Sủng Mị
Chương 1309: Không có đụng phải ma nhân? Các ngươi thật may mắn a!
Thành tựu của một người cũng không phải xem tầm mắt của hắn, mà là nhìn xem nội tâm của hắn còn thiêu đốt hay không, Bạch Ngữ cảm giác được nội tâm của người trẻ tuổi này đang thiêu đốt bừng bừng, có thể xưng là dã tâm.
- Ở chỗ của ta cũng có một Ma Linh cấp Đế Hoàng, ngươi cầm lấy thử xem có được không.
Sở Mộ mở không gian giới chỉ ra, ý định đem con tiểu Ma Linh đưa cho Bạch Ngữ.
Bạch Ngữ lắc lắc đầu nói:
- Một con là đủ.
Nói chuyện, ánh mắt Bạch Ngữ lại nhìn qua một thân ảnh màu trắng bay tới chỗ của Bạch Ngữ.
Băng Đồng Chi Kỳ đạp không rất nhanh tiếp cận vị trí của Bạch Ngữ. Bay thấp tới trước mặt của Bạch Ngữ giống như người con ôm ấp cha của mình. Nó dùng cái sừng trên đầu cọ đôi má của Bạch Ngữ, trong mắt còn có nước mắt.
Bạch Ngữ đạt được Ma Linh thì thông qua lực lượng không gian phóng tới chỗ của Băng Đồng Chi Kỳ. Lại cho Băng Đồng Chi Kỳ mang theo giới chỉ này tới chỗ nữ nhi của mình, Băng Đồng Chi Kỳ biết rõ lần đi này có ý nghĩa hồn ước đứt gãy, nó không có đi xa mà là trốn bên ngoài sơn mạch. Thẳng đến khi cảm giác được Bạch Ngữ thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng thì nó mới hưng phân chạy về.
Bạch Ngữ trong quá trình ngủ động thật lâu thì những hồn sủng khác dưới băng lạnh mà tử vong, chỉ có Băng Đồng Chi Kỳ có băng thuộc tính còn sống sót, có thể nói bọn họ một người một thú cùng thức tỉnh, thế giới này chỉ còn lại bọn họ, Băng Đồng Chi Kỳ làm sao nguyện ý nhìn chủ nhân của mình chết đi như vậy.
Bạch Ngữ xoa gò má của Băng Đồng Chi Kỳ, hắn lại tươi cười, nói thật là cho Băng Đồng Chi Kỳ rời đi hắn cũng không bỏ được.
- Đã còn sống, còn sông thật tốt.
Bạch Ngữ đã sớm làm tốt chuẩn bị chết trong lòng. Nhưng mà hắn vẫn còn sống, hơn nữa Ma Linh cũng đến tay, đây là tình huống tốt.
Sở Mộ cùng Bạch Ngữ bắt chuyện không lâu thì bọn người Diệp Khuynh Tư cũng chạy tới.
Ánh mắt Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu thái tử nhìn quét qua một đống lớn thi thể. Mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
- Vừa rồi chúng ta nhìn thấy sơn băng địa liệt, lại nói nơi này có nhiều cường giả cấp chúa tể nha. Nếu đặt ở thành Vạn Tượng chúng ta thì không biết sẽ loạn thành bộ dáng gì.
Triêu thái tử nói ra.
Diệp Hoàn Sinh gật đầu nói:
- Thực bi kịch, còn tưởng rằng chúa tể rất trâu, kết quả ở chỗ này chỉ có thể xếp vào hàng ngũ cường giả mà thôi.
Hai người này chỉ là chuẩn cấp chúa tể, dựa theo thi thể khắp nơi mà nhìn thì hai người bọn họ cũng chỉ là tiểu lâu la, đây chính là chuyện tổn thương tự tôn nha.
Đương nhiên làm cho bọn họ kinh ngạc là Bạch Ngữ đại thúc xuất hiện.
Lần trước giải quyết xong minh chủ Lăng Xiển thì Bạch Ngữ đại thúc nghỉ ngơi tại thành Vạn Tượng một thời gian ngắn, sau đó không chào mà đi, ai cũng không biết thằng này đi nơi nào.
