Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 267: C267: Không đồng ý
Mấy tên cấp dưới này nhìn bề ngoài thì rất lo lắng, nhưng có lẽ trong lòng chỉ mong ông ta bị Lý Trạch Vũ bản chết.
Nghĩ đến đây, Chachai luống cuống, ông ta bỗng nhiên la lớn: "Tất cả dừng tay!"
Theo tiếng ra lệnh này, Haru dẫn đầu nhóm quân đội chậm rãi thu súng lại.
"Đại tướng Lý tỉnh táo một chút, chúng tôi có lời muốn nói!"
Chachai lúc trước phách lối bao nhiêu thì bây giờ nhún nhường bấy nhiêu.
"Còn có gì để nói nữa?"
Lý Trạch Vũ hừ một tiếng, ngay sau nhìn về phía Haru, giả vờ ngây thơ nói: "Gì đó, chắc anh là tướng quân Haru nhỉ."
Haru gật đầu, nói: "Chính là tôi."
"Tôi có chuyện muốn thương lượng cùng tướng quân Haru, không biết tướng quân Haru có hứng thú hay không?"
"Chuyện gì?"
"Nếu như tôi tiêu diệt Chachai, anh là người có khả năng thay thế ông ta nhất, đúng không?”
"Đúng!"
Haru kích động thốt lên, thế nhưng ngay sau đó anh ta cảm nhận được ánh mắt muốn ăn sống người của Chachai. Anh ta lập tức läc đầu, sửa lời: "Thằng nhóc kia, mày đừng hòng khích bác ly gián, sự trung thành của tao đối với tướng quân Chachai có đất trời chứng giám!". Xin hã? đọc t?u?ện tại [ T?Ù MT?U?Ệ?.?n ]
Nói thì nói như vậy, thế nhưng trong lòng anh ta thầm nghĩ, thăng nhóc này nói nhảm nhiều như vậy làm gì, cứ thẳng tay giế t chết tên ngu xuẩn Chachai kia là được rồi!
"Chà."
Lý Trạch Vũ cười lạnh một tiếng, sau đó hẳn nhìn một tên tướng lĩnh khác: "Tướng quân Hazan, nếu như tôi tiêu diệt Chachai và Haru, chắc anh sẽ lên làm chủ tướng toàn quân nhỉ”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Hazan sáng lên.
Mặc dù không nói chuyện, nhưng vẻ mặt kích động đã bán đứng suy nghĩ trong lòng anh tai
Còn Chachai và Haru đều sợ hết hồn.
Đặc biệt là Chachai, säc mặt ông ta tái nhợt, mồ hôi trên trán túa ra như mưa.
"“Khụ khụ."
"Tướng quân Chachai, không phải ông muốn nói chuyện sao? Bây giờ tôi thật lòng có thành ý nói chuyện với ông, nhưng ông cứ giương cung bạt kiếm, đã như vậy thì để bổn soái g iết chết ông trước đã."
Lý Trạch Vũ thấy mọi thứ cũng đã xong xuôi, vì vậy hắn bắt đầu đi vào chủ đề.
“Đừng mà, xin tướng quân Lý bớt giận!" "Lúc nãy là do tôi không đúng, tôi nói câu xin lỗi với cậu, rồi chúng ta ngồi xuống thương lượng. Nước Hạ các cậu nói điều kiện gì tôi cũng đồng ý!"
Chachai sợ hãi, giữa hai ch ân có một dòng chất lỏng tanh hôi chậm rãi chảy ra.
Người này sợ tè cả ra quần! "Nói được như thế sớm thì tốt biết bao."
Lý Trạch Vũ cất khẩu súng, ngay sau đó tìm một ghế dựa ngồi xuống, nhân tiện bắt chéo hai chân.
"Tướng quân, ngài không có sao chứ!" "Tướng quân, để tôi giúp ngài cầm máu!" “Tướng quân, đây là quần của tôi, ngài thay trước đi..."
Mấy tên tướng lĩnh khác lập tức tiến lên hỏi han ân cần, bày tỏ lòng trung thành.
Chachai tức giận quát một tiếng, bảo tất cả cút hết ra ngoài.
Ra lệnh xong, Haru cầm đầu nhóm quân đội chỉ có thể ngượng ngùng đi ra khỏi doanh trại.
Chachai cố nén cơn đau khắp tay chân, dựa vào ghế ngồi: "Tướng quân Lý, cậu muốn thương lượng thế nào?”
"Tôi chỉ nói ba điều kiện."
Lý Trạch Vũ đưa ba ngón tay lên, bình thản nói: "Chỉ cần tướng quân Chachai đồng ý, quân đội chúng tôi sẽ lập tức thả các ông đi."
"Ba điều kiện đó là gì?"
Chachai cau mày hỏi.
"Thứ nhất, nước Thần Tam các ông phải bồi thường cho. nước Hạ chúng tôi năm mươi tỷ USD!"
"Cái gì? Năm mươi tỷ USD! Tại sao cậu không đi cướp luôn đi?"
"Không phải bây giờ tôi đang cướp đó sao?"
Lý Trạch Vũ hỏi ngược lại một câu.
Khóe miệng Chachai co giật, ông ta đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng ai lại không biết xấu hổ như vậy.
Nói chuyện cướp bóc bằng một dáng vẻ đương nhiên!
"Không đồng ý sao? Vậy tôi làm thịt ông cho khỏe!”
"Đồng ý, tôi đồng ý!"
Chachai trả lời ngay.
"Ừ, rất tốt”
Lý Trạch Vũ hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: "Điều kiện thứ hai là nước Thần Tam các ông phải lên tiếng với cộng đồng quốc tế, xin lỗi công khai nước Hạ chúng tôi, tưởng niệm những chiến sĩ nước Hạ đã hy sinh oanh liệt trong chiến dịch này. "Cái này, thì..." Chachai khó xử. Xin lỗi công khai thì còn được, nhưng nếu như tưởng niệm công khai số binh lính đã hy sinh của nước Hạ, thì nước Thần Tam sẽ hoàn toàn trở thành một trò cười.
Lý Trạch Vũ thấy đối phương đầy dáng vẻ đản đo, hẳn läc đầu than thở.
"Không đồng ý? Vậy tôi làm thịt ông nhé!"