[Song Trọng Sinh] Trọng Tự
Chương 77
_________________________
Lễ hội săn bắn và tế lễ mùa thu hàng năm không có ngày cụ thể, theo tục lệ sẽ xếp sau tết Trung thu.
Ngày Trung thu, trăng tròn treo trên đầu ngọn liễu, Tạ Trùng Tự nhận được thư chúc mừng Tạ Trị gửi tới.
Thư rất dày, đến mấy chục trang. Tạ Trị tóm tắt mọi chuyện xảy ra ở Bách Việt, kể cho nàng nghe nạn dân đói kém như thế nào, mùa màng thất bát ra làm sao, còn có đất đai khô cằn, thiên tai, hạn hán, kể liền mấy trang giấy. Chỉ có ba trang cuối là tán gẫu vài chuyện nhỏ với Tạ Trùng Tự.
Tán gẫu xong, Tạ Trị lén ân cần thăm hỏi thân thể Phụ hoàng có khỏe mạnh hay không. Cuối thư còn một câu: "Ở đây không có gì thú vị, ca cho muội hai viên mã não màu hồng. Nơi này rất hoang vu, cho nên có nhiều dã thú, cũng có nhiều quặng mỏ, người dân ở đây chủ yếu sống dựa vào hầm mỏ, nhưng nông cụ ở đây quá mức thô sơ, nên rất dễ xảy ra tai nạn. Ca đã thử thi hành chính sách an sinh, nhưng tạm thời vẫn chưa được thực thi bài bản, ca liền dựng mấy cái lều sau mỏ, thu nhận thợ mỏ bị tàn tật cùng thân quyến nghèo khổ của bọn họ. Mã não là do một tiểu nha đầu mồ côi tặng, nha đầu đó ở lều sau mỏ, cũng xấp xỉ tuổi của muội, cười rộ lên có chút giống Trùng Trùng của chúng ta.”
Hai viên mã não đỏ rực, Tạ Trùng Tự đặt ngay ngắn trong hộp gỗ.
Có lẽ đã được Hoàng huynh cẩn thận lau chùi, cho nên vô cùng sáng bóng.
Tạ Trùng Tự thở dài một cái, lấy ra một viên, dự định lát nữa sẽ tự mình đưa cho Phụ hoàng, lại hỏi: "Hoàng huynh còn gửi kèm cái gì không?"
“Không có. Ngoại trừ thư gửi cho điện hạ, chỉ có quyển sách này." Diệp Trúc nói, "Nô tỳ còn đang kinh ngạc, lần này thật đơn giản.”
Tạ Trùng Tự cười cười, nói: "Tha cho huynh ấy đi, huynh ấy có cái gì tốt đều gửi hết cho ta rồi.”
Còn có một quyển sách, đã rách rát hết cả ra. Tạ Trùng Tự liếc mắt thấy được hai chữ "Nam Dược", cảm thấy bất ngờ, là quyển hạ của Nam dược y tập.
Tạ Trị cũng không nói thêm cái gì, Tạ Trùng Tự vẫn thành thật thay ca ca của mình làm chân chạy vặt, đem bản lẻ nam y thư này đưa tới Tế Thế đường, Kim Phồn kinh hỉ nói: "Quả nhiên, loại sách cổ quyển, vẫn phải tìm ở nơi viết ra chúng.”
Bỗng nhiên, thần sắc Kim Phồn ảm đạm vài phần, lông mày từ trước đến nay phong lưu tùy ý lại hiện lên vẻ u sầu: "Tiểu A Tự, ngươi giúp ta khuyên nhủ vị kia, ít nhất làm bệnh nhân, thì phải phối hợp với lang trung là ta chứ, chứ đừng nói ta còn vất cả ngược xuôi, tìm cách kéo dài tính mạng cho nàng ta. Haizz, nàng ta thật không biết tốt xấu!!!”
Tạ Trùng Tự nghiêng đầu, khóe mắt thoáng thấy Vệ Húc đang ngồi trên cửa sổ, bình tĩnh nói: "Sư huynh, Chiêu Dương luôn muốn chết, huynh không biết sao?"
Kim Phồn hơi sửng sốt.
Tạ Trùng Tự liền nói: "Chuyện đau đớn nhất trên đời này thân bất do kỷ, hồn bất quy thân. Loại người như Chiêu Dương, sẽ không bao giờ cam tâm nhìn bản thân mình mất khống chế như vậy, luôn phải sống dựa vào cái khác. Có lẽ từ sau khi thoái vị, tỷ ấy đã muốn tìm chết.”
Kim Phồn: "... Vậy vì sao nàng ta vẫn còn sống?”
Tạ Trùng Tự vỗ vỗ bả vai Kim Phồn: "Sư huynh, ít trồng hoa trồng cây lại, nghe nhiều hơn một chút. Ấu muội còn trẻ, dân chúng không phục, tỷ ấy phải sống.”
