Sống Sót Tại Mạt Thế
Chương 111: C111: Chương 111
Hiện tại thời gian còn sớm, đi trong núi bắt thịt rừng về nhờ Toàn Căn thím nấu, lại thêm nồi cơm, mua thêm bánh bao cùng bánh mì ở quầy bán quà vặt, hẳn là đủ cho mười mấy binh sĩ ăn.
- Ai! Nhất định đi qua!
Trầm Việt hoàn toàn không có tự giác mình không nên đòi ăn đòi uống, vui vẻ đáp ứng. Nam thần là lão bà nhà đội trưởng bọn họ, chị dâu ruột! Cơm nhà chị dâu, bao nhiêu hắn đều ăn được!
Giữa trưa Trầm Việt quả nhiên dẫn người tới dùng cơm. Chỉ dẫn theo binh sĩ, người của cục lương thực không dẫn ai.
Một đám người vô cùng náo nhiệt ăn một bữa, còn mang theo một phần trở về cho mấy chiến hữu cần lưu lại canh gác lương thực.
Tống Hi nghĩ nghĩ, cầm ba cây thuốc lá đưa cho đám binh sĩ, nói:
- Tính khí của Trầm Việt nóng nảy, cũng không quen thuộc bên này, các cậu tha thứ nhiều hơn.
Tính khí của Trầm Việt quả thật nóng nảy, hơn nữa trong lòng buồn bực vì bị đày, bây giờ nhìn thì có vẻ bình tĩnh, chỉ sợ một ngày nào đó thật bị chọc tức nóng nảy hắn lập tức bạo phát đi ra không dễ thu thập.
Một đám binh sĩ hi hi ha ha cầm thuốc lá, quay đầu nháy mắt với Trầm Việt. Cai của bọn hắn trong lòng đen vô cùng đâu, thiếu tấu bọn hắn vài lần nên đốt nhang thơm, còn tha thứ gì chứ!
Trầm Việt nước mắt lưng tròng nhìn Tống Hi, cực kỳ cảm động. Thấy được chưa, đây là chị dâu ruột thịt, trưởng tẩu như mẹ, xem được săn sóc chu đáo, hoàn toàn giống như mẹ ruột của hắn!
Ánh mắt Trầm Việt rất quỷ dị, tuy rằng không biết Hầu tử ngớ ngẩn này đang não bổ cái gì, nhưng không ảnh hưởng Tống Hi muốn cùng hắn đàm nhân sinh.
- Lại đây, chúng ta nói chuyện nhân sinh.
Tống Hi chỉ chỉ ra sân sau.
Trầm Việt nhất thời cảm thấy toàn thân đều cứng lên, lập tức nghiêm một cái, rống:
- Toàn thể đứng nghiêm! Gió nhanh xả hô!
Không chút do dự mang theo một đám binh sĩ phần phật chạy mất.
Tống Hi ở phía sau nói:
- Gọi đội trưởng của cậu có rảnh tới đây một chuyến, tới giờ uống thuốc rồi.
Lúc đi còn một thân tổn thương đâu, nhanh như vậy đã bị hạ phóng thu lương, thấy thế nào cũng chưa khỏe lại, thuốc cũng không thể dừng a!
Trầm Việt lớn tiếng đáp lại:
- Nam thần, tôi nhất định sẽ đem lời đưa tới!
Yên tâm đi chị dâu, tôi nhất định sẽ chiếu cố cho đội trưởng!
Không biết vì cái gì, Tống Hi cảm giác hẳn nên đem người tấu một chút tiếp tục thả ra mới đúng.
Trần Tiểu Bàn bái lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chứng kiến đám binh sĩ đi rồi mới mè nheo chuyển đi ra.
Tống Hi bất đắc dĩ lắc đầu. Trần Tiểu Bàn vẫn là rất tự ti, không dám gặp người. Cũng phải, hơn ba trăm cân là một chết mập mạp, hiện tại tuy nói đã giảm hơn một trăm cân, nhưng ở trong mắt người thường hai trăm cân vẫn là một chết mập mạp a!
Trần Tiểu Bàn nhìn chằm chằm Tống bác sĩ.
Tống Hi nắm mặt của hắn, nói:
- Thật ngoan, mang cậu đi trong núi tản bộ bắt thỏ.
