Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão
Chương 26
Trấn Bắc quân từ phía sau lưng hắn xông ra, vung kiếm quét sạch quân Hung Nô trong thành.
Sau sự vui mừng của những người xung quanh qua đi, những tiếng khóc lóc, cũng tiếng c.h.é.m g.i.ế.c xen lẫn vang lên ngập trời.
Trong lòng ta cảm thấy nhẹ nhõm, sự mệt mỏi ập đến, tầm mắt ta tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn rơi vào một vòng tay mạnh mẽ.
Khi ta tỉnh lại thì trời đã tối.
Hổ Phách hai mắt rưng rưng ghé vào bên cạnh giường ta.
“Sao ngươi lại khóc?” Ta nhìn về phía nàng ấy, cố gắng nhếch khóe miệng lên: “Tình hình trong thành bây giờ thế nào rồi? Những hài tử kia đâu, vẫn ổn chứ?”
Hổ Phách thấy ta đã tỉnh, hai mắt sáng lên, nhấc tay áo vội vàng lau nước mắt trên mặt: “Không sao, tất cả mọi người không sao, hài tử cũng rất tốt.”
Nàng ấy mỉm cười tiếp tục nói: "Vương gia dẫn theo Trấn Bắc quân bắt sống đại hãn Hung Nô Hoàn Nhan, sau đó còn bắt được mấy vạn binh sĩ Hung Nô. Quân Hung Nô đã bị đánh bại, từ hôm nay trở đi biên cương sẽ hoàn toàn yên bình.”
Ta sửng sốt một lát vẫn còn có chút không kịp phản ứng, sững sờ mấy giây mới lên tiếng: “Quân Hung Nô bị phá rồi sao?”
“Đúng vậy, tiêu thư.”
“Vậy vương gia đâu?”
“Ngày đó sau khi vương gia đưa tiểu thư về, lại dẫn quân đi. Vẫn còn một số tàn quân Hung Nô còn sót lại chưa bị tiêu diệt. Ta nghe Vương phu nhân nói rằng không ai biết rõ tình hình trên thảo nguyên hơn vương gia. Năm đó, vương gia đã từng đơn thương độc mã tiến vào thảo nguyên khảo sát suốt hai năm, tới bây giờ đã đi được ba ngày rồi, chắc cũng sắp trở về.”
“Ba ngày!” Ta mở to mắt: “Ta đã ngủ lâu thế sao?”
“Y quan nói tiểu thư người mấy ngày này quá mệt mỏi, vất vả lâu ngày nên ngã bệnh, nhưng ta thấy tiểu thư người mãi không tỉnh lại, lo lắng muốn chết.” Hổ Phách nói rồi lại giống như vẫn còn sợ hãi, hít một hơi thật sâu: “Tiểu thư, người có đói bụng không? Trong bếp có cháo vẫn còn nóng.”
“Ta hơi đói.”
“Được, ta lập tức đi lấy.”
Mặc dù ta đã tỉnh dậy nhưng vẫn phải nằm trên giường thêm hai ngày nữa mới có thể xuống giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-26.html.]
Khi đi ra ngoài xem xét, mặc dù thành Hoắc Dương đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng những bức tường đổ nát và tàn tích sau chiến trận gây ra vẫn có thể nhìn thấy ở khắp nơi, trong các khe hở giữa các viên gạch vẫn còn vết m.á.u không thể rửa trôi. Những bách tính đã mất đi người thân trong thành Hoắc Dương mặc dù vẫn còn mang vẻ đau thương nhưng nghe tin Hung Nô đại bại, từ nay về sai biên cảnh sẽ được yên bình, trên mặt cũng trở nên tràn đầy sức sống.
“Vương phi tỷ tỷ.” A Bảo không biết từ đâu nhảy ra, lập tức nhào lên đùi ta, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật tươi.
Những người xung quanh trước đó không chú ý tới ta, giờ phút này đều nhao nhao chào hỏi ta, trên mặt mang theo nụ cười chân thành tha thiết.
“Vương phi.”
“Vương phi.”
…
Ta mỉm cười chào hỏi mọi người rồi đi thẳng đến y quán.
Sau một trận đại chiến qua đi, bên trong ý quán từ đầu đến cuối chật kín người, có nhiều người giúp đỡ hơn nữa cũng không đủ, ta không nhìn được nữa, dẫn theo Hổ Phách tiếp tục làm việc, cũng may dược liệu đã được cung cấp dồi dào nên ta không còn phải hao tâm tổn trí nữa
Nửa tháng sau, ta đang thay băng cho những người bị thương trong y quán thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng hò reo đinh tai nhức óc, Hổ Phách chưa kịp ra ngoài nghe ngóng, đã biết được nguyên do từ tiếng hò reo của mọi người.
“Đại thắng! Đại thắng rồi!”
“Trấn Bắc quân đã trở về! Trấn Bắc quân đã trở về!”
“Trấn Bắc vương! Trấn Bắc vương!”
…
Ta đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, người bị thương nằm trên mặt đất cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Vương phu nhân lo lắng nhìn quanh y quán, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Khi nhìn thấy ta, bà ấy sải bước chạy vội tới.
