Sủng Mị
Chương 1286: Bắt một ít về cải tiến hậu đại
Nhưng mà thời điểm nhìn thấy nữ nhân mặc xiêm y cánh hoa màu xanh đứng ở nơi này, nàng lập tức có cảm giác tự hổ thẹn, loại mỹ mạo hoàn mỹ không tỳ vết này ngay cả nữ nhân cũng không kháng cự được, loại khí chất cao quý ngạo nghễ này giống như tuyết liên đang nở rộ trên đỉnh băng sơn, như vậy là xa không thể chạm tới.
Lam Nhiêu rất khó tưởng tượng nơi này có một nữ nhân giống như thiên tiên thế này.
Càng làm cho nàng kinh ngạc không thôi là nữ nhân vô cùng dịu dàng này ngoan ngoãn này lại đứng bên người Sở vương, vị Sở vương này căn bản không có động tâm chút nào.
- Ta đã biết rõ.
Sở Mộ không cho Lam Nhiêu nói thêm gì nữa, mở miệng nói:
- Qua lần này ta sẽ rời đi, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hy vọng Lam tiểu thư kịp thời ra tay viện trợ.
- Tự nhiên... Đó là tự nhiên, chúng ta tới đây là thủ hộ khối lãnh thổ này.
Lam Nhiêu lại hiện ra thần sắc tươi cười.
- Vậy thì... Vậy thì Lam Nhiêu xin được cáo lui trước.
Nhìn qua Lam Nhiêu chậm rãi rời đi, Triêu thái tử cố ý liếc mắt nhìn qua Đế Cơ Vũ Sa nhu thuận nghe lời đứng bên cạnh Sở Mộ, âm thầm cười nói:
- Nữ nhân này hình như bị tổn thương tự tôn a.
Sở Mộ cũng liếc mắt nhìn qua Đế Cơ Vũ Sa, phát hiện con mắt nữ nhân này xuất hiện một tia luân động.
- Ngươi dùng kỹ năng mị hoặc nàng?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
- Không có.
Vũ Sa nói ra.
Nàng đích thật không có dùng mị thuật, nhưng mà bản thân của nàng có khí chất của hoa hệ thủy tổ, loại nữ nhân cố ý đùa bỡn nhan sắc này ở trước mặt của nàng sẽ sinh ra cảm giác như cữu vĩ thảo gặp được tuyết liên, càng so sánh ganh đua chuyện này thì tổn thương tự ti càng mạnh.
- Lại nói nếu đem ngươi ném tới Vân Cảnh thì ngươi có thể quấy Vân Cảnh long trời lỡ đất hay không?
Sở Mộ nói ra.
Con mắt Vũ Sa lóe lên, Vân Cảnh vốn là mục tiêu nàng định nuốt tiếp theo, nhưng mà nàng không ngờ ở thành Vạn Tượng nho nhỏ này lại bại trong tay Sở Mộ, nếu như Sở Mộ chịu thả nàng, muốn lấy được Vân Cảnh khẳng định cũng chỉ là vấn đề thời gian.
- Ta tùy tiện nói mà thôi.
Sở Mộ đoán được dã tâm của nữ nhân này, nhưng lại cố ý trêu đùa hí lộng nàng.
Triêu thái tử cùng Mục Thanh Y đều buông lỏng một hơi, nói thật bọn họ thật sự sợ Sở Mộ thả Thiện Ác Nữ Vương này, nữ nhân này mà được tự do thì không biết sẽ tai họa bao nhiêu người a.
- Chúng ta nên đi chuẩn bị một chút.
Mục Thanh Y nói ra.
Đã có ý định rời khỏi Vạn Tượng Cảnh, vậy thì có một việc Mục Thanh Y khẳng định phải bàn giao.
Triêu thái tử cũng cần thương lượng với các nguyên lão, trưởng lão của Tam đại cung điện một phen, dù sao hắn là người nối nghiệp tương lai, hắn cứ như vậy mà đi có chút không tốt.
- Cho ngươi thời gian tự do năm ngày.
Sở Mộ lườm qua Vũ Sa, nhàn nhạt nói ra.
Nói xong Sở Mộ đã đi ra khỏi cung điện, lưu lại Vũ Sa sững sờ tại chỗ.
- Cám... Cám ơn chủ nhân.
Vũ Sa vội vàng ôn nhu nói một câu, tuy nàng rất không muốn nói, nhưng xác nhận có được thời gian năm ngày này nàng phải đem làm tốt vay trò tiểu nữ nô dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, bằng không thì sẽ bị tên kia thu hồi lại.
Đương nhiên Vũ Sa cũng rất khó hiểu, thằng này biết rõ mình có thòi gian ba ngày là có khả năng giãy thoát ra khỏi trói buộc, không ngờ còn có can đảm cho nàng.
