[Song Trọng Sinh] Trọng Tự
Chương 98
_________________
Tạ Sách Đạo không hiểu ra sao, nhưng lại không nỡ cự tuyệt con gái bảo bối của mình, cho nên liền mơ mơ hồ hồ ban một đạo thánh chỉ tứ hôn.
Đợi đến khi người đi rồi, Hoàng thượng của chúng ta mới phục hồi tinh thần, hắn lại bị nha đầu này lừa một trận a.
Đây không phải chỉ là một tờ thánh chỉ trống không sao. Ai mà biết nha đầu kia đến năm nào tháng nào mới hứng trí mà thêm tên họ lên đó chứ? Đây không phải là qua loa ứng phó cho qua chuyện với hắn sao???
Tạ Sách Đạo trầm ngâm một lát, hỏi người bên cạnh: "Tưởng Minh, cuối năm nay có chuyện gì quan trọng không?”
Nếu hắn nhớ không lầm nửa cuối năm nay, không có khoa thi, cũng không có đại lễ tế tự gì, hẳn là không có việc lớn gì mới đúng.
“Bệ hạ, ngài quên rồi sao?" Gần đây Tưởng Minh hỗ trợ Thích Quý phi điều tra từ trên xuống dưới Thiên Kim Khuyết, cũng vô cùng bận rộn, cúi người đáp, "Trung thu này, sứ giả nước Đông Yến sẽ đến yết kiến.”
Nửa năm này, Tạ Sách Đạo bận rộn “đánh trận” với thị tộc, thật đúng là không có ấn tượng gì, cau mày nói: "Có nghe nói là ai dẫn đoàn đến không? Khi nào thì đến Vọng đô?”
Cuối thu đầu đông năm ngoái, Quân chủ của Đông Yến chết bệnh, Cửu Hoàng tử Đông Yến thuận lợi kế vị.
Cửu Hoàng tử Đông Yến này cũng thật có thủ đoạn, chỉ là con của một cung tỳ nhỏ nhoi sinh ra, lại không có căn cơ thâm sâu gì. Sau khi thân mẫu qua đời, thì được nuôi dưới danh của một Quý nhân không được sủng ái cho lắm, phía trên hắn còn có năm sáu Hoàng tử đã trưởng thành, ai nấy đều có nhà ngoại lớn mạnh. Ai có thể ngờ được, người cuối cùng ngồi lên bảo tọa lại là hắn- tên Hoàng tử không có quyền thế gì- cơ chứ!
Đại Tề mấy năm nay lo trị nội loạn, tìm cách an dân, cho nên khi tin tức nổ ra, Tạ Sách Đạo chỉ có người đưa qua Đông Yến một phần lễ, chu toàn lễ nghĩa ngoại bang, cũng không thừa dịp Đông Yến loạn lạc mà xách binh đến đòi chia một miếng thịt béo. Tân Hoàng Đông Yến sau khi bình định hết thảy, hẳn là nhớ đến giao tình kia, nên liền thuận lý thành chương cử sứ giả đến Đại Tề đáp lễ.
“Chưa." Tưởng Minh thấp giọng nói, "Chỉ nghe nói sứ đoàn Đông Yến đầu tháng tám sẽ đến Vọng đô, nhưng mà tên sứ thần dẫn đoàn vẫn chưa lộ ra ngoài.”
Tưởng Minh thử thăm dò hỏi: "Bệ hạ, ngài lo lắng hôn sự của điện hạ như vậy, nhưng là..." Hắn chỉ chỉ hướng Đông cảnh.
Tạ Sách Đạo xì một tiếng: "Hừ, cùng Đông Yến liên hôn cũng không tệ, nhưng đường đường là Công chúa của Đại Tề, cớ sao lại phải hạ mình nhân nhượng vì đại cục chứ? Nam nhi, tướng sĩ Đại Tề ta cũng không phải dạng vá áo túi cơm, nếu bọn họ còn phải nhờ vào Công chúa, quý nữ Đại Tề ta hòa thân mới giữ được yên bình của biên cảnh, vậy ta nuôi bọn chúng làm gì?”
Sau đó, hắn thẳng thắn thừa nhận: "Mà trẫm cũng không muốn gả Trùng Trùng đi xa, đỡ cho con bé bị người ta khi dễ. Khi nào có tin tức về đoàn sứ thần thì phải bẩm báo với trẫm ngay, sợ rằng lần này, Hoàng đế Đông Yến sẽ cử cánh tay đắc lực đến.”
Vào Vọng đô cùng lúc với đoàn sứ thần Đông Yến là Thích Văn Lan, hắn mang quân khải hoàn về kinh.
Thích Văn Lan lần này ở Đông Cảnh đã đánh mấy trận không lớn không nhỏ. Mấy vị Hoàng huynh của Tân Hoàng Đông Yến không cam lòng nhìn đệ đệ không có căn cơ gì của mình lên ngôi, lại không đủ tin tưởng lẫn nhau, cho nên mãi vẫn không đánh vào được kinh đô, chỉ có thể tự mình mang binh ra biên giới Đại Tề và Đông Yến liều chết một phen. Thắng thì buộc Đông Yến, Đại Tề cắt đất, rồi tự mình xưng Vương. Thua cũng chẳng sao cả, dù gì bọn họ cũng không còn gì để mất.
Đông Yến tuy không trọng văn khinh võ, nhưng mấy vị Hoàng tử Đông Yến, cùng mấy quý công tử trong kinh kia cũng không thích múa đao động thương. Ai nấy đều đầy một bụng kinh thư, người khá hơn có thể ngồi vững trên yên ngựa đã là rất tốt rồi. So sánh một chút, có thể thấy được vị Cửu Hoàng tử vừa ngồi lên Đế vị kia thật sự thâm sâu khó lường. Không chỉ thông văn mà còn thạo võ. Cho nên, chỉ có lúc mới đầu khi vừa kế vị, nổ ra một trận náo loạn, thì rất nhanh, từ dân chúng đến đại thần trung lập đều nhất mực trung thành với Tân Hoàng.
Tuy nói mấy vị Vương gia kia của Đông Yến không ra làm sao, từ trước đến nay có ai nghiêm túc học qua binh thư, nhưng cũng không thể thờ ơ chủ quan được, ai biết mấy tên kia có đột nhiên thông minh lên, hợp lực tấn công biên cảnh Đại Tề không. Cho nên khi tin tức từ biên quan truyền về làm cho Tạ Sách Đạo nhíu mày một phen. Người có thể khiến cho Tạ Sách Đạo yên tâm chỉ có mình Thích Đại Tướng quân. Nhưng khổ nỗi lúc này Thích Đại Tướng quân của ông đang trấn thủ ở Bắc cảnh, nhất thời không thể phân thân được.
Thích Đại Tướng quân bên kia cũng đã nhận được tin tức, còn chưa kịp nghe kỹ tin tình báo, thì nghe nói Hoàng thượng gửi một bức mật thư.
Thích Đại Tướng quân còn tưởng bệ hạ muốn ông mang quân qua đánh cho mấy tên hỗn đản Đông Yến kia một trận, đang suy nghĩ phải làm sao cho tốt. Bắc cảnh bên này tuy không có động tác gì lớn, nhưng ông biết, chỉ là Bắc cảnh bị ông đánh một trận vào mấy năm trước nên có chút sợ, lại nghe nói ông đang trấn thủ ở trong quân cho nên mới ngoan ngoãn như vậy. Nhưng nếu ông chia binh tiến đánh Đông cảnh, chỉ sợ ông còn chưa đến Đông cảnh, thì chiến sự ở Bắc cảnh đã nổ ra.
Thích Đại Tướng quân đang vò đầu bức tóc không yên, lúc này mới đọc mật thư Hoàng thượng gửi đến, lại phát hiện bức mật thư này kì lạ vô cùng.
Mấy dòng đầu là hỏi thăm sức khỏe của ông cùng mấy vị phó tướng, tiếp đến là kể ông nghe mấy chuyện thú vị trong đô, nào là công tử nhà ai định hôn, quý nữ nhà ai vừa được phong làm đệ nhất mỹ nhân. Nhìn như thế nào cũng không giống mật thư của Hoàng đế giao nhiệm vụ trọng đại cho đại thần của mình. Nhưng Thích Đại Tướng quân đọc mãi thành quen, kiên nhẫn đọc nửa sau của bức mật thư.
Nửa đoạn sau cũng không khá hơn là bao, mật thư hoàn toàn giống hệt mấy bức thư nhà mà Đại Tướng quân hay nhận, Hoàng đế kể tình trạng của bản thân, cũng báo tình hình sức khỏe của con gái ông rất tốt. Lại nói ông nghe lo lắng của mình, cái gì mà Cửu An (Tạ Trị) xa nhà đã lâu, làm cho Hoàng đế vô cùng nhớ thương. Lại kể Trùng Trùng nghịch ngợm cứ lần lữa mãi không chịu định phò mã. Còn dành vài dòng để luận bàn một thế cờ khó với ông. Thích Đại Tướng quân phải bình tâm lắm mới đọc đến mấy dòng cuối. Chỉ thấy Hoàng đế bệ hạ chỉ tường thuật vào câu ngắn ngủi:
“Chiến sự Đông cảnh nổ ra nguy cấp, nhưng bên Bắc cảnh cũng không thể lơ là. Khanh thân là Đại Tướng quân Đại Tề ta, lại không thể phân thân giúp trẫm đánh trận, thật làm trẫm lo lắng không yên. Nhưng trẫm nể tình ái khanh trung tâm ái quốc nên không tính toán với khanh. Vậy trẫm cho khanh lựa chọn. Một là khanh tự mình qua Đông cảnh, xem như là dạo chơi một chuyến, sẵn tiện dạy dỗ mấy tên hỗn đản Đông Yến kia một trận, nâng cao uy danh Đại Tề ta. Hai là khanh sai mấy phó tướng đắc lực của mình đi một chuyến, mục tiêu của trẫm cũng giống điều số một kia. Trẫm nhân từ cho khanh tự quyết, không cần cảm tạ. À, khanh đánh nhanh một chút, sớm ngày về kinh, tên tiểu tử Văn Lan kia náo loạn kinh thành của trẫm có chút vô pháp vô thiên rồi đấy, khi về nhớ mang cho trẫm mấy vò rượu ngon ở Bắc cảnh đấy. Thân bút. Tạ Sách Đạo.”
