Sủng Mị
Chương 1244: Đánh bại Đồ Lục Thú, đánh bại Lăng Xiển (P2)
Ngũ Đại Thánh vương ngoại trừ Chưởng Thự Cơ ra, mấy người đều là thụ thương rất nặng, mà Chưởng Thự Cơ duy trì liên tục thi triển cường lực trị liệu chi thuật. Tinh thần lực đang ở vào một trạng thái thiếu hụt, phải hơi chút điều dưỡng mới có thể đủ tiếp tục trị liệu.
Mặc dù một kích này đánh trọng thương tà ác Đồ Lục Thú, thế nhưng vì có thể bảo đảm chính mình thả ra kỹ năng, ngũ Đại Thánh vương và Bạch Ngữ cũng nỗ lực đại giới rất thảm thống.
Sở Mộ cuối cùng vẫn là gật đầu, không phải hắn không muốn dành cho tà ác Đồ Lục Thú một kích cuối cùng, mà là hiện tại hắn đã thụ thương quá nặng rồi.
Hắn đang cưỡng ép xé mở thân thể của tà ác Đồ Lục Thú, sau đó trên người tà ác Đồ Lục Thú chí ít có mười cái gai xương xỏ xuyên qua thân thể Sở Mộ. Mười lỗ thủng thập phần đáng sợ này đến bây giờ còn ở lại trên thân thể ngân sắc của hắn. Trên người ma diễm đang từng chút từng điểm ảm đạm xuống dưới.
Dần dần, ma diễm trên người Sở Mộ đã hầu như nhìn không thấy. Thân thể ngân sắc của hắn dần dần khôi phục trạng thái nhân loại.
- Nghệ!!!
Ám tử sắc Vong Mộng từ trên trời giáng xuống, phi rơi xuống bên cạnh Sở Mộ.
Thời gian ác chiến đã tới, Sở Mộ liền vẫn để Vong Mộng đi theo ở bên cạnh Diệp Khuynh Tư, chỉ có nàng an toàn Sở Mộ mới có thể an tâm chiến đấu.
Mà lúc này, đứng ở trên lưng Vong Mộng chính là Diệp Khuynh Tư lúc trước đang trợ giúp Mục Thanh Y chiến đấu. Diệp Khuynh Tư hạ xuống bên người Sở Mộ, nhìn Sở Mộ trạng thái Bán Ma đã vô lực chống đỡ, vành mắt cũng có chút hồng lên.
Mười lỗ máu vẫn như trước ở trên người hắn, tiên huyết chảy ra róc rách, Diệp Khuynh Tư không dám chậm trễ, vội vàng niệm khởi chú ngữ ngừng chảy máu cho Sở Mộ.
Sở Mộ khôi phục hình thái nhân loại. Diệp Khuynh Tư hiệu quả trị liệu cũng càng thêm rõ rệt, bất quá Diệp Khuynh Tư biết thụ thương không chỉ có Sở Mộ, Bạch Ma Quỷ chỉ sợ cũng không thể lại chiến đấu được nữa. Ở trong quá trình chiến đấu cùng với Thiện Ác Nữ Vương, Sở Mộ và Bạch Ma Quỷ cũng đã thụ thương rất nặng, hiện tại đối phó với Đồ Lục Thú thực lực càng mạnh mẽ hơn, có thể nói đã đến cực hạn chiến đấu rồi.
Diệp Khuynh Tư hiện tại hận không thể nắm giữ linh thuật mạnh mẽ hơn một ít, có thể rất nhanh chữa trị những vết thương này, đồng thời để vết thương ở trong một giây khép lại.
Thế nhưng gai xương của tà ác Đồ Lục Thú thực rất đáng sợ, có thể cho Sở Mộ máu chảy không ngừng, để sinh mệnh của hắn không ngừng mất đi. Diệp Khuynh Tư đến bây giờ đều còn không có hoàn toàn ngăn chặn được những vết thương này.