Sở Mộ cho Vũ Sa lúc thời gian tu luyện với lý do rất đơn giản, thực lực của nàng tăng trưởng thì hồn niệm của hắn cũng tăng trưởng, về phần nàng có thoát ra khỏi trói buộc hay không, Sở Mộ cảm thấy hắn đặt thời gian áp chế nàng, không bằng đem tinh lực đặt vào tu luyện, dù sao kế tiếp đối mặt với địch nhân thực lực cũng mạnh mẽ, không có chút thực lực thì làm sao chống lại những người có ưu thế chủng tộc?
Về phần nữ nhân này có thể chạy mất hay không thì Sở Mộ ngược lại không quá lo lắng, chạy đi thì Sở Mộ cũng có thể bắt trở lại, huống chi hiện tại Thiện Ác Hoa Vương đã bị mình phong ấn hồn ước thứ hai, Vũ Sa muốn chạy chỉ có thể mang theo linh hồn nhân loại chạy trốn, Thiện Ác Hoa Vương còn trói buộc ở chổ Sở Mộ.
Không có Thiện Ác Hoa Vương thì bản thân Vũ Sa không phải hồn sủng sư, căn bản là không lật nổi sóng lớn gì cả.
...
...
Sáng sớm mười ngày sau.
Trong thành Vạn Tượng trang nghiêm hùng vĩ trong nắng sớm. Trên phố lớn ngõ nhỏ dần dần xuất hiện cư dân bận rộn.
Kẻ thù bên ngoài xuất hiện dường như không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với nơi này, vẫn bảo trì trật tự và bình tĩnh sau chiến tranh.
Ngoài cửa đông có Sở Mộ ăn mặc đang giản đang đứng trên thảm cỏ xanh.
Mọi người hẹn gặp tại nơi này, sở dĩ không trực tiếp xuất phát từ Tam đại cung điện chủ yếu là không muốn làm cho người rắp tâm biết là bọn họ đã rời khỏi nơi đây, tạo thành một ít chuyện không cần thiết.
Đối ngoại Sở Mộ cùng bọn người Triêu thái tử tuyên bố đi lịch lãm rèn luyện, như vậy trên trình độ nhất định sẽ sinh ra lực chấn nhiếp.
- Sở Mộ, ngươi nói sẽ đi tới Thần Tông. Đem thành Vạn Tượng cùng Thiên Hạ Cảnh liệt vào lãnh thổ tư nhân của ngươi?
Diệp Hoàn Sinh hỏi thăm ý định của Sở Mộ, kết quả Sở Mộ lại trả lời như vậy.
Diệp Hoàn Sinh không biết Thần Tông là vật gì, hình như là một thế lực cường đại ở thế giới bên ngoài, có quyền trọng tài tuyệt đối, nhưng mà Diệp Hoàn Sinh có cảm giác, cảm thấy ngay từ đầu đã đưa tới đầu đầu sóng ngọn gió, có phải quá mức rêu rao như vậy a.
Sở Mộ có ý định như vậy, lần này tiến tới bên ngoài Vân Môn thì hắn có ba chuyện cần làm, hàng đầu chính là đem thực lực của hắn tăng cấp Hồn Tể, có được vốn liếng tăng thực lực lên.
Tận lực thu nạp khối Tân Nguyệt Chi Địa này làm lãnh thổ tư nhân của mình. Như vậy thì Sở Mộ ít nhất có thể bảo đảm không bị cường giả bên ngoài Vạn Tượng Cảnh cùng Thiên Hạ Cảnh tới giương oai.
Đương nhiên trong quá trình này Sở Mộ nhất định sẽ phải đi tìm Sở Thiên Mang, Sở Thiên Mang vẫn ở bên ngoài Vân Môn, như vậy nói rõ hắn không biết tin tức mình vẫn còn sống.
Tầm mười năm không thấy, Sở Mộ vẫn hy vọng có thể gặp lại phụ thân của mình.
- Sở Mộ, tất cả phải lấy an toàn làm trọng.
Liễu Băng Lam sâu kín nhìn qua Sở Mộ, nàng luôn có cảm giác không bỏ được. Mấy ngày nay nàng luôn hoảng hốt không thôi, nguyên nhân tự nhiên là Sở Mộ đi tới một nơi không rõ, chỗ đó rốt cuộc có bao nhiêu cường gia, lại có bao nhiêu hiểm ác Liễu Băng Lam căn bản không cách nào dự đoán.
- Yên tâm, ta không có việc gì, ta sẽ mang lão ba trở về, đến lúc đó một nhà đoàn tụ.
Sở Mộ biết rõ Liễu Băng Lam vẫn lo lắng cho lão ba của minh, tiêu sái cười cười nói.
- Nhắc tới hắn làm cái gì.
Nhấc tới Sở Thiên Mang thì tâm tình Liễu Băng Lam không tốt.
