Sự Yêu Thương Của Tra Công
Chương 34
Cố An Thành đi tìm cô giáo Tào, hai người nói chuyện hồi lâu cũng không ra được kết quả gì, Cố An Thành có chút không kiên nhẫn nói: "Dù sao chúng em cũng không báo danh cho nên sẽ không chạy."
"Này... Danh sách đăng ký đã được gửi đi, có mục bị trống như vậy thì chủ trì đại hội thể thao nhất định sẽ nhắc nhở cô vài lần. Như vậy lớp chúng ta sẽ không bao giờ được xếp hạng cao." Tào Ngọc Phượng âm thầm lo lắng, cô ấy cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên danh sách rõ ràng có viết tên Trần Viễn, chắc không phải có người muốn hãm hại em ấy đấy chứ...
Tào Ngọc Phượng cảm thấy có khả năng xảy ra chuyện như này, nhưng chuyện nhỏ như vậy cũng không cần thiết phải tới gặp hiệu trưởng, mà lúc này đi kiểm tra hệ thống camera cũng sẽ rất phiền phức nên cô bèn nói: "Nếu không em bảo Trần Viễn đi lên chạy hai vòng, mệt rồi thì xuống coi như em ấy bỏ quyền thi đấu."
"Cậu ấy sẽ không đi." Cố An Thành rất hiểu Trần Viễn. Nếu như vì vinh dự của cả lớp mà cho cậu ra sân thì dù có chạy tới mức phổi nổ tung đi nữa cậu cũng nhất định sẽ kiên trì chạy tới cùng.
Anh không muốn để Trần Viễn đi.
Tào Ngọc Phượng mệt mỏi nói: "Đại hội thể thao này ngay từ đầu đã rất quan trọng, tuy rằng số người chạy được mười ngàn mét có rất ít nhưng cũng vẫn sẽ có người tham gia. Hơn nữa điểm thưởng của mục thi này cao gấp ba lần so với các mục khác, chúng ta chỉ cần tham gia đã được hai điểm. Hãy nghĩ đến cả lớp, cô muốn vinh dự này không chỉ vì thể diện của mình mà còn vì muốn tôn vinh tập thể của lớp chúng ta."
"Sức khoẻ của Trần Viễn không tốt." Cố An Thành cảm thấy cô giáo Tào nói rất thành thật nhưng Trần Viễn sẽ không thể thi môn này.
Tào Ngọc Phượng bất đắc dĩ mà nói: "Em thử nghĩ mà xem, năm ngoái lớp chúng ta xếp hạng nhất trong đại hội thể thao, nếu năm nay chúng ta không giành được vị trí thứ nhất vì thiếu người thi mục này thì Trần Viễn sẽ bị coi thường trong lớp học."
Cố An Thành sửng sốt, anh cảm thấy cô giáo Tào nói rất đúng: "Vậy em thay cậu ấy chạy, cô đổi danh sách đi."
"Việc này..." Hình như không thể thay người một cách tùy tiện được.
Cố An Thành so với Tào Ngọc Phượng nhỏ nhắn thì cao hơn rất nhiều, anh cúi đầu nhìn giáo viên chủ nhiệm không quá đáng ghét của mình kiên quyết nói với cô: "Việc này quyết vậy đi."
Tào Ngọc Phượng chỉ có thể gật đầu, cô ấy không thể không nói Cố An Thành rất đáng sợ.
Lúc Cố An Thành trở lại lớp, mọi người vẫn đang chơi bài và nghịch điện thoại di động, Trần Viễn ngồi trên ghế không ngừng nhìn về phía cửa, thấy anh quay lại cậu ấy có chút mong đợi hỏi: "Có chuyện gì vậy?
"Đương nhiên là tớ đã nói rõ với cô giáo rồi, cô sẽ gạch tên cậu khỏi cuộc thi." Cố An Thành xoa xoa dái tai cậu ấy mà nói: "Dọa cậu sợ rồi hả, có chuyện gì mà chồng cậu không xử lý được chứ."
