Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sủng Mị

Chương 1096: Người bên kia Ám Thiên Hải



- Nếu không biết ta tại sao ở lại nơi này đã nói lên ngươi còn chưa có chuẩn bị, đi về đi...
Người hơi già mở miệng nói.
- Vậy sao? Nhưng ta phải có lý do mới trở về được.
Nam tử áo đen nói ra.
- Ta đã cho ngươi hai cơ hội rồi, chuyện không quá ba lần, trước khi không đạt được cương chủ cho phép thì không được thông qua địa phương ta thủ vệ.
Những lần trước người hơi già đứng dậy, thân hình hơi còng xuống của hắn lúc này thẳng như băng sơn, cao lớn đến mức có thể che chắn cả Vân Môn!
Nam tử áo đen nhíu mày, mà con Chiến Thú Mặc Dã ở bên cạnh của hăn gầm gú điên cuồng.
Tiếng rống chấn động sông băng, sông băng lập tức xuất hiện vết rách.
Khí thế như lôi đình vạn quân, như thế hung thú muốn làm thiên địa tan vỡ.
Nhưng mà đối mặt với cuồng thú như vậy người hơi già căn bản không có triệu hoán hồn sủng, đôi mắt nghiêm nghị nhìn qua Chiến Thú Mặc Dã, khí thế cường đại hóa thành một tòa băng sơn khổng lồ, trùng trùng điệp điệp áp lên người Chiến Thú Mặc Dã cùng nam tử áo đen.
Chiến Thú Mặc Dã bị loại khí thế này bức lui vài bước, trên mặt nam tử áo đen lộ ra thần sắc kinh hãi, con mắt nhìn chằm chằm vào lão nhân này.
- Ngươi chẳng qua là hình ảnh thu nhỏ của thiên thiên vạn vạn hồn sủng sư, khát vọng với lực lượng không thể chạm tới, trong đầu đầy những truy cầu không thể thực hiện được, ta đã cho ngươi hai lần cơ hội để trở thành cường giả chính thức, nhưng mà ngươi không biết quý trọng nó, ta đã thất vọng rồi...
Người hơi già nói ra.
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
Sắc mặt nam tử áo đen nói ra.
- Ta không có thời gian để ý tới người tầm thương vô vi, hiện tại ta chỉ biết dựa theo chương trình mà làm việc, không có lệnh cho phép thì đừng có vọng tưởng thông qua nơi này, trừ phi ngươi có thể đánh bại ta.
Người hơi già ngôn ngữ lăng lệ ác liệt.
Băng thiên tuyết địa, màu trắng mênh mông tràn ngập tầm mắt, trông thấy tuyết bay phất phơ chung quanh.
Trong thế giới thuần trắng này có sáu thân ảnh đang chạy trong tuyết, đang nhắm thẳng hướng đông bắc mà đi.
Tuyết bay trên bầu trời mờ mịt, mà chung quanh là một thế giới màu trắng tinh khiết không có chút tì vết nào.
Những dòng sông băng mọc lên đột ngột từ mặt đất, những sông băng này làm cho người ta cảm thấy thiên nhiên thật hùng vĩ, núi sông cao lớn làm cho người ta cảm thấy tạo hóa thật thần kỳ.
Tiếp tục chạy thì khu vực phía trước là khu vực băng tuyết trắng bằng phẳng, nhìn qua căn bản không có thứ gì che tầm mắt, chỉ có trời xanh và mây trắng điểm xuyến cho cảnh đẹp nơi này.
Thời điểm này Sở Mộ không có cảm giác thoải mái liếc nhìn qua Bạch Hổ mang theo Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y đúng lúc này đưa mắt nhìn qua, trong mắt lại ẩn chứa môt tia vui vẻ nói:
- Yên tâm, khoảng cách này không phải rất dài.
