Sống Sót Tại Mạt Thế
Chương 1: C1: Chương 1
Trong khoảnh khắc nháy mắt, Tống Hi không biết mình nên đi nơi nào. Hắn là dược nhân của cha nuôi, nhưng mà cha nuôi đã chết rồi.
Bầu trời ngày càng âm trầm, lên gió, xen lẫn theo hạt tuyết thật nhỏ. Lúc này mới là tháng 10 mà thôi, mà lịch âm cũng mới tháng 8. Chẳng lẽ thật sự giống như là cha nuôi đã nói, cần thay đổi thời tiết sao?
Cha nuôi là một kỳ nhân, mười tuổi mở thiên nhãn, bị một lão đạo thu làm đệ tử mang ra thôn. Ba mươi năm sau trở về mù một đôi mắt, gãy không biết bao nhiêu tuổi thọ, cho dù có dược nhân có thân thể thuần dương tiên thiên như hắn cũng khó khăn lắm mới sống thêm được mười lăm năm.
Cửa mở, một lão nhân lôi thôi đứng bên ngoài.
Tống Hi lẳng lặng đối diện với người nọ. Năm đó chính là lão đầu này đem hắn đưa tới bên người cha nuôi, mỗi ngày một viên thuốc ba ngày một lần thuốc tắm bảy ngày phóng một lần máu, suốt mười lăm năm.
Thật lâu sau lão nhân thở dài một hơi, buông một cái túi nhỏ, nói:
- Đây là hắn để lại cho cậu, sau này cậu tự thu xếp ổn thỏa đi!
Nói xong, đi rồi.
Tống Hi lại đứng trong chốc lát, nhìn túi nhỏ nở nụ cười. Tự thu xếp ổn thỏa, đây là một từ ngữ kỳ quái, vì sao phải để cho hắn tự thu xếp ổn thỏa đâu, hắn đã làm cái gì?
Cầm lấy túi nhỏ nhìn xem, là túi trữ vật cấp thấp nhất, so với đồ của cha nuôi dùng kém không biết bao nhiêu, cũng chỉ là hắn miễn cưỡng có thể dùng. Đạo gia luôn thần thần bí bí, Tống Hi không thích. Sáu tuổi cha nuôi chỉ đạo hắn tu luyện, Tống Hi đi theo học vài năm, bị phóng máu nhiều lần, tâm lý phản nghịch dâng lên liền không muốn luyện. Cha nuôi nhìn thấy hắn thật sự phản cảm cũng không hề bức bách, vài năm nuôi thả hiện tại Tống Hi nhiều lắm chỉ miễn cưỡng mở được túi trữ vật cấp thấp nhất, pháp thuật gì đó hoàn toàn không biết.
Làm người thường, bình bình đạm đạm qua cả đời. Đây là nguyện vọng của Tống Hi.
Bằng không lại nên như thế nào đây? Có thể tưởng tượng cha nuôi tất nhiên từng có qua nhân sinh mạnh mẽ rộng lớn, nhưng vậy thì sao? Mù, bệnh lâu năm, thậm chí lúc chết bên người cũng chỉ có đứa con nuôi rốt cục cũng không hề có tình cảm gì thân cận.
Trời càng ngày càng lạnh, Tống Hi hà hơi hai tay, đóng cửa vào nhà.
Chỗ ở của Tống Hi rời xa thôn, cho dù nhà gần nhất cũng cách xa hơn 100m. Bốn phía đều im lặng, đóng cửa vẫn cảm thấy thật trống rỗng. Nhìn ghế nằm bên dưới cây lê trong viện, đã phủ lên một tầng tuyết mỏng, nơi đó đã không còn người khuôn mặt nghiêm túc luôn dạy hắn học bài dạy hắn học thuộc phương thuốc như trước kia.
Cha nuôi của hắn, đã chết rồi.
Đã chết, rốt cục nhìn không thấy.
Hắn từng có yêu hận qua, dựa dẫm qua, xa cách qua, người kia rốt cục nhìn không thấy.
Ngồi xổm nơi cánh cửa, nước mắt Tống Hi rốt cục không nhịn được hạ xuống.
Trở về phòng thay đổi áo len đan cùng quần bông, vẫn lạnh vô cùng. Tống Hi nghĩ nghĩ, xuống lầu, mở kho tìm kiếm một bếp lò bằng sắt lá cùng mấy lễ ống khói sắt lá đi ra.
Bếp lò ấm áp đốt lên, nấu một bình nước, nhét hai củ khoai lang vào trong lò chậm rãi nướng, Tống Hi mở ra quyển sách thuốc ngồi bên bếp chậm rãi đọc.
Nhìn nhìn, lại bắt đầu sững sờ. Có nhiều bếp lò, còn có sáu xe than, một xe than không khói, đều là trước đó vài ngày cha nuôi dẫn hắn đi tây bắc mua về tới. Than đá, lương thực, quần áo, vật dụng hàng ngày, đồ vật này nọ rất nhiều, cả tòa đại viện bằng đá trừ bỏ phòng trên lầu hai cùng hiệu thuốc phía tây, toàn bộ đều nhét tràn đầy. Cha nuôi, rốt cục đoán được cái gì?
Sắc trời dần tối, Tống Hi đi xuống lầu vào sân sau đút cho dê ăn. Mười hai con dê, hai con đực, mười cái, cũng từ tây bắc mua về tới, chất thịt rất tốt, không mùi khai không ngán. Còn có ba con dê núi, một đực hai cái. Dê nhà cùng dê núi đều phân biệt nuôi, là hai chuồng dê một lớn một nhỏ.
Quét tuyết, Tống Hi đem hai khối bạt nhựa khoát lên chuồng dê, lưu lại miệng thông gió. Bây giờ còn chưa tới thời gian thay lông, cũng chưa nuôi đủ mập mạp, nếu không làm ra biện pháp giữ ấm chỉ sợ mấy con dê choai choai này đều bị đông lạnh mà chết.
Cho dê ăn xong, Tống Hi lại ngơ ngác đứng trong chốc lát, đông lạnh chịu không nổi mới quay về phòng. Đã tới thời gian cơm chiều, đem nước sôi đổ vào bình thủy, cầm một nồi nhỏ rửa sạch đặt lên bếp nấu lẩu. Hai tủ lạnh đều chất đầy thực phẩm đông lạnh. Tống Hi không giỏi làm cơm, trước kia đều là cha nuôi nấu ăn, đồ ăn trong tủ lạnh cũng là do cha nuôi chứa đầy.