Sủng Mị
Chương 1078: Mục Thanh Y trốn chết (P2)
Đường đường cường giả cấp chúa tể tại sao có thời điểm như thế này, hơn nữa nhìn qua là bị thương rất nặng.
- Chuyện gì xảy ra?
Sở Mộ bước lên phía trước. Vịn lấy Mục Thanh Y nửa mê nửa tỉnh, đem nàng đưa vào gian phòng của mình.
Mục Thanh Y dường như không có khí lực nói chuyện, dựa vào Sở Mộ đi vào phòng của hắn, thời điểm nằm xuống thì nàng nhắm mắt lại.
Sở Mộ nhìn ra được Mục Thanh Y hẳn là nương tựa vào ý chí cường đại mà đi tới nơi này, nhưng mà Sở Mộ không rõ vì cái gì Mục Thanh Y lại bị thương nặng như thế, còn đi tìm mình là sao?
- Rống!
Bạch Hổ cũng bị tổn thương nặng, nó phủ phục bên giường của Mục Thanh Y. Cặp mắt kia híp nửa, không cho bất cứ kẻ nào tới gần chủ nhân hôn mê của nó.
Sở Mộ thấy thương thế Bạch Hổ cũng rất nặng, từ trong không gian giới chỉ lấy bình thuốc chữa thương Diệp Khuynh Tư luyện chế ra cho Bạch Hổ ăn vào.
- Ngươi ở nơi này trông coi. Ta đi tìm người trị liệu cho nàng.
Sở Mộ nhìn Bạch Hổ nói ra.
- Rống!
Bạch Hổ rống ra một tiếng, gọi Sở Mộ lại, dùng tinh thần chi âm nói cho Sở Mộ đừng cho kẻ nào biết nơi ẩn thân của chủ nhân mình. Truyện được copy tại Truyện FULL
Ý của Bạch Hổ làm choSở Mộ có chút khó khăn, đầu tiên Sở Mộ không thể đi tìm Diệp Khuynh Tư, bởi vì Diệp Khuynh Tư hiện tại đang ở trong trạng thái bế quan, quấy rầy nàng sẽ tạo thành tổn thương cắn trả.
Mà không thể để cho người khác biết nàng ở đây, thương thế của nàng làm sao bây giờ, chẳng lẽ hiện giờ mình chỉ có thể sơ cứu một chút với Mục Thanh Y.
- Ai, tính toán. Dù sao cũng làm một lần rồi.
Cứu người quan trọng hơn, Sở Mộ cũng không nghĩ nhiều, từ không gian giới chỉ lấy nước thuốc chữa thương ra.
Giơ tay lên, ngón tay Sở Mộ hóa thành hư không nhận, đơn giản mở quần áo của Mục Thanh Y, lập tức thân hình trắng nõn như ngọc hiện ra trước mặt Sở Mộ
Sở Mộ thất thần trong nhay mắt. Chợt nở nụ cười khổ, tại sao lại giống như lần trước thế này.
Sở Mộ xác thực cũng không có tâm tư thưởng thức gì đó, bởi vì cũng giống như lần trước, trên người Mục Thanh Y có không ít vết thương.
Tất cả nước thuốc bày ra, Sở Mộ ngưng tụ giường hư không ở bốn phía, hình thành một giường vạc, sau đó đem nước thuốc đổ vào, lại cho Mục Thanh Y ngâm bên trong, đoán chừng qua một lát sẽ tỉnh lại.
Sở Mộ vốn muốn hỏi một chút Bạch Hổ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Bạch Hổ trừ một ít phương thức trao đổi nghe hiêu ra, muốn chính thức từ trên người của nó hiểu được chuyện gì xảy ra là không thể nào, Sở Mộ cũng chỉ có thể ngồi chờ mà thôi.
...
Đại khái lúc trời vừa sáng thì thương thế trên người Mục Thanh Y cũng khép lại.
