Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 50



Cố An Thành là kiểu người chồng toàn năng, anh hận không thể một ngày "hai mươi năm tiếng" chỉ dùng để cưng chiều vợ, mỗi ngày việc làm nhiều nhất là đoán xem vợ đang nghĩ gì, nên lúc trạng thái của Trần Viễn không bình thường chưa tới hai ngày anh đã nhận ra rồi. Lúc đầu anh nghĩ Trần Viễn do áp lực học tập, vì lần khai giảng tiếp theo đã là lớp chín rồi, anh tưởng Trần Viễn có áp lực trên lớp nên đã bảo cậu không cần căng thẳng, đến lúc đó cậu muốn chọn lớp gì cũng được.
Anh tưởng chỉ cần nói như vậy Trần Viễn sẽ thả lỏng một chút, nhưng không nghĩ tới ngày thứ hai dưới mắt Trần Viễn đã là một mảng đen sẫm, vậy mà lại là một đêm không ngủ.
Cố An Thành tự thấy mình cũng khá hiểu Trần Viễn, nhưng thật sự không nghĩ ra được vấn đề ở đâu. Vừa đúng lúc thằng quỷ Vương Huân kia đã kết thúc trại hè, anh mở một bữa "tiệc nướng" ở trong vườn nhà mình, gọi tất cả mọi người đến hết, định nhân lúc mọi người vui vẻ mà gạ tiểu Viễn uống chút rượu. Anh biết tửu lượng của Trần Viễn không cao, xem xem cậu có thể nói lời thật sau khi say không.
Người đến sớm nhất là Hách Văn Tĩnh, dù sao cũng là con gái, cho dù bình thường cô ấy rất dễ khiến người khác lờ đi giới tính, nhưng lúc cần tỉ mỉ thì vẫn tỉ mỉ thật. Cô ấy đến nhà Cố An Thành, sắp xếp lại đồ cần dùng lúc nướng, đồ gì còn thiếu thì gọi điện cho đám Vương Huân để bọn họ mua đến. Không bao lâu mọi người đã đến đầy đủ, xiên cần dùng lúc nướng đã được mua trực tiếp từ tiệm xiên nướng, lò cũng đã dựng xong nhưng không khí của đám người lại có chút kì lạ.
Trước tiên là Trần Viễn, cậu có chút quá dính lấy Cố An Thành, hai mắt như gấu trúc, cả người ủ rũ mệt mỏi luôn đi theo sau anh. Cho dù Cố An Thành làm gì đi nữa cậu cũng theo sát. Hách Văn Tĩnh dùng ánh mắt hỏi Cố An Thành sao vậy, Cố An Thành cũng lắc lắc đầu, biểu thị lần này không đoán ra được.
Hách Văn Tĩnh cau mày, tâm trạng cũng không tốt theo.
Đám người Vương Huân cũng có chút thấp thỏm vì Vương Tiến đến rồi nhưng Cận Nghiêu lại chưa đến. Điều đáng nói là mặt mày của Vương Tiến đen thui, khiến đám người Vương Huân vốn dĩ đã sợ anh ta đến rắm cũng không dám đánh.
"Nướng xiên đi..." Hách Văn Tĩnh thấy bầu không khí sắp kì dị đến chết nên lúng túng mở miệng nói: "Để tớ nướng."
"Sao lại để cậu làm chứ, để tớ nướng." Triệu Hải khá chậm tiêu, không nhạy với bầu không khí nên cũng còn bình thường. Cậu ấy nhanh chóng bắt đầu nướng, hỏi mọi người ăn gì, nhưng cuối cùng không có ai dám nói chuyện, vẫn là Hách Văn Tĩnh lấy một nắm cật cho cậu ấy nướng tiếp.
Cố An Thành lấy một chút rượu ra theo kế hoạch, để lên bàn. Vừa thấy rượu, Lương Tiến đã lấy hai chai lên, miệng chai cạ với nhau một cái là mở ra, anh ta cũng không cần ly, cầm chai trực tiếp uống. Mấy người còn lại nhìn bộ dạng của anh ta, ngốc đến mấy cũng biết có chuyện.
"Sao vậy?" Cố An Thành lấy chai bia về, anh nói: "Xem tôi là bạn thì nói ra, một mình uống rượu giải sầu có ý gì."
"Không sao." Lương Tiến vung tay anh ra, tiếp tục uống, chẳng lâu sau đã uống sạch một bình. Cố An Thành biết tửu lượng anh ta tốt, nhưng tốt đến mấy cũng không thể uống như vậy, anh nhìn Lương Tiến bỏ chai rượu không xuống, lại lấy tiếp chai khác, anh đặt tay lên chai rượu, một lần nữa gọi: "Lương Tiến."
