Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng - Trang 3
Chương 121: 121: Phát Triển Như Vũ Bão 1
Khi nghe người của ông Phùng Đắc truyền lời lại rằng Trương Ai Thống sẽ phải ở lại phủ công vụ làm việc không biết ngày về, cả thái sư và Lý thị đều vô cùng ngạc nhiên.
Lý thị nhăn mặt tỏ ý không vui mà nói: “Nào có ai gả cho người ta rồi mà lại không về nhà trong thời gian dài vậy chứ? Hơn nữa thằng Chính lại nhậm chức phương xa, người ngoài sẽ nghĩ thế nào đây, thật không ra thể thống gì cả.
”
Thái sư nghe vậy lập tức nhíu mày khẽ quát: “Mình lại thế rồi, thằng Thống có chức vụ trong người chứ không phải dân thường, nó đi làm việc cho bệ hạ, mình nói năng lung tung như thế để người có ý đồ nghe được sẽ mang họa đấy.
”
Lý thị bị quát vội vàng ngậm miệng, tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, rõ ràng thằng bé kia đi ngược với luân thường đạo lý, vậy mà chồng và con trai lại làm như không thấy là sao, còn trách ngược bà nữa chứ.
Thái sư thấy Lý thị vẫn chưa chịu hiểu bèn nói tiếp: “Thằng Thống có tài nên được vua trọng dụng, tiền đồ sau này có lẽ sẽ không thua kém thằng Chính, nói không chừng là nhà chúng ta nhặt được hũ vàng đấy, mình liệu mà thay đổi cách suy nghĩ đi, để thằng Chính biết mình vẫn đay nghiến vợ nó là không xong đâu.
”
Nói xong thái sư xoay người bỏ đi, để lại một mình Lý thị hậm hực đứng trong sân, sau cùng bà cũng không còn cách nào khác ngoài tìm con gái kể khổ.
.
Lê Dương Chính mất nửa tháng ngồi xe ngựa mới tới được địa phận của Tây Châu, không hổ danh là một châu nghèo nhất cả nước, dọc đường đi hắn thấy làng mạc xơ xác tiêu điều, mặt mày người dân xám xịt không một chút phấn chấn, quả thật khiến người ta nhìn mà xót xa không thôi.
Trước khi đến đây, hắn đã tìm hiểu sơ qua về vùng đất này, đất đai ở đây khô cằn do hạn hán kéo dài, không thích hợp để trồng lúa, sản lượng khoai tây cho ra cũng không cao, không ít mẫu ruộng bị bỏ hoang vì không ai trồng trọt, nạn đói hoành hành nhiều năm, những người dân bám đất bám rễ ở đây sắp không chịu được nữa rồi.
Lê Dương Chính thở dài, xem ra vua Định Ưng đưa cho hắn một đề khó rồi đây.
Nhưng không sao cả, nếu chỉ một vùng đất nhỏ mà hắn cũng không thu phục được thì sao nhà vua dám giao cả biển lớn cho hắn?
Không phát triển nông nghiệp được thì hắn phát triển thủ công nghiệp, không trồng trọt được thì hắn chăn nuôi, tóm lại, hắn quyết tâm sẽ biến vùng đất này trở thành một trong những châu thành giàu có nhất Đại Lịch.
“Lạy ông bà cho con xin ít cháo, em con sắp chết đói rồi, xin ông bà rủ lòng thương.
”
Chợt giọng nói xen lẫn tiếng gào khóc của một đứa trẻ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Dương Chính, sau đó hắn nghe thấy tiếng quát nạt xua đuổi của thị vệ bèn vén rèm kiệu nhìn ra ngoài.
“Dừng tay.
” Lê Dương Chính nói vọng ra.
