sau ngọn núi hiện ra ngoài. Sau đó hàng loạt kiến trúc rậm rạp xuất hiện.
Nhìn đến đây sáu người lập tức giật mình, ánh mắt của bọn họ vô ý thức quét nhìn qua khu vực còn bị mây bao phủ..
Có khả năng những thành thị tương tự đang ẩn dưới mây. Đại bộ phận chúng bị mây che dấu, nhưng mà khi mây rút đi có thể nhìn thấy các kiến trúc to lớn hiện ra.
Hiện tại lọt vào mắt của mọi người là vài chục cây cầu đá, chuyện này rõ ràng cho thấy còn nhiều tòa thành thị như thế trong biển mây.
Mỗi một tòa sơn mạch không bằng phẳng, thỉnh thoảng có thể trông thấy vực sâu không đáy, cảnh này khiến mỗi thành thị càng thêm nguy nga, có thể tưởng tượng sau khi mây tản ra hết thì đứng ở trên núi cao có thể thấy toàn cảnh, cảnh tượng lúc đó không biết đồ sộ thế nào.
- Vân thành tọa lạc ở địa thế núi cao, núi khổng lồ thế nào cung cấp nơi ở cũng có hạn, chuyện này làm cho Vân thành bị các ngọn núi phân cách thành nhiều phần, các ngươi nhìn thấy những cây cầu nguy nga kia không, đây là con đường thông hành đi tới các nơi khác nhau, Vân thành tổng cộng có bốn mươi sáu thành, mỗi một thành quy mô nhỏ nhất cũng tương đương với Cảnh thành cấp một...
Tên kia nam cười giải thích, sau khi nói xong hắn cố ý nhìn qua Triêu thái tử.
- Hiện tại còn cảm thấy Vân thành nhỏ nữa không?
Triêu thái tử từ trong kinh ngạc phục hồi lại, vội vàng thành khẩn gật gật đầu, tòa thành này so với thành Vạn Tượng không biết lớn hơn bao nhiêu lần nha!
- Ah, đều quên tự giới thiệu, ta tên là Từ Đạo Phong, là tập đồ Thần Tông.
Nam tử tên là Từ Đạo Phong nam nói ra.
Thời điểm nhắc tới Thần Tông thì Từ Đạo Phong mặc dù tận lực đè đắc ý xuống nhưng cặp mắt kia đã bán đứng hắn.
Mà đám hồn sủng sư chung quanh sau khi nghe câu này cũng đều cố ý nhìn qua Từ Đạo Phong vài lần, toát ra thần thái cung kính và hâm mộ.
- Dường như Thần Tông rất nổi tiếng ah, lại nói tập đồ của Thần Tông rât trâu sao?
Diệp Hoàn Sinh toát ra một câu.
Từ Đạo Phong cười cười khô khốc, nói:
- Xem như thế đi. Tập đồ, kỳ thật chỉ là thành viên thực tập.
- Vậy cũng xem như chưa chính thức. Cũng không có gì quá đặc biệt, ngươi xem các cô nương ở bên cạnh nghe ngươi nói, các nàng đều đi tới cửa thành còn quay đầu lại nhìn ngươi đấy.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Từ Đạo Phong nghe Diệp Hoàn Sinh nói vừa như vậy, còn thật không biết trả lời thế nào, nếu thuận thế trả lời thì chẳng phải là ra vẻ mình có chút kiêu ngạo tự mãn? Lục chủ quan không ngừng khuyên mình không nên tự cao, người tâm thuật bất chính sẽ bị đá ra ngoài.
- Mấy vị còn chưa giới thiệu đấy.
Từ Đạo Phong chuyển qua chủ đề khác, nhìn qua là cố ý kết bạn.
Diệp Hoàn Sinh nói nhiều, loại chuyện giới thiệu này hắn làm là tốt nhất.
