Sủng Mị
Chương 1276: Chiến, tứ cường Vân Môn
Nữ hồn sủng sư Tiết Loan nhìn qua Hàn Vạn Nông, Lý Cương Tương cùng với nam tử kia cũng nhìn qua người Hàn Vạn Nông.
- Minh Tôn là vật gì?
Lý Cương Tương hỏi.
- Tân Nguyệt Chi Địa có thế lực sừng sững mấy ngàn năm, theo thứ tự là Hồn Điện, Yểm Ma Cung, Hồn Sủng Cung, Minh Tôn chính là Tôn Giả trong tam đại cung điện, tổng cộng có bốn tôn, theo thứ tự là Đồ Tôn, Thần Tôn, Trụ Tôn, Minh Tôn, đại biểu cho địa vị cao nhất nơi này. Thực lực của bốn tôn không thể khinh thường, nhưng tôn vị ở thế hệ này có lẽ không được tốt nha, thằng này có cảm giác còn chưa ráo máu đầu.
Hàn Vạn Nông giải thích.
- Thì ra là mấy người mạnh nhất ở nơi đây sao?
Lý Cương Tương vuốt chòm râu trên cằm của mình, hiện ra bộ dáng tươi cười thâm ý.
- Tiết Loan. Ngươi nên tìm hiểu thực lực của hắn giúp ta, chuyện gì cũng do ta ra tay thì quá đau đầu.
Lý Cương Tương tiếp tục nói.
- Nguyện ý cống hiến sức lực.
Tiết Loan cười rộ lên, ánh mắt hứng thú nhìn qua Triêu thái tử.
Tính cách Triêu Lãnh Xuyên tùy ý, đã quen khách khí với người xa lạ, nhưng mà bộ dáng cao ngạo của bốn người này và thái độ khinh thường của bọn họ làm cho hắn không thoải mái.
Niệm chú ngữ, Triêu thái tử cũng không có quá che dấu làm gì, trực tiếp triệu hồi hồn sủng mạnh nhất là Vạn Triêu Thú!
Trong trận đồ xuất hiện cự thú màu vàng đứng trên cửa thành nguy nga, giống như một vương giả cao ngạo, lại uy nghiêm kinh người.
Vạn Triêu Thú bẩm sinh đã có khí tràng mạnh mẽ và lực chấn nhiếp khủng khiếp, các tướng sĩ chung quanh các nhìn thấy thân ảnh màu vàng này thì có cảm giác thần phục.
Cấp chúa tể cuối cùng là cấp chúa tể, sau khi triệu hoán Vạn Triêu Thú thì hoàn mỹ Đế Hoàng Tiết Loan rất không tự giác lùi bước vài bước. Hiển nhiên là phi thường kiêng kị.
- Thì ra là hồn sủng cấp chúa tể, có thể dọa hỏng tiểu nữ tử a.
Lời lẽ của Tiết Loan hoàn toàn khác với lời nói, chuyện này đối với bọn họ mà nói là sỉ nhục.
- Mặt mũi tràn đầy dữ tợn mà còn giả làm tiểu nữ tử, thực buồn nôn, nêu trên mặt của ngươi có chòm râu thì nói là đại hán cũng có người tin đấy!
Bỗng nhiên trong thành có lời nói du côn mười phần truyền ra ngoài.
Nụ cười dối trá của Tiết Loan lập tức cứng đờ, cặp mắt kia lập tức hóa thành tia chớp tập trung vào tên khốn nói chuyện!
Người nói chuyện cực kỳ không có khẩu đức như vậy không phải Diệp Hoàn Sinh không ai có thể hơn, vừa rồi Diệp Hoàn Sinh cũng rất buồn nôn dung mạo của nữ nhân này!
- Ách... Quả nhiên là điêu dân của vùng khỉ ho cò gáy này.
Lý Cuồng cũng vô cùng bình tĩnh nhàn nhạt nói một câu.
