[Song Trọng Sinh] Trọng Tự
Chương 86
______________
Liệt mã bất an đạp nhẹ móng sắt, phía sau đuôi bờm ngựa lắc lư qua lại, trong đêm lạnh thở ra hơi trắng.
Bạch Đường sững sờ nắm lấy dây cương, thiếu chút nữa bị hãn huyết bảo mã của vị tổ tông trước mặt liên lụy đến ngã khụy, phục hồi tinh thần lại, vội vàng hành lễ, nói: "Điện hạ, chủ tử ở phòng khách bên trong. Đi về phía trước rẽ bên trái, vòng qua hành lang là tới. Thuộc hạ dẫn người qua.”
Tạ Trùng Tự gật đầu, đi nhanh vào trong.
Tề thị gia nghiệp lớn, biệt trang rộng đến mấy chục mẫu, khắp nơi là cảnh trí tinh xảo, hoa thơm cỏ lạ kể không xiết.
Mà giờ đây, đình đài, hoa cỏ khắp nơi đều dược phủ một lớp tuyết trắng, hai người đi nhanh trên tuyết, dưới chân giẫm rên tuyết từng tiếng “lạo xạo”.
Người phía trước bước đi thong thả, Tạ Trùng Tự nhiều lần muốn thúc giục hắn, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, mắt nhìn lên trời- - mây dày còn chưa tan, trong ánh đèn leo lét, trời vẫn còn âm u.
Tạ Trùng Tự phiền não buồn bực, nàng thở dài, đi chậm một chút cũng tốt.
Phòng khách cũng không tính là xa, đi ra ngoài sân, quẹo qua bức tường trắng được tô vẽ màu xanh, lại đi xuyên qua nguyệt môn, trên đường có thể nhìn thấy hồng mai đang nở rộ trong sân.
Tạ Trùng Tự nhìn thấy người hầu còn đang bận rộn, thay thuốc sắc thuốc, mùi thảo dược rất nồng đậm.
Tạ Trùng Tự không đi vào trong viện, không lập tức vào nhà, ngược lại đi tới dưới tàng mai, bẻ một gốc hoa nở rộ nhất.
Lan Mộc ở ngoài mái hiên khoanh tay chờ đợi, nghiêng đầu nhìn qua. Lúc đầu, hắn còn tưởng rằng là người hầu đi vào, nên không quá chú ý, nhưng nhìn kỹ lại, lại phát hiện là một nữ tử.
Trên người nữ tử kia khoác một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, người đó đội mũ choàng, cho nên Lan Mộc không nhìn thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay trắng nõn đang cầm hoa. Phía dưới, mang giày bạc, bên trên có chuông cực nhỏ nhìn rất tinh xảo, khi người đó bước đi, có tiếng leng keng nhỏ vang lên.
Đến khi người đó đến trước mặt, Lan Mộc mới nhìn rõ mặt.
Vô cùng đẹp mắt, so với bất kỳ nữ tử nào hắn gặp đều xinh đẹp hơn. Nhưng mà hắn quả thật chưa từng gặp qua cô gái trước mặt này,bỗng nhiên trong đầu Lan Mộc có một ý nghĩ chợt lóe: Đây hẳn là vị điện hạ kia.
Hắn thử mở miệng: "Điện hạ?”
Quả nhiên thấy người trước mặt gật gật đầu, Lan Mộc thấy Tạ Trùng Tự đứng ở trước cửa, phủi tuyết trên áo cùng cành mai, lại nghe nàng hỏi khẽ: "Người ở bên trong?"
“.....A, đúng ạ." Lan Mộc lập tức mở cửa, nhỏ giọng nói, "Chủ tử còn chưa tỉnh, xin điện hạ chiếu cố người. Thuộc hạ ở bên ngoài chờ, điện hạ có việc gì cứ gọi.”
Mùi thuốc trong phòng còn nặng hơn bên ngoài mấy phần, chỉ ngửi thôi mà Tạ Trùng Tự có thể hình dung nó đắng đến cỡ nào.
Tạ Trùng Tự dừng một chút, mới chậm rãi đi vào nội thất, cởi áo khoác lạnh lẽo ra, lại tìm một bình sứ cắm cành hoa mai vào.
Nàng ỷ vào việc người trên giường không có cách nào kháng nghị, thế là tự chủ trương đặt ở trên giá đầu giường.
Cành mai đỏ tươi, làm cho nội thất ảm đạm thêm vài phần rực rỡ.
Tạ Trùng Tự bước tới gần giường, vậy mà mùi thuốc gay mũi lại nhạt đi một chút. Chỉ còn lại hương bạc hà và đàn hương, như có như không, nhưng Tạ Trùng Tự lại cảm thấy mùi hương đó đang bao lấy nàng.
Tuyên Giác vẫn còn đang mê man. Ngủ cũng không yên ổn, lông mi dài run rẩy. Bên tóc mai, có mồ hôi lạnh thấm ra, trên khuôn mặt thanh tú trắng như ngọc đỏ ửng vì bệnh.
