Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé? - Trang 3
Chương 6
Mấy nay ta hơi có tí tâm sự, bị hai đứa Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh phát hiện ra. Chúng nó thay phiên nhau gặng hỏi ta rốt cuộc vì đâu mà ta mất hồn mất vía suốt ngày.
Tâm sự của ta thật tình không liên quan gì đến ta, mà là vì mấy nay sắc mặt Tinh Trầm tiên quan vẫn chưa khấm khá lên. Mỗi lần liếc nhìn ngài, ta lại cảm thấy ngài cực kỳ tịch mịch cô đơn. Lòng ta bỗng nảy sinh chút khó chịu. Trước khi bản thân kịp nhận ra, ta đã bắt đầu suy ngẫm phải làm sao mới có thể khiến ngài vui lên một chút.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, Tiểu Thạch Lựu vỗ tay cười nói: “Phinh Phinh, cuối cùng tỷ cũng nghĩ thông, biết chủ động quan tâm tiên quan rồi.”
Thiên Thanh nhếch khóe mắt, kiêu căng mà rằng: “Muốn làm đàn ông vui chứ gì, chuyện đấy đơn giản thôi.”
Ta khiêm tốn thỉnh giáo, Thiên Thanh bẻ đầu ngón tay nói: “Những thứ cánh mày râu thích, chỉ gồm rượu – sắc – tiền, ăn nhậu chơi gái cờ bạc. Tiên quan ngày ngày vùi đầu sửa chữa bình lọ, vừa cô đơn vừa nhàm chán, chắc đã thấy rấm rứt lâu rồi.”
Ta thấy Thiên Thanh nói hùng hồn có lý như thế thì lại càng bội phục con bé hơn. Ta bèn hỏi nó mấy cách giúp tiên quan giải quyết nỗi tịch mịch nhàm chán đeo bám ngài ấy thường trực.
Thiên Thanh chống gò má xinh suy nghĩ hồi lâu, rồi kể một chuyện cho chúng ta. Con bé bảo mấy nay nó nhìn lén gã sai vặt phụ trách bữa sáng ở nhà vườn làm trong bếp, thấy gã rất hay lén lút xem sách tranh trong phòng. Con bé chưa từng thấy ai đọc sách mà mặt mày lại mừng vui rờ rỡ sướng từ trong lòng sướng ra như thế. Nó cũng muốn được vui, nên đã lẻn vào phòng gã sai vặt nhân lúc gã không có trong ấy, lôi mười mấy tập tranh văn hay vẽ đẹp ra từ dưới chăn. Nó mở ra xem, tập tranh có nam có nữ, đều không manh áo che thân, bày ra đủ loại động tác kỳ quái. Không uổng học thức uyên bác của con bé, nó suy tư một thoáng là biết ngay tập tranh này là Xuân Cung đồ trong truyền thuyết.
Ta khó hiểu hỏi: “Tranh tả chuyện phòng the thực sự có ma lực như thế, khiến người xem sướng từ trong lòng sướng ra ư?”
Nếu quả thực là vậy, thì ta cũng phải kiếm mấy cuốn về, đặng mỗi lần bị tiên quan bắt đọc quyển sách lộn xộn hỗn loạn kia, ta có thể dùng loại tranh nọ để giải cứu trái tim buồn bã tái tê của mình.
Thiên Thanh gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không sai.”
Ba đứa nói là làm liền, chúng ta lẻn vào phòng gã sai vặt kia nhân lúc gã ngủ tít mít, lấy dăm ba quyển truyện khỏi chăn của gã, lủi nhanh như chớp mất tăm mất tích.
Ta nghe theo lời dặn của Thiên Thanh, lựa lúc Tinh Trầm tiên quan không ở trong phòng, đặt sách tranh bên gối ngài, rồi vờ như không biết gì cả.
Tiên quan thức trắng cả đêm, ta chờ sốt hết ruột gan, tiêu tan cơn buồn ngủ. Mãi tới khi trời sáng bảnh, tiếng vẩy nước quét nhà của đám hầu gái vang lên bên ngoài, tiên quan mới ngáp một cái, đi đến mép giường. Ngài nhìn thấy mấy quyển sách tranh bên gối thì ngẩn ra một thoáng, giở một quyển ra xem.