Thật không ngờ đi qua Vân Cảnh tới Nghiễm Thông Mê Giới lại gặp được hắn, xem ra vị Bạch Ngữ đại thúc này đã sớm biết tới thế giới bên ngoài Vân Môn.
Diệp Khuynh Tư thấy Bạch Ngữ cùng Sở Mộ bị thương không nhẹ, phân biệt triệu hồi hồn sủng ra chữ thương cho Bạch Ngữ cùng Sở Mộ.
Về phần thiếu niên Liêu Ngữ thì nhìn qua chiến trường bừa bãi, con mắt mở thật lớn.
Hiển nhiên không thể tin được nhìn qua nhiều cường giả như vậy lại bị hai người bọn họ giết chết, phải biết rằng thực lực đám người Cương Thống Ngô Trấn là đứng đầu Văn thành đấy, huống chi còn có bộ hạ của thành chủ tới đây, ở nơi này cộng lại có không biết bao nhiêu cường giả cấp chúa tể, đội hình như vậy lại bị đánh tan tác, vội vàng hấp tấp chạy thục mạng, cuối cùng là thực lực mạnh bao nhiêu mới làm được?
Rất nhanh ánh mắt Liêu Ngữ nhìn qua Sở Mộ đã biến thành sùng bái, phải biết rằng cả Vân Cảnh thì cường giả trẻ tuổi như vậy là nhân vật không thể chạm tới, nếu có thể gặp mặt một lần đã là vinh hạnh vạn phần, Liêu Ngữ không nghĩ tới mình ở nơi hoang dã này lại được người sánh bằng Lý Tác Đằng cùng Mục Tranh.
Liêu Ngữ âm thầm kỳ quái, người như vậy vì sao mình không nghe qua tên của hắn.
- Sở đại ca, ngươi có phải là người từ Cương thành tới không, Bằng thúc nói với trong cao thủ trong Cương thành xuất hiện, thậm chí còn có thể nhẹ nhàng đánh bại đám người Lý Tác Đằng cùng Mục Tranh thì ta vẫn không tin, Sở đại ca ngươi nói người Cương thành thực sự mạnh như vậy sao?
Liêu Ngữ biến thành tiểu bảo bảo vô cùng hiếu kỳ, nói chuyện còn kích động phát run.
Mười lăm mười sáu tuổi là thời điểm dễ dàng sa vào sùng bái cường giả nhất, Liêu Ngữ đang ở giai đoạn này, nhất là nhìn thấy cường giả trẻ tuổi được vô số người khen ngơi, tôn kính, tôn sùng.
- Lý Tác Đằng cùng Mục Tranh là ai?
Sở Mộ hỏi.
- Ah? Ngươi không biết bọn họ?
Liêu Ngữ sững sờ.
Theo lý thuyết cường giả có lẽ đều nhận thức nhau mới đúng, dùng thực lực bây giờ của Sở Mộ thì có tư cách quen biết bọn họ rồi.
- Là hai người có thực lực xuất chúng nhất của Lý thị cùng Mục thị, thực lực của bọn họ vượt qua người cùng trang lứa rất nhiều, tuổi còn trẻ đã có địa vị cực cao ở Vân Cảnh, là nhân vật tiêu điểm đấy.
Người nói chuyện là Bạch Ngữ, điều này làm cho Sở Mộ có chút kỳ quái, Bạch Ngữ đại thúc lúc nào quan tâm những chuyện này.
- Đúng vậy a đúng vậy a, có một lần Mục Tranh đến Vân Cảnh của chúng ta, những bằng hữu của ta đều nhìn thấy hắn, ta vừa vặn không ở Vân thành nên không gặp được. Thật đáng tiếc ah.
Liêu Ngữ gật đầu. Dường như muốn diễn tả xuất sắc của hai người kia bằng lời, nhưng không biết nên biểu đạt cái gì.
- Tiểu tử, vậy thì có sao, vậy thì sao. Chờ ngươi tới tuổi nào đó, nói không chừng chà đạp bọn chúng giống như giẫm con kiến, đừng sùng bái loạn. Muốn sùng bái thì sùng bái chính mình!
