Sủng Mị
Chương 1124: Ước hẹn quyết đấu hai người
Minh chủ Hồn Minh không có tham gia tranh đấu giữa Tam đại cung điện cùng Hồn Minh, dường như chiến tranh thế tục trong mắt của hắn căn bản không đáng quan tâm.
Nhưng mà tên đệ tử của hắn lại đại biểu thế hệ trẻ của Hồn Minh, hắn nhất định sẽ tham gia vào trong đối kháng của hai bên, không nói trước thực lực của hắn như thế nào, chỉ riêng thân phận mẫn cảm của hắn làm cho Tam đại cung điện không biết nên làm thế nào cho phải.
Tóm lại cho dù người này quản chuyện này, Tam đại cung điện cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Tức giận trong nội tâm Mục Thanh Y không có đánh tan, nhưng mà người này xuất hiện còn khó giải quyết hơn cả cường giả Hùng vị xuất hiện.
- Đây là ân oán của ta và Mạch Lăng, hy vọng ngươi không nên nhúng tay.
Mục Thanh Y nói ra.
- Ta cũng không muốn nhúng tay, nhưng mà gia sư có lệnh không thể không theo, ít nhất là trước khi tìm được người thích hợp thay thế Mạch Lăng hắn vẫn không thể chết.
Thiên tử Ngô Quảng nói ra.
Thiên tử Ngô Quảng nói lời này làm cho sắc mặt Hùng Mạt Mạch Lăng lúng túng, cái gì gọi là còn chưa tìm ra người phù hợp thay thế, chẳng lẽ minh chủ cũng định thay người?
- Thiên tử, việc này Mạch Lăng ta chỉ phụng mệnh làm việc...
Thời điểm này Mạch Lăng tự nhiên phải đem Đế Cơ ra làm tấm chắn.
Thiên tử Ngô Quảng xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua Hùng Mạt Mạch Lăng nói:
- Ngươi nghe lệnh của ai? Gia sư đã nhiều năm còn chưa quay về Vạn Tượng Cảnh đấy.
Mạch Lăng lập tức nghẹn lời, vừa rồi lời của hắn đang ám chỉ cho thiên tử Ngô Quảng, người muốn giải quyết Mục Thanh Y chính là Đế Cơ, thế nhưng mà Ngô Quảng lại hỏi ngược lại, rõ ràng cho thấy muốn hắn mang trên lưng cái oan ức này.
Nếu là trước kia Mạch Lăng gánh cái oan ức này cũng được, dù sao hắn đã sớm bất mãn vói Mục Thanh Y rồi, nhưng mà bây giờ Quan Hoàng Vương của Mục Thanh Y phục sinh, thực lực Bạch Hổ cũng bưu hãn như thế, nếu như không có người bảo vệ hắn, hắn nhất định sẽ bị Mục Thanh Y trả thù.
- Vạn Tượng Cảnh chỉ cần còn có ta một ngày, không ai được phép giúp đỡ Mạch Lăng. Mặc kệ minh chủ có lệnh gì, sau khi lấy mạng chó của hắn thì ta sẽ đi thỉnh tội với minh chủ.
Mục Thanh Y lãnh đạm nói ra.
- Cái này...
Ngô Quảng không lường được thái độ của Mục Thanh Y kiên quyết như vậy, ngay cả lệnh của minh chủ cũng dám trái.
Nhưng nói trở lại, hiện tại thực lực Mục Thanh Y đã vượt xa Mạch Lăng, dùng cừu hận của Mục Thanh Y cùng Mạch Lăng hiện tại mà nhìn thì cả hai nhất định thủy hỏa bất dung, muốn lựa chọn...
- Ngươi muốn ngăn trở. Cũng có thể thử xem.
Mục Thanh Y không có cho Ngô Quảng mặt mũi.
Mục Thanh Y phi thường rõ ràng. Địch nhân chính thức của nàng không phỉa Mạch Lăng, mà chính là Đế Cơ hiện giờ đã một tay che trời.
Nàng phi thường rõ ràng thế lực của Đế Cơ to lớn ra sao, nhưng nàng kiên quyết không vì thế mà nén giận. Thái độ của nàng với Mạch Lăng cường ngạnh như vậy chính là cho nữ nhân kia biết rõ trêu chọc chính mình sẽ không có kết cục tốt!
Mà lúc này các Hùng vị khác không có xuất hiện, chuyện này cũng chứng minh Đế Cơ vì bảo toàn thanh danh của mình không có tính toán chính diện ra tay giúp Mạch Lăng.
Biểu hiện trên mặt Ngô Quảng cứng đờ, dường như không ngờ mặt mũi của mình không đáng giá như vậy.
Nhưng mà chuyện này cũng cho thấy Mục Thanh Y tức giận và hận ý sâu như thế nào, hơn nữa thực lực của nàng bây giờ xác thực không cần sợ hãi quá nhiều.
