Sự Trả Thù Của Người Mẹ
Chương 1
Em họ của chồng tôi xuýt nữa giết chết con gái chúng tôi, nhưng anh ta lại nói: “Đừng báo cảnh sát, Sở Nhiên mới 19 tuổi, cô muốn huỷ hoại cô ấy hay sao?"
“Cô ấy không cố ý, tôi chán cái bộ dạng vô cớ gây rối của cô lắm."
“Nếu cô cứ khăng khăng tác oai tác quái thì ly hôn đi, cô đừng hòng gặp lại hai đứa nhỏ!”
Anh ta tự hào là một bác sĩ trẻ đầy triển vọng, nên tưởng rằng có thể dùng cuộc hôn nhân và con cái để thao túng một cô ý tá nhỏ bé không có quyền thế như tôi.
Thật buồn cười vì anh ta không biết rằng địa vị xã hội mà anh ta luôn tự hào là do tôi ban tặng.
Tôi dứt khoát yêu cầu trưởng khoa đuổi anh ta, tống cả gia đình anh ta vào tù.
01.
Hôm nay là tháng thứ hai tôi trở lại bệnh viện làm việc sau khi nghỉ thai sản.
Công việc đòi hỏi sự tập trung cao độ và phải đứng trong một thời gian dài tại nơi làm việc. Sau khi tan sở, tôi vội về nhà chăm hai đứa nhỏ, tôi kiệt sức về thể chất và tinh thần vào cuối ngày.
Mẹ chồng đưa hai đứa nhỏ đi ngủ, tôi đi vào phòng ngủ chính, thấy chồng tôi là Vương Nhất Minh đang chờ tôi.
Anh ta đặt gối ngay ngắn, khi tôi nằm xuống, anh ta ngồi ở cuối giường xoa bóp chân cho tôi.
Vừa thấy tư thế này của anh ta, tôi biết anh ta định nói gì.
Quả nhiên, anh ta nhắc lại chuyện cũ: “Vợ à, nếu không quyết định, căn nhà nhỏ ở khu bên cạnh sẽ bị người khác nhặt của hời.”
Tôi không khỏi nhíu mày.
Tôi và Vương Nhất Minh đã kết hôn được hai năm. Sau khi mua xe, số tiền tiết kiệm còn lại không đủ 60 vạn, bởi vì không đủ tiền nên hiện nay chúng tôi vẫn còn ở căn nhà cũ đứng tên ba tôi.
Anh ta thì ngược lại, gia đình bốn người của mình chưa có nhà mà đã vô cùng lo lắng chi tiền cho bà con.
“Nhất Minh, em vẫn lặp lại như cũ, Sở Nhiên muốn có tài sản riêng trước khi kết hôn, em đồng ý cả hai tay."
“Nhưng cô ấy thường xuyên về quê, có thật sự cần thiết mua nhà ở tỉnh không?
“Nếu cô ấy có tiền thì không sao, cô ấy không có vài vạn tệ mà còn……”
“Nguyệt Doanh, những lời của em đúng là vô tâm."
“Sở Nhiên là con gái duy nhất của cậu anh. Cậu anh mất sớm, mợ bỏ cô ấy đi lấy chồng khác, cô ấy lớn lên trong nhà anh, giống như em gái ruột của anh.
“Em gái ruột của anh nghỉ việc, đặc biệt tới đây chăm sóc con giúp em. Bây giờ cô ấy muốn có nhà riêng, sau này không cần cô ấy chăm sóc Quả Quả và Đậu Đậu nữa, cô ấy sẽ dọn qua khu dân cư bên cạnh, vừa không làm phiền em, còn có thể ở gần anh trai và cô mình. Cô ấy chỉ có một yêu cầu nho nhỏ mà em cũng ngứa mắt à?
“Anh là anh trai, tình nguyện mua nhà cho em gái làm của hồi môn, em nói này nói nọ, chẳng phải là coi thường Sở Nhiên không học đại học, không có công việc ổn định, là một cô gái tỉnh lẻ hay sao?”
Tôi nói lý lẽ với anh ta, anh ta lại coi tôi là một kẻ có tội ác tày trời. Tôi vốn không muốn cãi nhau, nhưng nếu hôm nay tôi nhịn chuyện này, tôi không phải là Trịnh Nguyệt Doanh.