Tạ Trùng Tự nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, huynh từng nói, đừng thấy nỏ mạnh hết đà thì nghĩ nó tàn, không được dễ dàng từ bỏ tính mạng, nhưng huynh không biết, tỷ ấy sống đau khổ như thế nào. Chiêu Dương giờ đây còn tệ hơn cả nỏ mạng hết đà kia, tỷ ấy chỉ đang dùng lý trí níu lấy một cọng rơm cuối cùng, chống đỡ cho bản thân không ngã xuống.”
Kim Phồn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Tạ Trùng Tự đưa sách xong, lại cùng Vệ Húc hàn huyên vài câu, mới cáo từ.
Đi ra khỏi đại sảnh thấy có không ít người bệnh, đang chuẩn bị lên xe ngựa hồi cung thì bỗng nhiên nhìn thấy một dải lụa gấm bay tới, cảm xúc mềm mại, dưới ánh mặt trời mùa thu, dải lụa hiện ra ánh tím.
Tạ Trùng Tự theo bản năng giơ tay bắt lấy, còn chưa nhìn xem từ đâu bay đến thì đã nghe thấy có người hướng nàng kêu lên: "Cô nương! Cô nương! Đa tạ! Là lụa bó sách của thiếu gia nhà chúng ta, đã làm phiền cô nương rồi.”
Người lên tiếng là một gã sai vặt, hắn đang cẩn thận đỡ một vị công tử xuống xe. Có lẽ do bận rộn dìu người, nên đành nghiên đầu lên tiếng với Tạ Trùng Tự.
“Tiện tay mà thôi.” Tạ Trọng Tự tốt tính đi vài bước, đem dải lụa đưa qua, nói: "Trên đường Chu Tước không cho phép dừng xe ngựa quá lâu, công tử nhà ngươi đã xuống thì đánh xe vào ngõ đi.”
Gã sai vặt gật đầu lia lịa: "Vâng. Cảm phiền cô nương đặt lên lưng ngựa là được. Cũng đa tạ cô nương đã nhắc nhở. Chúng ta vừa mới vào Vọng Đô, không hiểu quy củ trong kinh lắm.”
Hắn vừa nói xong thì cúi người nói với vị hắn đang đỡ: "Thiếu gia, đến Tế Thế đường rồi.”
Tạ Trùng Tự trả xong dải lụa, lui sang một bên, nghĩ thầm, sợ là công tử thế gia nhà ai bệnh nặng, nghe danh của sư huynh nên mới lặn lộ đường xa đến đây.
Nàng đang chuẩn bị xoay người, thì vị công tử kia cũng xoay người lại, nói với nàng, “Đa tạ cô nương.”
Chỉ là vừa nói xong đã che miệng khom lưng ho khan.
Tạ Trùng Tự bị tiếng ho tê tâm liệt phế này làm giật mình, nghĩ thầm: Xem ra bệnh không nhẹ.
Chờ vị thiếu gia kia ngừng ho đứng thẳng dậy, Tạ Trùng Tự lại giật mình, nàng nhíu mày cảm thấy người này có chút quen mắt.
Trước mặt nàng là một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Khuôn mặt thập phần tinh xảo, dưới khóe mắt trái còn có một nốt ruồi màu đỏ. Đuôi mắt hắn hơi cong, tuy hắn không cười, nhưng lại làm cho người đối diện cảm thấy hắn đang mỉm cười.
Vị thiếu gia bệnh tật này có một khuôn mặt rất dễ gần.
Nhưng Tạ Trùng Tự nhìn hồi lâu vẫn không thể nhớ ra người trước mặt là ai, đành gật đầu cười cười: "Tiện tay mà thôi.”
Nói xong, liền quay người, lên xe ngựa hồi cung.
Mà phía sau nàng, vị thiếu niên kia nắm chặt tơ lụa trong tay, dùng dây lụa buộc chặt hai quyển sách trong lòng, chậm rãi nói với gã sai vặt: "Biện pháp này của phụ thân sợ là không dùng được rồi. Sợ là vị Kim đại phu kia không thiếu sách y đơn bản như vầy, sẽ không xem bệnh giúp ta.”
Gã sai vặt bất đắc dĩ khuyên hắn: "Thế tử gia, Triển đại thiếu gia người ơi, đến cũng đã đến rồi, ít nhất cũng phải thử vận khí chứ? Bây giờ cách lễ tế mùa thu còn gần một tháng, đến lúc còn lạnh hơn nữa, thân thể của người làm sao chịu đựng được? Nếu thật sự không được, thì chúng ta đi xin ân điển của bệ hạ, bất luận thế nào cũng phải chữa hết bệnh này của người.”
Triển Bội lại trầm ngâm: "... Khuông Chi, ngươi cảm thấy bệ hạ có ý gì?”