Đôi mắt ta lập tức sáng rực lên, lòng đầy chờ mong rằng gương mặt tiên quan sẽ biểu lộ nét mừng vui chân thật.
Ai ngờ chân mày tiên quan dần cau lại, ngài chưa xem được mấy trang đã vứt quyển sách lên giường. Ta thấy biểu cảm của ngài chẳng liên quan gì đến mừng vui cả, bỗng thấy hoang mang khó hiểu.
Ngài đột nhiên phóng một ánh mắt như điện giật về phía ta, ta vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, hạ quyết tâm dù có chết cũng không nhận đấy là mình làm.
Lúc này có ba tiếng gõ nhỏ vang lên ở cửa, những tiếng bước chân dừng lại ngoài tấm bình phong. Một giọng nhút nhát sợ sệt vọng vào: “Đêm qua Tinh Trầm đại nhân có ngon giấc không ạ? Sáng nay tiểu nhân đã chuẩn bị canh gà hoành thánh, mứt táo đỏ, bánh xốp phủ vừng lạc, măng xắt trộn dầu đỏ, giờ ngài muốn dùng bữa không ạ?”
Tiểu Trầm Trầm vội che đống sách truyện kia lại bằng chăn, húng hắng cho gã sai vặt nọ vào.
Ta he hé mắt liếc xéo qua đấy, thấy gã sai vặt đêm qua mình vừa vào phòng ăn trộm đang xách một hộp đồ ăn sơn đỏ, đi ra từ đằng sau tấm bình phong. Gã ta bưng bữa sáng thơm nức mũi lên chiếc bàn tròn nhỏ khắc hoa hải đường trong phòng. Gã lanh lẹ đặt đôi đũa mảnh bằng ngà voi, đĩa chén tinh xảo lên bàn. Bày biện xong xuôi, gã dọn hộp đồ ăn, khom người cáo lui. Lúc đứng dậy, gã tình cờ liếc về phía mặt sàn kế giường, ánh mắt bỗng trở nên sửng sốt. Tiểu Trầm Trầm cúi đầu nhìn theo mắt gã, thấy một quyển sách truyện ta lấy trộm cho ngài thình lình nằm đấy.
Hai mảng ráng chiều bỗng trải rộng trên gò má Tiểu Trầm Trầm, khiến mắt ta lại hoa lên.
Gã sai vặt kia không dám nhiều lời, cung kính lui về phía tấm bình phong, lúc gần đi còn nhanh nhẹn quay đầu, quẳng một ánh mắt chan chứa tình, ngập tràn sự ăn ý và thấu hiểu cho Tiểu Trầm Trầm.
Tiểu Trầm Trầm nhặt quyển truyện ở dưới đất ném lên giường, giận dữ lườm về phía ta. Ta lập tức vờ như mình ngủ say tít mít, trời có sập cũng không mở mắt ra nổi. Chiêu này lần nào cũng rất linh nghiệm, cuối cùng ngài vẫn không nỡ dựng ta dậy thẩm vấn. Ta vờ vịt một lát, rồi thiếp đi thật.
Khi thức giấc vào đêm tiếp theo, ta ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện trên bàn có thêm một chồng truyện rất dày. Tiểu Trầm Trầm đang đỡ trán nhìn theo hướng gã sai vặt hôm qua rời đi, mặt tái xanh tái xám, cực kỳ xuất sắc.
Ta giả vờ tò mò cầm một quyển định đọc thì lại bị Tiểu Trầm Trầm giật mất. Ta mở to đôi mắt vô cùng ngây thơ không rành thế sự, hỏi ngài: “Sao tiên quan keo kiệt thế, đây chỉ là một quyển sách thôi mà, chẳng lẽ đọc rồi là không dứt ra được? Với lại, tiên quan thường dạy dỗ em, đọc sách có ích…”
Một quyển sách siêu dày đập xuống trước mặt ta, làm vẩn lên một lớp bụi kèm mùi ẩm mốc. Ta bị sặc, hắt xì một cái rõ kêu.