Về phần minh chủ thì Ngô Quảng kỳ thật cũng chỉ lấy ra chấn nhiếp mà thôi. Trên thực tế minh chủ không quan tâm tới chuyện như thế này. Cho dù muốn xen vào khẳng định cũng phải cho Mục Vương chút tình mọn lên, xử lý nhẹ là được.
Nhiều khi tiểu quỷ khó chơi, Đế Cơ có thể không kiêng nể gì cả ra tay tiến hành tàn phá Mục thị, nhưng mà thời đại minh chủ sống thì biết rõ Mục thị hưng thịnh cùng cường đại, có khả năng là thụ ân của Mục thị, trên tình cảm cũng không có khả năng ra tay với nàng.
- Xem ra Mục tiểu thư hiện tại có chút cố chấp rồi. Cho dù có cừu hận gì cũng không nên xử lý bây giờ, Mạch Lăng ngươi không thể giết, mà Mục tiểu thư không cách nào tiêu trừ cừu hận, vậy dùng hình thức quyết đấu giải quyết đi.
Ngô Quảng mở miệng nói ra.
- Thiên tử, chuyện này không được!
Vừa nghe đến quyết đấu, Mạch Lăng mặt đen lại!
Quyết đấu nhất định là chiến đấu giữa hai người. Tuyệt đối không thể dùng bất kỳ người nào ra tay can thiệp vào, vậy thì hắn càng thảm hơn. Ít nhất một khi diễn ra quyết đấu thì Mạch Lăng nhất định phải chiến một trận với Mục Thanh Y, chuyện này trực tiếp bảo hắn đi tìm chết không có gì khác nhau, thật muốn nói khác nhau thì phương thức chết long trọng và không long trọng mà thôi!
Ánh mắt Mục Thanh Y lộ ra vẻ nghi hoặc, quyết đấu này khẳng định có lợi cho mình, Ngô Quảng đưa ra quyết đấu hai người chẳng lẽ trực tiếp đứng ơ bên ngoài, làm gì nói nhảm nhiều như vậy.
- Đừng vội.
Thiên tử Ngô Quảng đưa mắt nhìn qua Mạch Lăng đang đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt lại rơi vào người Mục Thanh Y, mở miệng nói:
- Quyết đấu này ta cũng tham dự vào, nếu như Mục tiểu thư có thể dưới tình huống có ta tham dự mà giết được Mạch Lăng thì Mục tiểu thư là bằng bổn sự của mình báo thù, mà ta cũng tận chức trách, sẽ không bị gia sư trách cứ. Nhưng nếu Mục tiểu thư không thể giết chết Mạch Lăng trong quyết đấu, vậy đoạn ân oán này xinh Mục tiểu thư tạm thời buông ra, các ngươi đều là người vô cùng quan trọng của Vạn Tượng Cảnh, bất luận là người nào chết cũng là tổn thất lớn với lĩnh vực nhân loại.
Ngô Quảng nói ra lời này lập tức dẫn phát xao động.
Cho dù là Tam đại cung điện hay là Hồn Minh thì bọn họ cũng không nghĩ tới Ngô Quảng vậy lại đưa ra phương thức quyết chiến này, chẳng lẽ thiên tử Ngô Quảng thực sự cường đại nên tự tin như vậy, có thể ngăn cản được Mục Thanh Y có Quan Hoàng Vương cùng Bạch Hổ hay sao?
Phải biết rằng Mục Thanh Y hiện tại chỉ có Hùng Thủ mới có tư cách chống lại.
- Đương nhiên, ta cùng Mạch Lăng là hai người, như vậy đối với Mục tiểu thư mà nói không công bình, Mục tiểu thư có thể tùy ý chọn lựa một vị cường giả tin được, cùng ta và Mạch Lăng hình thành quyết đấu hai người.
Ngô Quảng tiếp tục nói.
Thời điểm mọi người đều kinh ngạc không thôi, Ngô Quảng nói ra lời kế tiếp thì càng nhấc lên sóng lớn cho hai đại trận doanh.
Ngô Quảng cùng với Mạch Lăng liên thủ chiến một trận với Mục Thanh Y thì cũng làm cho hai trận doanh kinh hãi với thực lực của Ngô Quảng này, kết quả Ngô Quảng lại cho phép Mục Thanh Y mời thêm cường giả!
Mạch Lăng có Thái Nga Cự Nhân tối đa chỉ ngang tay với Bạch Hổ mà thôi, Ngô Quảng muốn cho Mạch Lăng mạng sống, nhất định phải ngăn cản được sinh vật cấp chúa tể Quan Hoàng Vương mới được!
Ngô Quảng đưa ra tham gia quyết đấu thì không thể nghi ngờ đang nói cho mọi người biết hắn là cường giả cấp chúa tể.
Sau khi hắn nói một câu này càng cho thấy thực lực của hắn không chỉ là cấp chúa tể đơn giản như vậy!
