Sự Yêu Thương Của Tra Công
Chương 7: Tiểu thúc
Tan học, Cố An Thành trước tiên đem chìa khóa nhà giao cho bọn Vương Huân để tụi nó tự mở cửa vào chơi, chính mình lại chạy đi mua chút đồ ăn vặt hòng chờ đến buổi tối còn có cái mà ăn. Hắn ngoài miệng mượn cớ trông đến thật tình, bọn Vương Huân tức thì tin sái cổ, không nói hai lời cưỡi xe đạp lao như bay.
Cố An Thành đẩy chiếc xe leo núi đi theo đằng sau Trần Viễn, hai người một trước một sau không cách nhau bao xa, Trần Viễn liền chủ động dừng lại chờ hắn. Cố An Thành thấy vậy mỉm cười, dắt xe đi tới, "Cầm cả đống túi như vậy cánh tay cũng bị cậu kéo dài ra mất, đem treo lên xe đi, tôi đưa cậu về nhà."
Trần Viễn không nghĩ sẽ phiền phức Cố An Thành, cộng thêm nhìn thấy vẻ ngoài không giống người tốt tí nào của hắn liền căng mắt nhìn chằm chằm, nửa chừng mới bừng tỉnh đại ngộ sực nhớ ra đối phương là ai cậu mới vội vàng cầm túi chạy tới.
"Cậu ngồi lên, tôi đẩy cậu." Cố An Thành quyết định ngày mai sẽ đổi sang một chiếc xe đạp phổ thông có yên sau, loại xe đạp leo núi này tuy rằng tốc độ khá nhanh nhưng chung quy lại không cách nào chở thêm người khác, hắn vỗ vỗ yên xe, chờ Trần Viễn ngồi lên.
Trần Viễn khỏi phải nói dù cho chết thảm cỡ nào cũng không có lá gan dám thượng lên, cậu khó xử đến nỗi muốn oà khóc, trốn Cố An Thành mỗi lúc một xa. Cố An Thành đem túi to túi nhỏ đều treo hoàn hảo, cũng không thể ở trong khoảng không như vậy tóm lấy cậu, chỉ có thể nói, "Hảo, vậy thì không ngồi, cậu đến phía bên này đi cạnh tôi."
Trần Viễn còn muốn lùi về sau trốn tiếp, trước mặt tí nữa chính là đường lớn rồi, Cố An Thành nhịn không được rống, "Cậu mẹ nó còn dám lui một bước tôi trực tiếp lột quần cậu tét ʍôиɠ!"
Trần Viễn vốn sẵn sợ hắn, vừa thấy hắn sinh khí đã chếch vào trong chạy chậm đến gần. Cậu rụt cổ lại cong vai, căn bản không dám liếc mắt xem Cố An Thành một cái.
Cố An Thành một tay giữ cái xe một tay lôi kéo Trần Viễn, Trần Viễn bởi vì cực độ căng thẳng lòng bàn tay tứa đầy mồ hôi, cậu muốn chùi lên quần áo cho bớt ướt mới lại để Cố An Thành nắm, kết quả hắn không những không chịu còn đem mồ hôi trêи tay cậu lau hết lên áo mình, "Đi hướng nào thế?"
Phía trước xuất hiện một cái ngã ba, Cố An Thành không biết nhà Trần Viễn ở đâu, hắn chỉ biết cậu luôn lén lút ngủ lại trong phòng thiết bị của trường học, trước kia hoặc là sau này cậu ở nơi nào, Cố An Thành đều chưa từng hỏi qua một tiếng. Hắn biết mình khốn nạn, nhưng cũng may hắn vẫn còn có cơ hội cứu vãn.
Cố An Thành lôi kéo tay Trần Viễn, dựa theo ngõ hẻm cậu chỉ cứ thế đi tới, hai người phải lội bộ gần hai mươi phút vẫn chưa thấy nhà Trần Viễn ở đâu. Cố An Thành không thể không hỏi cậu, "Nhà cậu cách trường học xa như vậy?"
Trần Viễn nhất thời có chút luống cuống mắt giật một cái, nói lắp, "Đúng là có chút xa, xin lỗi, phải muộn một chốc nữa mới có thể đến, tôi, cậu cứ để tôi tự về đi thôi, nhỡ may lại làm lỡ thời gian của cậu."
"Tôi cũng không có chuyện gì gấp, còn không phải vì muốn biết nhà cậu nên tôi mới đến à." Cố An Thành cũng không hỏi nữa, ngược lại cẩn thận nhớ kĩ đường đi.