Tim Trần Nguyên cuối cùng cũng có thể thả lòng, dái tai của cậu bị Cố An Thành xoa đỏ nhưng cậu cũng không muốn tránh đi, ngược lại có chút ngứa tay mà xoa xoa tay đối phương. Cố An Thành không nhịn nổi mà ôm lấy đầu cậu vuốt ve một lúc.
Hách Văn Tĩnh ho khan: "Vậy ngày mai hai người các cậu không có dự tính gì, nhớ tới xem dáng vẻ anh hùng của bọn tớ nhé."
Cố An Thành nhìn cô ấy một cái, nói: "Tớ không biết có cái gì đáng xem."
"Làm ơn đi đại ca, tại sao cậu luôn chế nhạo chúng tớ vậy? Chúng tớ cũng không có thù oán gì với cậu mà?" Hách Văn Tĩnh đeo cặp sách lên lưng nói: "Tớ về đây."
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô ấy, Cố An Thành cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút: "Sau khi đại hội thể thao ngày mai kết thúc tớ sẽ mới các cậu ăn xiên."
"Này, cái này tốt! Tớ ủng hộ." Vương Huân giơ tay lên, mọi người đều nhìn thấy lá bài trên tay cậu ta, Triệu Hải cũng cười nhạo đối phương, đương nhiên cậu ấy cũng hoàn toàn đồng ý. Hách Văn Tĩnh ậm ừ rồi đeo ba lô trên lưng mà rời đi. Tất Tam vẫn đang làm biển số trong văn phòng lại bất ngờ phát hiện thí sinh mười ngàn mét đã đổi thành Cố An Thành.
Cố An Thành thay Trần Viễn chạy ư?
Tất Tam không khỏi kinh ngạc, tuy rằng Cố An Thành vẫn là Cố An Thành của ngày trước nhưng nguyên nhân gì khiến anh đột nhiên tỉnh ngộ, đột nhiên bật chế độ "hết công suất" đối với Trần Viễn? Ngay cả người ngu ngốc đến mấy cũng có thể thấy hai người Cố An Thành đang dính chặt lấy nhau.
Sau khi suy nghĩ Tất Tam quyết định bỏ qua, cậu ấy có lo lắng cũng không làm được gì, ngay cả Cố An Thành cũng không làm gì được thì đừng nói đến những người khác.
Lớp trưởng toán cũng bị bắt đi làm biển cùng cậu ấy, Tất Tam vừa viết chữ Trung Quốc vừa viết số, thấy cậu ấy phân tâm, lớp trưởng nhắc nhở: "La Trung Hoa, nếu cậu không nhấc bút lên thì sẽ làm ố màu giấy thành màu đen đấy."
Tất Tam lập tức tỉnh táo lại, cây bút trong tay nhuộm đen tờ giấy trắng, cậu ấy nhếch môi bất lực liếc nhìn lớp trưởng đeo kính cận thị độ cao đang dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn mọi người. Vẻ mặt Tất Tam thầm mỉa mai nghĩ rằng bản thân còn chưa trở thành nhà toán học mà sao lại có nhiều việc phải làm như vậy.
Lớp trưởng môn toán đẩy kính lên và nói: "Đừng phân tâm, viết nhanh hơn là có thể về nhà sớm hơn."
"Được rồi! Nói chuyện cứ như mẹ tôi vậy..." Tất Tam tuy nói nhưng vẫn bắt đầu viết một cách nghiêm túc.
Ngày hôm sau là đại hội thể thao.
Tháng sáu sắp tới, không thể tính là thể thao mùa xuân, nhưng trường học của bọn họ vẫn luôn tổ chức vào thời điểm này, vì trường cho rằng cỏ mọc chim bay, thích hợp nhất cho các cuộc thi đấu.
Điều hấp dẫn nhất trên toàn bộ sân chơi là một chiếc máy quay khổng lồ, sáng nay Tào Ngọc Phượng mới khoe với mọi người: "Các bạn thấy máy quay đó chưa? Hahaha, nó là do học sinh lớp chúng ta tài trợ đấy. Được quá đúng không, hahaha."