Diệp Hoàn Sinh cười toe toét miệng.
Liêu Ngữ lập tức vẻ mặt xem thường nhìn qua Diệp Hoàn Sinh, mở miệng nói:
- Làm sao có thể, tuy thực lực của ta trong đám người cùng trang lứa cũng xem như mạnh rồi, nhưng mà ở tuổi của bọn họ đạt tới cảnh giới đó rất it có, đừng nói như vậy, bằng không những bằng hữu của ta sẽ chê cười, ta có một vị bằng hữu hơi lớn, hắn đã là đệ tử của Lý Tác Đằng, thực lực của hắn vốn không chênh lệch với ta. Nhưng sau khi trở thành đệ tử của hắn thì thực lực vượt qua ta nhiều, cũng đã là Hồn Hoàng. Ta bây giờ còn là Hồn Chủ.
Nói ra chuyện này thì Liêu Ngữ lại hâm mộ lại uể oải, trên thực tế hắn vẫn đánh cược với những bằng hữu của ta. Thời điểm mười tám tuổi sẽ quyết đấu với hắn.
Liêu Ngữ cũng không phải sợ thua, nhưng mà hiện giờ nhìn qua đối thủ bước đi xa hơn hắn quá nhiều, hắn sợ hãi đến mười tám tuổi thì tất cả chủ hồn sủng của mình cộng lại cũng không phải là đối thủ của một con hồn sủng của đối phương.
Đã nói cùng cố gắng trở thành cường giả, chính mình chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người khác càng leo càng cao, loại tâm tình này thật khó diễn ta, nhất là người có khát vọng mạnh liệt như Liêu Ngữ hiện giờ.
Bỗng nhiên Liêu Ngữ nghĩ đến cái gì, cho nên dùng ánh mắt lập lòe nhìn qua Sở Mộ.
Sở Mộ không hiểu thấu nhìn qua tiểu tử này, tiểu tử này tại sao biểu lộ như vậy.
- Sở đại ca, không bằng ngươi thu ta làm đồ đệ đi!
Liêu Ngữ mang theo một tia ngại ngùng và chờ mong nói ra.
Sở Mộ cười khổ, mình bây giờ còn đang trong giai đoạn tu luyện thì làm gì có tâm tư thu đồ đệ.
Trong mắt của Sở Mộ xem ra, thu đồ đệ đệ ít nhất cũng phải làm dã tâm của mình nhồi đầy hoặc không còn lên cao được nữa mới nói tiếp.
- Tiểu tử, đừng vọng tưởng, Sở Mộ chỉ thu nữ đệ tử.
Diệp Hoàn Sinh chọc vào một câu.
- À?
Mặt mũi Liêu Ngữ tràn đầy thất vọng.
Sở Mộ cười khổ, chuyện này chỉ có thể như vậy.
- Chính mình tu luyện thôi, ta cũng không có bái ai là sư, đều là tự đi lịch lãm rèn luyện, ta cảm thấy có thể ngươi đã nhuốm bệnh ngốc nghếch của người ở Nghiễm Thông Mê Giới này rồi, có lẽ có thể vượt qua hai người ngươi vừa nói.
Sở Mộ nói ra.
Diệp Khuynh Tư trợn mắt nhìn qua Sở Mộ, đây đâu phải là cách động viên người khác.
Ma Linh đã tới tay, mọi người tự nhiên lên đường quay về.
Vốn chuyện của Bạch Cẩn Nhu khẩn cấp, bọn họ có ý định cùng đi với Bạch Ngữ tới thẳng Văn thành. Bạch Ngữ đem Bạch Cẩn Nhu đặt trong một gian phòng băng, trì hoãn thời gian tính mạng của nàng trôi qua.
Nhưng mà Sở Mộ cùng Bạch Ngữ đều có thương thế trên người, trước tiên đi Văn thành nên trở về Vọng thành đã, mọi người quyết định sẽ nghỉ ngơi ở Vọng thành một thời gian, sau đó lập tức khởi hành đi tới Văn thành, nhìn xem Ma Linh phải chăng có thể giác tỉnh Bạch Cẩn Nhu.
