Sống Lại Trở Thành Đại Lão Giới Khoa Học
Chương 20: Khoản tiền đầu tiên, trang web thần bí
“Nguyệt Nguyệt, lúc này không bận nữa, con về nhà trước đi.”
“Vâng ạ.”
Đi qua cửa hàng sách hôm qua, Giang Phù Nguyệt khựng lại, suy nghĩ một lát rồi đẩy cửa bước vào.
Cô đi tới giá sách trong cùng, bên cạnh có ba chữ to – khu sách cũ.
Sách cũ kỹ, đóng một lớp bụi dày, xung quanh còn có mùi ẩm mốc, chẳng trách không có ai ngó ngàng tới.
“Sách ở đây có bán không ạ?” Giang Phù Nguyệt hỏi nhân viên.
“Em muốn mua à?” Nhân viên kinh ngạc.
“Vâng, bao nhiêu tiền ạ?”
“À, để chị hỏi ông chủ xem.”
Bởi vì chưa bao giờ có ai mua nên nhân viên phải đi hỏi giá cả.
Rất nhanh, ông chủ đã tới: “Cháu muốn mua số sách cũ này à?”
Giang Phù Nguyệt gật đầu.
“Vốn dĩ khu này cũng cần dọn dẹp, sách cũ nhiều quá, hơn nữa còn tốn diện tích, nếu cháu thích thì tôi bán rẻ cho cháu, năm tệ một quyển, cứ chọn thoải mái.”
“Cảm ơn ông chủ ạ.”
“Nhưng vì đây là sản phẩm đặc biệt nên không thể trả. Cháu mua rồi đừng có đòi trả lại là được.”
“Không đâu ạ.”
“Được.” Ông chủ chỉ giá sách: “Cháu cứ chọn từ từ.”
Tốc độ của Giang Phù Nguyệt rất nhanh, mười lăm phút sau đã đi tính tiền.
“Chà, chọn xong rồi đấy à?”
Ông chủ cười ha ha, thầm nói cô bé này xinh đẹp nhưng đầu óc không tốt lắm.
Giang Phù Nguyệt gật đầu: “Xong rồi ạ, cháu chọn mười quyển.”
“Năm mươi tệ.”
Ông chủ nhét đống sách vào túi cho cô rồi nhìn cô rời đi, lầm bầm: “Thế mà lại có người mua đống sách còn chẳng có bìa này, lạ thật…”
Giang Phù Nguyệt không về nhà mà tới quán net đối diện cửa hàng sách.
“Cho em một máy ạ.”
Nhân viên quán nét nhìn cô: “Học sinh hả?”
Cô bình tĩnh đáp: “Đã trưởng thành rồi.”
Đối phương cũng không đòi căn cước công dân của cô: “Bao lâu?”
“Hai tiếng.”
“Hai mươi tệ, tiền mặt hay quét mã?”
Giang Phù Nguyệt: “… Một tiếng là được.”
Thế là cô dùng hết 10 tệ cuối cùng trên người.
Cô đi vào trong góc, vừa hay đó là góc chết của mấy cái camera.
Cô mở máy, đăng nhập.
Màn hình máy tính vốn đang bình thường bỗng đứng hình rồi tối thui.
Giang Phù Nguyệt không quan tâm, cô tiếp tục gõ bàn phím, một chuỗi ký tự xuất hiện, rất nhanh nó đã hiện đầy màn hình.
Theo đó, màn hình nhất thời sáng lên, sau đó hiện ra giao diện của một trang web.
Giang Phù Nguyệt nhập tên vào: Ta gửi nỗi buồn.
Sau đó nhập mật khẩu 6 số.
Đăng nhập thành công, màn hình hiện lên pháo hoa, tiếp đến là hoa diên vĩ màu tím nở rộ.
Giang Phù Nguyệt thầm kêu tiêu rồi, cô lập thức đổi trạng thái đã đăng nhập thành đăng nhập ẩn.
