Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 681: Thích ứng



Là tổ đầu tiên, Từ Vân Liệt vừa xuất hiện trên sân gần như đã mang đến áp lực không có gì thay đổi cho tất cả mọi người. Ai cũng biết Phó Tiểu đoàn trưởng của bọn họ đã tạo nên vô số ký lục. Những buổi huấn luyện đối với hắn căn bản không có nhiều khó khăn.
Trong bầu không khí căng thẳng, chính thức bắt đầu. Chỉ quan sát trong chốc lát, mọi người đều lao về phía những chướng ngại vật. Gần như ngay lập tức, Từ Vân Liệt đã dẫn đầu. Sở Từ chỉ nhìn binh lính chờ đợi gần đó đều căng thẳng nghiêm mặt.
Chỉ mấy phút đơn giản nhưng lại kéo dài khác thường, và kết quả càng không có gì ngạc nhiên. Từ Vân Liệt dùng một nửa thời gian của những người khác để hoàn thành toàn bộ quá trình. Không chỉ vậy, bắn đạn thật cuối cùng càng ở giữa hồng tâm, nghiền nát tất cả mọi người không nói nên lời.
Tuy nhiên, dù sao mọi người đã có chuẩn bị cho năng lực của Từ Vân Liệt. Bởi vậy dù có chút thất vọng về tâm lý, nhưng trên mặt cũng chỉ có thái độ tôn trọng. Dù sao nếu Phó Tiểu đoàn trưởng Từ cũng giống như bọn họ thì làm sao có thể thăng chức như bây giờ? Bên cạnh đó, ai cũng biết năm đầu tiên Phó Tiểu đoàn trưởng Từ nhập ngũ đã đến đơn vị tiền tuyến chiến đấu, đối mặt với sự sống và cái chết thực sự. Không giống bọn họ, mặc dù đôi khi có nhiệm vụ, nhưng hầu hết tình huống vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức, huấn luyện năng lực của bản thân.
“Chờ một chút.” Lúc sắp đến Sở Từ, nàng đột nhiên mở miệng. Sau đó nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với súng chỗ các đồng chí, nên cũng cần làm quen một chút.”
Mọi người nghe xong những lời này khóe miệng co giật. Lần đầu tiên tiếp xúc? Vậy chỉ sợ không thắng được. Không nói cái khác, nàng không thể hoàn thành các bước lắp ráp khẩu súng. Thậm chí dù có hoàn thành thì chắn chắn sẽ tốn nhiều thời gian hơn những người khác.
Chỉ là có tiền án mang vật nặng chạy 5km vừa rồi. Mặc dù trong lòng mọi người cũng thoải mái hơn, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng. Hơn nữa đối thủ của bọn họ cũng không chỉ có một mình Sở Từ.
“Được.” Từ Vân Liệt gật đầu, nhưng ngay sau đó cũng không cho mặt mũi: “Cho 3 phút làm quen.”

Sở Từ nhún vai, trực tiếp đi tới.
Dù sao cũng là khẩu súng chính quy của quân đội, sờ lên quả thực khí phái hơn so với những khẩu súng cũ mà dân quân để lại trước đây, hơn nữa xúc cảm cũng tốt hơn. Sở Từ kéo Tiểu Vương qua và nhờ y hướng dẫn tháo rời và lắp ráp súng. Sở Từ tập trung quan sát. Sau khi lắp ráp xong, Sở Từ cố gắng nhắm ngay hồng tâm thử, nhưng không có bắn.
Cuộc thi đấu hôm nay, Từ Vân Liệt chỉ tìm những thứ cơ bản nhất. Sở Từ cũng biết rõ, nếu thi đấu là vượt qua bãi mìn, nhận diện biểu tượng và cả một số máy móc khác thì nàng nghĩ sẽ mất nhiều thời gian hơn để làm quen. Đương nhiên, dù sao nàng cũng là người ngoài, có một số thứ không dễ dàng để nàng tiếp xúc quá nhiều.
Từ Vân Liệt cầm đồng hồ bấm giây nhìn thời gian, một lát sau hắn mới nói: “Được rồi, đã hết giờ. Em có thể về đơn vị.”
Sở Từ nhếch miệng cười: “Rõ, sĩ quan Từ.”
Mọi người không khỏi thở dài. Nếu Phó Tiểu đoàn trưởng Từ cho thư thả thêm mấy phút. Thậm chí nửa tiếng thì bọn họ đều có thể chấp nhận. Dù sao thì làm sao một người con gái có thể hiểu được vũ khí sát thương đáng sợ này trong vòng 3 phút chứ?
Ngay sau đó, tổ cuối cùng đã sẵn sàng bắt đầu!
Sở Từ lập tức lao ra như một yêu tinh, lao qua chướng ngại vật như cầu ván và bò qua lưới thấp chỉ trong chớp mắt. Thân thể nhỏ nhắn của nàng, so với người khác càng thuận tiện hơn. Nhưng không ai xem nàng là đối thủ cạnh tranh. Dù sao hai hạng mục trước tương đối đơn giản. Những chướng ngại phía sau không phải ai cũng có thể làm được, chưa nói đến súng, chỉ nói đến chuyện leo tường cao thôi đã có thể làm cho người nhìn thôi đã thấy sợ rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...