[Song Trọng Sinh] Trọng Tự
Chương 59
___________________
Khi Tạ Trùng Tự còn bé, mẫu hậu cũng không ít lần nhắc tới "Gia pháp", thường thì khi tiểu bối trong nhà không nghe lời, trưởng bối đều thích dùng “gia pháp” để hù dọa, nhưng có nhà ai lại nhẫn tâm đánh mắng tiểu bối nhà mình chứ, cũng chỉ mắng vài câu, nặng hơn lại bắt quỳ ở Từ đường. Nàng khi nhỏ nghịch ngợm cũng bị phụ mẫu dọa lấy “gia pháp” mấy lần, nhưng có lần nào thực sự bị đòn roi.
Nhưng nhìn sư tỷ hốt hoảng như vậy, sợ rằng lần này Tề Nhạc gặp chuyện thật rồi, như này nào có giống la mắng vài câu.
Nghe vậy, nàng lắp bắp kinh hãi: "Bị Tề gia phát hiện à?”
Giang Châu Tư vội vàng qua lại,bay tới bay lui, từ mái hiên nhảy tới cây hòe, ngồi xuống chạc cây hòe già trong viện chính Tuyên phủ, dựa vào thân cây, sắc mặt không tốt nói: "Ừ.”
Tạ Trùng Tự vẫn là rất lo lắng cho vị thiếu gia không biết điều kia - - vừa nhìn chính là có chút khôn vặt, nhưng là chưa từng chịu khổ, chịu thiệt, chính là kiểu bị người bán có thể còn đang giúp người đếm tiền.
Tạ Trùng Tự khẽ nhíu mày, hỏi: "Tề gia làm gì hắn ta? Nghiêm trọng không?”
Giang Châu Tư: "Bị quất roi, bị thương không nhẹ, da tróc thịt bong cả ra. Bây giờ còn quỳ ở Từ đường, nghe bảo phải quỳ vài ngày. Ta thấy hắn da mịn thịt mềm, lần này phỏng chừng mất nửa cái mạng.”
Trong khoảng thời gian này, Giang Châu Tư hẳn là đều ngồi xổm nghe góc tường Tề gia, Tạ Trùng Tự liền truy vấn: "Lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Làm sao phát hiện? Sư tỷ ngươi biết bao nhiêu nói bấy nhiêu.”
"Ta nghĩ xem." Giang Châu Tư làm xong thủ thế, tiện tay nghịch thanh đao sắc bén, hai mắt híp lại,ngón tay búng một cái, lưỡi dao mỏng bắn qua một chiếc lá hòe bay xuống, đóng vào trên tường cách đó hơn mười trượng.
Mấy con chim sẻ đứng trên tường trắng, cả kinh vỗ cánh mà bay.
Giang Châu Tư lúc này mới tiếp tục nói: "Ta nói những gì ta nhìn thấy nghe được, không nhất định hoàn toàn chính xác. Tề gia gần đây ở ngoại ô phía nam mới được vài mảnh đất, muốn làm biệt trang hay là đình viện - - dù sao cũng sẽ có người ở. Có một tiểu thư... Không nhớ rõ là phòng nào, huynh trưởng hay phụ thân là người phụ trách xây dựng, nàng đi qua đó nhìn chơi, lúc đi dạo lung tung, trùng hợp nhìn thấy bia mộ mới lập, thấy họ Tề, trở về nói nhiều với người trong nhà, mọi chuyện liền bại lộ.”
Tạ Trùng Tự: "......”
Nàng nói vị Tề thiếu gia tùy tiện kia, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện.
Bất quá...
Tạ Trùng Tự ngạc nhiên nói: "Hắn lập bia rất cẩn thận, viết là “Tề thị cùng Lâm thị”, cũng không viết đại danh. Cái này cũng có thể bị bắt ra? Chờ một chút, là tam phòng sao? Nhà phụ trách xây dựng, là tam phòng sao?”
Trong lúc mơ hồ nàng nhớ Tề Nhạc đã đề cập qua, tam phòng kết giao bằng hữu giang hồ không có thể diện mấy.
Giang Châu Tư không nói gì nhìn lại: "... nói cho ngươi nghe được như vậy đã là không tệ, ngươi cảm thấy sư tỷ ngươi là người có trí nhớ tốt như vậy ư?"