...
...
Vọng thành.
Phủ thành chủ Vọng thành.
Lý thành chủ một mình một người ngồi giữa đại sảnh, cau mày suy nghĩ.
Người báo tin vừa rời đi, hắn biết được lần tranh đoạt Ma Linh này gặp được hai ma nhân, ma nhân tiến hành càn quét cường giả cấp chúa tể, các cường giả cấp chúa tể tổn thất thảm trọng.
Hiện tại Lý thành chủ không biết nên may mắn hay thở dài.
May mắn là lần này hắn không có phái bao nhiêu người đi tranh đoạt, chuyện này làm thương vong nhân mạng của hắn thật nhỏ, dù sao vừa nghe tin tức thì cường giả chúa tể ở Văn thành tổn hao gần một nửa, đây đối với một Cảnh thành lục cấp mà nói không thể nghi ngờ là một hồi tai nạn.
Thở dài là người hắn phái đi tới bây giờ vẫn chưa về, căn bản không biết bọn họ sinh tử thế nào.
Tuy cũng chỉ gặp mặt một lần, nhưng bất kể thế nào thì bọn họ cũng nguy hiểm tính mạng đi đoạt Ma Linh cho hắn, hắn cần phải gánh một phần trách nhiệm, nhất là trong những người kia có cháu gái của phó thành chủ, hơn nữa còn là nhất mạch đơn truyền, nếu như chết ở chỗ đó thì Lý thành chủ thật sự không biết nên bàn giao với phó thành chủ ra sao.
- Lý lão già kia!! Lý lão già kia!!!!
Bỗng nhiên âm thanh như tiếng sấm truyền vào đại sảnh.
Cả Vọng thành này dám xưng hô như vậy với thành chủ thì cũng chỉ có phó thành chủ.
Mục phó thành chủ bước dài đến, thân thể của hắn như thiễm điện, mặt mũi tràn đầy nộ khí, thiếu chút nữa phá hủy cái đại sảnh này.
Lý thành chủ xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn vốn muốn trễ chút nói cho lão già tính tình nóng nảy này, muốn chờ xem một chút, nói không chừng bọn họ qua mấy ngày sẽ quay về, cũng không biết nhà gia hỏa nào miệng rộng như thế đem tin tức này nói vào tai của gia hỏa kia.
- An tâm một chút chớ vội, an tâm một chút chớ vội.
Lý thành chủ lúc này cũng phải cố tươi cười lên, ý bảo phó thành chủ nên nói chuyện thật tốt.
- Còn hơi cái rắm, chính ngươi nhìn xem, người của ngươi đi chết hết, ngươi ngược lại nhìn đi!
Mục phó thành chủ trực tiếp nói tục, cả khuôn mặt cũng thở hổn hển.
- Ta đã biết rõ, vừa rồi ta mới nhìn, trên thư nói chết đại bộ phận là người của Văn thành.
Lý thành chủ nói ra.
- Nếu lão tử nghe ngươi phái người đi chém giết vì Ma Linh, không chắc đã chết toàn bộ rồi, ta biết ngay thứ kia không dễ dàng có được, ta không phái người, kết quả ngươi còn lừa dối cháu gái của ta và bằng hữu của nó đi, lão già ngươi không tham lam thì chết sao?
Mục phó thành chủ mắng lên.
Khóe miệng của Lý phó thành chủ co rút, cũng không biết nên nói cái gì, chuyện này cuối cùng là do hắn lỗ mãng.
Nhưng mà Lý thành chủ cũng không có ác ý gì, chính hắn cũng không biết có ma nhân khủng bố xuất hiện lại giết nhiều người như thế.
- Nếu cháu gái của ta có chuyện gì, ngươi đi mà bàn giao với phụ thân già của ta.
Mục Nguyễn Ân nói ra.
Lý thành chủ sợ nhất là chuyện này, nếu người chết thì trách nhiệm sẽ nặng lắm.
- Thành chủ đại nhân, người tự xưng là Sở Mộ cầu kiến.
Thời điểm này bảo vệ cổng nửa quỳ ở nơi đó, mở miệng nói ra.
