Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 692: Xứ lạ gặp bạn cũ
Ở phố đồ cổ không có nhiều đồ chính hãng, thậm chí có những món đồ nhái cao cấp cũng đủ làm giả. Nhưng Sở Từ là ai? Nàng xuất thân trong gia đình Tướng quân, gặp qua nhiều điều thú vị không thế đếm hết được. Cứ lấy tranh thư pháp làm ví dụ, mặc dù chữ của nàng ở hiện đại không tệ. Nhưng ở Đại Hạ, nó chỉ xem như bình thường mà thôi. Nhưng để đánh giá cao chất lượng của một bộ tranh thư pháp tốt xấu, đó là một kỹ năng mà thiên kim tiểu thư cần phải chuẩn bị.
Bởi vậy mấy thứ này ở trước mặt nàng, quả thực không có chỗ nào che giấu.
Ngay lập tức, chỉ nhìn thấy Sở Từ đi dạo một vòng nhìn mỗi quán mỗi cửa hàng một cách tỉ mỉ.
Mặc dù có một số đồ cổ là thật, nhưng vẻ ngoài không đẹp Sở Từ cũng không cần. Nàng yêu cầu không chỉ là đồ thật mà còn phải đẹp. Nhưng đồ đẹp trước giờ cũng giống đồ giả, nên giá cả ngược lại cũng không cao. Ngay từ đầu chủ quán nhìn thấy một cô gái mua đồ nên ra giá cũng thành thật hơn rất nhiều. Đời trước Sở Từ cũng từng mua đồ cổ, quy tắt cũng đại khái như vậy. Cho nên trả giá cũng trả giá rất tốt.
Sau khi liên tục ghé vào mấp quầy hàng, rất nhiều người đã hiểu được tính tình của nàng nên dứt khoát thành thật hơn. Trong mắt những người chủ quán này, Sở Từ chính là tiểu thư tiêu xài hoang phí.
“Em họ, thật sự không cầm được nữa, còn muốn mua tiếp sao?” Phía sau đi theo Tần Trường Tố và Sở Ninh đi theo sau nhăn mặt cầu xin.
Hai người thực sự không hiểu, những ngọc này có gì tốt? Ai biết có phải thật hay không? Những người chủ quán này đó nói mơ hồ, nhưng luôn cảm thấy ánh mắt hơi giả dối.
Ngoài ra, mua nhiều chai lọ như vậy dùng để làm gì? Nó rất dễ vỡ! Nhưng mấy thứ này còn không hề rẻ, có loại thì 10-20 đồng, có loại thì mấy trăm, một cái đắt nhất phải hơn 1000 đồng. Sở Từ quả thực là điên rồi. Lúc này mới đi dạo được nửa đường, trong tay ba người đã đầy. Căn bản không có thể mua thêm đồ vật khác nữa.
Sở Từ cũng hơi đáng tiếc, ngôi nhà quá lớn, phải bày rất nhiều đồ mới có thể lấp đầy.
Hơn nữa, nàng cũng sắp kết hôn. Nếu là đời trước, với thân phận của nàng, tiêu chuẩn tối thiểu thập lý hồng trang* trong hai ngày là ngàn mẫu. Đời này muốn làm lớn như vậy là không có khả năng. Hơn nữa Từ Vân Liệt là ở rể nên không có nhiều quy tắc như vậy. Nhưng dù vậy, trong nhà cũng không thể thiếu những món đồ trang trí mặt tiền này.
(*Thập lý hồng trang là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang, diễn ra khi gả con gái về nhà chồng. Đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ dụng cụ trong nhà, cùng các vật dụng dành cho cô dâu, chủ yếu là giường khi kết hôn, rương, tráp, bồn rửa chân, kim chỉ và dụng cụ sinh hoạt hàng ngày, quần áo và trang sức dành cho cô dâu trong cả đời, còn có các vật trang trí trong phòng. Đồ cưới của gia đình bình thường thường có khoảng trăm món, mà gia đình giàu có hoặc thế gia vọng tộc có thể có hơn nghìn món không lặp lại.)
“Vậy thì... mua trước mấy món này đi. Ngày mai em sẽ quay lại.” Sở Từ thở dài, đột nhiên khóe mắt lại nhìn thoáng qua một bức thư pháp, lập tức nhào qua: “Nó bao nhiêu tiền?”
“Bức thư pháp này vẽ...” Cùng lúc đó, một giọng nói truyền đến từ bên cạnh.
Âm thanh vô cùng quen thuộc.
Sở Từ quay đầu lại nhìn thì hơi sửng sốt, mà người vừa rồi nói chuyện cũng giật mình, sắc mặt lập tức hơi xấu hổ: “Sở... Từ?”
“Vân Viễn, con quen người này à?” Một người đàn ông khoảng 5-60 tuổi bên cạnh hỏi.
Đôi mắt Từ Vân Viễn hơi đỏ lên, lập tức hơi kiềm chế biểu cảm, nhẹ xoay người: “Ba, cô ấy... là đồng hương.”
Sở Từ đến thủ đô... có phải có nghĩa là cô đã kết hôn với anh cả hay không? Cũng tốt, y đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Vẻ ngoài của ông già trông cũng không tệ, mặc quần áo chính tề, nhìn rất uy nghiêm. Sau khi nghe lời Từ Vân Viễn nói chỉ thản nhiên gật đầu rồi dời ánh mắt khỏi Sở Từ, tiếp theo khom người. Ông chủ quán viết ra giá cả vào lòng bàn tay ông.
Từ Vân Viễn thấy thế hơi xấu hổ nhìn Sở Từ.
“Từ Vân Viễn, cậu còn sống hả? Không tệ nha!” Sở Từ thản nhiên nói một câu.
Một câu này cũng là yên tâm thay Từ Vân Liệt.
Lúc này Từ Vân Viễn nhìn qua khác với 3 năm trước, trên người cũng không còn chút trẻ con. Mặc dù diện mạo vẫn tuấn tú như trước, nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ u buồn. Lúc quay đầu nhìn về phía ông già bên cạnh, khóe mắt khẽ nheo lại, mang theo nụ cười thản nhiên. Nhưng nụ cười không còn tươi sáng rạng rỡ như trước kia, chỉ đầy vẻ nặng nề và cẩn thận.