“Nhất Minh, có phải anh đã quên vì sao em đồng ý để mẹ và Sở Nhiên tới chăm sóc con không?"
“Đúng, em không có mẹ ruột để thu xếp cho em, nhưng anh đừng quên, lúc ấy dì em đã sắp xếp trung tâm ở cữ và bảo mẫu cho em, ba em chủ động nói rằng họ sẽ chịu mọi chi phí."
“Mẹ cứ nói với em cả ngày rằng dù bảo mẫu có giỏi đến đâu cũng không quan tâm đến con bằng bà nội. Em thấy mẹ mỗi ngày đeo kính lão đọc sách nuôi dạy con một cách khoa học khi em mang thai ba tháng cuối, em không khỏi mềm lòng, cho dù ba và dì không hiểu, em cũng để mẹ tới."
“Mẹ mới đến được một tuần, chăm sóc hai đứa nhỏ không xuể vì quá nhiều việc, em muốn thuê người về phụ mẹ, anh lại nói Sở Nhiên là giáo viên mẫu giáo ở quê, trường mẫu giáo đã đóng cửa, đang thất nghiệp, có thể tới phụ trông coi Quả Quả và Đậu Đậu, em cũng theo ý anh."
“Em quan tâm đến anh và mẹ, anh có thể quan tâm đến tâm trạng của em được không?"
“Sở Nhiên thích nữ trang của em nên em tặng, nhưng đây là nhà đó Nhất Minh, anh muốn tặng nên em phải ủng hộ anh à? Anh nói chuyện giống như em nợ gia đình anh, bây giờ em phải trả nợ.”
Sắc mặt Vương Nhất Minh lập tức thay đổi, anh ta cáu kỉnh hất chân tôi ra, ngước gương mặt xanh mét nói với tôi: “Gia đình em có được bao nhiêu tiền mà em bày đặt sĩ diện, đăng ký trung tâm ở cữ tốt nhất, thuê bảo mẫu đắt nhất?"
“Mẹ kế của em chỉ nói cái miệng mà thôi, em tưởng bà ấy thật lòng à?"
“Còn mấy cái nhãn hiệu giả của em chỉ để cho các cô bé như Sở Nhiên đeo chơi thôi, em sắp 30 tuổi rồi, tặng người ta một món đồ cũng lôi ra kể? Em đúng là không biết mất mặt."
“Trịnh Nguyệt Doanh, tôi nói cho em biết, tôi muốn lấy số tiền này, em không có quyền xen vào, sao không nhìn xem tiền lương của em được bao nhiêu đồng mỗi tháng."
“Em và hai đứa nhỏ, có ai không dựa vào tôi không? Nếu em còn muốn một cuộc sống ăn xài thoải mái thì ngừng lại đi!”
Nghe anh ta nói vậy, tôi lập tức nuốt xuống những giọt nước mắt đã trào ra vì sự bất bình của mình.
Đây là lần đầu tiên trong ba năm, Vương Nhất Minh vốn luôn hiền lành lại nổi giận với tôi. Người nhà của anh ta giống như vảy ngược của anh ta, nếu tôi dám đụng vào, anh ta sẽ thiêu đốt tôi bằng ngọn lửa giận dữ ngập trời.
Tôi không còn gì để nói với người như vậy.
Vương Nhất Minh thấy tôi im lặng, tự cho rằng chuyện này đã giải quyết xong, nhanh chóng quay lưng về phía tôi ngủ thiếp đi.
02.
Tôi bị mất ngủ.
Trằn trọc hồi lâu, tôi nhẹ nhàng đứng dậy, vắt một túi sữa bỏ vào tủ lạnh rồi lên giường lại.
Tôi lấy điện thoại dưới gối ra, đã 4 giờ sáng.
Tôi không ngủ được, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Ngay khi tôi đang dần dần mơ màng chìm vào giấc ngủ, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ trong phòng khách lọt qua khe hở trên cửa.
Không hiểu sao, phản ứng đầu tiên của tôi là tiếp tục giả vờ ngủ.
Tôi nghe thấy người nọ bước rất nhẹ đến mép giường của Vương Nhất Minh, rồi im lặng đứng đó.
