Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé? - Trang 3
Chương 88
Sư huynh quả nhiên lừa ta.
Chàng nói dăm ba ngày nữa sẽ trở về.
Giờ bảy tám ngày đã trôi qua, mà chàng vẫn chưa về.
Núi Lưu Ba vẫn chưa mở lớp lại, nơi nơi đều im ắng. May thay trên đỉnh Thần Chung vẫn còn Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh. Chỉ cần nơi nào có hai con bé, thì không bao giờ thiếu vui vẻ náo nhiệt.
Ta nằm trong chăn đệm mềm xốp, nhìn vạt nắng sớm ôn hòa len qua khe cửa sổ chiếu vào phòng, nghe tiếng ngáy nho nhỏ theo nhịp điệu của Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh bên cạnh mình.
Giọng nói kia lại bất chợt vang lên trong đầu ta.
“Bây giờ cô có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi…”
Ta khẽ khàng tặc lưỡi, chưa bao giờ gặp loại độc biết nói năng thế này luôn, không hổ là hàng do ông tổ A Phụ kia làm ra…
Ta vờ như không nghe thấy, cố gắng nghĩ mấy chuyện linh tinh, cốt để lờ nó đi.
“Ta biết cô nghe được…”
Được rồi, khó chơi thật đấy…
Ta lạnh lùng nói thầm trong đầu: “Lúc đầu độc kẻ khác đến chết, mi cũng lải nhải thế này sao?”
Giọng nói kia bị phũ phàng thì không lấy làm vui vẻ lắm. Nó hỏi lại ta một câu: “Lúc có việc cần nhờ vả người khác, cô cũng không biết điều thế hả?”
Được rồi, ta ngẫm ngợi lại một lát, cố gắng nhẫn nhịn nghĩ, “Hôm nay thái độ của ta không tốt, mi đừng giận nữa.”
Giọng nói kia dịu đi rất nhiều, nó răn dạy ta: “Niệm tình cô và ta sinh ra từ chung một nguồn, ta mới tốt bụng nhắc nhở cô. Một khi quá trình nghịch chuyển bắt đầu, thì chưa tới lúc cô trút hơi thở cuối cùng là không thể dừng lại được. Giờ cô có hối hận cũng không kịp nữa đâu.”
Ta ừ khẽ trong đầu, nói lời cảm ơn với nó, lặp lại lần nữa là mình không hối hận.
Nó thở dài, “Được rồi, thật ra ta chỉ ngại phiền toái thôi. Hạ độc chết cô là bổn phận của ta. Nhưng việc giúp cô đảo ngược quá trình luyện hóa hai viên nội đan, tách chúng nó ra lại không thuộc phận sự của ta. Vất vả lắm đấy, cô có biết không…”
Ta đành phải cảm ơn cảm huệ nó tiếp.
Nó vẫn chưa vui lên, lầu bầu nói: “Phụ Thần thật là lắm miệng, sao phải nói với cô rằng độc tính có thể phát tác tùy theo tâm trạng của cô chứ. Cô biết vậy rồi chẳng phải sẽ chuốc thêm nhiều phiền toái cho ta lắm sao?”
Ta tốt bụng trấn an nó: “Người tài giỏi thường nhiều việc, người tài giỏi thường nhiều việc mà ha ha…”
Dường như nó cuối cùng cũng chịu thua ta, không tìm được thủ đoạn gian dối hay cớ lừa lọc gì nữa, tức giận nói: “Khi nào chịu không nổi cô cũng đừng kêu khổ trong lòng, không được quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta.”
Ta ngoan ngoãn hùa theo nó.
Nó lạnh lùng bảo: “Hỏi lại lần cuối, cô có thể cân nhắc.”
Ta nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn ô cửa sổ giấy sáng dần.
“Nghĩ kỹ rồi.”
“Sẽ không hối hận chứ?”
“Không hối hận.”
Đầu ta đột nhiên lặng đi, ngay sau đó một cơn đau nặng nề nhói lên trong l0ng nguc, tựa như một chiếc cối xay đang từ tốn chuyển động…
“Phinh Phinh…”
“Phinh Phinh…”
“Tỷ không thể bỏ muội lại…”
Ta chậm rãi mở mắt ra trong tiếng khóc tang rung trời của Tiểu Thạch Lựu.
