Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 604: Tiền đặt cược
Sở Từ bày ra dáng vẻ này làm cho trong lòng Lữ Lương Tây rất không vui. Ông ta là người tin tưởng mệnh lý nhất. Từ khi tìm được Lục bán tiên đi theo bên cạnh, việc kinh doanh của ông ta thuận lợi rất nhiều. Cho nên bất luận so cái gì với người khác, ông ta càng tin tưởng với Lục bán tiên hơn.
Mà Sở Từ xúc phạm Lục bán tiên dưới cái nhìn của ông ta chính là hình vi quá đáng. Bởi vậy lập tức không vui nói: “Bà chủ Sở, là con gái tốt hơn hết nên có tự trọng một chút. Lục bán tiên cũng trạc tuổi với tôi, một con bé như cô không nên nói lời ngông cuồng với ông ấy như vậy.”
“Nói lời ngông cuồng? Ông Lữ, rõ ràng là ông nói với tôi, Lục bán tiên xem số mạng cho tôi, nói mạng tôi chính là sao chổi. Tôi phản bác một câu cũng không thể à? Huống hồ, nếu thật sự Lục bán tiên xem bói chính xác như thế, vậy có thể so tài với tôi một lần. Nếu cuối cùng ông ấy không bằng tôi, vậy chứng minh ông ta nói lung tung, tự nhiên nên xin lỗi tôi trước mặt mọi người.” Sở Từ nói tiếp.
Sắc mặt Lữ Lương Tây âm u, trầm giọng nói: “Vậy nếu ông ấy là bán tiên danh xứng với thực thì sao?”
“Mặc cho ông Lữ đưa ra yêu cầu.” Ánh mắt Sở Từ chợt lóe, phản bác lại một câu.
Nàng tin tưởng sau khi Lữ Lương Tây nghe được những lời này nhất định sẽ không ngăn cản Lục bán tiên thi đấu với nàng.
Quả nhiên, nàng vừa mới dứt lời, Lữ Lương Tây mỉm cười nói: “Được, nếu cô nhất quyết như vậy, để ông ấy so tài một trận. Nhưng tôi nói trước, nếu cô thua, vậy chứng minh Lục bán tiên nói mạng cô cứng khắc người thân là sự thật. Vì không gây thêm phiền phức cho người bên cạnh cô, cô nên đi Cảng Thành với tôi. Tất nhiên, sau khi đến đó tôi sẽ chăm sóc cô nhiều hơn, sẽ không làm cho cô thiếu ăn thiếu mặc. Cô thấy có được không?”
Mọi người nghe xong những lời này đều có thể cảm giác được Lữ Lương Tây này không có ý tốt. Chẳng qua dù sao bản thân Lữ Lương Tây không thừa nhận, bọn họ cũng không thể trực tiếp chọc phá ý đồ của ông ta. Huống chi, Sở Từ là người muốn thi đấu, kẻ muốn cho - người muốn nhận. Người ngoài càng không nên nói nhiều.
“Ông Lữ muốn tiền đặt cược cũng không nhỏ. Nếu như vậy, ông cũng nên lấy ra thứ tương ứng đến đây đi? Trước đó ông Lữ muốn quyên tiền cho trong huyện. Bây giờ không bằng để tôi thuận nước đẩy thuyền. Nếu tôi thắng, ông Lữ sẽ chốt chuyện này, cần thiết hứa ngay tại chỗ đưa ra một triệu ủng hộ trong huyện xây dựng, thế nào?” Sở Từ nói tiếp.
Lữ Lương Tây nghe những lời này cắn chặt răng, giọng điệu của Sở Từ cũng không nhỏ.
Sở Từ cũng không có lòng tốt kêu gọi người khác quyên góp. Chẳng qua là bởi vì Lữ Lương Tây chống đói với nàng, không cho ông ta chảy thêm chút máu thật sự không thích hợp. Huống chi, nếu lúc trước ông ta đã ngụy biện, làm nàng trở thành Sở hàng triệu trong miệng người khác. Vậy cần thiết gánh loại hậu quả này.
Lúc này Lữ Lương Tây hơi do dự, ông liếc nhìn Lục bán tiên lại liếc nhìn Sở Từ, cuối cùng gật đầu nói: “Được, nếu cô muốn so tài thì đến đi. Nhưng một triệu cũng không phải con số nhỏ. Cho nên để tránh cho cô quen biết người ở đây, cần phải cho Lục bán tiên chọn người.”
Lữ Lương Tây không cho rằng một con bé 18 tuổi như Sở Từ thật sự có bản lĩnh xem bói. Nếu mỗi người đều có thể làm bán tiên, vậy ông ta cũng không cần ra giá cao mời Lục bán tiên.
“Sao cũng được.” Sở Từ cười khẽ nói.
Sở Từ vừa dứt lời, mọi chuyện xem như đã chốt, lập tức đám người xung quanh bắt đầu sôi trào.
Vốn dĩ chỉ là xem náo nhiệt một chút thôi, không ngờ bây giờ lại dính đến chuyện quyên góp một triệu này. Nhưng khó tránh khỏi cũng có người trách Sở Từ. Đặc biệt là người công chức địa phương, trong lòng hơi không vui. Đánh cược nơi công cộng cũng không phải hành vi tốt. Còn nữa, Sở Từ có thể thắng à? Nàng chỉ cần thua thì Lữ Lương Tây cũng có đủ lý do vắt chày ra nước.