Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 571: Kích thích
Con người đều có long tham, Võ đại thở dài trong lòng. Nếu như trước đây, hắn sẽ cảm thấy tình anh em sâu nặng quan trọng hơn. Dù sao hắn và em trai đều giống nhau rất bình thường. Mặc dù quan hệ giữa hai anh em không phải quá tốt, nhưng cũng giống như nhà người khác, có lúc bất đồng quan điểm nhưng vẫn thân nhất và dựa vào nhau.
Nhưng trải qua trong khoảng thời gian này, hắn lại hiểu ra rất nhiều. Trước kia ba mẹ cũng coi như ân ái và tôn trọng lẫn nhau. Nhưng từ khi ba thất nghiệp thì mẹ đã thay đổi, trở nên tính toán chi li, trở nên keo kiệt hay cáu gắt, giống như một quả bom rơi trúng. Còn em trai, trước kia chỗ nào cũng tốt. Nhưng bây giờ luôn cảm thấy nó như là con vợ trước. Hắn không dám nghĩ đến tương lai hai anh em đứng trên trục ngang không bình đẳng thì sẽ có dáng vẻ gì.
Mặc kệ là hắn nuôi thằng Thuận cùng với cả nhà, hay là thằng Thuận thay tên đổi họ thì địa vị của hai người đều khác. Điều đầu tiên, hắn là chủ của gia đình. Nhưng đối thành em trai, thật sự không có khả năng moi tim phổi. Rốt cuộc hắn cũng là con người, cũng có vợ con. Nhưng nếu là điều thứ hai, hắn càng sẽ không cam lòng.
Rõ ràng chỉ còn một bước nữa là làm giàu, ai lại cam tâm vẫn luôn đứng yên chứ?
Hắn không muốn tương lai vẫn luôn phụ thuộc và ăn thức ăn thừa của em trai, không muốn tương lai mẹ luôn thì thầm ở bên tai nói em hai tốt như thế nào, không muốn thấp hèn với em trai. Nhưng nếu... hắn cũng có thể trở thành con trai của nhà họ Lữ vậy thì sẽ khác. Hắn và em trai vẫn bình đẳng, vậy tất cả khúc mắc đều sẽ không có.
Võ đại suy nghĩ rất nhiều, đi ra khỏi bệnh viện không biết lúc nào. Con trai ngủ ở trên lưng hắn, đi được nửa đường thì nghe vợ nói đưa con trai đến nhà ba mẹ vợ. Dù sao gần đây trong nhà rất loạn, ở trong nhà ba mẹ vợ tốt hơn ở nhà mình.
Đương nhiên hắn cũng biết, có lẽ là vợ không muốn để cho con trai nhìn thấy mấy thứ không nên nhìn thấy.
Mỗi một bước gần đến nhà, hai vợ chồng lại cảm thấy bước chân càng thêm nặng nề. Khi đi đến cửa, đôi tay run rẩy không dám mở cửa. Võ Thuận trước giờ không đủ cẩn thận, cũng không phát hiện xảy ra chuyện gì, bước đến cầm nắm cửa và mở ra.
Nhưng mà trong nháy mắt, chân vừa mới bước nửa bước đột nhiên cứng đờ ngay tại chỗ.
“A!” Chị dâu Võ lập tức hét to một tiếng.
Giọng ngạc nhiên đến chói tai. Mặc dù nơi này hẻo lánh, nhưng gần đó có khu nhà máy. Bởi vậy có nhiều công nhân thuê nhà ở, ban ngày có rất nhiều phụ nữ đang giặt quần áo bên cạnh hồ nước, hoặc là đang nói chuyện phiếm ở bên ngoài. Khi nghe thấy tiếng hét đã nghi ngờ đi qua nhìn xem, lập tức cũng đều bị ngạc nhiên đến mức sợ hãi, bắt đầu chỉ trỏ.
Đôi mắt của chị dâu Võ đều đỏ, nhịn không được sợ hãi, run rẩy nói: “Thuận... Thuận à, em... em đừng trách mẹ. Khi mẹ... mẹ và ngài Lữ còn trẻ là...”
Lời ả nói hơi nghẹn ngào, nói một nửa rồi dừng lại.
Võ Thuận nắm chặt nắm tay, nhìn đống hộn độn trong phòng khách lập tức nhào lên, đấm thẳng vào mặt ông Lữ!
Bọn họ ở bên ngoài thời gian dài như vậy Lữ Lương Tây mới tan hết thuốc. Chỉ là uống nhiều rượu nên cả người mệt mỏi nên đã ngủ rất say. Lúc này bị Võ Thuận đấm xuống một cái lập tức bừng tỉnh, bụm mặt mở mắt tức giận nhìn.
“Khốn kiếp, anh làm gì vậy?” Lữ Lương Tây khàn giọng hỏi.
Lời vừa ra khỏi miệng thì bản thân cũng nghe không quen. Bởi vì giọng nói đều có vẻ không có sức lực, eo đau lưng mỏi không nói, cả người giống như đến gần cái chết, già đi rất nhiều.
Hơn nữa, ông ta nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh mình. Lúc này, ông ta còn sợ hãi hơn cả Võ Thuận; lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, gương mặt già nua co giật dữ dội, trong lòng chịu kích thích càng lớn hơn nữa.