Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi
Chương 4: Vợ ơi, anh đói
“Ba! Ba cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”
Hạ Băng Ngữ xúc động, vội vàng chạy đến bên giường.
“Băng Ngữ, gần đây xảy ra chuyện gì sao? Ba cảm thấy mình đã hôn mê rất lâu rồi”.
Sắc mặt của Hạ Quốc Đông đã khá hơn rất nhiều.
“Ba, trong khoảng thời gian ba hôn mê này...”.
Hạ Băng Ngữ kể lại hết những chuyện từ sau khi Hạ Quốc Lương hôn mê cho ông nghe, bao gồm cả việc mình đi tìm Tô Lân kết hôn, cùng với việc vừa rồi anh đã chữa trị cho ông.
“Bất kể ra sao, hôn sự này là do ông nội con hẹn ước, con đi thực hiện cũng là việc nên làm”.
Hạ Quốc Lương nghe xong liền gật đầu, cũng không có ý kiến gì nữa.
Sau đó, ông nhìn về phía Tô Lân, thoáng mỉm cười: “Tô Lân phải không, cảm ơn đã cứu tôi”.
“Ba vợ, ba nói vậy thì khách sáo quá, mọi người đều là người nhà, có gì mà cảm ơn với không cảm ơn!”
“Chỉ cần sau này con gái ba chịu nghe lời con, sinh cho con vài thằng nhóc béo tròn là con đã mãn nguyện rồi!”
Tô Lân cười sảng khoái nói.
Hạ Băng Ngữ lườm anh một cái, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, sắc mặt thoáng lạnh đi, nói: “Đúng rồi ba, việc Tô Lân nói ba bị trúng độc...”.
Hạ Quốc Lương sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Việc này trong lòng ba đã có tính toán, đợi khi ba khỏi hẳn, sẽ tự xử lý, con đừng nhúng tay vào nữa”.
Hạ Băng Ngữ gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Bởi vì Hạ Quốc Lương tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, Hạ Băng Ngữ và Tô Lân rời khỏi phòng của ông.
“Vợ ơi, anh đói rồi”.
Tô Lân xoa xoa bụng nói.
“Muốn ăn gì?”
Hạ Băng Ngữ hờ hững hỏi.
“Hì hì, vợ à, hay là em...”
“Cút!!”
Hạ Băng Ngữ lạnh lùng quát.
Nếu không phải vì anh đã cứu sống ba cô thì sợ là cô đã không nhịn được mà cho anh một bạt tai từ lâu rồi.
Mà lúc này, trong một căn phòng khác của biệt thự.
“Ba, thằng nhãi mà con khốn Hạ Băng Ngữ đưa về kia thật là quá ngông cuồng, chúng ta tuyệt đối không được tha cho nó!”
Hạ Phi ôm mặt, gương mặt đầy vẻ độc ác.
“Một gã nhà quê mà thôi, muốn giải quyết rất đơn giản, bây giờ quan trọng nhất vẫn là cướp được tập đoàn Hạ Thi về tay, Hạ Quốc Lương đã tỉnh lại rồi, thời gian cho chúng ta không còn nhiều nữa!”
Hạ Quốc Đông vẻ mặt âm trầm nói.
“Ba, ba có ý kiến gì hay không?”
Hạ Phi tò mò hỏi.
“Trong khoảng thời gian này, tình hình kinh doanh của tập đoàn Hạ Thi xuống dốc không phanh, ba chút nữa sẽ liên hệ với Lý Vy, bảo anh ta kết nối với những cổ đông khác, bãi miễn chức chủ tịch của Hạ Băng Ngữ!”
“Còn có cậu chủ Trương, không phải vẫn luôn theo đuổi Hạ Băng Ngữ à, con liên hệ với anh ta, nói là nhà họ Hạ đồng ý với mối hôn sự này, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể đến để đề nghị kết thông gia!”
Hạ Quốc Đông bật cười đầy nham hiểm.
Ở bên kia, Hạ Băng Ngữ đưa Tô Lân rời khỏi biệt thự, đến một khu trung tâm thương mại lớn để ăn lẩu.
Ăn xong, Hạ Băng Ngữ không đưa Tô Lân trở về ngay mà đi thang máy lên tầng trên.
“Vợ ơi, chúng ta đi làm gì đó?”
Tô Lân gãi gãi đầu hỏi.
“Đi mua cho anh mấy bộ quần áo, anh ăn mặc như vậy thực sự hơi quê mùa một chút”.
“Vẫn là vợ biết thương anh, nào, hôn một cái!”
Tô Lân muốn nhào qua hôn lên mặt Hạ Băng Ngữ, nhưng bị cô tránh qua một bên.
Rất nhanh sau đó, hai người đã đến khu bán quần áo nam, Hạ Băng Ngữ cẩn thận lựa chọn quần áo cho Tô Lân.
Hạ Băng Ngữ có vóc dáng cao ráo, khí chất lạnh lùng, lại thêm gương mặt tuyệt sắc, hoàn toàn xứng với danh hiệu nữ thần.
Mà Tô Lân thì lại ăn mặc quần áo cũ kỹ, trên người còn đeo một cái túi vải chéo, trông đặc sệt vẻ nhà quê lên tỉnh.
Hai người này đi chung với nhau cũng hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh nhìn của mọi người xung quanh.