Đương nhiên những thứ này chỉ là ngoại thương, có nước thuốc của Diệp Khuynh Tư ngâm thì khôi phục thật nhanh, nhưng mà tinh thần Mục Thanh Y bị tổn thương rất mạnh, hơn nữa linh hồn còn bị nhục, những thứ này cần phải điều thường thật lâu.
Ánh sáng mặt trời đỏ bừng chiếu sáng chân trời, Mục Thanh Y rốt cục cũng mở to mắt.
Nàng nhìn qua Sở Mộ gục đầu ngủ ở bên cạnh mép giường, sau đó lại nhìn qua thân thể của mình bạo lộ trước mặt của hắn, may mà Sở Mộ bây giờ nhắm mắt lại, cũng không có làm cho nàng xấu hổ quá nhiều.
Thân thể Mục Thanh Y phiêu lên, từ trong không gian giới chỉ lấy áo choàng che thân thể lõa lồ lại.
Nàng không có lập tức đánh thức Sở Mộ, chỉ tựa vào mép giường, đối mắt ảm đảm nhìn qua Sở Mộ.
Chính cô ta cũng không biết tại sao lựa chọn trốn tới nơi này, có lẽ là ban đầu ở Kiền Khôn Băng Môn được hắn cứu nàng, nếu hắn muốn gây bất lợi cho nàng thì lúc ấy có thể giết chết chính mình.
Đương nhiên Mục Thanh Y cũng không biết trước đó Sở Mộ xác thực có ý định giết nàng...
- Sở Phương Trần.
Mục Thanh Y nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sở Mộ mở to mắt, nhìn qua Mục Thanh Y đã mặc lại xiêm y. Trên thực tế vừa rồi hắn giả bộ ngủ, chỉ cảm thấy mở mắt nhìn người ta mặc quần áo thật sự quá không có lễ phép.
Đáng tiếc là nước thuốc cũng đục ngầu, cho nên Sở Mộ kỳ thật không rảnh thưởng thức thân thể của nàng.
- Không có ai biết ta ở đây chứ?
Mục Thanh Y cắn trắng bờ môi, thấp giọng hỏi.
Sở mực lắc đầu, mở miệng hỏi:
- Ai làm ngươi bị thương thành thế này?
Mục Thanh Y cũng không muốn nói, nàng cảm thấy chuyện này không quan hệ tới Sở Mộ, không nên để Sở Mộ dính vào mới tốt.
- Đợi ta điều dưỡng tốt thì chúng ta tiến vào Yêu Cảnh, ở chỗ ngươi an toàn chứ?
Mục Thanh Y nói ra.
- An toàn thì an toàn...
Sở Mộ cười khổ.
Mục Thanh Y đem Bạch Hổ thu vào trong không gian hồn sủng, cho nó an tâm điều dưỡng, nhưng mà hai người lại trầm mặc.
Mục Thanh Y thỉnh thoảng thất thần, mỗi lần nghĩ đến Ti Dạ Chi Hoàng bị chôn sống chà đạp tới chết thì nàng luôn nhịn không được muốn rơi lệ, hết lần này tới lần khác nàng lại kiên cường không muốn Sở Mộ nhìn thấy bộ dáng này của mình, chỉ có thể ngồi ở chỗ kia thỉnh thoảng ngẩn người, thương tâm một mình.
Sở Mộ nhìn ra được Mục Thanh Y nhất định là có hồn sủng bị giết, hắn cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ ngồi nhìn nàng không nói chuyện.
Thế nhưng mà ngồi ngồi thì khóe mắt Mục Thanh Y lại ướt át.
Mục thị thật sự là hoàng tộc của Vạn Tượng Cảnh, nhưng mà từ khi Mục Vương mất tích, hậu nhân của Mục Vương chỉ treo danh tiếng hoàng tộc ở Vạn Tượng Cảnh, nhân khẩu đơn bạc, đến đời Mục Thanh Y đã là nhất mạch đơn truyền.
