Sủng Mị
Chương 1288: Chủng tộc nhân loại cấp Nô Bộc (P1)
- Không phải phân liệt, là độc lập. Tân Nguyệt Chi Địa chúng ta trong suốt mấy ngàn năm qua không có ghi lại Vân Cảnh là cái gì, cho dù là gặp bất cứ tai nạn nào cũng theo có cái gọi là Vân Cảnh trợ giúp, cả quá trình phát triển đều là bản thân Tân Nguyệt Chi Địa chúng ta phát triển, còn đám Vân Cảnh kia có tư cách gì gọi là kẻ thống trị Tân Nguyệt Chi Địa chứ, chỉ bởi vì chúng ta trở thành Địa cảnh cấp ba có thể mang lại lợi ích cho chúng sao? Như vậy kẻ thống trị này dùng làm cái gì?
Triêu thái tử biết rõ lịch sử vẻ mặt thành thật nói ra.
Trên mặt lão giả Vân Môn lộ ra một chút kinh ngạc, lời nói này xác thực nói có lý, bởi vì hắn cũng phi thường rõ ràng Vân Cảnh cơ hồ không có bất kỳ viện trợ nào cho Tân Nguyệt Chi Địa cả, quản hạt lại hình thành tự trị, thẳng đến khi Vân Môn mở ra thì phát hiện Tân Nguyệt Chi Địa đã phát triển thành Địa cảnh cấp ba, sau đó mấy trăm năm qua mới lục tục phái người tới tiếp quản.
- Các ngươi biết rõ một khối thổ địa muốn độc lập thì không chỉ cần dũng khí mới được a?
Vân Môn lão nhân nghiêm túc nói ra.
Lão nhân Vân Môn cũng nhìn ra được năm người tuổi trẻ này thực lực không giống bình thường, hẳn là nhân tài kiệt xuất của Tân Nguyệt Chi Địa, khẳng định cũng đại biểu cho nhóm người mạnh nhất của Tân Nguyệt Chi Địa, nhưng độc lập không phải nói là được.
- Chúng ta sẽ đi Thần Tông tuyên bố độc lập.
Sở Mộ mở miệng nói ra.
- Ha ha, tuyên bố độc lập, ngày tuyên bố độc lập cũng có thể là ngày các ngươi luân lạc thành tôi tớ, kẻ thống trị Vân Cảnh không cho phép loại chuyện này xảy ra bao giờ, vận mệnh duy nhất của các ngươi là thuận theo thống trị.
Vân Môn lão đầu nói ra.
Lãnh địa độc lập, chuyện này thật ít xuất hiện, bởi vì căn bản không có mấy lãnh thổ nguyện ý bốc lên nguy hiểm như vậy.
Nếu so thực lực của Vân Cảnh với Vạn Tượng Cảnh thì mạnh hơn quá nhiều, một khi độc lập thì rất có thể sẽ bị đại quân nguyền áp.
- Khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn quay về đi.
Lão đầu Vân Môn tiếp tục nói.
- Thời điểm cằn cỗi, tai nạn thì không người để ý tới, thời điểm phồn vinh hưng thịnh thì bị thống trị, cái này và nô dịch có gì khác nhau chứ?
Mục Thanh Y hừ lạnh một tiếng.
Lão đầu Vân Môn há hốc mồm, trong lúc nhất thời đúng là không cách nào phản bác được.
- Các ngươi trẻ tuổi, cường đại, những thứ không hiểu còn nhiều lắm. Ta cho các ngươi thời gian năm năm lịch lãm rèn luyện ở Vân Cảnh, năm năm sau các ngươi các ngươi hãy suy nghĩ tới chuyện độc lập, khi đó nói không chừng các ngươi sẽ không nói như vậy.
Lão nhân Vân Môn khoát khoát tay, ngược lại không có ngăn cản bọn họ.
- Lão đầu, đánh cuộc nhé?
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
- Đánh cược cái gì?
Lão giả Vân Môn hỏi.
- Nếu trong vòng năm năm chúng ta đem lãnh thổ độc lập, ngươi phải canh cổng Tân Nguyệt Chi Địa cho chúng ta!
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Thời gian năm năm có thể nói là rất lâu, ít nhất Sở Mộ cảm thấy muốn đi tới chỗ Thần Tông xin độc lập, hơn nữa đánh bại kẻ thống trị Vân Cảnh cũng không thành vấn đề.
Càng làm cho người ta khó hiểu là lão nhân này lại đồng ý đánh cược, nói cách khác chỉ cần có thể độc lập trong vòng năm năm, lão nhân này nguyện ý canh cổng cho Tân Nguyệt Chi Địa.