Chuyện này chỉ là phỏng đoán đơn giản mà thôi, người của Tam đại cung điện không cách nào làm rõ được.
Thế nhưng mà cho dù đoán kêt quả này thì đối với Tam đại cung điện mà nói không thể nghi ngờ là đả kích mang tính hủy diệt!
Bọn họ thật vất vả đứng chung chỗ với Mục Thanh Y là cường giả chống lại được Hùng Thủ cường đại, chuyện này làm cho bọn họ và Hồn Minh chiếm ưu thế lớn hơn trong chiến tranh.
Sở Phương Trần, Triêu Lãnh Xuyên cùng với Liễu Băng Lam, bọn họ cũng đã trở thành cường giả đảm đương một phía rồi, càng khiến Tam đại cung điện có tư cách chiến một trận với cao tầng Hồn Minh.
Nhưng mà thực lực tăng trưởng không giống nhau, Tam đại cung điện không ngừng xuất cường giả ra ngoài, Hồn Minh cũng xuất ra cường giả cùng cấp bậc.
Nhưng mà Tam đại cung điện cho dù có tâm chuẩn bị cũng tuyệt không ngờ thực lực thiên tử Ngô Quảng lại mạnh tới mức độ này.
- Ngươi xác định như thế?
Mục Thanh Y nhìn chằm chằm vào con mắt tự tin của thiên tử Ngô Quảng, mở miệng hỏi một câu.
Thiên tử Ngô Quảng gật gật đầu, mở miệng nói:
- Mục tiểu thư không phải nói ta muốn ngăn thì thử xem sao, vậy thì tại hạ cũng thử một lần.
- Tốt. Theo ý ngươi nói.
Mục Thanh Y nói.
- Vậy thì năm ngày sau, tại Vạn Vật Bình Nguyên ở phía đông thành Vạn Tượng.
Thiên tử Ngô Quảng rất nói thẳng thời gian và địa điểm quyết đấu.
Mục Thanh Y chỉ gật gật đầu, cũng không có nhiều lời.
Ngô Quảng thấy Mục Thanh Y đã đồng ý quyết đấu, trên mặt cũng tươi cười. Xoay người sang nhìn qua Mạch Lăng sắc mặt vô cùng khó coi, chậm rãi mở miệng nói ra:
- Như thế nào, ngươi không có lòng tin với ta sao?
- Không dám. Không dám.
Mạch Lăng vội vàng tươi cười lên.
Nói thật Mạch Lăng không có bao nhiêu tin tưởng, Ngô Quảng nói như thế nào cũng trẻ tuổi, thực lực của hắn ít nhất phải tương đương với Mục Thanh Y mới có thể bảo toàn tánh mạng của hắn, bởi vì Mục Thanh Y gọi người thứ hai không phải Sở Phương Trần thì không ai khác.
Đúng là thực lực thiên tử Ngô Quảng rất mạnh, nhưng mà chỉ là nghe đồn, nghe đồn là cao hơn mình, nhưng mà Mạch Lăng đối với thực lực Ngô Quảng tương đương Mục Thanh Y thì có hoài nghi.
Trọng yếu nhất là quyết đấu liên quan tới tính mạng của hắn. Nếu Ngô Quảng không địch lại Mục Thanh Y, theo cách nói trước đó Mạch Lăng hắn sẽ chết, mà Ngô Quảng thì chắc chắn không có chuyện gì cả, cuối cùng hắn cũng chỉ nói đã cố hết sức...
Hiện tại Mạch Lăng chỉ có thể hy vọng Ngô Quảng xác thực có thể đối kháng với Mục Thanh Y. Nếu không tánh mạng của hắn khó giữ rồi.
- Như vậy Mục tiểu thư có muốn thanh lý cung Nữ Vương một chút không, dù sao nơi này cũng là của tổ tông ngài lưu lại, huyết tinh bừa bộn như thế...
Thiên tử Ngô Quảng mở miệng nói ra.
Mục Thanh Y không muốn nhiều lời, ánh mắt nhìn qua những tỳ nữ và nữ cơ còn lại của cung Nữ Vương.
Những tỳ nữ, người hầu cùng nữ cơ thấy chiến đấu chấm dứt. Nữ vương tức giận cũng tiêu trừ, đều phi thường thông minh nịnh nọt chạy về. Bắt đầu xử lý những thi thể và hài cốt trong cung Nữ Vương. nguồn TruyenFull.vn
- Thì ra là có nhiều người như vậy, xem ra quyết đấu cũng càng náo nhiệt rồi.
Thiên tử Ngô Quảng nhìn người của Tam đại cung điện chung quanh, Hồn Minh và thế lực trung lập nói ra.
Hồn Minh cùng thế lực trung lập khách khí hành lễ với hắn, nói một ít lời lấy lòng.