Trần Viễn vẫn rất ngại ngùng làm phiền người ta, ngày hôm nay Cố An Thành nói chuyện với cậu hết sức tốt, cũng đối với cậu đặc biệt kiên trì, điều này làm cho Trần Viễn một hồi thì thấp thỏm một hồi lại cảm động, cơ hồ là buột miệng nói ngay, "Ông nội tôi nhặt được một cái xác xe đạp, cần phải sửa một chút mới có thể chạy được, thế nhưng ông đang bị bệnh, tôi cũng không biết làm thế nào để sửa. Chờ sau này sửa tốt rồi, tôi đem tới cho cậu."
Nói xong còn chưa đợi Cố An Thành kịp phản ứng lại, mặt mũi Trần Viễn phừng một cái đỏ lên, cậu, cậu, cậu đang nói linh tinh cái gì a!
Trần Viễn vội vàng xin lỗi, "Thật, thật xin lỗi, cái xe nát như vậy cậu chắc cũng không muốn dùng..."
"Muốn a, sao lại không muốn?" Cố An Thành nắm thật chặt tay của Trần Viễn, hai người chạy tới chỗ đường đất vắng người, Cố An Thành thẳng thắn đem người ôm vào trong ngực, ghé bên lỗ tai cậu nói nhỏ, "Vợ tôi cho, cái gì cũng là đồ tốt."
Tim Trần Viễn lại bắt đầu đập như trống bỏi, cậu hoài nghi không chắc có phải mình bị cái bệnh tâm tư thầm kín gì hay không, lúc này mặt càng đỏ hơn, sứt mẻ lắp bắp nói với Cố An Thành, "Cậu, cậu định sau này đều sẽ gọi tôi như vậy thật sao?"
"Làm sao vậy? Xấu hổ à?" Cố An Thành thích nhất thấy bộ dạng Trần Viễn căng thẳng bất an nhìn mình, càng yêu thích ngắm cậu đỏ mặt, nói trắng ra chính là bắt nạt người ta phát nghiện luôn rồi. Hắn gần như dán lên người Trần Viễn gian manh nói, "Tôi đùa cậu làm gì, cậu nếu không phải vợ tôi, tôi dựa vào cái gì muốn đối xử tốt với cậu?"
"Cậu... Cậu..." Trần Viễn không biết phản bác lại thế nào, cậu không ngốc, nhưng hiện tại cậu cảm thấy đầu óc chính mình chỗ nào cũng không ổn, toàn bộ đại não đều trống rỗng.
Cố An Thành đáp ở trêи mặt Trần Viễn hôn một cái, Trần Viễn run lên lập tức muốn quay đầu bỏ trốn, bất quá hành động chưa thành đã bị Cố An Thành ôm cổ kéo lại, "Không thèm nhìn đường đã muốn chạy, vạn nhất phía sau có xe đột nhiên chạy tới thì làm sao?"
Trần Viễn cảm thấy Cố An Thành nói có đạo lý, ngồi đàng hoàng để mặc hắn ôm, không dám tiếp tục có cái động tác gì muốn né tránh. Trong đầu Cố An Thành đắc ý, nhưng cũng đau lòng, Tiểu Viễn của hắn tùy tiện trêu chọc một chút liền đỏ hết cả mặt, đời trước hắn nhìn vô số lần nhưng khi đó bất đồng đều là một gương mặt sợ sệt trắng bệch, bị doạ đến nỗi hai mắt luôn luôn nhắm tịt.
"Tiểu Viễn."
"Á?" Trần Viễn bị hắn gọi như vậy, trêи mặt điểm đỏ càng lợi hại hơn.
"Dùng cách của người thời trước gọi cậu là Tiểu Viễn nhé?" Cố An Thành tà khí cười, "Lúc không có người ngoài liền gọi cậu bà xã."
Trần Viễn mê man trừng trừng ngắm nam nhân tiêu sái phía trước đại viện nhà mình, trong đầu một luồng nhiệt khẩn cấp xông tới, tiếp theo liền bị người đàn ông bất ngờ từ trong cửa sắt đi ra doạ sợ hết hồn.
"Thằng nhóc con! Mày tại sao về muộn như vậy?!" Người đàn ông vừa ra một bộ vóc người hơi lùn, đầu trọc áo may ô, trêи mép tóc gần trán còn có một đạo vết sẹo, chỗ vết tích sẹo dài lướt qua tóc đen đã không thể mọc lên được nữa. Người này thế nhưng chính là cái người đời trước Cố An Thành nhìn thấy, nhận mình là người thân duy nhất của Trần Viễn.
"Tiểu thúc..." Người đàn ông chỉ cần liếc mắt một cái Trần Viễn đã gần như tức thì cúi gằm đầu xuống, sợ đến âm thanh cũng đều run rẩy.