Hôm nay Vạn Tượng Cảnh đã sớm bị Hồn Minh cùng Tam đại cung điện chia cách, có thể Mục thị chỉ giữ lại một ít quyền lực cổ xưa, thậm chí đã chủ động đem tất cả quyền khống chế các thành thị giao cho hai phe.
Nhưng mà kết quả là đám lòng muông dạ thú không tôn trọng Mục thị, càng muốn diệt trừ nàng triệt để.
Giang sơn đã nhượng xuất, Mục thị đã lựa chọn thoái ẩn, thậm chí đã lựa chọn ràng buộc an nguy lên người của mình, vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt như thế!
Tất cả những chuyện này làm Mục Thanh Y cảm thấy khuất nhục và tức giận không hiểu!
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói với ta đi.
Sở Mộ nhìn thấy nữ chiến thần kiên cường như nàng cũng phải chảy nước mắt, vẫn có chút không nhịn được mở miệng dò hỏi.
Mục Thanh Y ngẩng đầu nhìn qua Sở Mộ, nước mắt hiện ra trong khóe mắt.
Nhưng mà nàng không có thói quen thổ lộ với người khác, nàng càng không biết nên mở miệng thế nào.
Dù sao chuyện này tuyệt đối không có khả năng là bẫy rập ám hại nàng như vậy, Mục Thanh Y không tin được trong một tháng mà Mục thị rất có thể triệt để biến mất trong Vạn Tượng Cảnh, thậm chí còn có khả năng mang theo vô số buê danh.
Sở Mộ thấy Mục Thanh Y không nói lời nào, chỉ thở dài nói:
- Tính toán, ngươi ở đây an tâm dưỡng thương đi, ngươi ở nơi này rất an toàn.
Nói xong Sở Mộ đứng dậy ra khỏi phòng, để cho Mục Thanh Y ở một mình tự điều tiết.
- Ngươi có thể giúp ta rời khỏi thành Vạn Tượng sao?
Bỗng nhiên Mục Thanh Y nhẹ giọng hỏi một câu.
- Rời khỏi thành Vạn Tượng rất khó sao?
Sở Mộ khó hiểu hỏi.
- Chuyện gì xảy ra?
Sở Mộ bước lên phía trước. Vịn lấy Mục Thanh Y nửa mê nửa tỉnh, đem nàng đưa vào gian phòng của mình.
Mục Thanh Y dường như không có khí lực nói chuyện, dựa vào Sở Mộ đi vào phòng của hắn, thời điểm nằm xuống thì nàng nhắm mắt lại.
Sở Mộ nhìn ra được Mục Thanh Y hẳn là nương tựa vào ý chí cường đại mà đi tới nơi này, nhưng mà Sở Mộ không rõ vì cái gì Mục Thanh Y lại bị thương nặng như thế, còn đi tìm mình là sao?
- Rống!
Bạch Hổ cũng bị tổn thương nặng, nó phủ phục bên giường của Mục Thanh Y. Cặp mắt kia híp nửa, không cho bất cứ kẻ nào tới gần chủ nhân hôn mê của nó.
Sở Mộ thấy thương thế Bạch Hổ cũng rất nặng, từ trong không gian giới chỉ lấy bình thuốc chữa thương Diệp Khuynh Tư luyện chế ra cho Bạch Hổ ăn vào.
- Ngươi ở nơi này trông coi. Ta đi tìm người trị liệu cho nàng.
Sở Mộ nhìn Bạch Hổ nói ra.
- Rống!
Bạch Hổ rống ra một tiếng, gọi Sở Mộ lại, dùng tinh thần chi âm nói cho Sở Mộ đừng cho kẻ nào biết nơi ẩn thân của chủ nhân mình. Truyện được copy tại Truyện FULL
Ý của Bạch Hổ làm choSở Mộ có chút khó khăn, đầu tiên Sở Mộ không thể đi tìm Diệp Khuynh Tư, bởi vì Diệp Khuynh Tư hiện tại đang ở trong trạng thái bế quan, quấy rầy nàng sẽ tạo thành tổn thương cắn trả.