Ngô Quảng cũng không có để ý tới bọn họ, ánh mắt của hắn nhìn qua trận doanh Tam đại cung điện thì con mắt sáng bóng lên, hiện ra tươi cười, nói:
- Diệp tiểu thư, ngươi cũng tới, tại hạ đang muốn đi tìm cô đấy.
Nói xong Ngô Quảng đã đi tới trận doanh Hồn Điện, hắn không quan tâm tới hào khí giương cung bạt kiếm của Tam đại cung điện cùng Hồn Minh!
Nhưng mà lời của Ngô Quảng nói làm ánh mắt mọi người rơi vào người của Diệp Khuynh Tư!
Trước trận có nghe đồn nói nữ nhân Sở Phương Trần là Diệp Khuynh Tư bị một người quấn quít, lúc ấy mọi người nhao nhao cảm thấy người nọ chán sống rồi, ai có thể ngờ người này lại là thiên tử Ngô Quảng!
Trong đám người Hồn Điện thì Diệp Khuynh Tư thấy Ngô Quảng đi tới chỗ nàng, lập tức nhíu mày.
Nhưng mà đúng lúc này một thân ảnh tuẫn lãng quen thuộc đi tới bên cạnh Diệp Khuynh Tư, thành thạo ôm vòng eo của nàng, kéo nàng vào ngực của hắn...
Diệp Khuynh Tư vốn đang sững sờ, chợt tươi cười lên, lườm qua gia hỏa thời điểm này mới xuất hiện kia.
Mà gia hỏa mặt dày này nhìn qua Diệp Khuynh Tư cười cười tiêu sái, sau đó ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm vào người đi tới chỗ Diệp Khuynh Tư.
Biểu hiện trên mặt thiên tử Ngô Quảng có chút cứng đờ, bản thân mình cố ý tiến lên gọi nữ Linh Sư xuất sắc kia, không ngờ có một gia hỏa không biết sống chêt ôm lấy nàng, đây không phải cố ý khiêu khích thì là cái gì?
Ngô Quảng ở hồ nước suối Đông Cuồng Lâm gặp được Diệp Khuynh Tư, lúc ấy hắn đúng là ác chiến một trận nên bị thương, mà Diệp Khuynh Tư xuất hiện làm cho hắn lập tức sinh ra hảo cảm với nữ Linh Sư bản lĩnh xuất chúng và thiện lương này.
Ngô Quảng thuộc về loại người này, một khi có được hảo cảm thì nhất định phải thu vào trong tay của hắn, trở lại thành Vạn Tượng thì nghe ngóng một phen, thật không ngờ nàng là hôn thê của Sở Phương Trần có danh tiếng cực lớn.
Nếu đã là nữ nhân của người khác thì làm cho Ngô Quảng hơi có chút thất lạc, nhưng mà nghĩ tới cảnh cướp đi nữ nhân của cường giả trẻ tuổi thì không phải có tính khiêu chiến cao hơn sao?
Hảo cảm lúc ban đầu với Diệp Khuynh Tư và cố ý khiêu khích đệ nhất nhân Sở Phương Trần của Tam đại cung điện đệ là hai phương diện cùng kích thích, làm cho Ngô Quảng nhiều lần xuất hiện trước mặt Diệp Khuynh Tư, chuyện này làm không ít người đánh giá rằng hắn không biết sống chết quấn quít nữ nhân của Sở Phương Trần...
Đương nhiên Ngô Quảng cũng không cảm thấy mình là kẻ không biết sống chết, ngược lại Sở Phương Trần cái là gia hỏa bộc lộ tài năng lớn, nếu không phải thức thời thì hắn mới là gia hỏa không biết sống chết!
Bộ pháp của Ngô Quảng hơi dừng lại một chút, vẻ mặt lại tự tin đi tới gần Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư, thong dong nói ra:
- Các hạ chắc hẳn chính là Sở Phương Trần? Ta vừa tơi Vạn Tượng Cảnh đã nghe thấy tên của ngươi rồi.
Người của Tam đại cung điện và Hồn Minh trông thấy Sở Phương Trần cùng Ngô Quảng là hai đại thiên tài kinh thế đối mặt với nhau, lúc này nhỏ giọng nghị luận với nhau.
Hai người này phân biệt đại biểu cho hai người trẻ tuổi thiên tài của hai trận doanh, nghe đồn thiên tử Ngô Quảng vừa ý hôn thê của Sở Phương Trần thì cho dù hắn xuất phát từ phương diện nào thì hai người này chắc chắn phải chiến với nhau một trận!
- Ngô Quảng đúng không?
Sở Mộ lạnh nhạt nhìn qua gia hỏa dường như rất cuồng vọng này, dùng ngữ khí từ trên cao nhìn xuống, nói:
- Về sau cách nữ nhân của ta xa một chút!
Ngô Quảng nghe được câu này biểu hiện trên mặt đã cứng đờ, hắn không ngờ thanh niên trước mặt mình lại không biết điều như thế, chưa gì đã chỉa thẳng đầu mâu!
