Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh - Trang 3
Chương 62: 62: Gông Cùm Xiềng Xích Ba
Giọng Mạc Thiên Hằng lạnh băng.
Anh biết, theo như lời Chương Trình bối cảnh đơn giản chính là sinh ra tốt.
Nhiều năm trước Diệp Tiêu đã đoạn tuyệt quan hệ cha và con gái cùng Diệp Tường.
Bởi vậy trong tư liệu của cô cũng không có viết ra cô chính là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Diệp thị.
Đương nhiên, Mạc Thiên Hằng hiểu biết cô, chính là cho cô thân phận này, cô cũng sẽ không muốn.
Anh đã cùng cô kết hôn lĩnh chứng, không thể nghi ngờ đã nói lên toàn bộ, anh không thèm để ý Diệp Tiêu là cái thân phận gì? Sinh ra trong đại gia danh môn không? Anh để ý là cô có phải ở bên người chính mình hay không, có phải thật sự hạnh phúc hay không!.
Chương Trình nghe xong lời Mạc Thiên Hằng nói, lập tức kinh ngạc, trong đôi mắt toát ra tinh quang,
-“Mạc tổng, theo tôi thấy, trên tay tôi có mấy diễn viên có bối cảnh không tệ!”
Hắn vừa nói, cũng không có nhận thấy được ánh mắt Mạc Thiên Hằng lạnh băng, từ từ nói tiếp,
-“Ngài xem này, Lư Yến Yến trong nhóm diễn viên vừa tốt nghiệp, vừa ký ước tiến vào Nhuệ Vũ.
Sinh ra trong gia đại nghiệp đại có thể so với Nhuệ Vũ chúng ta, còn là đại cổ đông trong tập đoàn siêu thị sevenday six!”
Cũng không biết Mạc Thiên Hằng có đang nghe hay không đang nghe, anh híp đôi con ngươi lại, ngồi ở trên ghế xoay, nhíu mày thật chặt.
Trình Tuyết ngồi ở bên kia đã từ trong xoang mũi phát ra tiếng hừ lạnh, cho dù những người khác thì sao, chỗ nào so với được tình nhân trong mắt Tây Thi? Tổng tài bọn họ chính là coi trọng Diệp Tiêu cái người không văn bằng, sinh ra nghèo nàn, chỉ là cô gái nhỏ mười chín tuổi.
Cái này đã thành chuyện thực trời giáng không đổi!
-“Hoặc là, tổng tài, ngài nhìn xem người này, đây là tốt nghiệp học viện vũ đạo, làm qua hai năm model, chậc chậc, dáng người này......”
Chương Trình nói xong liền híp mắt,
-“…Trọng yếu nhất là, cha cô ta là ông chủ công ty hàng không!”
Chương Trình nói không dứt xong, một chút cũng không có phát hiện Mạc Thiên Hằng đang hờn giận.
Nói ai đều được!
Chỉ là không thể nói vợ anh, chính cái gọi là, nhược thủy ba ngàn chỉ thủ một gáo nước, người Mạc Thiên Hằng nhận định còn có thể sửa được sao?
-“Lại hoặc là người này, người này cũng không sai......”
Chương Trình càng nói càng hăng hái, không khí chung quanh trong nháy mắt liền lạnh xuống, cơ hồ tất cả mọi người ngừng hô hấp.
Chỉ có Chương Trình, một chút cũng không có phát hiện lúc trước mặt Mạc Thiên Hằng đang mỉm cười, lúc này nghiêm túc đến cực điểm.
-“Không bằng, tôi tặng vị trí này cho Chương tổng giám, như thế nào?”
Anh rốt cục không thể nhịn được nữa, nhấp một ngụm cà phê, từ từ đánh gãy lời Chương Trình nói.
Chương Trình mạnh ngẩn ra, có thế này quay mặt đi nhìn Trình Tuyết.
Đã thấy Trình Tuyết vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhún vai, tiếp tục mở miệng,
-“Mạc tổng, em cảm thấy Diệp Tiêu rất được! Ngày đó cô tiến vào Nhuệ Vũ phỏng vấn, em cùng Chương tổng giám đều ở đó, năng lực biểu diễn là không thể nghi ngờ! Nhuệ Vũ chúng ta luôn luôn nhìn trúng là nhân tài, về phần gia cảnh ra sao, liền tính là một cọng cỏ, chỉ cần có năng lực là được, giống nhau hẳn là có thể bồi dưỡng!”
Cô từ từ nói, thời điểm nói chuyện, còn tận lực dùng dư quang khóe mắt nhìn lướt qua Chương Trình ngồi ở một bên.
Cũng may, lúc trước Tiêu Hạo không chỉ một lần nhắc nhở cô, nói Diệp Tiêu mà ở trên tay Trình Tuyết, cô nhất định phải chiếu cố Diệp Tiêu nhiều hơn, xem ra nha đầu kia quan hệ với Mạc Thiên Hằng quả nhiên rất sâu.
Nghĩ như vậy, cô càng thêm khẳng định ý tưởng trong nội tâm.
Mạc Thiên Hằng híp mắt, cũng không có cho lời tán dương, phải biết rằng đối với anh mà nói, anh không trách cứ Trình Tuyết cũng đã là vạn hạnh.