Sở Mộ cười khổ nhìn qua nàng, vẻ mặt Liễu Băng Lam cứng rắn, phụ mẫu của mình rốt cuộc có bao nhiêu cừu hận a, bộ dáng cả đời không qua lại với nhau, nhưng thật sự như vậy không?
Diệp Khuynh Tư đứng ở bên cạnh cũng cười lên, nói khẽ với Sở Mộ:
- Bọn họ có thể thật thú vị. Cũng không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì a?
Sở Mộ bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nhìn Diệp Khuynh Tư nói ra:
- Khẳng định không tình đầu ý hợp như chúng ta đâu...
- Ai tình đầu ý hợp với ngươi chứ, thời điểm ban đầu mới gặp ngươi thì ta cảm thấy ngươi rất gian dối, chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói ra.
Diệp Khuynh Tư véo tay của Sở Mộ.
Bất kể nói như thế nào thì Sở Thiên Mang sẽ do Sở Mộ mang về, cũng không quản khỉ gió bọn họ có bao nhiêu oán hận với nhau, hắn phải giúp bọn họ ở lại với nhau, tốt xấu vợ gì cũng là phu thê cũng không nên như cừu nhân, căng quá không tốt.
Liễu Băng Lam cũng dặn dò Sở Mộ, dùng tính tình của Sở Mộ thì không chú ý sẽ quên đi những việc nhỏ nhặt, cho nên dứt khoát baoir Diệp Khuynh Tư nhớ kỹ cho Sở Mộ.
Liễu Băng Lam đã xem Diệp Khuynh Tư như con gái của mình rồi, các nàng cũng thường xuyên trò chuyện với nhau, tóm lại số lần Diệp Khuynh Tư đi gặp Liễu Băng Lam còn nhiều hơn Sở Mộ nhiều, nói không chừng các nàng còn quen thuộc hơn.
- Bọn họ còn chưa tới?
Diệp Hoàn Sinh ngồi ở một bên, trong miệng ngậm một cọng cỏ nhai nhai bất cần đời, thỉnh thoảng đánh giá các cô gái mặc váy ra vào tòa thành.
- Aha, Sở Mộ nhìn bên kia kìa, bên tay phải của ngươi đấy, nữ nhân này thế nào?
Diệp Hoàn Sinh giống như nhặt được bảo vật, cặp mắt tỏa ra hào quang sáng ngời.
Sở Mộ ngược lại không phải có tâm tư ngắm nữ nhân, nhưng mà Diệp Hoàn Sinh hô như vậy vẫn vô ý thức nhìn qua.
Quả nhiên ánh mắt Diệp Hoàn Sinh không tệ, trong nội thành có nữ nhân mặc váy vàng đi ra, quả nhiên là xinh đẹp khiến người ta liếc nhìn, nàng lúc này đang chậm rãi đi theo dòng người ra ngoài, bộ dáng giống như tìm kiếm cái gì.
Sở Mộ vô ý thức nhìn nhiều hơn vài lần, thời điểm nhìn rõ dung mạo của nang thì đột nhiên cảm thấy gương mặt xinh đẹp này rất quen thuộc.
- Ách... Là Mục nữ thần...
Biểu hiện trên mặt Diệp Hoàn Sinh cứng đờ.
Sở Mộ cũng cười khổ, Mục Thanh Y xuất chúng tự nhiên không cần nhiều lời, nhưng mà Diệp Hoàn Sinh quét tới quét lui rõ ràng nhìn thấy Mục Thanh Y trong đám người.
Mục Thanh Y phát hiện mọi người, mang theo nụ cười chân thành đi tới.
Nàng liếc mắt nhìn Liễu Băng Lam, mở miệng nói:
- Nữ tôn cũng cùng đi sao?
Liễu Băng Lam lắc lắc đầu nói:
- Tạm thời sống ở chỗ này, Lục Thần không gian rất rộng rãi, có lẽ đầy đủ cho ta tu luyện thời gian ngắn.
Mục Thanh Y gật gật đầu, thấy Triêu thái tử chưa có tới thì trêu chọc một câu:
- Triêu thái tử sẽ không nghe mẫu thân răn dạy đấy chứ?
Mọi người chờ đợi một lát thì Triêu thái tử cũng đi tới nơi này.
Triêu thái tử ăn mặc giống như thư sinh văn nhược, khoan thai đến chậm, lập tức ngượng ngùng nói ra:
- Gia mẫu dặn dò đủ chuyện, đến chậm, đến chậm, thật có lỗi.
Nghe được Triêu thái tử giải thích thì mọi người đều cười rộ lên, làm cho Triêu thái tử không hiểu nhìn qua bọn họ.
Triêu thái tử tốt xấu gì cũng là cường giả cấp chúa tể, hiện tại địa vị vô cùng cao. Nhưng mà cho dù thực lực hồn sủng sư mạnh bao nhiêu thì gia mẫu vẫn ngàn đinh vạn chúc (dặn đi dặn lại), kể cả Liễu Băng Lam cũng như vậy.