Tạ Trùng Tự "A" một tiếng, thập phần thành thạo vuốt mông ngựa cho Giang Châu Tư, "A, cũng đúng, Tề gia nhiều người lớn nhỏ, loạn thất bát tao, có đến mấy trăm khẩu nhân, đến muội bây giừo còn không phân rõ, thường xuyên nhầm lẫn. Nếu là muội, cũng không nhất định có thể biết rõ chân tướng đâu, sư tỷ bôn ba vất vả. A đúng, Tề Hạo phản ứng như thế nào - - chính là phụ thân Tề Nhạc.”
”Không có phản ứng gì chứ, mang theo lồng chim ở bên cạnh góp vui, chỉ nói một câu “Tiểu tử thối vô dụng”, cũng nhìn không ra bao nhiêu thứ, hình như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.”
Tạ Trùng Tự trầm ngâm nói: "Chà, hai người này thật thú vị.”
“Như thế nào?”
"Sư tỷ, tỷ không phát hiện, hai vị lão gia này của Tề gia, cũng muốn đem ấu muội chôn cất cho tốt sao? Bằng không cũng không đến mức mắt nhắm mắt mở, tùy ý Tề Nhạc hồ nháo." Tạ Trùng Tự vừa nghĩ vừa nói, “Tề Chương không chừng trong bóng tối, còn đang yểm hộ cho hắn.”
Quỷ Cốc dạy chính là chia rẽ, quỷ kế dương mưu, nếu luận gia tộc minh tranh ám đấu, Giang Châu Tư cũng nhanh chóng hiểu rõ, nàng suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Nói như vậy, muội tử của mình bị giết, tứ phòng vốn chính là trong lòng có oán đi? Đối tượng oán hận là tam phòng? Vậy tam phòng cái này có ý gì, thị uy, nhắc nhở sao? Rõ ràng không xé rách mặt, đang ngầm phân tranh?" Tạ Trùng Tự ngẩng đầu lên, sợi tóc nhỏ từ gò má nàng rủ xuống, làm nổi bật da thịt trắng mịn như sứ, nàng cùng Giang Châu Tư đối diện, sau đó gật đầu: "Ta đoán là như vậy. Cách làm của Tề Chương cùng Tề Châu, xem như là lần giữ mặc mũi cuối cùng. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cả nhà còn có thể tiếp tục như vậy, các phòng bận rộn chuyện của các phòng, trên mặt không có trở ngại là được, dù sao nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.”
Giang Châu Tư nghe ra giọng nói của cô: "Còn nếu có chuyện ngoài ý muốn sao?”
“Hẳn sẽ có." Ngữ khí Tạ Trọng Tự bình tĩnh lại chắc chắn, "Tuyên Giác.”
Tuyên Giác biết được tin tức này muộn hơn Giang Châu Tư mấy canh giờ, hắn dừng ngón tay đánh đàn lại, thản nhiên hỏi: "Như thế nào?"
“Bị thương không nặng." Bạch Đường đứng ở hành lang trả lời, "Nhưng phỏng chừng phải dưỡng một thời gian.”
Tuyên Giác "Ừ" một tiếng, như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mới nói: "Ngày mai đi thăm hắn. Chuẩn bị một phần lễ đi.”
Bạch Đường đáp, đang chuẩn bị rời đi, lại có chút do dự.
Tuyên Giác quét mắt, thấy vẻ mặt hắn chần chờ, liền hỏi: "Có lời gì muốn nói?”
Bạch Đường gãi đầu, nói: "A, phải. Công tử, ngài không phải biết rõ ngoại ô phía Nam bên kia không an toàn sao, sao không ngăn cản Tề công tử? Ta nhớ rõ, lúc trước người còn muốn để Lan Mộc nhắc nhở Tề công tử đừng chọn Nam thành, sau đó còn nói không nên nhúng tay, tùy hắn định đoạt. Nếu chọn nơi khác, cũng không đến mức bị đánh như bây giờ.”
Tuyên Giác lấy cây đàn cổ đặt trên đầu gối ra, đôi mắt dưới ánh sáng cực kỳ nhạt nhòa, như lưu ly, hắn không hàm chứa bao nhiêu cảm xúc, mở miệng nói: "Ngăn cản cũng vô dụng, tam phòng đã cố tình theo dõi, ở thành nam xây đất, trùng hợp bị bắt gặp, chỉ là cái cớ nghe có vẻ uyển chuyển một chút mà thôi. Huống chi, bị đánh một trận, nhớ lâu hơn, không tốt sao?"
Bạch Đường giúp Tuyên Giác làm việc, tính toán đâu ra đấy, cũng đã một năm, nhưng vẫn không nắm bắt được ý nghĩ của chủ tử.