Tối nay tiên quan cực kỳ có nhã hứng, ngài tự giám sát ta đọc quyển sách khó hiểu này suốt ba canh giờ…
Hai con nhóc đã đưa ra ý kiến tồi tệ như thế, hại ta suýt hộc máu vì quyển sách chết tiệt kia, vậy mà con nhỏ Thiên Thanh giang hồ bịp bợm còn dám tranh công trước mặt ta. Ta tức tối kể lại chuyện tiên quan đọc sách tranh cho tụi nó nghe. Thiên Thanh lẩm bà lẩm bẩm “đúng ra phải khác chứ”. Nó nhíu hàng mày xinh ra chiều suy ngẫm, mắt dính chặt vào hồ sen đen ngòm, không để ý tới ta nữa.
Mấy con côn trùng mùa Hạ kêu rả rích ven hồ, lá sen dập dềnh trên mặt nước, hương sen thoang thoảng giữa tầng không. Ta nhớ tới con rắn nhỏ màu xám bốc phét tới tận trời trong hồ mà lâu rồi mình chưa gặp, bèn lại gần mặt hồ gợn sóng xanh, gọi: “Bé rắn nhỏ ơi, nhớ ta không?”
Mặt hồ vẫn lặng lờ im ắng, không có gì khác lạ.
Ta lại gọi tiếng nữa: “Bé Xám, nhớ ta không?”
Đợi một lúc lâu, mặt hồ vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Ta than thở, con rắn xám nhỏ này người bé ti ti nhưng giá thì cao vời vợi, lần nào ta cũng phải ới nó dăm ba lượt, nó mới chịu bố thí lên gặp ta. Vì thế ta làm bộ làm tịch gọi nó: “Bé Xám, nếu ngươi không ra, thì ta về đấy nhé?”
Nói đoạn, ta bèn đứng dậy giả vờ bỏ đi.
Ta thầm đếm bước chân trong lòng, vừa đúng đến bước thứ ba, tiếng nước xao động đột nhiên vang lên từ cái hồ đằng sau. Ngay sau đó, một giọng choe chóe cáu gắt rít lên: “Dòng thứ điêu toa gan tày trời, chạy đi đâu!”
Ta dừng chân lại, ép khóe miệng muốn cười xuống, xoay người quay về cạnh hồ, tán dóc với con rắn nhỏ trồi nửa người lên khỏi mặt nước, đang trợn mắt tức tối nhìn ta: “Lâu lắm không gặp, Bé Xám, mấy nay ngươi khỏe không?”
“Láo xược, tên của bản tôn không phải là Bé Xám, bản tôn là chuyển thế của thần thú Ứng Long* từ thời thượng cổ, nay là chân long duy nhất có một trong hai trên thế giới này. Bản tôn sinh ra trong cung Tử Vi, uống nước sông trời, gánh vác sứ mệnh trời ban, chọn một người chủ đáng nể với đời. Ta nuốt núi sông, khinh nhật nguyệt, định càn khôn, há có thể để thứ tiểu yêu nhà ngươi mở miệng khinh nhờn.”
“Ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai thật rồi.”
Ta vừa nghe lời chắp tay thi lễ, vừa xin lỗi Bé Xám liên tục.
Bé Xám thấy thái độ nhận sai của ta thành khẩn thì lấy làm đắc ý lắm. Nó nhất thời quên mất ta là một đứa học trò dạy mãi không sửa, cũng quên khuấy chuyện ta rất thích trêu chọc nó.
Ta nhếch mép, nở nụ cười xấu xa, khiêm tốn hỏi: “Nếu các hạ không muốn bị gọi là Bé Xám, vậy xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ…”
Bé Xám uy phong lừng lững nói: “Đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, bản tôn tên là Bé Ngoan.”
Thiên Thanh đang nhíu mày trầm tư đột nhiên phì cười, ta cũng ôm bụng cười lăn lộn trên bờ hồ.