- Vậy là tốt rồi, lại nói vừa rồi chúng ta đi qua sông băng ở phía đông giống như không có điểm cuối cùng, chỗ đó còn xa không?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
- Nơi đó là thế giới sông băng ít ai lui tới, hồn sủng nghỉ lại đó vô cùng thưa thớt. Dọc theo sơn mạch sông băng đi thẳng về hướng đông chinh là Bách Vạn Băng Sơn, ta tới bây giờ còn chưa từng đi qua nơi đó, nhưng nghe nói chỗ đó là điểm cuối của thiên sơn sông băng, đó là một ngọn núi khổng lồ, khí hậu nơi đó vô cùng kỳ quái, nếu như vượt qua thì khẳng định phải leo lên nơi cực cao thì rét lạnh trên đó đủ làm cấp chúa tể hỏa hệ cũng biến thành băng điêu, cho nên chưa từng nghe nói có người nào vượt qua thiên sơn.
Mục Thanh Y nói ra. Text được lấy tại Truyện FULL
- Không cách nào vượt qua Thiên Sơn?
Sở Mộ sững sờ.
Thiên Sơn? Vì cái gì Sở Mộ cảm giác mình đã nghe qua ở nơi nào đó, là Ly lão nhân có đề cập tới, còn mình nhìn thấy trong quyển sách nào?
- Thiên Sơn này cách chúng ta rất xa?
Sở Mộ dò hỏi.
- Rất xa rất xa, ít nhất tương đương với nửa Vạn Tượng Cảnh.
Mục Thanh Y nói ra.
- Ngươi nói vị trí có phải là Thiên Sơn hay không?
Sở Mộ bỗng nhiên chỉa chỉa chân trời.
Mục Thanh Y muốn Sở Mộ đi vào, trực tiếp dùng con mắt nhìn qua nơi xa nhưng không cách nào khẳng định, lập tức Mục Thanh Y thi triển hồn niệm.
Hồn niệm xoẹt qua vô số tầng sương mù, xuyên qua vô số đạo hào quang. Sau đó Mục Thanh Y nhìn thấy lôi điện cuồn cuộn trên bầu trời.
Trong thế giới sông băng thì tầm mắt khoáng đạt, dưới tình huống không có chút ngăn cản nào thì dùng hồn niệm chín niệm Hồn Hoàng có thể nhìn xa tới mấy vạn dặm.
Đương nhiên Mục Thanh Y phi thường rõ ràng, vật thể khổng lồ cách mấy vạn dặm thì cho dù lớn thế nào cũng biến thành nhỏ như hạt cát, căn bản không có khả năng lọt vào trong tầm mắt.
Nhưng mà lúc này nàng lại nhìn thấy tia chớp chằng chịt. Dùng khoảng cách đoán chừng thì đó chính là đỉnh Thiên Sơn trong truyền thuyết!
Rốt cuộc là tồn tại cường đại như thế nào mới có thể làm cho người khác nhìn thấy rõ ràng ở nơi xa như vậy, ít nhất trong nhận thức Mục Thanh Y thì không có hồn sủng nào làm được chuyện này!
- Ngươi thấy cái gì?
Mục Thanh Y phục hồi tinh thần lại, ánh mắt ngạc nhiên nói ra.
- Một ít tia chớp không tầm thường.
Sở Mộ trả lời.
Hiện tại Sở Mộ rất muốn biết nếu những tia chớp kia đánh xuống trước mặt của mình thì sinh ra hình ảnh rung động cỡ nào!
- Sương mù bay...
Sở Mộ lại nói tiếp.
Mục Thanh Y lần nữa dùng hồn niệm nhìn lại, quả nhiên thời điểm nhìn qua chỗ xa không nhìn thấy cái gì.
Trên thực tê dù tăng thêm hiệu quả hồn niệm thì ánh mắt hồn sủng sư cũng không cách nào nhìn xa xôi như vậy. Bởi vì ánh sáng, sương mù, không gian, chướng ngại các loại ảnh hưởng làm cản trở thị giác, nhưng mà lúc này thiên địa thanh minh làm cho Sở Mộ nhìn thấy bộ dáng của Thiên Sơn vô cùng xa xôi kia, đồng thời nhìn thấy lôi điện rậm rạp trên Thiên Sơn.