Mà không thể để cho người khác biết nàng ở đây, thương thế của nàng làm sao bây giờ, chẳng lẽ hiện giờ mình chỉ có thể sơ cứu một chút với Mục Thanh Y.
- Ai, tính toán. Dù sao cũng làm một lần rồi.
Cứu người quan trọng hơn, Sở Mộ cũng không nghĩ nhiều, từ không gian giới chỉ lấy nước thuốc chữa thương ra.
Giơ tay lên, ngón tay Sở Mộ hóa thành hư không nhận, đơn giản mở quần áo của Mục Thanh Y, lập tức thân hình trắng nõn như ngọc hiện ra trước mặt Sở Mộ
Sở Mộ thất thần trong nhay mắt. Chợt nở nụ cười khổ, tại sao lại giống như lần trước thế này.
Sở Mộ xác thực cũng không có tâm tư thưởng thức gì đó, bởi vì cũng giống như lần trước, trên người Mục Thanh Y có không ít vết thương.
Tất cả nước thuốc bày ra, Sở Mộ ngưng tụ giường hư không ở bốn phía, hình thành một giường vạc, sau đó đem nước thuốc đổ vào, lại cho Mục Thanh Y ngâm bên trong, đoán chừng qua một lát sẽ tỉnh lại.
Sở Mộ vốn muốn hỏi một chút Bạch Hổ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Bạch Hổ trừ một ít phương thức trao đổi nghe hiêu ra, muốn chính thức từ trên người của nó hiểu được chuyện gì xảy ra là không thể nào, Sở Mộ cũng chỉ có thể ngồi chờ mà thôi.
...
Đại khái lúc trời vừa sáng thì thương thế trên người Mục Thanh Y cũng khép lại.
Đương nhiên những thứ này chỉ là ngoại thương, có nước thuốc của Diệp Khuynh Tư ngâm thì khôi phục thật nhanh, nhưng mà tinh thần Mục Thanh Y bị tổn thương rất mạnh, hơn nữa linh hồn còn bị nhục, những thứ này cần phải điều thường thật lâu.
Ánh sáng mặt trời đỏ bừng chiếu sáng chân trời, Mục Thanh Y rốt cục cũng mở to mắt.
Nàng nhìn qua Sở Mộ gục đầu ngủ ở bên cạnh mép giường, sau đó lại nhìn qua thân thể của mình bạo lộ trước mặt của hắn, may mà Sở Mộ bây giờ nhắm mắt lại, cũng không có làm cho nàng xấu hổ quá nhiều.
Thân thể Mục Thanh Y phiêu lên, từ trong không gian giới chỉ lấy áo choàng che thân thể lõa lồ lại.
Nàng không có lập tức đánh thức Sở Mộ, chỉ tựa vào mép giường, đối mắt ảm đảm nhìn qua Sở Mộ.
Chính cô ta cũng không biết tại sao lựa chọn trốn tới nơi này, có lẽ là ban đầu ở Kiền Khôn Băng Môn được hắn cứu nàng, nếu hắn muốn gây bất lợi cho nàng thì lúc ấy có thể giết chết chính mình.
Đương nhiên Mục Thanh Y cũng không biết trước đó Sở Mộ xác thực có ý định giết nàng...
- Sở Phương Trần.
Mục Thanh Y nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sở Mộ mở to mắt, nhìn qua Mục Thanh Y đã mặc lại xiêm y. Trên thực tế vừa rồi hắn giả bộ ngủ, chỉ cảm thấy mở mắt nhìn người ta mặc quần áo thật sự quá không có lễ phép.
Đáng tiếc là nước thuốc cũng đục ngầu, cho nên Sở Mộ kỳ thật không rảnh thưởng thức thân thể của nàng.
- Không có ai biết ta ở đây chứ?
Mục Thanh Y cắn trắng bờ môi, thấp giọng hỏi.