Thích Đại Tướng quân sau khi đọc xong bức mật thư dài của Hoàng thượng thì thở dài một hơi, sao ông cảm thấy Hoàng thượng có chút bất mãn với ông vì ông không có thuật phân thân để phân ưu với bệ hạ vậy? Nếu là người khác khi đọc bức mật thư kia sẽ lo lắng hãi hùng biết bao. Sợ là còn phải gọi người đến xem xét tỉ mỉ, xem rốt cuộc Hoàng đế có ý gì mà lại viết một bức mật thư như vậy. Cũng chỉ có Thích Đại Tướng quân là tập mãi thành quen, đọc xong mật thư cũng không lo lắng gì nhiều. Chỉ là ông nhớ đến bức thư nhà mới nhận được mấy ngày trước có chút đau đầu, trong thư kể ấu tử của ông ở trong kinh như cá gặp nước, náo vô cùng vui vẻ. Tên tiểu tử kia có chút đắc ý vui vẻ quá rồi, phải tìm cách tra tấn, à huấn luyện một phen.
Bỗng nhiên, Thích Đại Tướng quân cười lớn, ông đã nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, giải quyết được tình hình chiến sự ở Đông- Bắc cảnh, còn có tâm sự của mình, hào hứng ngồi vào bàn hồi âm.
Hoàng thượng bên này nghe Tưởng Minh bẩm báo có thư hồi âm của Thích Đại Tướng quân thì vô cùng vui vẻ. Tưởng Minh thấy thế thì nghĩ thầm trong lòng, lời đồn quả thật không sai, trong lòng bệ hạ đã sớm xem Đại tướng quân là người của mình, là tay chân thân thích.
Tạ Sách Đạo chăm chú đọc thư, suy nghĩ một chút, liền hạ chỉ.
Phong Thích Văn Lan thành Đông chinh Tướng quân, lãnh hai vạn quân mã tiến quân đến Đông cảnh. Lệnh cho Binh bộ, Hộ bộ toàn lực phối hợp. Năm ngày sau xuất phát. Lại phong phó tướng Hà Thành của Thích Đại Tướng quân thành phó tướng của Thích Văn Lan, trực tiếp từ Bắc cảnh đi Đông cảnh hội hợp với đại quân. Thậm chí còn vô cùng ưu ái, đưa Quan Hà, vị quân sư rất nổi tiếng cho Thích Văn Lan. Sau cùng, trong ý chỉ còn nói để Đông chinh Tướng quân toàn quyền xử trí chiến sự ở Đông cảnh.
Ý chỉ này vừa truyền ra, gây nên một trận náo loạn không nhỏ trong triều. Có mấy lão thần lên tiếng phản đối, nói gì mà Thích Văn Lan tuy là con nhà tướng, nhưng còn trẻ tuổi, kinh nghiệm không đủ, không thể tự mình dẫn dắt đại quân, nói gì đến toàn quyền quyết định. Mấy vị Thượng thư quan văn, nhất là quan viên có liên quan đến thị tộc càng cực lực phản đối, quyền lực của Thích gia đã cực thịnh, tay nắm đại quân, điều đáng lo ngại là Thích gia lại nhất mực trung thành với Hoàng đế, bọn họ không thể dao động vị trí Đại Tướng quân của Thích gia, thì cũng không thể để Thích gia sinh ra thêm một vị Đại Tướng quân được.
Nhưng Tạ Sách Đạo chỉ bình tĩnh, không mặn không nhạt nói, “Nếu không thì các khanh tiến cử cho trẫm một người, con cái, huynh đệ của mình cũng được, thậm chí tự các khanh ra trận cũng tốt. Trẫm đều sẽ giao quyền cho tân Tướng quân hệt như vậy. Chỉ là...” Tạ Sách Đạo dừng lại một chút, híp mắt nói, “Tân Tướng quân phải thề trước điện. Một là, nhất mực trung thành với Đại Tề. Hai là, biên cảnh chưa an, không được hồi kinh. Ba là, nếu một tấc đất ở Đông cảnh Đại Tề ta bị mất, thì tân Tướng quân phải tự sát đền nợ nước.”
Tạ Sách Đạo liếc nhìn một vòng quan viên phía dưới, thấy ai nấy đều đang sững sờ, duy chỉ có tên tiểu tử Thích gia kia là vô cùng hứng khởi. Quả không hổ là con cháu Thích gia, Tạ Sách Đạo biết, ba điều kia chẳng là gì so với gia huấn của Thích gia.
Năm xưa, ông từng nghe lão gia tử Thích gia răn dạy con trai, chính là Thích Đại Tướng quân bây giờ, gia huấn Thích gia có đến mười điều, từng điều từng điều đều trung quân ái quốc. Đến tận bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ.
Điều thứ nhất, tuyệt đối trung thành với Đại Tề, với lê dân bá tánh Đại Tề.
Điều thứ hai, tuyệt đối trung thành với Hoàng thất Tạ gia, tuyệt đối không được hai lòng.
Điều thứ ba, tu thân dưỡng tính, trau dồi binh pháp, kinh thư, khiêm tốn làm người.
Điều thứ tư, nam nhi Thích gia, có thể theo văn cũng có thể theo võ, đều phải trung quân ái quốc, không cho phép dựa vào gia thế hiếp đáp người khác.
Điều thứ năm, nam nhi Thích gia theo võ tòng quân nhất định phải tận trung, tuyệt không được để cho một tấc đất Đại Tề rơi vào tay giặc.
Điều thứ sáu, nam nhi Thích gia theo văn đọc kinh thư, nhất định phải dũng cảm quên mình, lo lắng cho dân sinh, lê dân bá tánh.
Điều thứ bảy, nữ nhi Thích gia phải đoan trang, đại khí, không cho phép dựa vào gia thế khinh khi người khác.
Điều thứ tám, nữ nhi Thích gia, thuận theo nguyện vọng tài năng, có thể lên chiến trường giết giặc, cũng có lui về hậu viện chăm lo bếp núc, không được phép gò bó, cưỡng ép.
Điều thứ chín, nam nhi Thích gia không cho phép nạp thiếp, nữ nhi Thích gia không cho phép làm thiếp.
Điều thứ mười, nghiêm túc chấp hành gia huấn, nếu trái xử theo gia pháp, nặng phải đền mạng bồi tội.
Cho nên Tạ Sách Đạo đặt ra ba điều kia, tuy làm quan viên trên triều kinh hãi dè chừng, nhưng không làm khó được Thích Văn Lan. Tạ Sách Đạo nhìn đủ, không nghe tiếng dị nghị nữa, hắng giọng, nói lớn, “Thích Văn Lan, khanh có dám thề trước điện?”
Chỉ thấy Thích Văn lan kiêu ngạo ngẩng đầu, quỳ xuống nghiêm cúi cúi lạy, sau đó nói, “Dám, thần xin thề trước điện. Một, nhất mực trung thành với Đại Tề. Hai, biên cảnh chưa an, thần tuyệt không hồi kinh. Ba, nếu trận này thần vô năng để biên cảnh nước ta rơi vào tay giặc, sẽ lấy mạng đền nước.”
Tạ Sách Đạo gật gù hài lòng, lại hỏi quan viên đứng dưới, “Có ai dị nghị gì nữa không?”
Cả triều quan viên đều nghe rõ giọng nói dõng dạc có lực của Thích Văn Lan, còn chưa kịp hồi thần suy nghĩ thì ai lại dám cả gan dị nghị. Người nhanh nhạy một chút thì lại bị mấy lời này dọa sợ, tuy nói ngăn cản quyền lực Thích gia, bồi dưỡng quyền lực của mình quan trọng nhưng binh biến trận mạc ai có thể nói chắc được điều gì, nếu không may phải bồi mạng chính mình thì đến lúc đó hối hận cũng đã muộn. Cho nên cả triều đều im thin thít. Vì vậy, việc này rất nhanh đã được giải quyết ổn thỏa.
Thích Quý phi trong cung nghe tin cũng giật mình một trận, triệu đệ đệ nhà mình vào cung mắng cho một trận. Thích Quý phi cũng không phải trách đệ đệ lớn gan, dám thề thốt trước điện, dù sao đó cũng chính là gia huấn Thích gia, dù Thích Văn Lan không thề trước điện, thì nếu hắn đã có gan lãnh binh đánh trận thì phải chịu trách nhiệm, nàng không ngăn được. Huống chi, chuyện lãnh binh này phụ thân cũng ngầm cho phép, còn đưa phó tướng Hà Thành đắc lực nhất dưới trướng mình đến cho đệ đệ, hẳn sẽ không xảy ra bất trắc gì. Nàng chỉ trách Thích Văn Lan dạo này lớn lối nên mới bị đám lão thần kia gây khó dễ. Sau khi mắng một trận, lại mềm lòng, nhỏ nhẹ dặn dò đủ kiểu.
Cho nên dưới hàng ngàn cái nhìn săm soi của mọi người, năm ngày sau Thích Văn Lan hiên ngang lên ngựa, dẫn binh Đông chinh. Lần này đi là đi liền mấy tháng, giữa chừng có truyền về tin tức, đều là tin vui thắng trận.