- Ngươi nhất định là hướng về hai mỹ nữ mà tới, ta giới thiệu bọn họ trước cho ngươi, đây là muội muội ta, Diệp Khuynh Tư, là một Huyền sư. Vị này chính là Mục thị đại tiểu thư, Mục Thanh Y. Ta là Diệp Hoàn Sinh, đây là Triêu Lãnh Xuyên, vị rất khốc kia chính là Bạch Ngữ đại thúc, đây là Sở Mộ, lão đại của chúng ta, ngoại hiệu sát thủ nữ thần.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Nếu là người Thần Tông thì Sở Mộ đương nhiên muốn kết bạn một phen, dù sao độc lập còn phải đi xin Thần Tông, có người dẫn đường thì bớt đi phiền toái không nhỏ, Diệp Hoàn Sinh cũng coi như có năng lực câu thông, nhưng mà ngoại hiệu làm mặt của Sở Mộ đen lại.
- Ah, nha.
Từ Đạo Phong gật đầu, ánh mắt nhìn qua Diệp Khuynh Tư lâu nhất.
Huyền sư có ý nghĩa chính là Linh Sư luyện chế huyền vật, chỉ cần có thân phận này thì so với tập đồ Thần Tông của hắn có giá trị con người còn cao hơn.
Nói thật Từ Đạo Phong xác thực là nhìn thấy hai mỹ nữ mới tới, hơn nữa hắn cũng nhàm chán, vì vậy sinh lòng bắt chuyện, nhưng thật không ngờ trong hai mỹ nữ còn có một người là Huyền sư, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy mình đắc ý mà xấu hổ một phen, quả nhiên như Lục chủ quan dã nói, người giỏi còn có người giỏi hơn a, vị nữ Huyền sư này tuổi còn nhỏ hơn hắn đấy.
- Đạo Phong, ngươi đang làm cái gì?
Sau lưng có giọng nữ truyền tới.
Giọng nữ âm không có cảm tình gì, rất nhạt.
Sở Mộ thuận thế nhìn lại, thấy một nữ nhân gương mặt trắng nõn đi tới.
Nữ nhân này ăn mặc thanh lịch, nhưng mà lại khác biệt với đa số nữ nhân chung quanh, hoàn toàn không có tô son trát phấn.
Ánh mắt của nàng rất phiêu lượng, nhưng ánh mắt cô lạnh, hơn nữa nàng xụ mặt xuống làm cho người ta cảm thấy thanh cao, khó có thể tiếp xúc.
Nữ nhân này cũng cho Sở Mộ nhớ tới mụ mụ Liễu Băng Lam, tuy nàng không có khí chất phong hoa kinh diễm như Liễu Băng Lam, khí chất lại rất tương tự.
- Ah, Lục lão sư, ta vừa kết giao với mấy vị bằng hữu...
Từ Đạo Phong rất cung kính thi lễ, lúc này trả lời.
Từ Đạo Phong trước mặt Lục lão sư này phi thường câu nệ và bất an, giống như sợ mình nói sai chuyện gì, không có nho nhã và ôn hòa nữa.
- Chúng ta nên đi.
Vị Lục lão sư kia cũng không có nhìn bọn người Sở Mộ, thậm chí nàng nói chuyện nhưng bước chân không dừng lại qua, không nhanh không chậm đi tới.
- Ah, tốt, ta tạm biệt bọn họ.
Từ Đạo Phong nói ra.
Nàng gật gật đầu, không có nhiều lời.
Từ Đạo Phong đi tới trước mặt sáu người, thật có lỗi cười cười:
- Nàng là lão sư ta, người rất tốt, chỉ là không thích cùng người xa lạ liên hệ. Ta nên đi, rất hân hạnh được biết các ngươi, sau khi ta thông qua khảo hạch sẽ gặp lại, các ngươi có thể đến Thần Tông tìm ta.
Nói xong Từ Đạo Phong liền xoay người, bước nhanh đuổi theo Lục lão sư, quy củ cẩn thận bước sau lưng của nàng.