Cố An Thành cuối cùng rõ ràng tiểu tử này trời sinh một bộ dáng dấp sợ người mất mật từ đâu mà đến, hắn đem người hướng bên cạnh mình kéo lại, cưỡng ép tự giới thiệu bản thân, "Tôi là đồng học của Tiểu Viễn, tiểu thúc hảo."
Tiểu thúc của Trần Viễn tuổi cũng không lớn mấy, lúc này thoạt nhìn bất quá chỉ mới qua hai mươi tuổi, đôi mắt so với kiếp trước sắc bén hơn không biết bao nhiêu lần, hắn hung tợn quét mắt "Đồng học của Tiểu Viễn?", cười nhạo, "Mày nhìn qua khẳng định là người có tiền nhỉ? Không định cho Tiểu Viễn một ít tiền boa à?"
Cố An Thành không vội tiếp lời, trước tiên đem đồ vật trêи xe gỡ xuống đưa cho Trần Viễn, "Cậu vào nhà trước đi."
Trần Viễn nào dám để Cố An Thành cùng tiểu thúc cậu đơn độc đối đãi với nhau, hai cái người này nhất định đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cậu gần như cầu xin cầm lấy cổ tay Cố An Thành, "Cậu về trước đi nhé, có được hay không? Tôi van cầu cậu đi trước."
"Ngoan, cậu vào nhà đi, tôi ở lại cùng tiểu thúc cậu tán gẫu vài câu." Cố An Thành tuy rằng nói chuyện với Trần Viễn, ánh mắt thế nhưng lại nhìn tiểu thúc của cậu không rời mắt. Trần Lương Bang không khỏi nảy sinh hiếu kì, tiểu hài này thế nào có cái dũng khí phi thường như vậy.
"Đứng đờ ra đấy làm gì, gia gia vừa mới tiểu trêи ga giường, mày nhanh đi thu thập sạch sẽ!" Trần Lương Bang thấy đứa nhỏ lúc thường một điểm cũng không dám nghịch lại hắn, ngày hôm nay cư nhiên dám ở chỗ này do dự, không khỏi bực bội quát một tiếng, "Còn chưa chịu lăn vào!"
Trần Viễn tự nhiên là đặc biệt sợ tiểu thúc của cậu, nguyên bản cũng bởi vì lo lắng mới không muốn đi, lần này bị tiểu thúc hét một tiếng lập tức chật vật mang theo đồ đạc đi vào trong nhà. Vào tới sân còn chưa hết hi vọng nhất định víu trêи cánh cửa xem Cố An Thành, Cố An Thành đối cậu làm một cái ánh mắt an tâm, nâng cằm bảo cậu không cần lo lắng.
"Thế nào, muốn tán gẫu cái gì a?" Trần Lương Bang nhìn ra Cố An Thành là người có gia thế, cái xe đạp leo núi kia của cậu ta ít lắm cũng phải mấy ngàn tệ, vậy mà còn là bạn học của tiểu tử Trần Viễn. Loại xe tốt như thế này số người đủ hào phóng mua về có thể nói là đếm trêи đầu ngón tay, đặc biệt tiểu tử này tuổi vẫn còn nhỏ, thế nhưng trêи người không có chút xíu điểm yếu thế nào, ngược lại dường như can đảm.
Cố An Thành gặp lại được lão hỗn đản này liền trêи dưới đánh giá thần sắc ông ta, trong đầu có điểm bực dọc nhưng vì Trần Viễn hắn vẫn cố đè xuống biểu tình, từ trong túi móc ra thuốc cùng bật lửa đưa tới, "Tiểu thúc hút thuốc."
"Ai u gấu mèo nhỏ cũng thật là hiểu chuyện." Trần Lương Bang nói chuyện vẫn giữ nhịp điệu như cũ, Cố An Thành liền đoán ra hắn là một tên đầu đường xó chợ, không có điểm nào giống người trong tổ chức xã hội đen gì gì kia, bất quá chính là cái phường lưu manh rỏm.
Cố An Thành thay Trần Lương Bang châm thuốc, nói ngay vào điểm chính, "Nhà tôi có người trong ngành, tiểu thúc ngài sau này giả như không may gặp phiền toái gì, cứ nói với tôi một tiếng, không cần khách khí."
Trần Lương Bang không nghĩ tới tiểu tử này lại đề cập đến loại chuyện như vậy, ngậm thuốc lá cả người sững sờ, xem thường cười khẩy, "Cái gì gọi là có phương pháp lo liệu? Tao có thể bán ma tuý không sợ ăn đạn hửm? Hoặc là giết người không cần đền mạng?"