Gã sai vặt ngơ ngác: "Năm năm một lần, đại điển tế thu bắt buộc hoàng thân quốc thích, hầu tước bá phủ, Công chúa, Hoàng tử đều phải có mặt. Đó là lệ có từ trăm năm của Đại Tề ta mà.”
Triển Bội lắc đầu, hắn ở Giang thành đã quen. Trong nhà hắn từ trước đến nay rất thanh tịnh, không nhiều người, cũng không có cái gọi là âm mưu thủ đoạn này kia, cho nên hắn suy nghĩ khá đơn thuần, chưa từng phải giấu diếm sắc mặt mình. Vừa rồi hắn chỉ có thể mượn tiếng ho để che giấu sự kinh ngạc của mình thôi.
Phụ thân hắn nghe nói bệ hạ có ý tuyển phò mã, trong danh sách có tên của hắn. Vì vậy phụ thân đã vắt hết tâm tư, cầu cho hắn một bức họa của Nhĩ Ngọc điện hạ - - kỳ thật cũng không giống người thật lắm, nhưng khí chất, dáng người vẫn giống, cho nên khi nãy hắn chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra, người trước mặt hắn là Nhĩ Ngọc Công chúa.
Triển Bội: "Chúng ta vẫn là chuẩn bị tinh thần đi. Còn nữa...”
Hắn ho một tiếng, nói: "Nếu có thể, ngươi đi hỏi thăm một chút, xem vị Kim đại phu này có liên quan gì đến Hoàng thất không?”
Tạ Trùng Tự không biết mình đã để lại ấn tượng cho Triển Bội, sau khi hai lần ba lượt cự tuyệt Phụ hoàng không có kết quả, vạn bất đắc dĩ nói: "Phụ hoàng, người xem, Hoàng huynh cũng chỉ có một mình, trong phủ chỉ có một con mèo cái nhỏ mà thôi. Vậy thì Phụ hoàng gấp cái gì chứ. Nhi thần muốn ở trong cung bồi người thêm vài năm nữa a, vậy mà Phụ hoàng lại vội vã muốn đuổi nhi thần ra ngoài? Còn có Triển Bội? Hắn không phải là một con ma ốm sao? Người thật không sợ nhi thần gả đi, còn chưa đến một năm đã thành góa phụ sao?”
Tạ Sách Đạo đang dùng bữa, vừa uống một ngụm canh, thiếu chút nữa bị mấy lời của nữ nhi mình làm cho sặc canh suýt chết, nhíu mày quát: "Trùng Trùng!”
Tạ Trùng Tự vốn cố ý nói như vậy, nàng cũng giả bộ tức giận, không để ý tới Tạ Sách Đạo, buồn bực gảy gảy thức ăn trong chén, không nói một lời.
Vị Cửu ngũ chí tôn rầu rĩ, thở dài, dịu giọng dỗ dành: "Hắn là bị bệnh trong bụng mẹ, năm sau lại tốt hơn năm trước, nuôi thêm vài năm nữa, thì sẽ khỏi bệnh thôi. Còn nữa, Trùng Trùng,...” Tạ Sách nói lời thấm thía: "Phụ hoàng không thể theo con cả một đường, dù cho là Hoàng huynh của con thì cũng chỉ có thể chiếu cố con nửa đời. Bằng hữu rồi cũng sẽ mỗi người một ngã, chỉ có phò mã mới có thể bảo vệ conn cả đời.”
Tạ Trùng Tự lại hỏi ngược lại: "Vì sao nhi thần không thể tự mình bảo vệ mình, tự mình đi về phía trước?”
Tạ Sách Đạo á khẩu không trả lời được, sờ lên đầu của nàng, hồi lâu mới lắc đầu nói: "Như vậy rất gian khổ, Phụ hoàng không muốn con khổ như vậy. Trùng Trùng của trẫm, phải luôn luôn vui vẻ, hoạt bát. Trẫm nhất định phải tìm được một người luôn che chở cho con, luôn làm bạn với con, yêu con, là một người tinh tế tỉ mỉ để con trút bầu tâm sự, người đó phải luôn coi con là trân bảo duy nhất.”
Tóc mai vị Đế vương này đã bạc, trên mặt cũng thấp thoáng có nếp nhăn, chỉ có đáy mắt, vẫn giống như mười mấy năm trước, tràn đầy yêu thương nhìn ái nữ của mình.
Tạ Trùng Tự trầm mặc một lát, lại lấy lòng khoe mẽ cười nói: "Biết rồi, biết rồi, Phụ hoàng là tốt nhất. Vậy lễ hội săn bắn mùa thu, nhi thần sẽ đi xem phò mã mà người trăm chọn ngàn lựa, được không. Nhưng mà, Triển Bội vốn yếu ớt bênh tật, làm sao có thể tham gia lễ hội săn bắn được?”