Một chuyến năm người, theo thứ tự là Sở Mộ, Diệp Hoàn Sinh, Triêu thái tử, Diệp Khuynh Tư, Mục Thanh Y, đương nhiên trong đó còn có Ly lão nhân cùng với Đế Cơ Vũ Sa đang bị phạt trong không gian hồn sủng của Sở Mộ.
Ly lão nhân hiểu rõ thế giới hồn sủng, những vấn đề này hỏi thăm nó thì nó có thể giải đáp từng cái, nhưng có một chút tin tức về nhân loại thì nó biết rõ không biết nhiều lắm, thời điểm này có Thiện Ác Nữ Vương tới từ bên ngoài Tân Nguyệt Chi Địa lại biết không ít, đương nhiên quan trọng hơn là Thiện Ác Nữ Vương còn là hồn sủng của Sở Mộ, Sở Mộ còn cần bỏ nhiều thời gian điều huấn để nàng đi ra chiến đấu, thực lực mạnh mẽ như nàng bỏ qua thì đáng tiếc.
Không có lộ tuyến, không có địa đồ, chỉ biết đi ra ngoài Vân Môn, chuyện này chỉ sợ là lần đầu tiên Sở Mộ đi vô hướng như vậy, nhưng mà chẳng biết tại sao trong lòng của Sở Mộ luôn có cảm giác bành trướng.
Đối với thế giới không biết mỗi người đều có khát vọng hướng tới, không chỉ có Sở Mộ, Triêu Lãnh Xuyên, Diệp Hoàn Sinh, Diệp Khuynh Tư, Mục Thanh Y cũng phi thường muốn nhìn thế giới bên ngoài một chút, dù sao thế giới kia bọn họ không phải là mạnh nhất, lại có cường giả mạnh hơn bọn họ nhiều, có cảm giác đang leo lên rất cao, cũng đủ cho bọn họ động tâm nhiều hơn.
Trọng yếu nhất là năm người tuổi còn rất trẻ, bọn họ lúc này không thỏa mãn với độ cao hiện giờ, bọn họ muốn leo lên cao hơn trên con đường hồn sủng sư!
...
- Sở Mộ, Triêu thái tử, các ngươi nói nữ nhân bên ngoài Vân Cảnh có đẳng cấp chủng tộc rất cao, ngươi biết bọn họ sẽ hấp dẫn hơn không, nói thí dụ như ngực càng lớn, bờ mông càng vểnh ra.
Rong ruổi đi tới Vân Môn, Diệp Hoàn Sinh nói một câu như vậy.
- Thực sao?
Triêu thái tử dễ bị lừa nhất con mắt thoáng sáng ngời.
- Nói không chừng có thể bắt một ít về cải tiến hậu đại đấy.
Sở Mộ nói giỡn một câu.
Sở Mộ cũng chỉ nói đùa mà thôi, giảm bớt hào khí hiện tại, kết quả Sở Mộ nói cho hết lời thì Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y đang nhìn hắn chằm chằm.
Sở Mộ cảm giác được ánh mắt Diệp Khuynh Tư có chút lạnh, ánh mắt Mục Thanh Y thì rất quái dị, cười khổ giải thích một câu:
- Ta thuận miệng nói thôi mà.
Khi đi theo Thiên Sơn sơn mạch mọi người phi hành suốt đoạn đường này, dãy núi phập phồng không nhìn thấy điểm cuối, cảnh tượng màu trắng liên miên không ngớt làm nội tâm của người ta cũng sáng ngời hơn.
Địa thế Thiên Sơn luôn hướng lên, không khí rét lạnh dần dần xuyên qua da thịt của người ta, Diệp Khuynh Tư sợ lạnh nhất, Diệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên đều vô ý thức tụ tập lại bên cạnh Quan Hoàng Vương của Mục Thanh Y để được sưởi ấm.
Sở Mộ trước kia ăn nhiều linh vật băng hệ, thể chất đã có cải biến, loại nhiệt độ này không thể ảnh hưởng gì tới hắn cả.
Trong bất tri bất giác Thiên Sơn nguy nga đã ở trước mặt bọn họ.
- Lại nói đây chính là Vân Môn?
Diệp Hoàn Sinh chỉ vào phía trước nói ra.
Phía trước là một sơn thể cực lớn, hình thành một thung lũng thẳng tắp không thấy tận cùng, ở phía xa xa bên kia nhìn thấy một cánh cửa như ẩn như hiện, khí thế rộng lớn mà vô cùng thần bí.
- Hẳn là thế.
Sở Mộ ngược lại không ngờ trong Thiên Sơn này lại có tòa kỳ quan như thế này, nếu không có người cáo tri thì ai lại tốn thời gian dài như vậy đi tới một thế giới sông băng rộng lớn như thế này cơ chứ.
Mọi người hạ xuống, thu hồi hồn sủng phi hành lại, lựa chọn hồn sủng chạy bộ.
