Sự Trả Thù Của Người Mẹ
Chương 4
09.
Ở một khía cạnh mà tôi và Vương Nhất Minh không thể nhìn thấy, đây là cách mà hai cô cháu này đối xử khác biệt với con trai và con gái tôi, hành hạ con gái tôi, và âm mưu chia rẽ tình mẹ con giữa tôi và Đậu Đậu.
Ba tôi cứ nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Nguyệt Doanh, sắc mặt con tệ quá, con không sao chứ?”
“Không có gì đâu ba, ba lái xe đi, đến bệnh viện rồi nói.”
Tôi tự nhủ phải bình tĩnh.
Trịnh Nguyệt Doanh, sự tức giận sẽ làm xáo trộn sự tỉnh táo của bạn, bạn cần bình tĩnh mới có thể giúp Quả Quả.
Tôi liên tục điều chỉnh nhịp thở, cố gắng làm dịu sự thù hận mãnh liệt, tiếp tục xem video.
Chiếc điện thoại di động đang nắm chặt trong tay tôi đột nhiên rung lên, có cuộc gọi từ trưởng khoa Hướng.
Tim tôi thắt lại ngay lập tức, tay tôi run rẩy nhận điện thoại, mở loa ngoài.
“Anh Trịnh, Nguyệt Doanh, tôi là Hướng Huy."
“Quả Quả đã thoát khỏi nguy hiểm, đừng hoảng sợ, chú ý an toàn trên đường đi, tôi sẽ giải thích cặn kẽ tình huống của bé.”
Trưởng khoa Hướng nói, Quả Quả đã hôn mê khi được đưa đi cấp cứu. Mẹ chồng tôi nói rằng tình trạng của đứa trẻ không nghiêm trọng, chỉ là tiêu chảy thông thường, bé vẫn còn tỉnh táo trên đường đi cấp cứu.
Bác sĩ điều trị khám thấy hốc mắt trũng sâu, tay chân và môi đều bị tím tái, phán đoán ban đầu là trẻ bị sốc giảm thể tích do mất nước và mất cân bằng điện giải do tiêu chảy nặng, do đó đã gây sốc giảm thể tích và mở đường truyền tĩnh mạch cho bé để tiếp tục truyền dịch càng sớm càng tốt.
Khi bác sĩ hỏi về tình trạng của bé, mẹ chồng tôi và Hoàng Sở Nhiên - người đột nhiên xuất hiện - nói gần nói xa, khăng khăng rằng bé bị tiêu chảy thường xuyên, có lẽ lần này đặc biệt nghiêm trọng.
Vì các bác sĩ nghi ngờ những gì họ nói là không đúng sự thật, nguyên nhân thực sự của bệnh sẽ được thảo luận, họ đã sắp xếp để lấy mẫu và xét nghiệm khẩn cấp.
“Vừa rồi bé đã tỉnh lại, tình huống coi như miễn cưỡng ổn định.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm ơn trưởng khoa Hướng với đôi mắt đỏ hoe.
Nếu như trưởng khoa Hướng không tình cờ nhìn thấy Vương Nhất Minh cùng hai người phụ nữ lôi kéo ở cửa cấp cứu cách đây không lâu, nếu trưởng khoa Hướng không nhận ra có điều gì đó không ổn, chủ động tìm hiểu tình hình từ bác sĩ cấp cứu, tôi đã bị gia đình Vương Nhất Minh giữ trong bóng tối như một kẻ ngốc, thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra với con gái mình.
10.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, video trên điện thoại tiếp tục tự động phát. Tôi kéo thanh tiến trình, cố gắng tìm hiểu xem Hoàng Sở Nhiên đã cho Quả Quả uống thứ gì qua cuộc trò chuyện sau đó của họ, để giúp bác sĩ kê đơn thuốc phù hợp càng sớm càng tốt.
Chín giờ sáng, Hoàng Sở Nhiên và mẹ chồng đưa Đậu Đậu vào phòng ngủ chính của tôi và Vương Nhất Minh.
Hoàng Sở Nhiên mở tủ quần áo của tôi ra theo thói quen, chọn trang phục cho mình.