Cứ việc Trình Tuyết đã phát biểu ý kiến chính mình, nhưng Chương Trình lại còn không có từ câu nói lạnh băng vừa mới kia của Mạc Thiên Hằng mà phục hồi tinh thần lai, hoang mang rối loạn giải thích,
-“Mạc tổng, tôi......tôi không phải ý đó, Mạc tổng cũng biết, trong vòng diễn nghệ luôn luôn phải có chút bối cảnh mới có thể phong sinh thủy khởi*.
Hơn nữa, Diệp Tiêu này cũng mới mười chín tuổi, có thể đã tìm một ông già nào đó bao dưỡng cô rồi?”
(Chú thích: Phong sinh thủy khởi (风生水起) ý là gió nổi nước lên.
Chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng)
Chương Trình run run rẩy rẩy giải thích, ai ngờ cũng là càng nói càng tệ, ánh mắt Mạc Thiên Hằng sâu thẳm, tay nắm tách cà phê ném một cái, chỉ nghe ‘bộp’ một tiếng, tất cả mọi người chợt ngẩn ra.
Anh lạnh lùng nhìn người trước mặt, sau đó, môi mỏng khẽ mở,
-“Nói xong chưa?”
Giọng nói trầm thấp hùng hậu, lộ ra một cỗ lạnh băng nói không nên lời, cơ hồ trong nháy mắt, khiến tất cả mọi người thấy được thời khắc Mạc Thiên Hằng khủng bố nhất!
Nhuệ Vũ thành lập đã hơn mười năm, mười mấy năm qua, Mạc Thiên Hằng cũng không ngăn cản bất luận kẻ nào đưa ra dị nghị nói thẳng, đây là một lần duy nhất!
Nhưng đối với Mạc Thiên Hằng mà nói, nữ nhân của anh, không tới phiên cái loại tình trạng này.
-“Xong.....!Xong rồi!”
Chương Trình ấp úng đáp lời, chỉ cảm thấy cả người mình đều đang phát run.
Cũng không biết kết quả Mạc Thiên Hằng đang nghĩ cái gì, một câu thế nhưng đưa tới Mạc Thiên Hằng trước sau lạnh băng lại nổi giận.
Mà mọi người đang ngồi, lại chỉ có Trình Tuyết là biết nguyên nhân.
-“Nói xong thì đi đi?”
Mạc Thiên Hằng ngẩng đầu, một đôi mắt tối đen giống như bọc một lớp lụa mỏng, mở miệng,
-“Đã nói xong, thu thập đồ đạc của anh, ngày mai bắt đầu làm từ tầng thấp nhất!”
Một câu của anh, khiến cho Chương Trình, cùng mọi người đang ngồi trợn mắt há hốc mồm.
Chương Trình thế nào cũng không nghĩ đến, chính mình nói một câu, thế nhưng đưa tới hậu quả như vậy, hắn tân tân khổ khổ ở Nhuệ Vũ lăn qua lộn lại nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đến vị trí hôm nay, thật vất vả mới lên vị trí tổng giám, nay lại bởi vì một câu, Mạc Thiên Hằng muốn hắn lại làm lại từ đầu?
-“Mạc tổng......” Chương Trình ấp úng mở miệng.
Bên cạnh làm đối thủ cạnh tranh Trình Tuyết luôn luôn híp mắt cười.
Cuộc hội nghị thường kỳ này không tính là lớn, vốn chính là Mạc Thiên Hằng vì Diệp Tiêu chuẩn bị đóng gói phương án đưa cho mọi người nhìn xem, ai biết Chương Trình không biết xem sắc mặt boss, cái này tốt lắm, thật sự cực xui!
Nghĩ vậy, cô liền cười trộm.
-“Chương tổng giám, còn có dị nghị gì?”
Mạc Thiên Hằng nhìn người trước mặt, một tư thái ‘Ngươi bớt tranh cãi, không có ai cho ngươi là câm điếc’.
-“Tôi tự nhận là, đã không có nói sai bất kỳ chỗ nào, Mạc tổng giáng chức tôi dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ? Nếu không có nguyên nhân, tôi đây hiện tại sẽ thu thập đồ đạc chạy lấy người, Nhuệ Vũ không lưu tôi, tự nhiên có chỗ khác lưu tôi!”
Trong lúc nhất thời Chương Trình có chút dỗi, không phục nói.
Ai biết, Mạc Thiên Hằng cũng không giận, nhướng mày tuấn nhìn Chương Trình, chậm rì rì nói:
-“Chương tổng giám, tôi nghĩ, ông đã coi chính mình quá cao rồi! Ông phải đi, tôi tuyệt đối không ngăn đón ông, ông nói Nhuệ Vũ không lưu ông, tự nhiên có khác chỗ lưu ông, nhưng ông hẳn là rõ ràng, ở S thị, Nhuệ Vũ đã đỗ địa vị trạng nguyên, ông bị Nhuệ Vũ cuốn gói, ông cảm thấy còn có nơi nào nguyện ý lưu ông?”
Mạc Thiên Hằng chậm rãi nói xong, giống như sự kiện này cùng bản thân đều không có nửa phần quan hệ, khóe môi phác họa một độ cong tao nhã.
Vào giờ phút này, mọi người nhìn thấy, đều mang theo một cỗ lực lượng làm cho người ta nhìn mà sợ.
Chương Trình đứng lên, nguyên bản muốn đi ra, cước bộ hơi hơi dừng lại, Mạc Thiên Hằng không phải cái loại người thích đùa giỡn thủ đoạn, tự nhiên sẽ không trong toàn S thị phong sát ông, nhưng bị Nhuệ Vũ tống cổ, những ngày về sau của Chương Trình chỉ sợ cũng không được tốt.