Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 609: Chẳng làm nên trò trống gì, mọi chuyện đều xấu
Lúc này Lục bán tiên thật sự luống cuống, Sở Từ thắng một lần có lẽ chỉ là trùng hợp. Nhưng có thể thắng hai lần nhất định đều là bản lĩnh thật. Hơn nữa, năm người này chính là gã đã chọn ra từ trong đám đông. Lúc chọn người gã đã xem quá sơ một lần, xác định đều là mệnh lý mình có nắm chắc. Nhưng lại không ngờ lại còn thua.
Trong năm người thì gã đã thua liên tiếp hai lần. Nếu lần thứ ba lại thua tiếp thì hai người còn lại căn bản không cần phải xem.
“Lục bán tiên! Rốt cuộc ông làm sao vậy?” Lục bán tiên chuẩn bị thả lỏng, vươn tay cầm lấy nước bị Lữ Lương Tây đá tới thì nghe câu hỏi tràn đầy tức giận của Lữ Lương Tây sau lưng.
Lục bán tiên chỉ cảm thấy da đầu tê dại: “Tôi cũng không biết. Ngài Lữ, ngài cũng biết năng lực của tôi. So sánh với rất nhiều thầy bói ở Cảng Thành, tôi tuyệt đối xem như có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng Sở Từ này, nó thật sự là hơi giỏi!”
Gã chỉ là không hiểu, tại sao một con bé lại biết nhiều như vậy? Chẳng lẽ huyện Y Thủy này là ngọa hổ tàng long*, mỗi người đều trên biết thiên văn dướii biết địa lý?
(*Ngọa hổ tàng long: nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu. Khi đó sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao. Vì vậy nên người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.)
Không thể nào, nơi này lạc hậu hơn Cảng Thành nhiều, bầu không khí cũng nghiêm ngặt hơn. Thầy phong thủy càng ít hơn Cảng Thành nhiều. Làm sao có khả năng nơi nào cũng có cao nhân chứ.
“Tôi không quan tâm chuyện này. Tôi chỉ biết hôm nay nếu như ông thua thì mặt của Lữ Lương Tây tôi sẽ mất hết. Đến lúc đó, ông cũng đừng nghĩ về Cảng Thành với tôi.” Lữ Lương Tây tức giận.
Lục bán tiên chùng xuống trong lòng. Lữ Lương Tây xưa nay đều nói được là làm được. Chỉ cần ông ta ra tay trước khi rời đi. Cho dù mình có tiền cũng sẽ không thể thuận lợi trở về.
Phải biết rằng, Cảng Thành tương đối nghiêm ngặt với người bên ngoài. Nếu Lữ Lương Tây mua chuộc người của công chức địa phương. Đến lúc đó, gã ngoài thân phận ở Cảng Thành, thì cho dù gã có trở về cũng không có khả năng tiếp tục sống trong ngành này.
Nghĩ đến tương lai của mình, trong lòng Lục bán tiên không đáy. Nhưng mọi chuyện đã đi đến bước này muốn rút lui cũng đã muộn, chỉ có thể căng da đầu mà tiếp tục.
Ba người còn lại là người trẻ tuổi, Lục bán tiên có thể chọn một trong số bọn họ. Lục bán tiên cũng không ngốc, tự nhiên chọn một người mà mình tự tin nhất.
“Cậu này định sẵn vất vả, cả đời nghèo khó, thiếu ăn thiếu mặc, cuộc sống không được thuận lợi, thường xuyên gặp tai họa. Hiện tại cậu chìm sâu trong tằm, lại còn âm hiểm và độc ác. Cho nên bình thường nhất định là trong lòng giấu quỷ kế hại người. Hơn nữa hiện tại mặt màu xanh, có gân đỏ, càng là cơ mưu thâm sâu, làm người không tuân thủ quy tắc, không có đáng tin; làm chuyện gì trước mặt một vẻ, sau lưng một vẻ nên quả báo nhiều. Nhưng mạng của cậu cứng, chỉ hao tài tốn của, thân thể không có gì. Chỉ tiếc mạng của cậu có một khắc tinh, chính là con trai của cậu trên làm dưới theo. Khi cậu còn trẻ mặc dù nhiều tai họa, nhưng cũng khí phách hăng hái, điềm xấu khó dễ hóa giải. Nhưng sau khi con trai sinh ra sẽ gặp nhiều máu và tai họa....”
“Cậu gặp tai họa với số chín. Tôi xem ra, năm cậu 9 tuổi gặp tai nạn lũ lụt, rơi xuống nước suýt chút nữa chết đuối. Năm 19 tuổi gặp tai nạn đào hoa, bởi vì tình nhân mà gặp nguy hiểm. Năm 39 tuổi gặp tai nạn về tài chính, bởi vì con trai mà mất hết tài sản... Số mạng của cậu không đổi được mà cũng không thay đổi được, nhân quả báo ứng, tuổi càng lớn càng buồn khổ. Chẳng làm nên trò trống gì, mọi chuyện đều xấu!”
Lục bán tiên hơi nóng nảy, miệng nói bùm bùm không ngừng giống như súng máy, còn không có một câu nào lời hay.
Sở Từ nghe được khóe miệng co giật. Lúc này xem lại chính xác, quả nhiên đặc biệt dùng tâm. Chẳng qua...
Sở Từ chưa kịp suy nghĩ thì nhìn thấy người đàn ông trung niên được xem bói lộ vẻ mặt hung dữ, đấm một cái về phía Lục bán tiên: “Con mẹ nó, ông nói ai chẳng làm nên trò trống gì, mọi chuyện đều xấu! Ông đây có hận thù gì với ông mà ông nguyền rủa tôi như vậy hả?”