Chỉ tiếc hiện tại đã không nhìn thấy cái gì.
Sở Mộ căn bản không biết chỗ đó xảy ra cái gì, nhưng mà hắn lại nhớ tới Ly lão nhân từng nói tới lý niệm hồn sủng, trong thế giới này còn có rất nhiều cấm địa mà nhân loại chưa đào móc được, cất dấu rất nhiều sinh vật cường đại không muốn người khác biết, bọn chúng thậm chí chưa bao giờ xuất hiện trước mặt nhân loại.
- Đi thôi. Chúng ta đi tiếp về hướng bắc, thế giới phía đông còn có cơ hội tìm kiếm.
Mục Thanh Y nói ra.
Tiếp tục đi lên hướng bắc thì sông băng dần tan đi.
Sông băng bình thường sẽ hình thành ở nơi có địa thế cao, Sở Mộ vừa rồi đang đi trên một con sông băng, hiện tại vừa vặn đi tới nơi có địa thế thấp.
Khí hậu dần dần ấm hơn, có băng sơn tinh lọc cho nên không khí nơi này rất mát mẻ.
Hướng bắc của sông băng chính là cấm địa, nơi này không có người ở lại, tần suất hồn sủng xuất hiện không ngừng tăng lên, cấp bậc cũng càng cao.
Thực lực sáu người tương đối mạnh, bên ngoài cấm vực với bọn họ không là gì cả, thậm chí có thể phi hành.
Trong sáu người thì Mục Thanh Y có được Mính Tiên Điểu, chở Sở Mộ là gia hỏa không có sủng vật dực hệ.
Triêu Lãnh Xuyên cũng có được Mính Tiên Điểu làm hồn sủng, thực lực Mính Tiên Điểu của hắn yếu hơn Mục Thanh Y một ít, chở được Bàng Duyệt.
Đằng Lãng cũng là gia hỏa cấp bậc này hiếm thấy không có sủng vật dực hệ, vẻ mặt buồn khổ đi theo Luân Phong Long của Trầm Mặc.
- Người khác đều có đôi cánh, chúng ta một đám ông lớn đồng dạng phải đi lịch lãm rèn luyện, tại sao khác biệt lớn như vậy?
Đằng Lãng thầm nói.
Trầm Mặc cũng lắc đầu, Đằng Lãng này cũng quá tùy tiện rồi, không nói trước Mục Thanh Y tình huống như thế nào, có thể lấy thân báo đáp hay không, Bàng Duyệt nhìn qua Triêu Lãnh Xuyên nho nhã lễ độ kia vài lần, làm sao có thể vừa ý một thư sinh Triêu Lãnh Xuyên.
- Lộ trình còn hai tháng.
Mục Thanh Y đoán chừng nói ra.
- Chúng ta cũng xuất hành ba tháng, cho là qua lại cũng cần một năm...
Sở Mộ cũng không nghĩ lộ trình lại xa như vậy, qua lại đã là một năm, thật hắn có chút bận tâm Diệp Khuynh Tư cùng Trữ Mạn Nhi.
Nhưng mà đi ra lịch lãm rèn luyện cũng tốt, ở trong thành thị mãi thì hồn sủng không được rèn luyện chiến đâu. Như vậy thực lực tăng lên không có chỗ tốt, nếu như lần này niết bàn thành công, chính mình sẽ có chỗ dựa lớn hơn, cũng không cần kiêng kỵ tứ hùng.
Hơn nữa Sở Mộ đã cảm giác đến tinh thần chấn động của chiến sủng, tuy không cách nào xác định được nhưng mà tin tưởng dùng không bao lâu có thể đi về thành Vạn Tượng, chủ Hồn Điện
Thời gian ba tháng đối với Diệp Khuynh Tư mà nói không tính là quá lâu, nhất là trong quá trình đắm chím trong luyện chế và nghiên cứu, thời gian sẽ trôi qua như bay.
