Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 43: C43: Quả nhiên
Cấu Phú Quý phun ra bốn chữ từ trong miệng.
Hả? Tập đoàn Thanh Dương!
Quả nhiên, đúng là trùng hợp một cách kỳ lạ, không ngờ chuyện này cũng dính dáng đến đối phương!. Kiếm Hiệp Hay
Vật Tương Vong nói bổ sung: “Theo tin tức mà Phượng Vệ truyền đến, bên tập đoàn Thanh Dương chính là cha vợ của Lâm Trung Hổ, người lãnh đạo của Hưng Nghĩa Các!”
Khóe miệng Lý Trạch Vũ cong lên một nụ lạnh lùng cười lùng.
Trách không được tập đoàn Thanh Dương lại đột nhiên nhắm vào khoa học kỹ thuật Vân Dương trên thị trường chứng khoán, hóa ra còn là bởi vì đôi cha con không biết sống chết kia!
Khoan đã!
Lý Trạch Vũ nhìn bốn phía sau đó đột nhiên sầm mặt lại, nhíu mày hỏi: “Sói Đen đâu?”
Hắn đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên!
“Sói Đen sốt ruột cứu con gái nên đã trực tiếp đi tìm đối phương!”
Vật Tương Vong ngượng ngùng đáp.
“Cốp! cốp!”
Lý Trạch Vũ thưởng cho mỗi người một hạt dẻ, quát lớn: “Hai cậu là heo à? Sao không ngăn người lại!”
Cẩu Phú Quý thở dài nói: “Anh ta là anh em của thiếu gia!”
Cho dù thân thủ của Sói Đen không tầm thường, nhưng so với hai bọn họ vẫn có một đoạn chênh lệch.
Nhưng quan hệ giữa đối phương và thiếu gia nhà bọn họ còn ở đó, hai người bọn họ không dám dùng sức mạnh với Sói Đen, chỉ có thể vội vàng trở về báo cáo.
“Tôi sẽ bị sự ngu xuẩn của hai người các cậu làm cho tức chết mất!”
Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn hai người bọn họ, tức giận nói: “Các cậu ở đây chờ tòi.”
Nói xong, hắn trực tiếp rời đi.
Hai phút sau, trong văn phòng tổng giám đốc.
Lý Trạch Vũ như quen thuộc, trực tiếp đẩy cửa vào.
Trong văn phòng, một thanh niên áo mũ
chỉnh tề đang ngồi ở trên ghế sofa, chừng hai mươi tuổi, đeo kính, nhìn qua rất nhã nhặn.
Mà Trần Thanh Tuyết thì ngồi ở bên cạnh vừa nói vừa cười với đối phương.
Khi nhìn thấy Lý Trạch Vũ đột nhiên đỉ vào, sắc mặt Trần Thanh Tuyết thay đổi, cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện trong mắt cô có vẻ hoảng sợ.
Nhìn thấy cảnh này, lông mày Lý Trạch Vũ hơi nhíu lại.
“Có việc gì thế?”
Trần Thanh Tuyết cố bình tĩnh hỏi.
Lý Trạch Vũ liếc qua thanh niên một cái, lập tức đi thẳng vào vấn đề nói: “Cho tôi mượn xe của cô dùng một chút.”
Trần Thanh Tuyết đứng dậy, đi đến ngăn kéo lấy chìa khóa ra: “Xe ở trong kho dưới tầng hầm, biển số xe là 98105.”
Nghe thấy con số này, trong lòng Lý Trạch Vũ chấn động.
5/10/98, là ngày cha mẹ hắn qua đời!
“Có chuyện gì vậy?”