"Không đến mức có năng lực lớn như vậy." Cố An Thành cũng cười, "Bất quá nếu như Tiểu Viễn xảy ra vấn đề gì, cứ coi như là ngài chưa từng làm qua những việc này, tôi cũng có thể khiến cho ngài ăn đạn, thậm chí khiến cả nhà của ngài phải đền mạng cho cậu ấy."
"Nhóc con mày có ý gì?" Trần Lương Bang nheo mắt lại, "Uy hϊế͙p͙ tao?"
"Tôi chỉ nói nếu như ngài gặp phải phiền toái, tỷ như bị cảnh sát giao thông bắt lỗi phạt tiền, hoặc là chơi gái bị người trong đồn còng tay, tôi đều có thể giúp ngài một tay." Cố An Thành không chờ Trần Lương Bang phát hỏa, lại tăng thêm một câu, "Dù sao cũng là tiểu thúc của Tiểu Viễn, cái xe này của tôi tặng cho ngài xem như hiếu kính trưởng bối."
Trong ngực Trần Lương Bang phát hoả, thân thủ nhận tay lái Cố An Thành đưa tới, cảm thấy chính mình sắp tức đến bể phổi, nhưng là không cách nào phát tác.
"Chờ gia gia cậu ấy không còn, Tiểu Viễn cùng tiểu thúc ngài đây cũng chẳng tẹo nào liên quan." Cố An Thành đanh mặt nhìn ông ta, "Đến lúc đó ngài mới là người phải trả lại hết những gì thiếu sót cho Tiểu Viễn, cho nên suy nghĩ thật kĩ cái nào lợi cái nào hại đi."
Cố An Thành lời vừa xong trực tiếp xoay người rời đi, hắn tin tưởng chỉ cần Trần Lương Bang có chút đầu óc, tìm người tới điều tra gia cảnh của hắn thì sẽ biết nhà hắn đều là những người như thế nào, lần sau muốn nghĩ động đến Trần Viễn, chắc hẳn cũng phải cân nhắc kĩ lưỡng.
Hắn nghĩ không sai, hơn nữa xác thực đã cứu Trần Viễn một mạng. Lúc này Trần Viễn cái gì cũng không biết, cậu vào nhà thả loạt quần áo xuống, sau đó bận bịu đến xem gia gia. Gia gia cậu năm nay hơn tám mươi tuổi, vì phải trải qua cuộc sống gian khổ, bây giờ mới già nua thành một nhánh cây khô, gầy tong teo nằm ở trêи giường. Trước đây cậu từng khuyên nhủ gia gia đến bệnh viện, bác sĩ chỉ nói đây là tự nhiên già yếu, không cần thiết phải nhập viện tốn kém, kì thực về nhà nuôi cũng không khác biệt gì.
Tiểu thúc cậu liền vội vội vã vã đem gia gia quay về, ở nhà bọn họ không có bất kỳ thiết bị chữa bệnh nào, đến ngay cả cái bình dưỡng khí cũng chả có. Gia gia càng lúc càng suy nhược, hiện tại cả ngày cũng ăn không vô thứ gì, cố tình trong nhà hoàn toàn hết sạch lương thực, chỉ còn thừa lại một chút đó đều là do Trần Viễn chịu khổ nhịn ăn. Cứ mỗi sáng sớm Trần Viễn thói quen ra ngoài đào rau dưa để nấu cho gia gia chút cháo, những đồ vật có giá trị trong nhà hết thảy đều bị tiểu thúc đem ra ngoài bán.
Trong nhà không có quá một ngày được sạch sẽ, mỗi lần cậu trở về đều có thể nhìn thấy trêи chăn gối gia gia dính đầy vết tích. Thời gian gia gia của cậu tỉnh táo rất ít, cậu nằm úp sấp bên giường khẽ kêu một tiếng gia gia, lão gia tử mặc nhiên không chút phản ứng. Trần Viễn cẩn thận từng li từng tí đưa ngón tay tìm được đúng động mạch cổ của ông cụ, cảm nhận rõ nó bừng bừng nhảy lên mới yên tâm thở phào thu tay lại.
Cậu trước tiên đi nhóm lửa nấu nước, vừa mới trở về đã tay chân lanh lẹ thành thục đem vỏ chăn cùng ga trải giường của gia gia gom thành một đoàn bỏ vào trong chậu ôm đến trong sân chuẩn bị giặt rửa. Nửa chừng lại không yên lòng hai người ngoài cửa, cho nên lén lút nằm nhoài trêи ván cửa xuyên qua khe hở quan sát bên ngoài.
Cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh tà dương chiếu khắp một vùng, còn người lại chẳng thấy bất kì ai. Trần Viễn hoảng hốt mở cửa chạy ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, chu vi từ lâu đã trống rỗng, đừng nói là người, đến cả một con chuột cũng biệt tăm bóng dáng.
Cố An Thành đẩy chiếc xe leo núi đi theo đằng sau Trần Viễn, hai người một trước một sau không cách nhau bao xa, Trần Viễn liền chủ động dừng lại chờ hắn. Cố An Thành thấy vậy mỉm cười, dắt xe đi tới, "Cầm cả đống túi như vậy cánh tay cũng bị cậu kéo dài ra mất, đem treo lên xe đi, tôi đưa cậu về nhà."
Trần Viễn không nghĩ sẽ phiền phức Cố An Thành, cộng thêm nhìn thấy vẻ ngoài không giống người tốt tí nào của hắn liền căng mắt nhìn chằm chằm, nửa chừng mới bừng tỉnh đại ngộ sực nhớ ra đối phương là ai cậu mới vội vàng cầm túi chạy tới.
"Cậu ngồi lên, tôi đẩy cậu." Cố An Thành quyết định ngày mai sẽ đổi sang một chiếc xe đạp phổ thông có yên sau, loại xe đạp leo núi này tuy rằng tốc độ khá nhanh nhưng chung quy lại không cách nào chở thêm người khác, hắn vỗ vỗ yên xe, chờ Trần Viễn ngồi lên.
Trần Viễn khỏi phải nói dù cho chết thảm cỡ nào cũng không có lá gan dám thượng lên, cậu khó xử đến nỗi muốn oà khóc, trốn Cố An Thành mỗi lúc một xa. Cố An Thành đem túi to túi nhỏ đều treo hoàn hảo, cũng không thể ở trong khoảng không như vậy tóm lấy cậu, chỉ có thể nói, "Hảo, vậy thì không ngồi, cậu đến phía bên này đi cạnh tôi."
Trần Viễn còn muốn lùi về sau trốn tiếp, trước mặt tí nữa chính là đường lớn rồi, Cố An Thành nhịn không được rống, "Cậu mẹ nó còn dám lui một bước tôi trực tiếp lột quần cậu tét ʍôиɠ!"
Trần Viễn vốn sẵn sợ hắn, vừa thấy hắn sinh khí đã chếch vào trong chạy chậm đến gần. Cậu rụt cổ lại cong vai, căn bản không dám liếc mắt xem Cố An Thành một cái.
Cố An Thành một tay giữ cái xe một tay lôi kéo Trần Viễn, Trần Viễn bởi vì cực độ căng thẳng lòng bàn tay tứa đầy mồ hôi, cậu muốn chùi lên quần áo cho bớt ướt mới lại để Cố An Thành nắm, kết quả hắn không những không chịu còn đem mồ hôi trêи tay cậu lau hết lên áo mình, "Đi hướng nào thế?"
Phía trước xuất hiện một cái ngã ba, Cố An Thành không biết nhà Trần Viễn ở đâu, hắn chỉ biết cậu luôn lén lút ngủ lại trong phòng thiết bị của trường học, trước kia hoặc là sau này cậu ở nơi nào, Cố An Thành đều chưa từng hỏi qua một tiếng. Hắn biết mình khốn nạn, nhưng cũng may hắn vẫn còn có cơ hội cứu vãn.
Cố An Thành lôi kéo tay Trần Viễn, dựa theo ngõ hẻm cậu chỉ cứ thế đi tới, hai người phải lội bộ gần hai mươi phút vẫn chưa thấy nhà Trần Viễn ở đâu. Cố An Thành không thể không hỏi cậu, "Nhà cậu cách trường học xa như vậy?"
Trần Viễn nhất thời có chút luống cuống mắt giật một cái, nói lắp, "Đúng là có chút xa, xin lỗi, phải muộn một chốc nữa mới có thể đến, tôi, cậu cứ để tôi tự về đi thôi, nhỡ may lại làm lỡ thời gian của cậu."
"Tôi cũng không có chuyện gì gấp, còn không phải vì muốn biết nhà cậu nên tôi mới đến à." Cố An Thành cũng không hỏi nữa, ngược lại cẩn thận nhớ kĩ đường đi.
Trần Viễn vẫn rất ngại ngùng làm phiền người ta, ngày hôm nay Cố An Thành nói chuyện với cậu hết sức tốt, cũng đối với cậu đặc biệt kiên trì, điều này làm cho Trần Viễn một hồi thì thấp thỏm một hồi lại cảm động, cơ hồ là buột miệng nói ngay, "Ông nội tôi nhặt được một cái xác xe đạp, cần phải sửa một chút mới có thể chạy được, thế nhưng ông đang bị bệnh, tôi cũng không biết làm thế nào để sửa. Chờ sau này sửa tốt rồi, tôi đem tới cho cậu."
