Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé? - Trang 3
Chương 26
Ta ôm một đống nghi hoặc trong đầu, nhân lúc gió lộng trăng mờ, ta lại lén lần mò vào phòng ngủ của Tinh Trầm.
Như Mộng ngủ trong căn nhà nhỏ mà mấy bữa trước Tinh Trầm vừa mới xây cho nó. Khi ta rón ra rón rén đi ngang qua sân, con chó này chỉ giật giật tai, rồi lại vùi đầu ngủ ngáy o o.
Trời cũng giúp ta, cái ổ chó mà Tinh Trầm xây đúng là khiến người ta mát lòng mát dạ…
Ta quen cửa quen nẻo vào phòng ngủ của Tinh Trầm. Thuận lợi hết sức, đến cả cửa cũng chỉ khép hờ, chạm nhẹ một cái là mở liền, chẳng có chút động tĩnh nào.
Ta lại ngựa quen đường cũ trèo lên giường Tinh Trầm. Nương chút ánh trăng len vào qua tấm rèm, ta ngắm nghía gương mặt say ngủ của hắn.
Lúc ngủ, ông tướng này bớt đi chút cáu kỉnh và lạnh lẽo, lại thêm một tẹo đáng yêu. Ta không kìm được cái tay ngứa ngáy của mình, duỗi ngón tay búng hàng mi dài cong cong của hắn.
Hề hề, đúng là chọc thằng cha này lúc thằng chả ngủ là vui nhất.
Có lẽ tiếng động ta tạo ra hơi lớn, hàng mi của Tinh Trầm khẽ rung, hắn đổi tư thế ngủ, nghiêng người về phía ta.
Ta sợ tới mức lòng mề run cầm cập, còn chẳng dám thở mạnh. Ta rụt người trong góc giường đen kịt đợi một lúc lâu. Sau khi xác định hắn đã ngủ say như trước, ta mới dám chầm chậm tới gần hắn.
Ta nhẹ nhàng nằm xuống, mặt dần áp lên ngực hắn, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Đêm lặng như nước, ngoài tiếng thở hơi căng thẳng của ta, thì chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của Tinh Trầm văng vẳng bên tai.
Loại hoạt động coi lén này, lượt đầu thấy lạ, lượt hai là quen. Lần trước ta căng thẳng tới nỗi tê hết da đầu, nên không rảnh đâu mà để ý. Không ngờ thằng nhãi này ngủ rồi mà tim vẫn đập nhanh như thế…
Trong tiếng tim đập mạnh mẽ nọ, ta lại dần dà cảm giác được cơn đau khó gọi tên trước kia. May mà cảm giác đau đớn này cũng là lần đầu lạ, lần sau quen, lần thứ ba thì… thì cũng quen dần vậy…
Thật ra đến giờ ta vẫn không biết, đây là giấc mộng của mình, hay là có liên quan tới nội đan trong máu thịt, mà ta lại dám đi vào ký ức của hắn. Dù sao mặc kệ loại nào, xét cho rốt thì vẫn là nhìn lén, là kiểu hoạt động mà có đánh chết cũng không thể thừa nhận.
Con trăng treo ở một góc mái cong trên Cung Tử Vi, dường như cũng to hơn trăng ở nơi khác rất nhiều.
Mây bay sương mù dưới ánh trăng thiếu đi chút phiêu dật xuất trần, nhiều thêm phần âm u đè nén khó lòng gọi tên…
Ta đi dọc theo rường cột chạm trổ, thềm ngọc đài quỳnh, mông lung đi ngang qua những cung điện hoa lệ đến mức gần như lạnh băng, cuối cùng dừng lại ở đằng sau một chàng trai mặc áo trắng, dong dỏng như trong tranh bước ra.
Dưới ánh trăng, gương mặt dịu dàng như ngọc của người đó tựa khắc tựa điêu. Đó chính là Cảnh Húc sư huynh.
Huynh ấy đang cúi người ghé vào hai cánh cửa khắc hoa đóng chặt, gọi khẽ hết lần này đến lần khác: “A Trầm, đệ mở cửa ra đi…”
“A Trầm, đệ mở cửa ra đi…”
“A Trầm, đệ mở cửa ra đi…”
Không biết huynh ấy đã gọi bao nhiêu lần, mãi đến lúc ta tưởng huynh ấy sẽ phải gọi liên tục không chê phiền lụy như thế đến tận hừng đông, thì cửa bỗng chậm rãi hé ra một khe nhỏ từ bên trong. Một cậu bé đầu tóc rối bù lặng lẽ xuất hiện trước cửa, dưới mắt là hai quầng đen dày đặc âm u, không rõ là do sợ sệt, hay là thiếu ngủ…
Ta nương ánh trăng, nhìn rõ mặt cậu bé. Đó chính là thằng bé hôm ấy suýt bị mẹ mình b0p chân, cũng chính là bé trai có khuôn mặt rất giống Tinh Trầm kia.
“Đệ không phải sợ đâu, cho ta vào với đệ nhé?”
Cảnh Húc đứng ngoài cửa, cất tiếng dịu dàng.
Cậu nhóc trong cửa không thốt ra câu gì, chỉ lạnh lùng mở mắt to tròn. Ánh mắt trống rỗng như thể đã bị hút đi hồn phách, chỉ còn là xác ngoài biết đi.
“Ta đây, A Trầm, ca ca đây…”
Người ngoài cửa duỗi đôi tay trắng nõn ra đỡ cửa, thử đẩy vào trong, nhưng không đẩy hết.
Cậu bé trong cửa vẫn lạnh băng hờ hững, không dao động…
“Ta đây, A Trầm, ca ca đây…”
Người ngoài cửa dịu dàng lặp lại câu này.