Người đứng bên cạnh Lý Cương Tương là Lý Nghĩa vẻ mặt kinh ngạc. Thấp giọng nói ra:
- Tiết muội kiêng kỵ nhất chính là nói về dung mạo của mình, xem ra Lý Cương Tương ngài muốn ít thấy máu để thống trị là khó khăn nha.
- Lý Nghĩa, giao cho ngươi tên Trụ Tôn kia, Tiết muội đoán chừng có chuyện quan trọng hơn cần làm đấy.
Lý Cương Tương nhìn Lý Cuồng mở miệng nói ra.
Lý Nghĩa gật gật đầu, khống chế tọa kỵ bay lên vị trí thành lâu.
- Ngươi có biết thời điểm ngươi nói ra lời này ngươi đã là người chết hay không.
Tiết Loan lạnh lùng nhìn chăm chú vào Diệp Hoàn Sinh, khí tức của nàng giống như hàn băng hóa thành lợi kiếm. Sát khí đáng sợ chậm rãi phóng ra ngoài.
Diệp Hoàn Sinh thản nhiên không sợ, hiên ngang lẫm liệt nói ra:
- Cho dù ta là người chết cũng không thể cải biến được sự thật mặt mũi của ngươi đáng sợ nha.
Diệp Hoàn Sinh nói những lời này làm cho người trên cổng thành cảm thấy rét lạnh thấu xương, lãnh ý này xuất phát từ trên người nữ nhân đáng sợ kia!
- Ta... Ta giết ngươi!
Tiết Loan bị tức giận đầy mặt, nàng như phát điên lên.
Niệm chú ngữ, Tiết Loan lập tức triệu hồi một con Tử Vong Cưu bay thẳng lên vị trí thành lâu.
Diệp Hoàn Sinh đã giật mình, phản ứng thần tốc niệm chú ngữ, khống chế Tinh Dã Ma Câu của mình dùng tốc độ nhanh nhât bay ra ngoài tòa thành.
Tâm tư của Tiết Loan hiện tại đều đặt lên Vạn Triêu Thú của Triêu thái tử, trông thấy Diệp Hoàn Sinh lại chạy ra ngoài thành thì sát ý trong mắt càng lớn, lập tức ra lệnh cho Tử Vong Cưu đuổi theo, nhất định phải đem điêu dân này tháo thành tám khối.
- Thái tử, có cần phái người đi viện trợ không?
Tiêu Hợi kinh ngạc nhìn qua Tử Vong Cưu kia, gấp gáp nói ra.
Tử Vong Cưu này rõ ràng là cấp chúa tể, muốn miểu sát Diệp Hoàn Sinh tuyệt đối là dễ như trở bàn tay, Diệp Hoàn Sinh một mình chạy ra khỏi thành không người viện thủ thì phải chết không thể nghi ngờ.
Triêu Lãnh Xuyên do dự một hồi rồi lắc đầu nói:
- Không có việc gì, để cho hắn giải quyết đi.
Triêu Lãnh Xuyên biết rõ Diệp Hoàn Sinh hiện tại đã không phải là Diệp Hoàn Sinh trước kia, hắn dẫn nữ nhân kia ra ngoài thành nhất định là có ý của hắn, cũng là tự tin của hắn.
- Các ngươi thật sự không nên chọc giận nàng ta, bởi vì các ngươi không phải chỉ nhặt xác của tên kia, còn có rất nhiều người nhặt xác của các ngươi.
Lý Nghĩa lắc đầu thở dài nói ra.
Triêu Lãnh Xuyên biết rõ đối thủ của mình biến thành nam tử này, hắn cảm giác được thực lực nam tử này còn mạnh hơn Tiết Loan.
Sắc mặt Triêu thái tử cũng ngưng trọng vài phần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Nghĩa.
Lý Nghĩa đã niệm chú ngữ, trong đồ án hồn sủng cực lớn có một gương mặt dã thú dữ tợn hiện ra, thô bạo đứng trước thành lâu.
Con dã thú này không biết là gì, cả khuôn mặt không lớn nhưng mà cái miệng mở to xuất hiện răng nanh đầy máu.