Dạ không ở bên người, kỳ thật Sở Mộ cũng có thể khống cêế Chiến Dã, nhưng mà sức chịu đựng của Chiến Dã lại không bằng Dạ, khiến nó làm tọa kỵ cũng có chút không hợp.
Lam Nhiêu rất khó tưởng tượng nơi này có một nữ nhân giống như thiên tiên thế này.
Càng làm cho nàng kinh ngạc không thôi là nữ nhân vô cùng dịu dàng này ngoan ngoãn này lại đứng bên người Sở vương, vị Sở vương này căn bản không có động tâm chút nào.
- Ta đã biết rõ.
Sở Mộ không cho Lam Nhiêu nói thêm gì nữa, mở miệng nói:
- Qua lần này ta sẽ rời đi, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hy vọng Lam tiểu thư kịp thời ra tay viện trợ.
- Tự nhiên... Đó là tự nhiên, chúng ta tới đây là thủ hộ khối lãnh thổ này.
Lam Nhiêu lại hiện ra thần sắc tươi cười.
- Vậy thì... Vậy thì Lam Nhiêu xin được cáo lui trước.
Nhìn qua Lam Nhiêu chậm rãi rời đi, Triêu thái tử cố ý liếc mắt nhìn qua Đế Cơ Vũ Sa nhu thuận nghe lời đứng bên cạnh Sở Mộ, âm thầm cười nói:
- Nữ nhân này hình như bị tổn thương tự tôn a.
Sở Mộ cũng liếc mắt nhìn qua Đế Cơ Vũ Sa, phát hiện con mắt nữ nhân này xuất hiện một tia luân động.
- Ngươi dùng kỹ năng mị hoặc nàng?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
- Không có.
Vũ Sa nói ra.
Nàng đích thật không có dùng mị thuật, nhưng mà bản thân của nàng có khí chất của hoa hệ thủy tổ, loại nữ nhân cố ý đùa bỡn nhan sắc này ở trước mặt của nàng sẽ sinh ra cảm giác như cữu vĩ thảo gặp được tuyết liên, càng so sánh ganh đua chuyện này thì tổn thương tự ti càng mạnh.
- Lại nói nếu đem ngươi ném tới Vân Cảnh thì ngươi có thể quấy Vân Cảnh long trời lỡ đất hay không?
Sở Mộ nói ra.
Con mắt Vũ Sa lóe lên, Vân Cảnh vốn là mục tiêu nàng định nuốt tiếp theo, nhưng mà nàng không ngờ ở thành Vạn Tượng nho nhỏ này lại bại trong tay Sở Mộ, nếu như Sở Mộ chịu thả nàng, muốn lấy được Vân Cảnh khẳng định cũng chỉ là vấn đề thời gian.
- Ta tùy tiện nói mà thôi.
Sở Mộ đoán được dã tâm của nữ nhân này, nhưng lại cố ý trêu đùa hí lộng nàng.
Triêu thái tử cùng Mục Thanh Y đều buông lỏng một hơi, nói thật bọn họ thật sự sợ Sở Mộ thả Thiện Ác Nữ Vương này, nữ nhân này mà được tự do thì không biết sẽ tai họa bao nhiêu người a.
- Chúng ta nên đi chuẩn bị một chút.
Mục Thanh Y nói ra.
Đã có ý định rời khỏi Vạn Tượng Cảnh, vậy thì có một việc Mục Thanh Y khẳng định phải bàn giao.
Triêu thái tử cũng cần thương lượng với các nguyên lão, trưởng lão của Tam đại cung điện một phen, dù sao hắn là người nối nghiệp tương lai, hắn cứ như vậy mà đi có chút không tốt.
- Cho ngươi thời gian tự do năm ngày.
Sở Mộ lườm qua Vũ Sa, nhàn nhạt nói ra.
Nói xong Sở Mộ đã đi ra khỏi cung điện, lưu lại Vũ Sa sững sờ tại chỗ.
- Cám... Cám ơn chủ nhân.
Vũ Sa vội vàng ôn nhu nói một câu, tuy nàng rất không muốn nói, nhưng xác nhận có được thời gian năm ngày này nàng phải đem làm tốt vay trò tiểu nữ nô dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, bằng không thì sẽ bị tên kia thu hồi lại.
Đương nhiên Vũ Sa cũng rất khó hiểu, thằng này biết rõ mình có thòi gian ba ngày là có khả năng giãy thoát ra khỏi trói buộc, không ngờ còn có can đảm cho nàng.
Sở Mộ cho Vũ Sa lúc thời gian tu luyện với lý do rất đơn giản, thực lực của nàng tăng trưởng thì hồn niệm của hắn cũng tăng trưởng, về phần nàng có thoát ra khỏi trói buộc hay không, Sở Mộ cảm thấy hắn đặt thời gian áp chế nàng, không bằng đem tinh lực đặt vào tu luyện, dù sao kế tiếp đối mặt với địch nhân thực lực cũng mạnh mẽ, không có chút thực lực thì làm sao chống lại những người có ưu thế chủng tộc?