Thời điểm đi tới cửa nội thành, lục chủ quan liếc mắt nhìn qua Từ Đạo Phong, hỏi:
- Ngươi nói thân phận của mình không vậy?
- Ách... Nói.
Từ Đạo Phong không dám nói dối, xấu hổ vò đầu.
- Kết bằng hữu không phải chuyện xấu, nhưng ngươi phải đề phòng người lợi dụng thân phận người Thần Tông của ngươi tranh thủ lợi ích và làm chuyện không tốt đấy.
Lục chủ quan nói ra.
- Là ta tìm bọn họ nói chuyện, lão sư, nữ tử mặc xiêm y màu xanh da trời chính là Huyền sư.
Từ Đạo Phong nói ra.
- Huyền sư?
Ánh mắt đạm mạc của Lục chủ quan rốt cuộc hiện ra một tia kinh ngạc.
Một lát, Lục chủ quan tiếp tục nói:
- Bảo trì quan hệ hữu hảo với một Huyền sư sẽ giúp con đường của ngươi đi bằng phẳng hơn.
Từ Đạo Phong gật gật đầu, nhưng bỗng nhiên hắn ý thức được mình không có hỏi thăm những người này đang ở nơi nào.
Từ Đạo Phong nở nụ cười khổ, lại không thể quay lại tìm bọn họ được, cũng chỉ có chờ bọn họ đi tìm mình...
Bốn mươi sáu thành, Vân thành này khổng lồ đúng là làm người ta rung động, chỉ một tòa thành đã có quy mô không kém thành Thiên Hạ, sáu người đi qua đường xá, muốn xem xem trong Vân thành này rốt cuộc có gì mới lạ.
Đương nhiên bọn đi làm chính sự, sau khi đi dạo thì bọn họ cũng thăm dù tin tức đấu giá Ma Linh.
Chỗ bán đầu giá của Vạn Mạnh nằm ở tòa thành thứ hai mươi bốn, tòa thành thị này đặc thù, toàn bộ thương nghiệm đều thương mại hóa, trong tòa thành thứ hai mươi bốn rất ít cư dân và tổ chức, khắp nơi đều tràn ngập khí tức giao dịch.
Người ở lại tòa thành này rất ít, tìm tới tìm lui cuối cùng cũng thêu được một sân nhỏ.
Thuê được sân nhỏ này thì Sở Mộ đứng ở bậc thang trong sân, ánh mắt của hắn nhìn qua kiến trúc tráng lệ của tòa thành này.
Mà lần này phải tìm Ma Linh trở về, hắn nhìn qua phòng đấu giá màu vàng kim ở trước mặt, hiện tại phải làm chính là tìm cách nào đẻ cứu Ma Linh Tầm Gia Giả ra ngoài, đương nhiên, hành vi trực tiếp đi ngang ở Văn thành này là không thể làm, mặc dù chỉ chênh lệch một cấp bậc nhưng cao thủ Vân thành khẳng định nhiều hơn Văn thành nhiều.
Sau khi vào trong sân thì Cẩn Nhu công chúa bay ra, nàng trông thấy Sở Mộ đang suy nghĩ, mở miệng nói ra:
- Biện pháp đơn giản nhất chính là mua lại, chỉ tiếc...
- Ân.
Sở Mộ gật gật đầu. Đây chính là biện pháp đơn giản nhất, vấn đề là tài chính của bọn họ không đủ, một con Ma Linh cấp Đế Hoàng ở bán đấu giá Văn thành cũng được hai ngàn hai trăm huyền, mà Vân thành kẻ có tiền nhiều hơn nữa, đoán chừng giá cả cũng bị đẩy lên rất cao.
U linh Cẩn Nhu vuốt ve tiểu trớ hồ trong ngực, thời điểm này đang nghĩ biện pháp với Sở Mộ cứu con Tầm Gia Giả ra ngoài.