Các nguyên lão Tam đại cung điện và cường giả Hồn Minh lúc này mở to mắt nhìn qua Sở Mộ!
Nhưng mà tên đệ tử của hắn lại đại biểu thế hệ trẻ của Hồn Minh, hắn nhất định sẽ tham gia vào trong đối kháng của hai bên, không nói trước thực lực của hắn như thế nào, chỉ riêng thân phận mẫn cảm của hắn làm cho Tam đại cung điện không biết nên làm thế nào cho phải.
Tóm lại cho dù người này quản chuyện này, Tam đại cung điện cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Tức giận trong nội tâm Mục Thanh Y không có đánh tan, nhưng mà người này xuất hiện còn khó giải quyết hơn cả cường giả Hùng vị xuất hiện.
- Đây là ân oán của ta và Mạch Lăng, hy vọng ngươi không nên nhúng tay.
Mục Thanh Y nói ra.
- Ta cũng không muốn nhúng tay, nhưng mà gia sư có lệnh không thể không theo, ít nhất là trước khi tìm được người thích hợp thay thế Mạch Lăng hắn vẫn không thể chết.
Thiên tử Ngô Quảng nói ra.
Thiên tử Ngô Quảng nói lời này làm cho sắc mặt Hùng Mạt Mạch Lăng lúng túng, cái gì gọi là còn chưa tìm ra người phù hợp thay thế, chẳng lẽ minh chủ cũng định thay người?
- Thiên tử, việc này Mạch Lăng ta chỉ phụng mệnh làm việc...
Thời điểm này Mạch Lăng tự nhiên phải đem Đế Cơ ra làm tấm chắn.
Thiên tử Ngô Quảng xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua Hùng Mạt Mạch Lăng nói:
- Ngươi nghe lệnh của ai? Gia sư đã nhiều năm còn chưa quay về Vạn Tượng Cảnh đấy.
Mạch Lăng lập tức nghẹn lời, vừa rồi lời của hắn đang ám chỉ cho thiên tử Ngô Quảng, người muốn giải quyết Mục Thanh Y chính là Đế Cơ, thế nhưng mà Ngô Quảng lại hỏi ngược lại, rõ ràng cho thấy muốn hắn mang trên lưng cái oan ức này.
Nếu là trước kia Mạch Lăng gánh cái oan ức này cũng được, dù sao hắn đã sớm bất mãn vói Mục Thanh Y rồi, nhưng mà bây giờ Quan Hoàng Vương của Mục Thanh Y phục sinh, thực lực Bạch Hổ cũng bưu hãn như thế, nếu như không có người bảo vệ hắn, hắn nhất định sẽ bị Mục Thanh Y trả thù.
- Vạn Tượng Cảnh chỉ cần còn có ta một ngày, không ai được phép giúp đỡ Mạch Lăng. Mặc kệ minh chủ có lệnh gì, sau khi lấy mạng chó của hắn thì ta sẽ đi thỉnh tội với minh chủ.
Mục Thanh Y lãnh đạm nói ra.
- Cái này...
Ngô Quảng không lường được thái độ của Mục Thanh Y kiên quyết như vậy, ngay cả lệnh của minh chủ cũng dám trái.
Nhưng nói trở lại, hiện tại thực lực Mục Thanh Y đã vượt xa Mạch Lăng, dùng cừu hận của Mục Thanh Y cùng Mạch Lăng hiện tại mà nhìn thì cả hai nhất định thủy hỏa bất dung, muốn lựa chọn...
- Ngươi muốn ngăn trở. Cũng có thể thử xem.
Mục Thanh Y không có cho Ngô Quảng mặt mũi.
Mục Thanh Y phi thường rõ ràng. Địch nhân chính thức của nàng không phỉa Mạch Lăng, mà chính là Đế Cơ hiện giờ đã một tay che trời.
Nàng phi thường rõ ràng thế lực của Đế Cơ to lớn ra sao, nhưng nàng kiên quyết không vì thế mà nén giận. Thái độ của nàng với Mạch Lăng cường ngạnh như vậy chính là cho nữ nhân kia biết rõ trêu chọc chính mình sẽ không có kết cục tốt!
Mà lúc này các Hùng vị khác không có xuất hiện, chuyện này cũng chứng minh Đế Cơ vì bảo toàn thanh danh của mình không có tính toán chính diện ra tay giúp Mạch Lăng.
Biểu hiện trên mặt Ngô Quảng cứng đờ, dường như không ngờ mặt mũi của mình không đáng giá như vậy.
Nhưng mà chuyện này cũng cho thấy Mục Thanh Y tức giận và hận ý sâu như thế nào, hơn nữa thực lực của nàng bây giờ xác thực không cần sợ hãi quá nhiều.
