Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 211: C211: Tạm được
Thành Kim Lăng, câu lạc bộ tư nhân nào đó.
Hơn mười người mẫu trẻ cao cấp Yến sấu Hoàn Phì* xếp. thành một hàng, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười nịnh nọt.
*Yến sấu hoàn phì: "Yến" là Hán thành đế hoàng hậu Triệu Phi Yến; "Hoàn" là Đường huyền tông quý phi Dương Ngọc Hoàn. Hình dung hình dáng khác nhau của mỗi cô gái, nhưng mỗi người đều có nét đẹp riêng của mình.
Tân Hạo Nhiên bắt chéo hai chân, trong miệng ngậm một điếu xì gà cỡ lớn, vô cùng tao nhã.
Lạc Trường Thanh ngồi bên cạnh gã cười lấy lòng: "Tân thiếu, đây đều là hàng thượng đẳng từ Giang Nam tới, cảm thấy thế nào?"
"Tạm được." Tân Hạo Nhiên hít một hơi thuốc lá, ánh mắt quét tới quét lui trên người những mỹ nữ.
Ai nấy đều xinh đẹp, điều này khiến gã rất khó lựa chọn, nhưng nếu nhận hết thì thân thể gã lại không chịu nổi.
"Tân thiếu, đêm nay không bằng lật thẻ bài? Không chọn trúng thì giữ lại lần sau hưởng thụ."
Năng lực nhìn mặt mà nói chuyện của Lạc Trường Thanh cực mạnh, ngầm hiểu cho ra đề nghị.
Tân Hạo Nhiên hài lòng gật đầu, cảm thấy cách này không tệ lắm.
Đang đợi lúc tú bà đi lấy bảng hiệu, Lạc Trường Thanh chủ động kính hai lần rượu, trong đó không thể thiếu a dua nịnh hót.
Lạc Trường Thành uyển chuyển bày tỏ suy nghĩ của mình. Tân Hạo Nhiên cười nhạt: Chuyện này còn không dễ làm? Công văn nhậm chức mới ngày mai sẽ xuống tới, lần này vị trí thành chủ thành Kim Lăng tôi ngồi chắc."
Dưới sự tranh thủ của Tân Chấn, thành chủ thành Kim Lăng đã rơi lên đầu gã.
Chuyện này trong mắt Tân Hạo Nhiên, cái chết của Chu Vạn Kiệt vẫn có chút giá trị.
"Chúc mừng Tân thiếu."
"Thành chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử nước Hạ vẫn là trừ ngài ra không còn có thể là ai khác." Lúc Lạc Trường Thanh nịnh nọt đồng thời cố ý nhắc tới mấy chữ "thành chủ trẻ tuổi nhất" này, mục đích của nó chính là nhắc nhở Tân Hạo Nhiên nhớ lại trải nghiệm ở Tuyên Thành.
Quả nhiên.
Ánh mắt Tân Hạo Nhiên lập tức tối sầm, lạnh lùng nói: "Lúc trước nếu như không phải tên vô dụng Lý Trạch Vũ kia, tôi đã sớm lên làm thành chủ Tuyên Thành rồi."
"Tân thiếu không cần tức giận với loại rác rưởi kia, quá mất giá rồi."
Lạc Trường Thanh an ủi: "Trong mắt tôi đến tư cách để anh ta liếm ngón chân cho Tần thiếu anh cũng không có."
Mặc dù biết những lời này là đang vuốt mông ngựa, nhưng Tần Hạo Nhiên vẫn rất được lợi.
"Trường Thanh, thật ra trong lòng tôi luôn có một ảo tưởng, ngài biết là gì không?”
Trong mắt Tân Hạo Nhiên lóe lên vẻ gian xảo.
Đầu óc Lạc Trường Thanh nhanh chóng xoay chuyển, thử dò hỏi: "Tân thiếu đang ám chỉ cặp sinh đôi nhà họ Trần kia?"
"Ha ha, vẫn là ngài hiểu tôi nhất." Tân Hạo Nhiên cất tiếng cười †o.
Sắc mặt Lạc Trường Thanh hơi thay đổi, ý cười trên mặt lại không giảm: "Cái này còn không đơn giản, chỉ cần Tân thiếu ngài mở miệng, tôi cam đoan lúc này đêm mai bọn họ sẽ ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt ngài."
Tiệc tối thương nghiệp Tuyên Thành lần đó Lý Trạch Vũ xém chút đã phế anh ta, lúc ấy anh ta đã âm thầm thề chắc chăn phải báo thù này.
Mặc dù anh ta cũng hâm mộ Trần Thanh Tuyết, nhưng giữa phụ nữ và báo thú anh ta lập tức lựa chọn cái sau.
"Ô?" Hai mắt Tân Hạo Nhiên phát sáng nói: "Ngài có cách?"
Lạc Trường Thanh vỗ ngực bảo đảm nói: "Cứ để cho tôi." "Ha ha ha..." Tân Hạo Nhiên cười hài lòng.
"Tên xấu xa, mày còn cười được?" Bỗng nhiên một giọng nói trêu tức vang lên.
Tân Hạo Nhiên lập tức nổi giận, nghiêng đầu nhìn lại nhìn thấy một người gã không muốn nhìn thấy nhất đi vào phòng dưới sự dẫn dắt của tú bà. Xi? ủ?g hộ chú?g tôi tại ++ ?R?M? R?Ye?.v? ++
Lý Trạch Vũ!
Khuôn mặt Tân Hạo Nhiên trở nên dữ tợn.
Con ngươi Lạc Trường Thanh thì co rụt lại, trong lòng sợ hãi.