Thích Quý phi trong cung và Thích phu nhân ở Thích gia tuy không nói ra khỏi miệng, nhưng từ khi Thích Văn Lan đi cũng lo lắng không thôi, cuối cùng cũng có thể kê cao gối ngủ yên. Chưa kể còn có Thích Đại Tướng quân ở Bắc cảnh sau khi nghe tin cũng gật đầu vui vẻ.
Đánh mấy trận lớn nhỏ, kéo dài đến mấy tháng, cuối cùng Thích Văn Lan cũng khải hoàn về triều. Chưa kể uy danh Đại Tề được nâng cao, khắp nơi đều truyền ra lời ca tụng. Nói Tạ Sách Đạo là bậc minh quân, không hề nghi kỵ Thích gia binh quyền lớn mạnh, mà vẫn tin tưởng dùng người. Còn khen Thích gia đời đời sinh ra tướng tài, Thích Đại Tướng quân dạy con khôn khéo các kiểu.
Lời đồn truyền đến tai, Tạ Sách Đạo nghe vậy thì cười vô cùng đắc chí, còn Thích gia lại nghiêm tốn như cũ. Chỉ có Thích Văn Lan là không vui. Lão tử đánh trận hung hiểm đến bậc nào, vậy mà chỉ toàn khen người khác, lão tử không được khen dù chỉ một câu nào cả! Thích tiểu Tướng quân vô cùng ấm ức, làm Hà Thành và Quan Hà cười đến đau cả bụng, lúc không có đại sự luôn dùng cái này để trêu chọc Thích Văn Lan.
Lần này, Thích Văn Lan về triều, mang theo vô số chiến lợi phẩm. Vàng bạc, châu báu, nô lệ, tù binh nhiều không kể xiết. Trong đó, đáng giá nhất phải nói đến binh khí, áo giáp, còn có chiến mã dũng mãnh.
Tạ Sách Đạo vừa nhìn tờ trình liệt kê chiến lợi phẩm vừa mừng vừa lo. Mừng vì mấy thứ đó lại nằm trong tay mấy vị Vương gia vô dụng của Đông Yến, cho nên tác dụng cũng giảm đi mấy phần. Lo là nếu mấy thứ này nếu thật nằm trong tay vị Tân Vương Đông Yến kia, chắc chắn sẽ khiến cho ông đau đầu một trận. Nếu thật vậy, chỉ sợ chỉ có Thích Đại Tướng quân đích thân ra trận may ra mới hóa giải được thế cục.
Vị thiếu niên lang vừa qua hai mươi tuổi dẫn quân chiến thắng trở về, hiên ngang lẫm liệt, Thích Văn Lan vui sướng về nhà tắm rửa một trận, liền hí hửng ra ngoài triệu tập một đám huynh đệ để ăn mừng.
Thích Văn Lan về kinh được Hoàng thượng tự mình tiếp đón, phong Kiêu kỵ Tướng quân, từ nay tự mình chưởng quản ba ngàn quân mã.
Lúc này Thích Văn Lan mời khách, ai lại cự tuyệt, cho nên mấy quý công tử phong hoa tuyệt đại trong kinh đều tề tựu lại, uống say một trận.
Cuối tiệc, hầu như tất cả mọi người đều say khướt.
Thích Văn Lan lúc này mới đi tới trước mặt Tuyên Giác, cùng hắn chạm cốc, sau khi uống một hơi cạn sạch nói: "Mật tín cùng bản vẽ lộ tuyến đều để cho Triển Bội truyền cho ngươi xem qua, ngươi cũng cảm thấy có chỗ không đúng phải không?”
Tuyên Giác uống cạn chén rượu mạnh, nói một tiếng "Chúc mừng", sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Ý ngươi là quân Thích gia làm tình cờ làm đao cho Thời Kinh Chiếu?”
“Đúng vậy.” Thích Văn Lan buồn bực ném chén rượu đi, nhìn một lượt đám quý công tử đang say khướt, mới nói, "Yến Đế kia cho người âm thầm dẫn quân về phía Tây, hạ lệnh công thành tàn sát dân chúng trong thành, khiến cho ta tưởng là do Lăng Tuấn gây nên. Ta nghe tin thì giận đến điên người, liền hợp quân lại, khó khăn lắm mới bắt được Lăng Tuấn, về sau Quan Hà cảm thấy có chỗ khả nghi nên phái người điều tra. Lúc đó chúng ta mới biết mình bị mắc bẫy, vậy mà lại may áo cưới cho người... Con mẹ nó, thật là khó chịu. Tuy bởi vì trận này nên ta mới được phong quan, nhưng vẫn làm cho ta ngứa ngáy trong lòng.
Tuyên Giác nãy giờ cũng không uống nhiều lắm, tinh thần vẫn còn rất tỉnh táo, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ cũng không có ý trách tội ngươi, cho nên người ban thưởng cho Tiến Phong Chiếu cũng không có việc gì. Tuy hiện nay triều đình có vẻ đang chiếu cố người này, nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận, hắn ta bò từ dưới lên, để có được như ngày hôm nay trên tay không biết đã làm qua bao nhiêu chuyện bẩn thỉu. Ta điều tra thì thấy hắn là người có thủ đoạn độc ác, làm việc gì cũng bất chấp hậu quả, tùy tùng thân tín cũng có thể bị hắn lợi dụng xong vứt bỏ. Nhất định phải đề phòng hắn ta.”
Thích Văn Lan trong lòng buồn bực, cũng không muốn nói về trận đánh làm hắn mất mặt kia: "Được rồi, không nói chuyện của ta nữa. Ngươi gần đây như thế nào?”
Tuyên Giác nhéo mi tâm, hiếm khi mệt mỏi: "Ta sao, một lời khó nói hết. Có được ắt phải có mất.”
Hắn ở trên điều hiển lộ tài năng, tất nhiên sẽ thành cái đích bị người người nhắm vào.
Tuyên Giác dừng một chút nói: "Như Giang Bình, bình thường luôn cùng ta âm thầm phân cao thấp, có lẽ là thấy ta thăng chức quá nhanh nên sinh ra khó chịu. Ta cũng lười, không muốn ứng phó với hắn, cho nên làm chút chuyện nhỏ, để hắn bị ngự sử vạch tội, hiện đã tạm thời bị đình chức.”
Kỳ thi năm ngoái, Giang Bình là người đỗ Tiến sĩ, Mông Lịch là Bảng nhãn.
Tuyên Giác cố ý nên chỉ đỗ Thám hoa, lại được điều đến Hộ bộ. Còn Giang Bình chỉ được điều đến Hàn Lâm viện, trong lòng tất nhiên cảm thấy bất bình.
Huống chi... gần đây Giang gia cũng không an phận lắm.
Tuyên Giác lắc đầu thở dài, "Giang lão thái gia xuất thân từ quân ngũ, trong quân nơi nào cũng có người, không phải còn không ít lần cản trở tay chân của ngươi sao?”
Thích Văn Lan vừa nghe liền đau đầu, nhăn mặt nói, "Được, được rồi, đừng nói nữa. Mẹ nó, chỉ vừa nói chuyện trên triều đã làm ta đau đầu chóng mặt, chúng ta không nói nữa. Tìm chuyện gì thoải mái dễ chịu hơn nói đi.”
Thích Văn Lan bát quái dò hỏi: "Trong nhà ngươi đã nghị thân cho ngươi chưa? Người cũng hơn hai mươi tuổi, đã lớn rồi, nên thành gia lập nghiệp.”
Tuyên Giác: "Chưa từng.”
Thích Văn Lan lấy làm lạ: "Không đúng a. Trong kinh quý nữ đến tuổi nên gả cũng không ít, mẫu thân ta cũng từng nói đến mấy lần, chỉ là bị tỷ tỷ ta khuyên nhủ cho nên mới thôi. Nói cái gì mà ta hành quân đánh giặc không biết lúc nào sẽ bỏ mạng trên chiến trường, cũng không cần phải vội thành gia sống qua ngày, không nên mang họa nên cho cô nương nhà người ta. Còn ngươi thì sao?”
Tuyên Giác nắm chặt ly rượu của mình trong tay, một tay khác thì rót cho Thích Văn Lan ly mới, nói: "Chờ người trở về.”
Thích Văn Lan đưa tay nhận lấy rượu của Tuyên Giác: "Hả?”
Tuyên Giác lại rót đầy chén rượu trước mặt mình, nói: "Nếu đợi được, không gì tốt hơn; Nhưng nếu không có kết quả, thì đó là số mệnh.”
Có được là do hắn may mắn. Nếu không được, vậy thì hắn lẳng lặng nhìn nàng yên vui, phò tá núi sông Đại Tề, tuyệt không để tuyệt cảnh kiếp trước lặp lại, au thì đó cũng là may mắn của hắn.
Thích Văn Lan bất đắc dĩ hỏi: "Là ai?"
Thấy Thích Văn Lan truy hỏi, Tuyên Giác cụp mắt cười khẽ, nâng chén lên kính Thích Văn Lan một chén, trịnh trọng nói: "Nhĩ Ngọc.”
Thích Văn Lan lúc này đã ngà ngà say, theo bản năng ngửa đầu uống sạch chén rượu, nói lớn: "Nga, là Nhĩ Ngọc a, ta giúp ngươi khuyên nàng ấy, ngươi vậy mà thật không có mắt nhìn...”
Nói đến đây, Thích Văn Lan đột ngột ngừng lại, trợn mắt nhìn: "Ngươi nói ai?!"
Tuyên Giác bình tâm tĩnh khí trả lời hắn: "Nhĩ Ngọc điện hạ.”
“Tuyên Giác ngươi..." Thích Văn Lan tức giận hét lên, tức đến nỗi đầu suýt nữa đã bốc khói, “Ngươi tâm tư tinh tế như vậy, không lẽ không biết ta...”