Nhất thời, hoa diên vĩ héo tàn, dần dần tối xuống.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại, chuyển ảnh chụp mười cuốn sách vừa mua ở hiệu sách vào máy tính, chọn “Ẩn thông tin người bán” và thiết lập chế độ đấu giá trực tuyến. Thời gian: 20 phút.
Cùng lúc đó, một giờ sáng ở nước M.
Vị giáo sư già tháo kính ra và chuẩn bị kết thúc công việc của mình, ông ngước mắt lên, thấy cảnh hoa diên vĩ héo tàn bỗng xuất hiện trên màn hình sau đó lại biến mất trong chớp mắt. Đôi mắt ông mở to, không thể phân biệt được đây là thực hay mơ.
Một lúc sau, ông run rẩy gõ một dãy số, màn hình thay đổi, nhảy ra giao diện một trang web.
Vốn dĩ ông vẫn đang ở trạng thái đăng nhập, bởi vì thời gian dài không đụng vào chuột nên màn hình máy tính mới chuyển về trạng thái chờ. Cũng vì đang ở trạng thái đăng nhập nên ông mới không bỏ lỡ cảnh hoa diên vĩ héo tàn vừa rồi.
Hai mươi năm rồi…
Biển hoa này đã biến mất tròn hai mươi năm rồi!
Ông đeo kính lên, mở tin hệ thống, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện [Khu Tây Bát 00:07, người sáng lập “Ta gửi nỗi buồn” online].
“Là người đó! Chính là người đó!”
…
Kinh Đô Hoa Hạ.
Phòng 307 tòa thí nghiệm Đại học Q.
“Xuất hiện rồi! Xuất hiện rồi!”
Cậu nghiên cứu sinh thạc sĩ trẻ nhìn thầy hướng dẫn của mình nhảy dựng lên như kẻ điên, sau đó nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trong mắt có ánh nước.
“Giáo sư Từ?”
Anh ta chuẩn bị đi qua đó hỏi thăm.
“Không có gì, tôi chỉ…”
Vui mừng quá thôi.
Ông lão ngăn cản học sinh của mình lại gần, sau đó click vào nút đọc tin tức hệ thống.
Quả nhiên! Quả nhiên là người đó!
Cùng lúc ấy, máy điện thoại bàn vang lên, ông không nhận mà ngồi trước máy tính, nhanh chóng đăng nhập quyền quản trị viên kiểm tra địa chỉ IP của đối phương.
Điện thoại bàn không kêu nữa, sau đó điện thoại di động rung lên.
Từ Khai Thanh bực bội định ngắt, nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình, ông đã nhanh chóng bắt máy: “Peter, người đó xuất hiện rồi!”
“Từ! Người đó về rồi!”
Hai người đồng thời mở miệng, cũng đồng thời ngớ ra.
Đúng thế, họ đều đã nhìn thấy.
Peter: “Tôi không phải quản trị viên nên không có quyền, hơn nữa gần đây California quản lý nghiêm ngặt lắm, bây giờ ông lập tức lần theo địa chỉ IP, nhất định phải tìm được Chou! Chúng ta đã mất tin tức của người đó hai mươi năm rồi, không có hai mươi năm tiếp theo để chờ nữa đâu!”
“Tôi biết, tôi đang điều tra… Ra rồi!”
“Sao rồi?!”
“…”
“Từ? Ông đang nghe không? Alo?”
“… Thời gian online quá ngắn, không tra được.”
Dứt lời, hai người đều rơi vào im lặng.
Bỗng Từ Khai Thanh nhíu mày, chỉ thấy một ủy quyền giao dịch đấu giá hiện lên trang của quản trị viên. Ông đang chuẩn bị kiểm tra kỹ càng thì đã bị người nào đó ấn thông qua.
Thông qua rồi! Chỉ có người sáng lập với quản trị viên mới có quyền này, cho nên…
“Peter! Người đó vẫn online! Vừa nãy đã thông qua một giao dịch bán đấu giá!”
“Bán đấu giá?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ bàn phím lạch cạch: “Thấy rồi! Đó là cuốn sách ‘Các bài giảng về Vật lý của Feyman’ tập 1, 2, 3 xuất bản năm 87, còn có cả bảy cuốn viết tay chưa từng công khai của Wheeler, bản gốc đang ở thư viện nước E, từ năm 2000 đã cấm in ấn, trên thị trường đã không còn bán nữa!”
