Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 534: C534: Đừng nói lời khách sáo nữa
Người ta có thể đồng ý sao?
“Chỉ cần não chưa ngâm nước, thì còn rất nhiều cách!”
Đạo sĩ Vô Trần vỗ vai Lý Trạch Vũ động viên nói: “Giới trẻ ngày nay đều có tư tưởng rất cởi mở, thằng quỷ sứ con có nhiều ý tưởng, chỉ cần đồn tâm huyết vào. thì chắc chắn sẽ thành công!”
“Con... Con...”
Lý Trạch Vũ bỗng nhiên cảm thấy có hơi mong chờ.
Sau một lúc.
Với sự giới thiệu lại của Lý Trạch Vũ, Trần Thanh Tuyết đã đến trước mặt chỗ của Ngọc Linh Lung và những người khác.
“Sư phụ Linh Lung, mời uống trà!”
“Sư phụ Vô Trần, mời uống trà!”
“Sư phụ Nhất Trinh, mời uống trà!”
Trần Thanh Tuyết rất cởi mở lại chừng mực, lần lượt bưng trà cho ba người.
Ba người Ngọc Linh Lung thì lại càng lúc càng hài lòng với cô vợ của đệ tử này.
Sau bữa tối.
Lý Trạch Vũ để Ngọc Linh Lung ở lại với hai chị em Trần Thanh Tuyết, một mình dắt theo đạo sĩ Vô Trần và hòa thượng Nhất Trinh rời đi trong đêm.
Trời đã về đêm, tòa nhà lớn của tập đoàn Long Thịnh tối om, chỉ có đèn trong văn phòng chủ tịch vẫn còn sáng.
Mấy ngày nay Diệp Khuynh Thành vẫn luôn tập trung vào công việc, không có thời gian để ý tới người đàn ông nào đó.
Nhưng mỗi lúc đêm khuya tĩnh lặng, cô càng cố không nghĩ đến thì người đàn ông đó lại càng cứ xuất hiện trong đầu cô.
Giống như bây giờ!
Dựa vào ghế sofa, Diệp Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn trần nhà, một khuôn mặt mà cô thường thấy trong giấc mơ hiện ra trước mặt cô.
“Nghĩ gì đấy?” Lý Trạch Vũ mỉm cười nói.
Diệp Khuynh Thành dụi dụi mắt để xác nhận lại mình không phải xuất hiện ảo giác, hô hấp bỗng cũng trở nên gấp gáp.
“Đã ăn gì chưa? Có muốn...” “Hức!”
Lý Trạch Vũ còn chưa nói xong, Diệp Khuynh Thành đã nhào vào trong ngực hắn.
“Đồ khốn!”
Diệp Khuynh Thành mắng chửi mấy câu, nhưng giọng điệu lại nghe có vẻ như đang làm nũng.
Lý Trạch Vũ gãi đầu, cuối cùng vẫn là ôm chặt lấy cô.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hai người họ không ai nói gì cả, cứ như vậy ôm nhau mấy phút, sau đó Diệp Khuynh Thành “hức” một tiếng ngước đầu lên, trực tiếp hôn lấy.
Lý Trạch Vũ ôm chặt người phụ nữ trong tay hơn.
“Khu khu!”
“Ở đây vẫn còn người, hai người có thể kiềm chế chút được không?” Hòa thượng Nhất Trinh có hơi ngại ngùng nhắc nhở.
Ông sợ nếu không nhắc, hai đứa nhóc này chắc sẽ cởi quần áo ngay tại đây, trong lòng thầm niệm mấy câu “tội lỗi, tội lỗi”.
Diệp Khuynh Thành trong nháy mắt thoát khỏi vòng tay của Lý Trạch Vũ, lúc này mới phát hiện trong văn phòng còn có một lão hòa thượng và một đạo sĩ,
nhất thời vừa xấu hổ vừa ngượng ngạo.
“Giới thiệu với cô một chút.”
Lý Trạch Vũ kéo Diệp Khuynh Thành đi tới, n Trần và sư phụ Nhất Trinh của tôi.”
: “Hai người họ là sư phụ Vô
Sư phụ? Diệp Khuynh Thành có hơi giật mình.
Lý Trạch Vũ biến mất ba năm, sau khi trở về cả người lại có những thay đổi kinh thiên động địa, thì ra đã bái sư từ mấy thế ngoại cao nhân này!
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng lễ phép nói: “Xin chào hai vị đại sư, con tên là Diệp Khuynh Thành.”
“Con bé thật là xinh đẹp duyên dáng, thực sự là khuynh nước khuynh thành.”
Đạo sĩ Vô Trần không hề do dự mà khen ngợi.
Diệp Khuynh Thành ngượng ngùng cười nói: “Đại sư người quá khen rồi.”
“Đừng nói lời khách sáo nữa.”
Lý Trạch Vũ ngắt lời, sau đó lại dặn dò Diệp Khuynh Thành: “Trong khoảng thời gian này cô đừng chạy lung tung. Bất luận dù đi đâu cũng phải báo cho sư
phụ Vô Trần một tiếng, có nghe chưa?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Diệp Khuynh Thành đoán có thể sẽ xảy ra chuyện lớn, nhưng cô cũng không nhiều lời, chỉ ngoan ngoấn đồng ý: “Tôi biết rồi!”
“Sư phụ Vô Trần, con giao cô ấy cho người!” “Thằng nhóc con còn khách sáo với ta làm chỉ!” Đạo sĩ Vô Trần châm một điếu xì gà, làm một động tác OK.
“Yên tâm đi làm việc của con đi. Chỉ cần có vi sư ở đây, không ai dám động đến một sợi tóc của con bé này đâu..."