Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang
Chương 3: Không gian và súng
Tác giả: Lũy Niên
Ngồi trò chuyện một lúc, Dương An chạy đi nấu canh trứng cùng lấy cơm cho hắn.
Trần Ninh Hoài ngồi nhìn theo bóng lưng của y. Một đứa trẻ tốt, cho dù vì cần tiền mà gả cho chính chủ. Dù cho mới gả về một tuần đã bị đuổi ra khỏi nhà. Cho dù đại phu đã nói rõ như vậy mà vẫn chăm sóc cho chính chủ tử tế. Y hoàn toàn có thể bỏ mặc chính chủ sống chết không rõ mà về lại nhà cha mẹ, nhưng y lại không làm như vậy. Thật sự là một đứa trẻ ngoan.
Thôi vậy, nếu đã kết tóc làm vợ chồng. Nếu đã cưới hỏi đàng hoàng, thì trăm năm sau cũng là vợ chồng. Cứ vậy đi.
Đời trước, hắn luôn độc thân. Ngay cả tuổi mười tám thanh xuân cũng chẳng có nổi một người yêu. Đời này có vợ sớm cũng tốt, ít nhất ở nơi xa lạ hắn cũng có được một người bầu bạn. Còn dù là nam hay nữ cũng được, hắn cũng không quan tâm. Dù gì khi mà hắn còn sống đồng tính luyến ái cũng đã thấy nhiều, hơn nữa hắn không chán ghét. Ngược lại còn có chút hâm mộ vì có thể sống đúng với chính bản thân mình, không như hắn cho đến lúc chết cũng chỉ biết giả vờ mà sống.
Hắn nhắm mắt nghĩ, ngay sau đó một cốc nước trong thật trong xuất hiện trong tay hắn. Trần Ninh Hoài uống hết cốc nước ấy lập tức cảm thấy cơ thể trở nên thoải mái hơn, người cũng được hồi phục lại thể lực. Vết thương trên người cũng không thấy đau nữa, cảm giác như nó đang đóng vảy rất nhanh.
Đúng, Trần Ninh Hoài có không gian trong người. Không gian là bí mật cho đến khi hắn chết cũng không ai biết. Chỉ có hắn và ông lão đó biết.
Hắn lại nhìn chằm chằm bức tường rơm rạ kia. Trần Ninh Hoài hắn hiện tại thật sự quá nghèo, không thể làm gì khác phải nghĩ cách kiếm tiền thôi. Hắn còn có vợ phải nuôi. Khi nãy, hắn nhìn Dương An. Hắn cảm thấy y không xấu, chỉ là làm việc quanh năm nên da hơi đen, nhưng đôi mắt lại rất sáng, trong trẻo đến xinh đẹp. Thân thể vì ăn không đủ no, làm việc quần quật đến nổi gần yếu. Nếu như sau này chăm sóc thật kỹ có thể trở nên vô cùng xinh đẹp, đáng yêu.
Trong khi hắn miên man suy nghĩ cách làm giàu cùng với khuôn mặt Dương An sau này được dưỡng tốt sẽ trở nên ra sao. Thì cánh cửa bằng rơm lại được mở ra một lần nữa.
Dương An tay trái cầm bát cơm, tay phải bưng bát canh trứng. Khi nãy, Trần Ninh Hoài nói không muốn ắn trứng luộc, hắn nhờ y nấu hộ một bát canh trứng. Y bưng hai bát đặt lên trên chiếc giường trúc. Sau đó, lấy đũa cài bên áo đưa cho hắn.
Trần Ninh Hoài nhận lấy, lại ngẩng đầu nhìn y hỏi: "Em ăn chưa?"
Dương An lắc đầu đáp: "Lát nữa ta sẽ sau, huynh cứ ăn trước đi."
Trần Ninh Hoài ngồi xích vào bên trong, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình nói: "Lại đây đi, cùng ăn với tôi."
Dương An không nghĩ Trần Ninh Hoài sẽ bảo y ăn cùng. Dù sao khi còn ở Trần gia hai người cũng kẻ ăn trước, người ăn sau. Hoàn toàn không có chuyện sẽ ngồi một chỗ, cùng ăn chung một bữa cơm. Y hơi lo lắng nhưng vẫn đi lại gần ngồi xuống. Nhưng có mỗi một đôi đũa, một cái bát cơm thì ăn kiểu gì? Khi y còn đang lo lắng suy nghĩ thì trước mặt đã xuất hiện hai đầu đũa, bên trên còn có những hạt cơm ấm ấm. Y nhìn về phía hắn.
Trần Ninh Hoài nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ngoan, ăn đi. Tôi đút cho em."