Đương nhiên nếu năm người bọn họ không làm được thì như vậy năm người bọn họ phải vô điều kiện làm một chuyện cho hắn, chuyện này thậm chí có thể lấy mạng của bọn họ.
Diệp Hoàn Sinh vốn chỉ nói đùa mà thôi, nào biết được lão nhân này nghiêm túc như vậy.
Nghiêm túc thì nghiêm túc, Sở Mộ cũng không thích bị lão nhân này dùng ánh mắt khinh thường và tiểu hài tử vô tri nhìn qua, thời gian năm năm là dư xài.
Cuối cùng lão đầu cũng không có chỉ đường cho bọn họ, nếu Vân Cảnh là Địa Cảnh cấp bảy, như vậy Địa Cảnh lên thuộc bọn họ cũng không ít, trong đó có lẽ cũng có nhiều nơi giống như Vạn Tượng Địa Cảnh vậy.
Dùng thực lực bây giờ đi Thần Tông xin độc lập thì nhất định là không sáng suốt, Sở Mộ có ý định đem thực lực của mình tăng lên cấp Hồn Tể, sau đó lại đưa ra quyết định sau.
Vũ Sa tỏ vẻ nàng biết kiện huyền vật kia nằm ở phía bắc của Vân Cảnh, vị trí cụ thể phải đợi tới phía bắc Vân Cảnh thì nàng mới có thể xác định.
Mọi người đi không phương hướng thẳng về phía đông.
Phi hành đại khái hai ngày thì trong các dãy núi xuất hiện thôn trang.
Thôn trang lẻ tẻ tán lạc ở các nơi trong sơn cốc, thung lũng, gần dòng sông, tất cả thôn trang bao quanh lấy một nơi có vẻ là thành trấn làm trung tâm.
Thành trấn của nhân loại kỳ thật cơ bản giống nhau, trừ phong cách kiến trúc có khác biệt với Tân Nguyệt Chi Địa ra thì thành trấn ở Vân Môn này cũng không khác gì nhau cả.
Người trong thành trấn hối hả, ngược lại có chút náo nhiệt, loại thành trấn này Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh đã gặp nhiều, dùng cấp bậc của Thiên Hạ Cảnh, Vạn Tượng Cảnh mà cân nhắc thì tương đương với Vực thành.
- Lại nói làm sao phân biệt được chủng tộc cao thấp chứ? Chẳng lẽ thật sự nhìn ngực và mông?
Diệp Hoàn Sinh đi vào trong thành thị, hắn dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua mọi người ở đây.
- Dựa theo màu sắc con mắt.
Ly lão nhân nói ra.
- Màu sắc. Màu sắc hình như không có gì khác nhau cả, hơn nữa cho dù là chúng ta thì màu mắt cũng không có gì khác nhau mà?
Triêu thái tử nói ra.
- Phải dùng hồn niệm mà nhìn, hoặc là thời điểm đối phương thi triển hồn niệm là nhìn thấy. Dưới tình huống bình thường thì màu mắt của ai cũng không khác nhau, thời điểm thi triển hồn niệm thì đồng tử sẽ có một tia màu sắc lập lòe, cũng đại biểu huyết thống.
Ly lão nhân nói ra.
- Như vậy ah, Khuynh Tư, cho ca ca nhìn mắt của ngươi nào, ta vẫn hoài nghi ngươi là nhặt được đấy.
Diệp Hoàn Sinh lập tức thi triển hồn niệm nhìn con mắt Diệp Khuynh Tư.
Quả nhiên giờ khắc này con mắt và đồng tử Diệp Hoàn Sinh có hào quang sáng bóng, sáng bóng là màu đen nhạt.
Mà con mắt của Diệp Khuynh Tư vào lúc này cũng lập lòe, màu sắc cũng tương tượng như Diệp Hoàn Sinh, cũng không có màu sắc khác biệt như Ly lão nhân đã nói.
- Xem ra chúng ta thật sự là thân sinh.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Diệp Khuynh Tư cảm thấy Diệp Hoàn Sinh thật sự cần ăn đòn, chuyện trước năm sáu tuổi Diệp Khuynh Tư có chút ấn tượng mơ hồ, Diệp Hoàn Sinh chỉ lớn hơn nàng một tuổi thì làm sao có thể nhớ rõ.
- Lại nói con mắt người ở đây hình như có màu nâu nhạt.
Ánh mắt Sở Mộ đảo qua. Mở miệng nói với mọi người.
- Có lẽ chúng ta đều là màu đen, màu đen nhạt chẳng lẽ là nhân loại cấp Thống Lĩnh
Triêu thái tử nói ra.
- Triêu thái tử, ngươi nói sai. Trong chúng ta có hai người có màu sắc khác biệt.