Từ Khai Thanh: “Hai phút nữa sẽ kết thúc bán đấu giá, trang giao dịch đang hiển thị 20 SA.”
Tiền SA là tiền giấy ảo được dùng trong giao dịch ở trang web. Giá 1 SA xấp xỉ 10.000 nhân dân tệ. Sau khi cuộc đấu giá hoàn tất, tiền sẽ tạm thời được chuyển vào tài khoản trung gian, chỉ sau khi được quản trị viên phê duyệt mới có thể chuyển vào tài khoản của người bán.
Mà cuộc giao dịch này do “Chou” thông qua, nghĩa là… Chou chính là người bán mười cuốn tuyệt bản này!
Mắt Từ Khai Thanh sáng lên, đang chuẩn bị ấn vào xem tin tức người bán thì trang quản trị viên bỗng nhảy ra một giao diện tin nhắn.
[Ta gửi nỗi buồn]: Đã lâu không gặp, Từ.
[Từ]: Ngài về rồi?
[Ta gửi nỗi buồn]: Đúng thế, có thể trao đổi tiền SA không?
[Từ]: Tất nhiên là được! Ngài muốn tiền gì?
[Ta gửi nỗi buồn]: Nhân dân tệ.
Từ Khai Thanh khựng lại, điều này nghĩa là… người đó đang ở Hoa Hạ!
[Từ]: Được, vẫn chuyển tới tài khoản thái không* ư?
* Có thể hiểu là tài khoản đứng dưới tên người đã mất hoặc mất tích, không cần chứng nhân thân phận, thường những người dùng tài khoản này để trốn tránh luật pháp, làm chuyện phạm pháp.
[Ta gửi nỗi buồn]: Ừm
Ba mươi giây sau, điện thoại Giang Phù Nguyệt nhận được thông báo nhận được tiền.
[Ta gửi nỗi buồn]: Cảm ơn.
[Từ]: Bây giờ ngài có tiện gặp mặt không? Phỏng đoán thí nghiệm năm đó hoàn thành chưa nổi một nửa, Peter và tôi đã rơi vào ngõ cụt rồi.
[Ta gửi nỗi buồn]: Không vội, khi nào thời gian tới, tất nhiên chúng ta sẽ gặp mặt.
Gửi xong câu này, đối phương đã offline. Từ Khai Thanh chỉ tra được địa chỉ IP là ở Lâm Hoài, không thể tra ra vị trí cụ thể, nhưng đã đủ để ông phấn khởi lắm rồi.
“Tiểu Trang!”
“Dạ! Ông Từ!”
Trợ lý nghe tiếng, vội vã chạy vào.
Từ Khai Thanh: “Giúp tôi đặt một tấm vé tới Lâm Hoài!”
“Bây giờ sao ạ?”
“Đúng thế! Càng nhanh càng tốt! Tôi lập tức về nhà thu dọn đồ đạc, bảo lái xe tới dưới lầu…”
Nói xong, ông cởi bộ quần áo thí nghiệm ra rồi rời đi.
“Alo? Alo? Từ… Có nghe thấy không?”
Điện thoại vẫn đang kết nối, giọng nói sốt ruột của Peter vang lên: “Ông tìm được Chou rồi phải không?”
“Không, nhưng tôi phải tự mình tới đó một chuyến.”
“OK, tôi lập tức đặt vé máy bay.”
“Không, ông đừng vội tới, chờ tìm được người rồi nói sau, chuyện cấp bách bây giờ là chỉnh lý tài liệu thí nghiệm, tôi có dự cảm nó sẽ được dùng tới nhanh thôi.”
“Được.”
Từ Khai Thanh cúp máy, vừa đi đến cầu thang thì phát hiện mình để quên laptop, ông nhanh chóng quay người lại, cầm laptop lên rồi bỏ đi như một cơn gió. Nhưng ông quên mất một chi tiết, vốn dĩ laptop vẫn đang mở, nhưng bây giờ đã đóng lại.