Về phần nữ nhân này có thể chạy mất hay không thì Sở Mộ ngược lại không quá lo lắng, chạy đi thì Sở Mộ cũng có thể bắt trở lại, huống chi hiện tại Thiện Ác Hoa Vương đã bị mình phong ấn hồn ước thứ hai, Vũ Sa muốn chạy chỉ có thể mang theo linh hồn nhân loại chạy trốn, Thiện Ác Hoa Vương còn trói buộc ở chổ Sở Mộ.
Không có Thiện Ác Hoa Vương thì bản thân Vũ Sa không phải hồn sủng sư, căn bản là không lật nổi sóng lớn gì cả.
...
...
Sáng sớm mười ngày sau.
Trong thành Vạn Tượng trang nghiêm hùng vĩ trong nắng sớm. Trên phố lớn ngõ nhỏ dần dần xuất hiện cư dân bận rộn.
Kẻ thù bên ngoài xuất hiện dường như không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với nơi này, vẫn bảo trì trật tự và bình tĩnh sau chiến tranh.
Ngoài cửa đông có Sở Mộ ăn mặc đang giản đang đứng trên thảm cỏ xanh.
Mọi người hẹn gặp tại nơi này, sở dĩ không trực tiếp xuất phát từ Tam đại cung điện chủ yếu là không muốn làm cho người rắp tâm biết là bọn họ đã rời khỏi nơi đây, tạo thành một ít chuyện không cần thiết.
Đối ngoại Sở Mộ cùng bọn người Triêu thái tử tuyên bố đi lịch lãm rèn luyện, như vậy trên trình độ nhất định sẽ sinh ra lực chấn nhiếp.
- Sở Mộ, ngươi nói sẽ đi tới Thần Tông. Đem thành Vạn Tượng cùng Thiên Hạ Cảnh liệt vào lãnh thổ tư nhân của ngươi?
Diệp Hoàn Sinh hỏi thăm ý định của Sở Mộ, kết quả Sở Mộ lại trả lời như vậy.
Diệp Hoàn Sinh không biết Thần Tông là vật gì, hình như là một thế lực cường đại ở thế giới bên ngoài, có quyền trọng tài tuyệt đối, nhưng mà Diệp Hoàn Sinh có cảm giác, cảm thấy ngay từ đầu đã đưa tới đầu đầu sóng ngọn gió, có phải quá mức rêu rao như vậy a.
Sở Mộ có ý định như vậy, lần này tiến tới bên ngoài Vân Môn thì hắn có ba chuyện cần làm, hàng đầu chính là đem thực lực của hắn tăng cấp Hồn Tể, có được vốn liếng tăng thực lực lên.
Tận lực thu nạp khối Tân Nguyệt Chi Địa này làm lãnh thổ tư nhân của mình. Như vậy thì Sở Mộ ít nhất có thể bảo đảm không bị cường giả bên ngoài Vạn Tượng Cảnh cùng Thiên Hạ Cảnh tới giương oai.
Đương nhiên trong quá trình này Sở Mộ nhất định sẽ phải đi tìm Sở Thiên Mang, Sở Thiên Mang vẫn ở bên ngoài Vân Môn, như vậy nói rõ hắn không biết tin tức mình vẫn còn sống.
Tầm mười năm không thấy, Sở Mộ vẫn hy vọng có thể gặp lại phụ thân của mình.
- Sở Mộ, tất cả phải lấy an toàn làm trọng.
Liễu Băng Lam sâu kín nhìn qua Sở Mộ, nàng luôn có cảm giác không bỏ được. Mấy ngày nay nàng luôn hoảng hốt không thôi, nguyên nhân tự nhiên là Sở Mộ đi tới một nơi không rõ, chỗ đó rốt cuộc có bao nhiêu cường gia, lại có bao nhiêu hiểm ác Liễu Băng Lam căn bản không cách nào dự đoán.
- Yên tâm, ta không có việc gì, ta sẽ mang lão ba trở về, đến lúc đó một nhà đoàn tụ.
Sở Mộ biết rõ Liễu Băng Lam vẫn lo lắng cho lão ba của minh, tiêu sái cười cười nói.
- Nhắc tới hắn làm cái gì.
Nhấc tới Sở Thiên Mang thì tâm tình Liễu Băng Lam không tốt.
Sở Mộ cười khổ nhìn qua nàng, vẻ mặt Liễu Băng Lam cứng rắn, phụ mẫu của mình rốt cuộc có bao nhiêu cừu hận a, bộ dáng cả đời không qua lại với nhau, nhưng thật sự như vậy không?
Diệp Khuynh Tư đứng ở bên cạnh cũng cười lên, nói khẽ với Sở Mộ:
- Bọn họ có thể thật thú vị. Cũng không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì a?