Ta muốn đưa tay ra xoa đầu con bé, nhưng lại phát hiện mình chỉ có đủ sức cử động được ngón tay.
Ta nói bằng giọng khản đặc một lúc lâu, hai đứa nhóc đang bám trên người ta gào khóc mới nhận ra ta đã tỉnh lại. Tiểu Thạch Lựu ghé sát lại gần tai ta, hoảng loạn hỏi: “Phinh Phinh, tỷ nói gì vậy?”
Ồ, bây giờ ta mới nhận ra giọng mình cũng thều thào như tiếng muỗi vo ve.
Thật ra ta cũng chẳng có chuyện quan trọng gì muốn nói với hai đứa nó, chỉ muốn bảo chúng đừng khóc nữa thôi.
Tụi nó thấy ta tỉnh lại thì chẳng thèm khóc nữa, luống cuống đỡ ta dậy, bưng nước ấm tới cho ta uống.
Ta dựa vào đầu giường, tự giác biết mình không có sức cầm cốc, nên uống thẳng mấy ngụm từ chiếc cốc Tiểu Thạch Lựu đang cầm.
“Tỷ bị sao thế?”
Thiên Thanh thút tha thút thít nức nở hỏi.
Ta lắc đầu, ý bảo mình không sao.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã đen đặc, ta khàn giọng hỏi Tiểu Thạch Lựu: “Tỷ ngủ cả ngày ư…”
Tiểu Thạch Lựu trào dâng ấm ức, lại gào khóc, “Nào phải cả ngày, tỷ phải ngủ tầm bảy ngày ấy, còn đánh động cả sư phụ đó, thầy vừa mới về xong.”
Ta xoay cái cổ cứng đờ. Bảy ngày à… Sư huynh đã đi được nửa tháng, vẫn chưa về hay sao?
Đang nói chuyện dở, cửa sổ đột nhiên bị thứ gì đập mạnh mấy cái. Tiểu Thạch Lựu vội chạy tới mở ra xem. Hóa ra đó là một con cú lớn trắng muốt như tuyết, ngậm món gì đó trong miệng, uy phong lẫm liệt đứng trên bậu cửa sổ.
Tiểu Thạch Lựu hoảng sợ, cẩn thận giơ tay ra nhận món đồ trong miệng con cú tuyết.
Con cú to không bay đi ngay, đôi mắt đen nhánh quan sát căn phòng, như thể đang đợi gì đó.
Tiểu Thạch Lựu sải bước chạy tới mép giường ta, “Phinh Phinh, là một lá thư đó.”
Cánh tay mềm nhũn của ta tựa như được rót thần lực, ta giật phắt phong thư từ tay Tiểu Thạch Lựu, cúi đầu vội vàng nhìn dòng chữ trên lá thư, trái tim gần như nhảy lên cổ họng.
Trên thư viết bốn chữ cái to “Gửi riêng Phinh Phinh”, đúng là nét chữ rồng bay phượng múa hào sảng thường ngày của chàng…
Ta nhận được thư rồi, nhưng đột nhiên lại không muốn mở ra xem lắm.
Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh rướn cổ, ngóng trông ta mở thư ra chia sẻ nội dung bên trong với chúng nó.
Ta chậm rãi vuốt thẳng phong thư bị nắm chặt tới nỗi nhăn nhúm, đặt bừa nó bên gối, rồi lại nhận cốc từ tay Thiên Thanh, thong thả ung dung uống một ngụm.
Rầy rà một lát, ta lấy cớ lại buồn ngủ rồi, tắt đèn đi nằm sớm với Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh. Chắc hẳn mấy hôm nay hai đứa nhỏ phải mệt lắm, vừa đặt đầu lên gối là chúng đã ngáy khò khò.
Ta đợi hai đứa ngủ say hẳn thì mới lấy phong thư ra từ dưới gối, lặng lẽ ngồi dậy.
Tứ chi tê rần lúc vừa thức dậy dần lấy lại tri giác. Ta rón rén xuống giường, rồi khẽ khàng kéo màn, đi những bước hâng hẫng tới bên bàn sách, châm chiếc đèn dầu đặt trên bàn, cẩn thận mở lá thư ra.