Không biết huynh ấy lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, hai cánh cửa đột nhiên kẽo kẹt mở ra. Một bóng dáng nho nhỏ nhào về phía người bên ngoài, chui đầu vào lòng huynh ấy, chôn đầu thật sâu trong ngực huynh ấy. Bả vai cậu bé run nhè nhẹ, nó phát ra tiếng khóc nức nở kìm nén…
Cảnh Húc ôm cậu bé, lặp đi lặp lại từng lần một: “Đừng sợ, có ta ở đây…”
Huynh ấy bế thằng bé về tẩm điện của mình, gần như luôn ở bên thằng bé như hình với bóng trong khoảng thời gian nó thấp thỏm lo âu nhất.
Lúc ngủ thằng bé liên tục gặp ác mộng, thường xuyên đổ mồ hôi lạnh. Nó phải nắm áo choàng của Cảnh Húc thì mới có thể ngủ yên được.
Không ngờ một kẻ có thể khiến muỗi cũng chẳng dám đến gần trong phạm vi mười trượng quanh mình như Tinh Trầm, lúc nhỏ lại quấn người như thế.
Khi còn bé xíu bé xiu, như một cục thịt nhỏ, hắn dính chặt lấy mẹ hắn, như một viên kẹo ngọt mềm…
Thời gian tựa một chiếc rìu lớn phá núi, chẳng hiểu sao lại chém một lạch trời không thể vượt qua giữa hắn và mẹ mình…
Thời gian lại là một con dao khắc, gọt từng đường một, điêu khắc tỉ mẩn Tinh Trầm mũm mĩm trắng hồng thời bé thành một thiếu niên đẹp đẽ tuyệt trần, lại lạnh lẽo như sương…
Mối liên hệ còn sót lại giữa cục thịt nhỏ và thiếu niên lạnh lùng, có lẽ chính là chút ham mê quấn người đó.
Trong những cảnh tượng chảy trôi qua từng tháng năm như đèn kéo quân ấy, ta đã từng bắt gặp rất nhiều lần, thiếu niên Tinh Trầm ngồi một mình trong tẩm điện buốt giá, chỉ có một ngọn đèn cô độc kề cận, đọc một quyển sách cổ. Mãi đến khi có tiếng động ngoài cửa phòng, đôi mắt lạnh lẽo của thằng bé mới nhá lên chút vui mừng khó có thể phát hiện.
Một đêm nọ, Cảnh Húc trở lại tẩm điện, lấy một chú cún mực ra từ sau lưng như làm ảo thuật, tặng cho Tinh Trầm.
Tiểu Tinh Trầm nhận chú cún mực, mặt giãn ra thành nụ cười. Ta ngắm vô cùng chuyên chú, hóa ra khi thằng nhóc này nhếch miệng cười, nó sẽ để lộ hai chiếc răng nanh nghịch ngợm.
Đệ đặt tên cho nó đi, Cảnh Húc xoa đầu Tinh Trầm, như thể thằng bé trước mặt huynh ấy cũng là một chú cún hay vẫy đuôi.
Tinh Trầm cúi đầu nhìn chú cún trong lòng mình, ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nó đáng yêu thế này, đặt tên là Như Hoa đi.”
Cảnh Húc: “…”
“Nó là chó đực…”
Cảnh Húc tốt bụng nhắc nhở.
Tinh Trầm xoa cái đầu tròn trịa của chú cún với vẻ hối lỗi: “Thế thì đặt là Như Mộng vậy.”
Cảnh Húc: “…”
Ta ngồi trên thềm ngọc trước hành lang, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lẻ loi treo trên mái cong chót vót.
Bỗng dưng bên cạnh có thêm một người, tuy ta có thể cảm giác được đó là ai, nhưng ta vẫn không nhịn được quay qua nhìn người đó.
Tiểu Tinh Trầm ngồi bên cạnh ta. Ánh trăng mỏng manh như nước, chiếu lên bậc thang bằng ngọc dưới chân thằng bé. Nó cúi đầu, không biết đang nghĩ tới điều gì. Chú cún Như Mộng đã lớn lên rất nhiều từ lúc nào chằng hay, đang ngoan ngoãn nằm sấp cạnh chân thằng bé.
Tiếng nhạc tiên bay bổng vọng lại từ nơi xa, náo nhiệt hơn hẳn nhân gian. Tinh Trầm hồi nhỏ thì lại đơn côi một mình trong khoảng sân không lấy gì làm rộng rãi này, thoáng tối tăm nhàn nhạt đã mơ hồ hiện lên trong ánh mắt.
Ta yên lặng ngồi cạnh thằng bé…
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên ngoài cổng, Tiểu Tinh Trầm chợt ngước mắt lên. Khi thấy Cảnh Húc đi vào trong viện, đôi mắt lạnh lẽo của nó lập tức bừng sáng, “Ca, huynh đã về rồi…”
Đến lúc thấy người đi theo sau Cảnh Húc, mắt thằng bé lại sầm đi.
Tễ Nguyệt nhuốm hơi rượu, ló ra từ đằng sau Cảnh Húc, thấy Tinh Trầm là dạy dỗ thằng bé ngay không hề khách khí chút nào: “Thằng ranh con, hôm nay là sinh nhật của mẫu hậu, sao mi lại không tới mừng thọ bà.”
Tinh Trầm lạnh lùng liếc anh mình, đứng dậy tính về phòng ngay. Tễ Nguyệt tức khắc nổi trận lôi đình, xông về phía trước túm cổ áo Tinh Trầm, giận dữ nói: “Thằng oắt con, sao mi lại làm bà ấy phiền lòng hử? Suốt nửa năm qua, mẫu hậu ốm đau năm bảy lần, không ai được nhắc tới mi trước mặt bà. Từ bé mi đã được bà yêu chiều biết bao, giờ lại làm bà bực bội như thế, mi có còn là người không?”
