Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng - Trang 3
Chương 3: 3: Ta Không Tin Mệnh
“Bẩm cậu, chuyện lớn không hay rồi, ông lớn phái người đến, nói là… nói là bắt cậu về chịu phạt.
” Một tên gia đinh hớt ha hớt hải chạy vào trong phòng lay mạnh thanh niên đang nằm ngủ trên giường dậy.
Căn phòng này treo đèn đỏ kết hoa, nhưng không phải là phòng tân hôn, mà là một căn phòng cho các kỹ nữ thanh lâu tiếp khách.
Trương Ai Thống nhăn mày, chịu đựng cơn đau như bị búa bổ trong đầu, một lúc sau, hắn mở mắt ra, trong con ngươi đen láy toát lên sự lạnh lẽo đến cực điểm.
Giờ phút này, hắn không còn là Trương Ai Thống đáng thương bị người người chà đạp, mà là đứa con trai thứ ba của thái sư đương triều, Lê Dương Chính.
Ha ha, thật không ngờ trời xanh lại thích đùa bỡn đời người đến thế, thiên đạo luân hồi kiểu gì lại cho hắn trở thành con trai của đối thủ một mất một còn với Trương Bằng, xem ra đời này càng thú vị rồi đây.
Đối với thái sư Lê Dương Hạo, Trương Ai Thống không hận cũng không có thù oán gì đáng nói, chẳng qua đời trước ông theo phe Thái tử, vô tình trở thành hòn đá cản đường trả thù của hắn, cho nên hắn mới ra sức diệt trừ mà thôi.
Trời xanh cho hắn sống thêm một kiếp người, hắn không muốn hành thiện tích đức, cũng không muốn tạo phúc cho đời, kể cả khi đó là sứ mệnh ông trời giao cho hắn, đời này, hắn chỉ muốn khiến những kẻ từng hại mình phải sống trong đau khổ, chết không được tử tế.
Trương Ai Thống, không, phải là Lê Dương Chính liếc mắt nhìn sang ả kỹ nữ không một mảnh vải che thân đang nằm bên cạnh mình, lại nhìn bản thân cũng đồng dạng như thế, cộng thêm lời bẩm báo vừa rồi của gia đinh, hắn cũng đã đoán được phần nào mình đang ở trong hoàn cảnh gì.
Ha, con trai đắm mình trụy lạc trong chốn trăng hoa, thân làm cha sai người tới bắt về, sau hôm nay, kinh thành lại có thêm một câu chuyện để bàn tán nơi trà lâu tửu quán rồi đây.
Lê Dương Chính ngồi dậy, tự mình mặc quần áo, sau đó thản nhiên lướt qua mặt tên gia đinh vẫn còn đang sợ hãi quỳ bên giường, lúc đi tới cửa, hắn nói: “Đi thôi.
”
“Chàng ơi…” Ả kỹ nữ trên giường bỗng lên tiếng, từ trong giọng nói của ả nghe ra sự lưu luyến và mong đợi.
Đêm qua ả và cậu Chính mặn nồng như thế, ả cho rằng hôm nay hắn sẽ mở miệng muốn ả về làm vợ lẽ hoặc ít ra làm ả hầu thân cận cũng được, ả tin chắc với bản lĩnh mê hoặc đàn ông của mình, cậu Chính nổi danh ngu ngốc sẽ gục ngã dưới chân ả, sau đó từ ả hầu vợ lẽ lên làm chánh thất mấy hồi.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng tương lai ả ăn chung mâm, nói chuyện ngang hàng thậm chí trên cơ đám quý nữ danh giá trong kinh thành thôi, ả đã cảm thấy phấn khích rồi.
Hừ, kỹ nữ thanh lâu thì đã sao? Đám đàn bà con gái quyền quý các người cứ đợi mà cúi đầu xưng tôi tớ với ta đi.
Ả kỹ nữ kia cứ đắm chìm trong ảo tưởng của mình mà không biết rằng người mà ả ta cho là kẻ ngu ngốc kia đã thay đổi linh hồn, đặc biệt linh hồn này còn cực kỳ chán ghét loại người như ả.
Lê Dương Chính khẽ nhếch môi, cũng chỉ là chiêu trò của kỹ nữ chốn thanh lâu mà thôi, cho dù bên trong thân xác này vẫn là linh hồn cũ thì thử hỏi ai sẽ ngu ngốc đến mức lấy kỹ nữ về làm vợ chứ?
Đúng, thân làm kỹ thì sao dám mơ mộng mưu cầu hạnh phúc.
Lê Dương Chính nở một nụ cười tự giễu, vậy mà kiếp trước hắn lại mong chờ người khác bố thí tình yêu cho mình cơ đấy, đúng là nực cười mà.
Hắn không quay đầu lại, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ sải bước đi thẳng ra khỏi phòng, tên gia đinh thấy thế lập tức đuổi theo sau.