Hắn thật sự nhìn không ra, công tử tương kế tựu kế, là bởi vì Tề công tử ngày đó đến gần cô nương, hay là bởi vì đêm đó, hai vị Tề gia miệng lưỡi quá chặt - -
Hắn chỉ có thể xác định, Tề công tử là thật thảm.
Tề Nhạc cũng cảm thấy bản thân quá thảm.
Thảm đến hoài nghi nhân sinh.
Thiếu gia phong nguyệt như hắn đã bao giờ phải trải qua loại đau đớn này, ở trên giường gào thành rách cổ họng.
Con chim vàng của phụ thân hắn cũng bị dọa, đập cánh bay loạn trong lồng chim, cuối cùng phụ thân hắn ngày thường vô cùng khoan dung cũng không nhịn được nữa, quát: "Được rồi! Chỉ bị mấy roi, đều là vết thương ngoài da, ngươi gào khóc thảm thiết cái rắm!”
Tề Nhạc lúc này mới ngừng gào thét, túm lấy gối nói, tủi thân lảm nhảm: “Nhưng mà phụ thân, thật sự đau a...”
Tề Chương vỗ một cái lên trán hắn, nói: "Gào nữa? Gào nữa rắc nước muối cho con.”
Tề Nhạc lập tức ngậm chặt miệng, nhưng hắn nhất thời không lên tiếng liền nghẹn đến phát hoảng, đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, phụ thân hắn lại nói: “Thành thật nằm vài ngày, đừng quấy rối nữa. Ta lưu con chim này lại cho con, nếu buồn chán thì nói chuyện với nó.”
Nói xong, để lại lồng vàng, Tề Nhạc cùng con kim hỉ thước mắt to nhìn mắt nhỏ nhìn nhau.
Tề Nhạc: "......”
Tề Nhạc tuyệt vọng nghĩ: Không, để lại một con chim làm gì? So xem ai gào lên lợi hại hơn sao?
Bất quá kẻ dở hơi này rất có năng khiếu mua vui trong khổ, lúc sau lại thật “chíp chíp, lại “gừ gừ”, học tiếng chim hót, cùng kim hỉ thước hát hai bài.
Bất tri bất giác, cho tới trưa đã qua, đau đớn trên lưng vẫn còn, đâm chít đến phát hoảng, Tề Nhạc hát hai bài thì cổ họng cũng khàn, chán đến chết ghé vào trên giường, bắt đầu nghe tiếng gió đầu đông cùng tiếng lá rụng phiêu linh bên ngoài.
Hô......
Gió bắc thổi qua ngọn cây, cành thu còn lại mấy lá khô cũng run lẩy bẩy, phiến lá theo gió cuốn xuống.
Tạ Trùng Tự mặc váy lụa trắng tơ tằm thật dày, khoác áo lông cáo, sớm bọc thành một cục tròn, ôm lò sưởi, giẫm lên cành khô lá héo, đi nhanh về phía trước.
Nàng giống như là rất thích loại tiếng lách cách giòn tan này, mặt mày tinh xảo cong cong, tâm tình rất tốt, ngay cả bước chân cũng nhảy dựng lên, đi ra ngoài viện.
Vừa lúc đụng phải Tuyên Giác và Bạch Đường sắp ra cửa.
“Hả? Ly Ngọc?" Tạ Trùng Tự có chút kinh ngạc nhíu mày, “Các ngươi muốn ra ngoài sao?”
Nhà chính để lại cho Tạ Trùng Tự, Tuyên Giác ở Tây viện, cách hơi xa, trừ phi dùng bữa, bình thường cũng không chạm mặt.
Tuyên Giác cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp nhìn thấy nàng một mình ra ngoài, dù sao mấy ngày nay, Tạ Trùng Tự ở trong phủ chân không bước ra khỏi cửa, thỉnh thoảng có ra ngoài, cũng đều đi cùng Giang Châu Tư.
Hắn dừng bước, gật đầu nói: "Ừ, có chút việc. Điện hạ cũng muốn ra ngoài sao?”
Tạ Trọng Tự ôm lò sưởi vào trong ngực, trên vành nón áo khoác là nhung cáo đỏ, làm cho khuôn mặt của nàng càng thêm xinh xắn trắng nõn, nàng nghiêng đầu, nói: "Đúng vậy. Ta đi dạo bên cầu Manh Trị. Nghe nói ở đó mới tới một gánh xiếc Tây Lương, biểu diễn không tệ, sau đó còn định đi dạo trong tiệm son phấn. Ly Ngọc, đi cùng không?”