Con mắt Lý Tự Nhiễm sáng ngời, vội vàng gọi thị vệ mời bọn họ vào.
Mục phó thành chủ vào lúc này cũng đè tính tình xuống, ngồi vào vị trí của mình.
- Ở chỗ của ta cũng có một Ma Linh cấp Đế Hoàng, ngươi cầm lấy thử xem có được không.
Sở Mộ mở không gian giới chỉ ra, ý định đem con tiểu Ma Linh đưa cho Bạch Ngữ.
Bạch Ngữ lắc lắc đầu nói:
- Một con là đủ.
Nói chuyện, ánh mắt Bạch Ngữ lại nhìn qua một thân ảnh màu trắng bay tới chỗ của Bạch Ngữ.
Băng Đồng Chi Kỳ đạp không rất nhanh tiếp cận vị trí của Bạch Ngữ. Bay thấp tới trước mặt của Bạch Ngữ giống như người con ôm ấp cha của mình. Nó dùng cái sừng trên đầu cọ đôi má của Bạch Ngữ, trong mắt còn có nước mắt.
Bạch Ngữ đạt được Ma Linh thì thông qua lực lượng không gian phóng tới chỗ của Băng Đồng Chi Kỳ. Lại cho Băng Đồng Chi Kỳ mang theo giới chỉ này tới chỗ nữ nhi của mình, Băng Đồng Chi Kỳ biết rõ lần đi này có ý nghĩa hồn ước đứt gãy, nó không có đi xa mà là trốn bên ngoài sơn mạch. Thẳng đến khi cảm giác được Bạch Ngữ thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng thì nó mới hưng phân chạy về.
Bạch Ngữ trong quá trình ngủ động thật lâu thì những hồn sủng khác dưới băng lạnh mà tử vong, chỉ có Băng Đồng Chi Kỳ có băng thuộc tính còn sống sót, có thể nói bọn họ một người một thú cùng thức tỉnh, thế giới này chỉ còn lại bọn họ, Băng Đồng Chi Kỳ làm sao nguyện ý nhìn chủ nhân của mình chết đi như vậy.
Bạch Ngữ xoa gò má của Băng Đồng Chi Kỳ, hắn lại tươi cười, nói thật là cho Băng Đồng Chi Kỳ rời đi hắn cũng không bỏ được.
- Đã còn sống, còn sông thật tốt.
Bạch Ngữ đã sớm làm tốt chuẩn bị chết trong lòng. Nhưng mà hắn vẫn còn sống, hơn nữa Ma Linh cũng đến tay, đây là tình huống tốt.
Sở Mộ cùng Bạch Ngữ bắt chuyện không lâu thì bọn người Diệp Khuynh Tư cũng chạy tới.
Ánh mắt Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu thái tử nhìn quét qua một đống lớn thi thể. Mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
- Vừa rồi chúng ta nhìn thấy sơn băng địa liệt, lại nói nơi này có nhiều cường giả cấp chúa tể nha. Nếu đặt ở thành Vạn Tượng chúng ta thì không biết sẽ loạn thành bộ dáng gì.
Triêu thái tử nói ra.
Diệp Hoàn Sinh gật đầu nói:
- Thực bi kịch, còn tưởng rằng chúa tể rất trâu, kết quả ở chỗ này chỉ có thể xếp vào hàng ngũ cường giả mà thôi.
Hai người này chỉ là chuẩn cấp chúa tể, dựa theo thi thể khắp nơi mà nhìn thì hai người bọn họ cũng chỉ là tiểu lâu la, đây chính là chuyện tổn thương tự tôn nha.
Đương nhiên làm cho bọn họ kinh ngạc là Bạch Ngữ đại thúc xuất hiện.
Lần trước giải quyết xong minh chủ Lăng Xiển thì Bạch Ngữ đại thúc nghỉ ngơi tại thành Vạn Tượng một thời gian ngắn, sau đó không chào mà đi, ai cũng không biết thằng này đi nơi nào.
Thật không ngờ đi qua Vân Cảnh tới Nghiễm Thông Mê Giới lại gặp được hắn, xem ra vị Bạch Ngữ đại thúc này đã sớm biết tới thế giới bên ngoài Vân Môn.