Bấy giờ thân hình Tễ Nguyệt đã rất cường tráng, còn Tinh Trầm thì chưa trổ mã. Thằng bé bị Tễ Nguyệt túm lại, trông cực kỳ yếu thế. Như Mộng thấy Tinh Trầm bị bắt nạt, bèn rít gào nhào về phía Tễ Nguyệt.
“Lui ra.”
Tinh Trầm lập tức quát bảo Như Mộng ngưng lại.
Như Mộng r3n rỉ mấy tiếng, miễn cưỡng lùi vài bước về sau, cáu kỉnh nằm xuống đất, chỉ trừng mắt nhìn Tễ Nguyệt chằm chằm đầy vẻ hung tợn.
Không ngờ Tinh Trầm hồi nhỏ lại chín chắn cẩn thận hơn cả bây giờ, còn biết nhớ tới nghĩa tình anh em máu mủ ruột già…
Ta vừa mới lấy làm xúc động xong, thì lại thấy Tinh Trầm trở tay tóm cổ tay cứng cáp cường tráng của Tễ Nguyệt. Cảnh Húc còn chưa kịp can ngăn, cu cậu đã quẳng Tễ Nguyệt vào một thân cây nguyệt quế to chắc ở trong sân, ném mạnh tới nỗi cái cây kia rụng lá xào xạc khắp sân.
Ban nãy ta cảm động hơi sớm…
Tễ Nguyệt thẹn quá hóa giận, bò dậy xông về phía Tinh Trầm, hai người lập tức quần ẩu với nhau. Tình cảnh này trông cực kỳ quen mắt, chậc chậc, đôi oan gia này đúng là gây nhau từ nhỏ đến lớn.
“Đừng đánh nữa, dừng tay hết cho ta.”
Cảnh Húc vẫn can ngăn như xưa giờ. Hai thiếu niên máu nóng hừng hực lại không ai chịu nhường ai. Ba người đang loạn cào cào, Cảnh Húc bỗng nhiên ôm ngực, ngẩn ra không động cựa.
Tinh Trầm đang đánh ngon trớn với Tễ Nguyệt, nhưng ngay khi nhận ra Cảnh Húc không ổn, thằng bé lập tức thu nắm tay định đấm Tễ Nguyệt lại, chuyển qua đỡ Cảnh Húc, mặc kệ Tễ Nguyệt huơ quyền thụi vào mặt nó. Khóe miệng nó chảy máu ròng ròng vì bị đấm.
Tễ Nguyệt còn định vung quyền tiếp, nhưng chợt muộn màng nhận ra Cảnh Húc có gì không ổn. Cậu ta thu tay về ngay, cùng Tinh Trầm đỡ Cảnh Húc một trái một phải.
“Ca, huynh sao thế?”
“Ca, huynh sao vậy?”
Hai đứa đồng thời kêu to.
Sắc mặt Cảnh Húc trắng bệch, tay ấn chặt lên ngực, như thể tim đột nhiên đập mạnh quá, làm huynh ấy không thể chịu nổi.
Đúng lúc này, cuồng phong chợt nổi lên. Cỏ cây hoa lá trong vườn tan tác, mây dày ùn ùn tụ lại từ bốn phía, rít gào cuồn cuộn ở khoảng trời trên sân. Ba anh em cùng ngẩng đầu nhìn lên không trung, quần áo tung bay phần phật trong gió cuốn.
Đột nhiên, một đôi móng to bọc vảy bạc bỗng thò ra từ tầng mây, theo đó là một tiếng gầm dài vang dội kinh thiên động địa. Một con rồng lớn có vảy bạc toàn thân, chói lòa lóa mắt phá mây bay ra, xoay vài vòng trên không trung, ầm ầm đáp xuống sân, làm mặt đất chấn động kịch liệt một hồi.
Tuy ta biết tất cả những gì trước mắt đều là cảnh trong mơ hoặc ảo giác, nhưng ta vẫn cuống quít trốn đằng sau trụ ngọc chạm hoa văn mây, sợ sệt hãi hùng khiếp vía.
Những đụn mây trôi lượn lờ quanh con rồng bạc vẫn chưa tan đi. Nó ngạo nghễ ngẩng đầu phát ra một tiếng thét dài phá không lần nữa, sau đấy cúi cái đầu lấp lánh ánh bạc nhìn ba kẻ đang sợ ngây người trong sân, chậm rãi tới gần Cảnh Húc.
Gương mặt bình thường luôn bình tĩnh phẳng lặng của Cảnh Húc giờ phút này trở nên gần như hơi xa lạ vì kích động và khiếp sợ. Huynh ấy chậm rãi nâng một cánh tay lên, đưa về phía con rồng bạc đang từ tốn tới gần mình, đầu ngón tay run nhè nhẹ.
Đến gần thêm, rồi gần thêm chút nữa…
Đầu ngón tay huynh ấy cuối cùng cũng vuốt nhẹ lên cái trán đang cúi xuống của con rồng lớn. Rồng bạc bỗng nhiên phủ phục trên mặt đất, như đang phục tùng. Vào khoảnh khắc Cảnh Húc chạm vào vảy bạc trên trán nó, vẻ ngạo nghễ hung ác trong mắt con rồng lập tức trở thành cực kỳ ngoan ngoãn…
“Đại ca, đó là chân long ư?”
Tễ Nguyệt la lên, hận không thể quơ chân múa tay.
Khóe miệng Tinh Trầm hẵng còn chảy máu, nhưng thằng bé hồn nhiên không nhận ra cơn đau trên vết thương, khó lắm mới có lúc nhếch miệng cười: “Ca, rồng của huynh kìa.”