Nghiên cứu sinh hệ thạc sĩ trẻ kia khẽ thở ra một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Anh ta tới gần nghiên cứu sinh tiến sĩ trong phòng thí nghiệm: “Sư huynh, hỏi anh một chuyện.”
“Hả?”
“S-SA là trang web gì thế?”
Nghiên cứu sinh tiến sĩ khẽ đổi sắc mặt: “Cậu biết nó ở đâu thế?”
“Em chỉ giúp giáo sư Từ tắt máy tính thôi, không có ý nhìn lén đâu! Sư huynh, trang web này có gì đặc biệt à? Em cảm thấy giáo sư rất bí mật, không muốn nhắc tới.”
“Thật ra cũng không thần bí như cậu nghĩ đâu. S-SA là viết tắt của Science-Sale, nó là trang web giao dịch và chia sẻ tài liệu khoa học kỹ thuật, nghe nói ở đó có những tài liệu nghiên cứu tuyệt bản.”
Dừng một lát, anh ta nói tiếp: “Có thể dùng để sưu tầm ấy.”
“Còn có loại trang web này ư? Sao em chưa nghe nói bao giờ?”
“S-SA có chế độ thành viên, nhóm thành viên đầu tiên là các nhà khoa học hàng đầu trong nhiều lĩnh vực khác nhau trên thế giới. Nhóm người này được quyền mời nhiều nhất là ba người khác. Nghe nói nhóm thành viên đầu tiên có không tới 50 người, nếu những người này đều mời thêm ba người nữa thì cộng lại cũng chẳng tới 200 người. Chúng ta chỉ là hạng tép riu thôi, cậu không nghe nói tới là chuyện bình thường. Năm ngoái tôi cũng mới biết…”
“Trên mạng đúng là không có chút thông tin nào…”
Nghiên cứu sinh thạc sĩ bỏ con chuột ra, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Cảm giác giống như là… thế giới trong hiểu biết của anh ta, sau khi mở ra một cánh cửa mới thì nó đã không còn dáng vẻ ban đầu nữa.
“Vâng ạ.”
Đi qua cửa hàng sách hôm qua, Giang Phù Nguyệt khựng lại, suy nghĩ một lát rồi đẩy cửa bước vào.
Cô đi tới giá sách trong cùng, bên cạnh có ba chữ to – khu sách cũ.
Sách cũ kỹ, đóng một lớp bụi dày, xung quanh còn có mùi ẩm mốc, chẳng trách không có ai ngó ngàng tới.
“Sách ở đây có bán không ạ?” Giang Phù Nguyệt hỏi nhân viên.
“Em muốn mua à?” Nhân viên kinh ngạc.
“Vâng, bao nhiêu tiền ạ?”
“À, để chị hỏi ông chủ xem.”
Bởi vì chưa bao giờ có ai mua nên nhân viên phải đi hỏi giá cả.
Rất nhanh, ông chủ đã tới: “Cháu muốn mua số sách cũ này à?”
Giang Phù Nguyệt gật đầu.
“Vốn dĩ khu này cũng cần dọn dẹp, sách cũ nhiều quá, hơn nữa còn tốn diện tích, nếu cháu thích thì tôi bán rẻ cho cháu, năm tệ một quyển, cứ chọn thoải mái.”
“Cảm ơn ông chủ ạ.”
“Nhưng vì đây là sản phẩm đặc biệt nên không thể trả. Cháu mua rồi đừng có đòi trả lại là được.”
“Không đâu ạ.”
“Được.” Ông chủ chỉ giá sách: “Cháu cứ chọn từ từ.”
Tốc độ của Giang Phù Nguyệt rất nhanh, mười lăm phút sau đã đi tính tiền.
“Chà, chọn xong rồi đấy à?”
Ông chủ cười ha ha, thầm nói cô bé này xinh đẹp nhưng đầu óc không tốt lắm.
Giang Phù Nguyệt gật đầu: “Xong rồi ạ, cháu chọn mười quyển.”