Lúc này hắn nhìn thấy một bé trai tầm tám chín tuổi, mặt mũi đen nhẻm hốc hác, tay chân gầy gò đến nổi chỉ còn da bọc xương, trên tay bế theo một đứa trẻ được quấn trong mảnh vải rách bươm đang nhắm nghiền mắt, không biết có phải nó buồn ngủ hay đã đói tới mức không khóc nổi nữa rồi không.
Lê Dương Chính quay sang nói với thằng Quy: “Ngươi mang ống tre đựng canh gà của ta rót ra cho đứa nhỏ uống, sau đó lấy một ít lương khô đưa cho đứa lớn.
”
Thằng Quy nhận lệnh mang đồ ăn cho bé trai, ngay sau đó lập tức một đám trẻ con chạy tới vây quanh xe ngựa cầu xin một chút đồ ăn, vừa rồi chúng sợ đao kiếm trên tay thị vệ cho nên không dám tiếp cận, nhưng thằng Tèo đã đói quá, hơn nữa em của nó sắp không chịu được nên nó mới làm liều, không ngờ vị thương nhân giàu có kia thật sự cho nó đồ ăn.
Thị vệ thấy đám trẻ con dám chặn xe của thứ sử thì lập tức rút kiếm ra, đám nhỏ sợ hãi vội vàng lùi về phía sau, dù vậy chúng vẫn đứng chần chừ xung quanh không chịu đi, có lẽ chúng đang hy vọng vị thương nhân giàu có kia sẽ ban chút đồ ăn cho chúng.
Lê Dương Chính phất tay bảo đám thị vệ cất kiếm sau đó nói: “Mang số lương khô còn lại chia đều cho chúng đi.
”
Đám nhỏ nghe vậy hai mắt phát sáng, trên mặt không giấu nổi sự vui mừng, chúng đồng loạt quỳ xuống dập đầu trước kiệu của Lê Dương Chính, sau khi nhận lương khô, đám nhỏ lập tức bỏ chạy mất tăm, chỉ còn bé trai bế em bé vẫn đứng đó nhìn hắn.
“Còn chuyện gì sao? Chỗ của ta không còn đồ ăn nữa đâu.
”
Bé trai lắc đầu, sau đó nuốt nước bọt một cái rồi sợ sệt nói: “Bẩm… bẩm ông, ông mua con đi, tuy con không cao to béo mập nhưng cái gì con cũng biết làm hết.
”
Lê Dương Chính cau mày hỏi: “Ngươi tên gì, trong nhà còn ai không?”
Bé trai thành thật đáp: “Con tên Tèo, trong nhà còn ông bà nội, cha mẹ và ba chị gái, tính luôn con và em trai con thì tổng cộng chín người.
”
Nghe vậy Lê Dương Chính càng cảm thấy kỳ lạ hơn, trong nhà đứa nhỏ này vẫn còn người lớn vậy mà lại tự động muốn bán mình sao?
“Sao ngươi lại muốn bán mình cho ta?”
Đứa nhỏ mở to mắt ngây thơ hỏi: “Chẳng phải ngài đến để mua trẻ con sao ạ? Trước đây có nhiều thương nhân tới làng rồi cho tụi con đồ ăn giống ngài vậy, nhưng họ chỉ cho những đứa có mặt mũi dễ nhìn hoặc mập mạp trắng trẻo thôi, sau đó họ sẽ đến nhà của mấy đứa đó rồi mang chúng đi, cha mẹ chúng nói chúng đi hưởng phước, không cần sợ đói khát nữa.
”
Thằng Tèo nói với vẻ mặt vô cùng khao khát, có vẻ nó rất muốn được thương buôn mang đi giống những đứa trẻ kia và thật sự tin rằng chúng đang hưởng phước chứ không phải chết dần chết mòn trong nghèo đói như nó.
Tuy nhiên những lời này khiến Lê Dương Chính cảm thấy vô cùng chói tai, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, đám thương lái này thật sự quá to gan, Đại Lịch cấm mua bán trẻ con mà chúng lại dám đến vùng sâu vùng xa này, lợi dụng sự ngu muội của dân chúng để lừa bán con em của họ, đám người này tội đáng chết ngàn lần mà.