Khi con gái tôi nằm một mình trên giường lớn, mặt đỏ bừng khó chịu, Hoàng Sở Nhiên đang tự xót xa cho bản thân, còn mẹ chồng đang bận hát ru nhẹ nhàng cho Đậu Đậu ngủ trong vòng tay bà ta.
Hoàng Sở Nhiên thay quần áo, cầm lấy một chiếc đồng hồ đeo vào tay: “Cô, chị dâu ghê gớm thật. Con biết nhãn hiệu của chiếc đồng hồ này, là Cartier, đồ thật ít nhất cũng mười mấy ngàn, chị ta dám bỏ tiền ra mua hàng giả cao cấp, chẳng thà mua dây chuyền vàng để giữ giá trị của đồng tiền còn hơn.”
“Hừ, con đàn bà ngu cứ sĩ diện hão, không biết mấy năm nay nó đã lấy bao nhiêu tiền của Nhất Minh để có được đầy đủ mọi thứ như vậy. Đáng tiếc cái tướng nghèo kiết xác, có khoác long bào cũng không giống Thái Tử."
“Được rồi, con nhỏ này, thử hết bộ này đến bộ khác, không dừng phải không?"
“Sắp 10 giờ rồi, nhanh lên đi, cái đồ phá của này lại khóc nữa, con cho nó uống sữa và thay tã rồi mau đi ra ngoài, đi sớm về sớm, đừng để Trịnh Nguyệt Doanh phát hiện.”
Mật khẩu của những chương sau: LeSamourai
Hoàng Sở Nhiên mặc bộ đồ hoàn toàn mới, ôm Quả Quả vào WC, mười phút sau đi ra.
Cô ta ném Quả Quả lên giường như một củ khoai tây nóng hổi, chào mẹ chồng rồi xách túi vội vã đi ra ngoài.
10 giờ rưỡi sáng, mẹ chồng tôi địu Đậu Đậu trên lưng, vào bếp làm bữa trưa.
11 giờ sáng, mẹ chồng bịt mũi đến chỗ Quả Quả quan sát, đột ngột nhấc chân Quả Quả lên, thô bạo cởi tã cho bé.
Quả Quả nhắm mắt, yếu ớt để mặc bà ta làm gì thì làm.
Bà ta nhìn cái tã trên tay chửi rủa, không hề lau cho Quả Quả, trực tiếp mặc tã mới cho bé.
Bà ta mở chai muối bù nước, nhéo má Quả Quả, cưỡng ép đổ vào.
11 giờ 20, mẹ chồng ăn xong, vào phòng xem xét tình huống của Quả Quả.
Bà ta nhanh chóng lấy di động ra gọi điện thoại.
“Sở Nhiên, nói cho cô biết, con đã làm gì với Quả Quả?”
“Con còn cãi bướng, chẳng lẽ đứa nhỏ này có thể vô cớ khiến người ta nổi điên?”
“Con nhỏ chết tiệt kia, sao con thiếu kiên nhẫn như thế? Nếu bây giờ con làm mất lòng Trịnh Nguyệt Doanh, kế hoạch của chúng ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!”
“Đừng nói nhảm nữa, cô sẽ đưa bọn chúng đến gặp anh con ngay lập tức, con qua đó liền đi!”
“Còn nữa, trà giảm béo của con cất ở đâu? Làm việc này mà không biết cách dọn dẹp, con ngu quá!”
Bà ta cúp điện thoại, lấy một hộp các tông đầy màu sắc ở trong phòng bếp ra, đặt hai đứa trẻ vào xe đẩy, vội vàng đẩy xe rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi nhanh chóng tải ảnh chụp màn hình của thứ đó lên phần mềm nhận dạng hình ảnh.
Kết quả nhảy ra nhanh chóng.
Đó là một loại trà giảm béo được sản xuất trong nước, tôi tìm thấy danh sách thành phần của nó trên mạng, thành phần số một rõ ràng là phan tả diệp.