Tuy trông Cảnh Húc cũng vô cùng vui mừng, nhưng sắc mặt đã quay về vẻ dịu dàng như ngọc, bình tĩnh phẳng lặng giống ngày thường.
Trong nháy mắt, ta lại trở về ven ao sen xanh trước kia. Tinh Trầm hình như lại cao thêm một chút. Thằng bé đứng kế ao, quay lưng về phía ta. Mặt ao phẳng lặng không lăn tăn chợt nổi lên tầng tầng gợn sóng. Nước phun thẳng lên trời đánh ào, bọt nước bắn tung tóe. Mặt ao như bị chọc thủng một lỗ, một con rắn to xanh biếc đầu mọc hai chiếc sừng trồi ra từ đó.
Tiểu Tinh Trầm vươn cánh tay ra, vỗ về cái đầu đang cúi về phía hắn của con rắn bự.
“Bé Ngoan…”
Giọng thằng nhỏ đã không còn non nớt lanh lảnh như hồi bé nữa. Chất giọng trầm thấp và trong sáng, để lộ chút vẻ ông cụ non bất chợt, và cả một thoáng thơ dại còn chưa tan hết.
Giọng nói kia vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trầm thấp mà ngây ngô, đột nhiên xâm nhập vào tai ta, khiến tai ta chẳng hiểu sao lại hơi nóng lên.
Ta ngẩng đầu nhìn con rắn to khủng khiếp trong ao, lại phải bái phục tài năng khác thường trong lĩnh vực đặt tên của thằng nhóc Tinh Trầm. Không biết làm sao thằng nhỏ có thể nhìn con quái vật khổng lồ hung thần đáng sợ thế này mà còn mặt không đổi sắc thốt ra được hai chữ “Bé Ngoan”.
Bé Ngoan xấu đui cọ cái đầu bự chảng vào lòng bàn tay Tinh Trầm. Nó bỗng vặn vẹo thân hình khổng lồ đang cuộn tròn trong ao, có vẻ như muốn làm nũng, nhưng lại khiến một đợt sóng lớn kinh hồn trào ra khỏi mặt hồ, hắt thiếu niên đứng trước mặt nó lạnh toát.
Đúng lúc này, những tiếng bước chân sột soạt đột nhiên vang lên sau lưng thiếu niên Tinh Trầm. Sắc mặt thằng bé chợt thay đổi, nó vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
Bà mẹ điên khùng kia giờ phút này đang đứng đằng sau thằng bé. Bộ đồ tím đẹp đẽ quý giá diễm lệ lại càng tôn lên vẻ tái nhợt xám xịt cho khuôn mặt gầy ốm của bà ta.
Bà ta bước từng bước một tới gần cậu bé. Mỗi một bước gần thêm, ta đều có thể cảm nhận được từng cọng lông tơ trên người Tinh Trầm đang dựng đứng lên. Ta lại bắt đầu cảm thấy khó thở, như thể có một đôi tay vô hình đang bóp chặt cổ ta, không để lại chút đường sống nào, muốn b0p chân ta ngay tại trận.
Người đàn bà đi đến bên cạnh thiếu niên, đứng sóng vai với thằng bé, ngẩng đầu nhìn con rắn lớn đang ngơ ngác trong ao.
Con rắn to nọ thoạt trông có vẻ đáng sợ, nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt to ngập nước của nó, thì có thể phát hiện nó cũng giống như chủ nhân, đơn thuần mà trong sáng.
Con rắn to như thể đang ngỡ ngàng trước vẻ căm giận độc địa khó có thể miêu tả nổi của người đàn bà. Đầu nó hơi nghiêng đi, nó hé cái mồm to như chậu máu, ngơ ngác nhìn người đàn bà bên cạnh Tinh Trầm, biểu diễn bốn chữ “không hiểu ra sao” sinh động như thật.
“Đây là cái gì?”
Giọng người đàn bà tựa một lưỡi dao sắc bén xuyên thấu lồng nguc, mỗi một chữ bà ta thốt ra như đều có thể khiến thằng bé cực kỳ khó chịu.
“Bé rắn của con ạ.”
Tinh Trầm thuở thiếu thời cố hết sức kìm cơn run rẩy trong lòng mình lại, bình tĩnh đáp.
“Rắn?”
Người đàn bà đột nhiên bật cười, tiếng cười nọ ban đầu lanh lảnh, về sau dần trở nên cuồng loạn chói tai. Bà ta ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn không trung, như muốn đổ hết nỗi oán hận ngập tràn lòng mình cho ông trời.
Tới lúc cười đủ rồi, cuối cùng bà ta mới quay đầu hỏi: “Ngoại trừ ta, còn ai biết tới con rắn này không?”
Tinh Trầm lắc đầu, lạnh lùng trả lời: “Hết rồi.”
Người đàn bà có vẻ không tin, “Cảnh Húc thì sao? Mi suốt ngày dính lấy thằng bé, vì sao anh mi lại không biết?”
Tinh Trầm cụp mắt, từ đầu chí cuối chưa từng liếc người đàn bà lấy một cái, “Mẫu hậu không biết đại ca sợ rắn từ nhỏ sao?”
Người đàn bà cười nhẹ, chậm rãi cúi người để cùng tầm mắt với thiếu niên, sau đó nói từng câu từng chữ: “Mi hãy nghe cho kỹ, nếu có kẻ thứ ba biết tới con rắn này, ta sẽ lột da rút gân nó, băm nó thành thịt vụn cho mi ăn với cơm.”