Về phần minh chủ thì Ngô Quảng kỳ thật cũng chỉ lấy ra chấn nhiếp mà thôi. Trên thực tế minh chủ không quan tâm tới chuyện như thế này. Cho dù muốn xen vào khẳng định cũng phải cho Mục Vương chút tình mọn lên, xử lý nhẹ là được.
Nhiều khi tiểu quỷ khó chơi, Đế Cơ có thể không kiêng nể gì cả ra tay tiến hành tàn phá Mục thị, nhưng mà thời đại minh chủ sống thì biết rõ Mục thị hưng thịnh cùng cường đại, có khả năng là thụ ân của Mục thị, trên tình cảm cũng không có khả năng ra tay với nàng.
- Xem ra Mục tiểu thư hiện tại có chút cố chấp rồi. Cho dù có cừu hận gì cũng không nên xử lý bây giờ, Mạch Lăng ngươi không thể giết, mà Mục tiểu thư không cách nào tiêu trừ cừu hận, vậy dùng hình thức quyết đấu giải quyết đi.
Ngô Quảng mở miệng nói ra.
- Thiên tử, chuyện này không được!
Vừa nghe đến quyết đấu, Mạch Lăng mặt đen lại!
Quyết đấu nhất định là chiến đấu giữa hai người. Tuyệt đối không thể dùng bất kỳ người nào ra tay can thiệp vào, vậy thì hắn càng thảm hơn. Ít nhất một khi diễn ra quyết đấu thì Mạch Lăng nhất định phải chiến một trận với Mục Thanh Y, chuyện này trực tiếp bảo hắn đi tìm chết không có gì khác nhau, thật muốn nói khác nhau thì phương thức chết long trọng và không long trọng mà thôi!
Ánh mắt Mục Thanh Y lộ ra vẻ nghi hoặc, quyết đấu này khẳng định có lợi cho mình, Ngô Quảng đưa ra quyết đấu hai người chẳng lẽ trực tiếp đứng ơ bên ngoài, làm gì nói nhảm nhiều như vậy.
- Đừng vội.
Thiên tử Ngô Quảng đưa mắt nhìn qua Mạch Lăng đang đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt lại rơi vào người Mục Thanh Y, mở miệng nói:
- Quyết đấu này ta cũng tham dự vào, nếu như Mục tiểu thư có thể dưới tình huống có ta tham dự mà giết được Mạch Lăng thì Mục tiểu thư là bằng bổn sự của mình báo thù, mà ta cũng tận chức trách, sẽ không bị gia sư trách cứ. Nhưng nếu Mục tiểu thư không thể giết chết Mạch Lăng trong quyết đấu, vậy đoạn ân oán này xinh Mục tiểu thư tạm thời buông ra, các ngươi đều là người vô cùng quan trọng của Vạn Tượng Cảnh, bất luận là người nào chết cũng là tổn thất lớn với lĩnh vực nhân loại.
Ngô Quảng nói ra lời này lập tức dẫn phát xao động.
Cho dù là Tam đại cung điện hay là Hồn Minh thì bọn họ cũng không nghĩ tới Ngô Quảng vậy lại đưa ra phương thức quyết chiến này, chẳng lẽ thiên tử Ngô Quảng thực sự cường đại nên tự tin như vậy, có thể ngăn cản được Mục Thanh Y có Quan Hoàng Vương cùng Bạch Hổ hay sao?
Phải biết rằng Mục Thanh Y hiện tại chỉ có Hùng Thủ mới có tư cách chống lại.
- Đương nhiên, ta cùng Mạch Lăng là hai người, như vậy đối với Mục tiểu thư mà nói không công bình, Mục tiểu thư có thể tùy ý chọn lựa một vị cường giả tin được, cùng ta và Mạch Lăng hình thành quyết đấu hai người.
Ngô Quảng tiếp tục nói.
Thời điểm mọi người đều kinh ngạc không thôi, Ngô Quảng nói ra lời kế tiếp thì càng nhấc lên sóng lớn cho hai đại trận doanh.
Ngô Quảng cùng với Mạch Lăng liên thủ chiến một trận với Mục Thanh Y thì cũng làm cho hai trận doanh kinh hãi với thực lực của Ngô Quảng này, kết quả Ngô Quảng lại cho phép Mục Thanh Y mời thêm cường giả!
Mạch Lăng có Thái Nga Cự Nhân tối đa chỉ ngang tay với Bạch Hổ mà thôi, Ngô Quảng muốn cho Mạch Lăng mạng sống, nhất định phải ngăn cản được sinh vật cấp chúa tể Quan Hoàng Vương mới được!
Ngô Quảng đưa ra tham gia quyết đấu thì không thể nghi ngờ đang nói cho mọi người biết hắn là cường giả cấp chúa tể.
Sau khi hắn nói một câu này càng cho thấy thực lực của hắn không chỉ là cấp chúa tể đơn giản như vậy!
Chuyện này chỉ là phỏng đoán đơn giản mà thôi, người của Tam đại cung điện không cách nào làm rõ được.