Nói xong còn chưa đợi Cố An Thành kịp phản ứng lại, mặt mũi Trần Viễn phừng một cái đỏ lên, cậu, cậu, cậu đang nói linh tinh cái gì a!
Trần Viễn vội vàng xin lỗi, "Thật, thật xin lỗi, cái xe nát như vậy cậu chắc cũng không muốn dùng..."
"Muốn a, sao lại không muốn?" Cố An Thành nắm thật chặt tay của Trần Viễn, hai người chạy tới chỗ đường đất vắng người, Cố An Thành thẳng thắn đem người ôm vào trong ngực, ghé bên lỗ tai cậu nói nhỏ, "Vợ tôi cho, cái gì cũng là đồ tốt."
Tim Trần Viễn lại bắt đầu đập như trống bỏi, cậu hoài nghi không chắc có phải mình bị cái bệnh tâm tư thầm kín gì hay không, lúc này mặt càng đỏ hơn, sứt mẻ lắp bắp nói với Cố An Thành, "Cậu, cậu định sau này đều sẽ gọi tôi như vậy thật sao?"
"Làm sao vậy? Xấu hổ à?" Cố An Thành thích nhất thấy bộ dạng Trần Viễn căng thẳng bất an nhìn mình, càng yêu thích ngắm cậu đỏ mặt, nói trắng ra chính là bắt nạt người ta phát nghiện luôn rồi. Hắn gần như dán lên người Trần Viễn gian manh nói, "Tôi đùa cậu làm gì, cậu nếu không phải vợ tôi, tôi dựa vào cái gì muốn đối xử tốt với cậu?"
"Cậu... Cậu..." Trần Viễn không biết phản bác lại thế nào, cậu không ngốc, nhưng hiện tại cậu cảm thấy đầu óc chính mình chỗ nào cũng không ổn, toàn bộ đại não đều trống rỗng.
Cố An Thành đáp ở trêи mặt Trần Viễn hôn một cái, Trần Viễn run lên lập tức muốn quay đầu bỏ trốn, bất quá hành động chưa thành đã bị Cố An Thành ôm cổ kéo lại, "Không thèm nhìn đường đã muốn chạy, vạn nhất phía sau có xe đột nhiên chạy tới thì làm sao?"
Trần Viễn cảm thấy Cố An Thành nói có đạo lý, ngồi đàng hoàng để mặc hắn ôm, không dám tiếp tục có cái động tác gì muốn né tránh. Trong đầu Cố An Thành đắc ý, nhưng cũng đau lòng, Tiểu Viễn của hắn tùy tiện trêu chọc một chút liền đỏ hết cả mặt, đời trước hắn nhìn vô số lần nhưng khi đó bất đồng đều là một gương mặt sợ sệt trắng bệch, bị doạ đến nỗi hai mắt luôn luôn nhắm tịt.
"Tiểu Viễn."
"Á?" Trần Viễn bị hắn gọi như vậy, trêи mặt điểm đỏ càng lợi hại hơn.
"Dùng cách của người thời trước gọi cậu là Tiểu Viễn nhé?" Cố An Thành tà khí cười, "Lúc không có người ngoài liền gọi cậu bà xã."
Trần Viễn mê man trừng trừng ngắm nam nhân tiêu sái phía trước đại viện nhà mình, trong đầu một luồng nhiệt khẩn cấp xông tới, tiếp theo liền bị người đàn ông bất ngờ từ trong cửa sắt đi ra doạ sợ hết hồn.
"Thằng nhóc con! Mày tại sao về muộn như vậy?!" Người đàn ông vừa ra một bộ vóc người hơi lùn, đầu trọc áo may ô, trêи mép tóc gần trán còn có một đạo vết sẹo, chỗ vết tích sẹo dài lướt qua tóc đen đã không thể mọc lên được nữa. Người này thế nhưng chính là cái người đời trước Cố An Thành nhìn thấy, nhận mình là người thân duy nhất của Trần Viễn.
"Tiểu thúc..." Người đàn ông chỉ cần liếc mắt một cái Trần Viễn đã gần như tức thì cúi gằm đầu xuống, sợ đến âm thanh cũng đều run rẩy.
Cố An Thành cuối cùng rõ ràng tiểu tử này trời sinh một bộ dáng dấp sợ người mất mật từ đâu mà đến, hắn đem người hướng bên cạnh mình kéo lại, cưỡng ép tự giới thiệu bản thân, "Tôi là đồng học của Tiểu Viễn, tiểu thúc hảo."