Sở Mộ suy yếu nửa tựa ở trên một khối đoạn thạch nghiêng vẹo, nhìn Diệp Khuynh Tư vẻ mặt lo lắng vành mắt đang hồng lên, nhưng không khỏi nhếch môi cười.
Diệp Khuynh Tư nước mắt đều chảy xuống, gia hỏa này còn có tâm tư để cười, hơn nữa hiện tại là lúc để cười được sao?
- Liều mạng chiến đấu như vậy tiếp tục ngươi sẽ chết đấy. Đánh không lại chúng ta có thể chạy a!
Diệp Khuynh Tư chân chính quan tâm chỉ có Sở Mộ, về phần là hồn minh thắng lợi hay vẫn là tam đại cung điện thắng lợi, những điều này đối với nàng mà nói đều không trọng yếu.
- Làm sao lại chết rồi? Ta rơi vào trên tay ngươi khẳng định sẽ không chết được.
Sở Mộ vẻ mặt chính sắc nói rằng.
- Ta cuối cùng sẽ có thời gian cứu người sống.
Diệp Khuynh Tư khổ sáp nói rằng.
- Ngoại trừ ta, có đúng hay không?
Sở Mộ bày ra một dáng tươi cười xấu xí nói.
Diệp Khuynh Tư thất thần, nhìn dáng tươi cười tái nhợt của gia hỏa này, trong lúc nhất thời không biết muốn nói gì.
Rốt cục, Diệp Khuynh Tư nặng nề gật đầu nói:
- Ừm.
Sở Mộ vươn tay, sờ sờ gương mặt của Diệp Khuynh Tư, ý bảo nàng không nên vì mình mà lo lắng.
Diệp Khuynh Tư tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại, nàng không nhắc lại nữa, chỉ là vành mắt ướt át chuyên tâm vì Sở Mộ trị liệu thương thế. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Ánh mắt Sở Mộ rơi xuống chiến đấu phía xa, Đồ Lục Thú đã bị đánh thành trọng thương, phẫn nộ ngũ Thánh vương và Bạch Ngữ nắm giữ ưu thế tuyệt đối.
Sở Mộ liếc mắt nhìn vị trí chỗ Lăng Xiển một cái, thấy gia hỏa này vẻ mặt lại một lần nữa co quắp.
Xem ra Lăng Xiển lúc này đây muốn triệt để thất bại. Khóe miệng Sở Mộ cũng không nhịn được hiện lên vẻ mỉm cười.
Đã từng, vị Minh chủ này giống như Thần này đứng ở trên đám mây chính mình không thể ngưỡng vọng, hắn cường đại đến ngay cả nhìn trộm cũng đều là sinh mệnh uy hiếp.
Thế nhưng, người có mạnh mẽ hơn nữa chung quy sẽ có một ngày bị đánh bại. Hiện tại Minh chủ Lăng Xiển cũng bị chính mình đánh bại?
Cả người là vết thương, chung quy vẫn là giải quyết được Minh chủ Lăng Xiển, duy nhất để giải quyết cảm thấy tiếc nuối chính là phụ thân của mình không có nhìn thấy.
Rất nhiều thời gian, Sở Mộ tựa như hài tử thuần túy, đạt được thành tựu cần tán thành....
....
Rốt cục, Diệp Khuynh Tư dừng lại toàn bộ vết thương của Sở Mộ, sinh mệnh lực đã đang dần dần khôi phục.
- Sở Mộ, còn có một Thiện Ác Nữ Vương thu nạp hai loại năng lượng...
Diệp Khuynh Tư không có lại nói đào tẩu nữa, chỉ là thấp giọng nói một câu.
Lúc đầu, Diệp Khuynh Tư cảm thấy Sở Mộ là bởi vì oán chồng chất trong lòng mà điên cuồng chiến đấu như vậy. Thế nhưng vừa rồi Sở Mộ dáng tươi cười xấu xí kia để Diệp Khuynh Tư hiểu rõ, Sở Mộ chính hắn phi thường rõ ràng chính mình đang làm cái gì.