"Cô giáo Tào chắc cười đến mắt cũng sắp cười rồi." Vương Huân không khỏi phàn nàn về cô ấy mà nói: "Nhìn cô vui vẻ biết bao."
Triệu Hải trên mặt cũng lộ ra vẻ chán nản nói: "Cô ấy sợ người ta không biết là do lớp mình làm, An tử, mày cũng nể mặt cô ấy quá, sao lại để ý cô ấy làm gì?"
"Cô ấy khóc lóc cầu xin tao, trông cô ấy thật đáng thương." Cố An Thành thản nhiên nói, anh không thể nói rằng anh mong đợi cô ấy sau này sẽ đứng về phía Tiểu Viễn. Khi có chuyện gì không tốt xảy ra sẽ giúp ảnh bảo vệ thật tốt Tiểu Viễn.
Vương Huân nghe xong cười lớn: "Tao thực sự bị mày thuyết phục đấy. Mày không thể làm gì với người đang khóc ư. Tao cũng khóc nhé, chỉ cần mày cho tao chơi game mỗi ngày là được."
"Biến đi." Cố An Thành đá văng hai cái bàn dài dưới chân, chuẩn bị chuyển đến sân chơi để treo khẩu hiệu cho lớp, anh cũng nói mấy học sinh lớp dưới đến giúp đỡ: "Cả hai cái này cũng chuyển xuống đi."
Nhóm học sinh này là "fan hâm mộ" của Cố An Thành, mặc dù Cố An Thành học tập không giỏi lắm nhưng lại có danh tiếng nhất định ở trường số 5, tất nhiên đây không phải là một mô tả tích cực, danh tiếng của anh vang xa bởi vì kỹ năng chiến đấu của anh khá tốt, đi đến đâu cũng được một nhóm người theo dõi. Một số fan đã lệch lạc tam quan, họ đều cho rằng Cố An Thành đẹp trai và muốn bắt chước anh để tỏ ra ngầu.
Cố An Thành hiện tại cũng không ham chiến đấu nữa, chỉ thích chiều chuộng vợ. Những fan đi theo anh nhất thời bối rối, cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra tay, hầu như tất cả bàn, ghế và ghế dài cho cả lớp của họ đều được di chuyển nhờ sự giúp đỡ của họ. Tất Tam nói: "Có chút cảm giác hơn người của học trưởng rồi."
"Tao nghĩ việc di chuyển cũng sắp xong rồi, chúng ta đi xuống thôi." Vương Huân cởi áo khoác và quần thể thao ném vào tủ đựng đồ nói: "Sau này lười thay quần áo nên chỉ thu dọn đồ đạc nhẹ nhàng thôi."
Mọi người đều nhìn về phía cậu ta, người này mặc vest thể thao, quần thể thao, đi giày thể thao, trông giống như trang phục tiêu chuẩn của vận động viên, Hách Văn Tĩnh mỉm cười sờ cằm nói: "Không ngờ, cậu mặc bộ đồ nhìn rất đẹp, cởi đồ trông gầy hơn."
"Cậu có biết nói chuyện không thế?" Vương Huân giả vờ làm vận động viên thể hình: "Cậu mù à? Không nhìn thấy những cơ bắp này sao."
"Cứ coi như tôi bị mù đi." Hách Văn Tĩnh cũng có dự tính trước nên hôm nay cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, trông đơn giản lại gọn gàng.
Mọi người đều nhìn Cố An Thành chưa chuẩn bị gì, dù sao thì tất cả mọi người ngoại trừ Trần Viễn đều biết rằng Cố An Thành có nội dung chạy mười ngàn mét. Tuy nhiên, họ nhìn anh như thường lệ, mặc đồ thể thao và đi giày thể thao bình thường, trông có vẻ không chuẩn bị gì. Không phải anh định chạy sao?
Nhưng không ai dám hỏi, khi mọi người đến sân thể thao, dãy ghế vuông vức dành cho lớp hai đã được sắp xếp ngay ngắn, xung quanh dựng lên những lá cờ đủ màu sắc, chiếc bàn dài chặn ở phía trước, phủ nhung đỏ tươi. Khẩu hiệu theo chiều ngang ghi chữ: Lớp mười một, Lớp mười một, hùng mạnh và hùng mạnh, là hùng mạnh nhất!