“Biết." Tuyên Giác ngắt lời hắn, chân thành nói, "Cho nên ta không muốn giấu diếm ngươi, mới thành thật nói cho ngươi biết.”
Thích Văn Lan quả thực muốn đấm cho Tuyên Giác một quyền, nhưng vẫn nhịn lại, giơ chân đạp ngã cái bàn trước mặt, chén dĩa rơi lung tung xuống đất.
Phát tiết xong, lại nhìn đám quý công tử đang say rượu bị âm thanh ồn ào làm cho tỉnh lại, có người thấy Thích Văn Lan tức giận đến đỏ mặt, muốn đứng lên khuyên can, lại bị Thích Văn Lan mắng cho một trận. “Ta đang mắng lão tặc Giang gia, nhìn cái gì mà nhìn! Nên làm cái gì thì làm cái đó đi!”
Thấy mọi người tản đi, mới quay đầu lại hỏi Tuyên Giác: "Chuyện khi nào? Là mấy tháng ở Giang Nam ư?”
“Sớm hơn." Là chuyện của kiếp trước, Tuyên Gics cũng không có cách nào nói tỉ mỉ với Thích Văn Lan, chỉ có thể quay đầu nhỏ giọng nhờ tiểu nhị thu dọn, xong mới lại nhìn Thích Văn Lan nói, "Xin lỗi, là lỗi của ta.”
Kiếp trước để Thích Văn Lan vì hắn mà chịu trăm gậy, là lỗi của hắn.
Về sau, lại để Thích Văn Lan vì hắn mà uất ức chịu gió chịu sương ở tái bắc. Cũng là lỗi của hắn.
Đến cuối cùng, cho dù hắn đã tính toán vô cùng tỉ mỉ, ngoài sáng trong tối đều an bài ổn thỏa. Chỉ cần Thích Văn Lan về kinh, chọn người thích hợp nâng lên Đế vị, sau đó lui về nhiếp chính, quản lý triều đình là được. Nhưng đối với một vị Tướng quân đã quen chinh chiến, luôn thích rong ruổi tự do mà nói, đó chính là cực hình. Nói đến cùng, vẫn là lỗi của hắn.
Thấy Tuyên Giác thản nhiên như thế, Thích Văn Lan ngơ ngẩn, ngược lại lúng túng nói: "A, ngươi nói xin lỗi cái gì? Ta cũng chưa từng nói rõ chuyện này với bất kỳ ai, cũng chưa từng lợi dụng ai... Chính là dựa vào tâm ý của nàng, ta cũng không muốn ép buộc nàng. À, ta nghe tỷ tỷ của ta nói, bệ hạ ban cho nàng một đạo thánh chỉ ban hôn nhưng lại để trống tên họ, tùy nàng điền vào.” Tuyên Giác nhướng mày.
Lúc bọn họ nói mấy câu, bên này tiểu nhị đã nhanh tay nhanh chân dọn dẹp xong xuôi, còn tiện tay thay một cái bàn mới, mang lên một bình rượu ngon.
Nhưng mà lúc này cả hai đều không còn tâm trạng để thưởng thức nữa, vẫn là Thích Văn Lan lên tiếng trước, nói: "Lời lúc nãy ta coi như không nghe thấy, coi như ngươi nói đùa, được không?"
“Văn Lan." Tuyên Giác thấy Thích Văn Lan lảng tránh, giọng nói cũng lạnh đi vài phần, "Ta không nói đùa.”
Vô luận có thành hay không, thì việc hắn và Nhĩ Ngọc dây dưa với nhau nhất định sẽ làm Thích Văn Lan chú ý, đến lúc đó sẽ khó xử, chi bằng bây giờ hắn thẳng thắn nói rõ ràng với Thích Văn Lan luôn.
Tuyên Giác chỉ do dự đối với Tạ Trùng Tự, còn đối với những người khác, hắn đều luôn rất lý trí. Tuyên Giác thấy Thích Văn Lan giãy dụa, cứ do dự mãi, hắn đành dứt khoát nói thẳng, đau ngắn hơn là đau dài, "Ngươi nói đúng, mọi việc đều tùy vào tâm ý của nàng. Dù sao điện hạ cũng chưa đáp ứng ta, ngươi cũng không phải không có cơ hội. Cho nên Văn Lan, ngươi muốn tranh giành với ta sao?”
Thích Văn Lan: "......”
Tranh với Ly Ngọc? Còn chưa bắt đầu hắn đã rơi vào thế hạ phong rồi.
Tuyên Giác lại nói: "Đều dựa vào thực lực, tất cả do nàng định đoạt. Dù sao thì hôn ước của Hoàng gia cũng không phải do ta và ngươi định đoạt.”
Thích Văn Lan: "Tuyên, Ly, Ngọc!”
Tướng lĩnh từng lên chiến trường, trên người sẽ có sát khí, một khi tức giận, sát khí tràn ra, người bình thường sẽ không chịu được.
Thích Văn Lan sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói: "Ngươi có bệnh muốn chết sao?! Cứ nhất định phải cứa dao vào tim ta. Ngươi...”
Tuyên Giác ngữ khí ôn hòa: "Ta thế nào?”
“Triển Bội lúc trước từng nói với ta chuyện tuyển chọn phò mã. Hắn nói hắn rơi vào hạ phong, không tranh lại một vị trong kinh, nhưng nói kiểu gì cũng không chịu nói ra tên người đó. Hẳn là ngươi đi?! Mẹ nó, ta sớm nên nghĩ đến." Thích Văn Lan xoa mặt, căm hận nói: "Tranh cái rắm! Trước mắt là thời điểm quan trọng, ngươi đừng ở đây mà nhiễu loạn ta, ta còn phải đem đám ô hợp trong quân nhổ đi sạch sẽ. Triển Bội là do còn nhỏ, tâm tính chưa định mới bị ngươi dọa sợ chết khiếp. Ngươi coi ta là ai, ngươi sang năm cùng ta chạy đến biên cảnh một chuyến, nghe không?"
Nói xong, nghiến răng nghiến lợi rót hai chén rượu, "phịch" một tiếng, ném tới trước mặt Tuyên Giác, nói: "Uống!”
Tuyên Giác bật cười, giơ chén rượu lên,, đáp: "Được.”
*
Đầu tháng tám, sứ đoàn của Đông Yến cuối cùng cũng truyền đến tin tức. Sứ thần dẫn đầu là Cố Cửu Băng, là lão thần hai triều.
Sứ đoàn của Đông Yến lần này đến Đại Tề có thể được xem là một việc lớn, nghi thức vô cùng rườm rà, phức tạp. Đông Yến vậy mà lại phái Tể tướng dẫn đoàn.
Cố Cửu Băng người này, là một con hồ ly thành tinh, vô cùng tinh ranh, thủ đoạn cũng rất lợi hại. Ba mươi hai tuổi đã leo lên đến chức Tể tướng, hiện giờ hẳn là đã ba mươi tám tuổi. Người này ở Đông Yến có thể nói là vô cùng phong quang, chạm vào có thể bỏng, ngay cả Tân Hoàng cũng phải lễ nhượng hắn ba phần.
Tạ Trùng Tự kiếp trước đã gặp qua người này, là một tên không dễ trêu chọc, bây giờ nghe tin hắn đến, nàng cắn răng lên tinh thần gấp bội để ứng phó.
Trước đêm Trung thu, sẽ có một bữa tiệc để chiêu đãi sứ thần các nước. Không chỉ có Đông Yến, Tây Lương, còn có mấy tiểu quốc phía Nam cùng chư tộc man di phía Bắc, mấy người biểu đạt thiện ý đều sẽ đến tham gia yến tiệc.
Lần này, nổi bật nhất trong các sứ thần, chính là vị tướng gia này.
Thứ nhất là địa vị của hắn rất cao, đã làm quan trên triều nhiều năm, là một người tàn nhẫn, thủ đoạn. Nhưng biểu hiện ra ngoài vô cùng uyển chuyển ranh mãnh.
Thứ hai, là dung mạo khí độ của Cố Cửu Băng vô cùng xuất sắc. Trên người khoác áo choàng đỏ tím, cử chỉ ung dung tự tại. Dù đang ở trên điện của nước khác thì khí chất cũng không hề hao tổn dù chỉ một chút.
Tạ Trùng Tự ngồi phía trên tỉ mỉ quan sát, ngoài ý muốn lại nhìn thấy An Vinh liếc nhìn hắn ta vài lần, nàng bật cười lắc đầu.
Lại nhìn Tuyên Giác ngồi cách đó không xa - -
Tuyên Giác thần sắc lạnh nhạt, nhìn không ra tâm trạng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đảo mắt qua chỗ Cố Cửu Băng một cái, như có điều suy nghĩ.
Cho đến khi rượu qua mấy tuần, ai nấy đều đã thấm men say. Lúc này, sứ thần các nước lần lượt dâng lên lễ vật chúc mừng, cung kính nói mấy lời hoa mỹ ca tụng, truyền đạt ý tứ giao hữu của quốc gia mình đến Đại Tề.
Tạ Trùng Tự tâm trạng thay đổi một chút.
Sứ thần Đông Yến này nói chắc như đinh đóng cột, lời vô cùng thuyết phục. Nhưng từ giọng nói, đến tư thái đều có ý trịnh thượng. Nhìn giống như cố ý gây sự vậy.
Đặc biệt là lời cuối cùng...
Sứ thần Đông yến cuối cùng nói một câu: "Đã lâu nghe nói Nhĩ Ngọc điện hạ diễm áp tứ phương, tiếng thơm vang xa vạn dặm. Hôm nay Hoàng đế Đông Yến chúng ta nguyện lấy năm mươi thành trì cầu hôn, muốn cầu Điện hạ về làm Hậu. Hi vọng bệ hạ Đại Tề cân nhắc một phen.”
