Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 664: Không thích như vậy
Tần Trường Tố nghe thấy đối phương nói như vậy thì lén lút nhìn Sở Từ. Nếu người tên Hiểu Hồng này chỉ nói Sở Từ quê mùa thì không sao. Nhưng ả lại nói rằng quần áo của Sở Từ xấu thì sẽ khác.
Sở Từ có một loại si mê bất thường với việc may vá. Mặc kệ khi nào, chỉ cần có thời gian rãnh em ấy lại may vá. Sau khi tâp luyện mấy năm nay, ngược lại cũng có chút bản lĩnh. Em ấy có thể may y hệt quần áo ngoài cửa hàng, thậm chí đường may còn dày và đẹp hơn. Không chỉ có như thế, trong cửa hàng quần áo do Thôi Hương Như mở có rất nhiều quần áo mới và nhiều kiểu dáng do Sở Từ tự tay thiết kế. Nó rất được bán chạy trong huyện, còn có một số người từ nơi khác đến xưởng may của chị để đặt hàng. Có thể nói, nếu không phải ngay từ đầu thiếu nhân lực, chỉ sợ ở thủ đô này sẽ có rất nhiều người mặc đồ do Sở Từ thiết kế.
Em họ của cô bây giờ đã bắt đầu học mấy kiểu thêu phức tạp, trước giờ luôn tự tin vào tiêu chuẩn của mình đối. Nhưng hiện tại lại bị người nói trước mặt là quần áo xấu.
Sẽ tức giận chứ?
Chỉ nhìn biểu cảm trên gương mặt của Sở Từ giống như cười mà không cười, ánh mắt chậm rãi chuyển qua người Hiểu Hồng. Hai cô gái này có kiểu tóc gần giống nhau, tóc đều đã uốn qua, được vén sau tai, áo choàng, trông đặc biệt dịu dàng. Sở Từ đã từng nhìn thấy kiểu tóc này trước đây, trên lịch treo tường của khách sạn. Người phụ nữ trên lịch treo tường đều ăn mặc như thế, còn có rất nhiều trong tivi cũng ăn mặc như thế.
Và lông mày của các cô cũng được sửa lại, không giống như gương mặt mộc của Sở Từ.
Nhưng Sở Từ vẫn có chút tự tin về diện mạo của mình, ít nhất so với hai người trước mặt này tuyệt đối xem như là một người đẹp. Chưa kể bộ quần áo nàng đang mặc bây giờ rất xinh đẹp, cho dù mặc quần áo của bà già thì cũng trẻ trung xinh đẹp như cũ.
Cho nên người này đang cố tình gây chuyện bởi vì giọng nói địa phương của bọn cô.
Lúc này, Sở Từ lấy khăn lau tay cũng không dơ. Sau đó mới đứng dậy đi về phía Hiểu Hồng kia, xem kỹ quần áo của ả, nói: “Cô vừa nói quần áo của tôi xấu hả?”
“Đúng vậy! Thì sao? Vốn dĩ đã xấu còn không cho người khác nói sao?” Hiểu Hồng tức giận.
Làm sao ả có thể không biết quần áo đối phương mặc còn đẹp hơn bộ đồ của mình chứ? Nhưng bởi vì như vậy mới càng khó chịu hơn!
Lúc mẹ kế nhà ả vừa mới đến nhà ả là làm bảo mẫu, mặc quần áo quê mùa, nói ra giọng địa phương. Hơn nữa trông cũng khó coi. Nhưng sau đó gả cho ba ả thì bắt đầu mặc quần áo thời trang và trang điểm lên. Rõ ràng chỉ lớn hơn ả không đến 10 tuổi, nhưng trông còn rất tuổi trẻ. Mặc dù sinh con vẫn làm cho ả khó lòng chịu đựng nổi khắp nơi.
"Thật sao?" Sở Từ nhìn lại quần áo của mình, tiếp theo nói: “Nếu cô nói quần áo trên người tôi xấu, vậy cũng tốt, quần áo của cô đẹp thì cho tôi mượn là được.”
Nàng nói xong, đột nhiên duỗi tay túm mạnh quần áo của đối phương, chỉ trong một giây đã nghe thấy một tiếng 'rẹt'. Quần áo của đối phương trong chớp mắt đột nhiên bung ra mấy cúc áo, áo sơ mi thậm chí còn lộ ra một lỗ, bờ vai trắng cũng lập tức lộ ra ngoài. Nếu không phải bên trong còn mặc một cái áo ba lỗ, chỉ sợ cũng đã lộ cảnh xuân ra ngoài.
Nhưng dù vậy cũng thu hút được sự chú ý của những người xung quanh. Dù sao thì làn da trắng nõn kia vẫn rất mê người.
“Thật đáng tiếc, quần áo đẹp thì đẹp, nhưng lại quá dễ dàng hư rồi. Tôi là người đứng đắn, không thích mặc như vậy.” Sở Từ nhếch miệng cười, chạm vào miếng vài bị nàng xé rách.
Dù sao tuổi của đối phương cũng không lớn, vừa gặp tình huống như vậy lập tức bật khóc. Ngay cả bản lĩnh cãi nhau với Sở Từ cũng không còn. Mà Mẫn Hoa và chàng trai kia vội vàng tiếp tục dỗ dành.