Ừm, không biết cô giáo Tào chọn câu này như thế nào, Hách Văn Tĩnh không khỏi đỏ mặt nói: "Xấu quá."
"Cố chịu đựng đi." Vương Huân cử động tay chân, một lúc sau, tất cả các vận động viên đều phải đi qua trước bục phát biểu trong lễ khai mạc của các vận động viên. Đến lúc đó, cậu ta hứa rằng chiếc quần short thể thao nóng bỏng của mình sẽ thu hút vô số người nữ sinh tiểu học.
Tuy nhiên, ý nghĩ có đầy đủ đến mấy cũng vô ích, thực tế quả thực có rất nhiều tiếng la hét, nhưng mục tiêu của tiếng la hét lại là
"A!! Cố An Thành!!"
"Cố An Thành! Nhìn đây, nhìn đây!!"
"Nóng quá!!!"
"Anh ấy có thi sao? Cố An Thành có thi sao?"
"Ôi, anh ấy đẹp trai quá!!! Cố An Thành!!! Ahhhh!!!"
"Em Yêu Anh!!"
"Cố An Thành! Em yêu anh!!!"
Cố An Thành chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, đồng phục học sinh khoác ngoài, một chiếc quần bó sát bình thường, không có gì đặc biệt, không giống như Vương Huân bên cạnh cứ gãi đầu tạo dáng mãi. Nhưng ở bên sân trường, đám đông vẫn sôi sục, tiếng hò hét tên của Cố An Thành gần như át đi cuộc diễu hành của các vận động viên, giáo viên các lớp không còn cách nào khác đành phải bắt đầu tổ chức kỷ luật với khuôn mặt đỏ bừng.
"Đừng gây ồn ào! Tại sao lại gây ồn ào!"
"Ngồi lại, ngồi lại!"
Tất cả học sinh lớp hai, đều có một cảm giác "tự hào" khó tả, người duy nhất cảm thấy không vui chính là Trần Viễn.
"Này... Danh sách đăng ký đã được gửi đi, có mục bị trống như vậy thì chủ trì đại hội thể thao nhất định sẽ nhắc nhở cô vài lần. Như vậy lớp chúng ta sẽ không bao giờ được xếp hạng cao." Tào Ngọc Phượng âm thầm lo lắng, cô ấy cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên danh sách rõ ràng có viết tên Trần Viễn, chắc không phải có người muốn hãm hại em ấy đấy chứ...
Tào Ngọc Phượng cảm thấy có khả năng xảy ra chuyện như này, nhưng chuyện nhỏ như vậy cũng không cần thiết phải tới gặp hiệu trưởng, mà lúc này đi kiểm tra hệ thống camera cũng sẽ rất phiền phức nên cô bèn nói: "Nếu không em bảo Trần Viễn đi lên chạy hai vòng, mệt rồi thì xuống coi như em ấy bỏ quyền thi đấu."
"Cậu ấy sẽ không đi." Cố An Thành rất hiểu Trần Viễn. Nếu như vì vinh dự của cả lớp mà cho cậu ra sân thì dù có chạy tới mức phổi nổ tung đi nữa cậu cũng nhất định sẽ kiên trì chạy tới cùng.
Anh không muốn để Trần Viễn đi.
Tào Ngọc Phượng mệt mỏi nói: "Đại hội thể thao này ngay từ đầu đã rất quan trọng, tuy rằng số người chạy được mười ngàn mét có rất ít nhưng cũng vẫn sẽ có người tham gia. Hơn nữa điểm thưởng của mục thi này cao gấp ba lần so với các mục khác, chúng ta chỉ cần tham gia đã được hai điểm. Hãy nghĩ đến cả lớp, cô muốn vinh dự này không chỉ vì thể diện của mình mà còn vì muốn tôn vinh tập thể của lớp chúng ta."