Khó có dịp Tạ Trùng Tự mời, Tuyên Giác trong lòng khẽ động, nhưng hắn lại đích xác không thoát thân được, ôn nhu nói: "Hôm nay có hẹn với hai vị trưởng bối Tề gia, không thể lỡ hẹn. Điện hạ nếu không nóng vội, nếu không ngày mai lại đi?”
Tạ Trùng Tự sầu não nói: "Nhưng gánh xiếc cũng chỉ ở một ngày thôi. Ngươi cứ làm việc đi, không cần để ý ta.”
Nói xong, Tạ Trùng Tự khoát tay áo nói: "Ta đi trước đây!”
Nàng vừa đi, vừa nghe động tĩnh sau lưng, tiếng bước chân chậm lại.
Tạ Trùng Tự mặt mày càng cong vài phần, thần sắc kiêu ngạo càng thêm giảo hoạt.
Tề Nhạc bị thương, Tuyên Giác nhất định phải đi Tề phủ xem, thuận tiện sẽ gặp hai vị tứ phòng.
Nàng chờ trái chờ phải, cũng đợi đến hôm nay.
Nàng chính là cố ý đợi ở đây - - khiến hắn khó xử!
Chờ thân ảnh Tạ Trùng Tự biến mất ở đầu ngõ, Tuyên Giác mới thu hồi tầm mắt, đi tới Tề gia.
Lúc sắp đến Tề gia, Tuyên Giác đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Gần đây thượng du phố Tô Châu có bao nhiêu người?"
Nhĩ Ngọc vốn thích hóa trang thành thiếu niên lang, bởi vì gọn nhẹ, nhưng như vậy thì quần áo quá mức đơn bạc, đã là cuối thu, nàng lại sợ lạnh, nên đành thôi, quấn váy dài, áo khoác liền ra ngoài.
Nàng cũng lười dịch dung, khuôn mặt thanh lệ, đi dạo chung quanh, hắn không cần đi theo cũng biết, có bao nhiêu ánh mắt dính trên người nàng.
”...... Sắp đến tết, chắc có không ít người." Bạch Đường sửng sốt, không biết tại sao chủ tử lại hỏi cái này, "Người hẳn là không ít.”
Tuyên Giác rũ mắt than nhẹ, hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: "Quên đi, để nàng đi. Đi, đi xem Thành Lĩnh.”
Bạch Đường sau khi biết liền phát giác, "A" một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Khi chủ tớ hai người đến Tề gia, Tề Nhạc đang dạy kim hỉ thước nói chuyện.
Hắn vừa đe dọa vừa dụ dỗ: "Nào, nói "Cung chúc phát tài", "Cung chúc phát tài"!"
Dạy nửa ngày, chim khách cũng chỉ nghẹn ra một cái "Xuy", Tề Nhạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi nhìn ngươi, lại nhìn người ta xem, đều là chim, như thế nào khác biệt lớn như vậy?"
Nếu kim hỉ thước có thể nói chuyện, phỏng chừng đối với vị thiếu gia dở hơi này cũng sẽ mắng một câu “Ngươi mới vô dụng!”
Nhưng nó rốt cuộc vẫn là súc sinh, linh trí không tới, chỉ có thể bị ép nghe Tề thiếu gia "ân cần dạy bảo".
Tuyên Giác còn chưa đi vào phòng, đã nghe Tề Nhạc giáo huấn chim khách, đang dạy nó học nói, bước chân hắn dừng lại, sắc mặt như thường đi vào.
Tề Nhạc nhìn thấy hắn, cũng không có mặt mũi khóc như với phụ thân hắn, nhưng vẫn kêu đau vài tiếng, buồn bực nói: “A, Ly Ngọc, lại làm cho ngươi thêm phiền toái, còn cần ngươi thu thập cục diện rối rắm cho ta.”
Nếu không là Tuyên Giác suốt đêm giúp hắn chuyển mộ phần, cô cô không chừng lại phơi xác nơi hoang dã.
”Việc nhỏ." Tuyên Giác lại nói với hắn vài câu, rồi cáo từ rời đi, “Hảo hảo dưỡng thương.”
Tề Nhạc lại đấu trí đấu dũng với chim của hắn. Được được được, ta từ từ dưỡng thương.
Tuyên Giác đi ra khỏi sân Tề Nhạc, cũng không trực tiếp rời đi, mà là đợi một lát.
Bóng đêm lung chiếu, có người hầu lặng lẽ đi tới, cung kính mời hắn: "Tuyên công tử, Tứ gia mời ngài qua một chuyến."