Tôi hé mắt, nhìn nghiêng qua bên kia.
Người tới hóa ra là Hoàng Sở Nhiên. Cô ta đứng ở đầu giường, cúi xuống, mái tóc dài xõa xuống một bên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say của anh trai.
Cô ta mặc váy ngủ bằng lụa, kiểu rất giống với cái váy mà tôi đã lâu không mặc trong tủ quần áo.
Bởi vì cổ áo ngủ rất thấp, với tư thế hiện tại của cô ta, chỉ cần Vương Nhất Minh mở mắt là có thể nhìn trọn cảnh trước ngực.
Tôi đang tự hỏi cô ta vào phòng của chúng tôi với mục đích gì, cô ta đột nhiên từ từ đứng thẳng lên như một con rối với những khớp rỉ sét, sau đó vòng qua cuối giường đến đầu giường của tôi.
Tôi giật mình, vội nhắm mắt lại.
Trong vòng vài giây, tôi cảm thấy hơi thở ấm áp của cô ta phả vào mặt mình. Tôi ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng êm dịu, giống như loại nước hoa tôi thỉnh thoảng dùng trước khi mang thai.
Tôi không biết cô ta đang làm cái quái gì, nhưng tôi thật sự không chịu nổi hơi thở của cô ta ở khoảng cách gần như vậy, tôi giả vờ vừa bị đánh thức bởi người mới bước vào, mơ hồ hỏi: “Mẹ, có phải sữa đông lạnh không đủ hay không? Mẹ chờ chút, con dậy ngay bây giờ.”
Nhưng Hoàng Sở Nhiên không hề di chuyển.
Khi tôi không nhịn được muốn ngồi dậy hỏi cô ta, tôi nghe thấy Vương Nhất Minh ở bên cạnh lẩm bẩm: “Mẹ, đã nói là cho Quả Quả và Đậu Đậu uống sữa bột vào buổi tối, tại sao mẹ cứ bắt Nguyệt Doanh dậy cho bú?”
Anh ta chưa nói xong, Hoàng Sở Nhiên đã vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi muốn nói với Vương Nhất Minh về hành vi kỳ lạ của Hoàng Sở Nhiên, nhưng khi tôi quay qua nhìn, anh ta đã ngủ.
“Cô ấy không cố ý, tôi chán cái bộ dạng vô cớ gây rối của cô lắm."
“Nếu cô cứ khăng khăng tác oai tác quái thì ly hôn đi, cô đừng hòng gặp lại hai đứa nhỏ!”
Anh ta tự hào là một bác sĩ trẻ đầy triển vọng, nên tưởng rằng có thể dùng cuộc hôn nhân và con cái để thao túng một cô ý tá nhỏ bé không có quyền thế như tôi.
Thật buồn cười vì anh ta không biết rằng địa vị xã hội mà anh ta luôn tự hào là do tôi ban tặng.
Tôi dứt khoát yêu cầu trưởng khoa đuổi anh ta, tống cả gia đình anh ta vào tù.
01.
Hôm nay là tháng thứ hai tôi trở lại bệnh viện làm việc sau khi nghỉ thai sản.
Công việc đòi hỏi sự tập trung cao độ và phải đứng trong một thời gian dài tại nơi làm việc. Sau khi tan sở, tôi vội về nhà chăm hai đứa nhỏ, tôi kiệt sức về thể chất và tinh thần vào cuối ngày.
Mẹ chồng đưa hai đứa nhỏ đi ngủ, tôi đi vào phòng ngủ chính, thấy chồng tôi là Vương Nhất Minh đang chờ tôi.
Anh ta đặt gối ngay ngắn, khi tôi nằm xuống, anh ta ngồi ở cuối giường xoa bóp chân cho tôi.
Vừa thấy tư thế này của anh ta, tôi biết anh ta định nói gì.
Quả nhiên, anh ta nhắc lại chuyện cũ: “Vợ à, nếu không quyết định, căn nhà nhỏ ở khu bên cạnh sẽ bị người khác nhặt của hời.”
Tôi không khỏi nhíu mày.