Tạ Sách Đạo không hiểu ra sao, nhưng lại không nỡ cự tuyệt con gái bảo bối của mình, cho nên liền mơ mơ hồ hồ ban một đạo thánh chỉ tứ hôn.
Đợi đến khi người đi rồi, Hoàng thượng của chúng ta mới phục hồi tinh thần, hắn lại bị nha đầu này lừa một trận a.
Đây không phải chỉ là một tờ thánh chỉ trống không sao. Ai mà biết nha đầu kia đến năm nào tháng nào mới hứng trí mà thêm tên họ lên đó chứ? Đây không phải là qua loa ứng phó cho qua chuyện với hắn sao???
Tạ Sách Đạo trầm ngâm một lát, hỏi người bên cạnh: "Tưởng Minh, cuối năm nay có chuyện gì quan trọng không?”
Nếu hắn nhớ không lầm nửa cuối năm nay, không có khoa thi, cũng không có đại lễ tế tự gì, hẳn là không có việc lớn gì mới đúng.
“Bệ hạ, ngài quên rồi sao?" Gần đây Tưởng Minh hỗ trợ Thích Quý phi điều tra từ trên xuống dưới Thiên Kim Khuyết, cũng vô cùng bận rộn, cúi người đáp, "Trung thu này, sứ giả nước Đông Yến sẽ đến yết kiến.”
Nửa năm này, Tạ Sách Đạo bận rộn “đánh trận” với thị tộc, thật đúng là không có ấn tượng gì, cau mày nói: "Có nghe nói là ai dẫn đoàn đến không? Khi nào thì đến Vọng đô?”
Cuối thu đầu đông năm ngoái, Quân chủ của Đông Yến chết bệnh, Cửu Hoàng tử Đông Yến thuận lợi kế vị.
Cửu Hoàng tử Đông Yến này cũng thật có thủ đoạn, chỉ là con của một cung tỳ nhỏ nhoi sinh ra, lại không có căn cơ thâm sâu gì. Sau khi thân mẫu qua đời, thì được nuôi dưới danh của một Quý nhân không được sủng ái cho lắm, phía trên hắn còn có năm sáu Hoàng tử đã trưởng thành, ai nấy đều có nhà ngoại lớn mạnh. Ai có thể ngờ được, người cuối cùng ngồi lên bảo tọa lại là hắn- tên Hoàng tử không có quyền thế gì- cơ chứ!
Đại Tề mấy năm nay lo trị nội loạn, tìm cách an dân, cho nên khi tin tức nổ ra, Tạ Sách Đạo chỉ có người đưa qua Đông Yến một phần lễ, chu toàn lễ nghĩa ngoại bang, cũng không thừa dịp Đông Yến loạn lạc mà xách binh đến đòi chia một miếng thịt béo. Tân Hoàng Đông Yến sau khi bình định hết thảy, hẳn là nhớ đến giao tình kia, nên liền thuận lý thành chương cử sứ giả đến Đại Tề đáp lễ.
“Chưa." Tưởng Minh thấp giọng nói, "Chỉ nghe nói sứ đoàn Đông Yến đầu tháng tám sẽ đến Vọng đô, nhưng mà tên sứ thần dẫn đoàn vẫn chưa lộ ra ngoài.”
Tưởng Minh thử thăm dò hỏi: "Bệ hạ, ngài lo lắng hôn sự của điện hạ như vậy, nhưng là..." Hắn chỉ chỉ hướng Đông cảnh.
Tạ Sách Đạo xì một tiếng: "Hừ, cùng Đông Yến liên hôn cũng không tệ, nhưng đường đường là Công chúa của Đại Tề, cớ sao lại phải hạ mình nhân nhượng vì đại cục chứ? Nam nhi, tướng sĩ Đại Tề ta cũng không phải dạng vá áo túi cơm, nếu bọn họ còn phải nhờ vào Công chúa, quý nữ Đại Tề ta hòa thân mới giữ được yên bình của biên cảnh, vậy ta nuôi bọn chúng làm gì?”
Sau đó, hắn thẳng thắn thừa nhận: "Mà trẫm cũng không muốn gả Trùng Trùng đi xa, đỡ cho con bé bị người ta khi dễ. Khi nào có tin tức về đoàn sứ thần thì phải bẩm báo với trẫm ngay, sợ rằng lần này, Hoàng đế Đông Yến sẽ cử cánh tay đắc lực đến.”
Vào Vọng đô cùng lúc với đoàn sứ thần Đông Yến là Thích Văn Lan, hắn mang quân khải hoàn về kinh.
Thích Văn Lan lần này ở Đông Cảnh đã đánh mấy trận không lớn không nhỏ. Mấy vị Hoàng huynh của Tân Hoàng Đông Yến không cam lòng nhìn đệ đệ không có căn cơ gì của mình lên ngôi, lại không đủ tin tưởng lẫn nhau, cho nên mãi vẫn không đánh vào được kinh đô, chỉ có thể tự mình mang binh ra biên giới Đại Tề và Đông Yến liều chết một phen. Thắng thì buộc Đông Yến, Đại Tề cắt đất, rồi tự mình xưng Vương. Thua cũng chẳng sao cả, dù gì bọn họ cũng không còn gì để mất.
Đông Yến tuy không trọng văn khinh võ, nhưng mấy vị Hoàng tử Đông Yến, cùng mấy quý công tử trong kinh kia cũng không thích múa đao động thương. Ai nấy đều đầy một bụng kinh thư, người khá hơn có thể ngồi vững trên yên ngựa đã là rất tốt rồi. So sánh một chút, có thể thấy được vị Cửu Hoàng tử vừa ngồi lên Đế vị kia thật sự thâm sâu khó lường. Không chỉ thông văn mà còn thạo võ. Cho nên, chỉ có lúc mới đầu khi vừa kế vị, nổ ra một trận náo loạn, thì rất nhanh, từ dân chúng đến đại thần trung lập đều nhất mực trung thành với Tân Hoàng.
Tuy nói mấy vị Vương gia kia của Đông Yến không ra làm sao, từ trước đến nay có ai nghiêm túc học qua binh thư, nhưng cũng không thể thờ ơ chủ quan được, ai biết mấy tên kia có đột nhiên thông minh lên, hợp lực tấn công biên cảnh Đại Tề không. Cho nên khi tin tức từ biên quan truyền về làm cho Tạ Sách Đạo nhíu mày một phen. Người có thể khiến cho Tạ Sách Đạo yên tâm chỉ có mình Thích Đại Tướng quân. Nhưng khổ nỗi lúc này Thích Đại Tướng quân của ông đang trấn thủ ở Bắc cảnh, nhất thời không thể phân thân được.
Thích Đại Tướng quân bên kia cũng đã nhận được tin tức, còn chưa kịp nghe kỹ tin tình báo, thì nghe nói Hoàng thượng gửi một bức mật thư.
Thích Đại Tướng quân còn tưởng bệ hạ muốn ông mang quân qua đánh cho mấy tên hỗn đản Đông Yến kia một trận, đang suy nghĩ phải làm sao cho tốt. Bắc cảnh bên này tuy không có động tác gì lớn, nhưng ông biết, chỉ là Bắc cảnh bị ông đánh một trận vào mấy năm trước nên có chút sợ, lại nghe nói ông đang trấn thủ ở trong quân cho nên mới ngoan ngoãn như vậy. Nhưng nếu ông chia binh tiến đánh Đông cảnh, chỉ sợ ông còn chưa đến Đông cảnh, thì chiến sự ở Bắc cảnh đã nổ ra.
Thích Đại Tướng quân đang vò đầu bức tóc không yên, lúc này mới đọc mật thư Hoàng thượng gửi đến, lại phát hiện bức mật thư này kì lạ vô cùng.
Mấy dòng đầu là hỏi thăm sức khỏe của ông cùng mấy vị phó tướng, tiếp đến là kể ông nghe mấy chuyện thú vị trong đô, nào là công tử nhà ai định hôn, quý nữ nhà ai vừa được phong làm đệ nhất mỹ nhân. Nhìn như thế nào cũng không giống mật thư của Hoàng đế giao nhiệm vụ trọng đại cho đại thần của mình. Nhưng Thích Đại Tướng quân đọc mãi thành quen, kiên nhẫn đọc nửa sau của bức mật thư.
Nửa đoạn sau cũng không khá hơn là bao, mật thư hoàn toàn giống hệt mấy bức thư nhà mà Đại Tướng quân hay nhận, Hoàng đế kể tình trạng của bản thân, cũng báo tình hình sức khỏe của con gái ông rất tốt. Lại nói ông nghe lo lắng của mình, cái gì mà Cửu An (Tạ Trị) xa nhà đã lâu, làm cho Hoàng đế vô cùng nhớ thương. Lại kể Trùng Trùng nghịch ngợm cứ lần lữa mãi không chịu định phò mã. Còn dành vài dòng để luận bàn một thế cờ khó với ông. Thích Đại Tướng quân phải bình tâm lắm mới đọc đến mấy dòng cuối. Chỉ thấy Hoàng đế bệ hạ chỉ tường thuật vào câu ngắn ngủi:
“Chiến sự Đông cảnh nổ ra nguy cấp, nhưng bên Bắc cảnh cũng không thể lơ là. Khanh thân là Đại Tướng quân Đại Tề ta, lại không thể phân thân giúp trẫm đánh trận, thật làm trẫm lo lắng không yên. Nhưng trẫm nể tình ái khanh trung tâm ái quốc nên không tính toán với khanh. Vậy trẫm cho khanh lựa chọn. Một là khanh tự mình qua Đông cảnh, xem như là dạo chơi một chuyến, sẵn tiện dạy dỗ mấy tên hỗn đản Đông Yến kia một trận, nâng cao uy danh Đại Tề ta. Hai là khanh sai mấy phó tướng đắc lực của mình đi một chuyến, mục tiêu của trẫm cũng giống điều số một kia. Trẫm nhân từ cho khanh tự quyết, không cần cảm tạ. À, khanh đánh nhanh một chút, sớm ngày về kinh, tên tiểu tử Văn Lan kia náo loạn kinh thành của trẫm có chút vô pháp vô thiên rồi đấy, khi về nhớ mang cho trẫm mấy vò rượu ngon ở Bắc cảnh đấy. Thân bút. Tạ Sách Đạo.”