“Năm mươi tệ.”
Ông chủ nhét đống sách vào túi cho cô rồi nhìn cô rời đi, lầm bầm: “Thế mà lại có người mua đống sách còn chẳng có bìa này, lạ thật…”
Giang Phù Nguyệt không về nhà mà tới quán net đối diện cửa hàng sách.
“Cho em một máy ạ.”
Nhân viên quán nét nhìn cô: “Học sinh hả?”
Cô bình tĩnh đáp: “Đã trưởng thành rồi.”
Đối phương cũng không đòi căn cước công dân của cô: “Bao lâu?”
“Hai tiếng.”
“Hai mươi tệ, tiền mặt hay quét mã?”
Giang Phù Nguyệt: “… Một tiếng là được.”
Thế là cô dùng hết 10 tệ cuối cùng trên người.
Cô đi vào trong góc, vừa hay đó là góc chết của mấy cái camera.
Cô mở máy, đăng nhập.
Màn hình máy tính vốn đang bình thường bỗng đứng hình rồi tối thui.
Giang Phù Nguyệt không quan tâm, cô tiếp tục gõ bàn phím, một chuỗi ký tự xuất hiện, rất nhanh nó đã hiện đầy màn hình.
Theo đó, màn hình nhất thời sáng lên, sau đó hiện ra giao diện của một trang web.
Giang Phù Nguyệt nhập tên vào: Ta gửi nỗi buồn.
Sau đó nhập mật khẩu 6 số.
Đăng nhập thành công, màn hình hiện lên pháo hoa, tiếp đến là hoa diên vĩ màu tím nở rộ.
Giang Phù Nguyệt thầm kêu tiêu rồi, cô lập thức đổi trạng thái đã đăng nhập thành đăng nhập ẩn.
Nhất thời, hoa diên vĩ héo tàn, dần dần tối xuống.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại, chuyển ảnh chụp mười cuốn sách vừa mua ở hiệu sách vào máy tính, chọn “Ẩn thông tin người bán” và thiết lập chế độ đấu giá trực tuyến. Thời gian: 20 phút.
Cùng lúc đó, một giờ sáng ở nước M.
Vị giáo sư già tháo kính ra và chuẩn bị kết thúc công việc của mình, ông ngước mắt lên, thấy cảnh hoa diên vĩ héo tàn bỗng xuất hiện trên màn hình sau đó lại biến mất trong chớp mắt. Đôi mắt ông mở to, không thể phân biệt được đây là thực hay mơ.
Một lúc sau, ông run rẩy gõ một dãy số, màn hình thay đổi, nhảy ra giao diện một trang web.
Vốn dĩ ông vẫn đang ở trạng thái đăng nhập, bởi vì thời gian dài không đụng vào chuột nên màn hình máy tính mới chuyển về trạng thái chờ. Cũng vì đang ở trạng thái đăng nhập nên ông mới không bỏ lỡ cảnh hoa diên vĩ héo tàn vừa rồi.
Hai mươi năm rồi…
Biển hoa này đã biến mất tròn hai mươi năm rồi!
Ông đeo kính lên, mở tin hệ thống, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện [Khu Tây Bát 00:07, người sáng lập “Ta gửi nỗi buồn” online].
“Là người đó! Chính là người đó!”
…
Kinh Đô Hoa Hạ.
Phòng 307 tòa thí nghiệm Đại học Q.
“Xuất hiện rồi! Xuất hiện rồi!”
Cậu nghiên cứu sinh thạc sĩ trẻ nhìn thầy hướng dẫn của mình nhảy dựng lên như kẻ điên, sau đó nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trong mắt có ánh nước.
“Giáo sư Từ?”
Anh ta chuẩn bị đi qua đó hỏi thăm.
“Không có gì, tôi chỉ…”
Vui mừng quá thôi.
Ông lão ngăn cản học sinh của mình lại gần, sau đó click vào nút đọc tin tức hệ thống.
Quả nhiên! Quả nhiên là người đó!
