Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng - Trang 3
Chương 138: C138: Kết thúc 2
Phủ thừa tướng.
Trương Bằng run rẩy cầm bức thư trong tay, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
“Tốt quá rồi, em còn sống, Quỳnh Hoa của ta còn sống…”
Tô Bằng nhẹ nhàng sờ lên mặt chữ trên bức thư như đang sờ một thứ gì đó vô cùng quý giá.
“Tứ lang, hơn hai mươi năm xa cách, em không ngờ có nhiều chuyện thay đổi như vậy, hiện tại em đã được tự do nhưng em không dám gặp chàng bởi bao bi kịch xảy ra trong nhiều năm qua, chàng vì em mà giết con phản vua, lòng em chẳng đặng, nay em quyết định xuống tóc làm ni đền đáp lỗi lầm, chỉ mong chàng dừng tay đúng lúc, đừng tiếp tục lún sâu vào tội lỗi.”
Trương Bằng khép bức thư lại rồi thở dài một hơi, mặc dù vẫn bị Tô Bửu khống chế vì ôm niềm tin Quỳnh Hoa còn sống, nhưng trong tiềm thức ông ta đã đinh ninh bà không còn nữa, từ đó điên cuồng gây ra nhiều tội lỗi tày trời, vô tình ông ta đã khiến người mình yêu phải gánh chịu nghiệp báo mà chính nàng ấy chẳng hề gây ra.
“Hiện bà ấy đang tu ở chùa Hà Bàn thuộc Quế Châu, nếu ông muốn chứng thực cứ đến đó, nhưng tôi nói trước, nếu để Tô Bửu biết hành tung của ông thì tôi không chắc mạng của bà ấy có còn an toàn nữa không đâu.”
Trương Bằng ngửa đầu lên nhìn Lê Dương Chính, khẽ mỉm cười nói: “Không cần gặp đâu, ta tin bà ấy vẫn còn sống, ta tin cậu cũng không gạt ta.”
Lê Dương Chính bình tĩnh nhìn ông ta, hỏi: “Vậy ông sẽ tiếp tục giúp Trần Minh Viễn và Tô Bửu lật đổ Đại Lịch chứ?”
Trương Bằng lắc đầu đáp: “Trước giờ ta chưa từng có ý nghĩ này, bao nhiêu năm qua ta nhịn nhục cũng chỉ vì chờ cơ hội g.iết chết Tô Bửu mà thôi.”
Lê Dương Chính nghe vậy cũng không cần phải nán lại làm gì, hắn vừa xoay người nhấc chân lên định rời đi thì Trương Bằng bỗng lên tiếng: “Cậu có biết tại sao năm xưa ta lại cố tình khiến Tô thị hành hạ thằng Thống không?”
Chân của Lê Dương Chính khựng lại, lưng vẫn đưa về phía ông ta nhưng lại không có ý định bước tiếp.
“Đó là bởi vì khi nó còn chưa sinh ra, Tô Bửu đã tiên đoán được nó sẽ là khắc tinh tiêu diệt toàn bộ nhà họ Tô, vậy nên ông ta đã bày mưu gi.ết chết nó, may sau ta đã cứu kịp và gửi nó cho một góa phụ nuôi lớn đến năm mười tuổi thì đón về, trong mấy năm nó sống ở phủ thừa tướng, ta luôn khiến Tô thị hiểu lầm để bà ta hành hạ đánh đập thậm chí muốn bán nó vào nhà chứa, mục đích là khiến nó hận bà ta, hận nhà họ Tô sau đó thay ta diệt trừ đám yêu đạo này.”1
Ông ta đứng dậy chắp tay ra sau lưng nói tiếp: “Cho tới hiện tại xem ra tiên toán của Tô Bửu đã chính xác rồi, nó không ra tay diệt nhà họ Trương nhưng chồng nó là cậu đã làm thay nó, âu cũng là nhân quả tuần hoàn, may mắn năm đó cậu cứu nó ra khỏi nhà chứa kịp thời, nếu không tội lỗi của ta lại nặng thêm một bậc rồi.”