Tạ Trùng Tự ngồi ở trên giường, chậm rãi cúi người xuống, nàng cảm thấy mùi bạc hà, mùi đàn hương càng đậm thêm vài phần.
Tạ Trùng Tự cẩn thận đặt tay lên trán của người này, bàn tay nàng bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho run rẩy, nàng cố gắng bình phục hô hấp của mình, sỡ hãi nghĩ: Nóng như vậy, liệu có vượt qua được không?
Tạ Trùng Tự suýt đã không kiềm chế được, hận không thể lập tức xách Kim Phồn đến đây, chết tiệt, lúc này sao lại xuất kinh chứ, đến tận đêm mai mới có thể trở về đây.
Tạ Trùng Tự càng nghĩ càng tức giận, vừa định đứng lên, nhưng mới một nửa đã khựng lại...
Cổ tay nàng bị người trên giường bắt được.
Trong lòng Tạ Trùng Tự nhảy dựng lên, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, lại thấy Tuyên Giác mơ màng, hình như tỉnh lại, nhưng rất nhanh lại nghiêng đầu mê mang.
Mồ hôi lạnh ở thái dương cứ rơi xuống, lăn xuống cổ, rơi vào cổ áo.
Không phải là tỉnh lại sao?
Cái nắm này giống như vô thức vậy, đầu ngón tay hắn nắm tay nàng cực kỳ lỏng lẻo, chỉ cần nàng kéo nhẹ một cái là có thể mở ngón tay Tuyên Giác ra.
Nhưng Tạ Trùng Tự không nhúc nhích, ngồi cùng Tuyên Giác một lúc lâu.
Hô hấp Tuyên Giác không ổn định, lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng dồn dập như là gặp ác mộng, Tạ Trùng Tự thử dò mạch đập của hắn, thật sự rất loạn.
Cứ như vậy đến nửa đêm, Tuyên Giác lại mơ màng tỉnh lại một hai lần, nhưng chỉ thoáng qua, rồi lại mê mang.
Lúc này ý thức của Tuyên Giác không tỉnh táo, thỉnh thoảng nỉ non vài câu, Tạ Trùng Tự không nghe rõ, cho nên cúi thấp người, ghé sát bên môi hắn, hình như nàng nghe hắn gọi “a tỷ”, rồi lại gọi “huynh trưởng”.
Tạ Trùng Tự thở dài, vừa định đứng dậy, bỗng nhiên nghe được một câu “chỉ mình đệ sống sót, đệ thẹn với Tuyên gia”.
Con ngươi Tạ Trùng Tự co rút lại, lúc này nàng mới nhận ra, Tuyên Giác không phải vì đau đớn mà gọi a tỷ, mà là hắn đang lâm vào kí ức kiếp trước, hắn một thân một mình, tứ cố vô thân, không người nương tựa.
Tạ Trùng Tự luống cuống tay chân, vô thức đưa tay vuốt ve sườn mặt hắn, bị mấy lời này của hắn làm cho tâm thần không yên.
Cuối cùng Tạ Trùng Tự chỉ có thể nhẹ giọng trấn an, nàng ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, không cần suy nghĩ nhiều. Trưởng tỷ, huynh trưởng, phụ mẫu, thân quyến của ngươi đều đang ở đây, tất cả đều an khang khỏe mạnh, bình an vui vẻ. Qua vài ngày nữa ngươi tốt lên, liền có thể đi gặp họ.”
Búi tóc của nàng hơi loạn, có mấy lọn tóc rơi ra, theo gò má nàng rũ xuống, do nàng cúi đầu, tóc rơi trê giường, tóc đen của hai người quấn vào nhau.
Tạ Trùng Tự dỗ dành một lúc lâu, cuối cùng thấy Tuyên Giác bình tĩnh lại, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đứng dậy, lại cả thấy cổ mình tê rần.
Đúng lúc này, Tuyên Giác thoáng nghiêng đầu lại, đôi môi mỏng lướt qua cổ qua vai nàng, hình như tỉnh lại, nghi hoặc chớp chớp đôi mắt mê mang, hàn giọng gọi một tiếng: "Trùng Trùng...”
Hắn thậm chí còn giơ tay phải lên, nhẹ nhàng ôm lấy cổ nàng, khiến nàng không dám nhúc nhích.
Tạ Trùng Tự thật sự không dám động đậy, Tuyên Giác bị thương ở vai phải.
Tạ Trùng Tự không biết lúc này hắn tỉnh táo hay lại mơ màng, Tạ Trùng Tự "Ừ" một tiếng, lại lập lờ nước đôi: "Học Phụ hoàng gọi ta như vậy từ khi nào?”
Tuyên Giác quả nhiên không tỉnh táo, mơ hồ nói: "Rất lâu trước đây.”
