Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 26: Cánh cửa tới thế giới mới



Cố An Thành mới mặc kệ cô ấy, dẫn cô ấy theo chẳng qua là do cân nhắc đến việc cô ấy có thể sẽ trở thành người bạn duy nhất của Tiểu Viễn, một người như vậy mới không khiến Tiểu Viễn sợ hãi, bản thân Hách Văn Tunhx cũng không phải một kẻ đáng ghét và người như vậy vô cùng không dễ tìm, nhưng nếu Hách Văn Tĩnh quá đáng ghét thì anh vẫn sẽ suy nghĩ tới việc đá cô ấy ra ngoài.
Anh cũng không phải người biết thương hương tiếc ngọc gì.
Trần Viễn chỉ có thể làm bộ như đang nghiêm túc làm bài tập nhưng có một người thỉnh thoảng lại nhìn qua khiến cậu cảm thấy tình trạng này quả thực có hơi ngượng ngùng, bởi vậy cậu không thể không nói với Cố An Thành: "Thả tớ ra trước đi."
"Tại sao?" Cố An Thành không vui, việc anh thích nhất mỗi ngày chính là ôm Tiểu Viễn làm bài tập, dựa vào đâu Hách Văn Tĩnh đến thì anh không thể ôm.
Trần Viễn kéo kéo tay anh: "Chỉ một ngày."
Cố An Thành sợ nhất dáng vẻ này của cậu, chỉ cần Trần Viễn hơi nũng nịu một chút bản thân anh sẽ không còn sức chống cự nào.
Hách Văn Tĩnh ở bên cạnh còn đang chà xát cánh tay: "Hai người các cậu đủ rồi nha, nếu không phải tớ đang trông ngóng cậu dạy kèm cho tớ thì đã không tới rồi ở đây làm bóng đèn đâu."
"Tớ mới lạ cậu chắc." Cố An Thành cười nhạt cô ấy.
Trần Viễn thoát ra khỏi lồng ngực Cố An Thành ngồi qua một bên bắt đầu nghiêm túc làm bài tập, Cố An Thành thì nằm sấp bên cạnh nhìn cậu, mặc dù ban đầu Hách Văn Tĩnh chê cười anh nhưng trực giác của con gái nói cho cô ấy rằng Cố An Thành đang thật sự nghiêm túc đấy, ánh mắt anh nhìn Trần Viễn đặc biệt chân thành và chỉ cần không bị mù thì ai cũng có thể nhìn ra rằng anh thích Trần Viễn.
Trần Viễn cũng vô cùng quen với việc làm bài tập trong tình trạng như vậy, làm bài một hồi Cố An Thành sẽ cầm đồ uống lên đưa cho cậu, Trần Viễn nhận lấy uống một ngụm sau đó làm bài tiếp còn Hách Văn Tĩnh làm được mấy đề thì có chút không yên lòng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhờ Cố An Thành giảng lại ngữ pháp cho mình, Cố An Thành miễn cưỡng dạy cho cô ấy không đến nửa giờ lại ngồi không yên nữa nên ra ngoài.
Hách Văn Tĩnh đi tới trước mặt Trần Viễn: "Mỗi ngày các cậu đều như vậy ư?"
"Đúng vậy." Trần Viễn cười có hơi thẹn thùng.
Hách Văn Tĩnh nhịn không được nói: "Cậu ta như vậy cậu không cảm thấy phiền sao?"
"Vì sao lại cảm thấy phiền?" Trần Viễn không hiểu.
"Chính là kiểu cực kỳ phiền phức đó, cảm giác cực kỳ dính người." Hách Văn Tĩnh thở dài: "Nhìn cậu như vậy chắc chắn cũng thích cậu ta rồi, vì sao cậu lại nói chưa đeo đuổi được cậu."
"Tớ đã thích cậu ấy từ trước mà..." Trần Viễn tự khiến bản thân xấu hổ, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Cậu ấy chỉ đang bảo vệ tớ mà thôi..."
Hách Văn Tĩnh càng ngày càng cảm thấy bản thân rất dư thừa, gật đầu nói: "Thích thế nào thì cứ vậy đi."
Chỉ chốc lát sau, Cố An Thành bưng một mâm đựng trái cây đi vào, anh ngồi trở lại chỗ bên cạnh Trần Viễn rồi xiên một miếng cam cho Trần Viễn làm Trần Viễn hơi khó xử nhìn Hách Văn Tĩnh, Hách Văn Tĩnh thực sự sắp cười thành tiếng, cô trợn mắt một cái: "Ăn đi ăn đi, nhìn tớ làm gì, tớ làm gì có ông xã cùng làm bài tập!"