Có lẽ những đứa trẻ lọt vào tay bọn người này không hề ăn sung mặc sướng như lời cha mẹ chúng nói mà đã bị xem như món hàng bán lại cho giới nhà giàu có sở thích bi3n thái rồi.
Mà sở dĩ đám buôn người có thể trót lọt thực hiện nhiều vụ đến thế ắt hẳn phải có sự bao che của quan viên vùng này, xem ra trước khi tiến hành cải cách Tây Châu, hắn phải xử lý bọn sâu mọt ở đây cái đã.
Nghĩ là làm, Lê Dương Chính hối thúc xe ngựa nhanh chóng tới đi vào cổng thành, khi tới nơi hắn mới thấy đường sá bên trong vẫn còn khá tốt, một dãy các cửa hàng nối liền nhau đến cuối đường, khác hẳn với vẻ tiêu điều của làng mạc ở bên ngoài.
Dù vậy bầu không khí vẫn rất ngột ngạt ảm đạm, dân chúng đi lại không nhiều, hàng hóa cũng không tiêu thụ được bao nhiêu.
Lê Dương Chính nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong lòng bắt đầu suy tính nên làm gì với nhóm viên ngoại giàu có nơi đây.
Hắn tuyệt đối không đưa ra chính sách lấy của người giàu chia cho người nghèo như một số thứ sử khác đã làm, việc này sẽ chỉ khiến mâu thuẫn tăng cao, ngoại trừ những kẻ làm ăn bất lương ra, muốn giàu có họ cũng phải làm việc vất vả, vì vậy sẽ để yên cho người khác tước đoạt của cải của mình.
Con người khi bị dồn vào đường cùng sẽ giống như chó điên mà cắn trả, cho dù có thương tích đầy mình cũng phải kéo kẻ thủ ác chết chung, đây là điều mà hắn không hề muốn.
Cái hắn muốn chính là hợp tác đôi bên cùng giàu cùng có lợi, dân chúng thoát đói khổ mà thương buôn cũng sẽ ăn nên làm ra.
Trong đầu Lê Dương Chính xoay chuyển vô vàn kế sách, xe ngựa cũng đã dừng ở trước phủ của thứ sử.
Lê Dương Chính bước xuống kiệu, đám nha dịch chạy ra nghênh đón, tiếp đến một người đàn ông đứng tuổi râu tóc đã điểm hoa tiêu ung dung xuất hiện, sau khi thấy thứ sử mới nhậm chức là một thằng ranh miệng chưa dứt sữa thì thái độ càng thêm bất cần.
“Ngài thứ sử đến rồi, tôi chờ ngài đã lâu rồi đấy, nào nào mời vào trong.
”
Thái độ của ông ta niềm nở cứ như thể bản thân chính là chủ nhân của nơi này còn Lê Dương Chính chỉ là khách tới chơi vậy.
Lê Dương Chính nhếch môi, người đàn ông này chắc là phó sử Tây Châu, nơi đây đã lâu không cử thứ sử đến, tính ra nếu không có hắn, ông ta là người có chức vụ lớn nhất thật.
Vậy hãy xem thử quan đứng đầu mới tới là hắn đây sẽ xử lý đám rắn nhà này thế nào.
Lê Dương Chính không đáp lời ông ta mà đi thẳng vào bên trong, ông phó sử thấy vậy thì vô cùng tức giận, tuy nhiên chưa kịp giở trò mỉa mai thì cảnh tượng trước mặt đã khiến ông ta phải trợn tròn mắt.
Chỉ thấy một tốp binh lính tầm cả trăm người đi từ cổng thành tới, sau đó nối gót theo sau Lê Dương Chính bước vào bên trong phủ thứ sử, khí thế hùng hồn dọa đám nha dịch và ông phó sử phải đứng im không dám thở mạnh.
.