Thứ rơi ra kèm giấy viết thư còn có một cành mai nhỏ đỏ thắm. Ta đặt hoa lên bàn, nhẹ nhàng mở tờ giấy viết thư ra.
Thứ lập tức nhảy vào mắt ta là ba chữ “Vợ ngoan à”. Vừa nhìn thấy chúng, ta đã mặt đỏ tai hồng, nhưng đọc thêm thì tim như bị dao cắt. Thứ ta cầm trên tay dường như là hạnh phúc của người khác, chỉ liếc trộm thêm một lần cũng là có tội.
Ta đặt lá thư lên bàn sách, yên lặng nhắm mắt một lúc lâu rồi mới cầm thư lên.
“Vợ ngoan à, chuyến này vốn dĩ đi dăm ba ngày là về được rồi, có điều tiên nữ trông coi linh vật đã ra ngoài du ngoạn. Đồng tử coi núi nói mỗi lần tiên nữ ra ngoài, ngắn thì mấy ngày, nhiều thì nửa tuần nhất định sẽ về. Muội chớ chờ sốt ruột…”
Ta lạnh lùng nhếch môi, cái tên này nói điêu mà bịa sinh động y như thật vậy…
Tiếp theo là một đoạn linh tinh nhăng cuội.
Ta lại lạnh lùng nhếch môi. Non nước Ma Vực nguy hiểm vô cùng, những điều thật sự trải qua mấy hôm nay, chắc hẳn chàng chẳng thể viết đúng sự thực kể lại cho ta chuyện nào…
“Trên đường ta tiện thể bắt một con cú tuyết, dùng để đưa tin về cho muội…”
Cuối cùng cũng có câu nói thật, nhưng có lẽ chàng bắt được con cú tuyết này ở non nước Ma Vực đây, coi như nói thật một nửa vậy.
“Dọc đường thấy núi tuyết, gặp cây mai nở rộ đúng lúc này, hái một cành tặng muội…”
Con cú tuyết vẫn đứng trên bậu cửa sổ, phủ một cái bóng rất to dưới ánh nến lay động.
Nó đang đợi mang thư hồi đáp về ư?
Ta cẩn thận bỏ lá thư và cành hoa vào phong thư, cầm một chiếc bút lông sói nhỏ lên, ngồi ngây người hồi lâu trước đèn, sau đó cúi đầu viết: “Sư huynh, nhận được thư rồi, hoa mai đẹp lắm, muội thích vô cùng…”
Ta nhìn hàng chữ còn chưa ráo mực trên giấy hoa tiên, cảm thấy không hài lòng lắm, vì thế đổi tờ giấy viết thư khác, suy nghĩ một lát rồi hạ bút viết lần nữa: “Sư huynh, mấy nay muội nhớ huynh quá…”
Chữ dừng trên giấy, nhìn đã thấy không ổn. Ta lại thay giấy, nghĩ lâu thêm chút nữa rồi mới hạ bút viết: “Sư huynh, huynh ở bên ngoài một thân một mình phải cẩn thận nhé…”
Ta ngơ ngẩn nhìn mấy chữ ít ỏi trên giấy hoa tiên, vẫn chưa thấy hài lòng.
Vì thế ta chong đèn viết hết đêm dài, những tờ giấy hoa tiên bỏ đi chất thành chồng dày bên cạnh, nhưng mặt giấy phía trước vẫn trống trơn.
Ta gác bút xuống, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra.
Biển sao ngoài cửa sổ, một kẻ đưa thư đang chờ.
Ta cẩn trọng vươn tay về phía nó, vuốt v3 đôi cánh trắng muốt của nó.
“Đi đi…”
Ta nói với nó.
Cú tuyết chần chờ trừng mắt nhìn ta.
“Đi đi, không có thư hồi đáp đâu…”
Ta lẩm bẩm.
Cú tuyết ngập ngừng giương cánh, thấy ta không động cựa gì, thì dang cánh vọt vào màn đêm đen kịt.
Ta cất giấy viết thư đi, tắt đèn, rón rén quay về giường, nằm vào trong chiếc chăn đã lạnh ngắt.