Con rắn lớn trong ao như thể hiểu được lời người đàn bà, nó đột nhiên thụp đầu vào trong nước, xô một con sóng lớn lên, hắt cho hai người ven hồ lạnh thấu xương…
[HẾT CHƯƠNG 26]
Như Mộng ngủ trong căn nhà nhỏ mà mấy bữa trước Tinh Trầm vừa mới xây cho nó. Khi ta rón ra rón rén đi ngang qua sân, con chó này chỉ giật giật tai, rồi lại vùi đầu ngủ ngáy o o.
Trời cũng giúp ta, cái ổ chó mà Tinh Trầm xây đúng là khiến người ta mát lòng mát dạ…
Ta quen cửa quen nẻo vào phòng ngủ của Tinh Trầm. Thuận lợi hết sức, đến cả cửa cũng chỉ khép hờ, chạm nhẹ một cái là mở liền, chẳng có chút động tĩnh nào.
Ta lại ngựa quen đường cũ trèo lên giường Tinh Trầm. Nương chút ánh trăng len vào qua tấm rèm, ta ngắm nghía gương mặt say ngủ của hắn.
Lúc ngủ, ông tướng này bớt đi chút cáu kỉnh và lạnh lẽo, lại thêm một tẹo đáng yêu. Ta không kìm được cái tay ngứa ngáy của mình, duỗi ngón tay búng hàng mi dài cong cong của hắn.
Hề hề, đúng là chọc thằng cha này lúc thằng chả ngủ là vui nhất.
Có lẽ tiếng động ta tạo ra hơi lớn, hàng mi của Tinh Trầm khẽ rung, hắn đổi tư thế ngủ, nghiêng người về phía ta.
Ta sợ tới mức lòng mề run cầm cập, còn chẳng dám thở mạnh. Ta rụt người trong góc giường đen kịt đợi một lúc lâu. Sau khi xác định hắn đã ngủ say như trước, ta mới dám chầm chậm tới gần hắn.
Ta nhẹ nhàng nằm xuống, mặt dần áp lên ngực hắn, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Đêm lặng như nước, ngoài tiếng thở hơi căng thẳng của ta, thì chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của Tinh Trầm văng vẳng bên tai.
Loại hoạt động coi lén này, lượt đầu thấy lạ, lượt hai là quen. Lần trước ta căng thẳng tới nỗi tê hết da đầu, nên không rảnh đâu mà để ý. Không ngờ thằng nhãi này ngủ rồi mà tim vẫn đập nhanh như thế…
Trong tiếng tim đập mạnh mẽ nọ, ta lại dần dà cảm giác được cơn đau khó gọi tên trước kia. May mà cảm giác đau đớn này cũng là lần đầu lạ, lần sau quen, lần thứ ba thì… thì cũng quen dần vậy…
Thật ra đến giờ ta vẫn không biết, đây là giấc mộng của mình, hay là có liên quan tới nội đan trong máu thịt, mà ta lại dám đi vào ký ức của hắn. Dù sao mặc kệ loại nào, xét cho rốt thì vẫn là nhìn lén, là kiểu hoạt động mà có đánh chết cũng không thể thừa nhận.
Con trăng treo ở một góc mái cong trên Cung Tử Vi, dường như cũng to hơn trăng ở nơi khác rất nhiều.
Mây bay sương mù dưới ánh trăng thiếu đi chút phiêu dật xuất trần, nhiều thêm phần âm u đè nén khó lòng gọi tên…
Ta đi dọc theo rường cột chạm trổ, thềm ngọc đài quỳnh, mông lung đi ngang qua những cung điện hoa lệ đến mức gần như lạnh băng, cuối cùng dừng lại ở đằng sau một chàng trai mặc áo trắng, dong dỏng như trong tranh bước ra.
Dưới ánh trăng, gương mặt dịu dàng như ngọc của người đó tựa khắc tựa điêu. Đó chính là Cảnh Húc sư huynh.
Huynh ấy đang cúi người ghé vào hai cánh cửa khắc hoa đóng chặt, gọi khẽ hết lần này đến lần khác: “A Trầm, đệ mở cửa ra đi…”
“A Trầm, đệ mở cửa ra đi…”
“A Trầm, đệ mở cửa ra đi…”
Không biết huynh ấy đã gọi bao nhiêu lần, mãi đến lúc ta tưởng huynh ấy sẽ phải gọi liên tục không chê phiền lụy như thế đến tận hừng đông, thì cửa bỗng chậm rãi hé ra một khe nhỏ từ bên trong. Một cậu bé đầu tóc rối bù lặng lẽ xuất hiện trước cửa, dưới mắt là hai quầng đen dày đặc âm u, không rõ là do sợ sệt, hay là thiếu ngủ…
Ta nương ánh trăng, nhìn rõ mặt cậu bé. Đó chính là thằng bé hôm ấy suýt bị mẹ mình b0p chân, cũng chính là bé trai có khuôn mặt rất giống Tinh Trầm kia.
“Đệ không phải sợ đâu, cho ta vào với đệ nhé?”
Cảnh Húc đứng ngoài cửa, cất tiếng dịu dàng.
Cậu nhóc trong cửa không thốt ra câu gì, chỉ lạnh lùng mở mắt to tròn. Ánh mắt trống rỗng như thể đã bị hút đi hồn phách, chỉ còn là xác ngoài biết đi.
“Ta đây, A Trầm, ca ca đây…”
Người ngoài cửa duỗi đôi tay trắng nõn ra đỡ cửa, thử đẩy vào trong, nhưng không đẩy hết.
Cậu bé trong cửa vẫn lạnh băng hờ hững, không dao động…
“Ta đây, A Trầm, ca ca đây…”
Người ngoài cửa dịu dàng lặp lại câu này.
