Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi
Chương 6: Đến trường cùng tôi
“Đồ khốn, tôi giết anh!!!”
Lâm Phi Huyên nổi điên lên, rõ ràng là tên nhóc này chiếm hời từ cô ta, vậy mà còn giả bộ oan ức, đúng là quá mức đê tiện!
Trong cơn tức giận, Lâm Phi Huyên tung một cú đá ngang, hung hăng đá thẳng vào Tô Lân đang ở trên giường.
“Ơ cái cô này, ngủ với tôi xong không trả tiền thì thôi đi, vậy mà còn muốn đánh tôi, đúng là quá đáng mà, tôi phải dạy dỗ cô một trận mới được!”, Tô Lân thở phì phì, duỗi tay bắt lấy chân Lâm Phi Huyên.
Anh dùng sức kéo một cái, cả người Lâm Phi Huyên liền mất khống chế, ngã nhào lên giường.
Tô Lân nhân cơ hội xoay người, cưỡi ngang hông cô ta, không chút nể tình vỗ thẳng vào vị trí phía dưới lưng.
Bốp!
Một tiếng giòn tan, cùng với đó chính là cảm giác đau đớn và nóng rát, khó mà nói nên lời!
Mặt Lâm Phi Huyên lập tức đỏ bừng lên, cứ như một quả đào sắp rỉ mật vậy, cũng không biết là vì giận hay vì xấu hổ nữa.
“Biết sai chưa hả?”
Tô Lân lại vỗ thêm cái nữa.
Không nói mấy thứ khác, chỉ riêng xúc cảm này… cũng quá tuyệt rồi!
“Tên khốn, anh xuống ngay cho tôi!”
Lâm Phi Huyên cắn răng, trong giọng nói mang theo một chút thở dốc khó tả!
“Còn dám mạnh miệng!”
“Tôi hỏi lần nữa, biết sai chưa?”
Tô Lân càng vỗ mạnh hơn.
Lâm Phi Huyên cảm thấy rất khó chịu, toàn thân xụi lơ, dường như mất hết sức lực, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Lúc này, rốt cuộc Hạ Băng Ngữ cũng giật mình hoàn hồn, cô vội quát lên: “Tô Lân, anh đang làm gì đó, mau buông Phi Huyên ra!”
“Được rồi, nể mặt vợ, lần này anh sẽ bỏ qua cho cô ta!”
Tô Lân từ trên người Lâm Phi Huyên nhảy xuống.
“Tên khốn! Tôi nhất định sẽ giết anh!”
Sau khi được tự do, nhớ lại nỗi nhục vừa rồi, Lâm Phi Huyên lại lần nữa muốn ra tay với Tô Lân.
“Cô kia, cô nên nhớ cho kỹ, cô vốn không phải đối thủ của tôi, nếu để rơi vào tay tôi lần nữa, kết cục chắn chắn sẽ còn thảm hơn lúc nãy đấy!”, Tô Lân dứ dứ nắm tay uy hiếp.
“Tôi…”
Lâm Phi Huyên lập tức tắt lửa, dù cô ta không thừa nhận thì cũng phải thừa nhận, quả thật thân thủ của tên nhóc Tô Lân này rất khá!
“Được rồi, hai người đừng có làm rộn nữa, đã không còn sớm, chúng ta nên dùng điểm tâm rồi!”, Hạ Băng Ngữ có hơi đau đầu, bèn nói lời hòa giải.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến nhà ăn ở tầng một, lúc này, bảo mẫu đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Có điều, trong lúc ăn điểm tâm, Lâm Phi Huyên vẫn luôn nhìn chòng chọc vào Tô Lân bằng ánh mắt hung tợn.
Dáng vẻ của cô ta dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống anh vậy!
Trái lại, Tô Lân chẳng chút để tâm, anh ăn như hổ đói, phút chốc đã giải quyết xong bữa sáng.
“Đúng là quỷ đói đầu thai!”
Lâm Phi Huyên nhịn không được lườm một cái.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên.
Sau khi điện thoại được kết nối, sắc mặt Lâm Phi Huyên nhanh chóng thay đổi: “Cái gì? Đêm qua cậu đã nói rõ rồi mà tên Trần Siêu kia vẫn còn dây dưa không dứt à? Đúng là không biết xấu hổ thật mà!”
“Cậu đừng gấp, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu giải quyết chuyện này!”
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Phi Huyên bắt đầu chuyển động.
Đột nhiên, cô ta nghĩ đến điều gì đó, liền nhìn thẳng vào Tô Lân và nhếch môi, nở một nụ cười xấu xa.
“Chị Băng Ngữ, hôm nay chị có cần dùng đến tên này không?”, Lâm Phi Huyên chỉ vào Tô Lân và quay sang hỏi Hạ Băng Ngữ.
“Sao vậy?”, Hạ Băng Ngữ tò mò hỏi.
“Nếu chị không cần thì… em muốn mang anh ta đến trường học giúp một việc”, Lâm Phi Huyên cười hì hì giải thích.
“Chị thì không sao cả, chủ yếu ý của anh ấy thế nào thôi!”
Hạ Băng Ngữ nhẹ lắc đầu.
"Tại sao?"
Tô Lân cong môi hỏi.
“Chỉ vì tôi là bạn thân nhất của chị Băng Ngữ, anh là chồng của chị ấy, anh cũng nên giúp tôi một chút phải không?”
Lâm Phi Huyên tự nhiên hỏi.
"Tôi là Băng Ngữ chồng, không phải phu quân của cô, không có ích lợi gì, tôi vì sao phải giúp cô?"
Tô Lân tức giận trả lời.
Lâm Phi Huyên lập tức không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể tức giận hỏi: "Vậy anh muốn ích lợi gì?"