“Không cứu kịp!” Lê Dương Chính chợt lên tiếng.
Trương Bằng nhíu mày hỏi lại: “Ý cậu là nó đã bị đám buôn người kia xâm hại trước khi được cậu cứu sao?”
“Không phải.”
Lê Dương Chính quay lại nhìn thẳng vào ông ta rồi nói: “Không ai cứu đứa trẻ đáng thương đó cả, nó bị làm nhục, bị bán sang tay trở thành đồ chơi của bọn quyền quý, phải lưu lạc chốn phong trần cả chục năm sau đó từ địa ngục bò dậy, tự mình trả thù hết tất cả những kẻ đã gieo rắc bi kịch cho cuộc đời nó, chính tay nó đã gi.ết chết đôi cha mẹ tàn ác đã đẩy nó vào hố lửa sau cùng chết ở trong nhà lao lạnh lẽo, may sao ông trời có mắt để nó sống lại, việc đầu tiên nó làm chính là cứu vớt chính mình.”1
“Cậu…” Trương Bằng cứng đờ khó tin nhìn Lê Dương Chính.
Giờ phút này hắn đứng đó, gương mặt của hắn và Trương Ai Thống chồng chất lên nhau, điểm chung duy nhất giữa hai người chính là ánh mắt căm phẫn đến cực độ khi nhìn ông ta.
Ông ta hiểu rồi, hiểu tại sao hắn năm lần bảy lượt bày mưu hại người trong phủ thừa tướng thảm như vậy, bởi vì hắn cũng là “Trương Ai Thống”.
“Con…” Trương Bằng khẽ gọi.
Lê Dương Chính trở lại trạng thái bình tĩnh như cũ rồi nói: “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.”
Nói xong hắn quay người đi, Trương Bằng nhắm chặt mắt lại, lẩm bẩm: “Con à, cha sẽ chuộc tội với con.”
Mấy ngày sau Tô Bửu gửi mật hàm tới yêu cầu Trương Bằng mở đường cho quân của Trần Minh Viễn và Bắc Lý tràn vào kinh thành khống chế hoàng cung.
Trương Bằng phản hồi đồng ý, tuy nhiên khi quân địch vừa mới tràn tới cổng thành thì toàn bộ đã bị sập bẫy, thì ra quân Đại Lịch do Lê Dương Huy dẫn đầu đã bày sẵn thiên la địa võng chờ sẵn, Tô Bửu và Trần Minh Viễn tháo chạy, tuy nhiên đã bị mật vệ do nhà vua huấn luyện tập kích, giết ngay tại chỗ, đầu bị treo trên cổng thành ba ngày ba đêm để dân chúng thóa mạ chửi bới.
Bắc Lý đã tấn công trước, vua Thiên Đức lấy danh nghĩa trả đòn dẫn quân tấn công sang biên giới hai nước, quân Bắc Lý vội vàng lấy nòng pháo phương Tây hỗ trợ từ trước ra phản kích, cứ tưởng sẽ nắm chiến thắng trong tay vì cho rằng vũ khí của họ là bất khả chiến bại, tuy nhiên dưới ánh mắt ngỡ ngàng của họ, quân Đại Lịch lôi nòng pháo cất giấu đã lâu ra nả liên tục vào cổng thành Chiêm Châu của Bắc Lý.1
Quân ta nhanh chóng chiếm được châu thành đầu tiên, thứ hai rồi thứ ba, nước phương Tây hậu thuẫn cho Bắc Lý đã trốn chạy ra biển từ lâu, mắt thấy chống đỡ không nổi, vua Bắc Lý gửi thư cầu hòa, chấp nhận hằng năm cống nạp tài nguyên để bồi thường chiến tranh, từ đây Đại Lịch chính thức trở thành đất nước giàu mạnh một cõi, là cánh chim đại bàng to lớn khiến các quốc gia ở những đại lục khác phải dè chừng.