Mặc dù Diệp Khuynh Tư không biết Sở Mộ vì sao sẽ vào lúc sau khi đánh bại Đồ Lục Thú hiện lên dáng tươi cười, Diệp Khuynh Tư tin tưởng Sở Mộ làm tất cả sẽ không hề có lý do nào, lại càng không bởi vì hắn cố chấp để mọi người bồi thêm tính mạng.
Nhãn thần của Sở Mộ trở nên kiên định, mở miệng nói:
- Ta biết, ta chính là đang chờ nàng!
Sở Mộ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào Vạn Tượng Đàn.
Người khác có thể không có chú ý, nhưng Sở Mộ có thể rõ ràng cảm giác được, một đôi con mắt lạnh lùng, cao ngạo đang bao quát trận chiến đấu này.
Nàng vẫn đều đứng ở nơi đó, tựa như một nữ vương đế quốc chân chính, bễ nghễ những người này tranh đấu, mà người thắng cuối cùng tựa hồ chung quy là nàng. Bởi vì nàng luôn luôn tại thời gian cuối cùng mới xuất hiện. Dù cho Minh chủ Lăng Xiển người này ở trong vô hình trung biến thành lính hầu của nàng!
Ánh mắt của Sở Mộ nhìn lại, vị nữ vương này con mắt đồng dạng nghênh đón, trong mắt tạo nên một tia cười nhạo.
- Thế nào, khi cùng tiểu thê của ngươi nói lời từ biệt sao?
Thanh âm trêu chọc truyền vào đến trong thế giới tinh thần của Sở Mộ.
- Một con chó điên bị tà khí rót vào đã để các ngươi cắn thành như vậy, ngươi cảm thấy còn có vốn gì để cùng ta chiến đấu?
Thiện Ác Nữ Vương lại cười.
Đối với tiếng cười nhạo này, Sở Mộ cũng không thèm để ý.
Nàng tự cho là đúng, để nàng tự cho là đúng, rất nhanh nàng sẽ biết được, chính mình chính là ác mộng của nàng, là ma quỷ mỗi lần đánh nát mộng đẹp của nàng!
Mặc dù một kích này đánh trọng thương tà ác Đồ Lục Thú, thế nhưng vì có thể bảo đảm chính mình thả ra kỹ năng, ngũ Đại Thánh vương và Bạch Ngữ cũng nỗ lực đại giới rất thảm thống.
Sở Mộ cuối cùng vẫn là gật đầu, không phải hắn không muốn dành cho tà ác Đồ Lục Thú một kích cuối cùng, mà là hiện tại hắn đã thụ thương quá nặng rồi.
Hắn đang cưỡng ép xé mở thân thể của tà ác Đồ Lục Thú, sau đó trên người tà ác Đồ Lục Thú chí ít có mười cái gai xương xỏ xuyên qua thân thể Sở Mộ. Mười lỗ thủng thập phần đáng sợ này đến bây giờ còn ở lại trên thân thể ngân sắc của hắn. Trên người ma diễm đang từng chút từng điểm ảm đạm xuống dưới.
Dần dần, ma diễm trên người Sở Mộ đã hầu như nhìn không thấy. Thân thể ngân sắc của hắn dần dần khôi phục trạng thái nhân loại.
- Nghệ!!!
Ám tử sắc Vong Mộng từ trên trời giáng xuống, phi rơi xuống bên cạnh Sở Mộ.
Thời gian ác chiến đã tới, Sở Mộ liền vẫn để Vong Mộng đi theo ở bên cạnh Diệp Khuynh Tư, chỉ có nàng an toàn Sở Mộ mới có thể an tâm chiến đấu.