* Phan tả diệp: có thành phần gây tẩy xổ là antraglucoseside (anthraquinone glycoside) mà chủ yếu là sennoside. Dùng liều cao có tác dụng tẩy xổ mạnh phân lỏng đau bụng, nếu liều cao nữa có thể đau bụng dữ dội nôn ói trong 3 - 4 giờ. (Vinmec)
Phan tả diệp là thuốc xổ tự nhiên rất mạnh. Bệnh viện chúng tôi thường kê đơn phan tả diệp và rượu đường cho những bệnh nhân cần nội soi, khi sử dụng cùng nhau, ruột của bệnh nhân có thể được làm sạch trong vòng vài giờ. Tuy nhiên rất nhiều bệnh nhân cho biết, sau khi uống nước ngâm phiên tả diệp, sẽ bị đau bụng như bị chuột rút trong một thời gian dài.
Thảo nào, thảo nào con gái tôi khó chịu đến mức đỏ bừng cả mặt, nhưng không còn sức để khóc.
Tôi nhất thời choáng váng, buộc mình phải gửi tên sản phẩm và danh sách thành phần cho trưởng khoa Hướng.
Xe nhanh chóng dừng lại, chúng tôi đã tới.
Hai người đàn ông trung niên đã đợi rất lâu chào chúng tôi qua kính chắn gió, tôi ra hiệu cho ba mời họ lên xe.
Mẹ của Vương Nhất Minh quyết tâm bao che cho Hoàng Sở Nhiên.
Như vậy, bản thân Vương Nhất Minh có biết mẹ và em họ của anh ta lén lút làm gì không?
11.
Sau khi trưởng khoa Hướng và luật sư Khâu ngồi xuống, chúng tôi nhanh chóng tóm tắt các sự kiện và bằng chứng mà chúng tôi hiện có.
Sau khi xác định hướng hành động tiếp theo dựa trên lời khuyên chuyên môn của luật sư Khâu, trưởng khoa Hướng gọi một y tá trạc tuổi tôi tới, dẫn ba tôi và tôi đến phòng của Quả Quả.
Khi chúng tôi đẩy cửa bước vào, Hoàng Sở Nhiên đang ôm Đậu Đậu, mẹ chồng cầm ly trà nóng, bọn họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa xem TV, không có ai ở cạnh giường của Quả Quả.
Hai người phụ nữ này thình lình nhìn thấy tôi thì cùng đứng dậy vì bị sốc.
Hoàng Sở Nhiên lấy điện thoại ra gọi với vẻ mặt hoảng hốt, mẹ chồng miễn cưỡng bình tĩnh lại, đánh đòn phủ đầu: “Nguyệt Doanh, sao con tới đây?”
Tôi lạnh nhạt nhìn bọn họ, không nói lời nào, đi ngang qua bọn họ đến xem Quả Quả thế nào.
Một mảng nhỏ tóc máu thật dày của Quả Quả đã bị cạo, kim truyền đâm vào da đầu bé để bổ sung chất lỏng cho bé.
Nước mắt tôi rơi xuống ga trải giường, tôi nhẹ nhàng dém chăn cho Quả Quả.
Đôi mắt của ba tôi đỏ bừng, hai bàn tay đặt ở mép giường của ông nổi đầy gân xanh.
Chúng tôi nhìn nhau, thấy một sự thù hận mãnh liệt trong mắt nhau.
Tôi khẽ lắc đầu với ông, ra hiệu cho ông tạm thời kiềm chế cơn nóng giận.
Cô y tá dẫn đường thấy chúng tôi im lặng, chủ động nói với mẹ chồng: “Con cái đang nằm viện, mẹ tới thăm thì có gì phải làm ầm ĩ lên?”
“Liên quan gì đến cô? Cô chỉ là y tá mà quản chuyện nhà của bệnh nhân luôn à?”
Tôi tiến lên vài bước, chặn cô y tá phía sau, hất tay mẹ chồng đang chỉ vào cô y tá: “Cô ấy thì sao? Nếu tôi không có người bạn làm việc ở đây, có phải mọi người định khi nào đứa bé xuất viện mới cho tôi biết hay không?”
Mẹ chồng bị tôi chống đối, giận giữ trợn mắt, cặp lông mày hung hãn nhướng lên, còn muốn dây dưa thêm, tôi trực tiếp ngắt lời: “Đừng quấy rầy đứa bé nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tôi lấy Đậu Đậu từ tay Hoàng Sở Nhiên, đặt bé vào tay cô y tá.
“Chị Triệu, nhờ chị ở lại trong phòng bệnh, giúp em trông coi hai đứa nhỏ.”