Không biết huynh ấy lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, hai cánh cửa đột nhiên kẽo kẹt mở ra. Một bóng dáng nho nhỏ nhào về phía người bên ngoài, chui đầu vào lòng huynh ấy, chôn đầu thật sâu trong ngực huynh ấy. Bả vai cậu bé run nhè nhẹ, nó phát ra tiếng khóc nức nở kìm nén…
Cảnh Húc ôm cậu bé, lặp đi lặp lại từng lần một: “Đừng sợ, có ta ở đây…”
Huynh ấy bế thằng bé về tẩm điện của mình, gần như luôn ở bên thằng bé như hình với bóng trong khoảng thời gian nó thấp thỏm lo âu nhất.
Lúc ngủ thằng bé liên tục gặp ác mộng, thường xuyên đổ mồ hôi lạnh. Nó phải nắm áo choàng của Cảnh Húc thì mới có thể ngủ yên được.
Không ngờ một kẻ có thể khiến muỗi cũng chẳng dám đến gần trong phạm vi mười trượng quanh mình như Tinh Trầm, lúc nhỏ lại quấn người như thế.
Khi còn bé xíu bé xiu, như một cục thịt nhỏ, hắn dính chặt lấy mẹ hắn, như một viên kẹo ngọt mềm…
Thời gian tựa một chiếc rìu lớn phá núi, chẳng hiểu sao lại chém một lạch trời không thể vượt qua giữa hắn và mẹ mình…
Thời gian lại là một con dao khắc, gọt từng đường một, điêu khắc tỉ mẩn Tinh Trầm mũm mĩm trắng hồng thời bé thành một thiếu niên đẹp đẽ tuyệt trần, lại lạnh lẽo như sương…
Mối liên hệ còn sót lại giữa cục thịt nhỏ và thiếu niên lạnh lùng, có lẽ chính là chút ham mê quấn người đó.
Trong những cảnh tượng chảy trôi qua từng tháng năm như đèn kéo quân ấy, ta đã từng bắt gặp rất nhiều lần, thiếu niên Tinh Trầm ngồi một mình trong tẩm điện buốt giá, chỉ có một ngọn đèn cô độc kề cận, đọc một quyển sách cổ. Mãi đến khi có tiếng động ngoài cửa phòng, đôi mắt lạnh lẽo của thằng bé mới nhá lên chút vui mừng khó có thể phát hiện.
Một đêm nọ, Cảnh Húc trở lại tẩm điện, lấy một chú cún mực ra từ sau lưng như làm ảo thuật, tặng cho Tinh Trầm.
Tiểu Tinh Trầm nhận chú cún mực, mặt giãn ra thành nụ cười. Ta ngắm vô cùng chuyên chú, hóa ra khi thằng nhóc này nhếch miệng cười, nó sẽ để lộ hai chiếc răng nanh nghịch ngợm.
Đệ đặt tên cho nó đi, Cảnh Húc xoa đầu Tinh Trầm, như thể thằng bé trước mặt huynh ấy cũng là một chú cún hay vẫy đuôi.
Tinh Trầm cúi đầu nhìn chú cún trong lòng mình, ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nó đáng yêu thế này, đặt tên là Như Hoa đi.”
Cảnh Húc: “…”
“Nó là chó đực…”
Cảnh Húc tốt bụng nhắc nhở.
Tinh Trầm xoa cái đầu tròn trịa của chú cún với vẻ hối lỗi: “Thế thì đặt là Như Mộng vậy.”
Cảnh Húc: “…”
Ta ngồi trên thềm ngọc trước hành lang, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lẻ loi treo trên mái cong chót vót.
Bỗng dưng bên cạnh có thêm một người, tuy ta có thể cảm giác được đó là ai, nhưng ta vẫn không nhịn được quay qua nhìn người đó.
Tiểu Tinh Trầm ngồi bên cạnh ta. Ánh trăng mỏng manh như nước, chiếu lên bậc thang bằng ngọc dưới chân thằng bé. Nó cúi đầu, không biết đang nghĩ tới điều gì. Chú cún Như Mộng đã lớn lên rất nhiều từ lúc nào chằng hay, đang ngoan ngoãn nằm sấp cạnh chân thằng bé.
Tiếng nhạc tiên bay bổng vọng lại từ nơi xa, náo nhiệt hơn hẳn nhân gian. Tinh Trầm hồi nhỏ thì lại đơn côi một mình trong khoảng sân không lấy gì làm rộng rãi này, thoáng tối tăm nhàn nhạt đã mơ hồ hiện lên trong ánh mắt.
Ta yên lặng ngồi cạnh thằng bé…
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên ngoài cổng, Tiểu Tinh Trầm chợt ngước mắt lên. Khi thấy Cảnh Húc đi vào trong viện, đôi mắt lạnh lẽo của nó lập tức bừng sáng, “Ca, huynh đã về rồi…”
Đến lúc thấy người đi theo sau Cảnh Húc, mắt thằng bé lại sầm đi.
Tễ Nguyệt nhuốm hơi rượu, ló ra từ đằng sau Cảnh Húc, thấy Tinh Trầm là dạy dỗ thằng bé ngay không hề khách khí chút nào: “Thằng ranh con, hôm nay là sinh nhật của mẫu hậu, sao mi lại không tới mừng thọ bà.”
Tinh Trầm lạnh lùng liếc anh mình, đứng dậy tính về phòng ngay. Tễ Nguyệt tức khắc nổi trận lôi đình, xông về phía trước túm cổ áo Tinh Trầm, giận dữ nói: “Thằng oắt con, sao mi lại làm bà ấy phiền lòng hử? Suốt nửa năm qua, mẫu hậu ốm đau năm bảy lần, không ai được nhắc tới mi trước mặt bà. Từ bé mi đã được bà yêu chiều biết bao, giờ lại làm bà bực bội như thế, mi có còn là người không?”