Ánh mắt Trần Tiểu Bàn chợt sáng. Bên này rừng rậm ít người, ngẫu nhiên ra ngoài đi dạo cũng không sợ bị người nhìn thấy, hơn nữa hiện tại hắn đi bộ thật lâu cũng không còn thở dốc.
Tống Hi mang theo Trần Tiểu Bàn đi vào trong núi tản bộ.
Bảo tiêu Trần gia phi thường có ánh mắt vội vàng đem bầy dê đi theo phía sau – gần đây hắn đều học biết chăn dê!
Chờ Trần Tiểu Bàn thở vù vù đi không nổi ngồi xuống, Tống Tiểu Đa đã điêu một đống con thỏ trở lại, còn có một con hoẵng choai choai.
Tống Hi nhìn nhìn nói:
- Thịt hoẵng cỡ này là non nhất, trở về ướp gia vị nướng ăn.
Trần Tiểu Bàn vừa nghe, nước miếng ào ào, ánh mắt lóe ánh sao nhìn Tống bác sĩ.
Về tới nhà, còn cách cửa lớn thật xa, Tống Tiểu Đa ném thỏ đang ngậm nhảy cà tưng kêu lên.
Tống Hi vừa nhìn, người ngồi dựa ba lô nơi cổng không phải là Mục Duẫn Tranh sao.
Mới kêu Trầm hầu tử truyền lời, tới thật là nhanh!
Mục Duẫn Tranh lảo đảo đứng lên, chờ Tống Hi đi tới trước mặt, không chút do dự đem người ôm lấy, còn đem sức nặng toàn thân đè lên.
Tống Hi thấy sắc mặt hắn thật khó xem, cũng không né tránh đưa tay bắt mạch cho hắn.
Binh sĩ này thật giảo hoạt, lại có thể trắng trợn chiếm tiện nghi của bác sĩ! Tay, tay, đều nhanh rơi xuống dưới thắt lưng ba tấc! Ánh mắt, ánh mắt, đều tái rồi! Miệng của Trần Tiểu Bàn mở rộng, trừng lớn đôi mắt, đang muốn nói hai vị dời một chút cho tôi đi vào trước thì đã bị người nhìn lướt qua.
Mùa thu này lạnh quá! Trần Tiểu Bàn run run, mở ra năm ngón tay mập mạp, che miệng lại, không dám mở miệng – giải phóng quân thúc thúc, cầu anh nhanh ôm xong bác sĩ, thật.. muốn đi nhà cầu!
Tống Tiểu Đa thấp giọng rít gào cắn ống quần từng cha đem người kéo về phía sau. Từng cha lại đây cùng tiểu Đa giành phá hư thầy thuốc, phá hư bác sĩ sẽ không thương tiểu Đa!
Trong lòng Mục Duẫn Tranh bấm đốt ngón tay tính lên thời gian, trước khi khiến cho Tống bác sĩ bắn ngược quyết đoán buông tay ra, « suy yếu » lảo đảo, đá đá Tống Tiểu Đa:
- Con chó mập này ngày càng mập, nên giảm béo!
Trần Tiểu Bàn nháy mắt rơi lệ đầy mặt. Giảm béo! Giải phóng quân thúc thúc nhất định là đang chỉ gà mắng chó – mập như vậy xấu như vậy còn không nhanh chóng cách xa Tống bác sĩ một chút! Loại cảm giác nằm cũng trúng đạn thật sự rất tệ hại! Trần Tiểu Bàn dám giận nhưng không dám nói, trong lòng lặng lẽ ưu thương lên, cũng lo lắng lên. Giải phóng quân thúc thúc cùng bác sĩ chặn ngay cửa, thật muốn đi nhà cầu làm sao bây giờ?
Tống Hi sờ sờ đầu chó nói:
- Không chỉ mập, thân hình còn kéo dài, cũng cao lớn. Hẳn là do đoạn thời gian trước dùng qua thuốc, tạo thành lần thứ hai dậy thì.
Thuốc dành cho linh sủng ăn, tiểu Đa chỉ là một con chó bình thường ăn vào, tuy chỉ ăn một ít ảnh hưởng vẫn phải có. Bây giờ là càng ngày càng thông minh, cũng càng ngày càng yếu ớt, càng ngày càng ngạo kiều, động một chút lại chạy lên nóc nhà ấm đón gió rơi lệ đối mặt trăng thương tâm, một chút ủy khuất cũng không chịu nổi.