Diệp Hoàn Sinh nhắc nhở một câu, nói xong thì cố ý đưa mắt nhìn qua Sở Mộ cùng Mục Thanh Y.
Triêu thái tử cũng có chút ít ngoài ý muốn, vội vàng dùng hồn niệm nhìn con mắt Mục Thanh Y.
Quả nhiên màu sắc của Mục Thanh Y và Diệp Hoàn Sinh, Diệp Khuynh Tư không giống nhau, là lộ ra màu lam nhạt.
Triêu thái tử biết rõ lịch sử vẻ mặt thành thật nói ra.
Trên mặt lão giả Vân Môn lộ ra một chút kinh ngạc, lời nói này xác thực nói có lý, bởi vì hắn cũng phi thường rõ ràng Vân Cảnh cơ hồ không có bất kỳ viện trợ nào cho Tân Nguyệt Chi Địa cả, quản hạt lại hình thành tự trị, thẳng đến khi Vân Môn mở ra thì phát hiện Tân Nguyệt Chi Địa đã phát triển thành Địa cảnh cấp ba, sau đó mấy trăm năm qua mới lục tục phái người tới tiếp quản.
- Các ngươi biết rõ một khối thổ địa muốn độc lập thì không chỉ cần dũng khí mới được a?
Vân Môn lão nhân nghiêm túc nói ra.
Lão nhân Vân Môn cũng nhìn ra được năm người tuổi trẻ này thực lực không giống bình thường, hẳn là nhân tài kiệt xuất của Tân Nguyệt Chi Địa, khẳng định cũng đại biểu cho nhóm người mạnh nhất của Tân Nguyệt Chi Địa, nhưng độc lập không phải nói là được.
- Chúng ta sẽ đi Thần Tông tuyên bố độc lập.
Sở Mộ mở miệng nói ra.
- Ha ha, tuyên bố độc lập, ngày tuyên bố độc lập cũng có thể là ngày các ngươi luân lạc thành tôi tớ, kẻ thống trị Vân Cảnh không cho phép loại chuyện này xảy ra bao giờ, vận mệnh duy nhất của các ngươi là thuận theo thống trị.
Vân Môn lão đầu nói ra.
Lãnh địa độc lập, chuyện này thật ít xuất hiện, bởi vì căn bản không có mấy lãnh thổ nguyện ý bốc lên nguy hiểm như vậy.
Nếu so thực lực của Vân Cảnh với Vạn Tượng Cảnh thì mạnh hơn quá nhiều, một khi độc lập thì rất có thể sẽ bị đại quân nguyền áp.
- Khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn quay về đi.
Lão đầu Vân Môn tiếp tục nói.
- Thời điểm cằn cỗi, tai nạn thì không người để ý tới, thời điểm phồn vinh hưng thịnh thì bị thống trị, cái này và nô dịch có gì khác nhau chứ?
Mục Thanh Y hừ lạnh một tiếng.
Lão đầu Vân Môn há hốc mồm, trong lúc nhất thời đúng là không cách nào phản bác được.
- Các ngươi trẻ tuổi, cường đại, những thứ không hiểu còn nhiều lắm. Ta cho các ngươi thời gian năm năm lịch lãm rèn luyện ở Vân Cảnh, năm năm sau các ngươi các ngươi hãy suy nghĩ tới chuyện độc lập, khi đó nói không chừng các ngươi sẽ không nói như vậy.
Lão nhân Vân Môn khoát khoát tay, ngược lại không có ngăn cản bọn họ.
- Lão đầu, đánh cuộc nhé?
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
- Đánh cược cái gì?
Lão giả Vân Môn hỏi.
- Nếu trong vòng năm năm chúng ta đem lãnh thổ độc lập, ngươi phải canh cổng Tân Nguyệt Chi Địa cho chúng ta!
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Thời gian năm năm có thể nói là rất lâu, ít nhất Sở Mộ cảm thấy muốn đi tới chỗ Thần Tông xin độc lập, hơn nữa đánh bại kẻ thống trị Vân Cảnh cũng không thành vấn đề.
Càng làm cho người ta khó hiểu là lão nhân này lại đồng ý đánh cược, nói cách khác chỉ cần có thể độc lập trong vòng năm năm, lão nhân này nguyện ý canh cổng cho Tân Nguyệt Chi Địa.
Đương nhiên nếu năm người bọn họ không làm được thì như vậy năm người bọn họ phải vô điều kiện làm một chuyện cho hắn, chuyện này thậm chí có thể lấy mạng của bọn họ.
Diệp Hoàn Sinh vốn chỉ nói đùa mà thôi, nào biết được lão nhân này nghiêm túc như vậy.
Nghiêm túc thì nghiêm túc, Sở Mộ cũng không thích bị lão nhân này dùng ánh mắt khinh thường và tiểu hài tử vô tri nhìn qua, thời gian năm năm là dư xài.