_____________________________________
Khi Tạ Trùng Tự còn bé, mẫu hậu cũng không ít lần nhắc tới "Gia pháp", thường thì khi tiểu bối trong nhà không nghe lời, trưởng bối đều thích dùng “gia pháp” để hù dọa, nhưng có nhà ai lại nhẫn tâm đánh mắng tiểu bối nhà mình chứ, cũng chỉ mắng vài câu, nặng hơn lại bắt quỳ ở Từ đường. Nàng khi nhỏ nghịch ngợm cũng bị phụ mẫu dọa lấy “gia pháp” mấy lần, nhưng có lần nào thực sự bị đòn roi.
Nhưng nhìn sư tỷ hốt hoảng như vậy, sợ rằng lần này Tề Nhạc gặp chuyện thật rồi, như này nào có giống la mắng vài câu.
Nghe vậy, nàng lắp bắp kinh hãi: "Bị Tề gia phát hiện à?”
Giang Châu Tư vội vàng qua lại,bay tới bay lui, từ mái hiên nhảy tới cây hòe, ngồi xuống chạc cây hòe già trong viện chính Tuyên phủ, dựa vào thân cây, sắc mặt không tốt nói: "Ừ.”
Tạ Trùng Tự vẫn là rất lo lắng cho vị thiếu gia không biết điều kia - - vừa nhìn chính là có chút khôn vặt, nhưng là chưa từng chịu khổ, chịu thiệt, chính là kiểu bị người bán có thể còn đang giúp người đếm tiền.
Tạ Trùng Tự khẽ nhíu mày, hỏi: "Tề gia làm gì hắn ta? Nghiêm trọng không?”
Giang Châu Tư: "Bị quất roi, bị thương không nhẹ, da tróc thịt bong cả ra. Bây giờ còn quỳ ở Từ đường, nghe bảo phải quỳ vài ngày. Ta thấy hắn da mịn thịt mềm, lần này phỏng chừng mất nửa cái mạng.”
Trong khoảng thời gian này, Giang Châu Tư hẳn là đều ngồi xổm nghe góc tường Tề gia, Tạ Trùng Tự liền truy vấn: "Lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Làm sao phát hiện? Sư tỷ ngươi biết bao nhiêu nói bấy nhiêu.”
"Ta nghĩ xem." Giang Châu Tư làm xong thủ thế, tiện tay nghịch thanh đao sắc bén, hai mắt híp lại,ngón tay búng một cái, lưỡi dao mỏng bắn qua một chiếc lá hòe bay xuống, đóng vào trên tường cách đó hơn mười trượng.
Mấy con chim sẻ đứng trên tường trắng, cả kinh vỗ cánh mà bay.
Giang Châu Tư lúc này mới tiếp tục nói: "Ta nói những gì ta nhìn thấy nghe được, không nhất định hoàn toàn chính xác. Tề gia gần đây ở ngoại ô phía nam mới được vài mảnh đất, muốn làm biệt trang hay là đình viện - - dù sao cũng sẽ có người ở. Có một tiểu thư... Không nhớ rõ là phòng nào, huynh trưởng hay phụ thân là người phụ trách xây dựng, nàng đi qua đó nhìn chơi, lúc đi dạo lung tung, trùng hợp nhìn thấy bia mộ mới lập, thấy họ Tề, trở về nói nhiều với người trong nhà, mọi chuyện liền bại lộ.”
Tạ Trùng Tự: "......”
Nàng nói vị Tề thiếu gia tùy tiện kia, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện.
Bất quá...
Tạ Trùng Tự ngạc nhiên nói: "Hắn lập bia rất cẩn thận, viết là “Tề thị cùng Lâm thị”, cũng không viết đại danh. Cái này cũng có thể bị bắt ra? Chờ một chút, là tam phòng sao? Nhà phụ trách xây dựng, là tam phòng sao?”
Trong lúc mơ hồ nàng nhớ Tề Nhạc đã đề cập qua, tam phòng kết giao bằng hữu giang hồ không có thể diện mấy.
Giang Châu Tư không nói gì nhìn lại: "... nói cho ngươi nghe được như vậy đã là không tệ, ngươi cảm thấy sư tỷ ngươi là người có trí nhớ tốt như vậy ư?"