Những điều ta muốn nói, đã không thể bày tỏ với chàng được nữa rồi…
Mấy hôm nay nắng rất đẹp, mồng Hai tháng Hai còn chưa qua, mà cơn gió quất vào mặt đã nhuốm hơi ấm của mùa Xuân.
Ta ngồi phơi nắng dưới hành lang, khoác một chiếc áo choàng bằng lông chồn tuyết trắng không tỳ vết. Cây cối hoa cỏ phủ khắp vườn, trước bậc thềm hoa rụng thành đống, còn dưới tường vắng sương tuyết lại chất thành chồng. Ngôi viện nhỏ yên ắng, phong cảnh bốn mùa vô tận.
Tiểu Thạch Lựu chạy bình bịch từ ngoài vào, xách một rổ hoa nhỏ trong tay.
Ta hỏi con bé đi đâu chơi mà mãi mới về thế.
Tiểu Thạch Lựu giơ rổ tới trước mặt ta, thảo dược mang mùi hương thanh mát đăng đắng ập vào mặt.
Con bé quệt khuôn mặt nhỏ đỏ lựng vì phơi nắng, lắc rổ hoa bé xíu nói: “Đây là cỏ giãn gân, muội sao một ít cho tỷ uống nhé.”
Ta khó hiểu hỏi: “Đang yên đang lành, uống cỏ giãn gân làm gì?”
(Cỏ giãn gân – Thư Cân Thảo: Lycopodium japonicum là một loài thực vật có mạch trong Họ Thạch tùng. Cỏ thuốc này dùng để khỏe gân hoạt huyết, trị bệnh khớp, kinh nguyệt không đều, chuột rút.)
Tiểu Thạch Lựu vừa ngồi xổm xuống kế chân ta lựa thảo dược, vừa thuận miệng nói: “Đêm qua lúc ngủ tỷ kêu đau, đêm kia lúc ngủ tỷ kêu đau, đêm trước đêm kia cũng kêu đau khi ngủ. Muội thấy tỷ nằm sái cổ, nên muốn khơi thông gân cốt cho tỷ.”
Ta nhất thời hơi cạn lời, lặng lẽ gật đầu, vẫy vẫy tay với con bé.
Tiểu Thạch Lựu nghe lời trèo lên đùi ta, ta lau chỗ mồ hôi lấm tấm trên trán con bé đi bằng tay áo.
Tiểu Thạch Lựu mở to đôi mắt nhỏ tròn xoe, hỏi với vẻ mặt ngây thơ: “Phinh Phinh, tại sao từ sau khi trở về, tỷ luôn buồn phiền thế?”
Ta thoáng kinh ngạc, mấy hôm nay ta chỉ ít nói hơn ngày thường một chút thôi, sao con bé hạt tiêu này lại nhận ra ta không vui…
Ta cười nói: “Buồn phiền gì đâu…”
Tiểu Thạch Lựu đột nhiên gí sát lại gần ta hơn: “Thiên Thanh bảo muội, tỷ với Tinh Trầm ca ca đang dỗi nhau.”
Ta cứng họng, ba người với một con chó sống trong căn nhà nhỏ, thế mà cũng có lời đồn vớ vẩn được…
Ta dường như có thể thấy dáng vẻ của Thiên Thanh lúc luống tuổi, nó sẽ là một bà cô mồm mép tép nhảy.
Vậy mà ta còn cười vui vẻ.
Muốn biết sau này lớn lên hai đứa sẽ trông thế nào ghê…
Ta đặt giỏ hoa lên đùi, cùng lựa thảo dược với Tiểu Thạch Lựu, mới lựa được một lát đã nghe thấy tiếng bước chân bình bịch vọng lại từ bên ngoài, vừa nghe là biết đấy là Thiên Thanh.
Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Thiên Thanh chạy trối chết thở hồng hộc, nên ta cất tiếng kêu con bé chậm lại.
Mặt Thiên Thanh chợt biến sắc, con bé chỉ ra đằng sau, nói: “Có… có nhiều tiên tử tới quá, người ở giữa trông rất lợi hại…”
Ta đặt Tiểu Thạch Lựu và giỏ hoa xuống đất, nghĩ thầm: “Tới rồi… Quả nhiên…”
[HẾT CHƯƠNG 88]
Chàng nói dăm ba ngày nữa sẽ trở về.