Bấy giờ thân hình Tễ Nguyệt đã rất cường tráng, còn Tinh Trầm thì chưa trổ mã. Thằng bé bị Tễ Nguyệt túm lại, trông cực kỳ yếu thế. Như Mộng thấy Tinh Trầm bị bắt nạt, bèn rít gào nhào về phía Tễ Nguyệt.
“Lui ra.”
Tinh Trầm lập tức quát bảo Như Mộng ngưng lại.
Như Mộng r3n rỉ mấy tiếng, miễn cưỡng lùi vài bước về sau, cáu kỉnh nằm xuống đất, chỉ trừng mắt nhìn Tễ Nguyệt chằm chằm đầy vẻ hung tợn.
Không ngờ Tinh Trầm hồi nhỏ lại chín chắn cẩn thận hơn cả bây giờ, còn biết nhớ tới nghĩa tình anh em máu mủ ruột già…
Ta vừa mới lấy làm xúc động xong, thì lại thấy Tinh Trầm trở tay tóm cổ tay cứng cáp cường tráng của Tễ Nguyệt. Cảnh Húc còn chưa kịp can ngăn, cu cậu đã quẳng Tễ Nguyệt vào một thân cây nguyệt quế to chắc ở trong sân, ném mạnh tới nỗi cái cây kia rụng lá xào xạc khắp sân.
Ban nãy ta cảm động hơi sớm…
Tễ Nguyệt thẹn quá hóa giận, bò dậy xông về phía Tinh Trầm, hai người lập tức quần ẩu với nhau. Tình cảnh này trông cực kỳ quen mắt, chậc chậc, đôi oan gia này đúng là gây nhau từ nhỏ đến lớn.
“Đừng đánh nữa, dừng tay hết cho ta.”
Cảnh Húc vẫn can ngăn như xưa giờ. Hai thiếu niên máu nóng hừng hực lại không ai chịu nhường ai. Ba người đang loạn cào cào, Cảnh Húc bỗng nhiên ôm ngực, ngẩn ra không động cựa.
Tinh Trầm đang đánh ngon trớn với Tễ Nguyệt, nhưng ngay khi nhận ra Cảnh Húc không ổn, thằng bé lập tức thu nắm tay định đấm Tễ Nguyệt lại, chuyển qua đỡ Cảnh Húc, mặc kệ Tễ Nguyệt huơ quyền thụi vào mặt nó. Khóe miệng nó chảy máu ròng ròng vì bị đấm.
Tễ Nguyệt còn định vung quyền tiếp, nhưng chợt muộn màng nhận ra Cảnh Húc có gì không ổn. Cậu ta thu tay về ngay, cùng Tinh Trầm đỡ Cảnh Húc một trái một phải.
“Ca, huynh sao thế?”
“Ca, huynh sao vậy?”
Hai đứa đồng thời kêu to.
Sắc mặt Cảnh Húc trắng bệch, tay ấn chặt lên ngực, như thể tim đột nhiên đập mạnh quá, làm huynh ấy không thể chịu nổi.
Đúng lúc này, cuồng phong chợt nổi lên. Cỏ cây hoa lá trong vườn tan tác, mây dày ùn ùn tụ lại từ bốn phía, rít gào cuồn cuộn ở khoảng trời trên sân. Ba anh em cùng ngẩng đầu nhìn lên không trung, quần áo tung bay phần phật trong gió cuốn.
Đột nhiên, một đôi móng to bọc vảy bạc bỗng thò ra từ tầng mây, theo đó là một tiếng gầm dài vang dội kinh thiên động địa. Một con rồng lớn có vảy bạc toàn thân, chói lòa lóa mắt phá mây bay ra, xoay vài vòng trên không trung, ầm ầm đáp xuống sân, làm mặt đất chấn động kịch liệt một hồi.
Tuy ta biết tất cả những gì trước mắt đều là cảnh trong mơ hoặc ảo giác, nhưng ta vẫn cuống quít trốn đằng sau trụ ngọc chạm hoa văn mây, sợ sệt hãi hùng khiếp vía.
Những đụn mây trôi lượn lờ quanh con rồng bạc vẫn chưa tan đi. Nó ngạo nghễ ngẩng đầu phát ra một tiếng thét dài phá không lần nữa, sau đấy cúi cái đầu lấp lánh ánh bạc nhìn ba kẻ đang sợ ngây người trong sân, chậm rãi tới gần Cảnh Húc.
Gương mặt bình thường luôn bình tĩnh phẳng lặng của Cảnh Húc giờ phút này trở nên gần như hơi xa lạ vì kích động và khiếp sợ. Huynh ấy chậm rãi nâng một cánh tay lên, đưa về phía con rồng bạc đang từ tốn tới gần mình, đầu ngón tay run nhè nhẹ.
Đến gần thêm, rồi gần thêm chút nữa…
Đầu ngón tay huynh ấy cuối cùng cũng vuốt nhẹ lên cái trán đang cúi xuống của con rồng lớn. Rồng bạc bỗng nhiên phủ phục trên mặt đất, như đang phục tùng. Vào khoảnh khắc Cảnh Húc chạm vào vảy bạc trên trán nó, vẻ ngạo nghễ hung ác trong mắt con rồng lập tức trở thành cực kỳ ngoan ngoãn…
“Đại ca, đó là chân long ư?”
Tễ Nguyệt la lên, hận không thể quơ chân múa tay.
Khóe miệng Tinh Trầm hẵng còn chảy máu, nhưng thằng bé hồn nhiên không nhận ra cơn đau trên vết thương, khó lắm mới có lúc nhếch miệng cười: “Ca, rồng của huynh kìa.”
