Sủng Mị
Chương 1322: Thần hộ mệnh Văn Cảnh, Thạch Dực Long
Thời gian một phút dày dằng dực, từ khi thân ảnh Hắc Hạt Thú Liệp Giả xuất hiện trên không trung, mấy người cũng có chút khẩn trương, dù sao dùng tốc độ của cấp chúa tể thì loại khoảng cách này không tính là cái gì.
Một đám thân ảnh bay trên bầu trời. Bay ở trước nhất chính là Lâm Ly, Vạn Mạnh cùng Ngô Trấn, ba người này tức giận nhìn chằm chằm vào bọn họ, hiển nhiên là ba người có quyền lực cao trong Văn thành, bọn họ đang nghĩ là ai lớn mật như vậy, khi bọn họ chấp hành lùng bắt thì công nhiên phản kháng, phải biết rằng phần đông cao thủ trong thành thị đều là người của Ngô Trấn!
- Mấy vị, muốn chạy trốn đi đâu? Đồ vật không thuộc về các ngươi thì tốt nhất không nên lấy, miễn cho mất mạng.
Ngô Trấn hiện ra trước mặt mọi người.
- Còn đeo mặt nạ đấy. Không cần phải nói gì, người công nhiên chống cự thì chưa bao giờ đào thoát được.
Vạn Mạnh tươi cười, vẻ mặt không hảo ý nhìn qua bọn họ.
Chiếc nhẫn mười tên Hắc Hạt Thú Liệp Giả lúc này sáng bóng, chuyện này không cần nói cũng biết. Ma Linh cấp chúa tể đã ở trong tay mấy người kia.
Nhưng mà khoảng cách gần ngàn mét chỉ là một bước ngắn, Vạn Mạnh ngược lại xem bọn họ chạy đi nơi nào.
Mục Thanh Y nhìn qua bọn họ tới gần, lại liếc mắt nhìn qua Diệp Hoàn Sinh đang xé mở trận nhãn, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Thực lực Vạn Mạnh cùng Lâm Ly không cách nào xác định. Nhưng mà Cương Thống Ngô Trấn là tồn tại cực kỳ khủng bố, nếu thật chiến thì bên của bọn họ sẽ có thương vong.
- Đi!
Bỗng nhiên Diệp Hoàn Sinh hô một tiếng.
Thời điểm này trên Quang Chi Võng xuất hiện một lổ hổng, vừa đủ cho một người xông qua.
Diệp Hoàn Sinh đi trước nhất, sau đó Bạch Ngữ, u linh Cẩn Nhu, Mục Thanh Y lao ra khỏi Quang Chi Võng đến bên ngoài Quang Chi Võng.
- Chạy đi đâu!
Ngô Trấn giận tím mặt!
Sau khi bọn họ rời khỏi thì tất cả mọi người đã bức tới biên giới Quang Chi Võng, tất cả Hắc Hạt Thú Liệp Giả kể cả Ngô Trấn đều phát động công kích vào Sở Mộ!
Kỹ năng của mười Đằng Thú cấp chúa tể và một tiếp cận chúa tể trung đẳng đánh tới hóa thành một cổ lực lượng mạnh mẽ đánh vào Sở Mộ.
Sở Mộ liếc mắt nhìn Mục Thanh Y thông qua an toàn thì không lộ ra thần sắc khiếp đảm khi kỹ năng đánh tới.
Trên bờ vai, Mạc Tà dậm chân đứng trên không khí cách Sở Mộ mười mét.
Ngọn lửa màu tím mang đi tất cả. Hóa thành một đóa hỏa diễm màu tím đánh tới, hỏa liên bao phủ đỉnh đầu Sở Mộ, hình thành một tầng bảo hộ.
Năng lượng rơi xuống, kể cả Đằng Thú của Ngô Trấn tiếp cận chúa tể trung đẳng cũng bị ngăn cản lại.