Ma Linh mang đi bán đấu giá rất nhiều, Ma Linh chúa tể muốn cứu nó ra ngoài là khó khăn, nó muốn chính là cứu Tầm Gia Giả trở về, những Ma Linh khác ký hồn ước với nhân loại cũng không sao. Nó cũng không có biện pháp gì.
Nghiễm thành là một Cảnh thành cấp ba, quy mô so với thành Vạn Tượng còn nhỏ một chút.
Vận khí không tệ nenen Diệp Khuynh Tư ở khu vực giao dịch cấp chúa tể tìm được huyền vật tam cấp phong hệ, nhưng chuyện này cũng có nghĩa toàn bộ tài phú tích xúc trong quá trình lịch lãm không còn, hơn nữa Diệp Khuynh Tư còn lấy ra làm thí nghiệm phẩm, xác xuất thành công cơ hồ tiếp cận con số không.
Tất cả mọi người đang nhìn Diệp Khuynh Tư làm chuyện đốt tiền mà không thèm để ý.
Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu thái tử rất ưa thích tòa thành thị này, muốn ở chỗ này thêm một ít thời gian, nguyên nhân rất đơn giản, số lượng nữ nhân ở Nghiễm thành này nhiều hơn nam nhân, cảnh này khiến Diệp Hoàn Sinh lưu luyến quên về, Ma Linh cấp Đế Hoàng cũng không làm hắn quên được.
- Ngươi không thể làm ẩu như vậy chứ?
Diệp Khuynh Tư đã quen Diệp Hoàn Sinh có bộ dáng lưu manh này, biết được thằng này đang làm xấu cho Triêu thái tử phong lưu khoái hoạt một đêm, cân nhắc tới đại ca vô lương của mình có thể làm xấu Sở Mộ, cho nên nàng phải cảnh cáo hắn!
- Đội ngũ chúng ta có ba nữ nhân nhưng không có phần của ta và Triêu thái tử phần, ta cùng Triêu thái tử là người bình thường...
Diệp Hoàn Sinh rất không sao cả nói ra.
Diệp Hoàn Sinh nói câu này mọi người đều nghe được, Sở Mộ quyết đoán giả bộ như không nghe thấy, hắn cũng không sợ gì.
Mục Thanh Y cũng có chút ít xấu hổ, tỏ vẻ không nghe thấy.
U linh Cẩn Nhu lại nhẹ cười rộ lên, nói:
- Ta cũng được tính vào trong sao?
- Có nên an bài nữ tử phong trần vào trong đội ngũ không?
Diệp Khuynh Tư lại lạnh nhạt nói ra.
- Ách, nên tìm người huyết thống cao một chút, Sở Mộ nói chúng ta nên đặt mục tiêu phấn đấu cao một chút đi, xem như phấn đấu cải tiến hậu đại...
Diệp Hoàn Sinh nói câu này thì nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của muội muội, hắn quyết đoán câm miệng, xấu hổ nhìn qua Sở Mộ cười cười.
Sở Mộ vẫn giả bộ như không phát hiện, tóm lại hắn tin tưởng chọc giận Diệp Khuynh Tư là hành vi vô cùng không sáng suốt.
Vân thành phi thường đặc thù, nó tọa lạc trên một ngọn núi tuyết cao, con đường đi thông từ bình nguyên tới đỉnh núi rộng rãi lại vô cùng uốn lượn, có chút thậm chí là vách đá cheo leo, thỉnh thoảng cũng có thể thông thấy cây cầu đá cao lớn đang bắc qua vực thẳm.
Tuyết trắng, mây mù, chuyện này càng làm cho Vân thành thêm thần bí.
Tòa thành thị này cũng không có khổng lồ như trong tưởng tượng của bọn người Sở Mộ, Sở Mộ thấy quy mô của nó như thành Thiên Hạ.
Thành Thiên Hạ là Cảnh thành cấp một, diện tích đại khái của nó tương đương với Văn thành.