Một nụ hôn cực nóng rơi trên cổ Tạ Trùng Tự, Tuyên Giác vô thức đọc khẽ bài phú "Sở Từ", nhẹ nhàng ngâm nga mấy câu tình ca của dân gian.
Tạ Trùng Tự càng nghe, lại càng bối rối, không có cách nào tỉnh táo lại.
Đó là ngày Tuyên Giác hồi kinh sau chuyến du ngoạn.
Lúc đó hai người chưa đại hôn, nhưng Tuyên Giác đã ở trong phủ Công chúa, ở sương phòng phía tây.
Tạ Trùng Tự sợ hắn buồn bực sinh bệnh, suốt ngày lôi kéo hắn, muốn hắn kể chuyện trên đường, chuyện li kì thú vị gì nàng cũng bắt hắn kể.
Nàng ngồi trên hành lang, nâng mặt nhìn chăm chú thanh niên trước mặt đang kiên nhẫn giải thích với mình.
Thỉnh thoảng, sau khi Tuyên Giác nói xong, sẽ nhìn nàng một lát, đột nhiên chen vào một hai câu ca dao từ phú.
Là từ ngữ xa lạ mà nàng chưa từng nghe qua.
Rất lâu sau, nàng mới biết được đó là phong tục các nơi, mấy câu phú đó đều ẩn dụ tình yêu.
Mà giờ đây, Tuyên Giác lần nữa đọc mấy câu phú này với nàng, vào năm Thái Nguyên thứ sáu.
Kí ức hai đời đan xen nhau, trước đây nàng không hiểu, nhưng bây giờ lại hiểu tường tận.
Trong lòng Tạ Trùng Tự ngũ vị tạp trần, khóe mắt thiếu chút nữa bị hắn ép đến bật khóc, nàng hung hăng cắn lên môi hắn, nói: "Đừng ầm ĩ nữa, bị thương thành như vậy còn không an phận! Đáng đời ngươi bị đau!”
Tuyên Giác "hừ" một tiếng, không nói nữa, mà nhẹ nhàng hôn cánh môi nàng, không nặng không nhẹ cắn lại một cái.
Cả người Tạ Trùng Tự chấn động, Tuyên Giác lại mơ màng nói: "... Xin lỗi.
Trùng Trùng, ta hối hận, ta không nên giết Tạ Trị...... "
Tuyên Giác ôn nhu hôn nàng, ngữ khí lại mang theo tuyệt vọng, ".... Trước mặt nàng.”
Tạ Trùng Tự hoàn toàn cứng đờ.
Nàng không ngờ có thể nghe được những lời như vậy từ miệng hắn.
Tuyên Giác là loại người không bao giờ chịu quay đầu lại.
Một khi đã làm, hắn chưa bao giừo hối hận.
Đời trước hai người bọn họ giằng co đến như vậy, nhưng nàng chỉ nghe hắn nói qua một tiếng "Nàng thật sự nên giết ta", cũng chưa từng nghe qua hắn nói qua hai chữ "Hối hận".
Tạ Trùng Tự âm thầm run rẩy, chóp mũi nàng toàn mùi bạc hà mát lạnh, nhưng cũng không thể khiến nàng bình tĩnh lại, nàng phải nhẩm đếm rất lâu mới bình phục được hơi thở của mình, chỉ qua loa nói với Tuyên Giác: "Nghỉ ngơi cho tốt đi."
Tạ Trùng Tự nghiêng đầu, để cánh tay Tuyên Giác có thể hạ xuống, sau đó im lặng ở bên cạnh bồi hắn một đêm.
Thẳng đến khi mặt trời lên cao, ở bên ngoài có người hầu gõ cửa, Tạ Trùng Tự mới hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện xung quanh nàng rất ấm áp, nhìn lại thì thấy bên cạnh có đến năm sáu chậu than.
Tạ Trùng Tự cắn đầu lưỡi, nàng hiếm khi tức giận với hạ nhân: "Đồ khốn kiếp, tại sao lại đốt lửa?”
Nàng không có việc gì, nhưng Tuyên Giác vẫn đang sốt, đốt nhiều chậu than như vậy chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
Lan Mộc ở một bên cuống quít, nói: "Điện hạ, là chủ ý của thuộc hạ. Thuộc hạ thấy trời Vọng đô rất lạnh, điện hạ không thể nhiễm lạnh được.”
Tạ Trùng Tự đứng dậy, nói: "Dẹp bốn chậu đi. Lát nữa Kim Phồn sẽ đến, trước đó ngươi cẩ thận trông coi hắn, À đúng rồi, hắn cứ đổ mồ hôi lạnh liên tục, ngươi lau người thay y phục cho hắn đi.”
Lan Mộc vội vàng đáp ứng. Chờ Tạ Trùng Tự đi rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ vị điện hạ này sao lại phân phó thành thạo như vậy.
Lan Mộc đang chuẩn bị làm theo phân phó của Tạ Trùng Tự, thay y phục cho Tuyên Giác, lại bỗng nhiên nghe thấy Tuyên Giác nhẹ nhàng nói: "Lan Mộc.”