Ở một khía cạnh mà tôi và Vương Nhất Minh không thể nhìn thấy, đây là cách mà hai cô cháu này đối xử khác biệt với con trai và con gái tôi, hành hạ con gái tôi, và âm mưu chia rẽ tình mẹ con giữa tôi và Đậu Đậu.
Ba tôi cứ nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Nguyệt Doanh, sắc mặt con tệ quá, con không sao chứ?”
“Không có gì đâu ba, ba lái xe đi, đến bệnh viện rồi nói.”
Tôi tự nhủ phải bình tĩnh.
Trịnh Nguyệt Doanh, sự tức giận sẽ làm xáo trộn sự tỉnh táo của bạn, bạn cần bình tĩnh mới có thể giúp Quả Quả.
Tôi liên tục điều chỉnh nhịp thở, cố gắng làm dịu sự thù hận mãnh liệt, tiếp tục xem video.
Chiếc điện thoại di động đang nắm chặt trong tay tôi đột nhiên rung lên, có cuộc gọi từ trưởng khoa Hướng.
Tim tôi thắt lại ngay lập tức, tay tôi run rẩy nhận điện thoại, mở loa ngoài.
“Anh Trịnh, Nguyệt Doanh, tôi là Hướng Huy."
“Quả Quả đã thoát khỏi nguy hiểm, đừng hoảng sợ, chú ý an toàn trên đường đi, tôi sẽ giải thích cặn kẽ tình huống của bé.”
Trưởng khoa Hướng nói, Quả Quả đã hôn mê khi được đưa đi cấp cứu. Mẹ chồng tôi nói rằng tình trạng của đứa trẻ không nghiêm trọng, chỉ là tiêu chảy thông thường, bé vẫn còn tỉnh táo trên đường đi cấp cứu.
Bác sĩ điều trị khám thấy hốc mắt trũng sâu, tay chân và môi đều bị tím tái, phán đoán ban đầu là trẻ bị sốc giảm thể tích do mất nước và mất cân bằng điện giải do tiêu chảy nặng, do đó đã gây sốc giảm thể tích và mở đường truyền tĩnh mạch cho bé để tiếp tục truyền dịch càng sớm càng tốt.
Khi bác sĩ hỏi về tình trạng của bé, mẹ chồng tôi và Hoàng Sở Nhiên - người đột nhiên xuất hiện - nói gần nói xa, khăng khăng rằng bé bị tiêu chảy thường xuyên, có lẽ lần này đặc biệt nghiêm trọng.
Vì các bác sĩ nghi ngờ những gì họ nói là không đúng sự thật, nguyên nhân thực sự của bệnh sẽ được thảo luận, họ đã sắp xếp để lấy mẫu và xét nghiệm khẩn cấp.
“Vừa rồi bé đã tỉnh lại, tình huống coi như miễn cưỡng ổn định.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm ơn trưởng khoa Hướng với đôi mắt đỏ hoe.
Nếu như trưởng khoa Hướng không tình cờ nhìn thấy Vương Nhất Minh cùng hai người phụ nữ lôi kéo ở cửa cấp cứu cách đây không lâu, nếu trưởng khoa Hướng không nhận ra có điều gì đó không ổn, chủ động tìm hiểu tình hình từ bác sĩ cấp cứu, tôi đã bị gia đình Vương Nhất Minh giữ trong bóng tối như một kẻ ngốc, thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra với con gái mình.
10.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, video trên điện thoại tiếp tục tự động phát. Tôi kéo thanh tiến trình, cố gắng tìm hiểu xem Hoàng Sở Nhiên đã cho Quả Quả uống thứ gì qua cuộc trò chuyện sau đó của họ, để giúp bác sĩ kê đơn thuốc phù hợp càng sớm càng tốt.
Chín giờ sáng, Hoàng Sở Nhiên và mẹ chồng đưa Đậu Đậu vào phòng ngủ chính của tôi và Vương Nhất Minh.
Hoàng Sở Nhiên mở tủ quần áo của tôi ra theo thói quen, chọn trang phục cho mình.