Giọng điệu của Hách Văn Tĩnh chua không chịu được, lúc này cô ấy hoàn toàn thấy được một Cố An Thành khác với bình thường, đây còn là tên khốn nạn ác bá kia ư?
Nếu biết lúc không có ai là như thế này thì ngày đó cô ấy không nên đứng ra lo chuyện bao đồng, chẳng phải Trần Viễn là vợ của Cố An Thành sao, trò tình thú của người ta ất vậy mà cô lại coi thành bạo lực học đường được, thật sự là ngu quá đi mà.
Trần Viễn ngượng ngùng ăn một miếng, Cố An Thành chỉ chỉ bản thân ý bảo Trần Viễn đút anh ăn nên Trần Viễn xiên cho anh một miếng táo, Cố An Thành cắn miếng táo liếc Hách Văn Tĩnh một cái ra oai.
Hách Văn Tĩnh thầm nghĩ người đang yêu đương đều trở nên ngớ ngẩn, cô thu dọn sách vở xong đứng lên: "Tớ nên về nhà thôi, thừa dịp bây giờ trời vẫn còn sáng."
"Không dạy kèm?" Cố An Thành biết rõ là do mình ép người ta phải về, còn cố ý giận cô ấy.
Mặt Hách Văn Tĩnh đã không còn biểu cảm gì, cô xếp gọn sách vào trong cặp xong lạnh lùng nhìn anh: "Nếu tớ mà là Tiểu Viễn, tớ sẽ cắm nĩa vào trong lỗ mũi của cậu, đồ chơi bẩn!"
Cố An Thành cũng không tức giận, tiễn người xong thì trở về phòng tiếp tục làm bài tập với Tiểu Viễn.
Trần Viễn sợ Hách Văn Tĩnh tức giận còn cố ý hỏi Cố An Thành: "Như vậy có phải không tốt lắm không?"
"Thần kinh của cô ấy thô như lu nước vậy, tới thứ hai là quên thôi." Cố An Thành ôm cậu, Trần Viễn vẫn không cho.
"Lỡ đâu bọn họ nhìn thấy sẽ không tốt..." Trần Viễn quyết định hôm nay sẽ không để Cố An Thành ôm.
Cố An Thành đứng bật dậy: "Để tớ đuổi hết bọn họ đi."
Trần Viễn vội vàng giữ chặt anh: "Cậu, cậu đừng như vậy..."
"Vợ tớ còn không thèm để cho tớ ôm, không đuổi bọn họ thì đuổi ai." Nói xong lại muốn đi, Trần Viễn gấp muốn chết bèn vội vàng nói: "Cho, cho."
Cố An Thành ngồi trở lại vươn tay ra: "Đến đây, để chồng ôm một cái nào."
Trên mặt Trần Viễn nóng lên lườm anh một cái rồi ngồi trong ngực anh tiếp tục làm bài tập, mặc dù ngày mai là cuối tuần nhưng Trần Viễn có thói quen thử xem có thể làm xong hết trong thứ sáu không, thực sự làm không hết sáng thứ bảy lại làm tiếp, thói quen của cậu là làm xong hết bài tập cuối tuần từ sớm để tránh có việc gì đột nhiên phát sinh làm trễ nải.
Cố An Thành cũng đã quen Trần Viễn như vậy, anh ôm cậu nhưng cũng không quấy rầy mà chỉ thật thà ngoan ngoãn làm đệm thịt hình người của Trần Viễn, thỉnh thoảng sẽ xiên một miếng trái cây cho cậu.
Ba người đang chơi đùa trong phòng khách đang cực kỳ phấn khởi điều khiển tay cầm mà hoàn toàn không để ý tới thời gian trôi qua, bởi vì bọn họ thường xuyên đến chơi nên đa số cũng sẽ lựa chọn ngủ lại, vừa đúng lúc ngày mai là thứ bảy, mấy người đều định ở lại đến sáng thứ hai mới đi.