Tại điện tử Khâm.
“Nông đồ Trương Ai Thống có công cải tiến vũ khí, góp phần đánh thắng giặc Bắc, nay sách phong An Vĩnh Hầu, thưởng ngàn mẫu ruộng tốt, ngàn lượng vàng rồng.”1
“Chính Quân Thiếu úy Lê Dương Chính có công xây dựng non sông đất nước, nay sách phong làm Thái phó đương triều, hy vọng ngày sau sẽ dùng sức tài của mình dạy ra nhiều nhân tài phục dịch cho đất nước.”
Vợ chồng cùng tiến điện chầu vua nghe sách phong quả là cảnh tượng khó gặp, đương nhiên cũng có kẻ không phục với chức vụ của Lê Dương Chính, thế nhưng chưa kịp bước ra can ngăn thì vua Thiên Đức đã nói:
“Nếu danh sĩ Thiệu Quang không xứng với danh xưng người thầy của thiên hạ thì trẫm cũng không biết ai sẽ xứng nữa đây.”
Lúc này mọi người mới biết Lê Dương Chính chính là danh sĩ Thiệu Quang đức cao vọng trọng, tin tức vừa tuôn ra nho sĩ trên khắp Đại Lịch đều hoảng hốt giật mình, vô số lời ca ngợi khen hắn tuổi trẻ tài cao, nhờ vậy mà danh tiếng của hắn chính thức đưa vào sách sử, cùng với vợ của mình, cả hai được người đời sau tôn vinh là đôi vợ chồng tài hoa nhất từ cổ chí kim, đồng thời cũng là giai thoại tình yêu lãng mạn chung thủy để con cháu noi theo.1
- -
Bên trong điện An Nhân, Trần Minh Du nay là vua Thiên Đức đứng đối diện với Thượng thư Lý Anh Kiệt, bầu không khí đôi bên ngột ngạt lạ thường.
“Nếu thánh thượng bệ hạ không còn gì căn dặn, thần xin phép lui trước.”
“Khoan đã.” Trần Minh Du nắm lấy tay đối phương.
Lý Anh Kiệt vội rút tay ra, cung kính nói: “Xin thánh thượng bệ hạ đừng làm vậy, hạ thần đã có vợ con…”
“Ta khinh chứ vợ con gì? Ngươi biết rõ ả Hà Tuyết kia có gian phu sau lưng ngươi, đứa con kia cũng không phải con ngươi, vậy mà ngươi vẫn nhất quyết không vạch trần bộ mặt thật của ả sao?”
Lý Anh Kiệt mỉm cười chua xót, đáp: “Là thần có lỗi với nàng ấy, thần không làm tròn đạo vợ chồng, có người đàn bà nào chịu được nỗi cô đơn phòng không gối chiếc suốt mười năm chứ?”
Không một người đàn ông nào có thể thừa nhận chuyện bị vợ mình ngoại tình, nhưng Lý Anh Kiệt lại rất thản nhiên dửng dưng, điều này khiến Trần Minh Du tức điên.
“Tại sao? Ta đã là vua rồi, ta muốn gì cũng được, tại sao ngươi vẫn không chịu ở bên cạnh ta hả?”
“Thần phải làm gì đây? Trở thành một trong những phi tần của ngài sao, bệ hạ?”
Lúc nói chuyện, từ giọng nói bình thản của Lý Anh Kiệt, Trần Minh Du nghe ra chút run rẩy, có lẽ người này chỉ đang cố tỏ ra kiên cường mà thôi.