Tôi và Vương Nhất Minh đã kết hôn được hai năm. Sau khi mua xe, số tiền tiết kiệm còn lại không đủ 60 vạn, bởi vì không đủ tiền nên hiện nay chúng tôi vẫn còn ở căn nhà cũ đứng tên ba tôi.
Anh ta thì ngược lại, gia đình bốn người của mình chưa có nhà mà đã vô cùng lo lắng chi tiền cho bà con.
“Nhất Minh, em vẫn lặp lại như cũ, Sở Nhiên muốn có tài sản riêng trước khi kết hôn, em đồng ý cả hai tay."
“Nhưng cô ấy thường xuyên về quê, có thật sự cần thiết mua nhà ở tỉnh không?
“Nếu cô ấy có tiền thì không sao, cô ấy không có vài vạn tệ mà còn……”
“Nguyệt Doanh, những lời của em đúng là vô tâm."
“Sở Nhiên là con gái duy nhất của cậu anh. Cậu anh mất sớm, mợ bỏ cô ấy đi lấy chồng khác, cô ấy lớn lên trong nhà anh, giống như em gái ruột của anh.
“Em gái ruột của anh nghỉ việc, đặc biệt tới đây chăm sóc con giúp em. Bây giờ cô ấy muốn có nhà riêng, sau này không cần cô ấy chăm sóc Quả Quả và Đậu Đậu nữa, cô ấy sẽ dọn qua khu dân cư bên cạnh, vừa không làm phiền em, còn có thể ở gần anh trai và cô mình. Cô ấy chỉ có một yêu cầu nho nhỏ mà em cũng ngứa mắt à?
“Anh là anh trai, tình nguyện mua nhà cho em gái làm của hồi môn, em nói này nói nọ, chẳng phải là coi thường Sở Nhiên không học đại học, không có công việc ổn định, là một cô gái tỉnh lẻ hay sao?”
Tôi nói lý lẽ với anh ta, anh ta lại coi tôi là một kẻ có tội ác tày trời. Tôi vốn không muốn cãi nhau, nhưng nếu hôm nay tôi nhịn chuyện này, tôi không phải là Trịnh Nguyệt Doanh.
“Nhất Minh, có phải anh đã quên vì sao em đồng ý để mẹ và Sở Nhiên tới chăm sóc con không?"
“Đúng, em không có mẹ ruột để thu xếp cho em, nhưng anh đừng quên, lúc ấy dì em đã sắp xếp trung tâm ở cữ và bảo mẫu cho em, ba em chủ động nói rằng họ sẽ chịu mọi chi phí."
“Mẹ cứ nói với em cả ngày rằng dù bảo mẫu có giỏi đến đâu cũng không quan tâm đến con bằng bà nội. Em thấy mẹ mỗi ngày đeo kính lão đọc sách nuôi dạy con một cách khoa học khi em mang thai ba tháng cuối, em không khỏi mềm lòng, cho dù ba và dì không hiểu, em cũng để mẹ tới."
“Mẹ mới đến được một tuần, chăm sóc hai đứa nhỏ không xuể vì quá nhiều việc, em muốn thuê người về phụ mẹ, anh lại nói Sở Nhiên là giáo viên mẫu giáo ở quê, trường mẫu giáo đã đóng cửa, đang thất nghiệp, có thể tới phụ trông coi Quả Quả và Đậu Đậu, em cũng theo ý anh."
“Em quan tâm đến anh và mẹ, anh có thể quan tâm đến tâm trạng của em được không?"
“Sở Nhiên thích nữ trang của em nên em tặng, nhưng đây là nhà đó Nhất Minh, anh muốn tặng nên em phải ủng hộ anh à? Anh nói chuyện giống như em nợ gia đình anh, bây giờ em phải trả nợ.”
Sắc mặt Vương Nhất Minh lập tức thay đổi, anh ta cáu kỉnh hất chân tôi ra, ngước gương mặt xanh mét nói với tôi: “Gia đình em có được bao nhiêu tiền mà em bày đặt sĩ diện, đăng ký trung tâm ở cữ tốt nhất, thuê bảo mẫu đắt nhất?"
“Mẹ kế của em chỉ nói cái miệng mà thôi, em tưởng bà ấy thật lòng à?"