Sở Mộ bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nhìn Diệp Khuynh Tư nói ra:
- Khẳng định không tình đầu ý hợp như chúng ta đâu...
- Ai tình đầu ý hợp với ngươi chứ, thời điểm ban đầu mới gặp ngươi thì ta cảm thấy ngươi rất gian dối, chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói ra.
Diệp Khuynh Tư véo tay của Sở Mộ.
Bất kể nói như thế nào thì Sở Thiên Mang sẽ do Sở Mộ mang về, cũng không quản khỉ gió bọn họ có bao nhiêu oán hận với nhau, hắn phải giúp bọn họ ở lại với nhau, tốt xấu vợ gì cũng là phu thê cũng không nên như cừu nhân, căng quá không tốt.
Liễu Băng Lam cũng dặn dò Sở Mộ, dùng tính tình của Sở Mộ thì không chú ý sẽ quên đi những việc nhỏ nhặt, cho nên dứt khoát baoir Diệp Khuynh Tư nhớ kỹ cho Sở Mộ.
Liễu Băng Lam đã xem Diệp Khuynh Tư như con gái của mình rồi, các nàng cũng thường xuyên trò chuyện với nhau, tóm lại số lần Diệp Khuynh Tư đi gặp Liễu Băng Lam còn nhiều hơn Sở Mộ nhiều, nói không chừng các nàng còn quen thuộc hơn.
- Bọn họ còn chưa tới?
Diệp Hoàn Sinh ngồi ở một bên, trong miệng ngậm một cọng cỏ nhai nhai bất cần đời, thỉnh thoảng đánh giá các cô gái mặc váy ra vào tòa thành.
- Aha, Sở Mộ nhìn bên kia kìa, bên tay phải của ngươi đấy, nữ nhân này thế nào?
Diệp Hoàn Sinh giống như nhặt được bảo vật, cặp mắt tỏa ra hào quang sáng ngời.
Sở Mộ ngược lại không phải có tâm tư ngắm nữ nhân, nhưng mà Diệp Hoàn Sinh hô như vậy vẫn vô ý thức nhìn qua.
Quả nhiên ánh mắt Diệp Hoàn Sinh không tệ, trong nội thành có nữ nhân mặc váy vàng đi ra, quả nhiên là xinh đẹp khiến người ta liếc nhìn, nàng lúc này đang chậm rãi đi theo dòng người ra ngoài, bộ dáng giống như tìm kiếm cái gì.
Sở Mộ vô ý thức nhìn nhiều hơn vài lần, thời điểm nhìn rõ dung mạo của nang thì đột nhiên cảm thấy gương mặt xinh đẹp này rất quen thuộc.
- Ách... Là Mục nữ thần...
Biểu hiện trên mặt Diệp Hoàn Sinh cứng đờ.
Sở Mộ cũng cười khổ, Mục Thanh Y xuất chúng tự nhiên không cần nhiều lời, nhưng mà Diệp Hoàn Sinh quét tới quét lui rõ ràng nhìn thấy Mục Thanh Y trong đám người.
Mục Thanh Y phát hiện mọi người, mang theo nụ cười chân thành đi tới.
Nàng liếc mắt nhìn Liễu Băng Lam, mở miệng nói:
- Nữ tôn cũng cùng đi sao?
Liễu Băng Lam lắc lắc đầu nói:
- Tạm thời sống ở chỗ này, Lục Thần không gian rất rộng rãi, có lẽ đầy đủ cho ta tu luyện thời gian ngắn.
Mục Thanh Y gật gật đầu, thấy Triêu thái tử chưa có tới thì trêu chọc một câu:
- Triêu thái tử sẽ không nghe mẫu thân răn dạy đấy chứ?
Mọi người chờ đợi một lát thì Triêu thái tử cũng đi tới nơi này.
Triêu thái tử ăn mặc giống như thư sinh văn nhược, khoan thai đến chậm, lập tức ngượng ngùng nói ra:
- Gia mẫu dặn dò đủ chuyện, đến chậm, đến chậm, thật có lỗi.
Nghe được Triêu thái tử giải thích thì mọi người đều cười rộ lên, làm cho Triêu thái tử không hiểu nhìn qua bọn họ.
Triêu thái tử tốt xấu gì cũng là cường giả cấp chúa tể, hiện tại địa vị vô cùng cao. Nhưng mà cho dù thực lực hồn sủng sư mạnh bao nhiêu thì gia mẫu vẫn ngàn đinh vạn chúc (dặn đi dặn lại), kể cả Liễu Băng Lam cũng như vậy.
Một chuyến năm người, theo thứ tự là Sở Mộ, Diệp Hoàn Sinh, Triêu thái tử, Diệp Khuynh Tư, Mục Thanh Y, đương nhiên trong đó còn có Ly lão nhân cùng với Đế Cơ Vũ Sa đang bị phạt trong không gian hồn sủng của Sở Mộ.
