Sống Sót Tại Mạt Thế
Chương 126: C126: Chương 126
Mấy người như cũ nói không ra lời.
Tống Hi nhấc chân, ngay lúc con beo lủi về phía trước lại giẫm xuống, cởi dây thừng đeo trên lưng, lập tức trói lại, khiêng lên vai, bỏ lại mấy người phía sau, xuống núi.
Đi ra vài bước lại dặn dò vài câu:
- Có thể động cũng nhanh xuống núi đi, ai biết còn có đồ vật gì từ trong núi sâu chạy ra! Các anh vận khí tốt, gặp phải chỉ có một con beo, lần trước tới chính là bầy sói.
Đi ra không bao xa, phía sau có thanh âm, những người kia dắt díu nhau cố sức đi theo.
Lại đi một đoạn, Mục Duẫn Tranh mang theo mấy thôn dân tìm tới, Mục Duẫn Tranh tiếp nhận con beo ôm vào trong ngực, mấy thôn dân đi cùng tiến lên nâng đỡ mấy người bị dọa phá mật kia.
Mọi người tự động tách xa hai người Tống Hi cùng tiểu Đa hơn mười thước, nhưng lại không dám rời đi quá xa, luôn luôn theo sát.
Tống Hi sờ soạng trên người con beo, cực kỳ tiếc nuối:
- Rất gầy, dinh dưỡng không đầy đủ, da lông không đủ sáng, chất lượng da lông quá kém, tuổi tác lại nhỏ, xương cốt không có bao nhiêu giá trị, đây căn bản là thường tiền hàng (hàng lỗ vốn).
Mục Duẫn Tranh:
- !
Tống bác sĩ, anh muốn làm cái gì, thứ này là được bảo hộ!
Tống Tiểu Đa đối với con mèo lớn đoạt đi toàn bộ lực chú ý của từng cha cùng hiện tại cha thập phần xem không vừa mắt, gâu gâu một trận tức giận đe dọa một phen.
Tống Hi nhanh chóng bỏ qua con beo sờ sờ đầu tiểu Đa an ủi một trận, cuối cùng rõ ràng đem con chó mập vẫn còn hờn dỗi bế bổng lên.
Trở về nhà, Tống Hi vào trong kho tìm một lồng sắt đem con beo nhét vào, lấy ra hai con thỏ giết chết làm sạch sẽ ngay trước mặt con beo.
Con beo cực đói, bị nhân loại bắt được sợ hãi cũng không ép được khát vọng đối với huyết nhục, ăn ngấu nghiến.
Tin tức Tống Hi bắt sống một con beo nhanh chóng truyền ra trong thôn. Vừa rạng sáng hôm sau có thật nhiều người chạy tới xem, không dám vào cửa, ngăn ở cửa lớn chỉ trỏ vào trong, rõ ràng còn cách một dãy phòng cũng không nhìn thấy được gì bên trong.
Có mấy người gan lớn tỷ như Lý Tam Pháo đánh bạo gần gũi nhìn hai mắt, quay đầu liền ra ngoài thổi lên.
Lý Bảo Điền chạy qua Trương gia kênh rạch mua thịt heo tươi mưới, còn định phân lượng mỗi ngày hai mươi cân thịt. Lần này lá gan cũng lớn, ngồi xổm bên cạnh lồng sắt giúp đỡ cắt thịt đưa cho Tống Hi đút cho con beo, vừa cắt thị vừa cười nói:
- Có tiểu Tống ca bên cạnh, tôi không cần sợ cái gì.
Tống Hi nói:
- Vậy chờ đầu xuân theo tôi vào núi bắt rắn.
Lý Bảo Điền cúi đầu cắt thịt, giả bộ không nghe thấy.
Lão thôn trưởng cũng đi tới nhìn thoáng qua, nói:
- Tôi đã gọi điện cho mặt trên, bảo ngày mai cho người đến.
Tống Hi mời lão thôn trưởng vào nhà ngồi sưởi ấm, làm cho người rót một chén thuốc trà.