Hơn mười một giờ mấy người kia vẫn còn đang chơi game, Cố An Thành kéo Trần Viễn đi ngủ. Bài tập còn thừa lại một chút nhưng Cố An Thành không cho phép cậu ngủ quá muộn nên mắt thấy đã sắp qua mười một giờ anh lập tức vội đóng gói người kia lại đi ngủ. Tên cà chớn nghe thấy trên lầu có tiếng động, biết rằng chắc bọn họ chuẩn bị ngủ nên nói hai người kia chơi trước, cậu ta lên lầu.
Đối diện cầu thang là hành lang lầu hai, cửa phòng ngủ Cố An Thành mở ra, giọng Cố An Thành từ bên trong truyền ra.
"Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai hãy ngâm trong bồn tắm sau."
Giọng Trần Viễn mềm mềm nghe có vẻ hơi buồn bực, tên cà chớn ló đầu vào trong phòng ngủ nhìn thử thì thấy Trần Viễn vùi đầu trên vai Cố An Thành tựa như đang chơi xấu vậy, cậu liên tục mềm giọng nói: "Ngâm một chút thôi mà."
Dường như đáy lòng tên cà chớn đột nhiên bị ai gãi một cái vậy, cậu ta run rẩy rùng mình một cái rồi vội vàng thu tầm mắt lại còn hai người trong phòng ngủ vẫn chưa nhận ra. Cố An Thành lại càng hết cách với Trần Viễn, một tay lấy quần lót đã được giặt sạch cho Trần Viễn một tay ôm cậu đi về phía phòng tắm: "Vậy thì một chút thôi đấy."
Trần Viễn đặc biệt thích chơi nước giống như một đứa trẻ vậy, phần lớn Cố An Thành đều sẽ đồng ý, có lúc quá muộn sẽ vội vàng rửa mặt ngâm chân cho cậu rồi đi ngủ. Ngâm trong bồn tắm vào đêm khuya cực kỳ có hại, tất nhiên nếu lúc này Trần Viễn làm nũng một chút thôi thì Cố An Thành sẽ trở nên rất chi là không có nguyên tắc.
"Đừng nhúc nhích, coi chừng dầu gội rơi vào mắt."
"Đừng có sờ mà, chỗ đó ngứa." Giọng Trần Viễn nhỏ xíu tựa như một con thú con lông xù nào đó vậy.
Tên cà chớn đứng thẳng tắp ngoài cửa lại dán lỗ tai lên cẩn thận nghe ngóng tiếng động bên trong, thông qua âm thanh dường như cậu ta có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó vậy, Trần Viễn trần trụi nằm trong bồn tắm để Cố An Thành sờ sờ chỗ này sờ sờ chỗ kia...
...
Đột nhiên tên cà chớn cảm thấy bản thân rất nguy hiểm, chuyện này.... Đây gọi là... Mở ra cánh cửa tới thế giới mới?!!
Ba người chơi game tới nửa đêm mệt rồi thì mò mẫm đến phòng khách ngủ. Trong phòng khách có trải tatami và chăn gối đều được gấp để trong ngăn tủ, bọn họ tự phục vụ quen rồi, ngay cả bàn chải khăn mặt đều được chuẩn bị đặt sẵn trong toilet của phòng khách nên mọi thứ đều vô cùng thuận tiện.
Ba người nằm song song nhau, Triệu Hải như thường lệ vừa dính vào gối là ngủ mất, tên cà chớn hỏi Vương Huân đã buồn ngủ đến mơ màng: "Mày cảm thấy Trần Viễn như thế nào?"
"Vợ của đại ca mà, nó thích là được rồi." Suy nghĩ của Vương Huân rất đơn giản, làm anh em với nhau tới một mức độ nào đó và Cố An Thành ở một mức độ nào đó đã tín nhiệm bọn họ nên mới nói chuyện này cho bọn họ thì bọn họ nhất định phải biết có tình có nghĩa với anh, với lại bất kể sau này xảy ra chuyện gì bọn họ đều phải đứng về phía Cố An Thành, đây mới gọi là anh em tốt.
Tên cà chớn dừng lại một chút lại hỏi: "Mày không cảm thấy, cậu ta quá u ám không khiến cho người khác thích sao?"
"Tao thấy rất tốt mà." Vương Huân lẩm bẩm, lúc sắp thiếp đi vô thức nói: "Trắng trẻo sạch sẽ, đáng yêu..."
Tên cà chớn lại nghĩ tới cảnh tượng mà mình đã tưởng tượng tới lập tức không nói nữa.
Được rồi, cần phải ủng hộ anh em mình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...