Lương Tiến ngước mắt trừng anh. Mặt anh ta bẩm sinh nhìn đã hung dữ, hất mắt lên nhìn người khác như vậy càng đáng sợ hơn, Vương Huân bị dọa giật mình, chỉ sợ hai người này đánh nhau.
Nhưng Lương Tiến không có ý gì khác, chỉ có chút không hài lòng thôi: "Có chút rượu cũng không cho uống à?"
"Cho uống, nói xem có chuyện gì trước?" Cố An Thành cũng tính là hiểu người anh em này chút, tuy vẻ bề ngoài không nho nhã yếu đuối nhưng thật chất có xuất thân khác hoàn toàn so với Cận Nghiêu. Lương Tiến nhìn không giống người tốt, nhưng trong nhà làm ăn đàng hoàng, là nhà buôn bán rượu vang đứng đầu ở trong nước, ở Châu u và nhiều nước khác đều có vườn nho, nhà máy rượu vang.
Trong trí nhớ của anh, Lương Tiến là con một trong nhà nên không có việc gì khiến anh ta phiền lòng mới phải.
Vậy còn là chuyện gì nữa?
"Cãi nhau với chị Cận rồi?" Cố An Thành vừa nói xong thì thấy mặt Lương Tiến lại đen đi không ít, trong lòng nghĩ nói Lương Tiến đúng là thẳng như ống thép quả không sai chút nào cả.
"Có thể để người khác uống rượu yên lành không?" Lương Tiến không muốn trả lời thẳng, những người khác cũng không có cách gì nữa. Trần Viễn không cười như bình thường, chỉ cẩn thận níu lấy cánh tay của Cố An Thành, giống như ngoài việc này ra, việc khác đều không thể khiến cậu dao động.
Cố An Thành hết đường xoay sở, có khi chỉ cần đụng đến chuyện tình cảm, cho dù IQ EQ của bạn vượt mức thì thường cũng khó mà tiếp tục được...
"Uống đi." Cố An Thành cũng liều luôn rồi, dù sao để Tiểu Viễn uống chút rượu là được, anh muốn nghe cô vợ nhỏ của mình nói ra lý do sao lại không vui nên đâu còn nhàn hạ mà quan tâm chuyện của hai ống thép thẳng kia.
Xiên nướng lần lượt được đem lên bàn, trên bàn vẫn còn dưa hấu đông lạnh, món rau trộn mà Dì Lệ làm, cơm nắm, đậu nành, đậu phộng, cuộn đậu hủ khô và hàng tá món ăn khác. Tuy không khí có kì lạ một chút, nhưng một khi bắt đầu ăn thì sự ngượng nghịu cũng được giảm bớt, mà chỉ cần không quan tâm Lương Tiến đang một mực uống rượu giải sầu thì mọi người náo nhiệt lên rất nhanh.
Vương Huân luôn nhắc đến cô gái xinh đẹp mà cậu ta gặp ở trại hè, nói người ta tốt đẹp bao nhiêu, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu tốt hơn đứa con gái nào đó nhiều rồi, Hách Văn Tĩnh bị trúng đạn vô cớ thì trợn trắng mắt, nói: "Có giỏi thì theo đuổi được người ta đi."
Vương Huân tới đây thì vui rồi: "không cần cậu nói, chúng tớ đã lưu số điện thoại rồi, lúc về gọi cô ấy còn bắt máy nữa, tuy là chỉ nói vài câu, nhưng tớ thấy có cơ hội rồi."
"Như cậu..." Gương mặt châm biếm vô tình của Hách Văn Tĩnh đã nói lên tất cả.
Triệu Hải cười haha đập vào vai Vương Huân: "Kiểu như mày đứa con gái nhìn trúng mày phải xấu đến cỡ nào chứ, nếu như mày nói vừa đẹp vừa có khí chất vậy cô ấy tuyệt đối không thể nào nhìn trúng mày!"
"Tụi bây đủ rồi, đừng sỉ nhục người khác!" Vương Huân đạp ghế của Triệu Hải, hai người lại cào xé nhau, Tất Tam đang nướng cánh gà và gân bòvừa ngẩng đầu đã thấy Cận Nghiêu đi từ ngoài sân vào.
"Học trưởng." Tất Tam chào hỏi trước, Cận Nghiêu cười, đi vào để đĩa trái cây đem đến lên bàn.
"Xin lỗi, tôi đến trễ rồi." Cận Nghiêu một khi đã cười thì cả người y sẽ khiến người ta có cảm giác rất tốt, lại vừa ôn hòa vừa dễ nói chuyện, nhưng không ai ngồi đây dám nghĩ như vậy, nên ai cũng vội nói không sao không sao.