Thế nhưng mà cho dù đoán kêt quả này thì đối với Tam đại cung điện mà nói không thể nghi ngờ là đả kích mang tính hủy diệt!
Bọn họ thật vất vả đứng chung chỗ với Mục Thanh Y là cường giả chống lại được Hùng Thủ cường đại, chuyện này làm cho bọn họ và Hồn Minh chiếm ưu thế lớn hơn trong chiến tranh.
Sở Phương Trần, Triêu Lãnh Xuyên cùng với Liễu Băng Lam, bọn họ cũng đã trở thành cường giả đảm đương một phía rồi, càng khiến Tam đại cung điện có tư cách chiến một trận với cao tầng Hồn Minh.
Nhưng mà thực lực tăng trưởng không giống nhau, Tam đại cung điện không ngừng xuất cường giả ra ngoài, Hồn Minh cũng xuất ra cường giả cùng cấp bậc.
Nhưng mà Tam đại cung điện cho dù có tâm chuẩn bị cũng tuyệt không ngờ thực lực thiên tử Ngô Quảng lại mạnh tới mức độ này.
- Ngươi xác định như thế?
Mục Thanh Y nhìn chằm chằm vào con mắt tự tin của thiên tử Ngô Quảng, mở miệng hỏi một câu.
Thiên tử Ngô Quảng gật gật đầu, mở miệng nói:
- Mục tiểu thư không phải nói ta muốn ngăn thì thử xem sao, vậy thì tại hạ cũng thử một lần.
- Tốt. Theo ý ngươi nói.
Mục Thanh Y nói.
- Vậy thì năm ngày sau, tại Vạn Vật Bình Nguyên ở phía đông thành Vạn Tượng.
Thiên tử Ngô Quảng rất nói thẳng thời gian và địa điểm quyết đấu.
Mục Thanh Y chỉ gật gật đầu, cũng không có nhiều lời.
Ngô Quảng thấy Mục Thanh Y đã đồng ý quyết đấu, trên mặt cũng tươi cười. Xoay người sang nhìn qua Mạch Lăng sắc mặt vô cùng khó coi, chậm rãi mở miệng nói ra:
- Như thế nào, ngươi không có lòng tin với ta sao?
- Không dám. Không dám.
Mạch Lăng vội vàng tươi cười lên.
Nói thật Mạch Lăng không có bao nhiêu tin tưởng, Ngô Quảng nói như thế nào cũng trẻ tuổi, thực lực của hắn ít nhất phải tương đương với Mục Thanh Y mới có thể bảo toàn tánh mạng của hắn, bởi vì Mục Thanh Y gọi người thứ hai không phải Sở Phương Trần thì không ai khác.
Đúng là thực lực thiên tử Ngô Quảng rất mạnh, nhưng mà chỉ là nghe đồn, nghe đồn là cao hơn mình, nhưng mà Mạch Lăng đối với thực lực Ngô Quảng tương đương Mục Thanh Y thì có hoài nghi.
Trọng yếu nhất là quyết đấu liên quan tới tính mạng của hắn. Nếu Ngô Quảng không địch lại Mục Thanh Y, theo cách nói trước đó Mạch Lăng hắn sẽ chết, mà Ngô Quảng thì chắc chắn không có chuyện gì cả, cuối cùng hắn cũng chỉ nói đã cố hết sức...
Hiện tại Mạch Lăng chỉ có thể hy vọng Ngô Quảng xác thực có thể đối kháng với Mục Thanh Y. Nếu không tánh mạng của hắn khó giữ rồi.
- Như vậy Mục tiểu thư có muốn thanh lý cung Nữ Vương một chút không, dù sao nơi này cũng là của tổ tông ngài lưu lại, huyết tinh bừa bộn như thế...
Thiên tử Ngô Quảng mở miệng nói ra.
Mục Thanh Y không muốn nhiều lời, ánh mắt nhìn qua những tỳ nữ và nữ cơ còn lại của cung Nữ Vương.
Những tỳ nữ, người hầu cùng nữ cơ thấy chiến đấu chấm dứt. Nữ vương tức giận cũng tiêu trừ, đều phi thường thông minh nịnh nọt chạy về. Bắt đầu xử lý những thi thể và hài cốt trong cung Nữ Vương. nguồn TruyenFull.vn
- Thì ra là có nhiều người như vậy, xem ra quyết đấu cũng càng náo nhiệt rồi.
Thiên tử Ngô Quảng nhìn người của Tam đại cung điện chung quanh, Hồn Minh và thế lực trung lập nói ra.
Hồn Minh cùng thế lực trung lập khách khí hành lễ với hắn, nói một ít lời lấy lòng.
Ngô Quảng cũng không có để ý tới bọn họ, ánh mắt của hắn nhìn qua trận doanh Tam đại cung điện thì con mắt sáng bóng lên, hiện ra tươi cười, nói:
- Diệp tiểu thư, ngươi cũng tới, tại hạ đang muốn đi tìm cô đấy.