Giờ bảy tám ngày đã trôi qua, mà chàng vẫn chưa về.
Núi Lưu Ba vẫn chưa mở lớp lại, nơi nơi đều im ắng. May thay trên đỉnh Thần Chung vẫn còn Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh. Chỉ cần nơi nào có hai con bé, thì không bao giờ thiếu vui vẻ náo nhiệt.
Ta nằm trong chăn đệm mềm xốp, nhìn vạt nắng sớm ôn hòa len qua khe cửa sổ chiếu vào phòng, nghe tiếng ngáy nho nhỏ theo nhịp điệu của Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh bên cạnh mình.
Giọng nói kia lại bất chợt vang lên trong đầu ta.
“Bây giờ cô có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi…”
Ta khẽ khàng tặc lưỡi, chưa bao giờ gặp loại độc biết nói năng thế này luôn, không hổ là hàng do ông tổ A Phụ kia làm ra…
Ta vờ như không nghe thấy, cố gắng nghĩ mấy chuyện linh tinh, cốt để lờ nó đi.
“Ta biết cô nghe được…”
Được rồi, khó chơi thật đấy…
Ta lạnh lùng nói thầm trong đầu: “Lúc đầu độc kẻ khác đến chết, mi cũng lải nhải thế này sao?”
Giọng nói kia bị phũ phàng thì không lấy làm vui vẻ lắm. Nó hỏi lại ta một câu: “Lúc có việc cần nhờ vả người khác, cô cũng không biết điều thế hả?”
Được rồi, ta ngẫm ngợi lại một lát, cố gắng nhẫn nhịn nghĩ, “Hôm nay thái độ của ta không tốt, mi đừng giận nữa.”
Giọng nói kia dịu đi rất nhiều, nó răn dạy ta: “Niệm tình cô và ta sinh ra từ chung một nguồn, ta mới tốt bụng nhắc nhở cô. Một khi quá trình nghịch chuyển bắt đầu, thì chưa tới lúc cô trút hơi thở cuối cùng là không thể dừng lại được. Giờ cô có hối hận cũng không kịp nữa đâu.”
Ta ừ khẽ trong đầu, nói lời cảm ơn với nó, lặp lại lần nữa là mình không hối hận.
Nó thở dài, “Được rồi, thật ra ta chỉ ngại phiền toái thôi. Hạ độc chết cô là bổn phận của ta. Nhưng việc giúp cô đảo ngược quá trình luyện hóa hai viên nội đan, tách chúng nó ra lại không thuộc phận sự của ta. Vất vả lắm đấy, cô có biết không…”
Ta đành phải cảm ơn cảm huệ nó tiếp.
Nó vẫn chưa vui lên, lầu bầu nói: “Phụ Thần thật là lắm miệng, sao phải nói với cô rằng độc tính có thể phát tác tùy theo tâm trạng của cô chứ. Cô biết vậy rồi chẳng phải sẽ chuốc thêm nhiều phiền toái cho ta lắm sao?”
Ta tốt bụng trấn an nó: “Người tài giỏi thường nhiều việc, người tài giỏi thường nhiều việc mà ha ha…”
Dường như nó cuối cùng cũng chịu thua ta, không tìm được thủ đoạn gian dối hay cớ lừa lọc gì nữa, tức giận nói: “Khi nào chịu không nổi cô cũng đừng kêu khổ trong lòng, không được quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta.”
Ta ngoan ngoãn hùa theo nó.
Nó lạnh lùng bảo: “Hỏi lại lần cuối, cô có thể cân nhắc.”
Ta nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn ô cửa sổ giấy sáng dần.
“Nghĩ kỹ rồi.”
“Sẽ không hối hận chứ?”
“Không hối hận.”
Đầu ta đột nhiên lặng đi, ngay sau đó một cơn đau nặng nề nhói lên trong l0ng nguc, tựa như một chiếc cối xay đang từ tốn chuyển động…
“Phinh Phinh…”
“Phinh Phinh…”
“Tỷ không thể bỏ muội lại…”
Ta chậm rãi mở mắt ra trong tiếng khóc tang rung trời của Tiểu Thạch Lựu.