Cận Nghiêu ngồi xuống, nhìn Lương Tiến uống đỏ mắt dùng ánh nhìn hung dữ nhìn mình, y kéo mắt kính xuống xoa giữa mi, lại đem cái mắt kính vốn không có mấy độ đó đeo lên, làm như không có việc gì mà nói: "Mấy cậu ăn nhanh thật, còn xiên không đó?"
"Có đây, tới rồi!" Tất Tam để mấy xiên cánh gà vừa nướng xong đến đĩa trước mặt Cận Nghiêu, Cận Nghiêu vẫn chưa động tay thì mấy xiên đó đã bị một tay Lương Tiến lấy đi hết. Lương Tiến nắm tất cả cánh gà vào trong tay, vẫn nhìn Cận Nghiêu như vậy rồi cắn cánh gà một cách hung bạo, giống như thứ anh ta đang cắn xé là Cận Nghiêu.
Cận Nghiêu nhịn không được trong lòng mắng anh ta một câu, nhưng vẫn lấy ly Cố An Thành vừa đưa tới, rót một ly rượu, không nhanh không chậm mà nói: "Là cậu chưa nghe tôi nói rõ đã chạy rồi, tôi nói trong nhà cho tôi du học nhưng lúc sau tôi không tính đi."
Động tác của Lương Tiến đột ngột dừng lại, thịt trong miệng cũng không nhai nữa, phụt một tiếng nhổ dưới đất kế bên, gấp gáp nói: "Thật sao?!"
"Không phải thật còn là giả sao?" Cận Nghiêu đưa tay: "Cánh gà của tôi."
Lương Tiến liếm gia vị dầu mặn trên môi, vội đưa cánh gà vào tay Cận Nghiêu, trông có chút nịnh bợ mà nói: "Đây, ăn cánh gà."
Cận Nghiêu cầm cánh gà nướng, dùng khăn giấy lau qua đầu cây xiên, chầm chậm cắn một miếng, tiếp tục giáo huấn anh ta: "Về sau phải nghe người khác nói hết, gấp như vậy vội đi đầu thai à."
Gương mặt đen xì cả ngày của Lương Tiến lập tức từ âm u thành trong lành, trở mặt nhanh như cắt, lúc này có thể gọi là mặt mày rạng rỡ: "Tôi không phải là do tâm trạng không tốt sao? Cậu đi rồi tôi cô đơn biết mấy."
Lương Tiến bị Cận Nghiên làm cho nhột, tự mình lấy bình rượu qua tự phạt một ly.
Bên anh ta thì tâm trạng tốt rồi, nhưng sắc mặt của Trần Viễn đã có thể dùng từ trắng bệch để hình dung, khi cậu nghe hiểu đã có chuyện gì xảy ra thì đến ngón tay cũng đang run rẩy.
Học trưởng Cận Nghiêu vốn dĩ định đi du học, nhưng y lại đổi chủ ý, không sai, cậu cảm thấy Cận Nghiêu học trưởng là vì Lương học trưởng nên mới thay đổi suy nghĩ, nhưng mà... Cố An Thành thậm chí đến bây giờ cũng không nói với cậu...
"Tớ, tớ đi lấy Coca..." Trần Viễn hấp tấp đứng dậy, chân còn va vào chân bàn, Cố An Thành cau mày kéo cậu lại: "Bảo bối sao vậy? "
"Không, không sao mà... Tớ, tớ đi lấy nước uống... Mấy cậu... Cần không?" Nước mắt của Trần Viễn đã rưng rưng trong khóe mắt, mọi người đều thấy cả rồi, không có ai dám làm loạn lúc này. Cố An Thành nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cậu, tim cũng vỡ nát theo, đứng lên một phát ôm lấy cậu, trước mặt mọi người cả hai quay về phòng.
"Tôi bỏ qua điều gì rồi sao?" Cận Nghiêu không hiểu lắm, Trần Viễn sao lại như vậy? Tên khốn Cố An Thành đó như con chó trung thành vậy, cả ngày cũng chỉ biết vây quanh Trần Viễn lấy lòng, không lẽ thú tính đại phát làm Trần Viễn khó chịu rồi?
Lương Tiến cả mặt ngơ ngác, anh ta mải lo chuyện mình không vui, không để ý việc khác, đám Vương Huân lại càng không biết gì, Hách Văn Tĩnh vốn dĩ còn muốn đi theo, Cận Nghiêu vẫy tay: "Cậu ngồi xuống, chuyện vợ chồng người ta hôn một cái là nói rõ thôi. "
Chương trước Chương tiếp
Loading...