Nói xong Ngô Quảng đã đi tới trận doanh Hồn Điện, hắn không quan tâm tới hào khí giương cung bạt kiếm của Tam đại cung điện cùng Hồn Minh!
Nhưng mà lời của Ngô Quảng nói làm ánh mắt mọi người rơi vào người của Diệp Khuynh Tư!
Trước trận có nghe đồn nói nữ nhân Sở Phương Trần là Diệp Khuynh Tư bị một người quấn quít, lúc ấy mọi người nhao nhao cảm thấy người nọ chán sống rồi, ai có thể ngờ người này lại là thiên tử Ngô Quảng!
Trong đám người Hồn Điện thì Diệp Khuynh Tư thấy Ngô Quảng đi tới chỗ nàng, lập tức nhíu mày.
Nhưng mà đúng lúc này một thân ảnh tuẫn lãng quen thuộc đi tới bên cạnh Diệp Khuynh Tư, thành thạo ôm vòng eo của nàng, kéo nàng vào ngực của hắn...
Diệp Khuynh Tư vốn đang sững sờ, chợt tươi cười lên, lườm qua gia hỏa thời điểm này mới xuất hiện kia.
Mà gia hỏa mặt dày này nhìn qua Diệp Khuynh Tư cười cười tiêu sái, sau đó ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm vào người đi tới chỗ Diệp Khuynh Tư.
Biểu hiện trên mặt thiên tử Ngô Quảng có chút cứng đờ, bản thân mình cố ý tiến lên gọi nữ Linh Sư xuất sắc kia, không ngờ có một gia hỏa không biết sống chêt ôm lấy nàng, đây không phải cố ý khiêu khích thì là cái gì?
Ngô Quảng ở hồ nước suối Đông Cuồng Lâm gặp được Diệp Khuynh Tư, lúc ấy hắn đúng là ác chiến một trận nên bị thương, mà Diệp Khuynh Tư xuất hiện làm cho hắn lập tức sinh ra hảo cảm với nữ Linh Sư bản lĩnh xuất chúng và thiện lương này.
Ngô Quảng thuộc về loại người này, một khi có được hảo cảm thì nhất định phải thu vào trong tay của hắn, trở lại thành Vạn Tượng thì nghe ngóng một phen, thật không ngờ nàng là hôn thê của Sở Phương Trần có danh tiếng cực lớn.
Nếu đã là nữ nhân của người khác thì làm cho Ngô Quảng hơi có chút thất lạc, nhưng mà nghĩ tới cảnh cướp đi nữ nhân của cường giả trẻ tuổi thì không phải có tính khiêu chiến cao hơn sao?
Hảo cảm lúc ban đầu với Diệp Khuynh Tư và cố ý khiêu khích đệ nhất nhân Sở Phương Trần của Tam đại cung điện đệ là hai phương diện cùng kích thích, làm cho Ngô Quảng nhiều lần xuất hiện trước mặt Diệp Khuynh Tư, chuyện này làm không ít người đánh giá rằng hắn không biết sống chết quấn quít nữ nhân của Sở Phương Trần...
Đương nhiên Ngô Quảng cũng không cảm thấy mình là kẻ không biết sống chết, ngược lại Sở Phương Trần cái là gia hỏa bộc lộ tài năng lớn, nếu không phải thức thời thì hắn mới là gia hỏa không biết sống chết!
Bộ pháp của Ngô Quảng hơi dừng lại một chút, vẻ mặt lại tự tin đi tới gần Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư, thong dong nói ra:
- Các hạ chắc hẳn chính là Sở Phương Trần? Ta vừa tơi Vạn Tượng Cảnh đã nghe thấy tên của ngươi rồi.
Người của Tam đại cung điện và Hồn Minh trông thấy Sở Phương Trần cùng Ngô Quảng là hai đại thiên tài kinh thế đối mặt với nhau, lúc này nhỏ giọng nghị luận với nhau.
Hai người này phân biệt đại biểu cho hai người trẻ tuổi thiên tài của hai trận doanh, nghe đồn thiên tử Ngô Quảng vừa ý hôn thê của Sở Phương Trần thì cho dù hắn xuất phát từ phương diện nào thì hai người này chắc chắn phải chiến với nhau một trận!
- Ngô Quảng đúng không?
Sở Mộ lạnh nhạt nhìn qua gia hỏa dường như rất cuồng vọng này, dùng ngữ khí từ trên cao nhìn xuống, nói:
- Về sau cách nữ nhân của ta xa một chút!
Ngô Quảng nghe được câu này biểu hiện trên mặt đã cứng đờ, hắn không ngờ thanh niên trước mặt mình lại không biết điều như thế, chưa gì đã chỉa thẳng đầu mâu!
Các nguyên lão Tam đại cung điện và cường giả Hồn Minh lúc này mở to mắt nhìn qua Sở Mộ!