“Còn mấy cái nhãn hiệu giả của em chỉ để cho các cô bé như Sở Nhiên đeo chơi thôi, em sắp 30 tuổi rồi, tặng người ta một món đồ cũng lôi ra kể? Em đúng là không biết mất mặt."
“Trịnh Nguyệt Doanh, tôi nói cho em biết, tôi muốn lấy số tiền này, em không có quyền xen vào, sao không nhìn xem tiền lương của em được bao nhiêu đồng mỗi tháng."
“Em và hai đứa nhỏ, có ai không dựa vào tôi không? Nếu em còn muốn một cuộc sống ăn xài thoải mái thì ngừng lại đi!”
Nghe anh ta nói vậy, tôi lập tức nuốt xuống những giọt nước mắt đã trào ra vì sự bất bình của mình.
Đây là lần đầu tiên trong ba năm, Vương Nhất Minh vốn luôn hiền lành lại nổi giận với tôi. Người nhà của anh ta giống như vảy ngược của anh ta, nếu tôi dám đụng vào, anh ta sẽ thiêu đốt tôi bằng ngọn lửa giận dữ ngập trời.
Tôi không còn gì để nói với người như vậy.
Vương Nhất Minh thấy tôi im lặng, tự cho rằng chuyện này đã giải quyết xong, nhanh chóng quay lưng về phía tôi ngủ thiếp đi.
02.
Tôi bị mất ngủ.
Trằn trọc hồi lâu, tôi nhẹ nhàng đứng dậy, vắt một túi sữa bỏ vào tủ lạnh rồi lên giường lại.
Tôi lấy điện thoại dưới gối ra, đã 4 giờ sáng.
Tôi không ngủ được, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Ngay khi tôi đang dần dần mơ màng chìm vào giấc ngủ, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ trong phòng khách lọt qua khe hở trên cửa.
Không hiểu sao, phản ứng đầu tiên của tôi là tiếp tục giả vờ ngủ.
Tôi nghe thấy người nọ bước rất nhẹ đến mép giường của Vương Nhất Minh, rồi im lặng đứng đó.
Tôi hé mắt, nhìn nghiêng qua bên kia.
Người tới hóa ra là Hoàng Sở Nhiên. Cô ta đứng ở đầu giường, cúi xuống, mái tóc dài xõa xuống một bên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say của anh trai.
Cô ta mặc váy ngủ bằng lụa, kiểu rất giống với cái váy mà tôi đã lâu không mặc trong tủ quần áo.
Bởi vì cổ áo ngủ rất thấp, với tư thế hiện tại của cô ta, chỉ cần Vương Nhất Minh mở mắt là có thể nhìn trọn cảnh trước ngực.
Tôi đang tự hỏi cô ta vào phòng của chúng tôi với mục đích gì, cô ta đột nhiên từ từ đứng thẳng lên như một con rối với những khớp rỉ sét, sau đó vòng qua cuối giường đến đầu giường của tôi.
Tôi giật mình, vội nhắm mắt lại.
Trong vòng vài giây, tôi cảm thấy hơi thở ấm áp của cô ta phả vào mặt mình. Tôi ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng êm dịu, giống như loại nước hoa tôi thỉnh thoảng dùng trước khi mang thai.
Tôi không biết cô ta đang làm cái quái gì, nhưng tôi thật sự không chịu nổi hơi thở của cô ta ở khoảng cách gần như vậy, tôi giả vờ vừa bị đánh thức bởi người mới bước vào, mơ hồ hỏi: “Mẹ, có phải sữa đông lạnh không đủ hay không? Mẹ chờ chút, con dậy ngay bây giờ.”
Nhưng Hoàng Sở Nhiên không hề di chuyển.
Khi tôi không nhịn được muốn ngồi dậy hỏi cô ta, tôi nghe thấy Vương Nhất Minh ở bên cạnh lẩm bẩm: “Mẹ, đã nói là cho Quả Quả và Đậu Đậu uống sữa bột vào buổi tối, tại sao mẹ cứ bắt Nguyệt Doanh dậy cho bú?”
Anh ta chưa nói xong, Hoàng Sở Nhiên đã vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi muốn nói với Vương Nhất Minh về hành vi kỳ lạ của Hoàng Sở Nhiên, nhưng khi tôi quay qua nhìn, anh ta đã ngủ.