Cùng lúc ấy, máy điện thoại bàn vang lên, ông không nhận mà ngồi trước máy tính, nhanh chóng đăng nhập quyền quản trị viên kiểm tra địa chỉ IP của đối phương.
Điện thoại bàn không kêu nữa, sau đó điện thoại di động rung lên.
Từ Khai Thanh bực bội định ngắt, nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình, ông đã nhanh chóng bắt máy: “Peter, người đó xuất hiện rồi!”
“Từ! Người đó về rồi!”
Hai người đồng thời mở miệng, cũng đồng thời ngớ ra.
Đúng thế, họ đều đã nhìn thấy.
Peter: “Tôi không phải quản trị viên nên không có quyền, hơn nữa gần đây California quản lý nghiêm ngặt lắm, bây giờ ông lập tức lần theo địa chỉ IP, nhất định phải tìm được Chou! Chúng ta đã mất tin tức của người đó hai mươi năm rồi, không có hai mươi năm tiếp theo để chờ nữa đâu!”
“Tôi biết, tôi đang điều tra… Ra rồi!”
“Sao rồi?!”
“…”
“Từ? Ông đang nghe không? Alo?”
“… Thời gian online quá ngắn, không tra được.”
Dứt lời, hai người đều rơi vào im lặng.
Bỗng Từ Khai Thanh nhíu mày, chỉ thấy một ủy quyền giao dịch đấu giá hiện lên trang của quản trị viên. Ông đang chuẩn bị kiểm tra kỹ càng thì đã bị người nào đó ấn thông qua.
Thông qua rồi! Chỉ có người sáng lập với quản trị viên mới có quyền này, cho nên…
“Peter! Người đó vẫn online! Vừa nãy đã thông qua một giao dịch bán đấu giá!”
“Bán đấu giá?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ bàn phím lạch cạch: “Thấy rồi! Đó là cuốn sách ‘Các bài giảng về Vật lý của Feyman’ tập 1, 2, 3 xuất bản năm 87, còn có cả bảy cuốn viết tay chưa từng công khai của Wheeler, bản gốc đang ở thư viện nước E, từ năm 2000 đã cấm in ấn, trên thị trường đã không còn bán nữa!”
Từ Khai Thanh: “Hai phút nữa sẽ kết thúc bán đấu giá, trang giao dịch đang hiển thị 20 SA.”
Tiền SA là tiền giấy ảo được dùng trong giao dịch ở trang web. Giá 1 SA xấp xỉ 10.000 nhân dân tệ. Sau khi cuộc đấu giá hoàn tất, tiền sẽ tạm thời được chuyển vào tài khoản trung gian, chỉ sau khi được quản trị viên phê duyệt mới có thể chuyển vào tài khoản của người bán.
Mà cuộc giao dịch này do “Chou” thông qua, nghĩa là… Chou chính là người bán mười cuốn tuyệt bản này!
Mắt Từ Khai Thanh sáng lên, đang chuẩn bị ấn vào xem tin tức người bán thì trang quản trị viên bỗng nhảy ra một giao diện tin nhắn.
[Ta gửi nỗi buồn]: Đã lâu không gặp, Từ.
[Từ]: Ngài về rồi?
[Ta gửi nỗi buồn]: Đúng thế, có thể trao đổi tiền SA không?
[Từ]: Tất nhiên là được! Ngài muốn tiền gì?
[Ta gửi nỗi buồn]: Nhân dân tệ.
Từ Khai Thanh khựng lại, điều này nghĩa là… người đó đang ở Hoa Hạ!
[Từ]: Được, vẫn chuyển tới tài khoản thái không* ư?
* Có thể hiểu là tài khoản đứng dưới tên người đã mất hoặc mất tích, không cần chứng nhân thân phận, thường những người dùng tài khoản này để trốn tránh luật pháp, làm chuyện phạm pháp.
[Ta gửi nỗi buồn]: Ừm
Ba mươi giây sau, điện thoại Giang Phù Nguyệt nhận được thông báo nhận được tiền.
[Ta gửi nỗi buồn]: Cảm ơn.