“Tham gia lễ hội cũng đâu nhất thiết phải đi săn." Tạ Sách Đạo kỳ quái nhìn nàng, “Con cho rằng ai cũng giống như con, nhảy nhót khắp nơi, ngồi cũng ngồi không yên? Đừng nói quý nữ tiểu thư bình thường, ngay cả vương công quý tộc, người ở lại trên khán đài ăn uống vui chơi ngắm cảnh cũng rất nhiều, chỉ có con là năm nào cũng chạy tới chạy lui, lăn lộn đến mặt mày đều đen cả ra.”
Tạ Trùng Tự: "......” Được rồi, lời này cũng không sai.
Vì những lời này của Phụ hoàng, Tạ Trùng Tự rốt cuộc cũng có chút xấu hổ, không tham gia vào cuộc đưa săn bắn nữa.
Tạ Trùng Tự đem hãn huyết bảo mã của mình cho Thích Văn Lan mượn, tùy ý đặt cược một phen, sau khi cược thì liền một mình nhàn tản đi xuống khán đài, đi đến mấy bụi cây thấp gần bìa rừng giải sầu.
Tạ Trùng Tự còn đang bận rộn phân tích mấy thế lực của thị tộc lần này. Mấy thị tộc đều nể mặt Phụ hoàng nàng mà cử người đến. Nhưng không có nhà nào thật tâm chú ý tới lần đi săn mùa thu này, người nào cũng ngồi trên đài cao quan sát, thỉnh thoảng nhìn nhau đánh giá thế cục.
Cục diện hiện nay xem ra rất có lợi, kiếp trước, Thái Nguyên năm thứ năm, ân oán đã nổ ra rồi, thị tộc khắp nơi bắt đầu rục rịch. Tân hoàng Đông Yến lên ngôi, mài đao xoàn soạt, nhắm thẳng vào Đại Tề.
Mà hiện giờ, triều chính an ổn, quốc thái dân an, Hoàng huynh cũng đang hăng hái trưởng thành, Tuyên Giác.. Tuyên Giác vừa được Phụ hoàng đặc biệt đề bạt làm Hộ bộ thị lang, con đường làm quan lên như diều gặp gió, chưa tới một năm, đã ngồi ngang hàng với huynh trưởng Tuyên Tông của mình.
Tốc độ vô cùng nhanh, từ khi Đại Tề khai quốc đến nay, chưa từng có ai thăng chức nhanh như vậy.
Cục diện này, nàng còn buồn lo gì nữa?
Tạ Trùng Tự cũng cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, dứt khoát ngồi xếp bằng trên cỏ, nghe tiếng vó ngựa từ xa, lẩm bẩm: "Ngươi a..."
Chợt có tiếng vó ngựa từ xa đến gần mình, nàng còn tưởng rằng là có người đến đây săn mồi, nhưng lại nghe thấy tiếng vó ngựa chậm lại, sau đó thì dừng lại bên cạnh mình, có tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu: "Điện hạ đang ngắm cảnh sao?"
Tạ Trùng Tự ngẩng đầu nhìn lên, Tuyên Giác mặc áo trắng, cưỡi một con hắc mã, tay trái cầm trường cung bằng bạc, đang cụp mắt nhìn nàng.
Thần sắc hắn dịu dàng, đáy mắt tràn ngập ý cười, lại hỏi: "Không có hứng thú đi săn sao? Ta thấy An Vinh quận chúa cũng cưỡi ngựa ra trận, không lý nào điện hạ lại chán nản ngồi đây.
Tạ Trùng Tự bỗng nhiên nhận ra nàng đang phiền muộn cái gì.
Mi tâm giãn ra, nàng cười nói: "Đúng vậy, ngươi không phải cũng vừa mới nhìn thấy một con mồi ngon sao?"
Vừa nói nàng vừa kéo tay phải không cầm cung của Tuyên Giác, cũng mặc kệ hắn đang cầm dây cương, cứ trực tiếp kéo xuống.
Tuyên Giác mí mắt giật giật: "Điện......" Bàn tay nàng nắm lấy cổ tay hắn, lòng bàn tay hơi lạnh, không biết là nàng có tình hay cố ý, mà đè trúng huyệt vị trên tay hắn, hắn nhất thời không giãy thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng kéo hắn xuống ngựa!
Tim hắn đập thình thịch, trong lòng thầm mắng không ổn - - Con tuấn mã màu đen kia là liệt mã, vốn khó thuần, nay lại không có người giữ dây cương, liền hưng phấn giơ cao vó nhảy lên, suýt nữa giẫm trúng hai người.
Tuyên Giác chấn động, phản ứng kịp, nhanh chóng ôm Tạ Trùng Tự lăn bốn năm vòng trên bãi cỏ, thoát được móng ngựa.
Hắn ôm Tạ Trùng Tự, bảo vệ nàng dưới thân, thấy liệt mã ở xa xa đã ngoan ngoãn lại, mới đứng lên, lòng vẫn còn sợ hãi, thở hổn hển, lại nhìn thấy người dưới thân mặc kệ nguy hiểm, vẫn còn đang cười khanh khách, khẽ quát: “Điện hạ!”