"Chủ, chủ tử, người tỉnh rồi?" Lan Mộc cực kỳ kích động, "Điện hạ mới vừa đi không lâu, thuộc hạ đi gọi người lại nhé?"
“Không cần." Tuyên Giác mở mắt ra, phun ra mảnh thanh hàn đặt ở dưới lưỡi, ánh mắt rất tỉnh táo. Hắn ngồi dậy, giơ ngón tay nghiền nát thanh hàn phiến đã mất đi dược hiệu, giống như là đang tuyên án bản thân: "Ngươi cứ làm việc như bình thường, đi xem xem có mật thu nào gửi đến Bách Việt hay không. Nếu có, chặn lại, sao chép cho ta một bản.”
“... Nếu không có thì sao?" Lan Mộc nhịn không được hỏi.
Tuyên Giác không trả lời, ánh mắt vẫn ôn nhuận, chỉ nói: "Đi đi. Đừng nói với bất cứ ai là ta đã tỉnh lại một lần.”
Nếu không có, cũng chỉ là một tảng đá rơi xuống, mọi thứ sụp đổ mà thôi.
Không có thanh hàn phiến, dưới cơn đau nhức, Tuyên Giác không thể chống đỡ lâu được.
Cho nên một canh giờ sau, khi Kim Phồn xách theo hộp thuốc vội vàng chạy tới, bắt mạch cho Tuyên Giác, thì lần này hắn đã thật sự hôn mê.
Kim Phồn nhíu mày, bắt mạch rất lâu mới dời tay ra, lắc đầu nói: "Hắn hôn mê sâu rồi. Dọc đường đi các ngươi tìm lang băm ở đâu vậy, sắp trị chết hắn rồi. May mà hắn mạng lớn mới không sao, bây giờ giao cho ta, cho các ngươi xem cái gì gọi là diệu thủ hồi xuân.”
Kim Phồn cố ý nói chêm mấy câu chọc cười, nhưng vừa thấy Tạ Trùng Tự trầm mặt xuống, thì lập tức ngậm miệng lại, không dám hi hi ha ha nữa. Kim Phồn khâu lại vết thương, lại kê đơn xong, mới nói với tiểu sư muội: "Yên tâm, người không chết được, cũng sẽ không để lại di chứng gì, muội yên tâm đi.”
Kim Phồn cùng Tạ Trùng Tự ra khỏi biệt trang, kỳ quái hỏi: "Nhưng mà muội thân thiết với Tuyên Ly Ngọc như vậy từ lúc nào? Lúc trước hắn ở y quán hỏi chẩn, hai ngươi không phải còn không nhận ra nhau sao? Sư muội a, sư huynh nhắc nhở muội, hắn bị mất ngủ khó ngủ là do trong lòng có khúc mắc, ta đoán chín phần là liên quan đến nữ tử. Muội a, muội muốn kiểu người nào mà không có chứ, cần gì nhìn hắn, nhặt lại đồ người khác không cần.”
Tạ Trùng Tự còn chưa hoàn hồn, bất đắc dĩ khoát tay nói: "Làm sao vậy? Sư huynh, lúc trước muội đi Giang Nam, là cùng hắn.”
Kim Phồn: "... Hả?”
Kim Phồn: "Chờ một chút!!!”
Hắn ngẩn người, quát Tạ Trùng Tự chuẩn bị lên ngựa rời đi: "Tiểu A Tự, ngươi đứng lại cho ta!!! Ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Người hắn nói kia...”
Kim Phồn nhớ lại, lúc chuẩn mạch, Tuyên Giác có nói mấy câu, hét lên: "Oan gia là ngươi?? Mẹ nó, trước mặt ta còn cố ý nói cho ngươi nghe??"
Kim Phồn xúc động muốn đánh tên tiểu tử kia một trận, lại phải nhủ nhịn một chút, vất vả lắm mới nhịn xuống được, đeo hộp thuốc lên lưng, tức giận nói với Tạ Trùng Tự: "Người buộc chuông, ngươi chậm lại một chút. Tên tiểu tử này đối với chính mình rất tàn nhẫn, ác mộng là điều khó tránh, ta đã thấy rất nhiều người bị ác mộng dày vò đến phát điên đấy, hiếm thấy ai lại có thể kiềm chế đến mức này, vượt xa người thường. Sư huynh có chút lo lắng...”
“Có chút lo lắng hắn sẽ làm bị thương muội." Kim Phồn dừng một chút, vẫn nhíu mày nói, "Đừng vì ta mà rơi vào.”
Tạ ng Tự đã ngồi trên ngựa, kéo dây cương, đang muốn quay ngựa về cung, lại nghe vậy, mới nghiêng đầu cười nói: "Đa tạ ý tốt của sư huynh! Muội biết bản thân đang làm gì, một khi đã làm, muội sẽ không quay đầu lại.”