“Sao vương phi còn đứng ở đây?”
Sau sự vui mừng của những người xung quanh qua đi, những tiếng khóc lóc, cũng tiếng c.h.é.m g.i.ế.c xen lẫn vang lên ngập trời.
Trong lòng ta cảm thấy nhẹ nhõm, sự mệt mỏi ập đến, tầm mắt ta tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn rơi vào một vòng tay mạnh mẽ.
Khi ta tỉnh lại thì trời đã tối.
Hổ Phách hai mắt rưng rưng ghé vào bên cạnh giường ta.
“Sao ngươi lại khóc?” Ta nhìn về phía nàng ấy, cố gắng nhếch khóe miệng lên: “Tình hình trong thành bây giờ thế nào rồi? Những hài tử kia đâu, vẫn ổn chứ?”
Hổ Phách thấy ta đã tỉnh, hai mắt sáng lên, nhấc tay áo vội vàng lau nước mắt trên mặt: “Không sao, tất cả mọi người không sao, hài tử cũng rất tốt.”
Nàng ấy mỉm cười tiếp tục nói: "Vương gia dẫn theo Trấn Bắc quân bắt sống đại hãn Hung Nô Hoàn Nhan, sau đó còn bắt được mấy vạn binh sĩ Hung Nô. Quân Hung Nô đã bị đánh bại, từ hôm nay trở đi biên cương sẽ hoàn toàn yên bình.”
Ta sửng sốt một lát vẫn còn có chút không kịp phản ứng, sững sờ mấy giây mới lên tiếng: “Quân Hung Nô bị phá rồi sao?”
“Đúng vậy, tiêu thư.”
“Vậy vương gia đâu?”
“Ngày đó sau khi vương gia đưa tiểu thư về, lại dẫn quân đi. Vẫn còn một số tàn quân Hung Nô còn sót lại chưa bị tiêu diệt. Ta nghe Vương phu nhân nói rằng không ai biết rõ tình hình trên thảo nguyên hơn vương gia. Năm đó, vương gia đã từng đơn thương độc mã tiến vào thảo nguyên khảo sát suốt hai năm, tới bây giờ đã đi được ba ngày rồi, chắc cũng sắp trở về.”
“Ba ngày!” Ta mở to mắt: “Ta đã ngủ lâu thế sao?”
“Y quan nói tiểu thư người mấy ngày này quá mệt mỏi, vất vả lâu ngày nên ngã bệnh, nhưng ta thấy tiểu thư người mãi không tỉnh lại, lo lắng muốn chết.” Hổ Phách nói rồi lại giống như vẫn còn sợ hãi, hít một hơi thật sâu: “Tiểu thư, người có đói bụng không? Trong bếp có cháo vẫn còn nóng.”
“Ta hơi đói.”
“Được, ta lập tức đi lấy.”
Mặc dù ta đã tỉnh dậy nhưng vẫn phải nằm trên giường thêm hai ngày nữa mới có thể xuống giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-26.html.]
Khi đi ra ngoài xem xét, mặc dù thành Hoắc Dương đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng những bức tường đổ nát và tàn tích sau chiến trận gây ra vẫn có thể nhìn thấy ở khắp nơi, trong các khe hở giữa các viên gạch vẫn còn vết m.á.u không thể rửa trôi. Những bách tính đã mất đi người thân trong thành Hoắc Dương mặc dù vẫn còn mang vẻ đau thương nhưng nghe tin Hung Nô đại bại, từ nay về sai biên cảnh sẽ được yên bình, trên mặt cũng trở nên tràn đầy sức sống.
“Vương phi tỷ tỷ.” A Bảo không biết từ đâu nhảy ra, lập tức nhào lên đùi ta, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật tươi.
Những người xung quanh trước đó không chú ý tới ta, giờ phút này đều nhao nhao chào hỏi ta, trên mặt mang theo nụ cười chân thành tha thiết.
“Vương phi.”
“Vương phi.”
…
Ta mỉm cười chào hỏi mọi người rồi đi thẳng đến y quán.
Sau một trận đại chiến qua đi, bên trong ý quán từ đầu đến cuối chật kín người, có nhiều người giúp đỡ hơn nữa cũng không đủ, ta không nhìn được nữa, dẫn theo Hổ Phách tiếp tục làm việc, cũng may dược liệu đã được cung cấp dồi dào nên ta không còn phải hao tâm tổn trí nữa
Nửa tháng sau, ta đang thay băng cho những người bị thương trong y quán thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng hò reo đinh tai nhức óc, Hổ Phách chưa kịp ra ngoài nghe ngóng, đã biết được nguyên do từ tiếng hò reo của mọi người.
“Đại thắng! Đại thắng rồi!”
“Trấn Bắc quân đã trở về! Trấn Bắc quân đã trở về!”
“Trấn Bắc vương! Trấn Bắc vương!”
…
Ta đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, người bị thương nằm trên mặt đất cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Vương phu nhân lo lắng nhìn quanh y quán, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Khi nhìn thấy ta, bà ấy sải bước chạy vội tới.
“Sao vương phi còn đứng ở đây?”