Lễ hội săn bắn và tế lễ mùa thu hàng năm không có ngày cụ thể, theo tục lệ sẽ xếp sau tết Trung thu.
Ngày Trung thu, trăng tròn treo trên đầu ngọn liễu, Tạ Trùng Tự nhận được thư chúc mừng Tạ Trị gửi tới.
Thư rất dày, đến mấy chục trang. Tạ Trị tóm tắt mọi chuyện xảy ra ở Bách Việt, kể cho nàng nghe nạn dân đói kém như thế nào, mùa màng thất bát ra làm sao, còn có đất đai khô cằn, thiên tai, hạn hán, kể liền mấy trang giấy. Chỉ có ba trang cuối là tán gẫu vài chuyện nhỏ với Tạ Trùng Tự.
Tán gẫu xong, Tạ Trị lén ân cần thăm hỏi thân thể Phụ hoàng có khỏe mạnh hay không. Cuối thư còn một câu: "Ở đây không có gì thú vị, ca cho muội hai viên mã não màu hồng. Nơi này rất hoang vu, cho nên có nhiều dã thú, cũng có nhiều quặng mỏ, người dân ở đây chủ yếu sống dựa vào hầm mỏ, nhưng nông cụ ở đây quá mức thô sơ, nên rất dễ xảy ra tai nạn. Ca đã thử thi hành chính sách an sinh, nhưng tạm thời vẫn chưa được thực thi bài bản, ca liền dựng mấy cái lều sau mỏ, thu nhận thợ mỏ bị tàn tật cùng thân quyến nghèo khổ của bọn họ. Mã não là do một tiểu nha đầu mồ côi tặng, nha đầu đó ở lều sau mỏ, cũng xấp xỉ tuổi của muội, cười rộ lên có chút giống Trùng Trùng của chúng ta.”
Hai viên mã não đỏ rực, Tạ Trùng Tự đặt ngay ngắn trong hộp gỗ.
Có lẽ đã được Hoàng huynh cẩn thận lau chùi, cho nên vô cùng sáng bóng.
Tạ Trùng Tự thở dài một cái, lấy ra một viên, dự định lát nữa sẽ tự mình đưa cho Phụ hoàng, lại hỏi: "Hoàng huynh còn gửi kèm cái gì không?"
“Không có. Ngoại trừ thư gửi cho điện hạ, chỉ có quyển sách này." Diệp Trúc nói, "Nô tỳ còn đang kinh ngạc, lần này thật đơn giản.”
Tạ Trùng Tự cười cười, nói: "Tha cho huynh ấy đi, huynh ấy có cái gì tốt đều gửi hết cho ta rồi.”
Còn có một quyển sách, đã rách rát hết cả ra. Tạ Trùng Tự liếc mắt thấy được hai chữ "Nam Dược", cảm thấy bất ngờ, là quyển hạ của Nam dược y tập.
Tạ Trị cũng không nói thêm cái gì, Tạ Trùng Tự vẫn thành thật thay ca ca của mình làm chân chạy vặt, đem bản lẻ nam y thư này đưa tới Tế Thế đường, Kim Phồn kinh hỉ nói: "Quả nhiên, loại sách cổ quyển, vẫn phải tìm ở nơi viết ra chúng.”
Bỗng nhiên, thần sắc Kim Phồn ảm đạm vài phần, lông mày từ trước đến nay phong lưu tùy ý lại hiện lên vẻ u sầu: "Tiểu A Tự, ngươi giúp ta khuyên nhủ vị kia, ít nhất làm bệnh nhân, thì phải phối hợp với lang trung là ta chứ, chứ đừng nói ta còn vất cả ngược xuôi, tìm cách kéo dài tính mạng cho nàng ta. Haizz, nàng ta thật không biết tốt xấu!!!”
Tạ Trùng Tự nghiêng đầu, khóe mắt thoáng thấy Vệ Húc đang ngồi trên cửa sổ, bình tĩnh nói: "Sư huynh, Chiêu Dương luôn muốn chết, huynh không biết sao?"
Kim Phồn hơi sửng sốt.
Tạ Trùng Tự liền nói: "Chuyện đau đớn nhất trên đời này thân bất do kỷ, hồn bất quy thân. Loại người như Chiêu Dương, sẽ không bao giờ cam tâm nhìn bản thân mình mất khống chế như vậy, luôn phải sống dựa vào cái khác. Có lẽ từ sau khi thoái vị, tỷ ấy đã muốn tìm chết.”
Kim Phồn: "... Vậy vì sao nàng ta vẫn còn sống?”
Tạ Trùng Tự vỗ vỗ bả vai Kim Phồn: "Sư huynh, ít trồng hoa trồng cây lại, nghe nhiều hơn một chút. Ấu muội còn trẻ, dân chúng không phục, tỷ ấy phải sống.”