Khi nàng tươi cười đi vào trong phòng thì chính là thời điểm vui sướng muốn chia sẻ với Sở Mộ. Nhưng cười khổ, tự giễu nói:
- Như thế nào quên hắn đi Yêu Cảnh.
Tìm không thấy Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư tự nhiên chỉ có thể tìm Trữ Mạn Nhi, nha đầu kia khó có được thời gian ba tháng không quấy rầy mình, làm cho Diệp Khuynh Tư kinh ngạc ngoài còn có chút kỳ quái.
- Chiếp...
Diệp Khuynh Tư vừa ra khỏi viện chợt phát hiện một Bạch Yểm Ma thổi qua trước mặt mình.
Bạch Nhất Tha Môn cũng giống như trước, Diệp Khuynh Tư chỉ có thể từ màu sắc ma diễm đoán được đây là Bạch Tứ.
- Như thế nào, đại tiểu thư của các ngươi đâu?
- Chiếp ~~ chiếp ~~~~~~
Bạch Yểm Ma vừa gọi vừa khoa tay múa chân. Nói một hồi Diệp Khuynh Tư căn bản nghe không hiểu.
- Tính toán, ngươi trực tiếp mang ta đi tìm nàng.
Diệp Khuynh Tư nói ra.
Bạch Tứ cũng biết năng lực biểu đạt ngôn ngữ của mình có hạn, liền bay lên trước dẫn đường cho Diệp Khuynh Tư.
Đi theo Bạch Tứ về phía trước. Diệp Khuynh Tư lại phát hiện Bạch Tứ lại mang mình tới phòng hội nghị chủ Hồn Điện, trong nơi này bình thường dùng cho cao tầng Hồn Điện tiêp đãi nhân sĩ quan trọng nhất, Diệp Khuynh Tư đi vào phòng hội nghị lại kinh ngạc phát hiện đông đảo cao thủ Tam đại cung điện đang ở nơi này.
Đặc thù là thường ngày vị trí chủ tọa do Đồ Tôn Kha Ẩm ngồi ởđo, hôm nay lại biến thành nữ tử kinh diễm đang ngồi, dung mạo đẹp đẽ cao quy và lạnh như băng, làm cho Diệp Khuynh Tư âm thầm sợ hãi thán phục, Tam đại cung điện khi nào có được hồn sủng sư xuất chúng như vậy, hơn nữa nhìn ra được Tam đại cung điện lấy nàng vi tôn.
Trừ việc này thì khách mới trên bàn tiệc xuất hiện mấy người không nhìn ra thế lực, ba nam một nữ, trong ba nam thì có hai trung niên nhân, một người là thanh niên, làm cho Diệp Khuynh Tư kinh ngạc chính là hồn niệm thanh niên này rất cao, thực lực mạnh.
Về phần nữ khách mời kia đang mặc váy dài, dung mạo tôn quý trang nghiêm, nhưngmà Diệp Khuynh Tư phát hiện mình không cách nào phát hiện hồn niệm của người này.
- Bốn người này thực lực rất mạnh.
Diệp Khuynh Tư ngửi được hương vị nguy hiểm của bốn người này.
- Diệp tỷ tỷ, ngươi cuối cùng cũng đến.
Ngay vào lúc Diệp Khuynh Tư lẳng lặng quan sát đại sảnh hội nghị, âm thanh thanh thúy vang lên, ngay sau đó là Trữ Mạn Nhi chạy tới.
Đôi má Trữ Mạn Nhi đỏ bừng, anh mắt xinh đẹp lại tràn ngập nước mắt, bộ dáng giống như ủy khuất.
- Diệp Linh sư đến rồi, ngươi tới thật đúng lúc, việc này chúng ta không biết nên xử lý như thế nào.
Đồ Tôn Kha Ẩm nói xong lại mời Diệp Khuynh Tư ngồi.
Thực lực Diệp Khuynh Tư bây giờ có tư cách đi tranh cử nguyên lão rồi, hơn nữa nàng thường xuyên đem một ít linh vật mà Sở Mộ không dùng đến miễn phí đưa cho Hồn Điện, cống hiến với Hồn Điện rất lớn, Đồ Tôn Kha Ẩm tự nhiên khách khí với nàng có thừa.