Ly lão nhân hiểu rõ thế giới hồn sủng, những vấn đề này hỏi thăm nó thì nó có thể giải đáp từng cái, nhưng có một chút tin tức về nhân loại thì nó biết rõ không biết nhiều lắm, thời điểm này có Thiện Ác Nữ Vương tới từ bên ngoài Tân Nguyệt Chi Địa lại biết không ít, đương nhiên quan trọng hơn là Thiện Ác Nữ Vương còn là hồn sủng của Sở Mộ, Sở Mộ còn cần bỏ nhiều thời gian điều huấn để nàng đi ra chiến đấu, thực lực mạnh mẽ như nàng bỏ qua thì đáng tiếc.
Không có lộ tuyến, không có địa đồ, chỉ biết đi ra ngoài Vân Môn, chuyện này chỉ sợ là lần đầu tiên Sở Mộ đi vô hướng như vậy, nhưng mà chẳng biết tại sao trong lòng của Sở Mộ luôn có cảm giác bành trướng.
Đối với thế giới không biết mỗi người đều có khát vọng hướng tới, không chỉ có Sở Mộ, Triêu Lãnh Xuyên, Diệp Hoàn Sinh, Diệp Khuynh Tư, Mục Thanh Y cũng phi thường muốn nhìn thế giới bên ngoài một chút, dù sao thế giới kia bọn họ không phải là mạnh nhất, lại có cường giả mạnh hơn bọn họ nhiều, có cảm giác đang leo lên rất cao, cũng đủ cho bọn họ động tâm nhiều hơn.
Trọng yếu nhất là năm người tuổi còn rất trẻ, bọn họ lúc này không thỏa mãn với độ cao hiện giờ, bọn họ muốn leo lên cao hơn trên con đường hồn sủng sư!
...
- Sở Mộ, Triêu thái tử, các ngươi nói nữ nhân bên ngoài Vân Cảnh có đẳng cấp chủng tộc rất cao, ngươi biết bọn họ sẽ hấp dẫn hơn không, nói thí dụ như ngực càng lớn, bờ mông càng vểnh ra.
Rong ruổi đi tới Vân Môn, Diệp Hoàn Sinh nói một câu như vậy.
- Thực sao?
Triêu thái tử dễ bị lừa nhất con mắt thoáng sáng ngời.
- Nói không chừng có thể bắt một ít về cải tiến hậu đại đấy.
Sở Mộ nói giỡn một câu.
Sở Mộ cũng chỉ nói đùa mà thôi, giảm bớt hào khí hiện tại, kết quả Sở Mộ nói cho hết lời thì Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y đang nhìn hắn chằm chằm.
Sở Mộ cảm giác được ánh mắt Diệp Khuynh Tư có chút lạnh, ánh mắt Mục Thanh Y thì rất quái dị, cười khổ giải thích một câu:
- Ta thuận miệng nói thôi mà.
Khi đi theo Thiên Sơn sơn mạch mọi người phi hành suốt đoạn đường này, dãy núi phập phồng không nhìn thấy điểm cuối, cảnh tượng màu trắng liên miên không ngớt làm nội tâm của người ta cũng sáng ngời hơn.
Địa thế Thiên Sơn luôn hướng lên, không khí rét lạnh dần dần xuyên qua da thịt của người ta, Diệp Khuynh Tư sợ lạnh nhất, Diệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên đều vô ý thức tụ tập lại bên cạnh Quan Hoàng Vương của Mục Thanh Y để được sưởi ấm.
Sở Mộ trước kia ăn nhiều linh vật băng hệ, thể chất đã có cải biến, loại nhiệt độ này không thể ảnh hưởng gì tới hắn cả.
Trong bất tri bất giác Thiên Sơn nguy nga đã ở trước mặt bọn họ.
- Lại nói đây chính là Vân Môn?
Diệp Hoàn Sinh chỉ vào phía trước nói ra.
Phía trước là một sơn thể cực lớn, hình thành một thung lũng thẳng tắp không thấy tận cùng, ở phía xa xa bên kia nhìn thấy một cánh cửa như ẩn như hiện, khí thế rộng lớn mà vô cùng thần bí.
- Hẳn là thế.
Sở Mộ ngược lại không ngờ trong Thiên Sơn này lại có tòa kỳ quan như thế này, nếu không có người cáo tri thì ai lại tốn thời gian dài như vậy đi tới một thế giới sông băng rộng lớn như thế này cơ chứ.
Mọi người hạ xuống, thu hồi hồn sủng phi hành lại, lựa chọn hồn sủng chạy bộ.
Dạ không ở bên người, kỳ thật Sở Mộ cũng có thể khống cêế Chiến Dã, nhưng mà sức chịu đựng của Chiến Dã lại không bằng Dạ, khiến nó làm tọa kỵ cũng có chút không hợp.