Bé Xám thẹn quá hóa giận, ngụp sâu vào trong nước. Dù ta có nói ngọt thế nào, nó cũng không chịu chui ra nữa.
Thôi được, ta thừa nhận mình sống hơi lỗi, nhưng Bé Xám đúng là suối nguồn vui vẻ của đời ta, trêu nó một trận, những nỗi buồn khổ vì phải đọc sách của ta đều hóa thành mây bay.
Thiên Thanh lau những giọt nước do Bé Xám làm vẩy lên mặt mình, kéo ta dậy khỏi nền đất, ánh mắt sáng ngời: “Phinh Phinh, muội rốt cuộc cũng nghĩ ra lý do rồi.”
“Lý do gì cơ?”
Ta chỉ lo chơi đùa với Bé Xám, gần như quên khuấy mất vừa nãy Thiên Thanh đang nói gì.
Thiên Thanh đảo tròn mắt nhìn ta, thong dong cất lời: “Sở dĩ tiên quan bực bội như thế, nhất định là vì chúng ta không đoán trúng được suy nghĩ của ngài, tặng quà không hợp ý ngài.”
Ta xoa cái bụng nhưng nhức vì cười nhiều, bấy giờ mới hiểu rõ Thiên Thanh đang bàn về cái gì, bèn phản đối: “Cái này cần gì phải nói nữa, đương nhiên ta biết ý tưởng tồi tệ của muội không hợp lòng ngài ấy rồi.”
Thiên Thanh vội vã muốn chứng tỏ bản thân, chưa đợi ta hỏi con bé đã nói tiếp: “Với vẻ ngoài nhân cách tính tình của tiên quan, chỉ tặng mấy quyển truyện thôi quả là hơi có lệ, hơi ngây thơ. Lỗi tại muội sơ sẩy đuểnh đoảng. Phinh Phinh, tỷ yên tâm, chỉ cần làm theo lời muội, lần này tiên quan nhất định sẽ vừa lòng.”
Vì thế chúng ta nói là làm ngay, đi tìm cả Tiểu Thạch Lựu. Thừa dịp trời còn chưa sáng, chúng ta lén chui vào phòng cô hầu gái xinh xẻo nhất ngôi nhà vườn này, bịt mắt bịt mồm cô em xinh xắn còn đang say ngủ kia, vác cô ta vào phòng tiên quan.
Xong việc này, ta mệt tới độ tay chân co rút, mắt ríp vào nhau. Tia nắng ban mai ngoài cửa sổ đã chập chừng lộ ra, tiên quan vẫn chưa trở về phòng, cô hầu gái trên giường lại tỉnh trước. Thân hình mảnh dẻ như cành liễu giãy giụa trong chăn gấm, cô ta phát ra những tiếng nức nở sợ sệt.
Ta bắt chước câu hay hớm mà mình tình cờ học được trong quyển truyện hôm qua, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi cô ta: “Này người đẹp ơi, nàng đừng kêu nữa, có kêu rách cổ họng cũng vô dụng thôi, nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.”
Ai ngờ mỹ nhân nghe xong lời khuyên giải an ủi của ta, lại càng khóc vống lên.
Ta thiếp đi trong tiếng khóc hức hức hu hu của cô ta…
Bởi vì cực kỳ hài lòng với sự săn sóc quan tâm mấy bữa qua mà mình dành cho tiên quan, nên khi chọi mắt với ngài trong giấc mộng, ta cũng thấy mình vô cùng ngay thẳng đúng lý.
“Những gì đã lấy của ngài, rồi sẽ có ngày em sẽ trả lại hết cho ngài.”
Ta nói cực kỳ hùng hồn.
Trong mơ, tiên quan lại khó nén được nỗi cay đắng trên nét mặt, ngài xoay người rời đi, bóng dáng cô độc lạ lùng. Ta nghe thấy ngài hỏi một câu ngỡ thật mà lại là giả: “Muội cũng biết muội đã lấy đi thứ gì của ta ư?”