Dương An cảm thấy nụ cười này của hắn thật sự rất dịu dàng, tuy rằng làn da của hắn rất đen. Khuôn mặt vẫn còn vết thương nhưng y cảm thấy hắn rất tuấn tú.
Dương An vô thức mà để y đút. Hai người cứ tôi một miếng, em một miếng ăn xong bữa cơm. Khi Dương An được hắn đút nốt miếng cuối cùng trong bát, y nghe hắn nói: "An An, chỗ này chúng ta ở có nhiều người qua lại không?"
Y lập tức đáp lại: "Không có, căn nhà này gần bìa rừng cuối thôn. Trước đây, nơi này có thú dữ tấn công nên dân trong thôn sợ hãi không dám lại gần." Y biết Trần Ninh Hoài không bao giờ đến cuối thôn phía tây này nên nghĩ y sẽ không biết chuyện trước kia.
Hắn gật đầu hỏi tiếp: "Vậy nơi này có đường nào khác để lên trấn mà không cần qua cửa thôn không?"
Hắn chỉ mới khỏe lại, mà trong thôn có lẽ từ miệng Vũ thị chắc cũng biết việc chính chủ bị phế không đi lại được. Nếu bây giờ, hắn mà khỏe mạnh Vũ thị có khả năng nghĩ chính chủ giả bệnh mua chuộc đại phu lừa mụ cũng nên. Sau đó, biết đâu lại chạy đến chỗ hắn quậy tưng bừng. Không phải hắn sợ mụ, chỉ là mới đến đây tránh bao nhiêu thì tránh. Hắn không muốn tìm phiền phức cho mình.
Dương An nghĩ một lúc mới đáp: "Có, nhưng...đường đi vòng vèo rất xa."
Trần Hoài Ninh gật đầu. Xa cũng được, nhưng đừng phiền phức.
"An An, em có biết đường đi không?"
Dương An gật đầu
Trần Ninh Hoài cười nhìn y: "Vậy ngày mai, phiền em dắt tôi đi nhé?"
Dương An hơi sửng sốt, y không biết hắn muốn lên trấn làm gì. Nhưng mà vết thương của hắn chưa lành, đi đường dài như vậy lỡ trở nặng hơn thì sao? Y lo lắng nhìn hắn: "Nhưng vết thương của huynh còn chưa lành!"
Trần Ninh Hoài lắc đầu: "Không sao, đã ổn hơn rồi. Hơn nữa, trong nhà giờ không có tiền. Tôi phải nhanh chóng kiếm tiền, tôi còn phải nuôi vợ nhỏ của mình mà."
Nghe Trần Ninh Hoài nghe y nói vô cùng lo lắng, không để ý đến việc hắn coi y là vợ nhỏ kỳ lạ: "Không được huynh mới vừa tỉnh lại, vết thương còn chưa lành. Ta có thể đi kiếm việc, ta sẽ nuôi huynh." Thật may vì hắn tỉnh lại, nhưng vết thương còn chưa lành hẳn. Nếu để hắn đi làm chắc chắn vết thương sẽ nặng hơn. Y có thể kiếm tiền nuôi hắn, tuy rằng hơi ít nhưng y sẽ cố gắng nhiều hơn.
Trần Ninh Hoài bật cười thành tiếng, biết y lo lắng cho mình nhưng sau khi uống nước linh tuyền trong không gian vết thương của hắn đã hoàn toàn không đáng ngại nữa rồi. Hiện tại hắn còn có thể vui vẻ chạy nhảy bình thường. Hắn đưa tay xoa đầu y, nhẹ nhàng đáp: "Tôi đã không sao nữa rồi, thật đấy. Đừng lo lắng." Không đợi y đáp lại hắn lại nói: "Buổi chiều, tôi lên núi một chuyến. Hôm trước lên núi đốn củi, bỏ quên trên đấy một số thứ."
Dương An không biết hắn để quên gì ở trên nên núi, nhưng hắn vì lên núi đốn củi mới ngã bị thương khiến y không an tâm. Y vừa định mở miệng bảo muốn đi cùng. Lại nghe hắn nói: "An An ngoan, ở nhà trông nhà. Tôi đi nhanh sẽ về.."
Y muốn phản bác, muốn đi chung với hắn nhưng hắn lại không muốn cho. Y chỉ có thể gật đầu trong lo lắng, nhưng nếu như từ đó đến khi hoàng hôn, hắn không về y sẽ lên núi tìm hắn.
Trân Ninh Hoài biết y lo lắng cho mình nên gật đầu đồng ý.
....
Nói là buổi chiều đi, nhưng sau khi ăn cơm xong nghỉ ngơi khoảng độ mười lăm phút, Trần Ninh Hoài đi lên núi. Khi hắn đi, Dương An còn lo lắng đi theo đến chân núi, đứng nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần sau bóng cây mới quay về nhà. Vừa đi vừa quay lại nhìn hắn.