Vị trí hai vai, ngực, bàn tay và vuốt tổng cộng có bay gương mặt dữ tợn!
- Hống hống hống hống hống hống rống ~~~~~
Bảy mặt hung thú bảy cái răng nanh và miệng phát ra tiếng gầm gú ghê người, mỗi khuôn mặt đều nhìn chằm chằm vào người trên thành lâu, muốn đem toàn bộ người và hồn sủng trên tường thành xé nát!
Triêu Lãnh Xuyên chưa từng gặp qua sinh vật như vậy, hắn nhiu mày.
Mà lúc này Lý Nghĩa đã ra lệnh trực tiếp cho quái vật kia xông về phía Vạn Triêu Thú!
Vạn Triêu Thú nhảy xuống tường thành, hắn không muốn ảnh hưởng tới thành thị, Triêu Lãnh Xuyên cố ý dẫn quái vật kia ra ngoài thành chiến đấu.
Lý Nghĩa cũng không thèm để ý chuyện này, ra lệnh cho hung thu kia đuổi theo Vạn Triêu Thú, bản thân hắn lơ lửng trên không có thành lâu, mở miệng nói ra:
- Các ngươi không phải có bốn tôn sao, lại phái ra một tên đi.
Nói xong Lý Nghĩa lại niệm chú ngữ lần nữa, triệu hồi hồn sủng cấp chúa tể thứ hai.
Trông thấy Lý Nghĩa lại triệu hoán lần nữa, người trên tường thành vô cùng kinh hãi.
Tại Vạn Tượng Cảnh có được một sinh vật cấp chúa tể đã được gọi là Tôn Giả, nhưng người tới từ bên ngoài Vân Môn bốn người đều là cường giả cấp chúa tể.
...
Từ trên đài hải đăng nhìn xuống, ba nam một nữ đứng ở chỗ cao nhất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tình huống ở bắc thành.
Bốn người này chính là bọn người Trịnh Thác tới từ bên kia Ám Thiên Hải, sau khi người Vân Môn tới đây thì bọn họ đã tới nơi này, nhưng mà bọn họ không có lập tức ra tay, mà là bộ dáng bàng quang nhìn chằm chằm vào.
- Minh Tôn là vật gì?
Lý Cương Tương hỏi.
- Tân Nguyệt Chi Địa có thế lực sừng sững mấy ngàn năm, theo thứ tự là Hồn Điện, Yểm Ma Cung, Hồn Sủng Cung, Minh Tôn chính là Tôn Giả trong tam đại cung điện, tổng cộng có bốn tôn, theo thứ tự là Đồ Tôn, Thần Tôn, Trụ Tôn, Minh Tôn, đại biểu cho địa vị cao nhất nơi này. Thực lực của bốn tôn không thể khinh thường, nhưng tôn vị ở thế hệ này có lẽ không được tốt nha, thằng này có cảm giác còn chưa ráo máu đầu.
Hàn Vạn Nông giải thích.
- Thì ra là mấy người mạnh nhất ở nơi đây sao?
Lý Cương Tương vuốt chòm râu trên cằm của mình, hiện ra bộ dáng tươi cười thâm ý.
- Tiết Loan. Ngươi nên tìm hiểu thực lực của hắn giúp ta, chuyện gì cũng do ta ra tay thì quá đau đầu.
Lý Cương Tương tiếp tục nói.
- Nguyện ý cống hiến sức lực.
Tiết Loan cười rộ lên, ánh mắt hứng thú nhìn qua Triêu thái tử.
Tính cách Triêu Lãnh Xuyên tùy ý, đã quen khách khí với người xa lạ, nhưng mà bộ dáng cao ngạo của bốn người này và thái độ khinh thường của bọn họ làm cho hắn không thoải mái.
Niệm chú ngữ, Triêu thái tử cũng không có quá che dấu làm gì, trực tiếp triệu hồi hồn sủng mạnh nhất là Vạn Triêu Thú!
Trong trận đồ xuất hiện cự thú màu vàng đứng trên cửa thành nguy nga, giống như một vương giả cao ngạo, lại uy nghiêm kinh người.