“Ô! Đây không phải là Tổng giám đốc Hạ à? Mấy ngày không gặp, sao lại tụt dốc thế này, tìm một nông dân để làm bạn trai rồi à!”
Đột nhiên, một người phụ nữ đi tới.
Cô ta khoảng ba mươi tuổi, trên mặt trang điểm đậm, toàn thân thoang thoảng mùi phấn, ăn mặc như một người giàu sổi.
"Lý Vy, chuyện của tôi không liên quan đến cô, đừng can thiệp vào việc!"
Hạ Băng Ngữ lạnh lùng nói.
"Cô Hạ tính tình nóng nảy như vậy, tôi thật sự sợ hãi!"
Lý Vy khoa trương vỗ ngực, liếc nhìn Tô Lân, cười lạnh nói: “Thật sự không ngờ cô Hạ bề ngoài lạnh lùng thuần khiết như vậy, lại trong lòng lại đói khát đến mức như vậy!”
"Mà này, công việc của tên quê mùa này thực sự tốt như vậy sao? Có thể khiến Hạ tổng không thể kiềm chế được?”
"Cô...", Hạ Băng Ngữ mặt đỏ bừng nói.
Cái miệng của Lý Vy này thực sự quá độc ác.
"Ồ, thứ rác rưởi hôi hám này từ đâu đến? Thật sự là hôi chết đi được!"
Tô Lân vỗ mũi, vẻ mặt chán ghét nói.
Lý Vy nhìn bốn phía, sắc mặt lạnh lùng: “Đồ quê mùa, anh đang nói tôi à?”
Tô Lân nhìn Lý Vy như nhìn một kẻ ngốc: "Ngoài cô ra còn có ai hôi thối như vậy? Cô còn cần phải hỏi sao? Thật sự là ngu ngốc!"
Lý Vy trong lòng hiện lên một tia chột dạ, lạnh lùng quát: "Đồ quê mùa, nếu anh còn nói nhảm, tin hay không tôi sẽ tìm người làm anh tàn phế?!"
"Đùa à?!"
“Nếu tôi đọc không lầm thì cô vừa tiếp xúc với ít nhất tám người đàn ông trong vòng một giờ phải không?”
"Kỳ thật cũng không thể trách cô, nội tiết của cô mất cân bằng nghiêm trọng, dẫn đến khu vực đó nhu cầu rất lớn, chỉ một người khó có thể giải quyết."
“Chỉ là thời gian lâu như vậy, thân thể bị tổn thương, nhẹ thì không tự chủ được nặng thì dẫn đến đến vô sinh, về sau cô nên kiềm chế hơn một chút, đúng không?”
Tô Lân lắc đầu nói.
Những người xung quanh nghe được lời này, đều dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Lý Vy.
Hơn nữa, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, nhưng cho dù Lý Vy xịt nước hoa nhưng vẫn ngửi thấy mùi hôi thối!
“Đồ nhà quê, hôm nay tôi sẽ xé miệng anh ra!”
Lý Vy trở nên tức giận và lao về phía Tô Lân.
Tô Lân không hề sợ hãi, anh vung tay một cái, một cây kim bạc đâm vào bụng Lý Vy!
"Ah!"
Lý Vy kêu lên một tiếng, cảm giác được một luồng nhiệt không thể khống chế tuôn ra!
Những người chứng kiến không ngờ rằng Lý Vy sẽ không kiềm chế được ở nơi công cộng, lập tức bịt mũi, liên tục lùi về phía sau với vẻ mặt chán ghét!
"Anh... anh đã làm gì tôi thế?"
Lý Vy mặt đỏ bừng, kinh ngạc và tức giận nhìn Tô Lân!
"Đó không phải là việc của tôi, là bản thân cô không tự chủ được!"
Tô Lân vẻ mặt vô tội.
"Đợi đã, tôi sẽ không để anh đi đâu!"
Lý Vy tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng biết hiện tại không phải lúc quan tâm, cô ta bắt chéo chân, nhanh chóng rời khỏi đây.
"Em yêu, không sao đâu!"
Tô Lân nhìn Hạ Băng Ngữ mỉm cười.
"Tô Lân, vừa rồi anh làm gì vậy?"
Đôi mắt đẹp của Hạ Băng Ngữ tràn đầy tò mò.
"Ha ha, rất đơn giản, chỉ là phong ấn cô ta mà thôi, hơn nữa lời anh vừa nói đều là sự thật, vợ à, về sau nên tránh xa cô ta ra!"
Tô Lân mỉm cười nói.
Sau đó, sau khi hai người mua quần áo xong, họ cùng nhau trở về biệt thự nhà họ Hạ.
Hạ Băng Ngữ bận rộn một ngày, sau khi trở về liền vào phòng tắm tắm rửa.
Nửa giờ sau, Hạ Băng Ngữ mặc bộ đồ ngủ bằng lụa bước ra khỏi phòng tắm, thân hình quyến rũ hiện ra lờ mờ.
Nhưng khi Hạ Băng Ngữ đi tới phòng ngủ, sắc mặt cô đột nhiên tối sầm.
Lúc này Tô Lân đang nằm trên giường, có vẻ như không thể chờ đợi được nữa.
Nhìn thấy Hạ Băng Ngữ trở lại, Tô Lân hoàn toàn không để ý tới biểu tình của cô, nhanh chóng vỗ vỗ đầu giường nói: "Em yêu, mau đến đây đi, anh đang nóng lòng muốn động phòng nè!"