Khi con gái tôi nằm một mình trên giường lớn, mặt đỏ bừng khó chịu, Hoàng Sở Nhiên đang tự xót xa cho bản thân, còn mẹ chồng đang bận hát ru nhẹ nhàng cho Đậu Đậu ngủ trong vòng tay bà ta.
Hoàng Sở Nhiên thay quần áo, cầm lấy một chiếc đồng hồ đeo vào tay: “Cô, chị dâu ghê gớm thật. Con biết nhãn hiệu của chiếc đồng hồ này, là Cartier, đồ thật ít nhất cũng mười mấy ngàn, chị ta dám bỏ tiền ra mua hàng giả cao cấp, chẳng thà mua dây chuyền vàng để giữ giá trị của đồng tiền còn hơn.”
“Hừ, con đàn bà ngu cứ sĩ diện hão, không biết mấy năm nay nó đã lấy bao nhiêu tiền của Nhất Minh để có được đầy đủ mọi thứ như vậy. Đáng tiếc cái tướng nghèo kiết xác, có khoác long bào cũng không giống Thái Tử."
“Được rồi, con nhỏ này, thử hết bộ này đến bộ khác, không dừng phải không?"
“Sắp 10 giờ rồi, nhanh lên đi, cái đồ phá của này lại khóc nữa, con cho nó uống sữa và thay tã rồi mau đi ra ngoài, đi sớm về sớm, đừng để Trịnh Nguyệt Doanh phát hiện.”
Mật khẩu của những chương sau: LeSamourai
Hoàng Sở Nhiên mặc bộ đồ hoàn toàn mới, ôm Quả Quả vào WC, mười phút sau đi ra.
Cô ta ném Quả Quả lên giường như một củ khoai tây nóng hổi, chào mẹ chồng rồi xách túi vội vã đi ra ngoài.
10 giờ rưỡi sáng, mẹ chồng tôi địu Đậu Đậu trên lưng, vào bếp làm bữa trưa.
11 giờ sáng, mẹ chồng bịt mũi đến chỗ Quả Quả quan sát, đột ngột nhấc chân Quả Quả lên, thô bạo cởi tã cho bé.
Quả Quả nhắm mắt, yếu ớt để mặc bà ta làm gì thì làm.
Bà ta nhìn cái tã trên tay chửi rủa, không hề lau cho Quả Quả, trực tiếp mặc tã mới cho bé.
Bà ta mở chai muối bù nước, nhéo má Quả Quả, cưỡng ép đổ vào.
11 giờ 20, mẹ chồng ăn xong, vào phòng xem xét tình huống của Quả Quả.
Bà ta nhanh chóng lấy di động ra gọi điện thoại.
“Sở Nhiên, nói cho cô biết, con đã làm gì với Quả Quả?”
“Con còn cãi bướng, chẳng lẽ đứa nhỏ này có thể vô cớ khiến người ta nổi điên?”
“Con nhỏ chết tiệt kia, sao con thiếu kiên nhẫn như thế? Nếu bây giờ con làm mất lòng Trịnh Nguyệt Doanh, kế hoạch của chúng ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!”
“Đừng nói nhảm nữa, cô sẽ đưa bọn chúng đến gặp anh con ngay lập tức, con qua đó liền đi!”
“Còn nữa, trà giảm béo của con cất ở đâu? Làm việc này mà không biết cách dọn dẹp, con ngu quá!”
Bà ta cúp điện thoại, lấy một hộp các tông đầy màu sắc ở trong phòng bếp ra, đặt hai đứa trẻ vào xe đẩy, vội vàng đẩy xe rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi nhanh chóng tải ảnh chụp màn hình của thứ đó lên phần mềm nhận dạng hình ảnh.
Kết quả nhảy ra nhanh chóng.
Đó là một loại trà giảm béo được sản xuất trong nước, tôi tìm thấy danh sách thành phần của nó trên mạng, thành phần số một rõ ràng là phan tả diệp.