Liệt mã bất an đạp nhẹ móng sắt, phía sau đuôi bờm ngựa lắc lư qua lại, trong đêm lạnh thở ra hơi trắng.
Bạch Đường sững sờ nắm lấy dây cương, thiếu chút nữa bị hãn huyết bảo mã của vị tổ tông trước mặt liên lụy đến ngã khụy, phục hồi tinh thần lại, vội vàng hành lễ, nói: "Điện hạ, chủ tử ở phòng khách bên trong. Đi về phía trước rẽ bên trái, vòng qua hành lang là tới. Thuộc hạ dẫn người qua.”
Tạ Trùng Tự gật đầu, đi nhanh vào trong.
Tề thị gia nghiệp lớn, biệt trang rộng đến mấy chục mẫu, khắp nơi là cảnh trí tinh xảo, hoa thơm cỏ lạ kể không xiết.
Mà giờ đây, đình đài, hoa cỏ khắp nơi đều dược phủ một lớp tuyết trắng, hai người đi nhanh trên tuyết, dưới chân giẫm rên tuyết từng tiếng “lạo xạo”.
Người phía trước bước đi thong thả, Tạ Trùng Tự nhiều lần muốn thúc giục hắn, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, mắt nhìn lên trời- - mây dày còn chưa tan, trong ánh đèn leo lét, trời vẫn còn âm u.
Tạ Trùng Tự phiền não buồn bực, nàng thở dài, đi chậm một chút cũng tốt.
Phòng khách cũng không tính là xa, đi ra ngoài sân, quẹo qua bức tường trắng được tô vẽ màu xanh, lại đi xuyên qua nguyệt môn, trên đường có thể nhìn thấy hồng mai đang nở rộ trong sân.
Tạ Trùng Tự nhìn thấy người hầu còn đang bận rộn, thay thuốc sắc thuốc, mùi thảo dược rất nồng đậm.
Tạ Trùng Tự không đi vào trong viện, không lập tức vào nhà, ngược lại đi tới dưới tàng mai, bẻ một gốc hoa nở rộ nhất.
Lan Mộc ở ngoài mái hiên khoanh tay chờ đợi, nghiêng đầu nhìn qua. Lúc đầu, hắn còn tưởng rằng là người hầu đi vào, nên không quá chú ý, nhưng nhìn kỹ lại, lại phát hiện là một nữ tử.
Trên người nữ tử kia khoác một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, người đó đội mũ choàng, cho nên Lan Mộc không nhìn thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay trắng nõn đang cầm hoa. Phía dưới, mang giày bạc, bên trên có chuông cực nhỏ nhìn rất tinh xảo, khi người đó bước đi, có tiếng leng keng nhỏ vang lên.
Đến khi người đó đến trước mặt, Lan Mộc mới nhìn rõ mặt.
Vô cùng đẹp mắt, so với bất kỳ nữ tử nào hắn gặp đều xinh đẹp hơn. Nhưng mà hắn quả thật chưa từng gặp qua cô gái trước mặt này,bỗng nhiên trong đầu Lan Mộc có một ý nghĩ chợt lóe: Đây hẳn là vị điện hạ kia.
Hắn thử mở miệng: "Điện hạ?”
Quả nhiên thấy người trước mặt gật gật đầu, Lan Mộc thấy Tạ Trùng Tự đứng ở trước cửa, phủi tuyết trên áo cùng cành mai, lại nghe nàng hỏi khẽ: "Người ở bên trong?"
“.....A, đúng ạ." Lan Mộc lập tức mở cửa, nhỏ giọng nói, "Chủ tử còn chưa tỉnh, xin điện hạ chiếu cố người. Thuộc hạ ở bên ngoài chờ, điện hạ có việc gì cứ gọi.”
Mùi thuốc trong phòng còn nặng hơn bên ngoài mấy phần, chỉ ngửi thôi mà Tạ Trùng Tự có thể hình dung nó đắng đến cỡ nào.
Tạ Trùng Tự dừng một chút, mới chậm rãi đi vào nội thất, cởi áo khoác lạnh lẽo ra, lại tìm một bình sứ cắm cành hoa mai vào.
Nàng ỷ vào việc người trên giường không có cách nào kháng nghị, thế là tự chủ trương đặt ở trên giá đầu giường.
Cành mai đỏ tươi, làm cho nội thất ảm đạm thêm vài phần rực rỡ.
Tạ Trùng Tự bước tới gần giường, vậy mà mùi thuốc gay mũi lại nhạt đi một chút. Chỉ còn lại hương bạc hà và đàn hương, như có như không, nhưng Tạ Trùng Tự lại cảm thấy mùi hương đó đang bao lấy nàng.
Tuyên Giác vẫn còn đang mê man. Ngủ cũng không yên ổn, lông mi dài run rẩy. Bên tóc mai, có mồ hôi lạnh thấm ra, trên khuôn mặt thanh tú trắng như ngọc đỏ ửng vì bệnh.