Trần Minh Du nắm lấy bả vai của Lý Anh Kiệt, nhìn thẳng vào mắt hắn ta và nói: “Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, cả đời này ta chỉ có một mình ngươi.”1
Lý Anh Kiệt nghiêng đầu đi, thầm nghĩ lời của đế vương đúng là không thể tin, làm gì có chuyện một mình hắn ta được chứ? Sớm muộn gì người này cũng nạp hậu cung mà thôi.
Sau đó Trần Minh Du để Lý Anh Kiệt rời đi, còn mình thì đến điện Tâm Định tìm gặp vua Định Ưng, hiện giờ đã là quốc lão.
Lúc này ngài ấy đã ngoài bốn mươi, cả người tiều tụy không còn sức sống, sau khi nhường ngôi, ngài ấy quyết định cho điện Tâm Định làm nơi ở của mình để níu kéo chút ký ức về chủ nhân trước đó của nó.
Trần Minh Du bước vào thấy ngài ấy đang tự tay tỉa hoa tỉa lá thì thở dài một hơi, đứa nhỏ kia cũng đã hơn sáu tuổi rồi, chẳng lẽ Nhân Lễ không muốn nó nhìn mặt đức cha luôn sao?
Vua Định Ưng thấy Trần Minh Du tới, bèn nói: “Dạo này con giao khá nhiều quyền hành cho thằng nhãi Chính kia rồi, cẩn thận một chút, đừng giao trứng cho ác.”
Trần Minh Du lắc đầu đáp: “Nếu hắn muốn ngôi vua này con giao cho hắn cũng được, bởi vì mục đích của con khi lên là được đường hoàng ở bên cạnh người con yêu, còn đế vị, con không quan tâm đâu.”
Vua Định Ưng đứng hình trong chốc lát rồi khẽ mỉm cười: “Nếu năm xưa ta liều mạng như con thì bây giờ đã không cô đơn lẻ bóng thế này rồi.”1
Dừng một chút, ngài ấy nói: “Du à, ta muốn gặp Nhân Lễ, con đưa người vào cung đi, nói rằng ta bệnh nặng sắp chết rồi, hắn sẽ mủi lòng thôi.”1
Trương Bằng run rẩy cầm bức thư trong tay, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
“Tốt quá rồi, em còn sống, Quỳnh Hoa của ta còn sống…”
Tô Bằng nhẹ nhàng sờ lên mặt chữ trên bức thư như đang sờ một thứ gì đó vô cùng quý giá.
“Tứ lang, hơn hai mươi năm xa cách, em không ngờ có nhiều chuyện thay đổi như vậy, hiện tại em đã được tự do nhưng em không dám gặp chàng bởi bao bi kịch xảy ra trong nhiều năm qua, chàng vì em mà giết con phản vua, lòng em chẳng đặng, nay em quyết định xuống tóc làm ni đền đáp lỗi lầm, chỉ mong chàng dừng tay đúng lúc, đừng tiếp tục lún sâu vào tội lỗi.”
Trương Bằng khép bức thư lại rồi thở dài một hơi, mặc dù vẫn bị Tô Bửu khống chế vì ôm niềm tin Quỳnh Hoa còn sống, nhưng trong tiềm thức ông ta đã đinh ninh bà không còn nữa, từ đó điên cuồng gây ra nhiều tội lỗi tày trời, vô tình ông ta đã khiến người mình yêu phải gánh chịu nghiệp báo mà chính nàng ấy chẳng hề gây ra.
“Hiện bà ấy đang tu ở chùa Hà Bàn thuộc Quế Châu, nếu ông muốn chứng thực cứ đến đó, nhưng tôi nói trước, nếu để Tô Bửu biết hành tung của ông thì tôi không chắc mạng của bà ấy có còn an toàn nữa không đâu.”
Trương Bằng ngửa đầu lên nhìn Lê Dương Chính, khẽ mỉm cười nói: “Không cần gặp đâu, ta tin bà ấy vẫn còn sống, ta tin cậu cũng không gạt ta.”