Cuối cùng lão đầu cũng không có chỉ đường cho bọn họ, nếu Vân Cảnh là Địa Cảnh cấp bảy, như vậy Địa Cảnh lên thuộc bọn họ cũng không ít, trong đó có lẽ cũng có nhiều nơi giống như Vạn Tượng Địa Cảnh vậy.
Dùng thực lực bây giờ đi Thần Tông xin độc lập thì nhất định là không sáng suốt, Sở Mộ có ý định đem thực lực của mình tăng lên cấp Hồn Tể, sau đó lại đưa ra quyết định sau.
Vũ Sa tỏ vẻ nàng biết kiện huyền vật kia nằm ở phía bắc của Vân Cảnh, vị trí cụ thể phải đợi tới phía bắc Vân Cảnh thì nàng mới có thể xác định.
Mọi người đi không phương hướng thẳng về phía đông.
Phi hành đại khái hai ngày thì trong các dãy núi xuất hiện thôn trang.
Thôn trang lẻ tẻ tán lạc ở các nơi trong sơn cốc, thung lũng, gần dòng sông, tất cả thôn trang bao quanh lấy một nơi có vẻ là thành trấn làm trung tâm.
Thành trấn của nhân loại kỳ thật cơ bản giống nhau, trừ phong cách kiến trúc có khác biệt với Tân Nguyệt Chi Địa ra thì thành trấn ở Vân Môn này cũng không khác gì nhau cả.
Người trong thành trấn hối hả, ngược lại có chút náo nhiệt, loại thành trấn này Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh đã gặp nhiều, dùng cấp bậc của Thiên Hạ Cảnh, Vạn Tượng Cảnh mà cân nhắc thì tương đương với Vực thành.
- Lại nói làm sao phân biệt được chủng tộc cao thấp chứ? Chẳng lẽ thật sự nhìn ngực và mông?
Diệp Hoàn Sinh đi vào trong thành thị, hắn dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua mọi người ở đây.
- Dựa theo màu sắc con mắt.
Ly lão nhân nói ra.
- Màu sắc. Màu sắc hình như không có gì khác nhau cả, hơn nữa cho dù là chúng ta thì màu mắt cũng không có gì khác nhau mà?
Triêu thái tử nói ra.
- Phải dùng hồn niệm mà nhìn, hoặc là thời điểm đối phương thi triển hồn niệm là nhìn thấy. Dưới tình huống bình thường thì màu mắt của ai cũng không khác nhau, thời điểm thi triển hồn niệm thì đồng tử sẽ có một tia màu sắc lập lòe, cũng đại biểu huyết thống.
Ly lão nhân nói ra.
- Như vậy ah, Khuynh Tư, cho ca ca nhìn mắt của ngươi nào, ta vẫn hoài nghi ngươi là nhặt được đấy.
Diệp Hoàn Sinh lập tức thi triển hồn niệm nhìn con mắt Diệp Khuynh Tư.
Quả nhiên giờ khắc này con mắt và đồng tử Diệp Hoàn Sinh có hào quang sáng bóng, sáng bóng là màu đen nhạt.
Mà con mắt của Diệp Khuynh Tư vào lúc này cũng lập lòe, màu sắc cũng tương tượng như Diệp Hoàn Sinh, cũng không có màu sắc khác biệt như Ly lão nhân đã nói.
- Xem ra chúng ta thật sự là thân sinh.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Diệp Khuynh Tư cảm thấy Diệp Hoàn Sinh thật sự cần ăn đòn, chuyện trước năm sáu tuổi Diệp Khuynh Tư có chút ấn tượng mơ hồ, Diệp Hoàn Sinh chỉ lớn hơn nàng một tuổi thì làm sao có thể nhớ rõ.
- Lại nói con mắt người ở đây hình như có màu nâu nhạt.
Ánh mắt Sở Mộ đảo qua. Mở miệng nói với mọi người.
- Có lẽ chúng ta đều là màu đen, màu đen nhạt chẳng lẽ là nhân loại cấp Thống Lĩnh
Triêu thái tử nói ra.
- Triêu thái tử, ngươi nói sai. Trong chúng ta có hai người có màu sắc khác biệt.
Diệp Hoàn Sinh nhắc nhở một câu, nói xong thì cố ý đưa mắt nhìn qua Sở Mộ cùng Mục Thanh Y.
Triêu thái tử cũng có chút ít ngoài ý muốn, vội vàng dùng hồn niệm nhìn con mắt Mục Thanh Y.
Quả nhiên màu sắc của Mục Thanh Y và Diệp Hoàn Sinh, Diệp Khuynh Tư không giống nhau, là lộ ra màu lam nhạt.