Tạ Trùng Tự ngồi ở trên giường, chậm rãi cúi người xuống, nàng cảm thấy mùi bạc hà, mùi đàn hương càng đậm thêm vài phần.
Tạ Trùng Tự cẩn thận đặt tay lên trán của người này, bàn tay nàng bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho run rẩy, nàng cố gắng bình phục hô hấp của mình, sỡ hãi nghĩ: Nóng như vậy, liệu có vượt qua được không?
Tạ Trùng Tự suýt đã không kiềm chế được, hận không thể lập tức xách Kim Phồn đến đây, chết tiệt, lúc này sao lại xuất kinh chứ, đến tận đêm mai mới có thể trở về đây.
Tạ Trùng Tự càng nghĩ càng tức giận, vừa định đứng lên, nhưng mới một nửa đã khựng lại...
Cổ tay nàng bị người trên giường bắt được.
Trong lòng Tạ Trùng Tự nhảy dựng lên, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, lại thấy Tuyên Giác mơ màng, hình như tỉnh lại, nhưng rất nhanh lại nghiêng đầu mê mang.
Mồ hôi lạnh ở thái dương cứ rơi xuống, lăn xuống cổ, rơi vào cổ áo.
Không phải là tỉnh lại sao?
Cái nắm này giống như vô thức vậy, đầu ngón tay hắn nắm tay nàng cực kỳ lỏng lẻo, chỉ cần nàng kéo nhẹ một cái là có thể mở ngón tay Tuyên Giác ra.
Nhưng Tạ Trùng Tự không nhúc nhích, ngồi cùng Tuyên Giác một lúc lâu.
Hô hấp Tuyên Giác không ổn định, lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng dồn dập như là gặp ác mộng, Tạ Trùng Tự thử dò mạch đập của hắn, thật sự rất loạn.
Cứ như vậy đến nửa đêm, Tuyên Giác lại mơ màng tỉnh lại một hai lần, nhưng chỉ thoáng qua, rồi lại mê mang.
Lúc này ý thức của Tuyên Giác không tỉnh táo, thỉnh thoảng nỉ non vài câu, Tạ Trùng Tự không nghe rõ, cho nên cúi thấp người, ghé sát bên môi hắn, hình như nàng nghe hắn gọi “a tỷ”, rồi lại gọi “huynh trưởng”.
Tạ Trùng Tự thở dài, vừa định đứng dậy, bỗng nhiên nghe được một câu “chỉ mình đệ sống sót, đệ thẹn với Tuyên gia”.
Con ngươi Tạ Trùng Tự co rút lại, lúc này nàng mới nhận ra, Tuyên Giác không phải vì đau đớn mà gọi a tỷ, mà là hắn đang lâm vào kí ức kiếp trước, hắn một thân một mình, tứ cố vô thân, không người nương tựa.
Tạ Trùng Tự luống cuống tay chân, vô thức đưa tay vuốt ve sườn mặt hắn, bị mấy lời này của hắn làm cho tâm thần không yên.
Cuối cùng Tạ Trùng Tự chỉ có thể nhẹ giọng trấn an, nàng ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, không cần suy nghĩ nhiều. Trưởng tỷ, huynh trưởng, phụ mẫu, thân quyến của ngươi đều đang ở đây, tất cả đều an khang khỏe mạnh, bình an vui vẻ. Qua vài ngày nữa ngươi tốt lên, liền có thể đi gặp họ.”
Búi tóc của nàng hơi loạn, có mấy lọn tóc rơi ra, theo gò má nàng rũ xuống, do nàng cúi đầu, tóc rơi trê giường, tóc đen của hai người quấn vào nhau.
Tạ Trùng Tự dỗ dành một lúc lâu, cuối cùng thấy Tuyên Giác bình tĩnh lại, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đứng dậy, lại cả thấy cổ mình tê rần.
Đúng lúc này, Tuyên Giác thoáng nghiêng đầu lại, đôi môi mỏng lướt qua cổ qua vai nàng, hình như tỉnh lại, nghi hoặc chớp chớp đôi mắt mê mang, hàn giọng gọi một tiếng: "Trùng Trùng...”
Hắn thậm chí còn giơ tay phải lên, nhẹ nhàng ôm lấy cổ nàng, khiến nàng không dám nhúc nhích.
Tạ Trùng Tự thật sự không dám động đậy, Tuyên Giác bị thương ở vai phải.
Tạ Trùng Tự không biết lúc này hắn tỉnh táo hay lại mơ màng, Tạ Trùng Tự "Ừ" một tiếng, lại lập lờ nước đôi: "Học Phụ hoàng gọi ta như vậy từ khi nào?”
Tuyên Giác quả nhiên không tỉnh táo, mơ hồ nói: "Rất lâu trước đây.”