Hoa rụng như tuyết phủ khắp trời, ta ngơ ngẩn nhìn ngài xoay người đi xa, cô đơn tột đỉnh…
[HẾT CHƯƠNG 6]
Tâm sự của ta thật tình không liên quan gì đến ta, mà là vì mấy nay sắc mặt Tinh Trầm tiên quan vẫn chưa khấm khá lên. Mỗi lần liếc nhìn ngài, ta lại cảm thấy ngài cực kỳ tịch mịch cô đơn. Lòng ta bỗng nảy sinh chút khó chịu. Trước khi bản thân kịp nhận ra, ta đã bắt đầu suy ngẫm phải làm sao mới có thể khiến ngài vui lên một chút.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, Tiểu Thạch Lựu vỗ tay cười nói: “Phinh Phinh, cuối cùng tỷ cũng nghĩ thông, biết chủ động quan tâm tiên quan rồi.”
Thiên Thanh nhếch khóe mắt, kiêu căng mà rằng: “Muốn làm đàn ông vui chứ gì, chuyện đấy đơn giản thôi.”
Ta khiêm tốn thỉnh giáo, Thiên Thanh bẻ đầu ngón tay nói: “Những thứ cánh mày râu thích, chỉ gồm rượu – sắc – tiền, ăn nhậu chơi gái cờ bạc. Tiên quan ngày ngày vùi đầu sửa chữa bình lọ, vừa cô đơn vừa nhàm chán, chắc đã thấy rấm rứt lâu rồi.”
Ta thấy Thiên Thanh nói hùng hồn có lý như thế thì lại càng bội phục con bé hơn. Ta bèn hỏi nó mấy cách giúp tiên quan giải quyết nỗi tịch mịch nhàm chán đeo bám ngài ấy thường trực.
Thiên Thanh chống gò má xinh suy nghĩ hồi lâu, rồi kể một chuyện cho chúng ta. Con bé bảo mấy nay nó nhìn lén gã sai vặt phụ trách bữa sáng ở nhà vườn làm trong bếp, thấy gã rất hay lén lút xem sách tranh trong phòng. Con bé chưa từng thấy ai đọc sách mà mặt mày lại mừng vui rờ rỡ sướng từ trong lòng sướng ra như thế. Nó cũng muốn được vui, nên đã lẻn vào phòng gã sai vặt nhân lúc gã không có trong ấy, lôi mười mấy tập tranh văn hay vẽ đẹp ra từ dưới chăn. Nó mở ra xem, tập tranh có nam có nữ, đều không manh áo che thân, bày ra đủ loại động tác kỳ quái. Không uổng học thức uyên bác của con bé, nó suy tư một thoáng là biết ngay tập tranh này là Xuân Cung đồ trong truyền thuyết.
Ta khó hiểu hỏi: “Tranh tả chuyện phòng the thực sự có ma lực như thế, khiến người xem sướng từ trong lòng sướng ra ư?”
Nếu quả thực là vậy, thì ta cũng phải kiếm mấy cuốn về, đặng mỗi lần bị tiên quan bắt đọc quyển sách lộn xộn hỗn loạn kia, ta có thể dùng loại tranh nọ để giải cứu trái tim buồn bã tái tê của mình.
Thiên Thanh gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không sai.”
Ba đứa nói là làm liền, chúng ta lẻn vào phòng gã sai vặt kia nhân lúc gã ngủ tít mít, lấy dăm ba quyển truyện khỏi chăn của gã, lủi nhanh như chớp mất tăm mất tích.
Ta nghe theo lời dặn của Thiên Thanh, lựa lúc Tinh Trầm tiên quan không ở trong phòng, đặt sách tranh bên gối ngài, rồi vờ như không biết gì cả.
Tiên quan thức trắng cả đêm, ta chờ sốt hết ruột gan, tiêu tan cơn buồn ngủ. Mãi tới khi trời sáng bảnh, tiếng vẩy nước quét nhà của đám hầu gái vang lên bên ngoài, tiên quan mới ngáp một cái, đi đến mép giường. Ngài nhìn thấy mấy quyển sách tranh bên gối thì ngẩn ra một thoáng, giở một quyển ra xem.