Trần Ninh Hoài vừa đi vừa nhìn xung quanh, ngoài những cây cỏ dại cùng những bông hoa xinh đẹp, lung linh lắc lư theo làn gió. Hắn còn nhìn thấy những cây cao lớn, hình như là những cây này đã ở đây được trăm năm rồi.
Trần Ninh Hoài gạt gạt bụi cỏ dại trước mắt, đập vào mắt y là nhưng bụi cây rau ngót rừng. Hai mắt Trần Ninh Hoài hơi sáng lên, hắn ngồi xuống quan sát kỹ hơn. Đúng thật là rau ngót rừng. Loại rau này rất thích hợp với người mới ốm dậy, bên trong nó hàm lượng protit và acid amin rất cao. Loại rau này thực ra là có tên là rau sắng nhưng vì hình dáng và mùi vị có nhiều điểm giống với rau ngót nên cái tên rau ngót rừng được sử dụng rất phổ biến.
Trần Ninh Hoài lấy từ trong không gian ra một cái giỏ để đi núi. Đời trước, vì phải giả vờ thành một tên ăn chơi sa đạo Trần Ninh Hoài đã đi du lịch ăn chơi rất nhiều nơi. Đương nhiên việc leo núi cũng có, có một lần hắn đến Tây Bắc có cơ hội trải nghiệm cảm giác núi rừng Tây Bắc thực thụ. Khi đó, người bản xứ ở đó có cho hắn một cái giỏ để đi rừng có thể đựng được dao hoặc đựng những thứ hái được trên đường đi lên núi. Sau đó, ở về thành phố hắn luôn vứt nó trong không gian. Hôm nay, lại có cơ hội để sử dụng.
Hái một ít để vào trong giỏ, lại đi một đoạn đường hắn lại phát hiện chút nấm ăn được. May mắn khi đó hắn cũng được chỉ cách nhận biết nấm, nếu không hắn thật sự chẳng biết được liệu mấy loại nấm này loại nào ăn được, loại nào không.
Lại hát một ít để vào trong giỏ, Trần Ninh Hoài tính đi tiếp lại nghe thấy có tiếng gì đó. Không phải tiếng con người, là tiếng kêu của động vật. Trần Ninh Hoài xác định phương hướng, sau đó nhẹ nhàng đi đến nơi phát ra tiếng kêu ấy. Trong đầu tượng tưởng đến một thứ, ngay lập tức trên tay hắn xuất hiện một cây súng. Tại sao lại là súng? Thì đương nhiên là nhanh - gọn - lẹ. Một phát chết luôn.
Trần Ninh Hoài núp sau bụi cây, nhìn về phía con lợn rừng ở phía trước. Con lợn rừng nằm im một chỗ bất động. Trên chân còn chảy máu, ở đầu còn có một vết cắn to đùng. Có lẽ con lợn này là mồi của dã thú nào đó trong rừng. Chạy thoát dã thú nhưng lại không thoát nổi quỷ môn quan.
Trần Ninh Hoài thu súng lại vào trong không gian, đi về phía con lợn rừng dùng ý niệm thu nó vào không gian. Của trời cho điên mà không lấy. Trần Ninh Hoài mỉm cười, tối năy có thịt cho vợ nhỏ ăn rồi. Phải nuôi y mập thêm một chút, một đứa trẻ lại gầy như vậy không tốt. Dễ mắc bệnh.
Trần Ninh Hoài thu dọn xong lập tức rời đi, nếu ở lại thêm chút nữa dã thú ngửi thấy mùi máu tìm đến sẽ gặp phiền phức. Trần Ninh Hoài đi loay quanh khắp núi thu thập lại gặp được táo dại, còn có cây xả, gừng, còn có một ít cây khoai sọ, cùng hành lá. Hắn không biết tại sao trên núi lại có những thứ này nhưng nếu có hắn cũng không ngại đem về. Không những thế Trần Ninh Hoài còn phát hiện được vô số cây hữu ích. Có thể dùng nó để buôn bán. Trần Ninh Hoài cảm thán: Núi rừng đúng là báu vật trời cho.
Ngoài ra, Trần Ninh Hoài còn thu hoạch được hai con gà rừng. Thấy trời cũng sắp ngả bóng, Trần Ninh Hoài đặt hai con gà vào trong giỏ sau lưng, men theo những nơi đã đánh dấu để quay trở về.
Sắp tối rồi, phải về nấu đồ ngon tẩm bổ vợ nhỏ. Còn về những báu vật sâu hơn trong rừng đành phải để lần sau hắn đến khám phá.