Lực lượng giống như bị thôn phệ, hỏa liên màu tím nở trên không trung, nhưng tất cả công kích đánh vào đều tan thành mây khói, ngay cả một tia gợn sóng cũng không còn lại.
Thời gian duy trì hỏa liên màu tím không dài, thời điểm ngọn lửa bay lên thì trên nam tử mặt nạ bạc trên mặt đất đã vượt qua Quang Chi Võng, lúc này khống chế sinh vật chín đuôi chạy ra ngoại thành.
Ngô Trấn không nể mặt, con mắt hiện ra một tia lửa giận.
Vị Đại thống lĩnh này hiển nhiên không ngờ thực lực của nam tử mặt nạ bạc này mạnh như thế, không chỉ có thể ngăn cản công kích của mười chuẩn chúa tể, ngay cả mình công kích Đằng Thú của hắn cũng ngăn cản dễ dàng!
- Lập tức truyền mệnh lệnh của ta, tất cả mọi người ngăn chặn những người mang mặt nạ, quyết không thể cho chúng thoát ra khỏi thành thị.
Vạn Mạnh phản ứng thật nhanh, sau khi thấy bọn họ đào tẩu thì ra lệnh.
Vì đảm bảo tất cả Ma Linh bị bắt trở lại, Vạn Mạnh cùng Lâm Ly đều bố trí nhiều cao thủ trong thành, hiện tại cho dù vận dụng lực lượng này cũng không cho phép bọn họ thoát đi, bởi vì Ma Linh cấp chúa tể đang ở trên người bọn họ!
- Bọn họ chạy không được đâu!
Ngô Trấn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên nhìn qua một hướng khác.
Phương hướng kia chính là vị trí lúc trước của Ngô Trấn, thời điểm ánh mắt của hắn nhìn qua thì một tòa đá núi ngăn trên đường phố đã di động.
Bỗng nhiên Thạch Dực Long mở cánh ra, cửa hàng hai bên đường đi đổ vỡ.
Thạch Dực Long vỗ cánh lập tức bay lên giữa không trung, ánh mắt cao ngạo của nó nhìn qua những người mang mặt nạ đang bỏ chạy.
- Nghệ rống!!!!!!!!!!!!!
Sóng âm bén nhọn hùng hồn hiện ra trong yết hầu Thạch Dực Long, chấn đắc nội thành run lên kịch liệt.
- Thạch Dực Long!! Là Thạch Dực Long của Ngô Trấn Cương Thống!!!!
- Ông trời...ơ...i, là gia hỏa ngu xuẩn nào chọc giận nó vậy, nội thành của chúng ta gặp nạn rồi.
Người trên đường phố nhìn thấy bóng mờ cực lớn thì lập tức sa vào khủng hoảng và hoảng loạn, bởi vì ai nấy đều thấy được đây là Thạch Dực Long đang ở trạng thái tiến công.
Cả Văn thành có người nào không biết Cương Thống Ngô Trấn có được Thạch Dực Long, lúc trước đế quốc trong Nghiễm Thông Mê Giới sinh sôi nảy nở nhiều muốn xâm lấn lãnh thổ, chính là nhờ Thạch Dực Long tọa trấn ở Nghiễm Thông cứ điểm nên không có việc gì.
Từ nay về sau những hồn sủng đế quốc hung tàn trong Nghiễm Thông Mê Giới không còn dám bước vào lãnh thổ Vân Cảnh nửa bước!
Như vậy cả Vân Cảnh có một thủ hộ giả siêu cấp mà không ai dám chọc vào, đây là chuyện quá ngu xuẩn.
Trung tâm nội thành, một tòa lầu các trang nhã lịch sự, Ngô Trì âm dương quái khí đứng ở nơi đó, ánh mắt xa xa nhìn chăm chú vào Thạch Dực Long trong nội thành.
- Thiếu gia, đó là Thạch Dực Long của lão gia, hình như có đại sự xảy ra.
Ngô Trì mở miệng nói ra.