Tạ Trùng Tự "A" một tiếng, thập phần thành thạo vuốt mông ngựa cho Giang Châu Tư, "A, cũng đúng, Tề gia nhiều người lớn nhỏ, loạn thất bát tao, có đến mấy trăm khẩu nhân, đến muội bây giừo còn không phân rõ, thường xuyên nhầm lẫn. Nếu là muội, cũng không nhất định có thể biết rõ chân tướng đâu, sư tỷ bôn ba vất vả. A đúng, Tề Hạo phản ứng như thế nào - - chính là phụ thân Tề Nhạc.”
”Không có phản ứng gì chứ, mang theo lồng chim ở bên cạnh góp vui, chỉ nói một câu “Tiểu tử thối vô dụng”, cũng nhìn không ra bao nhiêu thứ, hình như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.”
Tạ Trùng Tự trầm ngâm nói: "Chà, hai người này thật thú vị.”
“Như thế nào?”
"Sư tỷ, tỷ không phát hiện, hai vị lão gia này của Tề gia, cũng muốn đem ấu muội chôn cất cho tốt sao? Bằng không cũng không đến mức mắt nhắm mắt mở, tùy ý Tề Nhạc hồ nháo." Tạ Trùng Tự vừa nghĩ vừa nói, “Tề Chương không chừng trong bóng tối, còn đang yểm hộ cho hắn.”
Quỷ Cốc dạy chính là chia rẽ, quỷ kế dương mưu, nếu luận gia tộc minh tranh ám đấu, Giang Châu Tư cũng nhanh chóng hiểu rõ, nàng suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Nói như vậy, muội tử của mình bị giết, tứ phòng vốn chính là trong lòng có oán đi? Đối tượng oán hận là tam phòng? Vậy tam phòng cái này có ý gì, thị uy, nhắc nhở sao? Rõ ràng không xé rách mặt, đang ngầm phân tranh?" Tạ Trùng Tự ngẩng đầu lên, sợi tóc nhỏ từ gò má nàng rủ xuống, làm nổi bật da thịt trắng mịn như sứ, nàng cùng Giang Châu Tư đối diện, sau đó gật đầu: "Ta đoán là như vậy. Cách làm của Tề Chương cùng Tề Châu, xem như là lần giữ mặc mũi cuối cùng. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cả nhà còn có thể tiếp tục như vậy, các phòng bận rộn chuyện của các phòng, trên mặt không có trở ngại là được, dù sao nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.”
Giang Châu Tư nghe ra giọng nói của cô: "Còn nếu có chuyện ngoài ý muốn sao?”
“Hẳn sẽ có." Ngữ khí Tạ Trọng Tự bình tĩnh lại chắc chắn, "Tuyên Giác.”
Tuyên Giác biết được tin tức này muộn hơn Giang Châu Tư mấy canh giờ, hắn dừng ngón tay đánh đàn lại, thản nhiên hỏi: "Như thế nào?"
“Bị thương không nặng." Bạch Đường đứng ở hành lang trả lời, "Nhưng phỏng chừng phải dưỡng một thời gian.”
Tuyên Giác "Ừ" một tiếng, như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mới nói: "Ngày mai đi thăm hắn. Chuẩn bị một phần lễ đi.”
Bạch Đường đáp, đang chuẩn bị rời đi, lại có chút do dự.
Tuyên Giác quét mắt, thấy vẻ mặt hắn chần chờ, liền hỏi: "Có lời gì muốn nói?”
Bạch Đường gãi đầu, nói: "A, phải. Công tử, ngài không phải biết rõ ngoại ô phía Nam bên kia không an toàn sao, sao không ngăn cản Tề công tử? Ta nhớ rõ, lúc trước người còn muốn để Lan Mộc nhắc nhở Tề công tử đừng chọn Nam thành, sau đó còn nói không nên nhúng tay, tùy hắn định đoạt. Nếu chọn nơi khác, cũng không đến mức bị đánh như bây giờ.”
Tuyên Giác lấy cây đàn cổ đặt trên đầu gối ra, đôi mắt dưới ánh sáng cực kỳ nhạt nhòa, như lưu ly, hắn không hàm chứa bao nhiêu cảm xúc, mở miệng nói: "Ngăn cản cũng vô dụng, tam phòng đã cố tình theo dõi, ở thành nam xây đất, trùng hợp bị bắt gặp, chỉ là cái cớ nghe có vẻ uyển chuyển một chút mà thôi. Huống chi, bị đánh một trận, nhớ lâu hơn, không tốt sao?"
Bạch Đường giúp Tuyên Giác làm việc, tính toán đâu ra đấy, cũng đã một năm, nhưng vẫn không nắm bắt được ý nghĩ của chủ tử.