Thích Đại Tướng quân sau khi đọc xong bức mật thư dài của Hoàng thượng thì thở dài một hơi, sao ông cảm thấy Hoàng thượng có chút bất mãn với ông vì ông không có thuật phân thân để phân ưu với bệ hạ vậy? Nếu là người khác khi đọc bức mật thư kia sẽ lo lắng hãi hùng biết bao. Sợ là còn phải gọi người đến xem xét tỉ mỉ, xem rốt cuộc Hoàng đế có ý gì mà lại viết một bức mật thư như vậy. Cũng chỉ có Thích Đại Tướng quân là tập mãi thành quen, đọc xong mật thư cũng không lo lắng gì nhiều. Chỉ là ông nhớ đến bức thư nhà mới nhận được mấy ngày trước có chút đau đầu, trong thư kể ấu tử của ông ở trong kinh như cá gặp nước, náo vô cùng vui vẻ. Tên tiểu tử kia có chút đắc ý vui vẻ quá rồi, phải tìm cách tra tấn, à huấn luyện một phen.
Bỗng nhiên, Thích Đại Tướng quân cười lớn, ông đã nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, giải quyết được tình hình chiến sự ở Đông- Bắc cảnh, còn có tâm sự của mình, hào hứng ngồi vào bàn hồi âm.
Hoàng thượng bên này nghe Tưởng Minh bẩm báo có thư hồi âm của Thích Đại Tướng quân thì vô cùng vui vẻ. Tưởng Minh thấy thế thì nghĩ thầm trong lòng, lời đồn quả thật không sai, trong lòng bệ hạ đã sớm xem Đại tướng quân là người của mình, là tay chân thân thích.
Tạ Sách Đạo chăm chú đọc thư, suy nghĩ một chút, liền hạ chỉ.
Phong Thích Văn Lan thành Đông chinh Tướng quân, lãnh hai vạn quân mã tiến quân đến Đông cảnh. Lệnh cho Binh bộ, Hộ bộ toàn lực phối hợp. Năm ngày sau xuất phát. Lại phong phó tướng Hà Thành của Thích Đại Tướng quân thành phó tướng của Thích Văn Lan, trực tiếp từ Bắc cảnh đi Đông cảnh hội hợp với đại quân. Thậm chí còn vô cùng ưu ái, đưa Quan Hà, vị quân sư rất nổi tiếng cho Thích Văn Lan. Sau cùng, trong ý chỉ còn nói để Đông chinh Tướng quân toàn quyền xử trí chiến sự ở Đông cảnh.
Ý chỉ này vừa truyền ra, gây nên một trận náo loạn không nhỏ trong triều. Có mấy lão thần lên tiếng phản đối, nói gì mà Thích Văn Lan tuy là con nhà tướng, nhưng còn trẻ tuổi, kinh nghiệm không đủ, không thể tự mình dẫn dắt đại quân, nói gì đến toàn quyền quyết định. Mấy vị Thượng thư quan văn, nhất là quan viên có liên quan đến thị tộc càng cực lực phản đối, quyền lực của Thích gia đã cực thịnh, tay nắm đại quân, điều đáng lo ngại là Thích gia lại nhất mực trung thành với Hoàng đế, bọn họ không thể dao động vị trí Đại Tướng quân của Thích gia, thì cũng không thể để Thích gia sinh ra thêm một vị Đại Tướng quân được.
Nhưng Tạ Sách Đạo chỉ bình tĩnh, không mặn không nhạt nói, “Nếu không thì các khanh tiến cử cho trẫm một người, con cái, huynh đệ của mình cũng được, thậm chí tự các khanh ra trận cũng tốt. Trẫm đều sẽ giao quyền cho tân Tướng quân hệt như vậy. Chỉ là...” Tạ Sách Đạo dừng lại một chút, híp mắt nói, “Tân Tướng quân phải thề trước điện. Một là, nhất mực trung thành với Đại Tề. Hai là, biên cảnh chưa an, không được hồi kinh. Ba là, nếu một tấc đất ở Đông cảnh Đại Tề ta bị mất, thì tân Tướng quân phải tự sát đền nợ nước.”
Tạ Sách Đạo liếc nhìn một vòng quan viên phía dưới, thấy ai nấy đều đang sững sờ, duy chỉ có tên tiểu tử Thích gia kia là vô cùng hứng khởi. Quả không hổ là con cháu Thích gia, Tạ Sách Đạo biết, ba điều kia chẳng là gì so với gia huấn của Thích gia.
Năm xưa, ông từng nghe lão gia tử Thích gia răn dạy con trai, chính là Thích Đại Tướng quân bây giờ, gia huấn Thích gia có đến mười điều, từng điều từng điều đều trung quân ái quốc. Đến tận bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ.
Điều thứ nhất, tuyệt đối trung thành với Đại Tề, với lê dân bá tánh Đại Tề.
Điều thứ hai, tuyệt đối trung thành với Hoàng thất Tạ gia, tuyệt đối không được hai lòng.
Điều thứ ba, tu thân dưỡng tính, trau dồi binh pháp, kinh thư, khiêm tốn làm người.
Điều thứ tư, nam nhi Thích gia, có thể theo văn cũng có thể theo võ, đều phải trung quân ái quốc, không cho phép dựa vào gia thế hiếp đáp người khác.
Điều thứ năm, nam nhi Thích gia theo võ tòng quân nhất định phải tận trung, tuyệt không được để cho một tấc đất Đại Tề rơi vào tay giặc.
Điều thứ sáu, nam nhi Thích gia theo văn đọc kinh thư, nhất định phải dũng cảm quên mình, lo lắng cho dân sinh, lê dân bá tánh.
Điều thứ bảy, nữ nhi Thích gia phải đoan trang, đại khí, không cho phép dựa vào gia thế khinh khi người khác.
Điều thứ tám, nữ nhi Thích gia, thuận theo nguyện vọng tài năng, có thể lên chiến trường giết giặc, cũng có lui về hậu viện chăm lo bếp núc, không được phép gò bó, cưỡng ép.
Điều thứ chín, nam nhi Thích gia không cho phép nạp thiếp, nữ nhi Thích gia không cho phép làm thiếp.
Điều thứ mười, nghiêm túc chấp hành gia huấn, nếu trái xử theo gia pháp, nặng phải đền mạng bồi tội.
Cho nên Tạ Sách Đạo đặt ra ba điều kia, tuy làm quan viên trên triều kinh hãi dè chừng, nhưng không làm khó được Thích Văn Lan. Tạ Sách Đạo nhìn đủ, không nghe tiếng dị nghị nữa, hắng giọng, nói lớn, “Thích Văn Lan, khanh có dám thề trước điện?”
Chỉ thấy Thích Văn lan kiêu ngạo ngẩng đầu, quỳ xuống nghiêm cúi cúi lạy, sau đó nói, “Dám, thần xin thề trước điện. Một, nhất mực trung thành với Đại Tề. Hai, biên cảnh chưa an, thần tuyệt không hồi kinh. Ba, nếu trận này thần vô năng để biên cảnh nước ta rơi vào tay giặc, sẽ lấy mạng đền nước.”
Tạ Sách Đạo gật gù hài lòng, lại hỏi quan viên đứng dưới, “Có ai dị nghị gì nữa không?”
Cả triều quan viên đều nghe rõ giọng nói dõng dạc có lực của Thích Văn Lan, còn chưa kịp hồi thần suy nghĩ thì ai lại dám cả gan dị nghị. Người nhanh nhạy một chút thì lại bị mấy lời này dọa sợ, tuy nói ngăn cản quyền lực Thích gia, bồi dưỡng quyền lực của mình quan trọng nhưng binh biến trận mạc ai có thể nói chắc được điều gì, nếu không may phải bồi mạng chính mình thì đến lúc đó hối hận cũng đã muộn. Cho nên cả triều đều im thin thít. Vì vậy, việc này rất nhanh đã được giải quyết ổn thỏa.
Thích Quý phi trong cung nghe tin cũng giật mình một trận, triệu đệ đệ nhà mình vào cung mắng cho một trận. Thích Quý phi cũng không phải trách đệ đệ lớn gan, dám thề thốt trước điện, dù sao đó cũng chính là gia huấn Thích gia, dù Thích Văn Lan không thề trước điện, thì nếu hắn đã có gan lãnh binh đánh trận thì phải chịu trách nhiệm, nàng không ngăn được. Huống chi, chuyện lãnh binh này phụ thân cũng ngầm cho phép, còn đưa phó tướng Hà Thành đắc lực nhất dưới trướng mình đến cho đệ đệ, hẳn sẽ không xảy ra bất trắc gì. Nàng chỉ trách Thích Văn Lan dạo này lớn lối nên mới bị đám lão thần kia gây khó dễ. Sau khi mắng một trận, lại mềm lòng, nhỏ nhẹ dặn dò đủ kiểu.
Cho nên dưới hàng ngàn cái nhìn săm soi của mọi người, năm ngày sau Thích Văn Lan hiên ngang lên ngựa, dẫn binh Đông chinh. Lần này đi là đi liền mấy tháng, giữa chừng có truyền về tin tức, đều là tin vui thắng trận.