Diệp Khuynh Tư thấy Bạch Ngữ cùng Sở Mộ bị thương không nhẹ, phân biệt triệu hồi hồn sủng ra chữ thương cho Bạch Ngữ cùng Sở Mộ.
Về phần thiếu niên Liêu Ngữ thì nhìn qua chiến trường bừa bãi, con mắt mở thật lớn.
Hiển nhiên không thể tin được nhìn qua nhiều cường giả như vậy lại bị hai người bọn họ giết chết, phải biết rằng thực lực đám người Cương Thống Ngô Trấn là đứng đầu Văn thành đấy, huống chi còn có bộ hạ của thành chủ tới đây, ở nơi này cộng lại có không biết bao nhiêu cường giả cấp chúa tể, đội hình như vậy lại bị đánh tan tác, vội vàng hấp tấp chạy thục mạng, cuối cùng là thực lực mạnh bao nhiêu mới làm được?
Rất nhanh ánh mắt Liêu Ngữ nhìn qua Sở Mộ đã biến thành sùng bái, phải biết rằng cả Vân Cảnh thì cường giả trẻ tuổi như vậy là nhân vật không thể chạm tới, nếu có thể gặp mặt một lần đã là vinh hạnh vạn phần, Liêu Ngữ không nghĩ tới mình ở nơi hoang dã này lại được người sánh bằng Lý Tác Đằng cùng Mục Tranh.
Liêu Ngữ âm thầm kỳ quái, người như vậy vì sao mình không nghe qua tên của hắn.
- Sở đại ca, ngươi có phải là người từ Cương thành tới không, Bằng thúc nói với trong cao thủ trong Cương thành xuất hiện, thậm chí còn có thể nhẹ nhàng đánh bại đám người Lý Tác Đằng cùng Mục Tranh thì ta vẫn không tin, Sở đại ca ngươi nói người Cương thành thực sự mạnh như vậy sao?
Liêu Ngữ biến thành tiểu bảo bảo vô cùng hiếu kỳ, nói chuyện còn kích động phát run.
Mười lăm mười sáu tuổi là thời điểm dễ dàng sa vào sùng bái cường giả nhất, Liêu Ngữ đang ở giai đoạn này, nhất là nhìn thấy cường giả trẻ tuổi được vô số người khen ngơi, tôn kính, tôn sùng.
- Lý Tác Đằng cùng Mục Tranh là ai?
Sở Mộ hỏi.
- Ah? Ngươi không biết bọn họ?
Liêu Ngữ sững sờ.
Theo lý thuyết cường giả có lẽ đều nhận thức nhau mới đúng, dùng thực lực bây giờ của Sở Mộ thì có tư cách quen biết bọn họ rồi.
- Là hai người có thực lực xuất chúng nhất của Lý thị cùng Mục thị, thực lực của bọn họ vượt qua người cùng trang lứa rất nhiều, tuổi còn trẻ đã có địa vị cực cao ở Vân Cảnh, là nhân vật tiêu điểm đấy.
Người nói chuyện là Bạch Ngữ, điều này làm cho Sở Mộ có chút kỳ quái, Bạch Ngữ đại thúc lúc nào quan tâm những chuyện này.
- Đúng vậy a đúng vậy a, có một lần Mục Tranh đến Vân Cảnh của chúng ta, những bằng hữu của ta đều nhìn thấy hắn, ta vừa vặn không ở Vân thành nên không gặp được. Thật đáng tiếc ah.
Liêu Ngữ gật đầu. Dường như muốn diễn tả xuất sắc của hai người kia bằng lời, nhưng không biết nên biểu đạt cái gì.
- Tiểu tử, vậy thì có sao, vậy thì sao. Chờ ngươi tới tuổi nào đó, nói không chừng chà đạp bọn chúng giống như giẫm con kiến, đừng sùng bái loạn. Muốn sùng bái thì sùng bái chính mình!
Diệp Hoàn Sinh cười toe toét miệng.