"Sức khoẻ của Trần Viễn không tốt." Cố An Thành cảm thấy cô giáo Tào nói rất thành thật nhưng Trần Viễn sẽ không thể thi môn này.
Tào Ngọc Phượng bất đắc dĩ mà nói: "Em thử nghĩ mà xem, năm ngoái lớp chúng ta xếp hạng nhất trong đại hội thể thao, nếu năm nay chúng ta không giành được vị trí thứ nhất vì thiếu người thi mục này thì Trần Viễn sẽ bị coi thường trong lớp học."
Cố An Thành sửng sốt, anh cảm thấy cô giáo Tào nói rất đúng: "Vậy em thay cậu ấy chạy, cô đổi danh sách đi."
"Việc này..." Hình như không thể thay người một cách tùy tiện được.
Cố An Thành so với Tào Ngọc Phượng nhỏ nhắn thì cao hơn rất nhiều, anh cúi đầu nhìn giáo viên chủ nhiệm không quá đáng ghét của mình kiên quyết nói với cô: "Việc này quyết vậy đi."
Tào Ngọc Phượng chỉ có thể gật đầu, cô ấy không thể không nói Cố An Thành rất đáng sợ.
Lúc Cố An Thành trở lại lớp, mọi người vẫn đang chơi bài và nghịch điện thoại di động, Trần Viễn ngồi trên ghế không ngừng nhìn về phía cửa, thấy anh quay lại cậu ấy có chút mong đợi hỏi: "Có chuyện gì vậy?
"Đương nhiên là tớ đã nói rõ với cô giáo rồi, cô sẽ gạch tên cậu khỏi cuộc thi." Cố An Thành xoa xoa dái tai cậu ấy mà nói: "Dọa cậu sợ rồi hả, có chuyện gì mà chồng cậu không xử lý được chứ."
Tim Trần Nguyên cuối cùng cũng có thể thả lòng, dái tai của cậu bị Cố An Thành xoa đỏ nhưng cậu cũng không muốn tránh đi, ngược lại có chút ngứa tay mà xoa xoa tay đối phương. Cố An Thành không nhịn nổi mà ôm lấy đầu cậu vuốt ve một lúc.
Hách Văn Tĩnh ho khan: "Vậy ngày mai hai người các cậu không có dự tính gì, nhớ tới xem dáng vẻ anh hùng của bọn tớ nhé."
Cố An Thành nhìn cô ấy một cái, nói: "Tớ không biết có cái gì đáng xem."
"Làm ơn đi đại ca, tại sao cậu luôn chế nhạo chúng tớ vậy? Chúng tớ cũng không có thù oán gì với cậu mà?" Hách Văn Tĩnh đeo cặp sách lên lưng nói: "Tớ về đây."
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô ấy, Cố An Thành cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút: "Sau khi đại hội thể thao ngày mai kết thúc tớ sẽ mới các cậu ăn xiên."
"Này, cái này tốt! Tớ ủng hộ." Vương Huân giơ tay lên, mọi người đều nhìn thấy lá bài trên tay cậu ta, Triệu Hải cũng cười nhạo đối phương, đương nhiên cậu ấy cũng hoàn toàn đồng ý. Hách Văn Tĩnh ậm ừ rồi đeo ba lô trên lưng mà rời đi. Tất Tam vẫn đang làm biển số trong văn phòng lại bất ngờ phát hiện thí sinh mười ngàn mét đã đổi thành Cố An Thành.
Cố An Thành thay Trần Viễn chạy ư?
Tất Tam không khỏi kinh ngạc, tuy rằng Cố An Thành vẫn là Cố An Thành của ngày trước nhưng nguyên nhân gì khiến anh đột nhiên tỉnh ngộ, đột nhiên bật chế độ "hết công suất" đối với Trần Viễn? Ngay cả người ngu ngốc đến mấy cũng có thể thấy hai người Cố An Thành đang dính chặt lấy nhau.
Sau khi suy nghĩ Tất Tam quyết định bỏ qua, cậu ấy có lo lắng cũng không làm được gì, ngay cả Cố An Thành cũng không làm gì được thì đừng nói đến những người khác.