[Từ]: Bây giờ ngài có tiện gặp mặt không? Phỏng đoán thí nghiệm năm đó hoàn thành chưa nổi một nửa, Peter và tôi đã rơi vào ngõ cụt rồi.
[Ta gửi nỗi buồn]: Không vội, khi nào thời gian tới, tất nhiên chúng ta sẽ gặp mặt.
Gửi xong câu này, đối phương đã offline. Từ Khai Thanh chỉ tra được địa chỉ IP là ở Lâm Hoài, không thể tra ra vị trí cụ thể, nhưng đã đủ để ông phấn khởi lắm rồi.
“Tiểu Trang!”
“Dạ! Ông Từ!”
Trợ lý nghe tiếng, vội vã chạy vào.
Từ Khai Thanh: “Giúp tôi đặt một tấm vé tới Lâm Hoài!”
“Bây giờ sao ạ?”
“Đúng thế! Càng nhanh càng tốt! Tôi lập tức về nhà thu dọn đồ đạc, bảo lái xe tới dưới lầu…”
Nói xong, ông cởi bộ quần áo thí nghiệm ra rồi rời đi.
“Alo? Alo? Từ… Có nghe thấy không?”
Điện thoại vẫn đang kết nối, giọng nói sốt ruột của Peter vang lên: “Ông tìm được Chou rồi phải không?”
“Không, nhưng tôi phải tự mình tới đó một chuyến.”
“OK, tôi lập tức đặt vé máy bay.”
“Không, ông đừng vội tới, chờ tìm được người rồi nói sau, chuyện cấp bách bây giờ là chỉnh lý tài liệu thí nghiệm, tôi có dự cảm nó sẽ được dùng tới nhanh thôi.”
“Được.”
Từ Khai Thanh cúp máy, vừa đi đến cầu thang thì phát hiện mình để quên laptop, ông nhanh chóng quay người lại, cầm laptop lên rồi bỏ đi như một cơn gió. Nhưng ông quên mất một chi tiết, vốn dĩ laptop vẫn đang mở, nhưng bây giờ đã đóng lại.
Nghiên cứu sinh hệ thạc sĩ trẻ kia khẽ thở ra một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Anh ta tới gần nghiên cứu sinh tiến sĩ trong phòng thí nghiệm: “Sư huynh, hỏi anh một chuyện.”
“Hả?”
“S-SA là trang web gì thế?”
Nghiên cứu sinh tiến sĩ khẽ đổi sắc mặt: “Cậu biết nó ở đâu thế?”
“Em chỉ giúp giáo sư Từ tắt máy tính thôi, không có ý nhìn lén đâu! Sư huynh, trang web này có gì đặc biệt à? Em cảm thấy giáo sư rất bí mật, không muốn nhắc tới.”
“Thật ra cũng không thần bí như cậu nghĩ đâu. S-SA là viết tắt của Science-Sale, nó là trang web giao dịch và chia sẻ tài liệu khoa học kỹ thuật, nghe nói ở đó có những tài liệu nghiên cứu tuyệt bản.”
Dừng một lát, anh ta nói tiếp: “Có thể dùng để sưu tầm ấy.”
“Còn có loại trang web này ư? Sao em chưa nghe nói bao giờ?”
“S-SA có chế độ thành viên, nhóm thành viên đầu tiên là các nhà khoa học hàng đầu trong nhiều lĩnh vực khác nhau trên thế giới. Nhóm người này được quyền mời nhiều nhất là ba người khác. Nghe nói nhóm thành viên đầu tiên có không tới 50 người, nếu những người này đều mời thêm ba người nữa thì cộng lại cũng chẳng tới 200 người. Chúng ta chỉ là hạng tép riu thôi, cậu không nghe nói tới là chuyện bình thường. Năm ngoái tôi cũng mới biết…”
“Trên mạng đúng là không có chút thông tin nào…”
Nghiên cứu sinh thạc sĩ bỏ con chuột ra, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Cảm giác giống như là… thế giới trong hiểu biết của anh ta, sau khi mở ra một cánh cửa mới thì nó đã không còn dáng vẻ ban đầu nữa.