Đôi mắt ta lập tức sáng rực lên, lòng đầy chờ mong rằng gương mặt tiên quan sẽ biểu lộ nét mừng vui chân thật.
Ai ngờ chân mày tiên quan dần cau lại, ngài chưa xem được mấy trang đã vứt quyển sách lên giường. Ta thấy biểu cảm của ngài chẳng liên quan gì đến mừng vui cả, bỗng thấy hoang mang khó hiểu.
Ngài đột nhiên phóng một ánh mắt như điện giật về phía ta, ta vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, hạ quyết tâm dù có chết cũng không nhận đấy là mình làm.
Lúc này có ba tiếng gõ nhỏ vang lên ở cửa, những tiếng bước chân dừng lại ngoài tấm bình phong. Một giọng nhút nhát sợ sệt vọng vào: “Đêm qua Tinh Trầm đại nhân có ngon giấc không ạ? Sáng nay tiểu nhân đã chuẩn bị canh gà hoành thánh, mứt táo đỏ, bánh xốp phủ vừng lạc, măng xắt trộn dầu đỏ, giờ ngài muốn dùng bữa không ạ?”
Tiểu Trầm Trầm vội che đống sách truyện kia lại bằng chăn, húng hắng cho gã sai vặt nọ vào.
Ta he hé mắt liếc xéo qua đấy, thấy gã sai vặt đêm qua mình vừa vào phòng ăn trộm đang xách một hộp đồ ăn sơn đỏ, đi ra từ đằng sau tấm bình phong. Gã ta bưng bữa sáng thơm nức mũi lên chiếc bàn tròn nhỏ khắc hoa hải đường trong phòng. Gã lanh lẹ đặt đôi đũa mảnh bằng ngà voi, đĩa chén tinh xảo lên bàn. Bày biện xong xuôi, gã dọn hộp đồ ăn, khom người cáo lui. Lúc đứng dậy, gã tình cờ liếc về phía mặt sàn kế giường, ánh mắt bỗng trở nên sửng sốt. Tiểu Trầm Trầm cúi đầu nhìn theo mắt gã, thấy một quyển sách truyện ta lấy trộm cho ngài thình lình nằm đấy.
Hai mảng ráng chiều bỗng trải rộng trên gò má Tiểu Trầm Trầm, khiến mắt ta lại hoa lên.
Gã sai vặt kia không dám nhiều lời, cung kính lui về phía tấm bình phong, lúc gần đi còn nhanh nhẹn quay đầu, quẳng một ánh mắt chan chứa tình, ngập tràn sự ăn ý và thấu hiểu cho Tiểu Trầm Trầm.
Tiểu Trầm Trầm nhặt quyển truyện ở dưới đất ném lên giường, giận dữ lườm về phía ta. Ta lập tức vờ như mình ngủ say tít mít, trời có sập cũng không mở mắt ra nổi. Chiêu này lần nào cũng rất linh nghiệm, cuối cùng ngài vẫn không nỡ dựng ta dậy thẩm vấn. Ta vờ vịt một lát, rồi thiếp đi thật.
Khi thức giấc vào đêm tiếp theo, ta ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện trên bàn có thêm một chồng truyện rất dày. Tiểu Trầm Trầm đang đỡ trán nhìn theo hướng gã sai vặt hôm qua rời đi, mặt tái xanh tái xám, cực kỳ xuất sắc.
Ta giả vờ tò mò cầm một quyển định đọc thì lại bị Tiểu Trầm Trầm giật mất. Ta mở to đôi mắt vô cùng ngây thơ không rành thế sự, hỏi ngài: “Sao tiên quan keo kiệt thế, đây chỉ là một quyển sách thôi mà, chẳng lẽ đọc rồi là không dứt ra được? Với lại, tiên quan thường dạy dỗ em, đọc sách có ích…”
Một quyển sách siêu dày đập xuống trước mặt ta, làm vẩn lên một lớp bụi kèm mùi ẩm mốc. Ta bị sặc, hắt xì một cái rõ kêu.