Sở mực lắc đầu, mở miệng hỏi:
- Ai làm ngươi bị thương thành thế này?
Mục Thanh Y cũng không muốn nói, nàng cảm thấy chuyện này không quan hệ tới Sở Mộ, không nên để Sở Mộ dính vào mới tốt.
- Đợi ta điều dưỡng tốt thì chúng ta tiến vào Yêu Cảnh, ở chỗ ngươi an toàn chứ?
Mục Thanh Y nói ra.
- An toàn thì an toàn...
Sở Mộ cười khổ.
Mục Thanh Y đem Bạch Hổ thu vào trong không gian hồn sủng, cho nó an tâm điều dưỡng, nhưng mà hai người lại trầm mặc.
Mục Thanh Y thỉnh thoảng thất thần, mỗi lần nghĩ đến Ti Dạ Chi Hoàng bị chôn sống chà đạp tới chết thì nàng luôn nhịn không được muốn rơi lệ, hết lần này tới lần khác nàng lại kiên cường không muốn Sở Mộ nhìn thấy bộ dáng này của mình, chỉ có thể ngồi ở chỗ kia thỉnh thoảng ngẩn người, thương tâm một mình.
Sở Mộ nhìn ra được Mục Thanh Y nhất định là có hồn sủng bị giết, hắn cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ ngồi nhìn nàng không nói chuyện.
Thế nhưng mà ngồi ngồi thì khóe mắt Mục Thanh Y lại ướt át.
Mục thị thật sự là hoàng tộc của Vạn Tượng Cảnh, nhưng mà từ khi Mục Vương mất tích, hậu nhân của Mục Vương chỉ treo danh tiếng hoàng tộc ở Vạn Tượng Cảnh, nhân khẩu đơn bạc, đến đời Mục Thanh Y đã là nhất mạch đơn truyền.
Hôm nay Vạn Tượng Cảnh đã sớm bị Hồn Minh cùng Tam đại cung điện chia cách, có thể Mục thị chỉ giữ lại một ít quyền lực cổ xưa, thậm chí đã chủ động đem tất cả quyền khống chế các thành thị giao cho hai phe.
Nhưng mà kết quả là đám lòng muông dạ thú không tôn trọng Mục thị, càng muốn diệt trừ nàng triệt để.
Giang sơn đã nhượng xuất, Mục thị đã lựa chọn thoái ẩn, thậm chí đã lựa chọn ràng buộc an nguy lên người của mình, vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt như thế!
Tất cả những chuyện này làm Mục Thanh Y cảm thấy khuất nhục và tức giận không hiểu!
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói với ta đi.
Sở Mộ nhìn thấy nữ chiến thần kiên cường như nàng cũng phải chảy nước mắt, vẫn có chút không nhịn được mở miệng dò hỏi.
Mục Thanh Y ngẩng đầu nhìn qua Sở Mộ, nước mắt hiện ra trong khóe mắt.
Nhưng mà nàng không có thói quen thổ lộ với người khác, nàng càng không biết nên mở miệng thế nào.
Dù sao chuyện này tuyệt đối không có khả năng là bẫy rập ám hại nàng như vậy, Mục Thanh Y không tin được trong một tháng mà Mục thị rất có thể triệt để biến mất trong Vạn Tượng Cảnh, thậm chí còn có khả năng mang theo vô số buê danh.
Sở Mộ thấy Mục Thanh Y không nói lời nào, chỉ thở dài nói:
- Tính toán, ngươi ở đây an tâm dưỡng thương đi, ngươi ở nơi này rất an toàn.
Nói xong Sở Mộ đứng dậy ra khỏi phòng, để cho Mục Thanh Y ở một mình tự điều tiết.
- Ngươi có thể giúp ta rời khỏi thành Vạn Tượng sao?
Bỗng nhiên Mục Thanh Y nhẹ giọng hỏi một câu.
- Rời khỏi thành Vạn Tượng rất khó sao?
Sở Mộ khó hiểu hỏi.