Tạ Trùng Tự nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, huynh từng nói, đừng thấy nỏ mạnh hết đà thì nghĩ nó tàn, không được dễ dàng từ bỏ tính mạng, nhưng huynh không biết, tỷ ấy sống đau khổ như thế nào. Chiêu Dương giờ đây còn tệ hơn cả nỏ mạng hết đà kia, tỷ ấy chỉ đang dùng lý trí níu lấy một cọng rơm cuối cùng, chống đỡ cho bản thân không ngã xuống.”
Kim Phồn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Tạ Trùng Tự đưa sách xong, lại cùng Vệ Húc hàn huyên vài câu, mới cáo từ.
Đi ra khỏi đại sảnh thấy có không ít người bệnh, đang chuẩn bị lên xe ngựa hồi cung thì bỗng nhiên nhìn thấy một dải lụa gấm bay tới, cảm xúc mềm mại, dưới ánh mặt trời mùa thu, dải lụa hiện ra ánh tím.
Tạ Trùng Tự theo bản năng giơ tay bắt lấy, còn chưa nhìn xem từ đâu bay đến thì đã nghe thấy có người hướng nàng kêu lên: "Cô nương! Cô nương! Đa tạ! Là lụa bó sách của thiếu gia nhà chúng ta, đã làm phiền cô nương rồi.”
Người lên tiếng là một gã sai vặt, hắn đang cẩn thận đỡ một vị công tử xuống xe. Có lẽ do bận rộn dìu người, nên đành nghiên đầu lên tiếng với Tạ Trùng Tự.
“Tiện tay mà thôi.” Tạ Trọng Tự tốt tính đi vài bước, đem dải lụa đưa qua, nói: "Trên đường Chu Tước không cho phép dừng xe ngựa quá lâu, công tử nhà ngươi đã xuống thì đánh xe vào ngõ đi.”
Gã sai vặt gật đầu lia lịa: "Vâng. Cảm phiền cô nương đặt lên lưng ngựa là được. Cũng đa tạ cô nương đã nhắc nhở. Chúng ta vừa mới vào Vọng Đô, không hiểu quy củ trong kinh lắm.”
Hắn vừa nói xong thì cúi người nói với vị hắn đang đỡ: "Thiếu gia, đến Tế Thế đường rồi.”
Tạ Trùng Tự trả xong dải lụa, lui sang một bên, nghĩ thầm, sợ là công tử thế gia nhà ai bệnh nặng, nghe danh của sư huynh nên mới lặn lộ đường xa đến đây.
Nàng đang chuẩn bị xoay người, thì vị công tử kia cũng xoay người lại, nói với nàng, “Đa tạ cô nương.”
Chỉ là vừa nói xong đã che miệng khom lưng ho khan.
Tạ Trùng Tự bị tiếng ho tê tâm liệt phế này làm giật mình, nghĩ thầm: Xem ra bệnh không nhẹ.
Chờ vị thiếu gia kia ngừng ho đứng thẳng dậy, Tạ Trùng Tự lại giật mình, nàng nhíu mày cảm thấy người này có chút quen mắt.
Trước mặt nàng là một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Khuôn mặt thập phần tinh xảo, dưới khóe mắt trái còn có một nốt ruồi màu đỏ. Đuôi mắt hắn hơi cong, tuy hắn không cười, nhưng lại làm cho người đối diện cảm thấy hắn đang mỉm cười.
Vị thiếu gia bệnh tật này có một khuôn mặt rất dễ gần.
Nhưng Tạ Trùng Tự nhìn hồi lâu vẫn không thể nhớ ra người trước mặt là ai, đành gật đầu cười cười: "Tiện tay mà thôi.”
Nói xong, liền quay người, lên xe ngựa hồi cung.
Mà phía sau nàng, vị thiếu niên kia nắm chặt tơ lụa trong tay, dùng dây lụa buộc chặt hai quyển sách trong lòng, chậm rãi nói với gã sai vặt: "Biện pháp này của phụ thân sợ là không dùng được rồi. Sợ là vị Kim đại phu kia không thiếu sách y đơn bản như vầy, sẽ không xem bệnh giúp ta.”
Gã sai vặt bất đắc dĩ khuyên hắn: "Thế tử gia, Triển đại thiếu gia người ơi, đến cũng đã đến rồi, ít nhất cũng phải thử vận khí chứ? Bây giờ cách lễ tế mùa thu còn gần một tháng, đến lúc còn lạnh hơn nữa, thân thể của người làm sao chịu đựng được? Nếu thật sự không được, thì chúng ta đi xin ân điển của bệ hạ, bất luận thế nào cũng phải chữa hết bệnh này của người.”
Triển Bội lại trầm ngâm: "... Khuông Chi, ngươi cảm thấy bệ hạ có ý gì?”
Gã sai vặt ngơ ngác: "Năm năm một lần, đại điển tế thu bắt buộc hoàng thân quốc thích, hầu tước bá phủ, Công chúa, Hoàng tử đều phải có mặt. Đó là lệ có từ trăm năm của Đại Tề ta mà.”