Thích Quý phi trong cung và Thích phu nhân ở Thích gia tuy không nói ra khỏi miệng, nhưng từ khi Thích Văn Lan đi cũng lo lắng không thôi, cuối cùng cũng có thể kê cao gối ngủ yên. Chưa kể còn có Thích Đại Tướng quân ở Bắc cảnh sau khi nghe tin cũng gật đầu vui vẻ.
Đánh mấy trận lớn nhỏ, kéo dài đến mấy tháng, cuối cùng Thích Văn Lan cũng khải hoàn về triều. Chưa kể uy danh Đại Tề được nâng cao, khắp nơi đều truyền ra lời ca tụng. Nói Tạ Sách Đạo là bậc minh quân, không hề nghi kỵ Thích gia binh quyền lớn mạnh, mà vẫn tin tưởng dùng người. Còn khen Thích gia đời đời sinh ra tướng tài, Thích Đại Tướng quân dạy con khôn khéo các kiểu.
Lời đồn truyền đến tai, Tạ Sách Đạo nghe vậy thì cười vô cùng đắc chí, còn Thích gia lại nghiêm tốn như cũ. Chỉ có Thích Văn Lan là không vui. Lão tử đánh trận hung hiểm đến bậc nào, vậy mà chỉ toàn khen người khác, lão tử không được khen dù chỉ một câu nào cả! Thích tiểu Tướng quân vô cùng ấm ức, làm Hà Thành và Quan Hà cười đến đau cả bụng, lúc không có đại sự luôn dùng cái này để trêu chọc Thích Văn Lan.
Lần này, Thích Văn Lan về triều, mang theo vô số chiến lợi phẩm. Vàng bạc, châu báu, nô lệ, tù binh nhiều không kể xiết. Trong đó, đáng giá nhất phải nói đến binh khí, áo giáp, còn có chiến mã dũng mãnh.
Tạ Sách Đạo vừa nhìn tờ trình liệt kê chiến lợi phẩm vừa mừng vừa lo. Mừng vì mấy thứ đó lại nằm trong tay mấy vị Vương gia vô dụng của Đông Yến, cho nên tác dụng cũng giảm đi mấy phần. Lo là nếu mấy thứ này nếu thật nằm trong tay vị Tân Vương Đông Yến kia, chắc chắn sẽ khiến cho ông đau đầu một trận. Nếu thật vậy, chỉ sợ chỉ có Thích Đại Tướng quân đích thân ra trận may ra mới hóa giải được thế cục.
Vị thiếu niên lang vừa qua hai mươi tuổi dẫn quân chiến thắng trở về, hiên ngang lẫm liệt, Thích Văn Lan vui sướng về nhà tắm rửa một trận, liền hí hửng ra ngoài triệu tập một đám huynh đệ để ăn mừng.
Thích Văn Lan về kinh được Hoàng thượng tự mình tiếp đón, phong Kiêu kỵ Tướng quân, từ nay tự mình chưởng quản ba ngàn quân mã.
Lúc này Thích Văn Lan mời khách, ai lại cự tuyệt, cho nên mấy quý công tử phong hoa tuyệt đại trong kinh đều tề tựu lại, uống say một trận.
Cuối tiệc, hầu như tất cả mọi người đều say khướt.
Thích Văn Lan lúc này mới đi tới trước mặt Tuyên Giác, cùng hắn chạm cốc, sau khi uống một hơi cạn sạch nói: "Mật tín cùng bản vẽ lộ tuyến đều để cho Triển Bội truyền cho ngươi xem qua, ngươi cũng cảm thấy có chỗ không đúng phải không?”
Tuyên Giác uống cạn chén rượu mạnh, nói một tiếng "Chúc mừng", sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Ý ngươi là quân Thích gia làm tình cờ làm đao cho Thời Kinh Chiếu?”
“Đúng vậy.” Thích Văn Lan buồn bực ném chén rượu đi, nhìn một lượt đám quý công tử đang say khướt, mới nói, "Yến Đế kia cho người âm thầm dẫn quân về phía Tây, hạ lệnh công thành tàn sát dân chúng trong thành, khiến cho ta tưởng là do Lăng Tuấn gây nên. Ta nghe tin thì giận đến điên người, liền hợp quân lại, khó khăn lắm mới bắt được Lăng Tuấn, về sau Quan Hà cảm thấy có chỗ khả nghi nên phái người điều tra. Lúc đó chúng ta mới biết mình bị mắc bẫy, vậy mà lại may áo cưới cho người... Con mẹ nó, thật là khó chịu. Tuy bởi vì trận này nên ta mới được phong quan, nhưng vẫn làm cho ta ngứa ngáy trong lòng.
Tuyên Giác nãy giờ cũng không uống nhiều lắm, tinh thần vẫn còn rất tỉnh táo, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ cũng không có ý trách tội ngươi, cho nên người ban thưởng cho Tiến Phong Chiếu cũng không có việc gì. Tuy hiện nay triều đình có vẻ đang chiếu cố người này, nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận, hắn ta bò từ dưới lên, để có được như ngày hôm nay trên tay không biết đã làm qua bao nhiêu chuyện bẩn thỉu. Ta điều tra thì thấy hắn là người có thủ đoạn độc ác, làm việc gì cũng bất chấp hậu quả, tùy tùng thân tín cũng có thể bị hắn lợi dụng xong vứt bỏ. Nhất định phải đề phòng hắn ta.”
Thích Văn Lan trong lòng buồn bực, cũng không muốn nói về trận đánh làm hắn mất mặt kia: "Được rồi, không nói chuyện của ta nữa. Ngươi gần đây như thế nào?”
Tuyên Giác nhéo mi tâm, hiếm khi mệt mỏi: "Ta sao, một lời khó nói hết. Có được ắt phải có mất.”
Hắn ở trên điều hiển lộ tài năng, tất nhiên sẽ thành cái đích bị người người nhắm vào.
Tuyên Giác dừng một chút nói: "Như Giang Bình, bình thường luôn cùng ta âm thầm phân cao thấp, có lẽ là thấy ta thăng chức quá nhanh nên sinh ra khó chịu. Ta cũng lười, không muốn ứng phó với hắn, cho nên làm chút chuyện nhỏ, để hắn bị ngự sử vạch tội, hiện đã tạm thời bị đình chức.”
Kỳ thi năm ngoái, Giang Bình là người đỗ Tiến sĩ, Mông Lịch là Bảng nhãn.
Tuyên Giác cố ý nên chỉ đỗ Thám hoa, lại được điều đến Hộ bộ. Còn Giang Bình chỉ được điều đến Hàn Lâm viện, trong lòng tất nhiên cảm thấy bất bình.
Huống chi... gần đây Giang gia cũng không an phận lắm.
Tuyên Giác lắc đầu thở dài, "Giang lão thái gia xuất thân từ quân ngũ, trong quân nơi nào cũng có người, không phải còn không ít lần cản trở tay chân của ngươi sao?”
Thích Văn Lan vừa nghe liền đau đầu, nhăn mặt nói, "Được, được rồi, đừng nói nữa. Mẹ nó, chỉ vừa nói chuyện trên triều đã làm ta đau đầu chóng mặt, chúng ta không nói nữa. Tìm chuyện gì thoải mái dễ chịu hơn nói đi.”
Thích Văn Lan bát quái dò hỏi: "Trong nhà ngươi đã nghị thân cho ngươi chưa? Người cũng hơn hai mươi tuổi, đã lớn rồi, nên thành gia lập nghiệp.”
Tuyên Giác: "Chưa từng.”
Thích Văn Lan lấy làm lạ: "Không đúng a. Trong kinh quý nữ đến tuổi nên gả cũng không ít, mẫu thân ta cũng từng nói đến mấy lần, chỉ là bị tỷ tỷ ta khuyên nhủ cho nên mới thôi. Nói cái gì mà ta hành quân đánh giặc không biết lúc nào sẽ bỏ mạng trên chiến trường, cũng không cần phải vội thành gia sống qua ngày, không nên mang họa nên cho cô nương nhà người ta. Còn ngươi thì sao?”
Tuyên Giác nắm chặt ly rượu của mình trong tay, một tay khác thì rót cho Thích Văn Lan ly mới, nói: "Chờ người trở về.”
Thích Văn Lan đưa tay nhận lấy rượu của Tuyên Giác: "Hả?”
Tuyên Giác lại rót đầy chén rượu trước mặt mình, nói: "Nếu đợi được, không gì tốt hơn; Nhưng nếu không có kết quả, thì đó là số mệnh.”
Có được là do hắn may mắn. Nếu không được, vậy thì hắn lẳng lặng nhìn nàng yên vui, phò tá núi sông Đại Tề, tuyệt không để tuyệt cảnh kiếp trước lặp lại, au thì đó cũng là may mắn của hắn.
Thích Văn Lan bất đắc dĩ hỏi: "Là ai?"
Thấy Thích Văn Lan truy hỏi, Tuyên Giác cụp mắt cười khẽ, nâng chén lên kính Thích Văn Lan một chén, trịnh trọng nói: "Nhĩ Ngọc.”
Thích Văn Lan lúc này đã ngà ngà say, theo bản năng ngửa đầu uống sạch chén rượu, nói lớn: "Nga, là Nhĩ Ngọc a, ta giúp ngươi khuyên nàng ấy, ngươi vậy mà thật không có mắt nhìn...”
Nói đến đây, Thích Văn Lan đột ngột ngừng lại, trợn mắt nhìn: "Ngươi nói ai?!"
Tuyên Giác bình tâm tĩnh khí trả lời hắn: "Nhĩ Ngọc điện hạ.”
“Tuyên Giác ngươi..." Thích Văn Lan tức giận hét lên, tức đến nỗi đầu suýt nữa đã bốc khói, “Ngươi tâm tư tinh tế như vậy, không lẽ không biết ta...”