Liêu Ngữ lập tức vẻ mặt xem thường nhìn qua Diệp Hoàn Sinh, mở miệng nói:
- Làm sao có thể, tuy thực lực của ta trong đám người cùng trang lứa cũng xem như mạnh rồi, nhưng mà ở tuổi của bọn họ đạt tới cảnh giới đó rất it có, đừng nói như vậy, bằng không những bằng hữu của ta sẽ chê cười, ta có một vị bằng hữu hơi lớn, hắn đã là đệ tử của Lý Tác Đằng, thực lực của hắn vốn không chênh lệch với ta. Nhưng sau khi trở thành đệ tử của hắn thì thực lực vượt qua ta nhiều, cũng đã là Hồn Hoàng. Ta bây giờ còn là Hồn Chủ.
Nói ra chuyện này thì Liêu Ngữ lại hâm mộ lại uể oải, trên thực tế hắn vẫn đánh cược với những bằng hữu của ta. Thời điểm mười tám tuổi sẽ quyết đấu với hắn.
Liêu Ngữ cũng không phải sợ thua, nhưng mà hiện giờ nhìn qua đối thủ bước đi xa hơn hắn quá nhiều, hắn sợ hãi đến mười tám tuổi thì tất cả chủ hồn sủng của mình cộng lại cũng không phải là đối thủ của một con hồn sủng của đối phương.
Đã nói cùng cố gắng trở thành cường giả, chính mình chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người khác càng leo càng cao, loại tâm tình này thật khó diễn ta, nhất là người có khát vọng mạnh liệt như Liêu Ngữ hiện giờ.
Bỗng nhiên Liêu Ngữ nghĩ đến cái gì, cho nên dùng ánh mắt lập lòe nhìn qua Sở Mộ.
Sở Mộ không hiểu thấu nhìn qua tiểu tử này, tiểu tử này tại sao biểu lộ như vậy.
- Sở đại ca, không bằng ngươi thu ta làm đồ đệ đi!
Liêu Ngữ mang theo một tia ngại ngùng và chờ mong nói ra.
Sở Mộ cười khổ, mình bây giờ còn đang trong giai đoạn tu luyện thì làm gì có tâm tư thu đồ đệ.
Trong mắt của Sở Mộ xem ra, thu đồ đệ đệ ít nhất cũng phải làm dã tâm của mình nhồi đầy hoặc không còn lên cao được nữa mới nói tiếp.
- Tiểu tử, đừng vọng tưởng, Sở Mộ chỉ thu nữ đệ tử.
Diệp Hoàn Sinh chọc vào một câu.
- À?
Mặt mũi Liêu Ngữ tràn đầy thất vọng.
Sở Mộ cười khổ, chuyện này chỉ có thể như vậy.
- Chính mình tu luyện thôi, ta cũng không có bái ai là sư, đều là tự đi lịch lãm rèn luyện, ta cảm thấy có thể ngươi đã nhuốm bệnh ngốc nghếch của người ở Nghiễm Thông Mê Giới này rồi, có lẽ có thể vượt qua hai người ngươi vừa nói.
Sở Mộ nói ra.
Diệp Khuynh Tư trợn mắt nhìn qua Sở Mộ, đây đâu phải là cách động viên người khác.
Ma Linh đã tới tay, mọi người tự nhiên lên đường quay về.
Vốn chuyện của Bạch Cẩn Nhu khẩn cấp, bọn họ có ý định cùng đi với Bạch Ngữ tới thẳng Văn thành. Bạch Ngữ đem Bạch Cẩn Nhu đặt trong một gian phòng băng, trì hoãn thời gian tính mạng của nàng trôi qua.
Nhưng mà Sở Mộ cùng Bạch Ngữ đều có thương thế trên người, trước tiên đi Văn thành nên trở về Vọng thành đã, mọi người quyết định sẽ nghỉ ngơi ở Vọng thành một thời gian, sau đó lập tức khởi hành đi tới Văn thành, nhìn xem Ma Linh phải chăng có thể giác tỉnh Bạch Cẩn Nhu.
...
...
Vọng thành.
Phủ thành chủ Vọng thành.
Lý thành chủ một mình một người ngồi giữa đại sảnh, cau mày suy nghĩ.