Lão thôn trưởng uống trà, do dự nói:
- Ngày hôm qua mấy người kia, có một bị cắn cánh tay, hai bị té ngã, còn có tiểu Thuận, tiểu Thuận..
Tống Hi cắt đứt:
- Thúc đừng nói nữa. Vì sao tôi phải tiêu tiền trồng cây đoàn người đều biết, nếu để cây cối trong núi bị chặt quá nhiều, không trồng thêm sẽ trọc. Những năm bình thường chỗ chúng ta mưa không nhiều lắm, gây trở ngại không lớn. Nhưng mấy năm nay không bình thường, tháng sáu năm trước trận mưa to kia còn nhớ rõ đi, phàm là lớn hơn một chút, hai năm qua địa phương bị đất đá trôi cũng không ít. Chỗ chúng ta phàm là có gì không tốt, người đầu tiên bị tai ương chính là tôi. Đoạn con đường sống của tôi, còn có mặt mũi gì mà giảng! Di dân là người ngoài không giao tình, tiểu Thuận đâu, cha của hắn có tật xấu đau thắt lưng chính là cha tôi trị tốt, hắn lại vẫn làm chuyện như vậy? Trong thôn nhiều người như thế, chặt cây của tôi chỉ là một họ Lý là hắn! Hương thân cùng thôn, mang theo người ngoài tai họa tôi, cho thấy vì tôi không họ Lý.
Lão thôn trưởng than thở.
Tống Hi cũng đi theo thở dài, nói:
- Thúc, mặt mũi này tôi không cấp chú được. Mùa đông là lạnh, lạnh chịu không nổi dù hắn lái xe tới nhà tôi kéo than tôi cũng không nói hai lời, nhưng mà, chặt cây không được.
Lão thôn trưởng thở dài, cúi người đi rồi. Bằng không còn có thể thế nào, ngày hôm qua trên thân mấy người kia đều mang theo máu, tiểu Thuận còn gãy chân, tiểu Tống cũng không hề liếc mắt nhìn một cái nào không phải sao, rõ ràng cho thấy tâm lạnh. Ai, mấy tiểu vương bát đản không làm người kia!
Đưa đi thôn trưởng, Tống Hi tiếp tục đút con beo.
Trần Tiểu Bàn nhìn thấy không có nguy hiểm gì, giơ di động vui vẻ chạy tới, kêu:
- Mau, mau giúp tôi chụp tấm hình!
Tống Hi hỏi:
- Cần thả ra không?
Ôi chao? Trần Tiểu Bàn ngẩn ngơ, nhìn một thân tiểu thịt béo của chính mình, nhìn lại con beo có tướng ăn cực kỳ khó xem, nhất thời chân liền mềm nhũn, lắp bắp mở miệng:
- Không, không cần, tập hợp chụp một tấm là được, tôi không kén chọn.
Trần Tiểu Bàn nhích lại gần dựa lên lồng sắt chụp một tấm hình, đắc ý chạy trở về phòng đưa ảnh chụp cho ông nội nhìn xem.
Tống Tiểu Đa mất hứng hiện tại cha vây quanh con mèo lớn kia chuyển, chạy tới hướng lồng sắt rít gào một trận, nằm úp sấp dưới đất cắn gót giày của Tống Hi, không bao lâu một đôi giày do liền nở hoa.
Tống Hi tách ra miệng của nó kiểm tra răng nanh, khiếp sợ phát hiện con chó mập này lại mọc răng, nhìn qua càng sáng càng nhọn hơn trước kia.
Tống Hi ôm chó mập đi tìm Mục Duẫn Tranh:
- Nấu một nồi xương cốt, cấp cho tiểu Đa gặm, lại răng dài.
Mục Duẫn Tranh nhìn con chó, phát hiện mình cũng muốn gặm xương.
Con beo rất nhanh bị mặt trên đón đi rồi, còn thưởng cho Tống Hi năm trăm đồng.
Tống Hi quay đầu liền mua cho tiểu Đa năm trăm đồng chân gà lão Nhà Quê.