“Biết." Tuyên Giác ngắt lời hắn, chân thành nói, "Cho nên ta không muốn giấu diếm ngươi, mới thành thật nói cho ngươi biết.”
Thích Văn Lan quả thực muốn đấm cho Tuyên Giác một quyền, nhưng vẫn nhịn lại, giơ chân đạp ngã cái bàn trước mặt, chén dĩa rơi lung tung xuống đất.
Phát tiết xong, lại nhìn đám quý công tử đang say rượu bị âm thanh ồn ào làm cho tỉnh lại, có người thấy Thích Văn Lan tức giận đến đỏ mặt, muốn đứng lên khuyên can, lại bị Thích Văn Lan mắng cho một trận. “Ta đang mắng lão tặc Giang gia, nhìn cái gì mà nhìn! Nên làm cái gì thì làm cái đó đi!”
Thấy mọi người tản đi, mới quay đầu lại hỏi Tuyên Giác: "Chuyện khi nào? Là mấy tháng ở Giang Nam ư?”
“Sớm hơn." Là chuyện của kiếp trước, Tuyên Gics cũng không có cách nào nói tỉ mỉ với Thích Văn Lan, chỉ có thể quay đầu nhỏ giọng nhờ tiểu nhị thu dọn, xong mới lại nhìn Thích Văn Lan nói, "Xin lỗi, là lỗi của ta.”
Kiếp trước để Thích Văn Lan vì hắn mà chịu trăm gậy, là lỗi của hắn.
Về sau, lại để Thích Văn Lan vì hắn mà uất ức chịu gió chịu sương ở tái bắc. Cũng là lỗi của hắn.
Đến cuối cùng, cho dù hắn đã tính toán vô cùng tỉ mỉ, ngoài sáng trong tối đều an bài ổn thỏa. Chỉ cần Thích Văn Lan về kinh, chọn người thích hợp nâng lên Đế vị, sau đó lui về nhiếp chính, quản lý triều đình là được. Nhưng đối với một vị Tướng quân đã quen chinh chiến, luôn thích rong ruổi tự do mà nói, đó chính là cực hình. Nói đến cùng, vẫn là lỗi của hắn.
Thấy Tuyên Giác thản nhiên như thế, Thích Văn Lan ngơ ngẩn, ngược lại lúng túng nói: "A, ngươi nói xin lỗi cái gì? Ta cũng chưa từng nói rõ chuyện này với bất kỳ ai, cũng chưa từng lợi dụng ai... Chính là dựa vào tâm ý của nàng, ta cũng không muốn ép buộc nàng. À, ta nghe tỷ tỷ của ta nói, bệ hạ ban cho nàng một đạo thánh chỉ ban hôn nhưng lại để trống tên họ, tùy nàng điền vào.” Tuyên Giác nhướng mày.
Lúc bọn họ nói mấy câu, bên này tiểu nhị đã nhanh tay nhanh chân dọn dẹp xong xuôi, còn tiện tay thay một cái bàn mới, mang lên một bình rượu ngon.
Nhưng mà lúc này cả hai đều không còn tâm trạng để thưởng thức nữa, vẫn là Thích Văn Lan lên tiếng trước, nói: "Lời lúc nãy ta coi như không nghe thấy, coi như ngươi nói đùa, được không?"
“Văn Lan." Tuyên Giác thấy Thích Văn Lan lảng tránh, giọng nói cũng lạnh đi vài phần, "Ta không nói đùa.”
Vô luận có thành hay không, thì việc hắn và Nhĩ Ngọc dây dưa với nhau nhất định sẽ làm Thích Văn Lan chú ý, đến lúc đó sẽ khó xử, chi bằng bây giờ hắn thẳng thắn nói rõ ràng với Thích Văn Lan luôn.
Tuyên Giác chỉ do dự đối với Tạ Trùng Tự, còn đối với những người khác, hắn đều luôn rất lý trí. Tuyên Giác thấy Thích Văn Lan giãy dụa, cứ do dự mãi, hắn đành dứt khoát nói thẳng, đau ngắn hơn là đau dài, "Ngươi nói đúng, mọi việc đều tùy vào tâm ý của nàng. Dù sao điện hạ cũng chưa đáp ứng ta, ngươi cũng không phải không có cơ hội. Cho nên Văn Lan, ngươi muốn tranh giành với ta sao?”
Thích Văn Lan: "......”
Tranh với Ly Ngọc? Còn chưa bắt đầu hắn đã rơi vào thế hạ phong rồi.
Tuyên Giác lại nói: "Đều dựa vào thực lực, tất cả do nàng định đoạt. Dù sao thì hôn ước của Hoàng gia cũng không phải do ta và ngươi định đoạt.”
Thích Văn Lan: "Tuyên, Ly, Ngọc!”
Tướng lĩnh từng lên chiến trường, trên người sẽ có sát khí, một khi tức giận, sát khí tràn ra, người bình thường sẽ không chịu được.
Thích Văn Lan sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói: "Ngươi có bệnh muốn chết sao?! Cứ nhất định phải cứa dao vào tim ta. Ngươi...”
Tuyên Giác ngữ khí ôn hòa: "Ta thế nào?”
“Triển Bội lúc trước từng nói với ta chuyện tuyển chọn phò mã. Hắn nói hắn rơi vào hạ phong, không tranh lại một vị trong kinh, nhưng nói kiểu gì cũng không chịu nói ra tên người đó. Hẳn là ngươi đi?! Mẹ nó, ta sớm nên nghĩ đến." Thích Văn Lan xoa mặt, căm hận nói: "Tranh cái rắm! Trước mắt là thời điểm quan trọng, ngươi đừng ở đây mà nhiễu loạn ta, ta còn phải đem đám ô hợp trong quân nhổ đi sạch sẽ. Triển Bội là do còn nhỏ, tâm tính chưa định mới bị ngươi dọa sợ chết khiếp. Ngươi coi ta là ai, ngươi sang năm cùng ta chạy đến biên cảnh một chuyến, nghe không?"
Nói xong, nghiến răng nghiến lợi rót hai chén rượu, "phịch" một tiếng, ném tới trước mặt Tuyên Giác, nói: "Uống!”
Tuyên Giác bật cười, giơ chén rượu lên,, đáp: "Được.”
*
Đầu tháng tám, sứ đoàn của Đông Yến cuối cùng cũng truyền đến tin tức. Sứ thần dẫn đầu là Cố Cửu Băng, là lão thần hai triều.
Sứ đoàn của Đông Yến lần này đến Đại Tề có thể được xem là một việc lớn, nghi thức vô cùng rườm rà, phức tạp. Đông Yến vậy mà lại phái Tể tướng dẫn đoàn.
Cố Cửu Băng người này, là một con hồ ly thành tinh, vô cùng tinh ranh, thủ đoạn cũng rất lợi hại. Ba mươi hai tuổi đã leo lên đến chức Tể tướng, hiện giờ hẳn là đã ba mươi tám tuổi. Người này ở Đông Yến có thể nói là vô cùng phong quang, chạm vào có thể bỏng, ngay cả Tân Hoàng cũng phải lễ nhượng hắn ba phần.
Tạ Trùng Tự kiếp trước đã gặp qua người này, là một tên không dễ trêu chọc, bây giờ nghe tin hắn đến, nàng cắn răng lên tinh thần gấp bội để ứng phó.
Trước đêm Trung thu, sẽ có một bữa tiệc để chiêu đãi sứ thần các nước. Không chỉ có Đông Yến, Tây Lương, còn có mấy tiểu quốc phía Nam cùng chư tộc man di phía Bắc, mấy người biểu đạt thiện ý đều sẽ đến tham gia yến tiệc.
Lần này, nổi bật nhất trong các sứ thần, chính là vị tướng gia này.
Thứ nhất là địa vị của hắn rất cao, đã làm quan trên triều nhiều năm, là một người tàn nhẫn, thủ đoạn. Nhưng biểu hiện ra ngoài vô cùng uyển chuyển ranh mãnh.
Thứ hai, là dung mạo khí độ của Cố Cửu Băng vô cùng xuất sắc. Trên người khoác áo choàng đỏ tím, cử chỉ ung dung tự tại. Dù đang ở trên điện của nước khác thì khí chất cũng không hề hao tổn dù chỉ một chút.
Tạ Trùng Tự ngồi phía trên tỉ mỉ quan sát, ngoài ý muốn lại nhìn thấy An Vinh liếc nhìn hắn ta vài lần, nàng bật cười lắc đầu.
Lại nhìn Tuyên Giác ngồi cách đó không xa - -
Tuyên Giác thần sắc lạnh nhạt, nhìn không ra tâm trạng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đảo mắt qua chỗ Cố Cửu Băng một cái, như có điều suy nghĩ.
Cho đến khi rượu qua mấy tuần, ai nấy đều đã thấm men say. Lúc này, sứ thần các nước lần lượt dâng lên lễ vật chúc mừng, cung kính nói mấy lời hoa mỹ ca tụng, truyền đạt ý tứ giao hữu của quốc gia mình đến Đại Tề.
Tạ Trùng Tự tâm trạng thay đổi một chút.
Sứ thần Đông Yến này nói chắc như đinh đóng cột, lời vô cùng thuyết phục. Nhưng từ giọng nói, đến tư thái đều có ý trịnh thượng. Nhìn giống như cố ý gây sự vậy.
Đặc biệt là lời cuối cùng...
Sứ thần Đông yến cuối cùng nói một câu: "Đã lâu nghe nói Nhĩ Ngọc điện hạ diễm áp tứ phương, tiếng thơm vang xa vạn dặm. Hôm nay Hoàng đế Đông Yến chúng ta nguyện lấy năm mươi thành trì cầu hôn, muốn cầu Điện hạ về làm Hậu. Hi vọng bệ hạ Đại Tề cân nhắc một phen.”