Ta muốn đưa tay ra xoa đầu con bé, nhưng lại phát hiện mình chỉ có đủ sức cử động được ngón tay.
Ta nói bằng giọng khản đặc một lúc lâu, hai đứa nhóc đang bám trên người ta gào khóc mới nhận ra ta đã tỉnh lại. Tiểu Thạch Lựu ghé sát lại gần tai ta, hoảng loạn hỏi: “Phinh Phinh, tỷ nói gì vậy?”
Ồ, bây giờ ta mới nhận ra giọng mình cũng thều thào như tiếng muỗi vo ve.
Thật ra ta cũng chẳng có chuyện quan trọng gì muốn nói với hai đứa nó, chỉ muốn bảo chúng đừng khóc nữa thôi.
Tụi nó thấy ta tỉnh lại thì chẳng thèm khóc nữa, luống cuống đỡ ta dậy, bưng nước ấm tới cho ta uống.
Ta dựa vào đầu giường, tự giác biết mình không có sức cầm cốc, nên uống thẳng mấy ngụm từ chiếc cốc Tiểu Thạch Lựu đang cầm.
“Tỷ bị sao thế?”
Thiên Thanh thút tha thút thít nức nở hỏi.
Ta lắc đầu, ý bảo mình không sao.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã đen đặc, ta khàn giọng hỏi Tiểu Thạch Lựu: “Tỷ ngủ cả ngày ư…”
Tiểu Thạch Lựu trào dâng ấm ức, lại gào khóc, “Nào phải cả ngày, tỷ phải ngủ tầm bảy ngày ấy, còn đánh động cả sư phụ đó, thầy vừa mới về xong.”
Ta xoay cái cổ cứng đờ. Bảy ngày à… Sư huynh đã đi được nửa tháng, vẫn chưa về hay sao?
Đang nói chuyện dở, cửa sổ đột nhiên bị thứ gì đập mạnh mấy cái. Tiểu Thạch Lựu vội chạy tới mở ra xem. Hóa ra đó là một con cú lớn trắng muốt như tuyết, ngậm món gì đó trong miệng, uy phong lẫm liệt đứng trên bậu cửa sổ.
Tiểu Thạch Lựu hoảng sợ, cẩn thận giơ tay ra nhận món đồ trong miệng con cú tuyết.
Con cú to không bay đi ngay, đôi mắt đen nhánh quan sát căn phòng, như thể đang đợi gì đó.
Tiểu Thạch Lựu sải bước chạy tới mép giường ta, “Phinh Phinh, là một lá thư đó.”
Cánh tay mềm nhũn của ta tựa như được rót thần lực, ta giật phắt phong thư từ tay Tiểu Thạch Lựu, cúi đầu vội vàng nhìn dòng chữ trên lá thư, trái tim gần như nhảy lên cổ họng.
Trên thư viết bốn chữ cái to “Gửi riêng Phinh Phinh”, đúng là nét chữ rồng bay phượng múa hào sảng thường ngày của chàng…
Ta nhận được thư rồi, nhưng đột nhiên lại không muốn mở ra xem lắm.
Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh rướn cổ, ngóng trông ta mở thư ra chia sẻ nội dung bên trong với chúng nó.
Ta chậm rãi vuốt thẳng phong thư bị nắm chặt tới nỗi nhăn nhúm, đặt bừa nó bên gối, rồi lại nhận cốc từ tay Thiên Thanh, thong thả ung dung uống một ngụm.
Rầy rà một lát, ta lấy cớ lại buồn ngủ rồi, tắt đèn đi nằm sớm với Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh. Chắc hẳn mấy hôm nay hai đứa nhỏ phải mệt lắm, vừa đặt đầu lên gối là chúng đã ngáy khò khò.
Ta đợi hai đứa ngủ say hẳn thì mới lấy phong thư ra từ dưới gối, lặng lẽ ngồi dậy.
Tứ chi tê rần lúc vừa thức dậy dần lấy lại tri giác. Ta rón rén xuống giường, rồi khẽ khàng kéo màn, đi những bước hâng hẫng tới bên bàn sách, châm chiếc đèn dầu đặt trên bàn, cẩn thận mở lá thư ra.