Tiểu thúc của Trần Viễn tuổi cũng không lớn mấy, lúc này thoạt nhìn bất quá chỉ mới qua hai mươi tuổi, đôi mắt so với kiếp trước sắc bén hơn không biết bao nhiêu lần, hắn hung tợn quét mắt "Đồng học của Tiểu Viễn?", cười nhạo, "Mày nhìn qua khẳng định là người có tiền nhỉ? Không định cho Tiểu Viễn một ít tiền boa à?"
Cố An Thành không vội tiếp lời, trước tiên đem đồ vật trêи xe gỡ xuống đưa cho Trần Viễn, "Cậu vào nhà trước đi."
Trần Viễn nào dám để Cố An Thành cùng tiểu thúc cậu đơn độc đối đãi với nhau, hai cái người này nhất định đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cậu gần như cầu xin cầm lấy cổ tay Cố An Thành, "Cậu về trước đi nhé, có được hay không? Tôi van cầu cậu đi trước."
"Ngoan, cậu vào nhà đi, tôi ở lại cùng tiểu thúc cậu tán gẫu vài câu." Cố An Thành tuy rằng nói chuyện với Trần Viễn, ánh mắt thế nhưng lại nhìn tiểu thúc của cậu không rời mắt. Trần Lương Bang không khỏi nảy sinh hiếu kì, tiểu hài này thế nào có cái dũng khí phi thường như vậy.
"Đứng đờ ra đấy làm gì, gia gia vừa mới tiểu trêи ga giường, mày nhanh đi thu thập sạch sẽ!" Trần Lương Bang thấy đứa nhỏ lúc thường một điểm cũng không dám nghịch lại hắn, ngày hôm nay cư nhiên dám ở chỗ này do dự, không khỏi bực bội quát một tiếng, "Còn chưa chịu lăn vào!"
Trần Viễn tự nhiên là đặc biệt sợ tiểu thúc của cậu, nguyên bản cũng bởi vì lo lắng mới không muốn đi, lần này bị tiểu thúc hét một tiếng lập tức chật vật mang theo đồ đạc đi vào trong nhà. Vào tới sân còn chưa hết hi vọng nhất định víu trêи cánh cửa xem Cố An Thành, Cố An Thành đối cậu làm một cái ánh mắt an tâm, nâng cằm bảo cậu không cần lo lắng.
"Thế nào, muốn tán gẫu cái gì a?" Trần Lương Bang nhìn ra Cố An Thành là người có gia thế, cái xe đạp leo núi kia của cậu ta ít lắm cũng phải mấy ngàn tệ, vậy mà còn là bạn học của tiểu tử Trần Viễn. Loại xe tốt như thế này số người đủ hào phóng mua về có thể nói là đếm trêи đầu ngón tay, đặc biệt tiểu tử này tuổi vẫn còn nhỏ, thế nhưng trêи người không có chút xíu điểm yếu thế nào, ngược lại dường như can đảm.
Cố An Thành gặp lại được lão hỗn đản này liền trêи dưới đánh giá thần sắc ông ta, trong đầu có điểm bực dọc nhưng vì Trần Viễn hắn vẫn cố đè xuống biểu tình, từ trong túi móc ra thuốc cùng bật lửa đưa tới, "Tiểu thúc hút thuốc."
"Ai u gấu mèo nhỏ cũng thật là hiểu chuyện." Trần Lương Bang nói chuyện vẫn giữ nhịp điệu như cũ, Cố An Thành liền đoán ra hắn là một tên đầu đường xó chợ, không có điểm nào giống người trong tổ chức xã hội đen gì gì kia, bất quá chính là cái phường lưu manh rỏm.
Cố An Thành thay Trần Lương Bang châm thuốc, nói ngay vào điểm chính, "Nhà tôi có người trong ngành, tiểu thúc ngài sau này giả như không may gặp phiền toái gì, cứ nói với tôi một tiếng, không cần khách khí."
Trần Lương Bang không nghĩ tới tiểu tử này lại đề cập đến loại chuyện như vậy, ngậm thuốc lá cả người sững sờ, xem thường cười khẩy, "Cái gì gọi là có phương pháp lo liệu? Tao có thể bán ma tuý không sợ ăn đạn hửm? Hoặc là giết người không cần đền mạng?"
"Không đến mức có năng lực lớn như vậy." Cố An Thành cũng cười, "Bất quá nếu như Tiểu Viễn xảy ra vấn đề gì, cứ coi như là ngài chưa từng làm qua những việc này, tôi cũng có thể khiến cho ngài ăn đạn, thậm chí khiến cả nhà của ngài phải đền mạng cho cậu ấy."