Vừa mới bước xuống tiền sảnh, mọi người bên trong đều nhìn chằm chằm vào Lê Dương Chính, nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn không đổi, lạnh nhạt vô cùng.
Một nam nhân trung niên ăn vận đơn giãn tiến lên, mặt mày ông ta dữ tợn, đao vắt ngang hông, chấp hai tay lại, nói: “Ông lớn cho mời cậu Chính trở về, hy vọng ngài hợp tác, nếu không già đây chỉ đành đắc tội.
”
Mọi người xung quanh nghe vậy đều háo hức chờ xem kịch vui, Lê Dương Chính chắc chắn sẽ không chịu để người ta dùng lời lẽ ngạo mạn như thế uy hiếp mình, vì thế tất nhiên sắp tới sẽ có một màn đại chiến đặc sắc, tốt nhất nên để cho họ nhìn thấy cảnh tên ngốc lắm tiền này bị kẻ ở áp giải trở về phủ thái sư, như vậy họ mới có chuyện cười kể cho nhau nghe chứ.
Tuy nhiên, trái với suy đoán của họ, Lê Dương Chính chẳng những không bạo phát trút giận lên người hầu, mà còn thản nhiên bình tĩnh, thái độ này không đúng một chút nào, ít ra cũng phải cho họ thấy vẻ mặt ngượng nghịu xấu hổ của hắn mới phải.
Lê Dương Chính nhìn nam nhân trung niên trước mặt, trong lòng biết rõ thân phận của ông ta, người này từng là phó tướng dưới trướng khai quốc đại tướng quân, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại chấp nhận lùi về hậu trường và trở thành cánh tay phải của thái sư Lê Dương Hạo, nếu nói không có bút tích của nhà vua, đánh chết hắn cũng không tin.
“Đi thôi.
” Lê Dương Chính thốt ra hai chữ.
Nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đã cất bước đi ra ngoài, tại đó, một chiếc kiệu đã đợi sẵn từ lâu.
Lê Dương Chính âm thầm cười nhạo, xem ra người cha mới này của hắn cũng là người trọng sĩ diện, con trai mất mặt kẻ làm cha cũng không sáng rọi gì, cho nên nếu vừa rồi hắn bạo phát trút giận thì có lẽ vẫn sẽ không ai làm được gì hắn.
Có một người cha như thế, Lê Dương Chính cũng coi như may mắn, chỉ đáng tiếc, hai năm sau, chàng trai này đắc tội phải vị công chúa thứ năm của nhà vua, hậu quả là hai chân bị bẻ gãy, vật tượng trưng cho nam giới cũng bị người ta chặt đứt một cách thô bạo, từ một thiếu niên ngông cuồng trở thành một kẻ phế nhân vô dụng.
Mà nói gì thì nói, mãi đến hai năm sau kết cục thảm khốc của Lê Dương Chính mới xảy ra, vậy hiện tại hắn đang ở trong tình huống gì đây? Nhập hồn đổi xác sao? Còn Lê Dương Chính thật sự đã đi đâu?
Ngồi ở trên kiệu, Lê Dương Chính nhắm chặt hai mắt mà trầm tư, một lúc sau hắn chậm rãi mở mắt ra, bên trong con ngươi đen láy thoáng hiện lên ngọn lửa tàn nhẫn.
“Nếu trời xanh đã để ta đoạt được thân xác này thì cho dù chủ nhân của nó muốn đòi lại, ta cũng tuyệt đối không cho phép, ta muốn xem thử ai có thể đoạt được đồ vật của ta!”
“Trương Ngọc Nhi, ngươi nói sống trong bùn lầy dơ bẩn, sống trong nhục nhã nhơ nhuốc là mệnh của ta, vậy thì ta có thể nói cho người biết… Lê Dương Chính ta, không tin mệnh!”
—
Phủ thái sư.
Lý thị lo lắng đi tới đi lui bên trong đại sảnh, trên mặt không giấu nổi sự lo lắng, Lê Dương Hạo nhìn mà hoa cả mắt, bèn quát: “Mình có thể đừng đi qua đi lại nữa được không? Có gì cũng phải chờ nó về mới tính được.
”
Lý thị nhăn mặt ngồi xuống ghế, nắm lấy tay của Lê Dương Hạo, hỏi: “Mình à, trong vận mệnh của thằng Chính thật sự sẽ gặp phải điềm xấu như lời của đại sư Không Minh đã nói sao?”
Lê Dương Hạo đã nghe câu hỏi này cả chục lần rồi, ban đầu ông còn an ủi, nhưng giờ phút này ông chỉ cảm thấy phiền.
“Đại sư Không Minh đã nói chỉ cần nó chịu quay về đường ngay thì sẽ không có việc gì, đại sư Không Minh là người đức cao vọng trọng, lại từng chịu ơn nhà họ Lê chúng ta, cho nên sẽ không lừa gạt chúng ta đâu.
”
Đúng lúc này, một gia đinh chạy vào báo tin: “Bẩm ông lớn, cậu Chính đã trở về rồi.
”.