Một nụ hôn cực nóng rơi trên cổ Tạ Trùng Tự, Tuyên Giác vô thức đọc khẽ bài phú "Sở Từ", nhẹ nhàng ngâm nga mấy câu tình ca của dân gian.
Tạ Trùng Tự càng nghe, lại càng bối rối, không có cách nào tỉnh táo lại.
Đó là ngày Tuyên Giác hồi kinh sau chuyến du ngoạn.
Lúc đó hai người chưa đại hôn, nhưng Tuyên Giác đã ở trong phủ Công chúa, ở sương phòng phía tây.
Tạ Trùng Tự sợ hắn buồn bực sinh bệnh, suốt ngày lôi kéo hắn, muốn hắn kể chuyện trên đường, chuyện li kì thú vị gì nàng cũng bắt hắn kể.
Nàng ngồi trên hành lang, nâng mặt nhìn chăm chú thanh niên trước mặt đang kiên nhẫn giải thích với mình.
Thỉnh thoảng, sau khi Tuyên Giác nói xong, sẽ nhìn nàng một lát, đột nhiên chen vào một hai câu ca dao từ phú.
Là từ ngữ xa lạ mà nàng chưa từng nghe qua.
Rất lâu sau, nàng mới biết được đó là phong tục các nơi, mấy câu phú đó đều ẩn dụ tình yêu.
Mà giờ đây, Tuyên Giác lần nữa đọc mấy câu phú này với nàng, vào năm Thái Nguyên thứ sáu.
Kí ức hai đời đan xen nhau, trước đây nàng không hiểu, nhưng bây giờ lại hiểu tường tận.
Trong lòng Tạ Trùng Tự ngũ vị tạp trần, khóe mắt thiếu chút nữa bị hắn ép đến bật khóc, nàng hung hăng cắn lên môi hắn, nói: "Đừng ầm ĩ nữa, bị thương thành như vậy còn không an phận! Đáng đời ngươi bị đau!”
Tuyên Giác "hừ" một tiếng, không nói nữa, mà nhẹ nhàng hôn cánh môi nàng, không nặng không nhẹ cắn lại một cái.
Cả người Tạ Trùng Tự chấn động, Tuyên Giác lại mơ màng nói: "... Xin lỗi.
Trùng Trùng, ta hối hận, ta không nên giết Tạ Trị...... "
Tuyên Giác ôn nhu hôn nàng, ngữ khí lại mang theo tuyệt vọng, ".... Trước mặt nàng.”
Tạ Trùng Tự hoàn toàn cứng đờ.
Nàng không ngờ có thể nghe được những lời như vậy từ miệng hắn.
Tuyên Giác là loại người không bao giờ chịu quay đầu lại.
Một khi đã làm, hắn chưa bao giừo hối hận.
Đời trước hai người bọn họ giằng co đến như vậy, nhưng nàng chỉ nghe hắn nói qua một tiếng "Nàng thật sự nên giết ta", cũng chưa từng nghe qua hắn nói qua hai chữ "Hối hận".
Tạ Trùng Tự âm thầm run rẩy, chóp mũi nàng toàn mùi bạc hà mát lạnh, nhưng cũng không thể khiến nàng bình tĩnh lại, nàng phải nhẩm đếm rất lâu mới bình phục được hơi thở của mình, chỉ qua loa nói với Tuyên Giác: "Nghỉ ngơi cho tốt đi."
Tạ Trùng Tự nghiêng đầu, để cánh tay Tuyên Giác có thể hạ xuống, sau đó im lặng ở bên cạnh bồi hắn một đêm.
Thẳng đến khi mặt trời lên cao, ở bên ngoài có người hầu gõ cửa, Tạ Trùng Tự mới hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện xung quanh nàng rất ấm áp, nhìn lại thì thấy bên cạnh có đến năm sáu chậu than.
Tạ Trùng Tự cắn đầu lưỡi, nàng hiếm khi tức giận với hạ nhân: "Đồ khốn kiếp, tại sao lại đốt lửa?”
Nàng không có việc gì, nhưng Tuyên Giác vẫn đang sốt, đốt nhiều chậu than như vậy chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
Lan Mộc ở một bên cuống quít, nói: "Điện hạ, là chủ ý của thuộc hạ. Thuộc hạ thấy trời Vọng đô rất lạnh, điện hạ không thể nhiễm lạnh được.”
Tạ Trùng Tự đứng dậy, nói: "Dẹp bốn chậu đi. Lát nữa Kim Phồn sẽ đến, trước đó ngươi cẩ thận trông coi hắn, À đúng rồi, hắn cứ đổ mồ hôi lạnh liên tục, ngươi lau người thay y phục cho hắn đi.”
Lan Mộc vội vàng đáp ứng. Chờ Tạ Trùng Tự đi rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ vị điện hạ này sao lại phân phó thành thạo như vậy.
Lan Mộc đang chuẩn bị làm theo phân phó của Tạ Trùng Tự, thay y phục cho Tuyên Giác, lại bỗng nhiên nghe thấy Tuyên Giác nhẹ nhàng nói: "Lan Mộc.”