Triển Bội lắc đầu, hắn ở Giang thành đã quen. Trong nhà hắn từ trước đến nay rất thanh tịnh, không nhiều người, cũng không có cái gọi là âm mưu thủ đoạn này kia, cho nên hắn suy nghĩ khá đơn thuần, chưa từng phải giấu diếm sắc mặt mình. Vừa rồi hắn chỉ có thể mượn tiếng ho để che giấu sự kinh ngạc của mình thôi.
Phụ thân hắn nghe nói bệ hạ có ý tuyển phò mã, trong danh sách có tên của hắn. Vì vậy phụ thân đã vắt hết tâm tư, cầu cho hắn một bức họa của Nhĩ Ngọc điện hạ - - kỳ thật cũng không giống người thật lắm, nhưng khí chất, dáng người vẫn giống, cho nên khi nãy hắn chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra, người trước mặt hắn là Nhĩ Ngọc Công chúa.
Triển Bội: "Chúng ta vẫn là chuẩn bị tinh thần đi. Còn nữa...”
Hắn ho một tiếng, nói: "Nếu có thể, ngươi đi hỏi thăm một chút, xem vị Kim đại phu này có liên quan gì đến Hoàng thất không?”
Tạ Trùng Tự không biết mình đã để lại ấn tượng cho Triển Bội, sau khi hai lần ba lượt cự tuyệt Phụ hoàng không có kết quả, vạn bất đắc dĩ nói: "Phụ hoàng, người xem, Hoàng huynh cũng chỉ có một mình, trong phủ chỉ có một con mèo cái nhỏ mà thôi. Vậy thì Phụ hoàng gấp cái gì chứ. Nhi thần muốn ở trong cung bồi người thêm vài năm nữa a, vậy mà Phụ hoàng lại vội vã muốn đuổi nhi thần ra ngoài? Còn có Triển Bội? Hắn không phải là một con ma ốm sao? Người thật không sợ nhi thần gả đi, còn chưa đến một năm đã thành góa phụ sao?”
Tạ Sách Đạo đang dùng bữa, vừa uống một ngụm canh, thiếu chút nữa bị mấy lời của nữ nhi mình làm cho sặc canh suýt chết, nhíu mày quát: "Trùng Trùng!”
Tạ Trùng Tự vốn cố ý nói như vậy, nàng cũng giả bộ tức giận, không để ý tới Tạ Sách Đạo, buồn bực gảy gảy thức ăn trong chén, không nói một lời.
Vị Cửu ngũ chí tôn rầu rĩ, thở dài, dịu giọng dỗ dành: "Hắn là bị bệnh trong bụng mẹ, năm sau lại tốt hơn năm trước, nuôi thêm vài năm nữa, thì sẽ khỏi bệnh thôi. Còn nữa, Trùng Trùng,...” Tạ Sách nói lời thấm thía: "Phụ hoàng không thể theo con cả một đường, dù cho là Hoàng huynh của con thì cũng chỉ có thể chiếu cố con nửa đời. Bằng hữu rồi cũng sẽ mỗi người một ngã, chỉ có phò mã mới có thể bảo vệ conn cả đời.”
Tạ Trùng Tự lại hỏi ngược lại: "Vì sao nhi thần không thể tự mình bảo vệ mình, tự mình đi về phía trước?”
Tạ Sách Đạo á khẩu không trả lời được, sờ lên đầu của nàng, hồi lâu mới lắc đầu nói: "Như vậy rất gian khổ, Phụ hoàng không muốn con khổ như vậy. Trùng Trùng của trẫm, phải luôn luôn vui vẻ, hoạt bát. Trẫm nhất định phải tìm được một người luôn che chở cho con, luôn làm bạn với con, yêu con, là một người tinh tế tỉ mỉ để con trút bầu tâm sự, người đó phải luôn coi con là trân bảo duy nhất.”
Tóc mai vị Đế vương này đã bạc, trên mặt cũng thấp thoáng có nếp nhăn, chỉ có đáy mắt, vẫn giống như mười mấy năm trước, tràn đầy yêu thương nhìn ái nữ của mình.
Tạ Trùng Tự trầm mặc một lát, lại lấy lòng khoe mẽ cười nói: "Biết rồi, biết rồi, Phụ hoàng là tốt nhất. Vậy lễ hội săn bắn mùa thu, nhi thần sẽ đi xem phò mã mà người trăm chọn ngàn lựa, được không. Nhưng mà, Triển Bội vốn yếu ớt bênh tật, làm sao có thể tham gia lễ hội săn bắn được?”