Vạn Triêu Thú bẩm sinh đã có khí tràng mạnh mẽ và lực chấn nhiếp khủng khiếp, các tướng sĩ chung quanh các nhìn thấy thân ảnh màu vàng này thì có cảm giác thần phục.
Cấp chúa tể cuối cùng là cấp chúa tể, sau khi triệu hoán Vạn Triêu Thú thì hoàn mỹ Đế Hoàng Tiết Loan rất không tự giác lùi bước vài bước. Hiển nhiên là phi thường kiêng kị.
- Thì ra là hồn sủng cấp chúa tể, có thể dọa hỏng tiểu nữ tử a.
Lời lẽ của Tiết Loan hoàn toàn khác với lời nói, chuyện này đối với bọn họ mà nói là sỉ nhục.
- Mặt mũi tràn đầy dữ tợn mà còn giả làm tiểu nữ tử, thực buồn nôn, nêu trên mặt của ngươi có chòm râu thì nói là đại hán cũng có người tin đấy!
Bỗng nhiên trong thành có lời nói du côn mười phần truyền ra ngoài.
Nụ cười dối trá của Tiết Loan lập tức cứng đờ, cặp mắt kia lập tức hóa thành tia chớp tập trung vào tên khốn nói chuyện!
Người nói chuyện cực kỳ không có khẩu đức như vậy không phải Diệp Hoàn Sinh không ai có thể hơn, vừa rồi Diệp Hoàn Sinh cũng rất buồn nôn dung mạo của nữ nhân này!
- Ách... Quả nhiên là điêu dân của vùng khỉ ho cò gáy này.
Lý Cuồng cũng vô cùng bình tĩnh nhàn nhạt nói một câu.
Người đứng bên cạnh Lý Cương Tương là Lý Nghĩa vẻ mặt kinh ngạc. Thấp giọng nói ra:
- Tiết muội kiêng kỵ nhất chính là nói về dung mạo của mình, xem ra Lý Cương Tương ngài muốn ít thấy máu để thống trị là khó khăn nha.
- Lý Nghĩa, giao cho ngươi tên Trụ Tôn kia, Tiết muội đoán chừng có chuyện quan trọng hơn cần làm đấy.
Lý Cương Tương nhìn Lý Cuồng mở miệng nói ra.
Lý Nghĩa gật gật đầu, khống chế tọa kỵ bay lên vị trí thành lâu.
- Ngươi có biết thời điểm ngươi nói ra lời này ngươi đã là người chết hay không.
Tiết Loan lạnh lùng nhìn chăm chú vào Diệp Hoàn Sinh, khí tức của nàng giống như hàn băng hóa thành lợi kiếm. Sát khí đáng sợ chậm rãi phóng ra ngoài.
Diệp Hoàn Sinh thản nhiên không sợ, hiên ngang lẫm liệt nói ra:
- Cho dù ta là người chết cũng không thể cải biến được sự thật mặt mũi của ngươi đáng sợ nha.
Diệp Hoàn Sinh nói những lời này làm cho người trên cổng thành cảm thấy rét lạnh thấu xương, lãnh ý này xuất phát từ trên người nữ nhân đáng sợ kia!
- Ta... Ta giết ngươi!
Tiết Loan bị tức giận đầy mặt, nàng như phát điên lên.
Niệm chú ngữ, Tiết Loan lập tức triệu hồi một con Tử Vong Cưu bay thẳng lên vị trí thành lâu.
Diệp Hoàn Sinh đã giật mình, phản ứng thần tốc niệm chú ngữ, khống chế Tinh Dã Ma Câu của mình dùng tốc độ nhanh nhât bay ra ngoài tòa thành.
Tâm tư của Tiết Loan hiện tại đều đặt lên Vạn Triêu Thú của Triêu thái tử, trông thấy Diệp Hoàn Sinh lại chạy ra ngoài thành thì sát ý trong mắt càng lớn, lập tức ra lệnh cho Tử Vong Cưu đuổi theo, nhất định phải đem điêu dân này tháo thành tám khối.