"Nhóc con mày có ý gì?" Trần Lương Bang nheo mắt lại, "Uy hϊế͙p͙ tao?"
"Tôi chỉ nói nếu như ngài gặp phải phiền toái, tỷ như bị cảnh sát giao thông bắt lỗi phạt tiền, hoặc là chơi gái bị người trong đồn còng tay, tôi đều có thể giúp ngài một tay." Cố An Thành không chờ Trần Lương Bang phát hỏa, lại tăng thêm một câu, "Dù sao cũng là tiểu thúc của Tiểu Viễn, cái xe này của tôi tặng cho ngài xem như hiếu kính trưởng bối."
Trong ngực Trần Lương Bang phát hoả, thân thủ nhận tay lái Cố An Thành đưa tới, cảm thấy chính mình sắp tức đến bể phổi, nhưng là không cách nào phát tác.
"Chờ gia gia cậu ấy không còn, Tiểu Viễn cùng tiểu thúc ngài đây cũng chẳng tẹo nào liên quan." Cố An Thành đanh mặt nhìn ông ta, "Đến lúc đó ngài mới là người phải trả lại hết những gì thiếu sót cho Tiểu Viễn, cho nên suy nghĩ thật kĩ cái nào lợi cái nào hại đi."
Cố An Thành lời vừa xong trực tiếp xoay người rời đi, hắn tin tưởng chỉ cần Trần Lương Bang có chút đầu óc, tìm người tới điều tra gia cảnh của hắn thì sẽ biết nhà hắn đều là những người như thế nào, lần sau muốn nghĩ động đến Trần Viễn, chắc hẳn cũng phải cân nhắc kĩ lưỡng.
Hắn nghĩ không sai, hơn nữa xác thực đã cứu Trần Viễn một mạng. Lúc này Trần Viễn cái gì cũng không biết, cậu vào nhà thả loạt quần áo xuống, sau đó bận bịu đến xem gia gia. Gia gia cậu năm nay hơn tám mươi tuổi, vì phải trải qua cuộc sống gian khổ, bây giờ mới già nua thành một nhánh cây khô, gầy tong teo nằm ở trêи giường. Trước đây cậu từng khuyên nhủ gia gia đến bệnh viện, bác sĩ chỉ nói đây là tự nhiên già yếu, không cần thiết phải nhập viện tốn kém, kì thực về nhà nuôi cũng không khác biệt gì.
Tiểu thúc cậu liền vội vội vã vã đem gia gia quay về, ở nhà bọn họ không có bất kỳ thiết bị chữa bệnh nào, đến ngay cả cái bình dưỡng khí cũng chả có. Gia gia càng lúc càng suy nhược, hiện tại cả ngày cũng ăn không vô thứ gì, cố tình trong nhà hoàn toàn hết sạch lương thực, chỉ còn thừa lại một chút đó đều là do Trần Viễn chịu khổ nhịn ăn. Cứ mỗi sáng sớm Trần Viễn thói quen ra ngoài đào rau dưa để nấu cho gia gia chút cháo, những đồ vật có giá trị trong nhà hết thảy đều bị tiểu thúc đem ra ngoài bán.
Trong nhà không có quá một ngày được sạch sẽ, mỗi lần cậu trở về đều có thể nhìn thấy trêи chăn gối gia gia dính đầy vết tích. Thời gian gia gia của cậu tỉnh táo rất ít, cậu nằm úp sấp bên giường khẽ kêu một tiếng gia gia, lão gia tử mặc nhiên không chút phản ứng. Trần Viễn cẩn thận từng li từng tí đưa ngón tay tìm được đúng động mạch cổ của ông cụ, cảm nhận rõ nó bừng bừng nhảy lên mới yên tâm thở phào thu tay lại.
Cậu trước tiên đi nhóm lửa nấu nước, vừa mới trở về đã tay chân lanh lẹ thành thục đem vỏ chăn cùng ga trải giường của gia gia gom thành một đoàn bỏ vào trong chậu ôm đến trong sân chuẩn bị giặt rửa. Nửa chừng lại không yên lòng hai người ngoài cửa, cho nên lén lút nằm nhoài trêи ván cửa xuyên qua khe hở quan sát bên ngoài.
Cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh tà dương chiếu khắp một vùng, còn người lại chẳng thấy bất kì ai. Trần Viễn hoảng hốt mở cửa chạy ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, chu vi từ lâu đã trống rỗng, đừng nói là người, đến cả một con chuột cũng biệt tăm bóng dáng.