Thứ rơi ra kèm giấy viết thư còn có một cành mai nhỏ đỏ thắm. Ta đặt hoa lên bàn, nhẹ nhàng mở tờ giấy viết thư ra.
Thứ lập tức nhảy vào mắt ta là ba chữ “Vợ ngoan à”. Vừa nhìn thấy chúng, ta đã mặt đỏ tai hồng, nhưng đọc thêm thì tim như bị dao cắt. Thứ ta cầm trên tay dường như là hạnh phúc của người khác, chỉ liếc trộm thêm một lần cũng là có tội.
Ta đặt lá thư lên bàn sách, yên lặng nhắm mắt một lúc lâu rồi mới cầm thư lên.
“Vợ ngoan à, chuyến này vốn dĩ đi dăm ba ngày là về được rồi, có điều tiên nữ trông coi linh vật đã ra ngoài du ngoạn. Đồng tử coi núi nói mỗi lần tiên nữ ra ngoài, ngắn thì mấy ngày, nhiều thì nửa tuần nhất định sẽ về. Muội chớ chờ sốt ruột…”
Ta lạnh lùng nhếch môi, cái tên này nói điêu mà bịa sinh động y như thật vậy…
Tiếp theo là một đoạn linh tinh nhăng cuội.
Ta lại lạnh lùng nhếch môi. Non nước Ma Vực nguy hiểm vô cùng, những điều thật sự trải qua mấy hôm nay, chắc hẳn chàng chẳng thể viết đúng sự thực kể lại cho ta chuyện nào…
“Trên đường ta tiện thể bắt một con cú tuyết, dùng để đưa tin về cho muội…”
Cuối cùng cũng có câu nói thật, nhưng có lẽ chàng bắt được con cú tuyết này ở non nước Ma Vực đây, coi như nói thật một nửa vậy.
“Dọc đường thấy núi tuyết, gặp cây mai nở rộ đúng lúc này, hái một cành tặng muội…”
Con cú tuyết vẫn đứng trên bậu cửa sổ, phủ một cái bóng rất to dưới ánh nến lay động.
Nó đang đợi mang thư hồi đáp về ư?
Ta cẩn thận bỏ lá thư và cành hoa vào phong thư, cầm một chiếc bút lông sói nhỏ lên, ngồi ngây người hồi lâu trước đèn, sau đó cúi đầu viết: “Sư huynh, nhận được thư rồi, hoa mai đẹp lắm, muội thích vô cùng…”
Ta nhìn hàng chữ còn chưa ráo mực trên giấy hoa tiên, cảm thấy không hài lòng lắm, vì thế đổi tờ giấy viết thư khác, suy nghĩ một lát rồi hạ bút viết lần nữa: “Sư huynh, mấy nay muội nhớ huynh quá…”
Chữ dừng trên giấy, nhìn đã thấy không ổn. Ta lại thay giấy, nghĩ lâu thêm chút nữa rồi mới hạ bút viết: “Sư huynh, huynh ở bên ngoài một thân một mình phải cẩn thận nhé…”
Ta ngơ ngẩn nhìn mấy chữ ít ỏi trên giấy hoa tiên, vẫn chưa thấy hài lòng.
Vì thế ta chong đèn viết hết đêm dài, những tờ giấy hoa tiên bỏ đi chất thành chồng dày bên cạnh, nhưng mặt giấy phía trước vẫn trống trơn.
Ta gác bút xuống, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra.
Biển sao ngoài cửa sổ, một kẻ đưa thư đang chờ.
Ta cẩn trọng vươn tay về phía nó, vuốt v3 đôi cánh trắng muốt của nó.
“Đi đi…”
Ta nói với nó.
Cú tuyết chần chờ trừng mắt nhìn ta.
“Đi đi, không có thư hồi đáp đâu…”
Ta lẩm bẩm.
Cú tuyết ngập ngừng giương cánh, thấy ta không động cựa gì, thì dang cánh vọt vào màn đêm đen kịt.
Ta cất giấy viết thư đi, tắt đèn, rón rén quay về giường, nằm vào trong chiếc chăn đã lạnh ngắt.