Tô Lân cẩn thận suy nghĩ một lát: "Tôi cái gì cũng không cần, sao cô không gọi tôi 2 tiếng ‘bố’ nhỉ?"
“Đồ khốn, anh dám chơi tôi!”
Lâm Phi Huyên vỗ bàn đứng lên, xem ra lại muốn chạy trốn!
Hạ Băng Ngữ choáng váng, bất đắc dĩ nhìn Tô Lân: "Dù sao anh cũng không có việc gì, cứ đi cùng Phi Huyên đi!"
"Em yêu, em đã nói rồi, anh nhất định không thể từ chối!" Tô Lân sẵn sàng đồng ý!
Lâm Phi Huyên kìm nén cơn tức giận, cười nhạo trong lòng và quyết định xử lý Tô Lân khi cô ta đến trường!
Ăn tối xong, Hạ Băng Ngữ đến công ty làm việc, còn Tô Lân thì theo Lâm Phi Huyên đến đại học thành phố Giang!
"Ồ! Đây là trường đại học sao? Có rất nhiều cô gái trẻ, dáng người cũng rất đẹp!"
"Nghe Lục sư phụ nói cuộc sống đại học rất tốt, không biết có phải thật hay không, có cơ hội nhất định phải trải nghiệm."
Bước vào trường đại học, Tô Lân nhìn các cô gái đi ngang qua thở dài.
"Tô Lân phải không? Từ nhỏ anh đã g lên núi, chưa bao giờ xuống núi phải không?"
Lâm Phi Huyên nhịn không được hỏi.
"Không, sư phụ của tôi thỉnh thoảng sẽ đưa tôi ra ngoài làm một số việc, chẳng hạn như giết người."
Tô Lân đáp lại với một nụ cười vui tươi.
Lâm Phi Huyên trợn mắt, hoàn toàn không tin lời Tô Lân, anh trông không giống như đã giết ai đó.
Khoảng mười lăm phút.
Lâm Phi Huyên đưa Tô Lân đến một tòa nhà.
“Câu lạc bộ võ thuật?”
Tô Lân nhìn tấm biển trên tòa nhà, đột nhiên càng tò mò hơn.
Lâm Phi Huyên không giải thích, chỉ nắm tay anh đi vào.
"Phi Huyên, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Cái tên Trần Siêu đó vừa gọi lại cho tớ và nói sẽ tới đây trong một phút nữa. Cậu nghĩ tớ nên làm gì đây?"
Trong câu lạc bộ võ thuật, một người phụ nữ với vẻ ngoài thuần khiết mặc bộ võ phục màu trắng nhìn thấy Lâm Phi Huyên bước vào, vội vàng bước tới chào cô, với vẻ mặt lo lắng.
"Vũ Tinh, đừng lo lắng, tớ sẽ tìm một tấm khiên cho cậu. Khi Trần Siêu đến, giao cho anh ta là được!" Lâm Phi Huyên vỗ nhẹ vào Tô Lân bên cạnh cô để chơi đùa.
“Này, lát nữa anh đến trường cùng tôi một chuyến!”, Lâm Phi Huyên thằng thừng ra lệnh cho Tô Lân.
"A? Đây là ai vậy?"
Giang Vũ Tinh tò mò nhìn Tô Lân.
"Một người bạn của tớ."
Lâm Phi Huyên thản nhiên trả lời, sau đó nói với Tô Lân: "Từ giờ trở đi, anh sẽ là bạn trai của Vũ Tinh. Khi có người theo đuổi acô ấy, anh chỉ cần đuổi anh ta đi, hiểu không?"
"Đã hiểu!"
Tô Lân trực tiếp gật đầu đồng ý.
Lâm Phi Huyên lập tức yên tâm, nhưng cô ta lại có chút kinh ngạc, Tô Lân lại có thể hợp tác như vậy.
Mà lúc này, Tô Lân cư nhiên duỗi tay, trực tiếp ôm lấy Giang Vũ Tinh.
"Ah!"
Giang Vũ Tinh hoảng sợ hét lên, theo bản năng thoát khỏi vòng tay Tô Lân!
"Tô Lân, anh đang làm gì vậy?!"
Lâm Phi Huyên hỏi với đôi mắt đẹp mở to giận dữ.
"Không phải cô nói hiện tại tôi là bạn trai của cô ấy sao? Tôi ôm bạn gái là chuyện bình thường mà?" Tô Lân tự tin hỏi.
"Mối quan hệ của anh chỉ là giả vờ, anh không thể chạm vào Vũ Tinh, anh có hiểu không?"
Lâm Phi Huyên vừa giải thích vừa kìm nén cơn tức giận.
Cô ta không biết Tô Lân này rốt cuộc là ngu hay giả!
Mà Tô Lân vừa nghe Lâm Phi Huyên giải thích, lập tức không vui: "Cô bắt tôi làm việc, không cho tôi lợi dụng. Cô đang muốn chơi gái miễn phí à!"
"Phi Huyên, hay là thôi đi!"
Nhìn thấy Tô Lân miễn cưỡng giúp đỡ, Giang Vũ Tinhcười khổ lắc đầu.
Lâm Phi Huyền cau mày, đang định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy mấy bóng người đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông mặc bộ đồ trắng.
Nhìn thấy hắn, Lâm Phi Huyên cũng không để ý tới cái gì khác, nhanh chóng đem Giang Vũ Tinh đẩy vào trong ngực Tô Lân, cố ý lớn tiếng nói: "Vũ Tinh, phải nói thật, cậu và Tô Lân quả thực rất xứng đôi, bất kể ở phương diện nào, anh ấy đều tốt hơn cái tên Trần Siêu đang theo đuổi cậu rất nhiều”.