“Tham gia lễ hội cũng đâu nhất thiết phải đi săn." Tạ Sách Đạo kỳ quái nhìn nàng, “Con cho rằng ai cũng giống như con, nhảy nhót khắp nơi, ngồi cũng ngồi không yên? Đừng nói quý nữ tiểu thư bình thường, ngay cả vương công quý tộc, người ở lại trên khán đài ăn uống vui chơi ngắm cảnh cũng rất nhiều, chỉ có con là năm nào cũng chạy tới chạy lui, lăn lộn đến mặt mày đều đen cả ra.”
Tạ Trùng Tự: "......” Được rồi, lời này cũng không sai.
Vì những lời này của Phụ hoàng, Tạ Trùng Tự rốt cuộc cũng có chút xấu hổ, không tham gia vào cuộc đưa săn bắn nữa.
Tạ Trùng Tự đem hãn huyết bảo mã của mình cho Thích Văn Lan mượn, tùy ý đặt cược một phen, sau khi cược thì liền một mình nhàn tản đi xuống khán đài, đi đến mấy bụi cây thấp gần bìa rừng giải sầu.
Tạ Trùng Tự còn đang bận rộn phân tích mấy thế lực của thị tộc lần này. Mấy thị tộc đều nể mặt Phụ hoàng nàng mà cử người đến. Nhưng không có nhà nào thật tâm chú ý tới lần đi săn mùa thu này, người nào cũng ngồi trên đài cao quan sát, thỉnh thoảng nhìn nhau đánh giá thế cục.
Cục diện hiện nay xem ra rất có lợi, kiếp trước, Thái Nguyên năm thứ năm, ân oán đã nổ ra rồi, thị tộc khắp nơi bắt đầu rục rịch. Tân hoàng Đông Yến lên ngôi, mài đao xoàn soạt, nhắm thẳng vào Đại Tề.
Mà hiện giờ, triều chính an ổn, quốc thái dân an, Hoàng huynh cũng đang hăng hái trưởng thành, Tuyên Giác.. Tuyên Giác vừa được Phụ hoàng đặc biệt đề bạt làm Hộ bộ thị lang, con đường làm quan lên như diều gặp gió, chưa tới một năm, đã ngồi ngang hàng với huynh trưởng Tuyên Tông của mình.
Tốc độ vô cùng nhanh, từ khi Đại Tề khai quốc đến nay, chưa từng có ai thăng chức nhanh như vậy.
Cục diện này, nàng còn buồn lo gì nữa?
Tạ Trùng Tự cũng cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, dứt khoát ngồi xếp bằng trên cỏ, nghe tiếng vó ngựa từ xa, lẩm bẩm: "Ngươi a..."
Chợt có tiếng vó ngựa từ xa đến gần mình, nàng còn tưởng rằng là có người đến đây săn mồi, nhưng lại nghe thấy tiếng vó ngựa chậm lại, sau đó thì dừng lại bên cạnh mình, có tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu: "Điện hạ đang ngắm cảnh sao?"
Tạ Trùng Tự ngẩng đầu nhìn lên, Tuyên Giác mặc áo trắng, cưỡi một con hắc mã, tay trái cầm trường cung bằng bạc, đang cụp mắt nhìn nàng.
Thần sắc hắn dịu dàng, đáy mắt tràn ngập ý cười, lại hỏi: "Không có hứng thú đi săn sao? Ta thấy An Vinh quận chúa cũng cưỡi ngựa ra trận, không lý nào điện hạ lại chán nản ngồi đây.
Tạ Trùng Tự bỗng nhiên nhận ra nàng đang phiền muộn cái gì.
Mi tâm giãn ra, nàng cười nói: "Đúng vậy, ngươi không phải cũng vừa mới nhìn thấy một con mồi ngon sao?"
Vừa nói nàng vừa kéo tay phải không cầm cung của Tuyên Giác, cũng mặc kệ hắn đang cầm dây cương, cứ trực tiếp kéo xuống.
Tuyên Giác mí mắt giật giật: "Điện......" Bàn tay nàng nắm lấy cổ tay hắn, lòng bàn tay hơi lạnh, không biết là nàng có tình hay cố ý, mà đè trúng huyệt vị trên tay hắn, hắn nhất thời không giãy thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng kéo hắn xuống ngựa!
Tim hắn đập thình thịch, trong lòng thầm mắng không ổn - - Con tuấn mã màu đen kia là liệt mã, vốn khó thuần, nay lại không có người giữ dây cương, liền hưng phấn giơ cao vó nhảy lên, suýt nữa giẫm trúng hai người.
Tuyên Giác chấn động, phản ứng kịp, nhanh chóng ôm Tạ Trùng Tự lăn bốn năm vòng trên bãi cỏ, thoát được móng ngựa.
Hắn ôm Tạ Trùng Tự, bảo vệ nàng dưới thân, thấy liệt mã ở xa xa đã ngoan ngoãn lại, mới đứng lên, lòng vẫn còn sợ hãi, thở hổn hển, lại nhìn thấy người dưới thân mặc kệ nguy hiểm, vẫn còn đang cười khanh khách, khẽ quát: “Điện hạ!”