Sau khi đi vào Vân thành thì mọi người khó hiểu Vân thành đường đường là Cảnh thành cấp bảy, cho dù thế nào cũng lớn hơn Cảnh thành cấp sáu.
- Kỳ quái, tại sao Vân thành lại nhỏ như thế?
Triêu thái tử đứng trên cầu đá thật dài và mũi tràn đầy nghi hoặc hỏi.
Vân thành nhỏ vượt xa dự đoán của mọi người, những người khác như Diệp Hoàn Sinh cũng nghi hoặc như vậy.
- Lần đầu tiên tới Vân thành sao?
Một nam tử nghe được đám người Diệp Hoàn Sinh nói như vậy thì mỉm cười hỏi.
- Ân.
Triêu thái tử gật gật đầu.
- Ha ha, vậy các ngươi đừng nóng vội đi vào thành, trước hết đứng trên cây cầu này đã, qua một hồi các ngươi sẽ biết Vân thành có nhỏ hay không.
Nam tử có vài phần nho nhã cười rộ lên.
- Ta cũng đứng với các ngươi, ta cũng thật lâu không có nhìn phong cảnh Vân thành.
Nam tử không nói gì thêm, sáu người lúc này cũng không có đi lên, bởi vì vì bọn họ phát hiện trừ những người tuổi như bọn họ ra còn có những người khác đang đứng ở cầu đá đang, dường như đang đợi cái gì đó.
- Vù vù vù...
Một cơn gió từ phương xa thổi tới, nó giống như một bàn tay ôn nhu chậm rãi xốc khăn che mặt bằng mây mù lên, làm cho ngọn núi trở nên sạch sẽ, người ta có thể nhìn thấy mái hiên cung điện trong tòa thành.
Mây mù không ngừng tản ra, một ít đỉnh núi dần dần hiện ra trong mắt mọi người.
Sau khi vạch trần cái khăn che mặt này thì trên đỉnh núi xuất hiện cũng không phải là tuyết trắng, mà là kiến trúc xếp chặt vào nhau không có tường thành
Công trình kiến trúc này phồn hoa và các con đường nối với nhau, loáng thoáng có thể trông thấy người nhỏ như kiến đang đi laị...
Đó là một tòa thành thị tọa lạc trên một ngọn núi lớn cách đó không xa, thời điểm mây mù tản ra còn có thể trông thấy tòa thành thị to lớn khác đang hiện ra trong mắt. Có những cây cầu to lớn như cây cầu bọn họ đang đứng, người qua lại như thoi đưa, thời điểm mây còn chưa tiêu tán hoàn toàn thì đã thấy mây đang trôi qua cây cầu.
- Không ngờ còn có tòa thành thị này. Người làm ra cây cầu này thật sáng ý.
Trên mặt Triêu thái tử mang theo vẻ kinh ngạc, loại cảnh tượng thành thị này rất hiếm có.
- Tiếp tục nhìn đi.
Thanh niên kia nói.
Hắn vừa mới dứt lời thì có tòa thành thị thứ hai ở phía nam hiện ra, sau khi mây mù tản ra thì hiện ra một ngọn núi cao ngất, những vách đá chính là vị trí canh gác, miễn cưỡng có thể thấy được người đứng trên đó.
Từ những trạm gác này còn có thể thất được tòa cung điện rất cao hiện ra trong mây mù.
Tòa cung điện này cổ xưa trang nghiêm, không có vàng son lộng lẫy nhưng lại ẩn chứa khí tức tang thương của thời gian làm cho người ta cảm thấy trang nghiêm tráng lệ.
Cung điện chậm rãi lộ ra toàn cảnh, cung điện sau ngọn núi hiện ra ngoài. Sau đó hàng loạt kiến trúc rậm rạp xuất hiện.
Nhìn đến đây sáu người lập tức giật mình, ánh mắt của bọn họ vô ý thức quét nhìn qua khu vực còn bị mây bao phủ..