Người báo tin vừa rời đi, hắn biết được lần tranh đoạt Ma Linh này gặp được hai ma nhân, ma nhân tiến hành càn quét cường giả cấp chúa tể, các cường giả cấp chúa tể tổn thất thảm trọng.
Hiện tại Lý thành chủ không biết nên may mắn hay thở dài.
May mắn là lần này hắn không có phái bao nhiêu người đi tranh đoạt, chuyện này làm thương vong nhân mạng của hắn thật nhỏ, dù sao vừa nghe tin tức thì cường giả chúa tể ở Văn thành tổn hao gần một nửa, đây đối với một Cảnh thành lục cấp mà nói không thể nghi ngờ là một hồi tai nạn.
Thở dài là người hắn phái đi tới bây giờ vẫn chưa về, căn bản không biết bọn họ sinh tử thế nào.
Tuy cũng chỉ gặp mặt một lần, nhưng bất kể thế nào thì bọn họ cũng nguy hiểm tính mạng đi đoạt Ma Linh cho hắn, hắn cần phải gánh một phần trách nhiệm, nhất là trong những người kia có cháu gái của phó thành chủ, hơn nữa còn là nhất mạch đơn truyền, nếu như chết ở chỗ đó thì Lý thành chủ thật sự không biết nên bàn giao với phó thành chủ ra sao.
- Lý lão già kia!! Lý lão già kia!!!!
Bỗng nhiên âm thanh như tiếng sấm truyền vào đại sảnh.
Cả Vọng thành này dám xưng hô như vậy với thành chủ thì cũng chỉ có phó thành chủ.
Mục phó thành chủ bước dài đến, thân thể của hắn như thiễm điện, mặt mũi tràn đầy nộ khí, thiếu chút nữa phá hủy cái đại sảnh này.
Lý thành chủ xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn vốn muốn trễ chút nói cho lão già tính tình nóng nảy này, muốn chờ xem một chút, nói không chừng bọn họ qua mấy ngày sẽ quay về, cũng không biết nhà gia hỏa nào miệng rộng như thế đem tin tức này nói vào tai của gia hỏa kia.
- An tâm một chút chớ vội, an tâm một chút chớ vội.
Lý thành chủ lúc này cũng phải cố tươi cười lên, ý bảo phó thành chủ nên nói chuyện thật tốt.
- Còn hơi cái rắm, chính ngươi nhìn xem, người của ngươi đi chết hết, ngươi ngược lại nhìn đi!
Mục phó thành chủ trực tiếp nói tục, cả khuôn mặt cũng thở hổn hển.
- Ta đã biết rõ, vừa rồi ta mới nhìn, trên thư nói chết đại bộ phận là người của Văn thành.
Lý thành chủ nói ra.
- Nếu lão tử nghe ngươi phái người đi chém giết vì Ma Linh, không chắc đã chết toàn bộ rồi, ta biết ngay thứ kia không dễ dàng có được, ta không phái người, kết quả ngươi còn lừa dối cháu gái của ta và bằng hữu của nó đi, lão già ngươi không tham lam thì chết sao?
Mục phó thành chủ mắng lên.
Khóe miệng của Lý phó thành chủ co rút, cũng không biết nên nói cái gì, chuyện này cuối cùng là do hắn lỗ mãng.
Nhưng mà Lý thành chủ cũng không có ác ý gì, chính hắn cũng không biết có ma nhân khủng bố xuất hiện lại giết nhiều người như thế.
- Nếu cháu gái của ta có chuyện gì, ngươi đi mà bàn giao với phụ thân già của ta.
Mục Nguyễn Ân nói ra.
Lý thành chủ sợ nhất là chuyện này, nếu người chết thì trách nhiệm sẽ nặng lắm.
- Thành chủ đại nhân, người tự xưng là Sở Mộ cầu kiến.
Thời điểm này bảo vệ cổng nửa quỳ ở nơi đó, mở miệng nói ra.
Con mắt Lý Tự Nhiễm sáng ngời, vội vàng gọi thị vệ mời bọn họ vào.
Mục phó thành chủ vào lúc này cũng đè tính tình xuống, ngồi vào vị trí của mình.