Ngô Tự đang ngồi ở bên cạnh, đang nói chuyện phiếm với một thiên kim tiểu thư.
Nhưng mà vị tiểu thư kia hiện tại đang sợ hãi hoa dung thất sắc, bởi vì một tiếng gào thét của Thạch Dực Long!
- Đừng sợ, đừng sợ, đó là Thạch Dực Long của gia phụ.
Ngô Tự vội vàng an ủi.
Nói xong Ngô Tự cũng đứng lên, thông qua cửa sổ nhìn thấy Thạch Dực Long đang bay ở xa xa.
- Thiếu gia, chúng ta nên đi xem một chút.
Ngô Trì nói ra.
- Thạch Dực Long cũng xuất động, đại sự gì cũng nhanh chóng được giải quyết.
Ngô Tự có chút không thèm để ý nói ra.
- Nhưng vẫn nên đi xem a.
Ngô Trì kiên trì nói.
Ngô Tự có chút không bỏ, nhưng vẫn không dám phá rối tràng diện lịch sự tao nhã ở nơi này, niệm chú ngữ bay về hướng của Thạch Dực Long.
Không trung của thành thị không thể tùy tiện bay, chỉ có cường giả cấp chúa tể mới có được đặc quyền này.
Nhưng mà làm cho Ngô Tự cùng Ngô Trì hai người kinh ngạc không thôi là, trên không trung của thành thị xuất hiện nhiều thân ảnh đang bay, loại cảm giác này giống như xuất động toàn bộ cường giả cấp chúa tể của thành thị!
- Nhiều người như vậy, chẳng lẽ là Thần Tông đuổi bắt đại phạm xuất hiện trong thành thị chúng ta?
Ngô Tự có chút kinh ngạc nói ra.
Cường giả cấp chúa tể hiện thân toàn bộ đây chính là đại sự xảy ra, Ngô Tự cùng Ngô Trì hiện tại cũng đang nghi vẫn trong Văn thành rốt cuộc xảy ra cái gì.
Trên đường phố rộng rãi, Diệp Hoàn Sinh đang khống chế Ban Lan Ma Hổ chạy đầu tiên.
Một đám thân ảnh bay trên bầu trời. Bay ở trước nhất chính là Lâm Ly, Vạn Mạnh cùng Ngô Trấn, ba người này tức giận nhìn chằm chằm vào bọn họ, hiển nhiên là ba người có quyền lực cao trong Văn thành, bọn họ đang nghĩ là ai lớn mật như vậy, khi bọn họ chấp hành lùng bắt thì công nhiên phản kháng, phải biết rằng phần đông cao thủ trong thành thị đều là người của Ngô Trấn!
- Mấy vị, muốn chạy trốn đi đâu? Đồ vật không thuộc về các ngươi thì tốt nhất không nên lấy, miễn cho mất mạng.
Ngô Trấn hiện ra trước mặt mọi người.
- Còn đeo mặt nạ đấy. Không cần phải nói gì, người công nhiên chống cự thì chưa bao giờ đào thoát được.
Vạn Mạnh tươi cười, vẻ mặt không hảo ý nhìn qua bọn họ.
Chiếc nhẫn mười tên Hắc Hạt Thú Liệp Giả lúc này sáng bóng, chuyện này không cần nói cũng biết. Ma Linh cấp chúa tể đã ở trong tay mấy người kia.
Nhưng mà khoảng cách gần ngàn mét chỉ là một bước ngắn, Vạn Mạnh ngược lại xem bọn họ chạy đi nơi nào.
Mục Thanh Y nhìn qua bọn họ tới gần, lại liếc mắt nhìn qua Diệp Hoàn Sinh đang xé mở trận nhãn, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Thực lực Vạn Mạnh cùng Lâm Ly không cách nào xác định. Nhưng mà Cương Thống Ngô Trấn là tồn tại cực kỳ khủng bố, nếu thật chiến thì bên của bọn họ sẽ có thương vong.