Có khả năng những thành thị tương tự đang ẩn dưới mây. Đại bộ phận chúng bị mây che dấu, nhưng mà khi mây rút đi có thể nhìn thấy các kiến trúc to lớn hiện ra.
Hiện tại lọt vào mắt của mọi người là vài chục cây cầu đá, chuyện này rõ ràng cho thấy còn nhiều tòa thành thị như thế trong biển mây.
Mỗi một tòa sơn mạch không bằng phẳng, thỉnh thoảng có thể trông thấy vực sâu không đáy, cảnh này khiến mỗi thành thị càng thêm nguy nga, có thể tưởng tượng sau khi mây tản ra hết thì đứng ở trên núi cao có thể thấy toàn cảnh, cảnh tượng lúc đó không biết đồ sộ thế nào.
- Vân thành tọa lạc ở địa thế núi cao, núi khổng lồ thế nào cung cấp nơi ở cũng có hạn, chuyện này làm cho Vân thành bị các ngọn núi phân cách thành nhiều phần, các ngươi nhìn thấy những cây cầu nguy nga kia không, đây là con đường thông hành đi tới các nơi khác nhau, Vân thành tổng cộng có bốn mươi sáu thành, mỗi một thành quy mô nhỏ nhất cũng tương đương với Cảnh thành cấp một...
Tên kia nam cười giải thích, sau khi nói xong hắn cố ý nhìn qua Triêu thái tử.
- Hiện tại còn cảm thấy Vân thành nhỏ nữa không?
Triêu thái tử từ trong kinh ngạc phục hồi lại, vội vàng thành khẩn gật gật đầu, tòa thành này so với thành Vạn Tượng không biết lớn hơn bao nhiêu lần nha!
- Ah, đều quên tự giới thiệu, ta tên là Từ Đạo Phong, là tập đồ Thần Tông.
Nam tử tên là Từ Đạo Phong nam nói ra.
Thời điểm nhắc tới Thần Tông thì Từ Đạo Phong mặc dù tận lực đè đắc ý xuống nhưng cặp mắt kia đã bán đứng hắn.
Mà đám hồn sủng sư chung quanh sau khi nghe câu này cũng đều cố ý nhìn qua Từ Đạo Phong vài lần, toát ra thần thái cung kính và hâm mộ.
- Dường như Thần Tông rất nổi tiếng ah, lại nói tập đồ của Thần Tông rât trâu sao?
Diệp Hoàn Sinh toát ra một câu.
Từ Đạo Phong cười cười khô khốc, nói:
- Xem như thế đi. Tập đồ, kỳ thật chỉ là thành viên thực tập.
- Vậy cũng xem như chưa chính thức. Cũng không có gì quá đặc biệt, ngươi xem các cô nương ở bên cạnh nghe ngươi nói, các nàng đều đi tới cửa thành còn quay đầu lại nhìn ngươi đấy.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Từ Đạo Phong nghe Diệp Hoàn Sinh nói vừa như vậy, còn thật không biết trả lời thế nào, nếu thuận thế trả lời thì chẳng phải là ra vẻ mình có chút kiêu ngạo tự mãn? Lục chủ quan không ngừng khuyên mình không nên tự cao, người tâm thuật bất chính sẽ bị đá ra ngoài.
- Mấy vị còn chưa giới thiệu đấy.
Từ Đạo Phong chuyển qua chủ đề khác, nhìn qua là cố ý kết bạn.
Diệp Hoàn Sinh nói nhiều, loại chuyện giới thiệu này hắn làm là tốt nhất.