Những điều ta muốn nói, đã không thể bày tỏ với chàng được nữa rồi…
Mấy hôm nay nắng rất đẹp, mồng Hai tháng Hai còn chưa qua, mà cơn gió quất vào mặt đã nhuốm hơi ấm của mùa Xuân.
Ta ngồi phơi nắng dưới hành lang, khoác một chiếc áo choàng bằng lông chồn tuyết trắng không tỳ vết. Cây cối hoa cỏ phủ khắp vườn, trước bậc thềm hoa rụng thành đống, còn dưới tường vắng sương tuyết lại chất thành chồng. Ngôi viện nhỏ yên ắng, phong cảnh bốn mùa vô tận.
Tiểu Thạch Lựu chạy bình bịch từ ngoài vào, xách một rổ hoa nhỏ trong tay.
Ta hỏi con bé đi đâu chơi mà mãi mới về thế.
Tiểu Thạch Lựu giơ rổ tới trước mặt ta, thảo dược mang mùi hương thanh mát đăng đắng ập vào mặt.
Con bé quệt khuôn mặt nhỏ đỏ lựng vì phơi nắng, lắc rổ hoa bé xíu nói: “Đây là cỏ giãn gân, muội sao một ít cho tỷ uống nhé.”
Ta khó hiểu hỏi: “Đang yên đang lành, uống cỏ giãn gân làm gì?”
(Cỏ giãn gân – Thư Cân Thảo: Lycopodium japonicum là một loài thực vật có mạch trong Họ Thạch tùng. Cỏ thuốc này dùng để khỏe gân hoạt huyết, trị bệnh khớp, kinh nguyệt không đều, chuột rút.)
Tiểu Thạch Lựu vừa ngồi xổm xuống kế chân ta lựa thảo dược, vừa thuận miệng nói: “Đêm qua lúc ngủ tỷ kêu đau, đêm kia lúc ngủ tỷ kêu đau, đêm trước đêm kia cũng kêu đau khi ngủ. Muội thấy tỷ nằm sái cổ, nên muốn khơi thông gân cốt cho tỷ.”
Ta nhất thời hơi cạn lời, lặng lẽ gật đầu, vẫy vẫy tay với con bé.
Tiểu Thạch Lựu nghe lời trèo lên đùi ta, ta lau chỗ mồ hôi lấm tấm trên trán con bé đi bằng tay áo.
Tiểu Thạch Lựu mở to đôi mắt nhỏ tròn xoe, hỏi với vẻ mặt ngây thơ: “Phinh Phinh, tại sao từ sau khi trở về, tỷ luôn buồn phiền thế?”
Ta thoáng kinh ngạc, mấy hôm nay ta chỉ ít nói hơn ngày thường một chút thôi, sao con bé hạt tiêu này lại nhận ra ta không vui…
Ta cười nói: “Buồn phiền gì đâu…”
Tiểu Thạch Lựu đột nhiên gí sát lại gần ta hơn: “Thiên Thanh bảo muội, tỷ với Tinh Trầm ca ca đang dỗi nhau.”
Ta cứng họng, ba người với một con chó sống trong căn nhà nhỏ, thế mà cũng có lời đồn vớ vẩn được…
Ta dường như có thể thấy dáng vẻ của Thiên Thanh lúc luống tuổi, nó sẽ là một bà cô mồm mép tép nhảy.
Vậy mà ta còn cười vui vẻ.
Muốn biết sau này lớn lên hai đứa sẽ trông thế nào ghê…
Ta đặt giỏ hoa lên đùi, cùng lựa thảo dược với Tiểu Thạch Lựu, mới lựa được một lát đã nghe thấy tiếng bước chân bình bịch vọng lại từ bên ngoài, vừa nghe là biết đấy là Thiên Thanh.
Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Thiên Thanh chạy trối chết thở hồng hộc, nên ta cất tiếng kêu con bé chậm lại.
Mặt Thiên Thanh chợt biến sắc, con bé chỉ ra đằng sau, nói: “Có… có nhiều tiên tử tới quá, người ở giữa trông rất lợi hại…”
Ta đặt Tiểu Thạch Lựu và giỏ hoa xuống đất, nghĩ thầm: “Tới rồi… Quả nhiên…”
[HẾT CHƯƠNG 88]