* Phan tả diệp: có thành phần gây tẩy xổ là antraglucoseside (anthraquinone glycoside) mà chủ yếu là sennoside. Dùng liều cao có tác dụng tẩy xổ mạnh phân lỏng đau bụng, nếu liều cao nữa có thể đau bụng dữ dội nôn ói trong 3 - 4 giờ. (Vinmec)
Phan tả diệp là thuốc xổ tự nhiên rất mạnh. Bệnh viện chúng tôi thường kê đơn phan tả diệp và rượu đường cho những bệnh nhân cần nội soi, khi sử dụng cùng nhau, ruột của bệnh nhân có thể được làm sạch trong vòng vài giờ. Tuy nhiên rất nhiều bệnh nhân cho biết, sau khi uống nước ngâm phiên tả diệp, sẽ bị đau bụng như bị chuột rút trong một thời gian dài.
Thảo nào, thảo nào con gái tôi khó chịu đến mức đỏ bừng cả mặt, nhưng không còn sức để khóc.
Tôi nhất thời choáng váng, buộc mình phải gửi tên sản phẩm và danh sách thành phần cho trưởng khoa Hướng.
Xe nhanh chóng dừng lại, chúng tôi đã tới.
Hai người đàn ông trung niên đã đợi rất lâu chào chúng tôi qua kính chắn gió, tôi ra hiệu cho ba mời họ lên xe.
Mẹ của Vương Nhất Minh quyết tâm bao che cho Hoàng Sở Nhiên.
Như vậy, bản thân Vương Nhất Minh có biết mẹ và em họ của anh ta lén lút làm gì không?
11.
Sau khi trưởng khoa Hướng và luật sư Khâu ngồi xuống, chúng tôi nhanh chóng tóm tắt các sự kiện và bằng chứng mà chúng tôi hiện có.
Sau khi xác định hướng hành động tiếp theo dựa trên lời khuyên chuyên môn của luật sư Khâu, trưởng khoa Hướng gọi một y tá trạc tuổi tôi tới, dẫn ba tôi và tôi đến phòng của Quả Quả.
Khi chúng tôi đẩy cửa bước vào, Hoàng Sở Nhiên đang ôm Đậu Đậu, mẹ chồng cầm ly trà nóng, bọn họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa xem TV, không có ai ở cạnh giường của Quả Quả.
Hai người phụ nữ này thình lình nhìn thấy tôi thì cùng đứng dậy vì bị sốc.
Hoàng Sở Nhiên lấy điện thoại ra gọi với vẻ mặt hoảng hốt, mẹ chồng miễn cưỡng bình tĩnh lại, đánh đòn phủ đầu: “Nguyệt Doanh, sao con tới đây?”
Tôi lạnh nhạt nhìn bọn họ, không nói lời nào, đi ngang qua bọn họ đến xem Quả Quả thế nào.
Một mảng nhỏ tóc máu thật dày của Quả Quả đã bị cạo, kim truyền đâm vào da đầu bé để bổ sung chất lỏng cho bé.
Nước mắt tôi rơi xuống ga trải giường, tôi nhẹ nhàng dém chăn cho Quả Quả.
Đôi mắt của ba tôi đỏ bừng, hai bàn tay đặt ở mép giường của ông nổi đầy gân xanh.
Chúng tôi nhìn nhau, thấy một sự thù hận mãnh liệt trong mắt nhau.
Tôi khẽ lắc đầu với ông, ra hiệu cho ông tạm thời kiềm chế cơn nóng giận.
Cô y tá dẫn đường thấy chúng tôi im lặng, chủ động nói với mẹ chồng: “Con cái đang nằm viện, mẹ tới thăm thì có gì phải làm ầm ĩ lên?”
“Liên quan gì đến cô? Cô chỉ là y tá mà quản chuyện nhà của bệnh nhân luôn à?”
Tôi tiến lên vài bước, chặn cô y tá phía sau, hất tay mẹ chồng đang chỉ vào cô y tá: “Cô ấy thì sao? Nếu tôi không có người bạn làm việc ở đây, có phải mọi người định khi nào đứa bé xuất viện mới cho tôi biết hay không?”
Mẹ chồng bị tôi chống đối, giận giữ trợn mắt, cặp lông mày hung hãn nhướng lên, còn muốn dây dưa thêm, tôi trực tiếp ngắt lời: “Đừng quấy rầy đứa bé nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tôi lấy Đậu Đậu từ tay Hoàng Sở Nhiên, đặt bé vào tay cô y tá.
“Chị Triệu, nhờ chị ở lại trong phòng bệnh, giúp em trông coi hai đứa nhỏ.”