Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 687: Là con trai thì tốt rồi
Nghĩ đến bộ đội đặc chủng, bác Thẩm suy xét trong lòng một hồi, quả nhiên cảm thấy Sở Từ cũng là một ứng cử viên sáng giá. Dù sao hoàn cảnh gia đình con bé đơn giản. Hơn nữa vẻ ngoài vô hại, người như vậy dễ dàng che dấu. Chẳng qua chuyện tuyển chọn đặc biệt này vẫn chưa đâu vào đâu cả. Ông cũng không thể nói với Sở Từ về kế hoạch tiếp theo này. Huống chi làm người lính bình thường đều phải lo lắng đến sự an toàn của bản thân, càng đừng nói đến bộ đội đặc chủng.
Hơn nữa, cho dù Sở Từ đồng ý, Từ Vân Liệt có thể bằng lòng ư?
“Chuyện đó sau này hãy nói, cũng không gấp.” Bác Thẩm nói.
Chưa biết rõ tính khí của Sở Từ mà nói đến chuyện gia nhập quân đội thì hơi sớm.
--- ---
Đêm đó, Sở Từ ở tạm trong căn phòng trống của nhà họ Thẩm, có bác gái Thẩm chăm sóc nên mọi thứ đều ổn thỏa.
Ngày hôm sau, Từ Vân Liệt lại dẫn Sở Từ đi dạo khắp nơi và cùng nàng tập luyện ở sân bắn một lúc.
“Đó là ai vậy?” Lúc Sở Từ trở lại khu nhà ở chuẩn bị tạm biệt thì ven đường có người chỉ vào bóng dáng nàng hỏi một câu.
“Trưởng phòng Bạch, đó là khách của Phó Tham mưu trưởng Thẩm. Tối hôm qua mới đến khu nhà ở, là một cô gái rất xinh đẹp, rất nhiều chiến sĩ đều lén lút nhìn. Nhưng đáng tiếc hoa đã có chủ, nghe nói là đối tượng kết hôn của vị Phó Tiểu đoàn trưởng Từ nổi tiếng.” Người đi theo bên cạnh ông ta nói.
Trưởng phòng Bạch nhíu mày, lại là Phó Tiểu đoàn trưởng Từ? Thằng nhóc này tuổi chưa cao nhưng thăng chức cũng quá nhanh. Ông ta ở quân đội đã hơn 20 năm, nhưng cho đến bây giờ cũng chỉ là Trưởng phòng Hậu cần của quân đoàn mà thôi. Mặc dù cũng ở cấp Tiểu đoàn nhưng muốn thăng chức thì rất khó.
“Trông khá xinh đẹp, nhưng nhìn hơi quen mắt.” Trưởng phòng Bạch lại lẩm bẩm.
“Quen mắt? Không thể nào! Ngoại hình của cô gái này rất xinh đẹp, ít có người xuất sắc như vậy. Hơn nữa cô bé được nhiều người yêu thích. Hôm qua mới đến đây đã hòa nhập với nhiều chiến sĩ rồi. Tôi nghe nói sáng sớm cô bé và Từ Vân Liệt đã đến sân bắn chơi, đi theo sau là mấy chục chiến sĩ xem náo nhiệt...” Người nọ lại nói.
“Thật là làm bậy mà! Nơi huấn luyện của chiến sĩ tại sao có thể để cho một đứa con gái làm bậy chứ?” Trưởng phòng Bạch hơi bất mãn.
“Vậy thì có thể làm được gì? Ai bảo cô bé này là khách của Phó Tiểu đoàn trưởng Từ và Phó Tham mưu trưởng Thẩm chứ?”
Trưởng phòng Bạch nghe vậy thở dài trong lòng. Phó Tiểu đoàn trưởng Từ chẳng qua là một thằng nhóc nghèo, toàn dựa vào người khác đề bạt. Mà Phó Tham mưu trưởng Thẩm này là quân hàm. Mặc dù thế hệ trước của nhà họ Thẩm đã về hưu. Nhưng nhớ năm đó ông cụ cũng là Tư lệch quân khu, cũng không phải dễ chọc. Cho nên đối với người nhà họ Thẩm, ông ta tốt hơn vẫn là tránh ra.
“Đúng rồi, Trưởng phòng Bạch. Hôm nay là chủ nhật, tại sao vẫn chưa thấy con gái nhà ngài trở về vậy?” Đối phương lại nói.
Khi nhắc đến con gái, sắc mặt của Trưởng phòng Bạch tới mềm mại hơn rất nhiều: “Con bé đó cả ngày không đi đúng đường, hai ngày nay chạy ra ngoài chơi. Nhưng đã gần trưa, vừa đến giờ cơm thì người sẽ có mặt ở nhà.”
“Ngài thật khiêm tốn, ai không biết con gái của ngài là một cô gái có triển vọng chứ? Thi đậu chính là trường quân đội nghiêm túc, tương lai sau khi ra trường có thể trực tiếp mang quân hàm Trung úy. Sau này chỉ cần chịu cố gắng muốn thăng chức cũng không khó.” Người bên cạnh lại nói.
Trưởng phòng Bạch gật đầu, chỉ là trong lòng cũng hơi thất vọng. Tính cách của con gái ông ta tương đối mềm. Sau khi ra trường có lẽ được giao một công việc văn thư, cơ hội lập công không nhiều. Hơn nữa dù sao cũng là con gái, sớm muộn gì cũng lấy chồng.
Nếu là đứa con trai vậy thì tốt rồi...
Chỉ nghĩ đến đó, một làn hương thơm chợt xông lên từ phía sau, nhìn qua mới biết con gái đã đến từ lúc nào không biết.