- Đi!
Bỗng nhiên Diệp Hoàn Sinh hô một tiếng.
Thời điểm này trên Quang Chi Võng xuất hiện một lổ hổng, vừa đủ cho một người xông qua.
Diệp Hoàn Sinh đi trước nhất, sau đó Bạch Ngữ, u linh Cẩn Nhu, Mục Thanh Y lao ra khỏi Quang Chi Võng đến bên ngoài Quang Chi Võng.
- Chạy đi đâu!
Ngô Trấn giận tím mặt!
Sau khi bọn họ rời khỏi thì tất cả mọi người đã bức tới biên giới Quang Chi Võng, tất cả Hắc Hạt Thú Liệp Giả kể cả Ngô Trấn đều phát động công kích vào Sở Mộ!
Kỹ năng của mười Đằng Thú cấp chúa tể và một tiếp cận chúa tể trung đẳng đánh tới hóa thành một cổ lực lượng mạnh mẽ đánh vào Sở Mộ.
Sở Mộ liếc mắt nhìn Mục Thanh Y thông qua an toàn thì không lộ ra thần sắc khiếp đảm khi kỹ năng đánh tới.
Trên bờ vai, Mạc Tà dậm chân đứng trên không khí cách Sở Mộ mười mét.
Ngọn lửa màu tím mang đi tất cả. Hóa thành một đóa hỏa diễm màu tím đánh tới, hỏa liên bao phủ đỉnh đầu Sở Mộ, hình thành một tầng bảo hộ.
Năng lượng rơi xuống, kể cả Đằng Thú của Ngô Trấn tiếp cận chúa tể trung đẳng cũng bị ngăn cản lại.
Lực lượng giống như bị thôn phệ, hỏa liên màu tím nở trên không trung, nhưng tất cả công kích đánh vào đều tan thành mây khói, ngay cả một tia gợn sóng cũng không còn lại.
Thời gian duy trì hỏa liên màu tím không dài, thời điểm ngọn lửa bay lên thì trên nam tử mặt nạ bạc trên mặt đất đã vượt qua Quang Chi Võng, lúc này khống chế sinh vật chín đuôi chạy ra ngoại thành.
Ngô Trấn không nể mặt, con mắt hiện ra một tia lửa giận.
Vị Đại thống lĩnh này hiển nhiên không ngờ thực lực của nam tử mặt nạ bạc này mạnh như thế, không chỉ có thể ngăn cản công kích của mười chuẩn chúa tể, ngay cả mình công kích Đằng Thú của hắn cũng ngăn cản dễ dàng!
- Lập tức truyền mệnh lệnh của ta, tất cả mọi người ngăn chặn những người mang mặt nạ, quyết không thể cho chúng thoát ra khỏi thành thị.
Vạn Mạnh phản ứng thật nhanh, sau khi thấy bọn họ đào tẩu thì ra lệnh.
Vì đảm bảo tất cả Ma Linh bị bắt trở lại, Vạn Mạnh cùng Lâm Ly đều bố trí nhiều cao thủ trong thành, hiện tại cho dù vận dụng lực lượng này cũng không cho phép bọn họ thoát đi, bởi vì Ma Linh cấp chúa tể đang ở trên người bọn họ!
- Bọn họ chạy không được đâu!
Ngô Trấn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên nhìn qua một hướng khác.
Phương hướng kia chính là vị trí lúc trước của Ngô Trấn, thời điểm ánh mắt của hắn nhìn qua thì một tòa đá núi ngăn trên đường phố đã di động.
Bỗng nhiên Thạch Dực Long mở cánh ra, cửa hàng hai bên đường đi đổ vỡ.
Thạch Dực Long vỗ cánh lập tức bay lên giữa không trung, ánh mắt cao ngạo của nó nhìn qua những người mang mặt nạ đang bỏ chạy.
- Nghệ rống!!!!!!!!!!!!!