Lớp trưởng toán cũng bị bắt đi làm biển cùng cậu ấy, Tất Tam vừa viết chữ Trung Quốc vừa viết số, thấy cậu ấy phân tâm, lớp trưởng nhắc nhở: "La Trung Hoa, nếu cậu không nhấc bút lên thì sẽ làm ố màu giấy thành màu đen đấy."
Tất Tam lập tức tỉnh táo lại, cây bút trong tay nhuộm đen tờ giấy trắng, cậu ấy nhếch môi bất lực liếc nhìn lớp trưởng đeo kính cận thị độ cao đang dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn mọi người. Vẻ mặt Tất Tam thầm mỉa mai nghĩ rằng bản thân còn chưa trở thành nhà toán học mà sao lại có nhiều việc phải làm như vậy.
Lớp trưởng môn toán đẩy kính lên và nói: "Đừng phân tâm, viết nhanh hơn là có thể về nhà sớm hơn."
"Được rồi! Nói chuyện cứ như mẹ tôi vậy..." Tất Tam tuy nói nhưng vẫn bắt đầu viết một cách nghiêm túc.
Ngày hôm sau là đại hội thể thao.
Tháng sáu sắp tới, không thể tính là thể thao mùa xuân, nhưng trường học của bọn họ vẫn luôn tổ chức vào thời điểm này, vì trường cho rằng cỏ mọc chim bay, thích hợp nhất cho các cuộc thi đấu.
Điều hấp dẫn nhất trên toàn bộ sân chơi là một chiếc máy quay khổng lồ, sáng nay Tào Ngọc Phượng mới khoe với mọi người: "Các bạn thấy máy quay đó chưa? Hahaha, nó là do học sinh lớp chúng ta tài trợ đấy. Được quá đúng không, hahaha."
"Cô giáo Tào chắc cười đến mắt cũng sắp cười rồi." Vương Huân không khỏi phàn nàn về cô ấy mà nói: "Nhìn cô vui vẻ biết bao."
Triệu Hải trên mặt cũng lộ ra vẻ chán nản nói: "Cô ấy sợ người ta không biết là do lớp mình làm, An tử, mày cũng nể mặt cô ấy quá, sao lại để ý cô ấy làm gì?"
"Cô ấy khóc lóc cầu xin tao, trông cô ấy thật đáng thương." Cố An Thành thản nhiên nói, anh không thể nói rằng anh mong đợi cô ấy sau này sẽ đứng về phía Tiểu Viễn. Khi có chuyện gì không tốt xảy ra sẽ giúp ảnh bảo vệ thật tốt Tiểu Viễn.
Vương Huân nghe xong cười lớn: "Tao thực sự bị mày thuyết phục đấy. Mày không thể làm gì với người đang khóc ư. Tao cũng khóc nhé, chỉ cần mày cho tao chơi game mỗi ngày là được."
"Biến đi." Cố An Thành đá văng hai cái bàn dài dưới chân, chuẩn bị chuyển đến sân chơi để treo khẩu hiệu cho lớp, anh cũng nói mấy học sinh lớp dưới đến giúp đỡ: "Cả hai cái này cũng chuyển xuống đi."
Nhóm học sinh này là "fan hâm mộ" của Cố An Thành, mặc dù Cố An Thành học tập không giỏi lắm nhưng lại có danh tiếng nhất định ở trường số 5, tất nhiên đây không phải là một mô tả tích cực, danh tiếng của anh vang xa bởi vì kỹ năng chiến đấu của anh khá tốt, đi đến đâu cũng được một nhóm người theo dõi. Một số fan đã lệch lạc tam quan, họ đều cho rằng Cố An Thành đẹp trai và muốn bắt chước anh để tỏ ra ngầu.
Cố An Thành hiện tại cũng không ham chiến đấu nữa, chỉ thích chiều chuộng vợ. Những fan đi theo anh nhất thời bối rối, cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra tay, hầu như tất cả bàn, ghế và ghế dài cho cả lớp của họ đều được di chuyển nhờ sự giúp đỡ của họ. Tất Tam nói: "Có chút cảm giác hơn người của học trưởng rồi."