- Ngươi nhất định là hướng về hai mỹ nữ mà tới, ta giới thiệu bọn họ trước cho ngươi, đây là muội muội ta, Diệp Khuynh Tư, là một Huyền sư. Vị này chính là Mục thị đại tiểu thư, Mục Thanh Y. Ta là Diệp Hoàn Sinh, đây là Triêu Lãnh Xuyên, vị rất khốc kia chính là Bạch Ngữ đại thúc, đây là Sở Mộ, lão đại của chúng ta, ngoại hiệu sát thủ nữ thần.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Nếu là người Thần Tông thì Sở Mộ đương nhiên muốn kết bạn một phen, dù sao độc lập còn phải đi xin Thần Tông, có người dẫn đường thì bớt đi phiền toái không nhỏ, Diệp Hoàn Sinh cũng coi như có năng lực câu thông, nhưng mà ngoại hiệu làm mặt của Sở Mộ đen lại.
- Ah, nha.
Từ Đạo Phong gật đầu, ánh mắt nhìn qua Diệp Khuynh Tư lâu nhất.
Huyền sư có ý nghĩa chính là Linh Sư luyện chế huyền vật, chỉ cần có thân phận này thì so với tập đồ Thần Tông của hắn có giá trị con người còn cao hơn.
Nói thật Từ Đạo Phong xác thực là nhìn thấy hai mỹ nữ mới tới, hơn nữa hắn cũng nhàm chán, vì vậy sinh lòng bắt chuyện, nhưng thật không ngờ trong hai mỹ nữ còn có một người là Huyền sư, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy mình đắc ý mà xấu hổ một phen, quả nhiên như Lục chủ quan dã nói, người giỏi còn có người giỏi hơn a, vị nữ Huyền sư này tuổi còn nhỏ hơn hắn đấy.
- Đạo Phong, ngươi đang làm cái gì?
Sau lưng có giọng nữ truyền tới.
Giọng nữ âm không có cảm tình gì, rất nhạt.
Sở Mộ thuận thế nhìn lại, thấy một nữ nhân gương mặt trắng nõn đi tới.
Nữ nhân này ăn mặc thanh lịch, nhưng mà lại khác biệt với đa số nữ nhân chung quanh, hoàn toàn không có tô son trát phấn.
Ánh mắt của nàng rất phiêu lượng, nhưng ánh mắt cô lạnh, hơn nữa nàng xụ mặt xuống làm cho người ta cảm thấy thanh cao, khó có thể tiếp xúc.
Nữ nhân này cũng cho Sở Mộ nhớ tới mụ mụ Liễu Băng Lam, tuy nàng không có khí chất phong hoa kinh diễm như Liễu Băng Lam, khí chất lại rất tương tự.
- Ah, Lục lão sư, ta vừa kết giao với mấy vị bằng hữu...
Từ Đạo Phong rất cung kính thi lễ, lúc này trả lời.
Từ Đạo Phong trước mặt Lục lão sư này phi thường câu nệ và bất an, giống như sợ mình nói sai chuyện gì, không có nho nhã và ôn hòa nữa.
- Chúng ta nên đi.
Vị Lục lão sư kia cũng không có nhìn bọn người Sở Mộ, thậm chí nàng nói chuyện nhưng bước chân không dừng lại qua, không nhanh không chậm đi tới.
- Ah, tốt, ta tạm biệt bọn họ.
Từ Đạo Phong nói ra.
Nàng gật gật đầu, không có nhiều lời.
Từ Đạo Phong đi tới trước mặt sáu người, thật có lỗi cười cười:
- Nàng là lão sư ta, người rất tốt, chỉ là không thích cùng người xa lạ liên hệ. Ta nên đi, rất hân hạnh được biết các ngươi, sau khi ta thông qua khảo hạch sẽ gặp lại, các ngươi có thể đến Thần Tông tìm ta.
Nói xong Từ Đạo Phong liền xoay người, bước nhanh đuổi theo Lục lão sư, quy củ cẩn thận bước sau lưng của nàng.
Thời điểm đi tới cửa nội thành, lục chủ quan liếc mắt nhìn qua Từ Đạo Phong, hỏi:
- Ngươi nói thân phận của mình không vậy?
- Ách... Nói.
Từ Đạo Phong không dám nói dối, xấu hổ vò đầu.