Sóng âm bén nhọn hùng hồn hiện ra trong yết hầu Thạch Dực Long, chấn đắc nội thành run lên kịch liệt.
- Thạch Dực Long!! Là Thạch Dực Long của Ngô Trấn Cương Thống!!!!
- Ông trời...ơ...i, là gia hỏa ngu xuẩn nào chọc giận nó vậy, nội thành của chúng ta gặp nạn rồi.
Người trên đường phố nhìn thấy bóng mờ cực lớn thì lập tức sa vào khủng hoảng và hoảng loạn, bởi vì ai nấy đều thấy được đây là Thạch Dực Long đang ở trạng thái tiến công.
Cả Văn thành có người nào không biết Cương Thống Ngô Trấn có được Thạch Dực Long, lúc trước đế quốc trong Nghiễm Thông Mê Giới sinh sôi nảy nở nhiều muốn xâm lấn lãnh thổ, chính là nhờ Thạch Dực Long tọa trấn ở Nghiễm Thông cứ điểm nên không có việc gì.
Từ nay về sau những hồn sủng đế quốc hung tàn trong Nghiễm Thông Mê Giới không còn dám bước vào lãnh thổ Vân Cảnh nửa bước!
Như vậy cả Vân Cảnh có một thủ hộ giả siêu cấp mà không ai dám chọc vào, đây là chuyện quá ngu xuẩn.
Trung tâm nội thành, một tòa lầu các trang nhã lịch sự, Ngô Trì âm dương quái khí đứng ở nơi đó, ánh mắt xa xa nhìn chăm chú vào Thạch Dực Long trong nội thành.
- Thiếu gia, đó là Thạch Dực Long của lão gia, hình như có đại sự xảy ra.
Ngô Trì mở miệng nói ra.
Ngô Tự đang ngồi ở bên cạnh, đang nói chuyện phiếm với một thiên kim tiểu thư.
Nhưng mà vị tiểu thư kia hiện tại đang sợ hãi hoa dung thất sắc, bởi vì một tiếng gào thét của Thạch Dực Long!
- Đừng sợ, đừng sợ, đó là Thạch Dực Long của gia phụ.
Ngô Tự vội vàng an ủi.
Nói xong Ngô Tự cũng đứng lên, thông qua cửa sổ nhìn thấy Thạch Dực Long đang bay ở xa xa.
- Thiếu gia, chúng ta nên đi xem một chút.
Ngô Trì nói ra.
- Thạch Dực Long cũng xuất động, đại sự gì cũng nhanh chóng được giải quyết.
Ngô Tự có chút không thèm để ý nói ra.
- Nhưng vẫn nên đi xem a.
Ngô Trì kiên trì nói.
Ngô Tự có chút không bỏ, nhưng vẫn không dám phá rối tràng diện lịch sự tao nhã ở nơi này, niệm chú ngữ bay về hướng của Thạch Dực Long.
Không trung của thành thị không thể tùy tiện bay, chỉ có cường giả cấp chúa tể mới có được đặc quyền này.
Nhưng mà làm cho Ngô Tự cùng Ngô Trì hai người kinh ngạc không thôi là, trên không trung của thành thị xuất hiện nhiều thân ảnh đang bay, loại cảm giác này giống như xuất động toàn bộ cường giả cấp chúa tể của thành thị!
- Nhiều người như vậy, chẳng lẽ là Thần Tông đuổi bắt đại phạm xuất hiện trong thành thị chúng ta?
Ngô Tự có chút kinh ngạc nói ra.
Cường giả cấp chúa tể hiện thân toàn bộ đây chính là đại sự xảy ra, Ngô Tự cùng Ngô Trì hiện tại cũng đang nghi vẫn trong Văn thành rốt cuộc xảy ra cái gì.
Trên đường phố rộng rãi, Diệp Hoàn Sinh đang khống chế Ban Lan Ma Hổ chạy đầu tiên.