Sống Lại Thành Toàn Cho Chồng Cưới Bạch Nguyệt Quang
Chương 13
Tôi không nói gì, Trần Hàm lại tức đến trợn trắng mắt.
“Thẩm Hạc Chi, Ninh Ninh chẳng qua mới chỉ gả cho anh 6 năm, anh bèn quên luôn cậu ấy từng là tay mỹ thuật hội họa chuyên nghiệp rồi sao?”
Phó Duật Niên giận tái mặt, lại nói thẳng:
“Khương Ninh không có càn quấy, ngược lại là cậu đấy, quay về cái giới học thuật của cậu đi thì hay hơn đó, giới điện ảnh này cậu không hiểu đâu.”
Anh không thèm quan tâm đến vẻ mặt khó coi của Thẩm Hạc Chi, chỉ vào Lục Nghiên Cảnh.
“Ngoài ra, tôi lại làm rõ một chút, tôi và cô Lục chỉ là quan hệ hợp tác, giáo sư Thẩm tốt nhất là nên làm rõ lập trường rồi lại nói thì hơn.”
Lục Nghiên Cảnh vốn còn đang gượng cười, lúc này cuối cùng cũng không cười nổi nữa, buông ly rượu xuống rồi quay đầu bước nhanh ra khỏi hội tường.
Đêm đó.
Cô ta không chỉ đã đánh mất một bộ phim có chế tác lớn giúp cô ta thoát khỏi cái mác thần tượng đóng phim, mà còn đánh mất đi kim chủ chống lưng hùng hậu.
Còn tôi, con át chủ bài lớn nhất vẫn chưa sử dụng đến đâu.
Thẩm Hạc Chi không biết là do mất mặt, hay là đau lòng cho Lục Nghiên Cảnh, mà do dự một phen, cũng vội vàng đuổi theo.
Mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn vào tôi.
Tôi chỉ cười cười, cũng không bận tâm.
Ngày có kết quả giám định người thân, Thẩm Hạc Chi say mèm trở về nhà.
Người chưa từng xã giao, từng chán ghét danh lợi như Thẩm Hạc Chi, lại vì người phụ nữ mình yêu, ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Thế nhưng ở trước mặt tôi, lại lạnh lùng cao ngạo cả đời.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ có quan hệ huyết thống trùng khớp 99.99%, trái tim tôi vẫn không khỏi thoáng đau đớn một hồi.
Tôi biết.
Tôi không phải vẫn còn ảo tưởng đối với Thẩm Hạc Chi.
Mà là không muốn thừa nhận, bản thân khi còn sống, hóa ra thật sự không có chút giá trị gì.
Chân tướng chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.
Nhưng đối với tôi mà nói, bốn mươi mấy năm trời, những ngày đêm gian nan, những ảo tưởng và hy vọng xa vời chưa từng ngừng nghỉ ấy, vẫn đang ăn mòn tâm trí của tôi.
Khi mở giấy giám định người thân ra, tôi vẫn ảo tưởng, có lẽ Thẩm Như Cảnh không phải là con của Lục Nghiên Cảnh, trước khi ch-ếc tôi thấy mặt mũi hai người họ có vài phần tương tự, chỉ là già rồi nên mắt mờ thôi nhỉ?
Hiện tại, đã hoàn toàn tan biến.
Thẩm Hạc Chi thật sự không hề yêu tôi.
Chỉ một chút thôi cũng chưa từng, suốt mấy năm trời dài đằng đẵng, hắn chẳng hề sinh ra một tia dục vọng đàn ông nào đối với tôi.
Nếu hắn thực sự giữ mình trong sạch thì cũng thôi.
Nhưng hắn, thật sự, là bố của Thẩm Như Cảnh.
“Thẩm Hạc Chi, Ninh Ninh chẳng qua mới chỉ gả cho anh 6 năm, anh bèn quên luôn cậu ấy từng là tay mỹ thuật hội họa chuyên nghiệp rồi sao?”
Phó Duật Niên giận tái mặt, lại nói thẳng:
“Khương Ninh không có càn quấy, ngược lại là cậu đấy, quay về cái giới học thuật của cậu đi thì hay hơn đó, giới điện ảnh này cậu không hiểu đâu.”
Anh không thèm quan tâm đến vẻ mặt khó coi của Thẩm Hạc Chi, chỉ vào Lục Nghiên Cảnh.
“Ngoài ra, tôi lại làm rõ một chút, tôi và cô Lục chỉ là quan hệ hợp tác, giáo sư Thẩm tốt nhất là nên làm rõ lập trường rồi lại nói thì hơn.”
Lục Nghiên Cảnh vốn còn đang gượng cười, lúc này cuối cùng cũng không cười nổi nữa, buông ly rượu xuống rồi quay đầu bước nhanh ra khỏi hội tường.
Đêm đó.
Cô ta không chỉ đã đánh mất một bộ phim có chế tác lớn giúp cô ta thoát khỏi cái mác thần tượng đóng phim, mà còn đánh mất đi kim chủ chống lưng hùng hậu.
Còn tôi, con át chủ bài lớn nhất vẫn chưa sử dụng đến đâu.
Thẩm Hạc Chi không biết là do mất mặt, hay là đau lòng cho Lục Nghiên Cảnh, mà do dự một phen, cũng vội vàng đuổi theo.
Mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn vào tôi.
Tôi chỉ cười cười, cũng không bận tâm.
Ngày có kết quả giám định người thân, Thẩm Hạc Chi say mèm trở về nhà.
Người chưa từng xã giao, từng chán ghét danh lợi như Thẩm Hạc Chi, lại vì người phụ nữ mình yêu, ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Thế nhưng ở trước mặt tôi, lại lạnh lùng cao ngạo cả đời.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ có quan hệ huyết thống trùng khớp 99.99%, trái tim tôi vẫn không khỏi thoáng đau đớn một hồi.
Tôi biết.
Tôi không phải vẫn còn ảo tưởng đối với Thẩm Hạc Chi.
Mà là không muốn thừa nhận, bản thân khi còn sống, hóa ra thật sự không có chút giá trị gì.
Chân tướng chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.
Nhưng đối với tôi mà nói, bốn mươi mấy năm trời, những ngày đêm gian nan, những ảo tưởng và hy vọng xa vời chưa từng ngừng nghỉ ấy, vẫn đang ăn mòn tâm trí của tôi.
Khi mở giấy giám định người thân ra, tôi vẫn ảo tưởng, có lẽ Thẩm Như Cảnh không phải là con của Lục Nghiên Cảnh, trước khi ch-ếc tôi thấy mặt mũi hai người họ có vài phần tương tự, chỉ là già rồi nên mắt mờ thôi nhỉ?
Hiện tại, đã hoàn toàn tan biến.
Thẩm Hạc Chi thật sự không hề yêu tôi.
Chỉ một chút thôi cũng chưa từng, suốt mấy năm trời dài đằng đẵng, hắn chẳng hề sinh ra một tia dục vọng đàn ông nào đối với tôi.
Nếu hắn thực sự giữ mình trong sạch thì cũng thôi.
Nhưng hắn, thật sự, là bố của Thẩm Như Cảnh.