Mà lúc này, đứng ở trên lưng Vong Mộng chính là Diệp Khuynh Tư lúc trước đang trợ giúp Mục Thanh Y chiến đấu. Diệp Khuynh Tư hạ xuống bên người Sở Mộ, nhìn Sở Mộ trạng thái Bán Ma đã vô lực chống đỡ, vành mắt cũng có chút hồng lên.
Mười lỗ máu vẫn như trước ở trên người hắn, tiên huyết chảy ra róc rách, Diệp Khuynh Tư không dám chậm trễ, vội vàng niệm khởi chú ngữ ngừng chảy máu cho Sở Mộ.
Sở Mộ khôi phục hình thái nhân loại. Diệp Khuynh Tư hiệu quả trị liệu cũng càng thêm rõ rệt, bất quá Diệp Khuynh Tư biết thụ thương không chỉ có Sở Mộ, Bạch Ma Quỷ chỉ sợ cũng không thể lại chiến đấu được nữa. Ở trong quá trình chiến đấu cùng với Thiện Ác Nữ Vương, Sở Mộ và Bạch Ma Quỷ cũng đã thụ thương rất nặng, hiện tại đối phó với Đồ Lục Thú thực lực càng mạnh mẽ hơn, có thể nói đã đến cực hạn chiến đấu rồi.
Diệp Khuynh Tư hiện tại hận không thể nắm giữ linh thuật mạnh mẽ hơn một ít, có thể rất nhanh chữa trị những vết thương này, đồng thời để vết thương ở trong một giây khép lại.
Thế nhưng gai xương của tà ác Đồ Lục Thú thực rất đáng sợ, có thể cho Sở Mộ máu chảy không ngừng, để sinh mệnh của hắn không ngừng mất đi. Diệp Khuynh Tư đến bây giờ đều còn không có hoàn toàn ngăn chặn được những vết thương này.
Sở Mộ suy yếu nửa tựa ở trên một khối đoạn thạch nghiêng vẹo, nhìn Diệp Khuynh Tư vẻ mặt lo lắng vành mắt đang hồng lên, nhưng không khỏi nhếch môi cười.
Diệp Khuynh Tư nước mắt đều chảy xuống, gia hỏa này còn có tâm tư để cười, hơn nữa hiện tại là lúc để cười được sao?
- Liều mạng chiến đấu như vậy tiếp tục ngươi sẽ chết đấy. Đánh không lại chúng ta có thể chạy a!
Diệp Khuynh Tư chân chính quan tâm chỉ có Sở Mộ, về phần là hồn minh thắng lợi hay vẫn là tam đại cung điện thắng lợi, những điều này đối với nàng mà nói đều không trọng yếu.
- Làm sao lại chết rồi? Ta rơi vào trên tay ngươi khẳng định sẽ không chết được.
Sở Mộ vẻ mặt chính sắc nói rằng.
- Ta cuối cùng sẽ có thời gian cứu người sống.
Diệp Khuynh Tư khổ sáp nói rằng.
- Ngoại trừ ta, có đúng hay không?
Sở Mộ bày ra một dáng tươi cười xấu xí nói.
Diệp Khuynh Tư thất thần, nhìn dáng tươi cười tái nhợt của gia hỏa này, trong lúc nhất thời không biết muốn nói gì.
Rốt cục, Diệp Khuynh Tư nặng nề gật đầu nói:
- Ừm.
Sở Mộ vươn tay, sờ sờ gương mặt của Diệp Khuynh Tư, ý bảo nàng không nên vì mình mà lo lắng.
Diệp Khuynh Tư tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại, nàng không nhắc lại nữa, chỉ là vành mắt ướt át chuyên tâm vì Sở Mộ trị liệu thương thế. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Ánh mắt Sở Mộ rơi xuống chiến đấu phía xa, Đồ Lục Thú đã bị đánh thành trọng thương, phẫn nộ ngũ Thánh vương và Bạch Ngữ nắm giữ ưu thế tuyệt đối.
Sở Mộ liếc mắt nhìn vị trí chỗ Lăng Xiển một cái, thấy gia hỏa này vẻ mặt lại một lần nữa co quắp.