Mục Thanh Y ngồi xuống, nhưng trong lòng thì nghi hoặc, nghị sự của Tam đại cung điện và mình có quan hệ gì, chẳng lẽ co chuyện cần nữ lưu như mình định đoạt sao?
- Ngươi chính là người bảo vệ tiểu Tiên ở Vạn Tượng Cảnh?
Thời điểm này nam tử trung niên cao ngạo nói ra, nói xong lại tự giới thiệu mình.
- Tại hạ đến từ thế giới bên kia của Ám Thiên Hải thế, Trữ Đống. Phụng mệnh đem tiểu thư an toàn mang về.
Giới thiệu chính mình xong thì trung niên nam lại giới thiệu nam tử trung niên bên cạnh.
- Vị này chính là Trữ Phong Anh.
Lại đưa mắt nhìn qua nam tử trẻ tuổi bên cạnh, nói:
- Vị này chính là Trữ Trường Thanh
Giới thiệu xong Diệp Khuynh Tư cũng lưu ý nữ tử mà nam tử trung niên không giơi thiệu, thậm chí ánh mắt mang theo vài phấn ý tứ thăm dò, nhìn ra nàng bây giờ rấ trọng yếu đấy, bởi vì nàng là người nói chuyện.
- Mạn Nhi, chuyện gì xảy ra?
Diệp Khuynh Tư không hiểu được tình huống, chỉ liếc mắt nhìn Trữ Mạn Nhi.
Cái gì thế giới Ám Thiên Hải, cái gì tiểu Tiên, Diệp Khuynh Tư căn bản không biết những chuyện này, Diệp Khuynh Tư chỉ biết là Trữ Mạn Nhi là Bạch Tam nhặt được trên đường, sau đó vẫn đi theo Sở Mộ.
- Bọn họ muốn mang ta đi.
Trữ Mạn Nhi nói ra.
- Ngươi biết bọn họ sao?
Diệp Khuynh Tư hỏi.
Trữ Mạn Nhi lắc đầu, mở miệng nói:
- Bọn họ hẳn là người của gia gia phái tới, nhưng mà ta không muốn quay về. Ta từ nhỏ đi theo thế tổ gia gia lớn lên, rất ít liên hệ với gia gia này, hơn nữa ta không thích chỗ của bọn họ.
Diệp Khuynh Tư nghe Trữ Mạn Nhi nói như vậy thì chỉ có thể hiểu đại khái Trữ Mạn Nhi hẳn là một nữ hài đánh mất tình thân quá lâu, hiện tại thân nhân tìm được.
- Ngươi thật sự không muốn quay về?
Diệp Khuynh Tư hỏi.
- Ân.
Trữ Mạn Nhi gật gật đầu, rồi lại nhỏ giọng nói ra.
- Nhưng mà thực lực bọn họ rất mạnh, nếu ta không nghe bọn họ, bọn họ nhất định sẽ cưỡng ép mang ta đi.
Diệp Khuynh Tư xem ra đã hiểu đại khái phần nào rồi, liếc mắt nhìn qua nam tử tên là Trữ Đống kia, mở miệng nói:
- Ta không phải thủ hộ giả của nàng, người giám hộ là phu quân của ta, hắn hiện tại lịch lãm rèn luyện ở ngoài rồi, các ngươi chờ hắn trở về thì thương nghị với hắn chuyện mang Trữ Mạn Nhi đi.
- Phải bao lâu, chúng ta không thể chờ thời gian quá dài.
Thanh niên Trữ Trường Thanh lập tức hỏi. Giỏi về nhìn mặt noi chuyện nên Diệp Khuynh Tư rất phát giác được thằng này khi nghe nàng nói chuyện thì thần sắc trở nên cổ quái, mang theo vài phần kinh thường, tức giận cùng vẻ ghen ghét.
- Ít nhất còn phải hơn nửa năm.
Diệp Khuynh Tư trả lời.
Chương trước Chương tiếp
Loading...