Lê Dương Chính bình tĩnh nhìn ông ta, hỏi: “Vậy ông sẽ tiếp tục giúp Trần Minh Viễn và Tô Bửu lật đổ Đại Lịch chứ?”
Trương Bằng lắc đầu đáp: “Trước giờ ta chưa từng có ý nghĩ này, bao nhiêu năm qua ta nhịn nhục cũng chỉ vì chờ cơ hội g.iết chết Tô Bửu mà thôi.”
Lê Dương Chính nghe vậy cũng không cần phải nán lại làm gì, hắn vừa xoay người nhấc chân lên định rời đi thì Trương Bằng bỗng lên tiếng: “Cậu có biết tại sao năm xưa ta lại cố tình khiến Tô thị hành hạ thằng Thống không?”
Chân của Lê Dương Chính khựng lại, lưng vẫn đưa về phía ông ta nhưng lại không có ý định bước tiếp.
“Đó là bởi vì khi nó còn chưa sinh ra, Tô Bửu đã tiên đoán được nó sẽ là khắc tinh tiêu diệt toàn bộ nhà họ Tô, vậy nên ông ta đã bày mưu gi.ết chết nó, may sau ta đã cứu kịp và gửi nó cho một góa phụ nuôi lớn đến năm mười tuổi thì đón về, trong mấy năm nó sống ở phủ thừa tướng, ta luôn khiến Tô thị hiểu lầm để bà ta hành hạ đánh đập thậm chí muốn bán nó vào nhà chứa, mục đích là khiến nó hận bà ta, hận nhà họ Tô sau đó thay ta diệt trừ đám yêu đạo này.”1
Ông ta đứng dậy chắp tay ra sau lưng nói tiếp: “Cho tới hiện tại xem ra tiên toán của Tô Bửu đã chính xác rồi, nó không ra tay diệt nhà họ Trương nhưng chồng nó là cậu đã làm thay nó, âu cũng là nhân quả tuần hoàn, may mắn năm đó cậu cứu nó ra khỏi nhà chứa kịp thời, nếu không tội lỗi của ta lại nặng thêm một bậc rồi.”
“Không cứu kịp!” Lê Dương Chính chợt lên tiếng.
Trương Bằng nhíu mày hỏi lại: “Ý cậu là nó đã bị đám buôn người kia xâm hại trước khi được cậu cứu sao?”
“Không phải.”
Lê Dương Chính quay lại nhìn thẳng vào ông ta rồi nói: “Không ai cứu đứa trẻ đáng thương đó cả, nó bị làm nhục, bị bán sang tay trở thành đồ chơi của bọn quyền quý, phải lưu lạc chốn phong trần cả chục năm sau đó từ địa ngục bò dậy, tự mình trả thù hết tất cả những kẻ đã gieo rắc bi kịch cho cuộc đời nó, chính tay nó đã gi.ết chết đôi cha mẹ tàn ác đã đẩy nó vào hố lửa sau cùng chết ở trong nhà lao lạnh lẽo, may sao ông trời có mắt để nó sống lại, việc đầu tiên nó làm chính là cứu vớt chính mình.”1
“Cậu…” Trương Bằng cứng đờ khó tin nhìn Lê Dương Chính.
Giờ phút này hắn đứng đó, gương mặt của hắn và Trương Ai Thống chồng chất lên nhau, điểm chung duy nhất giữa hai người chính là ánh mắt căm phẫn đến cực độ khi nhìn ông ta.
Ông ta hiểu rồi, hiểu tại sao hắn năm lần bảy lượt bày mưu hại người trong phủ thừa tướng thảm như vậy, bởi vì hắn cũng là “Trương Ai Thống”.
“Con…” Trương Bằng khẽ gọi.
Lê Dương Chính trở lại trạng thái bình tĩnh như cũ rồi nói: “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.”
Nói xong hắn quay người đi, Trương Bằng nhắm chặt mắt lại, lẩm bẩm: “Con à, cha sẽ chuộc tội với con.”