Xem ra Lăng Xiển lúc này đây muốn triệt để thất bại. Khóe miệng Sở Mộ cũng không nhịn được hiện lên vẻ mỉm cười.
Đã từng, vị Minh chủ này giống như Thần này đứng ở trên đám mây chính mình không thể ngưỡng vọng, hắn cường đại đến ngay cả nhìn trộm cũng đều là sinh mệnh uy hiếp.
Thế nhưng, người có mạnh mẽ hơn nữa chung quy sẽ có một ngày bị đánh bại. Hiện tại Minh chủ Lăng Xiển cũng bị chính mình đánh bại?
Cả người là vết thương, chung quy vẫn là giải quyết được Minh chủ Lăng Xiển, duy nhất để giải quyết cảm thấy tiếc nuối chính là phụ thân của mình không có nhìn thấy.
Rất nhiều thời gian, Sở Mộ tựa như hài tử thuần túy, đạt được thành tựu cần tán thành....
....
Rốt cục, Diệp Khuynh Tư dừng lại toàn bộ vết thương của Sở Mộ, sinh mệnh lực đã đang dần dần khôi phục.
- Sở Mộ, còn có một Thiện Ác Nữ Vương thu nạp hai loại năng lượng...
Diệp Khuynh Tư không có lại nói đào tẩu nữa, chỉ là thấp giọng nói một câu.
Lúc đầu, Diệp Khuynh Tư cảm thấy Sở Mộ là bởi vì oán chồng chất trong lòng mà điên cuồng chiến đấu như vậy. Thế nhưng vừa rồi Sở Mộ dáng tươi cười xấu xí kia để Diệp Khuynh Tư hiểu rõ, Sở Mộ chính hắn phi thường rõ ràng chính mình đang làm cái gì.
Mặc dù Diệp Khuynh Tư không biết Sở Mộ vì sao sẽ vào lúc sau khi đánh bại Đồ Lục Thú hiện lên dáng tươi cười, Diệp Khuynh Tư tin tưởng Sở Mộ làm tất cả sẽ không hề có lý do nào, lại càng không bởi vì hắn cố chấp để mọi người bồi thêm tính mạng.
Nhãn thần của Sở Mộ trở nên kiên định, mở miệng nói:
- Ta biết, ta chính là đang chờ nàng!
Sở Mộ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào Vạn Tượng Đàn.
Người khác có thể không có chú ý, nhưng Sở Mộ có thể rõ ràng cảm giác được, một đôi con mắt lạnh lùng, cao ngạo đang bao quát trận chiến đấu này.
Nàng vẫn đều đứng ở nơi đó, tựa như một nữ vương đế quốc chân chính, bễ nghễ những người này tranh đấu, mà người thắng cuối cùng tựa hồ chung quy là nàng. Bởi vì nàng luôn luôn tại thời gian cuối cùng mới xuất hiện. Dù cho Minh chủ Lăng Xiển người này ở trong vô hình trung biến thành lính hầu của nàng!
Ánh mắt của Sở Mộ nhìn lại, vị nữ vương này con mắt đồng dạng nghênh đón, trong mắt tạo nên một tia cười nhạo.
- Thế nào, khi cùng tiểu thê của ngươi nói lời từ biệt sao?
Thanh âm trêu chọc truyền vào đến trong thế giới tinh thần của Sở Mộ.
- Một con chó điên bị tà khí rót vào đã để các ngươi cắn thành như vậy, ngươi cảm thấy còn có vốn gì để cùng ta chiến đấu?
Thiện Ác Nữ Vương lại cười.
Đối với tiếng cười nhạo này, Sở Mộ cũng không thèm để ý.
Nàng tự cho là đúng, để nàng tự cho là đúng, rất nhanh nàng sẽ biết được, chính mình chính là ác mộng của nàng, là ma quỷ mỗi lần đánh nát mộng đẹp của nàng!