Hắn thật sự nhìn không ra, công tử tương kế tựu kế, là bởi vì Tề công tử ngày đó đến gần cô nương, hay là bởi vì đêm đó, hai vị Tề gia miệng lưỡi quá chặt - -
Hắn chỉ có thể xác định, Tề công tử là thật thảm.
Tề Nhạc cũng cảm thấy bản thân quá thảm.
Thảm đến hoài nghi nhân sinh.
Thiếu gia phong nguyệt như hắn đã bao giờ phải trải qua loại đau đớn này, ở trên giường gào thành rách cổ họng.
Con chim vàng của phụ thân hắn cũng bị dọa, đập cánh bay loạn trong lồng chim, cuối cùng phụ thân hắn ngày thường vô cùng khoan dung cũng không nhịn được nữa, quát: "Được rồi! Chỉ bị mấy roi, đều là vết thương ngoài da, ngươi gào khóc thảm thiết cái rắm!”
Tề Nhạc lúc này mới ngừng gào thét, túm lấy gối nói, tủi thân lảm nhảm: “Nhưng mà phụ thân, thật sự đau a...”
Tề Chương vỗ một cái lên trán hắn, nói: "Gào nữa? Gào nữa rắc nước muối cho con.”
Tề Nhạc lập tức ngậm chặt miệng, nhưng hắn nhất thời không lên tiếng liền nghẹn đến phát hoảng, đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, phụ thân hắn lại nói: “Thành thật nằm vài ngày, đừng quấy rối nữa. Ta lưu con chim này lại cho con, nếu buồn chán thì nói chuyện với nó.”
Nói xong, để lại lồng vàng, Tề Nhạc cùng con kim hỉ thước mắt to nhìn mắt nhỏ nhìn nhau.
Tề Nhạc: "......”
Tề Nhạc tuyệt vọng nghĩ: Không, để lại một con chim làm gì? So xem ai gào lên lợi hại hơn sao?
Bất quá kẻ dở hơi này rất có năng khiếu mua vui trong khổ, lúc sau lại thật “chíp chíp, lại “gừ gừ”, học tiếng chim hót, cùng kim hỉ thước hát hai bài.
Bất tri bất giác, cho tới trưa đã qua, đau đớn trên lưng vẫn còn, đâm chít đến phát hoảng, Tề Nhạc hát hai bài thì cổ họng cũng khàn, chán đến chết ghé vào trên giường, bắt đầu nghe tiếng gió đầu đông cùng tiếng lá rụng phiêu linh bên ngoài.
Hô......
Gió bắc thổi qua ngọn cây, cành thu còn lại mấy lá khô cũng run lẩy bẩy, phiến lá theo gió cuốn xuống.
Tạ Trùng Tự mặc váy lụa trắng tơ tằm thật dày, khoác áo lông cáo, sớm bọc thành một cục tròn, ôm lò sưởi, giẫm lên cành khô lá héo, đi nhanh về phía trước.
Nàng giống như là rất thích loại tiếng lách cách giòn tan này, mặt mày tinh xảo cong cong, tâm tình rất tốt, ngay cả bước chân cũng nhảy dựng lên, đi ra ngoài viện.
Vừa lúc đụng phải Tuyên Giác và Bạch Đường sắp ra cửa.
“Hả? Ly Ngọc?" Tạ Trùng Tự có chút kinh ngạc nhíu mày, “Các ngươi muốn ra ngoài sao?”
Nhà chính để lại cho Tạ Trùng Tự, Tuyên Giác ở Tây viện, cách hơi xa, trừ phi dùng bữa, bình thường cũng không chạm mặt.
Tuyên Giác cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp nhìn thấy nàng một mình ra ngoài, dù sao mấy ngày nay, Tạ Trùng Tự ở trong phủ chân không bước ra khỏi cửa, thỉnh thoảng có ra ngoài, cũng đều đi cùng Giang Châu Tư.
Hắn dừng bước, gật đầu nói: "Ừ, có chút việc. Điện hạ cũng muốn ra ngoài sao?”
Tạ Trọng Tự ôm lò sưởi vào trong ngực, trên vành nón áo khoác là nhung cáo đỏ, làm cho khuôn mặt của nàng càng thêm xinh xắn trắng nõn, nàng nghiêng đầu, nói: "Đúng vậy. Ta đi dạo bên cầu Manh Trị. Nghe nói ở đó mới tới một gánh xiếc Tây Lương, biểu diễn không tệ, sau đó còn định đi dạo trong tiệm son phấn. Ly Ngọc, đi cùng không?”