Mấy ngày sau Tô Bửu gửi mật hàm tới yêu cầu Trương Bằng mở đường cho quân của Trần Minh Viễn và Bắc Lý tràn vào kinh thành khống chế hoàng cung.
Trương Bằng phản hồi đồng ý, tuy nhiên khi quân địch vừa mới tràn tới cổng thành thì toàn bộ đã bị sập bẫy, thì ra quân Đại Lịch do Lê Dương Huy dẫn đầu đã bày sẵn thiên la địa võng chờ sẵn, Tô Bửu và Trần Minh Viễn tháo chạy, tuy nhiên đã bị mật vệ do nhà vua huấn luyện tập kích, giết ngay tại chỗ, đầu bị treo trên cổng thành ba ngày ba đêm để dân chúng thóa mạ chửi bới.
Bắc Lý đã tấn công trước, vua Thiên Đức lấy danh nghĩa trả đòn dẫn quân tấn công sang biên giới hai nước, quân Bắc Lý vội vàng lấy nòng pháo phương Tây hỗ trợ từ trước ra phản kích, cứ tưởng sẽ nắm chiến thắng trong tay vì cho rằng vũ khí của họ là bất khả chiến bại, tuy nhiên dưới ánh mắt ngỡ ngàng của họ, quân Đại Lịch lôi nòng pháo cất giấu đã lâu ra nả liên tục vào cổng thành Chiêm Châu của Bắc Lý.1
Quân ta nhanh chóng chiếm được châu thành đầu tiên, thứ hai rồi thứ ba, nước phương Tây hậu thuẫn cho Bắc Lý đã trốn chạy ra biển từ lâu, mắt thấy chống đỡ không nổi, vua Bắc Lý gửi thư cầu hòa, chấp nhận hằng năm cống nạp tài nguyên để bồi thường chiến tranh, từ đây Đại Lịch chính thức trở thành đất nước giàu mạnh một cõi, là cánh chim đại bàng to lớn khiến các quốc gia ở những đại lục khác phải dè chừng.
Tại điện tử Khâm.
“Nông đồ Trương Ai Thống có công cải tiến vũ khí, góp phần đánh thắng giặc Bắc, nay sách phong An Vĩnh Hầu, thưởng ngàn mẫu ruộng tốt, ngàn lượng vàng rồng.”1
“Chính Quân Thiếu úy Lê Dương Chính có công xây dựng non sông đất nước, nay sách phong làm Thái phó đương triều, hy vọng ngày sau sẽ dùng sức tài của mình dạy ra nhiều nhân tài phục dịch cho đất nước.”
Vợ chồng cùng tiến điện chầu vua nghe sách phong quả là cảnh tượng khó gặp, đương nhiên cũng có kẻ không phục với chức vụ của Lê Dương Chính, thế nhưng chưa kịp bước ra can ngăn thì vua Thiên Đức đã nói:
“Nếu danh sĩ Thiệu Quang không xứng với danh xưng người thầy của thiên hạ thì trẫm cũng không biết ai sẽ xứng nữa đây.”
Lúc này mọi người mới biết Lê Dương Chính chính là danh sĩ Thiệu Quang đức cao vọng trọng, tin tức vừa tuôn ra nho sĩ trên khắp Đại Lịch đều hoảng hốt giật mình, vô số lời ca ngợi khen hắn tuổi trẻ tài cao, nhờ vậy mà danh tiếng của hắn chính thức đưa vào sách sử, cùng với vợ của mình, cả hai được người đời sau tôn vinh là đôi vợ chồng tài hoa nhất từ cổ chí kim, đồng thời cũng là giai thoại tình yêu lãng mạn chung thủy để con cháu noi theo.1
- -
Bên trong điện An Nhân, Trần Minh Du nay là vua Thiên Đức đứng đối diện với Thượng thư Lý Anh Kiệt, bầu không khí đôi bên ngột ngạt lạ thường.