"Tao nghĩ việc di chuyển cũng sắp xong rồi, chúng ta đi xuống thôi." Vương Huân cởi áo khoác và quần thể thao ném vào tủ đựng đồ nói: "Sau này lười thay quần áo nên chỉ thu dọn đồ đạc nhẹ nhàng thôi."
Mọi người đều nhìn về phía cậu ta, người này mặc vest thể thao, quần thể thao, đi giày thể thao, trông giống như trang phục tiêu chuẩn của vận động viên, Hách Văn Tĩnh mỉm cười sờ cằm nói: "Không ngờ, cậu mặc bộ đồ nhìn rất đẹp, cởi đồ trông gầy hơn."
"Cậu có biết nói chuyện không thế?" Vương Huân giả vờ làm vận động viên thể hình: "Cậu mù à? Không nhìn thấy những cơ bắp này sao."
"Cứ coi như tôi bị mù đi." Hách Văn Tĩnh cũng có dự tính trước nên hôm nay cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, trông đơn giản lại gọn gàng.
Mọi người đều nhìn Cố An Thành chưa chuẩn bị gì, dù sao thì tất cả mọi người ngoại trừ Trần Viễn đều biết rằng Cố An Thành có nội dung chạy mười ngàn mét. Tuy nhiên, họ nhìn anh như thường lệ, mặc đồ thể thao và đi giày thể thao bình thường, trông có vẻ không chuẩn bị gì. Không phải anh định chạy sao?
Nhưng không ai dám hỏi, khi mọi người đến sân thể thao, dãy ghế vuông vức dành cho lớp hai đã được sắp xếp ngay ngắn, xung quanh dựng lên những lá cờ đủ màu sắc, chiếc bàn dài chặn ở phía trước, phủ nhung đỏ tươi. Khẩu hiệu theo chiều ngang ghi chữ: Lớp mười một, Lớp mười một, hùng mạnh và hùng mạnh, là hùng mạnh nhất!
Ừm, không biết cô giáo Tào chọn câu này như thế nào, Hách Văn Tĩnh không khỏi đỏ mặt nói: "Xấu quá."
"Cố chịu đựng đi." Vương Huân cử động tay chân, một lúc sau, tất cả các vận động viên đều phải đi qua trước bục phát biểu trong lễ khai mạc của các vận động viên. Đến lúc đó, cậu ta hứa rằng chiếc quần short thể thao nóng bỏng của mình sẽ thu hút vô số người nữ sinh tiểu học.
Tuy nhiên, ý nghĩ có đầy đủ đến mấy cũng vô ích, thực tế quả thực có rất nhiều tiếng la hét, nhưng mục tiêu của tiếng la hét lại là
"A!! Cố An Thành!!"
"Cố An Thành! Nhìn đây, nhìn đây!!"
"Nóng quá!!!"
"Anh ấy có thi sao? Cố An Thành có thi sao?"
"Ôi, anh ấy đẹp trai quá!!! Cố An Thành!!! Ahhhh!!!"
"Em Yêu Anh!!"
"Cố An Thành! Em yêu anh!!!"
Cố An Thành chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, đồng phục học sinh khoác ngoài, một chiếc quần bó sát bình thường, không có gì đặc biệt, không giống như Vương Huân bên cạnh cứ gãi đầu tạo dáng mãi. Nhưng ở bên sân trường, đám đông vẫn sôi sục, tiếng hò hét tên của Cố An Thành gần như át đi cuộc diễu hành của các vận động viên, giáo viên các lớp không còn cách nào khác đành phải bắt đầu tổ chức kỷ luật với khuôn mặt đỏ bừng.
"Đừng gây ồn ào! Tại sao lại gây ồn ào!"
"Ngồi lại, ngồi lại!"
Tất cả học sinh lớp hai, đều có một cảm giác "tự hào" khó tả, người duy nhất cảm thấy không vui chính là Trần Viễn.