Tuy trông Cảnh Húc cũng vô cùng vui mừng, nhưng sắc mặt đã quay về vẻ dịu dàng như ngọc, bình tĩnh phẳng lặng giống ngày thường.
Trong nháy mắt, ta lại trở về ven ao sen xanh trước kia. Tinh Trầm hình như lại cao thêm một chút. Thằng bé đứng kế ao, quay lưng về phía ta. Mặt ao phẳng lặng không lăn tăn chợt nổi lên tầng tầng gợn sóng. Nước phun thẳng lên trời đánh ào, bọt nước bắn tung tóe. Mặt ao như bị chọc thủng một lỗ, một con rắn to xanh biếc đầu mọc hai chiếc sừng trồi ra từ đó.
Tiểu Tinh Trầm vươn cánh tay ra, vỗ về cái đầu đang cúi về phía hắn của con rắn bự.
“Bé Ngoan…”
Giọng thằng nhỏ đã không còn non nớt lanh lảnh như hồi bé nữa. Chất giọng trầm thấp và trong sáng, để lộ chút vẻ ông cụ non bất chợt, và cả một thoáng thơ dại còn chưa tan hết.
Giọng nói kia vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trầm thấp mà ngây ngô, đột nhiên xâm nhập vào tai ta, khiến tai ta chẳng hiểu sao lại hơi nóng lên.
Ta ngẩng đầu nhìn con rắn to khủng khiếp trong ao, lại phải bái phục tài năng khác thường trong lĩnh vực đặt tên của thằng nhóc Tinh Trầm. Không biết làm sao thằng nhỏ có thể nhìn con quái vật khổng lồ hung thần đáng sợ thế này mà còn mặt không đổi sắc thốt ra được hai chữ “Bé Ngoan”.
Bé Ngoan xấu đui cọ cái đầu bự chảng vào lòng bàn tay Tinh Trầm. Nó bỗng vặn vẹo thân hình khổng lồ đang cuộn tròn trong ao, có vẻ như muốn làm nũng, nhưng lại khiến một đợt sóng lớn kinh hồn trào ra khỏi mặt hồ, hắt thiếu niên đứng trước mặt nó lạnh toát.
Đúng lúc này, những tiếng bước chân sột soạt đột nhiên vang lên sau lưng thiếu niên Tinh Trầm. Sắc mặt thằng bé chợt thay đổi, nó vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
Bà mẹ điên khùng kia giờ phút này đang đứng đằng sau thằng bé. Bộ đồ tím đẹp đẽ quý giá diễm lệ lại càng tôn lên vẻ tái nhợt xám xịt cho khuôn mặt gầy ốm của bà ta.
Bà ta bước từng bước một tới gần cậu bé. Mỗi một bước gần thêm, ta đều có thể cảm nhận được từng cọng lông tơ trên người Tinh Trầm đang dựng đứng lên. Ta lại bắt đầu cảm thấy khó thở, như thể có một đôi tay vô hình đang bóp chặt cổ ta, không để lại chút đường sống nào, muốn b0p chân ta ngay tại trận.
Người đàn bà đi đến bên cạnh thiếu niên, đứng sóng vai với thằng bé, ngẩng đầu nhìn con rắn lớn đang ngơ ngác trong ao.
Con rắn to nọ thoạt trông có vẻ đáng sợ, nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt to ngập nước của nó, thì có thể phát hiện nó cũng giống như chủ nhân, đơn thuần mà trong sáng.
Con rắn to như thể đang ngỡ ngàng trước vẻ căm giận độc địa khó có thể miêu tả nổi của người đàn bà. Đầu nó hơi nghiêng đi, nó hé cái mồm to như chậu máu, ngơ ngác nhìn người đàn bà bên cạnh Tinh Trầm, biểu diễn bốn chữ “không hiểu ra sao” sinh động như thật.
“Đây là cái gì?”
Giọng người đàn bà tựa một lưỡi dao sắc bén xuyên thấu lồng nguc, mỗi một chữ bà ta thốt ra như đều có thể khiến thằng bé cực kỳ khó chịu.
“Bé rắn của con ạ.”
Tinh Trầm thuở thiếu thời cố hết sức kìm cơn run rẩy trong lòng mình lại, bình tĩnh đáp.
“Rắn?”
Người đàn bà đột nhiên bật cười, tiếng cười nọ ban đầu lanh lảnh, về sau dần trở nên cuồng loạn chói tai. Bà ta ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn không trung, như muốn đổ hết nỗi oán hận ngập tràn lòng mình cho ông trời.
Tới lúc cười đủ rồi, cuối cùng bà ta mới quay đầu hỏi: “Ngoại trừ ta, còn ai biết tới con rắn này không?”
Tinh Trầm lắc đầu, lạnh lùng trả lời: “Hết rồi.”
Người đàn bà có vẻ không tin, “Cảnh Húc thì sao? Mi suốt ngày dính lấy thằng bé, vì sao anh mi lại không biết?”
Tinh Trầm cụp mắt, từ đầu chí cuối chưa từng liếc người đàn bà lấy một cái, “Mẫu hậu không biết đại ca sợ rắn từ nhỏ sao?”
Người đàn bà cười nhẹ, chậm rãi cúi người để cùng tầm mắt với thiếu niên, sau đó nói từng câu từng chữ: “Mi hãy nghe cho kỹ, nếu có kẻ thứ ba biết tới con rắn này, ta sẽ lột da rút gân nó, băm nó thành thịt vụn cho mi ăn với cơm.”
Con rắn lớn trong ao như thể hiểu được lời người đàn bà, nó đột nhiên thụp đầu vào trong nước, xô một con sóng lớn lên, hắt cho hai người ven hồ lạnh thấu xương…
[HẾT CHƯƠNG 26]