“Nếu thánh thượng bệ hạ không còn gì căn dặn, thần xin phép lui trước.”
“Khoan đã.” Trần Minh Du nắm lấy tay đối phương.
Lý Anh Kiệt vội rút tay ra, cung kính nói: “Xin thánh thượng bệ hạ đừng làm vậy, hạ thần đã có vợ con…”
“Ta khinh chứ vợ con gì? Ngươi biết rõ ả Hà Tuyết kia có gian phu sau lưng ngươi, đứa con kia cũng không phải con ngươi, vậy mà ngươi vẫn nhất quyết không vạch trần bộ mặt thật của ả sao?”
Lý Anh Kiệt mỉm cười chua xót, đáp: “Là thần có lỗi với nàng ấy, thần không làm tròn đạo vợ chồng, có người đàn bà nào chịu được nỗi cô đơn phòng không gối chiếc suốt mười năm chứ?”
Không một người đàn ông nào có thể thừa nhận chuyện bị vợ mình ngoại tình, nhưng Lý Anh Kiệt lại rất thản nhiên dửng dưng, điều này khiến Trần Minh Du tức điên.
“Tại sao? Ta đã là vua rồi, ta muốn gì cũng được, tại sao ngươi vẫn không chịu ở bên cạnh ta hả?”
“Thần phải làm gì đây? Trở thành một trong những phi tần của ngài sao, bệ hạ?”
Lúc nói chuyện, từ giọng nói bình thản của Lý Anh Kiệt, Trần Minh Du nghe ra chút run rẩy, có lẽ người này chỉ đang cố tỏ ra kiên cường mà thôi.
Trần Minh Du nắm lấy bả vai của Lý Anh Kiệt, nhìn thẳng vào mắt hắn ta và nói: “Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, cả đời này ta chỉ có một mình ngươi.”1
Lý Anh Kiệt nghiêng đầu đi, thầm nghĩ lời của đế vương đúng là không thể tin, làm gì có chuyện một mình hắn ta được chứ? Sớm muộn gì người này cũng nạp hậu cung mà thôi.
Sau đó Trần Minh Du để Lý Anh Kiệt rời đi, còn mình thì đến điện Tâm Định tìm gặp vua Định Ưng, hiện giờ đã là quốc lão.
Lúc này ngài ấy đã ngoài bốn mươi, cả người tiều tụy không còn sức sống, sau khi nhường ngôi, ngài ấy quyết định cho điện Tâm Định làm nơi ở của mình để níu kéo chút ký ức về chủ nhân trước đó của nó.
Trần Minh Du bước vào thấy ngài ấy đang tự tay tỉa hoa tỉa lá thì thở dài một hơi, đứa nhỏ kia cũng đã hơn sáu tuổi rồi, chẳng lẽ Nhân Lễ không muốn nó nhìn mặt đức cha luôn sao?
Vua Định Ưng thấy Trần Minh Du tới, bèn nói: “Dạo này con giao khá nhiều quyền hành cho thằng nhãi Chính kia rồi, cẩn thận một chút, đừng giao trứng cho ác.”
Trần Minh Du lắc đầu đáp: “Nếu hắn muốn ngôi vua này con giao cho hắn cũng được, bởi vì mục đích của con khi lên là được đường hoàng ở bên cạnh người con yêu, còn đế vị, con không quan tâm đâu.”
Vua Định Ưng đứng hình trong chốc lát rồi khẽ mỉm cười: “Nếu năm xưa ta liều mạng như con thì bây giờ đã không cô đơn lẻ bóng thế này rồi.”1
Dừng một chút, ngài ấy nói: “Du à, ta muốn gặp Nhân Lễ, con đưa người vào cung đi, nói rằng ta bệnh nặng sắp chết rồi, hắn sẽ mủi lòng thôi.”1