Tối nay tiên quan cực kỳ có nhã hứng, ngài tự giám sát ta đọc quyển sách khó hiểu này suốt ba canh giờ…
Hai con nhóc đã đưa ra ý kiến tồi tệ như thế, hại ta suýt hộc máu vì quyển sách chết tiệt kia, vậy mà con nhỏ Thiên Thanh giang hồ bịp bợm còn dám tranh công trước mặt ta. Ta tức tối kể lại chuyện tiên quan đọc sách tranh cho tụi nó nghe. Thiên Thanh lẩm bà lẩm bẩm “đúng ra phải khác chứ”. Nó nhíu hàng mày xinh ra chiều suy ngẫm, mắt dính chặt vào hồ sen đen ngòm, không để ý tới ta nữa.
Mấy con côn trùng mùa Hạ kêu rả rích ven hồ, lá sen dập dềnh trên mặt nước, hương sen thoang thoảng giữa tầng không. Ta nhớ tới con rắn nhỏ màu xám bốc phét tới tận trời trong hồ mà lâu rồi mình chưa gặp, bèn lại gần mặt hồ gợn sóng xanh, gọi: “Bé rắn nhỏ ơi, nhớ ta không?”
Mặt hồ vẫn lặng lờ im ắng, không có gì khác lạ.
Ta lại gọi tiếng nữa: “Bé Xám, nhớ ta không?”
Đợi một lúc lâu, mặt hồ vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Ta than thở, con rắn xám nhỏ này người bé ti ti nhưng giá thì cao vời vợi, lần nào ta cũng phải ới nó dăm ba lượt, nó mới chịu bố thí lên gặp ta. Vì thế ta làm bộ làm tịch gọi nó: “Bé Xám, nếu ngươi không ra, thì ta về đấy nhé?”
Nói đoạn, ta bèn đứng dậy giả vờ bỏ đi.
Ta thầm đếm bước chân trong lòng, vừa đúng đến bước thứ ba, tiếng nước xao động đột nhiên vang lên từ cái hồ đằng sau. Ngay sau đó, một giọng choe chóe cáu gắt rít lên: “Dòng thứ điêu toa gan tày trời, chạy đi đâu!”
Ta dừng chân lại, ép khóe miệng muốn cười xuống, xoay người quay về cạnh hồ, tán dóc với con rắn nhỏ trồi nửa người lên khỏi mặt nước, đang trợn mắt tức tối nhìn ta: “Lâu lắm không gặp, Bé Xám, mấy nay ngươi khỏe không?”
“Láo xược, tên của bản tôn không phải là Bé Xám, bản tôn là chuyển thế của thần thú Ứng Long* từ thời thượng cổ, nay là chân long duy nhất có một trong hai trên thế giới này. Bản tôn sinh ra trong cung Tử Vi, uống nước sông trời, gánh vác sứ mệnh trời ban, chọn một người chủ đáng nể với đời. Ta nuốt núi sông, khinh nhật nguyệt, định càn khôn, há có thể để thứ tiểu yêu nhà ngươi mở miệng khinh nhờn.”
“Ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai thật rồi.”
Ta vừa nghe lời chắp tay thi lễ, vừa xin lỗi Bé Xám liên tục.
Bé Xám thấy thái độ nhận sai của ta thành khẩn thì lấy làm đắc ý lắm. Nó nhất thời quên mất ta là một đứa học trò dạy mãi không sửa, cũng quên khuấy chuyện ta rất thích trêu chọc nó.
Ta nhếch mép, nở nụ cười xấu xa, khiêm tốn hỏi: “Nếu các hạ không muốn bị gọi là Bé Xám, vậy xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ…”
Bé Xám uy phong lừng lững nói: “Đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, bản tôn tên là Bé Ngoan.”
Thiên Thanh đang nhíu mày trầm tư đột nhiên phì cười, ta cũng ôm bụng cười lăn lộn trên bờ hồ.
Bé Xám thẹn quá hóa giận, ngụp sâu vào trong nước. Dù ta có nói ngọt thế nào, nó cũng không chịu chui ra nữa.