- Thái tử, có cần phái người đi viện trợ không?
Tiêu Hợi kinh ngạc nhìn qua Tử Vong Cưu kia, gấp gáp nói ra.
Tử Vong Cưu này rõ ràng là cấp chúa tể, muốn miểu sát Diệp Hoàn Sinh tuyệt đối là dễ như trở bàn tay, Diệp Hoàn Sinh một mình chạy ra khỏi thành không người viện thủ thì phải chết không thể nghi ngờ.
Triêu Lãnh Xuyên do dự một hồi rồi lắc đầu nói:
- Không có việc gì, để cho hắn giải quyết đi.
Triêu Lãnh Xuyên biết rõ Diệp Hoàn Sinh hiện tại đã không phải là Diệp Hoàn Sinh trước kia, hắn dẫn nữ nhân kia ra ngoài thành nhất định là có ý của hắn, cũng là tự tin của hắn.
- Các ngươi thật sự không nên chọc giận nàng ta, bởi vì các ngươi không phải chỉ nhặt xác của tên kia, còn có rất nhiều người nhặt xác của các ngươi.
Lý Nghĩa lắc đầu thở dài nói ra.
Triêu Lãnh Xuyên biết rõ đối thủ của mình biến thành nam tử này, hắn cảm giác được thực lực nam tử này còn mạnh hơn Tiết Loan.
Sắc mặt Triêu thái tử cũng ngưng trọng vài phần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Nghĩa.
Lý Nghĩa đã niệm chú ngữ, trong đồ án hồn sủng cực lớn có một gương mặt dã thú dữ tợn hiện ra, thô bạo đứng trước thành lâu.
Con dã thú này không biết là gì, cả khuôn mặt không lớn nhưng mà cái miệng mở to xuất hiện răng nanh đầy máu.
Vị trí hai vai, ngực, bàn tay và vuốt tổng cộng có bay gương mặt dữ tợn!
- Hống hống hống hống hống hống rống ~~~~~
Bảy mặt hung thú bảy cái răng nanh và miệng phát ra tiếng gầm gú ghê người, mỗi khuôn mặt đều nhìn chằm chằm vào người trên thành lâu, muốn đem toàn bộ người và hồn sủng trên tường thành xé nát!
Triêu Lãnh Xuyên chưa từng gặp qua sinh vật như vậy, hắn nhiu mày.
Mà lúc này Lý Nghĩa đã ra lệnh trực tiếp cho quái vật kia xông về phía Vạn Triêu Thú!
Vạn Triêu Thú nhảy xuống tường thành, hắn không muốn ảnh hưởng tới thành thị, Triêu Lãnh Xuyên cố ý dẫn quái vật kia ra ngoài thành chiến đấu.
Lý Nghĩa cũng không thèm để ý chuyện này, ra lệnh cho hung thu kia đuổi theo Vạn Triêu Thú, bản thân hắn lơ lửng trên không có thành lâu, mở miệng nói ra:
- Các ngươi không phải có bốn tôn sao, lại phái ra một tên đi.
Nói xong Lý Nghĩa lại niệm chú ngữ lần nữa, triệu hồi hồn sủng cấp chúa tể thứ hai.
Trông thấy Lý Nghĩa lại triệu hoán lần nữa, người trên tường thành vô cùng kinh hãi.
Tại Vạn Tượng Cảnh có được một sinh vật cấp chúa tể đã được gọi là Tôn Giả, nhưng người tới từ bên ngoài Vân Môn bốn người đều là cường giả cấp chúa tể.
...
Từ trên đài hải đăng nhìn xuống, ba nam một nữ đứng ở chỗ cao nhất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tình huống ở bắc thành.
Bốn người này chính là bọn người Trịnh Thác tới từ bên kia Ám Thiên Hải, sau khi người Vân Môn tới đây thì bọn họ đã tới nơi này, nhưng mà bọn họ không có lập tức ra tay, mà là bộ dáng bàng quang nhìn chằm chằm vào.