Khó có dịp Tạ Trùng Tự mời, Tuyên Giác trong lòng khẽ động, nhưng hắn lại đích xác không thoát thân được, ôn nhu nói: "Hôm nay có hẹn với hai vị trưởng bối Tề gia, không thể lỡ hẹn. Điện hạ nếu không nóng vội, nếu không ngày mai lại đi?”
Tạ Trùng Tự sầu não nói: "Nhưng gánh xiếc cũng chỉ ở một ngày thôi. Ngươi cứ làm việc đi, không cần để ý ta.”
Nói xong, Tạ Trùng Tự khoát tay áo nói: "Ta đi trước đây!”
Nàng vừa đi, vừa nghe động tĩnh sau lưng, tiếng bước chân chậm lại.
Tạ Trùng Tự mặt mày càng cong vài phần, thần sắc kiêu ngạo càng thêm giảo hoạt.
Tề Nhạc bị thương, Tuyên Giác nhất định phải đi Tề phủ xem, thuận tiện sẽ gặp hai vị tứ phòng.
Nàng chờ trái chờ phải, cũng đợi đến hôm nay.
Nàng chính là cố ý đợi ở đây - - khiến hắn khó xử!
Chờ thân ảnh Tạ Trùng Tự biến mất ở đầu ngõ, Tuyên Giác mới thu hồi tầm mắt, đi tới Tề gia.
Lúc sắp đến Tề gia, Tuyên Giác đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Gần đây thượng du phố Tô Châu có bao nhiêu người?"
Nhĩ Ngọc vốn thích hóa trang thành thiếu niên lang, bởi vì gọn nhẹ, nhưng như vậy thì quần áo quá mức đơn bạc, đã là cuối thu, nàng lại sợ lạnh, nên đành thôi, quấn váy dài, áo khoác liền ra ngoài.
Nàng cũng lười dịch dung, khuôn mặt thanh lệ, đi dạo chung quanh, hắn không cần đi theo cũng biết, có bao nhiêu ánh mắt dính trên người nàng.
”...... Sắp đến tết, chắc có không ít người." Bạch Đường sửng sốt, không biết tại sao chủ tử lại hỏi cái này, "Người hẳn là không ít.”
Tuyên Giác rũ mắt than nhẹ, hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: "Quên đi, để nàng đi. Đi, đi xem Thành Lĩnh.”
Bạch Đường sau khi biết liền phát giác, "A" một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Khi chủ tớ hai người đến Tề gia, Tề Nhạc đang dạy kim hỉ thước nói chuyện.
Hắn vừa đe dọa vừa dụ dỗ: "Nào, nói "Cung chúc phát tài", "Cung chúc phát tài"!"
Dạy nửa ngày, chim khách cũng chỉ nghẹn ra một cái "Xuy", Tề Nhạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi nhìn ngươi, lại nhìn người ta xem, đều là chim, như thế nào khác biệt lớn như vậy?"
Nếu kim hỉ thước có thể nói chuyện, phỏng chừng đối với vị thiếu gia dở hơi này cũng sẽ mắng một câu “Ngươi mới vô dụng!”
Nhưng nó rốt cuộc vẫn là súc sinh, linh trí không tới, chỉ có thể bị ép nghe Tề thiếu gia "ân cần dạy bảo".
Tuyên Giác còn chưa đi vào phòng, đã nghe Tề Nhạc giáo huấn chim khách, đang dạy nó học nói, bước chân hắn dừng lại, sắc mặt như thường đi vào.
Tề Nhạc nhìn thấy hắn, cũng không có mặt mũi khóc như với phụ thân hắn, nhưng vẫn kêu đau vài tiếng, buồn bực nói: “A, Ly Ngọc, lại làm cho ngươi thêm phiền toái, còn cần ngươi thu thập cục diện rối rắm cho ta.”
Nếu không là Tuyên Giác suốt đêm giúp hắn chuyển mộ phần, cô cô không chừng lại phơi xác nơi hoang dã.
”Việc nhỏ." Tuyên Giác lại nói với hắn vài câu, rồi cáo từ rời đi, “Hảo hảo dưỡng thương.”
Tề Nhạc lại đấu trí đấu dũng với chim của hắn. Được được được, ta từ từ dưỡng thương.
Tuyên Giác đi ra khỏi sân Tề Nhạc, cũng không trực tiếp rời đi, mà là đợi một lát.
Bóng đêm lung chiếu, có người hầu lặng lẽ đi tới, cung kính mời hắn: "Tuyên công tử, Tứ gia mời ngài qua một chuyến."
_____________________________________