- Kết bằng hữu không phải chuyện xấu, nhưng ngươi phải đề phòng người lợi dụng thân phận người Thần Tông của ngươi tranh thủ lợi ích và làm chuyện không tốt đấy.
Lục chủ quan nói ra.
- Là ta tìm bọn họ nói chuyện, lão sư, nữ tử mặc xiêm y màu xanh da trời chính là Huyền sư.
Từ Đạo Phong nói ra.
- Huyền sư?
Ánh mắt đạm mạc của Lục chủ quan rốt cuộc hiện ra một tia kinh ngạc.
Một lát, Lục chủ quan tiếp tục nói:
- Bảo trì quan hệ hữu hảo với một Huyền sư sẽ giúp con đường của ngươi đi bằng phẳng hơn.
Từ Đạo Phong gật gật đầu, nhưng bỗng nhiên hắn ý thức được mình không có hỏi thăm những người này đang ở nơi nào.
Từ Đạo Phong nở nụ cười khổ, lại không thể quay lại tìm bọn họ được, cũng chỉ có chờ bọn họ đi tìm mình...
Bốn mươi sáu thành, Vân thành này khổng lồ đúng là làm người ta rung động, chỉ một tòa thành đã có quy mô không kém thành Thiên Hạ, sáu người đi qua đường xá, muốn xem xem trong Vân thành này rốt cuộc có gì mới lạ.
Đương nhiên bọn đi làm chính sự, sau khi đi dạo thì bọn họ cũng thăm dù tin tức đấu giá Ma Linh.
Chỗ bán đầu giá của Vạn Mạnh nằm ở tòa thành thứ hai mươi bốn, tòa thành thị này đặc thù, toàn bộ thương nghiệm đều thương mại hóa, trong tòa thành thứ hai mươi bốn rất ít cư dân và tổ chức, khắp nơi đều tràn ngập khí tức giao dịch.
Người ở lại tòa thành này rất ít, tìm tới tìm lui cuối cùng cũng thêu được một sân nhỏ.
Thuê được sân nhỏ này thì Sở Mộ đứng ở bậc thang trong sân, ánh mắt của hắn nhìn qua kiến trúc tráng lệ của tòa thành này.
Mà lần này phải tìm Ma Linh trở về, hắn nhìn qua phòng đấu giá màu vàng kim ở trước mặt, hiện tại phải làm chính là tìm cách nào đẻ cứu Ma Linh Tầm Gia Giả ra ngoài, đương nhiên, hành vi trực tiếp đi ngang ở Văn thành này là không thể làm, mặc dù chỉ chênh lệch một cấp bậc nhưng cao thủ Vân thành khẳng định nhiều hơn Văn thành nhiều.
Sau khi vào trong sân thì Cẩn Nhu công chúa bay ra, nàng trông thấy Sở Mộ đang suy nghĩ, mở miệng nói ra:
- Biện pháp đơn giản nhất chính là mua lại, chỉ tiếc...
- Ân.
Sở Mộ gật gật đầu. Đây chính là biện pháp đơn giản nhất, vấn đề là tài chính của bọn họ không đủ, một con Ma Linh cấp Đế Hoàng ở bán đấu giá Văn thành cũng được hai ngàn hai trăm huyền, mà Vân thành kẻ có tiền nhiều hơn nữa, đoán chừng giá cả cũng bị đẩy lên rất cao.
U linh Cẩn Nhu vuốt ve tiểu trớ hồ trong ngực, thời điểm này đang nghĩ biện pháp với Sở Mộ cứu con Tầm Gia Giả ra ngoài.
Ma Linh mang đi bán đấu giá rất nhiều, Ma Linh chúa tể muốn cứu nó ra ngoài là khó khăn, nó muốn chính là cứu Tầm Gia Giả trở về, những Ma Linh khác ký hồn ước với nhân loại cũng không sao. Nó cũng không có biện pháp gì.