"Chủ, chủ tử, người tỉnh rồi?" Lan Mộc cực kỳ kích động, "Điện hạ mới vừa đi không lâu, thuộc hạ đi gọi người lại nhé?"
“Không cần." Tuyên Giác mở mắt ra, phun ra mảnh thanh hàn đặt ở dưới lưỡi, ánh mắt rất tỉnh táo. Hắn ngồi dậy, giơ ngón tay nghiền nát thanh hàn phiến đã mất đi dược hiệu, giống như là đang tuyên án bản thân: "Ngươi cứ làm việc như bình thường, đi xem xem có mật thu nào gửi đến Bách Việt hay không. Nếu có, chặn lại, sao chép cho ta một bản.”
“... Nếu không có thì sao?" Lan Mộc nhịn không được hỏi.
Tuyên Giác không trả lời, ánh mắt vẫn ôn nhuận, chỉ nói: "Đi đi. Đừng nói với bất cứ ai là ta đã tỉnh lại một lần.”
Nếu không có, cũng chỉ là một tảng đá rơi xuống, mọi thứ sụp đổ mà thôi.
Không có thanh hàn phiến, dưới cơn đau nhức, Tuyên Giác không thể chống đỡ lâu được.
Cho nên một canh giờ sau, khi Kim Phồn xách theo hộp thuốc vội vàng chạy tới, bắt mạch cho Tuyên Giác, thì lần này hắn đã thật sự hôn mê.
Kim Phồn nhíu mày, bắt mạch rất lâu mới dời tay ra, lắc đầu nói: "Hắn hôn mê sâu rồi. Dọc đường đi các ngươi tìm lang băm ở đâu vậy, sắp trị chết hắn rồi. May mà hắn mạng lớn mới không sao, bây giờ giao cho ta, cho các ngươi xem cái gì gọi là diệu thủ hồi xuân.”
Kim Phồn cố ý nói chêm mấy câu chọc cười, nhưng vừa thấy Tạ Trùng Tự trầm mặt xuống, thì lập tức ngậm miệng lại, không dám hi hi ha ha nữa. Kim Phồn khâu lại vết thương, lại kê đơn xong, mới nói với tiểu sư muội: "Yên tâm, người không chết được, cũng sẽ không để lại di chứng gì, muội yên tâm đi.”
Kim Phồn cùng Tạ Trùng Tự ra khỏi biệt trang, kỳ quái hỏi: "Nhưng mà muội thân thiết với Tuyên Ly Ngọc như vậy từ lúc nào? Lúc trước hắn ở y quán hỏi chẩn, hai ngươi không phải còn không nhận ra nhau sao? Sư muội a, sư huynh nhắc nhở muội, hắn bị mất ngủ khó ngủ là do trong lòng có khúc mắc, ta đoán chín phần là liên quan đến nữ tử. Muội a, muội muốn kiểu người nào mà không có chứ, cần gì nhìn hắn, nhặt lại đồ người khác không cần.”
Tạ Trùng Tự còn chưa hoàn hồn, bất đắc dĩ khoát tay nói: "Làm sao vậy? Sư huynh, lúc trước muội đi Giang Nam, là cùng hắn.”
Kim Phồn: "... Hả?”
Kim Phồn: "Chờ một chút!!!”
Hắn ngẩn người, quát Tạ Trùng Tự chuẩn bị lên ngựa rời đi: "Tiểu A Tự, ngươi đứng lại cho ta!!! Ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Người hắn nói kia...”
Kim Phồn nhớ lại, lúc chuẩn mạch, Tuyên Giác có nói mấy câu, hét lên: "Oan gia là ngươi?? Mẹ nó, trước mặt ta còn cố ý nói cho ngươi nghe??"
Kim Phồn xúc động muốn đánh tên tiểu tử kia một trận, lại phải nhủ nhịn một chút, vất vả lắm mới nhịn xuống được, đeo hộp thuốc lên lưng, tức giận nói với Tạ Trùng Tự: "Người buộc chuông, ngươi chậm lại một chút. Tên tiểu tử này đối với chính mình rất tàn nhẫn, ác mộng là điều khó tránh, ta đã thấy rất nhiều người bị ác mộng dày vò đến phát điên đấy, hiếm thấy ai lại có thể kiềm chế đến mức này, vượt xa người thường. Sư huynh có chút lo lắng...”
“Có chút lo lắng hắn sẽ làm bị thương muội." Kim Phồn dừng một chút, vẫn nhíu mày nói, "Đừng vì ta mà rơi vào.”
Tạ ng Tự đã ngồi trên ngựa, kéo dây cương, đang muốn quay ngựa về cung, lại nghe vậy, mới nghiêng đầu cười nói: "Đa tạ ý tốt của sư huynh! Muội biết bản thân đang làm gì, một khi đã làm, muội sẽ không quay đầu lại.”