Thôi được, ta thừa nhận mình sống hơi lỗi, nhưng Bé Xám đúng là suối nguồn vui vẻ của đời ta, trêu nó một trận, những nỗi buồn khổ vì phải đọc sách của ta đều hóa thành mây bay.
Thiên Thanh lau những giọt nước do Bé Xám làm vẩy lên mặt mình, kéo ta dậy khỏi nền đất, ánh mắt sáng ngời: “Phinh Phinh, muội rốt cuộc cũng nghĩ ra lý do rồi.”
“Lý do gì cơ?”
Ta chỉ lo chơi đùa với Bé Xám, gần như quên khuấy mất vừa nãy Thiên Thanh đang nói gì.
Thiên Thanh đảo tròn mắt nhìn ta, thong dong cất lời: “Sở dĩ tiên quan bực bội như thế, nhất định là vì chúng ta không đoán trúng được suy nghĩ của ngài, tặng quà không hợp ý ngài.”
Ta xoa cái bụng nhưng nhức vì cười nhiều, bấy giờ mới hiểu rõ Thiên Thanh đang bàn về cái gì, bèn phản đối: “Cái này cần gì phải nói nữa, đương nhiên ta biết ý tưởng tồi tệ của muội không hợp lòng ngài ấy rồi.”
Thiên Thanh vội vã muốn chứng tỏ bản thân, chưa đợi ta hỏi con bé đã nói tiếp: “Với vẻ ngoài nhân cách tính tình của tiên quan, chỉ tặng mấy quyển truyện thôi quả là hơi có lệ, hơi ngây thơ. Lỗi tại muội sơ sẩy đuểnh đoảng. Phinh Phinh, tỷ yên tâm, chỉ cần làm theo lời muội, lần này tiên quan nhất định sẽ vừa lòng.”
Vì thế chúng ta nói là làm ngay, đi tìm cả Tiểu Thạch Lựu. Thừa dịp trời còn chưa sáng, chúng ta lén chui vào phòng cô hầu gái xinh xẻo nhất ngôi nhà vườn này, bịt mắt bịt mồm cô em xinh xắn còn đang say ngủ kia, vác cô ta vào phòng tiên quan.
Xong việc này, ta mệt tới độ tay chân co rút, mắt ríp vào nhau. Tia nắng ban mai ngoài cửa sổ đã chập chừng lộ ra, tiên quan vẫn chưa trở về phòng, cô hầu gái trên giường lại tỉnh trước. Thân hình mảnh dẻ như cành liễu giãy giụa trong chăn gấm, cô ta phát ra những tiếng nức nở sợ sệt.
Ta bắt chước câu hay hớm mà mình tình cờ học được trong quyển truyện hôm qua, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi cô ta: “Này người đẹp ơi, nàng đừng kêu nữa, có kêu rách cổ họng cũng vô dụng thôi, nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.”
Ai ngờ mỹ nhân nghe xong lời khuyên giải an ủi của ta, lại càng khóc vống lên.
Ta thiếp đi trong tiếng khóc hức hức hu hu của cô ta…
Bởi vì cực kỳ hài lòng với sự săn sóc quan tâm mấy bữa qua mà mình dành cho tiên quan, nên khi chọi mắt với ngài trong giấc mộng, ta cũng thấy mình vô cùng ngay thẳng đúng lý.
“Những gì đã lấy của ngài, rồi sẽ có ngày em sẽ trả lại hết cho ngài.”
Ta nói cực kỳ hùng hồn.
Trong mơ, tiên quan lại khó nén được nỗi cay đắng trên nét mặt, ngài xoay người rời đi, bóng dáng cô độc lạ lùng. Ta nghe thấy ngài hỏi một câu ngỡ thật mà lại là giả: “Muội cũng biết muội đã lấy đi thứ gì của ta ư?”
Hoa rụng như tuyết phủ khắp trời, ta ngơ ngẩn nhìn ngài xoay người đi xa, cô đơn tột đỉnh…
[HẾT CHƯƠNG 6]